Soán Đường
Quyển 5 - Chương 13: Đóa Đóa mất tích
Đi vào thiên điện chỉ thấy một thanh niên đứng thẳng ở trong đó.
Người này tên là Từ Hưng Ba, là biểu ca của Đóa Đóa, Từ Hưng Ba phụng mệnh của Cáp Sĩ Kỳ, đi vào Vinh nHạc thành, hiện tại ở Vinh Nhạc thành, hắn là một trong số ít thân tín của Đóa Đóa.
Nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, Từ Hưng Ba vội vàng bước tới chào.
- Từ đại ca không cần đa lễ.
Trịnh Ngôn Khánh đỡ hắn dậy:
- Thúy Vân có chuyện gì mà phải sốt ruột mời huynh lên núi vậy?
Dựa theo thói quen cứ mười lăm ngày một lần là Trịnh Ngôn Khánh sẽ trở về Vinh Nhạc thành, ở lại đó mười ngày.
Theo thời gian, tháng này hắn cũng sắp trở về nhưng Bùi Thúy Vân lúc này lại phái Từ Hưng Ba tới, chắc là có việc gấp.
Từ Hưng Ba vội vàng nói:
- Trịnh công tử, Đóa Đóa mất tích rồi.
Trịnh Ngôn Khánh nghe thấy không kịp phản ứng.
Cũng khó trách ở Vinh Nhạc thành tuy rằng Đóa Đóa không thể nói là xưng vương xưng bá nhưng nàng có thân phận là chất nữ của Cốt Tư Man, trong nhà có mấy nghìn khoảnh ruộng tốt, mấy trăm võ sĩ, cộng thêm với Cao phu nhân từng tới đây tỏ thân phận của mình với quan phủ cho nên quan phủ của Vinh Nhạc thành không ai lại tới trêu chọc tới Đóa Đóa, nhưng tại sao bây giờ lại không thấy?
- Khoảnh bảy ngày trước, Đóa Đóa được Cốt Tư Man mời tới khu người Liêu.
- Nhưng sau đó không thấy trở về... hiện tại ước chừng đã bốn ngày, Bùi nương tử cảm thấy không thích hợp cho nên phái ta đi hỏi thăm.
Ta đến khu ở của người Liêu thì Cốt Tư Man lại nói cho ta biết Đóa Đóa đã về nhà hai ngày trước rồi.
Bùi nương tử vô cùng sốt ruột nên phái người nghe ngóng bốn phía, còn đi tới khu ở của người Liêu nghe ngóng nhiều lần nhưng cũng không có manh mối, nên vội vàng tới đây báo cho Trịnh công tử biết, hiện tại Bùi nương tử vẫn ở vùng phụ cận tìm kiếm Đóa Đóa khắp nơi.
Sắc mặt của Ngôn Khánh liền biến hóa.
- Tại sao không sớm nói cho ta biết....
Hắn trở về trong phòng, một lát sau nói với Từ Hưng Ba.
- Ngươi chờ ta một chút, ta lập tức theo ngươi xuống núi tìm kiếm Đóa Đóa.
- Ngôn Khánh ca ca, Đóa Đóa tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì?
Vô Cấu kéo tay Ngôn Khánh thấp giọng hỏi thăm.
Ngôn Khánh cười lớn khẽ vỗ vỗ đầu của Đóa Đóa:
- Quan Âm tỳ không cần phải lo lắng, Đóa Đóa tỷ tỷ võ công lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, muội ngoan ngoãn ở trên núi chữa bệnh, nghe Tôn chân nhân chỉ bảo, huynh để Tế yêu ở đây lại với muội, vài ngày nữa trở về sẽ mua đồ ăn ngon cho muội.
Vô Cấu nhu thuận đáp ứng.
Sau đó Trịnh Ngôn Khánh từ biệt Tôn Tư Mạc, cùng với Hùng Đại Hải mang Tứ Nhãn theo Từ Hưng Ba xuống núi.
- Từ đại ca, gần đây Vinh Nhạc thành có gì bất thường không?
Từ Hưng Ba lắc đầu:
- Không có gì bất thường, à lần trước sau khi công tử rời khỏi đã xuất hiện một đoàn quan quân.
- Quan quân?
- Ừ nghe nói là phụ trách trông coi Vinh Nhạc thương.
- Vinh Nhạc thương?
Trịnh Ngôn Khánh không rõ ràng lắm, Vinh Nhạc nội thành khi nào thì xuất hiện Vinh Nhạc thương vậy?
Đã qua một năm, phần lớn hắn ngẫu nhiên xuống núi ở tại điền trang nói chuyện với Bùi Thúy Vân và Đóa Đóa, đối với chuyện ngoài ba thục hắn không chú ý nhiều.
Từ Hưng Ba lại nói tiếp:
- Chuyện này nhắc tới cũng kỳ quái, không hiểu tại sao quan phủ lại tu kiến thanh mi Vinh Nhạc thương.
- Tuy nhiên nghĩ lại, có thể là vì Thanh Y thủy cùng với Độ thủy hai con sông giao nhau, cho nên quan phủ mới phải xây dựng Vinh Nhạc thương.
Trịnh công tử chẳng lẽ công tử cho rằng chuyện Đóa Đóa mất tính có quan hệ với Vinh Nhạc thương này sao?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đóa Đóa đến tột cùng là mất tích hay bị người khác giam giữ vẫn chưa có kết luận, tuy nhiên chuyện Vinh Nhạc thương... Ta thấy ngươi nói không sai, Vinh Nhạc thành có vị trí mấu chốt, tu kiến thương đường cũng không phải là không được chỉ là ta cảm thấy chuyện này có kỳ quái, cần phải lắng nghe rồi mới phán đoán được.
Từ Hưng Ba đành chấp nhân.
Ba người đi đường suốt đếm, tới sáng sớm ngày thứ hai đã nghe thấy tiếng nước chảy.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên ghì cương ngựa mà hỏi:
- Từ đại ca từ đây lên Tuy sơn có xa không?
- Tuy sơn sao?
Từ Hưng Ba phân biệt phương hướng sau đó chỉ về phía Tây:
- Đi theo hướng tây nếu như ngựa không dừng vó thì buổi trưa sẽ tới.
- Trịnh công tử đó là nơi ở của người Liêu, chúng ta tới đó làm gì?
Ngôn Khánh quay đầu ngựa:
- Chúng ta đi Tuy sơn.
- Sao?
Từ Hưng Ba khẽ giật mình:
- Không phải quay về Vinh Nhạc thành hay sao?
- Từ từ rồi sẽ quay về.
Trịnh Ngôn Khánh dứt lời, phân phó cho Hùng Đại Hải mang theo Tứ Nhãn quay trở về Vinh Nhạc thành trước.
Hắn nói với Từ Hưng Ba:
- Từ đại ca chúng ta tới Tuy Sơn xong, huynh là người sai vặt bên cạnh ta, cầu kiến Cốt Tư Man, hỏi thăm tình huống một chút, huynh nói: Mấy ngày nay nghe người ta nói Đóa Đóa không có rời khỏi núi.
Từ Hưng Ba khẽ giật mình, nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh công tử, ý của công tử....
- Ta cái gì cũng không biết.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong thúc ngụa chạy tới Tuy Sơn, Từ Hưng Ba vội vàng đi theo, hai người trước khi tới đã đến đại bản doanh của Tuy sơn.
Cốt Tư Man ước chừng khoảng 50 tuổi hiện tại hắn đang mặc áo của người liêu, đi chân trần.
Thanh âm của hắn rất to phát ra một khí thế hùng tráng.
Trịnh Ngôn Khánh tiến vào Tuy sơn, không nói một lời cùng với Từ Hưng Ba nói đúng thổ ngữ của người Liêu, tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh nhập thục mới hơn một năm, liêu ngữ không rành rọt nên đứng ở sau Từ Hưng Ba, quan sát Cốt Tư Man.
Từ Hưng Ba dựa theo lời nói của Trịnh Ngôn Khánh mà lặp lại, Cốt Tư Man liền giận tím mặt:
- Tên khốn kiếp nào chế tạo lời đồn này vậy? Từ huynh đệ, Cáp tổng quản là huynh đệ kết nghĩa của ta, Cốt Lan Đóa ta coi như con gái ruột, làm sao có thể hãm hại nàng? Ngươi nếu không tin thì ta có thể dẫn ngươi đi điều tra một hồi, nếu như Cốt Lan Đóa mà ở chỗ này, ta sẽ...
Từ Hưng Ba vội vàng khoát tay:
- Đô lão, không cần phải tức giận, ta tuyệt đối không tin ông gây bất lợi với Cốt Lan Đóa.
- Chỉ là ta sau khi nghe tin đồn không biết tìm kiếm nơi nào cho nên mới tới đây... kính xin ngài đừng để trong lòng.
- Cốt Lan Đoá mất tích ta cũng vô cùng lo nghĩ.
Mấy ngày nay ta đã huy động những người cường tráng trong tộc đi tìm kiếm, có nhiều chỗ ta cũng không thể cưỡng ép điều tra, những huynh đệ người liêu hoang dã tính tình dữ dằn, cho nên ta định rằng hai ngày nữa, sẽ đi vào núi tìm bọn họ hỏi một chút.
Nói không chừng xảy ra chuyện hiểu lầm nào đó, các huynh đệ người liêu chặn đường Cốt Lan Đóa lại.
Người này tên là Từ Hưng Ba, là biểu ca của Đóa Đóa, Từ Hưng Ba phụng mệnh của Cáp Sĩ Kỳ, đi vào Vinh nHạc thành, hiện tại ở Vinh Nhạc thành, hắn là một trong số ít thân tín của Đóa Đóa.
Nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, Từ Hưng Ba vội vàng bước tới chào.
- Từ đại ca không cần đa lễ.
Trịnh Ngôn Khánh đỡ hắn dậy:
- Thúy Vân có chuyện gì mà phải sốt ruột mời huynh lên núi vậy?
Dựa theo thói quen cứ mười lăm ngày một lần là Trịnh Ngôn Khánh sẽ trở về Vinh Nhạc thành, ở lại đó mười ngày.
Theo thời gian, tháng này hắn cũng sắp trở về nhưng Bùi Thúy Vân lúc này lại phái Từ Hưng Ba tới, chắc là có việc gấp.
Từ Hưng Ba vội vàng nói:
- Trịnh công tử, Đóa Đóa mất tích rồi.
Trịnh Ngôn Khánh nghe thấy không kịp phản ứng.
Cũng khó trách ở Vinh Nhạc thành tuy rằng Đóa Đóa không thể nói là xưng vương xưng bá nhưng nàng có thân phận là chất nữ của Cốt Tư Man, trong nhà có mấy nghìn khoảnh ruộng tốt, mấy trăm võ sĩ, cộng thêm với Cao phu nhân từng tới đây tỏ thân phận của mình với quan phủ cho nên quan phủ của Vinh Nhạc thành không ai lại tới trêu chọc tới Đóa Đóa, nhưng tại sao bây giờ lại không thấy?
- Khoảnh bảy ngày trước, Đóa Đóa được Cốt Tư Man mời tới khu người Liêu.
- Nhưng sau đó không thấy trở về... hiện tại ước chừng đã bốn ngày, Bùi nương tử cảm thấy không thích hợp cho nên phái ta đi hỏi thăm.
Ta đến khu ở của người Liêu thì Cốt Tư Man lại nói cho ta biết Đóa Đóa đã về nhà hai ngày trước rồi.
Bùi nương tử vô cùng sốt ruột nên phái người nghe ngóng bốn phía, còn đi tới khu ở của người Liêu nghe ngóng nhiều lần nhưng cũng không có manh mối, nên vội vàng tới đây báo cho Trịnh công tử biết, hiện tại Bùi nương tử vẫn ở vùng phụ cận tìm kiếm Đóa Đóa khắp nơi.
Sắc mặt của Ngôn Khánh liền biến hóa.
- Tại sao không sớm nói cho ta biết....
Hắn trở về trong phòng, một lát sau nói với Từ Hưng Ba.
- Ngươi chờ ta một chút, ta lập tức theo ngươi xuống núi tìm kiếm Đóa Đóa.
- Ngôn Khánh ca ca, Đóa Đóa tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì?
Vô Cấu kéo tay Ngôn Khánh thấp giọng hỏi thăm.
Ngôn Khánh cười lớn khẽ vỗ vỗ đầu của Đóa Đóa:
- Quan Âm tỳ không cần phải lo lắng, Đóa Đóa tỷ tỷ võ công lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, muội ngoan ngoãn ở trên núi chữa bệnh, nghe Tôn chân nhân chỉ bảo, huynh để Tế yêu ở đây lại với muội, vài ngày nữa trở về sẽ mua đồ ăn ngon cho muội.
Vô Cấu nhu thuận đáp ứng.
Sau đó Trịnh Ngôn Khánh từ biệt Tôn Tư Mạc, cùng với Hùng Đại Hải mang Tứ Nhãn theo Từ Hưng Ba xuống núi.
- Từ đại ca, gần đây Vinh Nhạc thành có gì bất thường không?
Từ Hưng Ba lắc đầu:
- Không có gì bất thường, à lần trước sau khi công tử rời khỏi đã xuất hiện một đoàn quan quân.
- Quan quân?
- Ừ nghe nói là phụ trách trông coi Vinh Nhạc thương.
- Vinh Nhạc thương?
Trịnh Ngôn Khánh không rõ ràng lắm, Vinh Nhạc nội thành khi nào thì xuất hiện Vinh Nhạc thương vậy?
Đã qua một năm, phần lớn hắn ngẫu nhiên xuống núi ở tại điền trang nói chuyện với Bùi Thúy Vân và Đóa Đóa, đối với chuyện ngoài ba thục hắn không chú ý nhiều.
Từ Hưng Ba lại nói tiếp:
- Chuyện này nhắc tới cũng kỳ quái, không hiểu tại sao quan phủ lại tu kiến thanh mi Vinh Nhạc thương.
- Tuy nhiên nghĩ lại, có thể là vì Thanh Y thủy cùng với Độ thủy hai con sông giao nhau, cho nên quan phủ mới phải xây dựng Vinh Nhạc thương.
Trịnh công tử chẳng lẽ công tử cho rằng chuyện Đóa Đóa mất tính có quan hệ với Vinh Nhạc thương này sao?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đóa Đóa đến tột cùng là mất tích hay bị người khác giam giữ vẫn chưa có kết luận, tuy nhiên chuyện Vinh Nhạc thương... Ta thấy ngươi nói không sai, Vinh Nhạc thành có vị trí mấu chốt, tu kiến thương đường cũng không phải là không được chỉ là ta cảm thấy chuyện này có kỳ quái, cần phải lắng nghe rồi mới phán đoán được.
Từ Hưng Ba đành chấp nhân.
Ba người đi đường suốt đếm, tới sáng sớm ngày thứ hai đã nghe thấy tiếng nước chảy.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên ghì cương ngựa mà hỏi:
- Từ đại ca từ đây lên Tuy sơn có xa không?
- Tuy sơn sao?
Từ Hưng Ba phân biệt phương hướng sau đó chỉ về phía Tây:
- Đi theo hướng tây nếu như ngựa không dừng vó thì buổi trưa sẽ tới.
- Trịnh công tử đó là nơi ở của người Liêu, chúng ta tới đó làm gì?
Ngôn Khánh quay đầu ngựa:
- Chúng ta đi Tuy sơn.
- Sao?
Từ Hưng Ba khẽ giật mình:
- Không phải quay về Vinh Nhạc thành hay sao?
- Từ từ rồi sẽ quay về.
Trịnh Ngôn Khánh dứt lời, phân phó cho Hùng Đại Hải mang theo Tứ Nhãn quay trở về Vinh Nhạc thành trước.
Hắn nói với Từ Hưng Ba:
- Từ đại ca chúng ta tới Tuy Sơn xong, huynh là người sai vặt bên cạnh ta, cầu kiến Cốt Tư Man, hỏi thăm tình huống một chút, huynh nói: Mấy ngày nay nghe người ta nói Đóa Đóa không có rời khỏi núi.
Từ Hưng Ba khẽ giật mình, nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh công tử, ý của công tử....
- Ta cái gì cũng không biết.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong thúc ngụa chạy tới Tuy Sơn, Từ Hưng Ba vội vàng đi theo, hai người trước khi tới đã đến đại bản doanh của Tuy sơn.
Cốt Tư Man ước chừng khoảng 50 tuổi hiện tại hắn đang mặc áo của người liêu, đi chân trần.
Thanh âm của hắn rất to phát ra một khí thế hùng tráng.
Trịnh Ngôn Khánh tiến vào Tuy sơn, không nói một lời cùng với Từ Hưng Ba nói đúng thổ ngữ của người Liêu, tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh nhập thục mới hơn một năm, liêu ngữ không rành rọt nên đứng ở sau Từ Hưng Ba, quan sát Cốt Tư Man.
Từ Hưng Ba dựa theo lời nói của Trịnh Ngôn Khánh mà lặp lại, Cốt Tư Man liền giận tím mặt:
- Tên khốn kiếp nào chế tạo lời đồn này vậy? Từ huynh đệ, Cáp tổng quản là huynh đệ kết nghĩa của ta, Cốt Lan Đóa ta coi như con gái ruột, làm sao có thể hãm hại nàng? Ngươi nếu không tin thì ta có thể dẫn ngươi đi điều tra một hồi, nếu như Cốt Lan Đóa mà ở chỗ này, ta sẽ...
Từ Hưng Ba vội vàng khoát tay:
- Đô lão, không cần phải tức giận, ta tuyệt đối không tin ông gây bất lợi với Cốt Lan Đóa.
- Chỉ là ta sau khi nghe tin đồn không biết tìm kiếm nơi nào cho nên mới tới đây... kính xin ngài đừng để trong lòng.
- Cốt Lan Đoá mất tích ta cũng vô cùng lo nghĩ.
Mấy ngày nay ta đã huy động những người cường tráng trong tộc đi tìm kiếm, có nhiều chỗ ta cũng không thể cưỡng ép điều tra, những huynh đệ người liêu hoang dã tính tình dữ dằn, cho nên ta định rằng hai ngày nữa, sẽ đi vào núi tìm bọn họ hỏi một chút.
Nói không chừng xảy ra chuyện hiểu lầm nào đó, các huynh đệ người liêu chặn đường Cốt Lan Đóa lại.
Tác giả :
Canh Tân