Soán Đường
Quyển 5 - Chương 60: Mộc nghị
Tùy quân tuy ở Bình Nhưỡng đại bại, nhưng Trịnh Hoành Nghị và Tạ Khoa đều lạc quan, ở Liêu Đông, tùy quân trăm vạn, danh tướng như mây, lại có hoàng đế đốc chiến há có thể bại trận?
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ quân ở Liêu Đông sẽ đại bại.
Nhưng hắn không rõ là bại thế nào nên không thể giải thích với đám người Trịnh Hoành Nghị.
Trong lòng hắn đang do dự thì thấy bên ngoài truyền tới từng thanh âm ngựa hí, đám người Trịnh Ngôn Khánh liên đứng dậy khẩn trương vạn phần.
- Là Mạch công tử trở về còn dẫn theo không ít người.
Hùng Khoát Hải từ trong cốc chạy ra, tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh:
- Khoảng chừng có bốn năm trăm người bộ dáng rất chật vật.
Trịnh Ngôn Khánh không biết Mạch Tử Trọng mang về người nào những nghĩ tới việc hắn rời núi tìm hiểu tin tức tìm thấy Tùy quân bạ binh Ngôn Khánh cũng không để ý, cùng với Tạ Ánh Đăng đứng dậy ra cốc đón chào.
Hắn vừa tới cửa cốc thì thấy Mạch Tử Trọng kích động đi tới.
- Trịnh giáo úy, nhìn xem ta gặp được ai?
Ngôn Khánh nhìn chằm chằm về phía trước thì chỉ thấy quân lính tản mạn vây quanh mấy người cầm đầu, nón trụ cũng bị lệch, bộ dáng cực kỳ chật vật, trong đó có ba người Trịnh Ngôn Khánh quen biết.
Phùng Trí Đại, Thôi Thiện Phúc, Đậu Hiếu?
Thôi Thiện Phúc là Thanh Hà Thôi Thị, con trai của Trịnh Châu Bạch Thủy Công Thôi Chí Nhân, hiện nay đảm nhiệm chức vụ Quả Nghị Đô Úy, chấp chưởng binh mã một phủ, mấy năm trước Trịnh Ngôn Khánh vì mưu cầu chức vụ tộc lão cho Trịnh Thế An đã lẳng lặng tới Quản thành huyện, tiếp Thôi Chí Nhân.
Về sau cũng vì Thôi Chí Nhân ra mặt mà Trịnh Thiện Quả mới trở mặt.
Tuy Trịnh Ngôn Khánh và Thôi Thiện Phúc có quen với nhau nhưng cũng không tiếp xúc quá nhiều.
Mà Đậu Hiếu, tại sao lại ở chỗ này?
Xem trang phục của hắn thì không phải là binh lính trong tông ođàn, mà là lữ soái.
Không nghe nói Đậu gia phái người tới.
Trịnh Ngôn Khánh còn cảm thấy nghi hoặc, Mạch Tử Trọng đã mang tới hai tên đô úy tới tiến tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh mà giới thiệu:
- Ngôn Khánh hai vị này đều là người dưới trướng đại tướng quân, Nam Hải đô úy Mộc Nghị, Hi Bình đô úy Mã Nguyên. Ta và Phùng Quả đi thám thính thì gặp bọn họ.
Nam Hải đô uý cùng với Hi Bình đô úy đều là phủ binh ở Lĩnh Nam.
Mã Nguyên thì khẽ mỉm cười nói:
- Nghe qua đại danh của Trịnh giáo úy, không ngờ lại tương kiến ở đây.
Mà Mộc Nghị thì không khách khí quét về phía Trịnh Ngôn Khánh, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi chính là Trịnh Ngôn Khánh sao?
Trịnh Ngôn Khánh lông mày nhăn lại, trong lòng không vui.
Kiêu căng cái gì? Mọi người đều là tướng bại trận? Ta không phải là người dưới trướng của ngươi, bằng vào gì mà lên mặt?
Tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh vẫn tuân theo quy của, dù sao Mộc Nghị này cũng là đô úy một phủ, quân chức cao hơn hắn rất nhiều, hơn nữa Mộc Nghị Mã Nguyên mang theo bốn năm trăm người, thanh thế cũng lớn hơn.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh cung kính nhún nhường trả lời:
- Mạt tướng là Trịnh Ngôn Khánh, tham kiến Mộc đô úy, Mã đô úy.
- Hừ, đồ trẻ con, nghe nói ngươi hung hăng càn quấy vô cùng.
Mộc Nghị ngữ khí bất thiện, không hề đáp lễ ngược lại lạnh lùng nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi có chức vụ Vân Kỵ Úy mà có thể ngang ngược càn rỡ, xem thiên hạ anh hùng không ra gì.
Trịnh Ngôn Khánh sắc mặt âm trầm.
- Mạt tướng chưa bao giờ dùng chức vụ Vân Kỵ Úy hung hăng càn rỡ càng chưa bao giờ xem anh hùng trong thiên hạ không ra gì, Mộc đô úy không phải là thượng quan của ta, gặp mặt ngang ngược chỉ trích không biết là có dụng ý gì?
- Ngươi lớn mật lắm.
- Mạt tướng gan lớn hay không còn chưa tới phiên Mộc đô úy ngài bình luận.
Có đạo là người kính ta một xích ta kính người một trượng, ngươi cậy già lên mặt, ta không ở dưới trướng của ngươi, cho dù tước vị cao hơn ta tuy nhiên ta cũng không nhượng bộ nửa bước.
Mạch Tử Trọng không ngờ song phương vừa gặp nhau lại phát sinh xung đột như thế.
Hắn hơi giật mình, chợt minh bạch huyền diệu ở đây liền hung hăng trợn mắt nhìn Phùng Trí Đại.
Hắn đang định tiên lên khuyên can thì Mộc Nghị tức giận quát:
- Trịnh Ngôn Khánh ngươi dám chống đối thượng quan, có tin ta truy cứu tội phạm thượng của ngươi không?
Trịnh Ngôn Khánh cũng nổi giận:
- Có bản lĩnh thì ngươi truy cứu thử xem?
Đúng lúc này hai tay của hắn đã rút ngân tiên ra, sau lưng Hùng Khoát Hải, Hám Lăng, Thẩm Quang cũng tiến lên một bước, nhìn hằm hằm bọn người Mộc Nghị.
Tạ Khoa cũng không hề do dự mà đứng bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh, giương cung cài tên, nhắm ngay vào Mộc Nghị. Thế gia đệ tử tuyệt không cho phép bị mọi rợ Lĩnh Nam chà đạp, cho dù đối phương có là đô úy.
Ở sau lưng Mộc Nghị, binh lính cũng tiến lên.
Thôi Thiện Phúc thấy tình hình như vậy thì nghiêm nghị quát:
- Binh mã bản phủ lập tức lui ra.
Hắn ra lệnh một tiếng, có gần trăm người lui ra, tuy nói hắn và Mã Nguyên Mộc Nghị đi cùng nhau nhưng dù sao hắn cũng xuất thân danh môn.
Ở tình huống này hắn không thể không giúp Trịnh Ngôn Khánh.
Mà Đậu Hiếu thì vung tay lên, mấy nỏ thủ theo hắn đứng ra, trong chớp mắt đã đứng sau Trịnh Ngôn Khánh, nhắm ngay vào binh mã của Mộc Nghị.
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
- Đậu Hiếu ngươi làm gì vậy?
Đậu Hiếu lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã từng nghe bài Bát Tiên Ca chưa? Đậu mỗ có ở trong đó, làm sao có thể ngồi nhìn các ngươi khi dễ hảo hữu của mình.
Mạch Tử Trọng biến sắc hiện ra một nụ cười khổ.
Đúng thế, Đậu Hiếu lúc trước cùng với Trịnh Ngôn Khánh tham gia cúc chiến.
Tình huống như vậy hắn làm sao có thể giúp Mộc Nghị và Mã Nguyên? Thôi Thiện Phúc và Đậu Hiếu đứng về bên Trịnh Ngôn Khánh, đừng nhìn Mộc Nghị mang tới đây bốn năm trăm người, lần này so sánh binh lực thì hai bên bằng nhau, hơn nữa hai trăm người trong cốc nghe theo Trịnh Ngôn Khánh điều khiển thủ hạ mãnh tướng vô số, không luận tới Hùng Khoát Hải Hám Lăng hay Thẩm Quang, mỗi người có thể một chọi mười thậm chí là một chọi trăm, tuy Mộc Nghị có thể có nhận số nhiều nhưng không chiếm được tiện nghi.
Mạch Tử Trọng vội vàng tiến tới chính giữa hai phe đội ngũ:
- Mộc đô úy, Trịnh giáo úy, cả hai dừng tay lại.
- Chúng ta hiện tại ở trong đất của quân địch, hiện tại nên bắt tay hợp tác, nếu như xung đột thì chỉ tiện nghi cho người Cao Ly.
- Nhị lang, mau tiến lên khuyên bảo Mộc đô úy, Trịnh công tử Mộc đô úy cũng không có ác ý, kính xin chớ để ý.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ quân ở Liêu Đông sẽ đại bại.
Nhưng hắn không rõ là bại thế nào nên không thể giải thích với đám người Trịnh Hoành Nghị.
Trong lòng hắn đang do dự thì thấy bên ngoài truyền tới từng thanh âm ngựa hí, đám người Trịnh Ngôn Khánh liên đứng dậy khẩn trương vạn phần.
- Là Mạch công tử trở về còn dẫn theo không ít người.
Hùng Khoát Hải từ trong cốc chạy ra, tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh:
- Khoảng chừng có bốn năm trăm người bộ dáng rất chật vật.
Trịnh Ngôn Khánh không biết Mạch Tử Trọng mang về người nào những nghĩ tới việc hắn rời núi tìm hiểu tin tức tìm thấy Tùy quân bạ binh Ngôn Khánh cũng không để ý, cùng với Tạ Ánh Đăng đứng dậy ra cốc đón chào.
Hắn vừa tới cửa cốc thì thấy Mạch Tử Trọng kích động đi tới.
- Trịnh giáo úy, nhìn xem ta gặp được ai?
Ngôn Khánh nhìn chằm chằm về phía trước thì chỉ thấy quân lính tản mạn vây quanh mấy người cầm đầu, nón trụ cũng bị lệch, bộ dáng cực kỳ chật vật, trong đó có ba người Trịnh Ngôn Khánh quen biết.
Phùng Trí Đại, Thôi Thiện Phúc, Đậu Hiếu?
Thôi Thiện Phúc là Thanh Hà Thôi Thị, con trai của Trịnh Châu Bạch Thủy Công Thôi Chí Nhân, hiện nay đảm nhiệm chức vụ Quả Nghị Đô Úy, chấp chưởng binh mã một phủ, mấy năm trước Trịnh Ngôn Khánh vì mưu cầu chức vụ tộc lão cho Trịnh Thế An đã lẳng lặng tới Quản thành huyện, tiếp Thôi Chí Nhân.
Về sau cũng vì Thôi Chí Nhân ra mặt mà Trịnh Thiện Quả mới trở mặt.
Tuy Trịnh Ngôn Khánh và Thôi Thiện Phúc có quen với nhau nhưng cũng không tiếp xúc quá nhiều.
Mà Đậu Hiếu, tại sao lại ở chỗ này?
Xem trang phục của hắn thì không phải là binh lính trong tông ođàn, mà là lữ soái.
Không nghe nói Đậu gia phái người tới.
Trịnh Ngôn Khánh còn cảm thấy nghi hoặc, Mạch Tử Trọng đã mang tới hai tên đô úy tới tiến tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh mà giới thiệu:
- Ngôn Khánh hai vị này đều là người dưới trướng đại tướng quân, Nam Hải đô úy Mộc Nghị, Hi Bình đô úy Mã Nguyên. Ta và Phùng Quả đi thám thính thì gặp bọn họ.
Nam Hải đô uý cùng với Hi Bình đô úy đều là phủ binh ở Lĩnh Nam.
Mã Nguyên thì khẽ mỉm cười nói:
- Nghe qua đại danh của Trịnh giáo úy, không ngờ lại tương kiến ở đây.
Mà Mộc Nghị thì không khách khí quét về phía Trịnh Ngôn Khánh, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi chính là Trịnh Ngôn Khánh sao?
Trịnh Ngôn Khánh lông mày nhăn lại, trong lòng không vui.
Kiêu căng cái gì? Mọi người đều là tướng bại trận? Ta không phải là người dưới trướng của ngươi, bằng vào gì mà lên mặt?
Tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh vẫn tuân theo quy của, dù sao Mộc Nghị này cũng là đô úy một phủ, quân chức cao hơn hắn rất nhiều, hơn nữa Mộc Nghị Mã Nguyên mang theo bốn năm trăm người, thanh thế cũng lớn hơn.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh cung kính nhún nhường trả lời:
- Mạt tướng là Trịnh Ngôn Khánh, tham kiến Mộc đô úy, Mã đô úy.
- Hừ, đồ trẻ con, nghe nói ngươi hung hăng càn quấy vô cùng.
Mộc Nghị ngữ khí bất thiện, không hề đáp lễ ngược lại lạnh lùng nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi có chức vụ Vân Kỵ Úy mà có thể ngang ngược càn rỡ, xem thiên hạ anh hùng không ra gì.
Trịnh Ngôn Khánh sắc mặt âm trầm.
- Mạt tướng chưa bao giờ dùng chức vụ Vân Kỵ Úy hung hăng càn rỡ càng chưa bao giờ xem anh hùng trong thiên hạ không ra gì, Mộc đô úy không phải là thượng quan của ta, gặp mặt ngang ngược chỉ trích không biết là có dụng ý gì?
- Ngươi lớn mật lắm.
- Mạt tướng gan lớn hay không còn chưa tới phiên Mộc đô úy ngài bình luận.
Có đạo là người kính ta một xích ta kính người một trượng, ngươi cậy già lên mặt, ta không ở dưới trướng của ngươi, cho dù tước vị cao hơn ta tuy nhiên ta cũng không nhượng bộ nửa bước.
Mạch Tử Trọng không ngờ song phương vừa gặp nhau lại phát sinh xung đột như thế.
Hắn hơi giật mình, chợt minh bạch huyền diệu ở đây liền hung hăng trợn mắt nhìn Phùng Trí Đại.
Hắn đang định tiên lên khuyên can thì Mộc Nghị tức giận quát:
- Trịnh Ngôn Khánh ngươi dám chống đối thượng quan, có tin ta truy cứu tội phạm thượng của ngươi không?
Trịnh Ngôn Khánh cũng nổi giận:
- Có bản lĩnh thì ngươi truy cứu thử xem?
Đúng lúc này hai tay của hắn đã rút ngân tiên ra, sau lưng Hùng Khoát Hải, Hám Lăng, Thẩm Quang cũng tiến lên một bước, nhìn hằm hằm bọn người Mộc Nghị.
Tạ Khoa cũng không hề do dự mà đứng bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh, giương cung cài tên, nhắm ngay vào Mộc Nghị. Thế gia đệ tử tuyệt không cho phép bị mọi rợ Lĩnh Nam chà đạp, cho dù đối phương có là đô úy.
Ở sau lưng Mộc Nghị, binh lính cũng tiến lên.
Thôi Thiện Phúc thấy tình hình như vậy thì nghiêm nghị quát:
- Binh mã bản phủ lập tức lui ra.
Hắn ra lệnh một tiếng, có gần trăm người lui ra, tuy nói hắn và Mã Nguyên Mộc Nghị đi cùng nhau nhưng dù sao hắn cũng xuất thân danh môn.
Ở tình huống này hắn không thể không giúp Trịnh Ngôn Khánh.
Mà Đậu Hiếu thì vung tay lên, mấy nỏ thủ theo hắn đứng ra, trong chớp mắt đã đứng sau Trịnh Ngôn Khánh, nhắm ngay vào binh mã của Mộc Nghị.
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
- Đậu Hiếu ngươi làm gì vậy?
Đậu Hiếu lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã từng nghe bài Bát Tiên Ca chưa? Đậu mỗ có ở trong đó, làm sao có thể ngồi nhìn các ngươi khi dễ hảo hữu của mình.
Mạch Tử Trọng biến sắc hiện ra một nụ cười khổ.
Đúng thế, Đậu Hiếu lúc trước cùng với Trịnh Ngôn Khánh tham gia cúc chiến.
Tình huống như vậy hắn làm sao có thể giúp Mộc Nghị và Mã Nguyên? Thôi Thiện Phúc và Đậu Hiếu đứng về bên Trịnh Ngôn Khánh, đừng nhìn Mộc Nghị mang tới đây bốn năm trăm người, lần này so sánh binh lực thì hai bên bằng nhau, hơn nữa hai trăm người trong cốc nghe theo Trịnh Ngôn Khánh điều khiển thủ hạ mãnh tướng vô số, không luận tới Hùng Khoát Hải Hám Lăng hay Thẩm Quang, mỗi người có thể một chọi mười thậm chí là một chọi trăm, tuy Mộc Nghị có thể có nhận số nhiều nhưng không chiếm được tiện nghi.
Mạch Tử Trọng vội vàng tiến tới chính giữa hai phe đội ngũ:
- Mộc đô úy, Trịnh giáo úy, cả hai dừng tay lại.
- Chúng ta hiện tại ở trong đất của quân địch, hiện tại nên bắt tay hợp tác, nếu như xung đột thì chỉ tiện nghi cho người Cao Ly.
- Nhị lang, mau tiến lên khuyên bảo Mộc đô úy, Trịnh công tử Mộc đô úy cũng không có ác ý, kính xin chớ để ý.
Tác giả :
Canh Tân