Sợ Yêu
Chương 26
Mạc Quân Thần một tay cầm bản hợp đồng, một tay đưa ly rượu vang lên môi khẽ nhấp một ngụm, chiếc ghế xoay xoay ra phía cửa kính đằng sau, nhìn bóng lưng kiêu ngạo khiến người ta khó nắm bắt.
''Thừa Nhân, bên Nghiêm Thị sao rồi?''
Tống Thừa Nhân ngồi trên ghế sô pha được đặt giữa phòng, hai chân vắt lên trên bàn, mài mài móng tay:'' Hắn đâu có dễ cắn câu như vậy, cáo già như hắn đằng sau còn có Trác Thị, khó nói lắm.''
''Hừ, cậu nghĩ sao?''
''Bước đầu tiên, tách Trác Thị ra khỏi Nghiêm Thị.''
''Hay lắm.''
''Tôi điều tra được một chuyện rất thú vị.''
''Hửm?''
''Nghiêm Triết không có khả năng sinh con.''
''Ha ha, việc này hắn có biết không?''
''Không hề, đứa con thứ hai của hắn và Trác Y Y chắc cũng là giả.''
''Sắp có trò hay để xem rồi.''
Tống Thừa Nhân dường như nhớ ra điều gì, anh quay ra hỏi Mạc Quân Thần:'' Chuyện của cậu và Hiểu Linh Hy thế nào?''
''Tôi cần cô ấy, cô ấy cần tôi.''
''Cô ta cần tiền?''
''Không. Cậu không biết yêu cầu của cô ta thú vị thế nào đâu.''
''Là gì?''
''Nói ra mất vui, cậu ra ngoài đi.''
Tống Thừa Nhân nghe thấy vậy tức nổ mắt, anh ném ngay cái gối trên ghế ném vào người Mạc Quân Thần.
''Mẹ kiếp, bạn bè thế à, cậu có nói không hả?''
Mạc Quân Thần cười ha hả, vẫn nhìn xuống dưới không quay ra.
''Cậu còn không thèm nhìn tôi, được lắm. Mẹ kiếp, bạn khốn nạn.'' Tống Thừa Nhân chảy phắt qua bàn làm việc của Mạc Quân Thần bóp cổ anh, như hai người trẻ con đùa nghịc vậy. Anh luôn là như vậy, đối với bạn chí cốt của mình luôn tin tưởng, bạn vao sinh ra tử với anh bao nhiêu năm.
Chiếc ghế xoay nghiêng ngả mà ngã sập xuống, cả người Tống Thừa Nhân nằm đè lên Mạc Quân Thần. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như cửa phòng không mở, người bước vào lại là Trác Nhiên.
''Mạc Quân Thần, như đã hứa, tôi mang đồ....'' Lời còn chưa dứt, Trác Nhiên mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cô nhanh chóng để đổ lên bàn rồi nói tiếp:'' à hai người tiếp tục, tôi...tôi ra ngoài trước nhé. Hi hi'' Còn kèm theo cả ' hi hi ' phía sau.
Tống Thừa Nhân mặt mày tái mét, Mạc Quân Thần nhanh chóng đẩy Tống Thừa Nhân ra khỏi người mình, nét mặt cau có:'' Cậu có cần yêu tôi thế không hả? Mẹ kiếp, thật không ngờ.''
Tống Thừa Nhân hiện đầy vạch đen trên trán:'' Mạc Quân Thần, cậu lấy đi sự trong sáng của tôi rồi.''
''A lo, em quay lại ngay, đừng trách tôi ác.'' Anh không thèm liếc qua Tống Thừa Nhân một cái, trực tiếp gọi điện cho Trác Nhiên mở cửa đi ra không lâu.
Thật ra Trác Nhiên còn chưa có đi, cô đứng ở ngoài cửa nghe lén, Mạc Quân Thần là gay thật sự khiến cô có chút tò mò, lại nghe thấy điện thoại, hóa ra là anh gọi.
Cô đi vào phòng, còn không quên liếc nhìn Tống Thừa Nhân với ánh mắt mờ ám, người đan ông xinh đẹp này, nếu cô là con trai có khi cũng động lòng cũng nên.
''Chị Tống, à anh Tống, thật tình cờ, tình cờ.'' Trác Nhiên cười hì hì trêu chọc Tống Thừa Nhân, vẻ mặt ngượng ngùn của anh khiến cô nổi lên một hồi lưu manh.
''Hy, tôi ở đây mà em dám trêu hoa ghẹo nguyệt hả?'' Mạc Quân Thân phía sau cằn nhằn.
''Hả?'' Trác Nhiên bây giờ mới nhìn ra phía anh, lại thấy anh quần áo có chút sộc sệch, lại không khỏi nghĩ bậy.
'' Thư kí Tống có ở lại ăn trưa không?'' Cô chỉ hỏi cho có lệ thôi nào ngờ Tông Thừa Nhân lại đồng ý, có trời biết ánh muốn phá đám Mạc Quân Thần thế nào, dám chọc tức anh.
''Thừa Nhân, cậu hết việc rồi à, ra ngoài làm việc đi.'' Mạc Quân Thần tiến đến sô pha mở cặp lồng ra, cơm của cô đừng mong ai động vào trừ anh.
''Tôi cũng đói, ăn mới có sức làm việc. Đúng không Hiểu tiểu thư.''
''Ừ đúng vậy, dù sao đồ ăn cũng nhiều, anh ấy ăn chung cũng không sao. À mà gọi tôi là Hy.''
Mạc Quân Thần vừa ăn vừa lườm Tông Thừa Nhân cháy cả mặt, nhưng da mặt Tống Thư kí đâu phải dạng mỏng manh gì, anh ngồi ăn tranh hết cả phần của Mạc Quân Thần.
''Ôi Hy, cô nấu ngon quá, lần sau có thể mang ké cho tôi một phần nhỏ không?''
Cô còn chưa trả lời, Mạc Quần Thần đã bẻ gãy lời anh:''Không, người của tôi, đồ ăn cũng chỉ có mình tôi được ăn. Mà đừng có gọi cô ấy là Hy, vẫn gọi là Hiểu tiểu thu dễ nghe hơn.''
''Mạc...'' Anh che miệng cô lại nói tiếp:'' Tối nay tôi có việc, cậu tăng ca nhé.''
''Khốn kiếp, Linh Hy cô thấy được bộ mặt thật của cậu ta chưa? Bỉ ổi vô liêm sỉ, em chia tay cậu ta tôi sẽ mở tiệc ăn mừng cho em.''
''Mẹ kiếp cậu tăng ca một tháng cho tôi.''
''Hừ ông đây nghỉ làm.''
Tống Thừa Nhân trước khi đi còn mang hộp thức ăn chưa ăn hết ra cửa:'' Linh Hy, tý nữa rôi trả lại hộp nhé.''
t
''Thừa Nhân, bên Nghiêm Thị sao rồi?''
Tống Thừa Nhân ngồi trên ghế sô pha được đặt giữa phòng, hai chân vắt lên trên bàn, mài mài móng tay:'' Hắn đâu có dễ cắn câu như vậy, cáo già như hắn đằng sau còn có Trác Thị, khó nói lắm.''
''Hừ, cậu nghĩ sao?''
''Bước đầu tiên, tách Trác Thị ra khỏi Nghiêm Thị.''
''Hay lắm.''
''Tôi điều tra được một chuyện rất thú vị.''
''Hửm?''
''Nghiêm Triết không có khả năng sinh con.''
''Ha ha, việc này hắn có biết không?''
''Không hề, đứa con thứ hai của hắn và Trác Y Y chắc cũng là giả.''
''Sắp có trò hay để xem rồi.''
Tống Thừa Nhân dường như nhớ ra điều gì, anh quay ra hỏi Mạc Quân Thần:'' Chuyện của cậu và Hiểu Linh Hy thế nào?''
''Tôi cần cô ấy, cô ấy cần tôi.''
''Cô ta cần tiền?''
''Không. Cậu không biết yêu cầu của cô ta thú vị thế nào đâu.''
''Là gì?''
''Nói ra mất vui, cậu ra ngoài đi.''
Tống Thừa Nhân nghe thấy vậy tức nổ mắt, anh ném ngay cái gối trên ghế ném vào người Mạc Quân Thần.
''Mẹ kiếp, bạn bè thế à, cậu có nói không hả?''
Mạc Quân Thần cười ha hả, vẫn nhìn xuống dưới không quay ra.
''Cậu còn không thèm nhìn tôi, được lắm. Mẹ kiếp, bạn khốn nạn.'' Tống Thừa Nhân chảy phắt qua bàn làm việc của Mạc Quân Thần bóp cổ anh, như hai người trẻ con đùa nghịc vậy. Anh luôn là như vậy, đối với bạn chí cốt của mình luôn tin tưởng, bạn vao sinh ra tử với anh bao nhiêu năm.
Chiếc ghế xoay nghiêng ngả mà ngã sập xuống, cả người Tống Thừa Nhân nằm đè lên Mạc Quân Thần. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như cửa phòng không mở, người bước vào lại là Trác Nhiên.
''Mạc Quân Thần, như đã hứa, tôi mang đồ....'' Lời còn chưa dứt, Trác Nhiên mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cô nhanh chóng để đổ lên bàn rồi nói tiếp:'' à hai người tiếp tục, tôi...tôi ra ngoài trước nhé. Hi hi'' Còn kèm theo cả ' hi hi ' phía sau.
Tống Thừa Nhân mặt mày tái mét, Mạc Quân Thần nhanh chóng đẩy Tống Thừa Nhân ra khỏi người mình, nét mặt cau có:'' Cậu có cần yêu tôi thế không hả? Mẹ kiếp, thật không ngờ.''
Tống Thừa Nhân hiện đầy vạch đen trên trán:'' Mạc Quân Thần, cậu lấy đi sự trong sáng của tôi rồi.''
''A lo, em quay lại ngay, đừng trách tôi ác.'' Anh không thèm liếc qua Tống Thừa Nhân một cái, trực tiếp gọi điện cho Trác Nhiên mở cửa đi ra không lâu.
Thật ra Trác Nhiên còn chưa có đi, cô đứng ở ngoài cửa nghe lén, Mạc Quân Thần là gay thật sự khiến cô có chút tò mò, lại nghe thấy điện thoại, hóa ra là anh gọi.
Cô đi vào phòng, còn không quên liếc nhìn Tống Thừa Nhân với ánh mắt mờ ám, người đan ông xinh đẹp này, nếu cô là con trai có khi cũng động lòng cũng nên.
''Chị Tống, à anh Tống, thật tình cờ, tình cờ.'' Trác Nhiên cười hì hì trêu chọc Tống Thừa Nhân, vẻ mặt ngượng ngùn của anh khiến cô nổi lên một hồi lưu manh.
''Hy, tôi ở đây mà em dám trêu hoa ghẹo nguyệt hả?'' Mạc Quân Thân phía sau cằn nhằn.
''Hả?'' Trác Nhiên bây giờ mới nhìn ra phía anh, lại thấy anh quần áo có chút sộc sệch, lại không khỏi nghĩ bậy.
'' Thư kí Tống có ở lại ăn trưa không?'' Cô chỉ hỏi cho có lệ thôi nào ngờ Tông Thừa Nhân lại đồng ý, có trời biết ánh muốn phá đám Mạc Quân Thần thế nào, dám chọc tức anh.
''Thừa Nhân, cậu hết việc rồi à, ra ngoài làm việc đi.'' Mạc Quân Thần tiến đến sô pha mở cặp lồng ra, cơm của cô đừng mong ai động vào trừ anh.
''Tôi cũng đói, ăn mới có sức làm việc. Đúng không Hiểu tiểu thư.''
''Ừ đúng vậy, dù sao đồ ăn cũng nhiều, anh ấy ăn chung cũng không sao. À mà gọi tôi là Hy.''
Mạc Quân Thần vừa ăn vừa lườm Tông Thừa Nhân cháy cả mặt, nhưng da mặt Tống Thư kí đâu phải dạng mỏng manh gì, anh ngồi ăn tranh hết cả phần của Mạc Quân Thần.
''Ôi Hy, cô nấu ngon quá, lần sau có thể mang ké cho tôi một phần nhỏ không?''
Cô còn chưa trả lời, Mạc Quần Thần đã bẻ gãy lời anh:''Không, người của tôi, đồ ăn cũng chỉ có mình tôi được ăn. Mà đừng có gọi cô ấy là Hy, vẫn gọi là Hiểu tiểu thu dễ nghe hơn.''
''Mạc...'' Anh che miệng cô lại nói tiếp:'' Tối nay tôi có việc, cậu tăng ca nhé.''
''Khốn kiếp, Linh Hy cô thấy được bộ mặt thật của cậu ta chưa? Bỉ ổi vô liêm sỉ, em chia tay cậu ta tôi sẽ mở tiệc ăn mừng cho em.''
''Mẹ kiếp cậu tăng ca một tháng cho tôi.''
''Hừ ông đây nghỉ làm.''
Tống Thừa Nhân trước khi đi còn mang hộp thức ăn chưa ăn hết ra cửa:'' Linh Hy, tý nữa rôi trả lại hộp nhé.''
t
Tác giả :
Hường Nguyễn