Sợ Yêu
Chương 36
Việc có thai ngoài gia đình anh và Tống Thừa Nhân ra thì không ai biết, Trác Nhiên cũng chưa đề cập chuyện này với gia đình Hiểu Linh Hy. Kết hôn bây giờ quá sớm, dù sao Hiểu Linh Hy cũng chưa đầy mười tám tuổi.
''Con dâu, con muốn ăn gì để mẹ làm cho, ăn cháo cá chép cho con khỏe mạnh thông minh nhé!''
Từ khi biết cô có thái, tất cả đồ đạc của cô bị chuyển sang Mạc gia, ngày ngày cuộc sống nhàn nhã đến nối nhàm chán. Cô biết mọi người chăm lo cho cô nhưng thật sự cô không thể quen nổi.
''Mẹ à, mẹ cứ để đó đi, con làm được.''
Mẹ anh xua tay:'' Được cái gì mà được, lên phòng nghỉ đi, tối còn phải đi sang nhà con.''
''Sang nhà con làm gì ạ?''
''Bàn chuyện đám cưới, mẹ nói chuyện con có thai cho bô con biết rồi.''
Cô biết ngay thế nào cũng phải kết hôn mà, nhưng hiện tại Mạc Quân Thần còn chưa biết rõ tình cảm của mình, cô phải làm gì cho đúng đây?
Kết hôn hay không?
''Định nghĩ cách trốn à? Đừng hòng.'' Mạc Quân Thần không biết về từ lúc nào, anh ôm cô đặt lên đùi mình, gằn giọng khiến Trác Nhiên giật bắn mình.
''Có..có nghĩ gì đâu.''
''Lại chối, đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì.''
Anh thật sự khó đoán, tính cách không hiểu nổi, lúc thì lạnh lùng, lúc lại bá đạo, lúc thì vô sỉ, lúc lại thâm tình vô cùng, cô cũng không biết đâu mới thật sự là anh nữa.
Anh hôn cô, một nụ hôn sâu, lại như vẻ hờn giận của trẻ con, cô chưa thấy anh như vậy bao giờ:'' Hy, bác sĩ nói phải kiêng hai tháng nữa.''
''Thì sao?'' Kiêng thì có gì mà anh lại như vậy.
''Đêm đến cũng chỉ có thể ôm em ngủ.''
''Hừ, đấy chính là phúc phận của anh đây.''
''Mẹ nó, biết thế không đẻ con nữa.''
Mẹ anh ở cửa hét lên:'' Thằng kia, nói linh tinh cái gì đấy hả?Ra ngoài đi, lớn to xác mà chả làm ăn được cái gì.''
Anh hừ lạnh:'' Hừ, đường đường là Mạc Tổng.''
''Thì sao, ra ngoài để mẹ ngủ với con dâu, hai tháng này con ngủ với Lão Mạc đi.''
''Không bao giờ.'' Mạc Quân Thần gằn từng chữ rồi miễng cưỡng bỏ đi, còn ngoái đầu trao cho cô nụ hôn gió. Trác Nhiên chỉ biết cười lắc đầu, hình như mấy người đàn ông biết mình làm bố đều sẽ điên lên như vậy. Lại ví như Nghiêm Triết khi biết Trác Y Y có thai, thậm chí còn ra tay giết người.
''Ăn cháo đi con, ăn đi cho bổ.''
''Vâng.''
Tối, cả gia đình anh đến Hiểu gia, Trác Nhiên cảm thấy hơi căng thẳng như kiểu làm điều gì sai trái.Mạc Quân Thần năm lấy tay cô,'' Bố em, em căng thẳng cái gì, yên tâm bố em sẽ chấp nhận anh.''
''Nếu không chấp nhận thì sao?'' Cô hỏi.
''Nếu không chấp nhận, bắt cóc con gái và cháu ngoại họ.
''Xì, Mạc Quân Thần, dạo này anh lạ thế.''
''Lạ?''
''Nhớ lại lần đầu anh gặp em, eo sợ chết.''
''Hừ lần đó không tính, tại em dụ dỗ anh khiến anh không có lỗi về thế này.'' Mạc Quân Thần cầm tay cô lên hôn một cái.
''Xì.''
Hiểu Phú Đằng đã đứng ở cổng, có lẽ ông cũng rất hồi hộp, con gái ông mà tất nhiên là lo lắng rồi.
''Chào hai ông bà, mời vào.'' Hiểu Phú Đằng hơi cúi người nói.
Mạc Quân Thần đưa cho ông mấy túi quà cười nói:'' Con có chút quà, bác nhận đi ạ.''
''Cảm ơn con.''
Bố mẹ anh vui vẻ,chào ông ấy rồi đi vào nhà, cô và anh đi phía sau nhận đủ ánh mắt thâm thúy của ông.
Mẹ Hiểu Linh Hy cũng đến, bà có vẻ không được vui, cô nhớ rõ chính bà ấy là người ban đầu bảo cô tránh xa Mạc Quân Thần.
Giang Uyên vẫn nở nụ cười:'' Mời mọi người ngồi.''
''Cảm ơn.''
Trác Nhiên rót trà cho từng người, Giang Uyên cầm chén trà lên nhấp một ngụm nói:'' Mọi người nếm thử trà đi.''
''Vâng, hôm nay tôi đến đây cũng là bàn chuyện của hai đứa.''
Mạc Quân Thần rất nghiêm túc ngồi nghe, anh cũng không muốn bị mất điểm.
Anh vốn muốn một mình tới, nhưng mẹ anh khá truyền thống nên nhất quyết đi, anh cũng không cản được.
Nói chuyện một hồi, Giang Uyên kéo cô ra một góc nói chuyện, cô biết thế nào cũng vậy mà.
''Con dùng cái thai để ép cậu ta à?''
''Nhìn có vẻ không giống lắm, con và cậu ta yêu nhau?''
''Con có yêu cậu ta không?''
Yêu? Cô có yêu anh không? Tại sao đến bây giờ cô mới nhớ đến điều này.
Cô nói:'' Hay nghĩ về anh ấy, quan tâm anh ấy, khó chịu khi có người con gái khác ở bên anh ấy, muốn anh ấy chỉ quan tâm một mình mình, vậy có phải yêu không?''
''Hừm, hết thuốc chữa rồi, vậy cậu ta có yêu con không.''
''Con...'' Anh vẫn nghĩ cô là Hiểu Linh Hy, cô cúng không biết nên nói sao bây giờ.
Giang Uyên vuốt tóc cô, cời dịu dàng:'' Con của mẹ lớn rồi, biết suy nghĩ không nông nổi nữa, cậu ta yêu con, mẹ có thể nhìn từ ánh mắt cậu ta, nhưng con nhớ để ý, đàn ông thành công rất hay ngoại tình, lại nhiều đàn bà bám theo, như bố con vậy.''
''Vâng.''
Lễ kết hôn của cô và anh tổ chức vào đúng ngày cô tròn mười chín tuổi, cũng không biết anh nói gì với Giang Uyên mà bà hoàn toàn loại bỏ thành kiến ban đầu với anh.
Về nhà cũng đã là tối muộn, mẹ anh như lời lúc chiều liền bắt anh sang phòng khác ngủ, bà sẽ ngủ cùng Trác Nhiên khiến cho Mạc Quân Thần trằn chọc không ngủ được.
Đêm đến, ánh trăng vàng dịu nhẹ chiếu qua cửa kính, một dáng người cao lớn trèo qua cửa số đi vào phòng, Trác Nhiên buồn cười nhưng vẫn vờ ngủ, cô không ngờ Mạc Quân Thần lại có lúc ấu trĩ cỡ này.
Anh rón rén mở cửa phòng cô ra rồi bế mẹ anh về phòng với bố anh, rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô. Cơ thể anh ấm áp xoay người cô ôm vào lòng, còn hít hà hương thơm mát trên người cô.
Cô khẽ nghe thấy tiếng anh chửi thầm:'' Sao lại như kẻ biến thái thế này.''
''Phì.'' Cô không nhịn được khẽ cười ra tiếng.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mặt dày hỏi:'' Ngủ đi.''
''Ngủ thì sao xem được biến thái.''
''Biến thái cũng là chồng em.''
7auf
''Con dâu, con muốn ăn gì để mẹ làm cho, ăn cháo cá chép cho con khỏe mạnh thông minh nhé!''
Từ khi biết cô có thái, tất cả đồ đạc của cô bị chuyển sang Mạc gia, ngày ngày cuộc sống nhàn nhã đến nối nhàm chán. Cô biết mọi người chăm lo cho cô nhưng thật sự cô không thể quen nổi.
''Mẹ à, mẹ cứ để đó đi, con làm được.''
Mẹ anh xua tay:'' Được cái gì mà được, lên phòng nghỉ đi, tối còn phải đi sang nhà con.''
''Sang nhà con làm gì ạ?''
''Bàn chuyện đám cưới, mẹ nói chuyện con có thai cho bô con biết rồi.''
Cô biết ngay thế nào cũng phải kết hôn mà, nhưng hiện tại Mạc Quân Thần còn chưa biết rõ tình cảm của mình, cô phải làm gì cho đúng đây?
Kết hôn hay không?
''Định nghĩ cách trốn à? Đừng hòng.'' Mạc Quân Thần không biết về từ lúc nào, anh ôm cô đặt lên đùi mình, gằn giọng khiến Trác Nhiên giật bắn mình.
''Có..có nghĩ gì đâu.''
''Lại chối, đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì.''
Anh thật sự khó đoán, tính cách không hiểu nổi, lúc thì lạnh lùng, lúc lại bá đạo, lúc thì vô sỉ, lúc lại thâm tình vô cùng, cô cũng không biết đâu mới thật sự là anh nữa.
Anh hôn cô, một nụ hôn sâu, lại như vẻ hờn giận của trẻ con, cô chưa thấy anh như vậy bao giờ:'' Hy, bác sĩ nói phải kiêng hai tháng nữa.''
''Thì sao?'' Kiêng thì có gì mà anh lại như vậy.
''Đêm đến cũng chỉ có thể ôm em ngủ.''
''Hừ, đấy chính là phúc phận của anh đây.''
''Mẹ nó, biết thế không đẻ con nữa.''
Mẹ anh ở cửa hét lên:'' Thằng kia, nói linh tinh cái gì đấy hả?Ra ngoài đi, lớn to xác mà chả làm ăn được cái gì.''
Anh hừ lạnh:'' Hừ, đường đường là Mạc Tổng.''
''Thì sao, ra ngoài để mẹ ngủ với con dâu, hai tháng này con ngủ với Lão Mạc đi.''
''Không bao giờ.'' Mạc Quân Thần gằn từng chữ rồi miễng cưỡng bỏ đi, còn ngoái đầu trao cho cô nụ hôn gió. Trác Nhiên chỉ biết cười lắc đầu, hình như mấy người đàn ông biết mình làm bố đều sẽ điên lên như vậy. Lại ví như Nghiêm Triết khi biết Trác Y Y có thai, thậm chí còn ra tay giết người.
''Ăn cháo đi con, ăn đi cho bổ.''
''Vâng.''
Tối, cả gia đình anh đến Hiểu gia, Trác Nhiên cảm thấy hơi căng thẳng như kiểu làm điều gì sai trái.Mạc Quân Thần năm lấy tay cô,'' Bố em, em căng thẳng cái gì, yên tâm bố em sẽ chấp nhận anh.''
''Nếu không chấp nhận thì sao?'' Cô hỏi.
''Nếu không chấp nhận, bắt cóc con gái và cháu ngoại họ.
''Xì, Mạc Quân Thần, dạo này anh lạ thế.''
''Lạ?''
''Nhớ lại lần đầu anh gặp em, eo sợ chết.''
''Hừ lần đó không tính, tại em dụ dỗ anh khiến anh không có lỗi về thế này.'' Mạc Quân Thần cầm tay cô lên hôn một cái.
''Xì.''
Hiểu Phú Đằng đã đứng ở cổng, có lẽ ông cũng rất hồi hộp, con gái ông mà tất nhiên là lo lắng rồi.
''Chào hai ông bà, mời vào.'' Hiểu Phú Đằng hơi cúi người nói.
Mạc Quân Thần đưa cho ông mấy túi quà cười nói:'' Con có chút quà, bác nhận đi ạ.''
''Cảm ơn con.''
Bố mẹ anh vui vẻ,chào ông ấy rồi đi vào nhà, cô và anh đi phía sau nhận đủ ánh mắt thâm thúy của ông.
Mẹ Hiểu Linh Hy cũng đến, bà có vẻ không được vui, cô nhớ rõ chính bà ấy là người ban đầu bảo cô tránh xa Mạc Quân Thần.
Giang Uyên vẫn nở nụ cười:'' Mời mọi người ngồi.''
''Cảm ơn.''
Trác Nhiên rót trà cho từng người, Giang Uyên cầm chén trà lên nhấp một ngụm nói:'' Mọi người nếm thử trà đi.''
''Vâng, hôm nay tôi đến đây cũng là bàn chuyện của hai đứa.''
Mạc Quân Thần rất nghiêm túc ngồi nghe, anh cũng không muốn bị mất điểm.
Anh vốn muốn một mình tới, nhưng mẹ anh khá truyền thống nên nhất quyết đi, anh cũng không cản được.
Nói chuyện một hồi, Giang Uyên kéo cô ra một góc nói chuyện, cô biết thế nào cũng vậy mà.
''Con dùng cái thai để ép cậu ta à?''
''Nhìn có vẻ không giống lắm, con và cậu ta yêu nhau?''
''Con có yêu cậu ta không?''
Yêu? Cô có yêu anh không? Tại sao đến bây giờ cô mới nhớ đến điều này.
Cô nói:'' Hay nghĩ về anh ấy, quan tâm anh ấy, khó chịu khi có người con gái khác ở bên anh ấy, muốn anh ấy chỉ quan tâm một mình mình, vậy có phải yêu không?''
''Hừm, hết thuốc chữa rồi, vậy cậu ta có yêu con không.''
''Con...'' Anh vẫn nghĩ cô là Hiểu Linh Hy, cô cúng không biết nên nói sao bây giờ.
Giang Uyên vuốt tóc cô, cời dịu dàng:'' Con của mẹ lớn rồi, biết suy nghĩ không nông nổi nữa, cậu ta yêu con, mẹ có thể nhìn từ ánh mắt cậu ta, nhưng con nhớ để ý, đàn ông thành công rất hay ngoại tình, lại nhiều đàn bà bám theo, như bố con vậy.''
''Vâng.''
Lễ kết hôn của cô và anh tổ chức vào đúng ngày cô tròn mười chín tuổi, cũng không biết anh nói gì với Giang Uyên mà bà hoàn toàn loại bỏ thành kiến ban đầu với anh.
Về nhà cũng đã là tối muộn, mẹ anh như lời lúc chiều liền bắt anh sang phòng khác ngủ, bà sẽ ngủ cùng Trác Nhiên khiến cho Mạc Quân Thần trằn chọc không ngủ được.
Đêm đến, ánh trăng vàng dịu nhẹ chiếu qua cửa kính, một dáng người cao lớn trèo qua cửa số đi vào phòng, Trác Nhiên buồn cười nhưng vẫn vờ ngủ, cô không ngờ Mạc Quân Thần lại có lúc ấu trĩ cỡ này.
Anh rón rén mở cửa phòng cô ra rồi bế mẹ anh về phòng với bố anh, rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô. Cơ thể anh ấm áp xoay người cô ôm vào lòng, còn hít hà hương thơm mát trên người cô.
Cô khẽ nghe thấy tiếng anh chửi thầm:'' Sao lại như kẻ biến thái thế này.''
''Phì.'' Cô không nhịn được khẽ cười ra tiếng.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mặt dày hỏi:'' Ngủ đi.''
''Ngủ thì sao xem được biến thái.''
''Biến thái cũng là chồng em.''
7auf
Tác giả :
Hường Nguyễn