Soán Đường
Quyển 6 - Chương 50: Kháng chỉ
Trịnh Thiện Quả trước kia cũng nghe Trịnh Ngôn Khánh từng học giáo Ngư Câu La nên mày dạn mặt dày tới bái phỏng, ai ngờ Ngư Câu La đóng cửa không tiếp.
Ngồi ở trên xe ngựa, Trịnh Thiện Quả liền xoa nhẹ huyệt thái dương.
Nên làm thế nào cho tốt?
Trịnh Tỉnh gây ra chuyện này, xem như mất hết thể diện của Trịnh gia, Ngư Câu La cũng không muốn ra mặt thì phải nghĩ biện pháp khác.
- Phúc Thành.
- Lão gia có gì phân phó/
Trịnh Phúc Thành chính là lão quản gia của Trịnh Thiện Quả cũng chính là người tâm phúc của hắn.
Nghe thấy Trịnh Thiện Quả gọi mình hắn liền thúc ngựa tiến lên, đứng ở bên ngoài cung kính nghe lệnh.
- Ngươi lập tức đi tới gia thôn Đậu gia một chuyến, cầm danh thiếp của ta cầu kiến Đậu Uy tiên sinh, nói là đêm nay ta ở Đại Định tửu lâu bày rượu mong tiên sinh tới.
- Vâng.
Trịnh Phúc Thành vội xoay đầu ngựa hướng về phía hạ môn mà nhanh chóng đi.
Trịnh Thiện Quả nhắm mắt lại trong lòng cười khổ: Hôm nay ta đành để người Lạc Dương chê cười Trịnh gia ta thiếu chút nữa làm cho Trịnh Ngôn Khánh tan cửa nát nhà, chỉ mong Đậu Uy chịu ra mặt để Trịnh Ngôn Khánh giơ cao đánh khẽ.
Nghĩ đến những điều này Trịnh Thiện Quả vô cùng phiền muộn.
Về đến nhà, Trịnh Thiện Quả ngồi xuống, không đợi hắn kịp uống trà đã nghe người nói:
- Trịnh Minh Lễ ở An Viễn đường cầu kiến lão gia.
Trịnh Thiện Quả là do nhị phòng sinh ra mà Trịnh Minh Lễ là do thất phòng sinh ra.
Cả hai một người thuộc Kinh Đường một người thuộc An Viễn đường, tuy đều là Trịnh họ nhưng cách nhau khá xa, liên hệ cũng không nhiều, Kinh Đường hiện tại tuy quyền thế vượt xa so với An Viễn đường nhưng những năm nay An Viễn đường đã có khởi sắc, đặc biệt là tài lực vô cùng hùng hậu, tuy nhiên từ trước tới giờ Trịnh Thiện Quả ở Lạc Dương làm quan chưa từng qua lại với Trịnh Minh Lễ ở An Viễn đường.
Lúc này tại sao Trịnh Minh Lễ lại tới đây?
Trịnh Thiện Quả trong lòng nghi hoặc nhưng không dám lãnh đạm.
Bởi vì hắn biết con trai độc nhất của Trịnh Nhân Cơ là Trịnh Hoành Nghị lần này theo Trịnh Ngôn Khánh ở Cao Ly xuất sinh nhập tử, công lao mặc dù không lớn bằng Trịnh Ngôn Khánh nhưng Trịnh Hoành Nghị có thể dựa vào cái này mà có một tiền đồ tốt, ngày sau An Viễn đường có thể quật khởi.
- Mời vào.
Trịnh Thiện Quả vội vàng hạ lệnh cho người mời Trịnh Minh Lễ vào phòng.
- Minh Lễ, tại sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ ta? Ngươi ở Lạc Dương cũng đến bốn năm rồi mà chưa bao giờ chủ động tới đây.
- Tứ gia, lão gia nhà tiểu nhân phái người có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Trịnh Minh Lễ nói xong lấy từ trong tay ra một phong thư cung kính dâng lên.
Trịnh Thiện Quả nhận thư, ý bảo ngồi xuống một bên rồi sau đó quét qua một vòng sắc mặt vô cùng khó coi.
- Ngôn Khánh không đến Lạc Dương?
Trịnh Minh Lễ khẽ nói:
- Công tử nhà tiểu nhân đưa tin, nói Trịnh công tử đang đi trên đường biết chuyện xong rất không vui, suốt đêm mang theo tùy tùng trở về Huỳnh Dương, mà Tạ công tử cũng trở về Dương Hạ, Trịnh công tử đành phải nhờ Bùi dũng tướng và Tiết dũng tướng ngăn cản nhưng không được.
Trịnh Thiện Quả bàn tay trở nên run run, cười một tiếng:
- Như vậy thì đa tạ Nhân Cơ hiền đệ.
Trong lòng hắn thầm kêu khổ:
- Trịnh Ngôn Khánh đây là rõ ràng muốn vạch mặt rồi, muốn ném đi thể diện của Trịnh gia.
Đúng như Trịnh Thiện Quả suy đoán, Trịnh Ngôn Khánh lần này trở về Lạc Dương chính là muốn xé rách da mặt Trịnh gia.
Không chỉ Trịnh Thiện Quả nhìn ra ảo diệu bên trong mà văn võ bá quan Lạc Dương, nguyên một đám cũng nhìn ra ẩn tình.
Tất cả mọi người đều thầm cảm thán: Trịnh Ngôn Khánh này đúng là lớn mật.
Lần này hắn đi Lạc Dương chính là ý chỉ của hoàng đế.
Nói thẳng ra lần này Trịnh Ngôn Khánh chính là kháng chỉ bất tuân, đây là tội lớn.
Hắn không đến, vậy những nhân lực mà hoàng đê huy động để ăn mừng thì xử lý thế nào? Cái này không những mất đi thể diện của Trịnh gia mà còn mất đi thể diện của hoàng đế.
Dương Quảng sau khi biết tin nổi giận không thôi.
Ở trên triều đình suýt nữa hắn ném mất cả long án.
Văn võ bá quan cũng hiểu được tâm tình của Dương Quảng. Cuộc chiến ở Liêu Đông thất bại, Dương Quảng mất mặt các nước Tây vực, khiến cho Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát của Đột Quyết biến chuyển tâm tư.
Cho nên Dương Quảng muốn dùng lễ mừng này tuyên dương uy danh Đại Tùy.
Trước đây lúc áp giải Cao Kiến Vũ về thành Lạc Dương, chuyện này đã gây nên oanh động, Dương Quảng cần Trịnh Ngôn Khánh đến Lạc Dương để cho thấy Đại Tùy nhân tài đông đúc, chỉ một thiếu niên đã khiến cho Cao Ly long trời lở đất, Đại Tùy ta có vô số nhân tài, Cao Ly chỉ là châu chấu đá xe.
Nhưng mà lần này Trịnh Ngôn Khánh cự tuyệt mọi chuyện đã biến thành bọt nước.
Điều này làm sao Dương Quảng không nổi giận được?
- Bệ hạ, Trịnh Ngôn Khánh ỷ vào công lao mà tự ngạo, không coi vương pháp ra gì, lần này kháng chỉ tội không thể tha, bệ hạ mau bắt hắn về dùng luật pháp xử trí nghiêm minh.
Vũ Văn Hóa Cập đứng ra làm một bộ dạng vô cùng căm phẫn.
Đối với Trịnh Ngôn Khánh hắn không có hảo cảm, hơn nữa nhi tử của hắn cầu thân với con gái của Bùi Nhân Cơ, Bùi gia. đã đáp ứng nhưng Bùi Thúy Vân lại liên thủ với Trịnh Ngôn Khánh làm ra trò bỏ trốn khỏi nhà khiến Bùi Nhân Cơ xấu hổ, Vũ Văn Hóa Cập mất thể diện.
Mặc dù Vũ Văn Hóa Cập được hoàng đế tin dùng, nhưng ở trong mắt thế gia môn phiệt hắn xuất thân cũng chỉ hèn kém mà thôi.
Ngày cả một hài tử cũng không để ngươi vào trong mắt, vậy thì ai coi ngươi ra gì? Vũ Văn Hóa Cập không dám đắc tội với Bùi gia nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh thì ghi hận ở trong lòng, lúc trước cầm tù Trịnh Thế An cũng là Vũ Văn Hóa Cập ở bên cạnh gièm pha.
Vốn tưởng rằng có thể giẫm nát Trịnh Ngôn Khánh dưới chân không ngờ Trịnh Ngôn Khánh lại sống lại.
Dương Quảng nghe được liền ngưng tụ ánh mắt.
- Thiên Văn tướng quân nói vậy là sai rồi.
Chưa đợi Dương Quảng mở miệng, lưu thủ Lạc Dương Lam Tử Cái đã đứng ra:
- Trịnh Ngôn Khánh tuy có tội kháng chỉ, nhưng ngẫm lại hắn ở Bình Nhưỡng binh bại, đem theo quân tốt ở dị quốc tha hương, tại cao ly đẫm máu hăng hái giết địch vô số, uy phong cho đại Tùy ta, vậy mà lại bị người chửi bới vu hãm, người trong nhà thì gặp nạn, công lao thì bị người khác chiếm, nếu đổi lại là ta ta cũng không chịu nổi oán niệm này, huống chi Trịnh Ngôn Khánh chỉ mới mười bốn mười lăm, đang thời điểm khí thịnh thiếu niên, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này?
Lam Tử Cái nói những lời này khiến cho rất nhiều người phía dưới gật đầu đồng ý.
Trịnh Thiện Quả ở bên cạnh thầm kêu khổ, nguyên hắn muốn nhờ Vũ Văn Hóa Cập dẫn dắt đề tài này rời đi, không ngờ vẫn bị người khác nhắc tới.
Ngồi ở trên xe ngựa, Trịnh Thiện Quả liền xoa nhẹ huyệt thái dương.
Nên làm thế nào cho tốt?
Trịnh Tỉnh gây ra chuyện này, xem như mất hết thể diện của Trịnh gia, Ngư Câu La cũng không muốn ra mặt thì phải nghĩ biện pháp khác.
- Phúc Thành.
- Lão gia có gì phân phó/
Trịnh Phúc Thành chính là lão quản gia của Trịnh Thiện Quả cũng chính là người tâm phúc của hắn.
Nghe thấy Trịnh Thiện Quả gọi mình hắn liền thúc ngựa tiến lên, đứng ở bên ngoài cung kính nghe lệnh.
- Ngươi lập tức đi tới gia thôn Đậu gia một chuyến, cầm danh thiếp của ta cầu kiến Đậu Uy tiên sinh, nói là đêm nay ta ở Đại Định tửu lâu bày rượu mong tiên sinh tới.
- Vâng.
Trịnh Phúc Thành vội xoay đầu ngựa hướng về phía hạ môn mà nhanh chóng đi.
Trịnh Thiện Quả nhắm mắt lại trong lòng cười khổ: Hôm nay ta đành để người Lạc Dương chê cười Trịnh gia ta thiếu chút nữa làm cho Trịnh Ngôn Khánh tan cửa nát nhà, chỉ mong Đậu Uy chịu ra mặt để Trịnh Ngôn Khánh giơ cao đánh khẽ.
Nghĩ đến những điều này Trịnh Thiện Quả vô cùng phiền muộn.
Về đến nhà, Trịnh Thiện Quả ngồi xuống, không đợi hắn kịp uống trà đã nghe người nói:
- Trịnh Minh Lễ ở An Viễn đường cầu kiến lão gia.
Trịnh Thiện Quả là do nhị phòng sinh ra mà Trịnh Minh Lễ là do thất phòng sinh ra.
Cả hai một người thuộc Kinh Đường một người thuộc An Viễn đường, tuy đều là Trịnh họ nhưng cách nhau khá xa, liên hệ cũng không nhiều, Kinh Đường hiện tại tuy quyền thế vượt xa so với An Viễn đường nhưng những năm nay An Viễn đường đã có khởi sắc, đặc biệt là tài lực vô cùng hùng hậu, tuy nhiên từ trước tới giờ Trịnh Thiện Quả ở Lạc Dương làm quan chưa từng qua lại với Trịnh Minh Lễ ở An Viễn đường.
Lúc này tại sao Trịnh Minh Lễ lại tới đây?
Trịnh Thiện Quả trong lòng nghi hoặc nhưng không dám lãnh đạm.
Bởi vì hắn biết con trai độc nhất của Trịnh Nhân Cơ là Trịnh Hoành Nghị lần này theo Trịnh Ngôn Khánh ở Cao Ly xuất sinh nhập tử, công lao mặc dù không lớn bằng Trịnh Ngôn Khánh nhưng Trịnh Hoành Nghị có thể dựa vào cái này mà có một tiền đồ tốt, ngày sau An Viễn đường có thể quật khởi.
- Mời vào.
Trịnh Thiện Quả vội vàng hạ lệnh cho người mời Trịnh Minh Lễ vào phòng.
- Minh Lễ, tại sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ ta? Ngươi ở Lạc Dương cũng đến bốn năm rồi mà chưa bao giờ chủ động tới đây.
- Tứ gia, lão gia nhà tiểu nhân phái người có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Trịnh Minh Lễ nói xong lấy từ trong tay ra một phong thư cung kính dâng lên.
Trịnh Thiện Quả nhận thư, ý bảo ngồi xuống một bên rồi sau đó quét qua một vòng sắc mặt vô cùng khó coi.
- Ngôn Khánh không đến Lạc Dương?
Trịnh Minh Lễ khẽ nói:
- Công tử nhà tiểu nhân đưa tin, nói Trịnh công tử đang đi trên đường biết chuyện xong rất không vui, suốt đêm mang theo tùy tùng trở về Huỳnh Dương, mà Tạ công tử cũng trở về Dương Hạ, Trịnh công tử đành phải nhờ Bùi dũng tướng và Tiết dũng tướng ngăn cản nhưng không được.
Trịnh Thiện Quả bàn tay trở nên run run, cười một tiếng:
- Như vậy thì đa tạ Nhân Cơ hiền đệ.
Trong lòng hắn thầm kêu khổ:
- Trịnh Ngôn Khánh đây là rõ ràng muốn vạch mặt rồi, muốn ném đi thể diện của Trịnh gia.
Đúng như Trịnh Thiện Quả suy đoán, Trịnh Ngôn Khánh lần này trở về Lạc Dương chính là muốn xé rách da mặt Trịnh gia.
Không chỉ Trịnh Thiện Quả nhìn ra ảo diệu bên trong mà văn võ bá quan Lạc Dương, nguyên một đám cũng nhìn ra ẩn tình.
Tất cả mọi người đều thầm cảm thán: Trịnh Ngôn Khánh này đúng là lớn mật.
Lần này hắn đi Lạc Dương chính là ý chỉ của hoàng đế.
Nói thẳng ra lần này Trịnh Ngôn Khánh chính là kháng chỉ bất tuân, đây là tội lớn.
Hắn không đến, vậy những nhân lực mà hoàng đê huy động để ăn mừng thì xử lý thế nào? Cái này không những mất đi thể diện của Trịnh gia mà còn mất đi thể diện của hoàng đế.
Dương Quảng sau khi biết tin nổi giận không thôi.
Ở trên triều đình suýt nữa hắn ném mất cả long án.
Văn võ bá quan cũng hiểu được tâm tình của Dương Quảng. Cuộc chiến ở Liêu Đông thất bại, Dương Quảng mất mặt các nước Tây vực, khiến cho Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát của Đột Quyết biến chuyển tâm tư.
Cho nên Dương Quảng muốn dùng lễ mừng này tuyên dương uy danh Đại Tùy.
Trước đây lúc áp giải Cao Kiến Vũ về thành Lạc Dương, chuyện này đã gây nên oanh động, Dương Quảng cần Trịnh Ngôn Khánh đến Lạc Dương để cho thấy Đại Tùy nhân tài đông đúc, chỉ một thiếu niên đã khiến cho Cao Ly long trời lở đất, Đại Tùy ta có vô số nhân tài, Cao Ly chỉ là châu chấu đá xe.
Nhưng mà lần này Trịnh Ngôn Khánh cự tuyệt mọi chuyện đã biến thành bọt nước.
Điều này làm sao Dương Quảng không nổi giận được?
- Bệ hạ, Trịnh Ngôn Khánh ỷ vào công lao mà tự ngạo, không coi vương pháp ra gì, lần này kháng chỉ tội không thể tha, bệ hạ mau bắt hắn về dùng luật pháp xử trí nghiêm minh.
Vũ Văn Hóa Cập đứng ra làm một bộ dạng vô cùng căm phẫn.
Đối với Trịnh Ngôn Khánh hắn không có hảo cảm, hơn nữa nhi tử của hắn cầu thân với con gái của Bùi Nhân Cơ, Bùi gia. đã đáp ứng nhưng Bùi Thúy Vân lại liên thủ với Trịnh Ngôn Khánh làm ra trò bỏ trốn khỏi nhà khiến Bùi Nhân Cơ xấu hổ, Vũ Văn Hóa Cập mất thể diện.
Mặc dù Vũ Văn Hóa Cập được hoàng đế tin dùng, nhưng ở trong mắt thế gia môn phiệt hắn xuất thân cũng chỉ hèn kém mà thôi.
Ngày cả một hài tử cũng không để ngươi vào trong mắt, vậy thì ai coi ngươi ra gì? Vũ Văn Hóa Cập không dám đắc tội với Bùi gia nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh thì ghi hận ở trong lòng, lúc trước cầm tù Trịnh Thế An cũng là Vũ Văn Hóa Cập ở bên cạnh gièm pha.
Vốn tưởng rằng có thể giẫm nát Trịnh Ngôn Khánh dưới chân không ngờ Trịnh Ngôn Khánh lại sống lại.
Dương Quảng nghe được liền ngưng tụ ánh mắt.
- Thiên Văn tướng quân nói vậy là sai rồi.
Chưa đợi Dương Quảng mở miệng, lưu thủ Lạc Dương Lam Tử Cái đã đứng ra:
- Trịnh Ngôn Khánh tuy có tội kháng chỉ, nhưng ngẫm lại hắn ở Bình Nhưỡng binh bại, đem theo quân tốt ở dị quốc tha hương, tại cao ly đẫm máu hăng hái giết địch vô số, uy phong cho đại Tùy ta, vậy mà lại bị người chửi bới vu hãm, người trong nhà thì gặp nạn, công lao thì bị người khác chiếm, nếu đổi lại là ta ta cũng không chịu nổi oán niệm này, huống chi Trịnh Ngôn Khánh chỉ mới mười bốn mười lăm, đang thời điểm khí thịnh thiếu niên, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này?
Lam Tử Cái nói những lời này khiến cho rất nhiều người phía dưới gật đầu đồng ý.
Trịnh Thiện Quả ở bên cạnh thầm kêu khổ, nguyên hắn muốn nhờ Vũ Văn Hóa Cập dẫn dắt đề tài này rời đi, không ngờ vẫn bị người khác nhắc tới.
Tác giả :
Canh Tân