Sở Tư Tại Viễn Đạo
Chương 24
Edit: Mr.Downer
Lúc Tề Viễn trở về, vừa mở cửa, đập vào mắt chính là ánh đèn vàng ấm trong phòng cùng mùi thơm thức ăn. Sự ấm áp phả vào mặt, bao trùm lấy hắn, khiến cho uất khí trong lòng nháy mắt tiêu tan.
Lục Tư ngồi trên ghế sô pha, một bên ôm laptop gõ chữ, một bên xem tivi. Nghe thấy âm thanh, cậu quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: “Anh đã về.”
“Ừm, anh đã về đây.” Tề Viễn cởi áo khoác, đi tới bên cạnh Lục Tư, cúi người ôm lấy cậu: “Lâm Miễu về rồi?”
Lục Tư để cho hắn ôm, ngoan ngoãn trả lời một tiếng. Cậu có thể cảm giác được tâm trạng Tề Viễn không tốt. Lúc đi hắn có vẻ vội vã nên cậu nghĩ rằng công ty xảy ra vấn đề.
“Công ty có chuyện gì quan trọng à?”
“Không quan trọng mấy, nhưng anh phải đi công tác một chuyến.”
“Đi công tác?” Tề Viễn vừa trở về không bao lâu liền phải đi công tác, dưới đáy lòng Lục Tư thật sự không muốn để hắn đi. “Đi đâu?”
“Nước Mỹ.”
“Xa như vậy.”
Tề Viễn dùng ngón trỏ xoa xoa mi tâm đang nhíu lại thành một cục của Lục Tư, buồn cười nói: “Không nỡ xa anh?”
Lục Tư bình tĩnh nhìn hắn, không nói tiếng nào.
“Em không nỡ xa anh là được, khiến cho anh có đi chết cũng thấy vui vẻ.”
Tề Viễn tiến tới hôn lên khóe miệng Lục Tư, bị cậu đẩy ra.
Lục Tư mất hứng: “Anh nói bậy gì đấy.”
Tề Viễn cười lấy lòng, hôn nhẹ cậu, trấn an cậu: “Em muốn anh đi chết thì anh cũng không nỡ chết đâu, anh mà chết thì ai sẽ cưng chiều em, anh cũng không thể nhìn em cùng với người khác, anh sẽ chết không nhắm mắt đấy.”
“Trước đây em tại sao lại không thấy anh thích đùa giỡn ba hoa như vậy.” Lục Tư bóp mặt hắn, bất mãn nói: “Sắp phải đi, anh còn nói nhiều như thế, chết cái gì mà chết, nói gở không.”
“Anh trước đây cũng không phát hiện ra Tư Tư thật sự rất hung nha.” Cái trán của Tề Viễn cùng Lục Tư dán vào nhau, chóp mũi đụng chóp mũi, ôn nhu đều như muốn tràn ra khỏi giọng nói của Tề Viễn: “Em làm cơm xong đều chờ anh lâu như vậy, có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Buổi tối, Tề Viễn dựa vào danh nghĩa phải đi công tác, đem Lục Tư dằn vặt gần chết.
Lục Tư mặt hồng, tai cũng hồng, chôn đầu vào trong gối, eo cậu bị người ở phía sau gắt gao chiếm giữ. Tề Viễn ưỡn người, dùng lực đỉnh vào một cái. Lục Tư bị cảm giác xa lạ ồ ạt kéo đến, vẫn có chút không thích ứng kịp, cậu quay đầu lại, cố chấp muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tề Viễn.
Lồng ngực cường tráng của Tề Viễn dán sát vào tấm lưng trắng nõn bóng loáng của Lục Tư, hắn nhẹ nhàng liếm vành tai nhạy cảm của cậu. Nghe thấy tiếng thở dốc của Lục Tư, trong lòng hắn một mảnh nhu tình như nước. Tề Viễn ghé vào lỗ tai cậu, dùng thanh âm trầm thấp hỏi: “Bảo bối, anh đi em có nhớ anh không?”
Lục Tư xoay một cánh tay, ôm lấy cổ Tề Viễn, lắc đầu nhè nhẹ. Tề Viễn lại dùng sức đỉnh vào một chút, khiến cậu không nhịn được rên rĩ một tiếng, nhưng vẫn lắc đầu.
Động tác của Tề Viễn dần dần mạnh hơn, mỗi lần động một cái, hắn lại hỏi cậu một lần: “Nhớ anh thì em cứ nói thật đi, có nhớ anh không?”
Lục Tư rốt cuộc không chịu nổi, mang theo giọng mũi, nhỏ giọng nói: “Em sẽ nhớ anh mà. Anh nhẹ chút…”
Tề Viễn cười cười, hôn vào khóe miệng cậu, thân thể càng trở nên hưng phấn. “Bảo bối, anh cũng sẽ rất nhớ em… Cho nên đêm nay tụi mình làm thêm mấy lần, có được không?”
“…” Lục Tư lúc này đã không còn khí lực để phản kháng.
Không biết xấu hổ mà làm loạn qua hai ngày, Tề Viễn bước lên máy bay, đi đến nước Mỹ xa xôi.
Lúc Tề Viễn trở về, vừa mở cửa, đập vào mắt chính là ánh đèn vàng ấm trong phòng cùng mùi thơm thức ăn. Sự ấm áp phả vào mặt, bao trùm lấy hắn, khiến cho uất khí trong lòng nháy mắt tiêu tan.
Lục Tư ngồi trên ghế sô pha, một bên ôm laptop gõ chữ, một bên xem tivi. Nghe thấy âm thanh, cậu quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: “Anh đã về.”
“Ừm, anh đã về đây.” Tề Viễn cởi áo khoác, đi tới bên cạnh Lục Tư, cúi người ôm lấy cậu: “Lâm Miễu về rồi?”
Lục Tư để cho hắn ôm, ngoan ngoãn trả lời một tiếng. Cậu có thể cảm giác được tâm trạng Tề Viễn không tốt. Lúc đi hắn có vẻ vội vã nên cậu nghĩ rằng công ty xảy ra vấn đề.
“Công ty có chuyện gì quan trọng à?”
“Không quan trọng mấy, nhưng anh phải đi công tác một chuyến.”
“Đi công tác?” Tề Viễn vừa trở về không bao lâu liền phải đi công tác, dưới đáy lòng Lục Tư thật sự không muốn để hắn đi. “Đi đâu?”
“Nước Mỹ.”
“Xa như vậy.”
Tề Viễn dùng ngón trỏ xoa xoa mi tâm đang nhíu lại thành một cục của Lục Tư, buồn cười nói: “Không nỡ xa anh?”
Lục Tư bình tĩnh nhìn hắn, không nói tiếng nào.
“Em không nỡ xa anh là được, khiến cho anh có đi chết cũng thấy vui vẻ.”
Tề Viễn tiến tới hôn lên khóe miệng Lục Tư, bị cậu đẩy ra.
Lục Tư mất hứng: “Anh nói bậy gì đấy.”
Tề Viễn cười lấy lòng, hôn nhẹ cậu, trấn an cậu: “Em muốn anh đi chết thì anh cũng không nỡ chết đâu, anh mà chết thì ai sẽ cưng chiều em, anh cũng không thể nhìn em cùng với người khác, anh sẽ chết không nhắm mắt đấy.”
“Trước đây em tại sao lại không thấy anh thích đùa giỡn ba hoa như vậy.” Lục Tư bóp mặt hắn, bất mãn nói: “Sắp phải đi, anh còn nói nhiều như thế, chết cái gì mà chết, nói gở không.”
“Anh trước đây cũng không phát hiện ra Tư Tư thật sự rất hung nha.” Cái trán của Tề Viễn cùng Lục Tư dán vào nhau, chóp mũi đụng chóp mũi, ôn nhu đều như muốn tràn ra khỏi giọng nói của Tề Viễn: “Em làm cơm xong đều chờ anh lâu như vậy, có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Buổi tối, Tề Viễn dựa vào danh nghĩa phải đi công tác, đem Lục Tư dằn vặt gần chết.
Lục Tư mặt hồng, tai cũng hồng, chôn đầu vào trong gối, eo cậu bị người ở phía sau gắt gao chiếm giữ. Tề Viễn ưỡn người, dùng lực đỉnh vào một cái. Lục Tư bị cảm giác xa lạ ồ ạt kéo đến, vẫn có chút không thích ứng kịp, cậu quay đầu lại, cố chấp muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tề Viễn.
Lồng ngực cường tráng của Tề Viễn dán sát vào tấm lưng trắng nõn bóng loáng của Lục Tư, hắn nhẹ nhàng liếm vành tai nhạy cảm của cậu. Nghe thấy tiếng thở dốc của Lục Tư, trong lòng hắn một mảnh nhu tình như nước. Tề Viễn ghé vào lỗ tai cậu, dùng thanh âm trầm thấp hỏi: “Bảo bối, anh đi em có nhớ anh không?”
Lục Tư xoay một cánh tay, ôm lấy cổ Tề Viễn, lắc đầu nhè nhẹ. Tề Viễn lại dùng sức đỉnh vào một chút, khiến cậu không nhịn được rên rĩ một tiếng, nhưng vẫn lắc đầu.
Động tác của Tề Viễn dần dần mạnh hơn, mỗi lần động một cái, hắn lại hỏi cậu một lần: “Nhớ anh thì em cứ nói thật đi, có nhớ anh không?”
Lục Tư rốt cuộc không chịu nổi, mang theo giọng mũi, nhỏ giọng nói: “Em sẽ nhớ anh mà. Anh nhẹ chút…”
Tề Viễn cười cười, hôn vào khóe miệng cậu, thân thể càng trở nên hưng phấn. “Bảo bối, anh cũng sẽ rất nhớ em… Cho nên đêm nay tụi mình làm thêm mấy lần, có được không?”
“…” Lục Tư lúc này đã không còn khí lực để phản kháng.
Không biết xấu hổ mà làm loạn qua hai ngày, Tề Viễn bước lên máy bay, đi đến nước Mỹ xa xôi.
Tác giả :
Đại Tùng Thử