Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!
Chương 1
Ban đêm, Los Angeles
Tại một quán bar nào đó.
"Con mịa nó, vì cái vẹo gì mà bà lại phải về nước chứ, ở đây không tốt sao, lại còn cái gì mà hôn ước với cả kết hôn chứ?" Nam nhân tóc đỏ càu nhàu, đem ly rượu trước mặt uống cạn.
"Bớt nói đi, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu" Cô gái bên cạnh lên tiếng.
"Cmn, tôi không nói thì ai nói đây, chả nhẽ là cái đồ điên cậu"Nam nhân vẻ mặt trở nên khó coi.
" Cậu.."
"ĐỦ RỒI"Một giọng nói lạnh lùng cất lên"Nháo đủ chưa?"
Giọng nói này làm đôi nam nữ lạnh gáy.
"Hic, Tiểu Tinh...cậu xem...lời A Phóng nói cũng không sai, chẳng nhẽ cậu định bỏ mặc Bạch Lan Minh sao?"Nữ nhân e dè.
"Ai nói..tôi sẽ bỏ Bạch Lan Minh? Là tôi? Hay là các người?"
"Không..không có, không ai nói cả, là chúng tôi tự mình suy diễn, cậu vạn lần đừng có tức giận a"Nữ nhân có chút run rẩy.
Đường Tinh cười nhạt "Ha, chẳng qua chỉ là một cuộc liên hôn chính trị, đâu đáng để tôi bận tâm chứ"
"Vậy thì tại sao?" Lục Phóng chau mày "Chẳng lẽ...có liên quan tới người đó?"
Đường Tinh không nhanh không chậm trả lời "Đúng"
"Chẳng trách.."An Nhiễm lắc đầu.
"Vậy thì mau thu xếp đi, lần này sẽ chuyển tất cả về đấy"Đường Tinh phất tay.
"Được" Hai người kia đồng thanh đáp.
Sau khi hai người kia rời đi, Đường Tinh nằm dài lên ghế "Sư phụ, là đồ nhi vô dụng, thù của người...đến bao giờ con mới trả được đây?Tại sao chứ? Tại sao cứ phải là người mà không phải con chứ?"
Tại sao không phải là cô chứ, nếu như lúc đó sư phụ không liều mạng cứu cô thì ông cũng đâu đến nỗi mất mạng chứ.
Một lúc sau cô đứng dậy chuẩn bị trở về nhưng vừa ra đến cửa thì bị một đám người chặn lại.
"Này cô em, đi đâu mà vội thế? Có muốn đi chơi vói anh chút không?" Tên đầu trọc nhìn Đường Tinh một cách ɖâʍ đãng.
"Tránh đường" Đường Tinh lườm hắn một cái.
Tên đầu trọc giật mình, làm thế nào mà hắn lại sợ cô gái trước mắt này chứ, không có khả năng.
Đường Tinh không thèm quan tâm đến tên đó, bước đi thẳng.
"Đứng lại đó, ai cho mày đi hả con đ* kia" Tên trọc lúc này mới hoàn hồn.
Hắn nắm lấy cổ tay Đường Tinh.
"Buông tay!"Đường Tinh tối sầm mặt.
"Hảả, mày nói gì cơ? Nói lại tao xem nào?" Tên đầu trọc chế giễu.
"Con đàn bà này thì làm gì được mình chứ, chốc nữa lại chẳng quỳ xuống xin tha thứ à, chốc nữa nó mà quỳ xuống xin thì mình nói gì cho ngầu nhỉ? Hazz, chí ít phải bắt nó quỳ xuống ɭϊếʍ giày cho mình, rồi còn phải đem nó chơi đến chết mới sướиɠ chứ, nhìn con này tuy không phát triển đầy đủ nhưng nhìn cũng ngon đấy chứ" Hắn thầm nghĩ.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì Đường Tinh đã đem cánh tay hắn bẻ gãy.
"A...A...A...!!!" Hắn hét lên đau đớn.
"Tao đã sớm nói rồi, mày không buông tay thì tao cũng chỉ còn cách đem tay mày phế đi thôi, có đúng không?" Đường Tinh trừng mắt, mấy tên thủ hạ của tên trọc thầy vậy cũng không ai dám lên.
"M* n*...con đ*... mày biết bố tao là ai không hả?"Tên kia gào thét.
"Đầu mày chỉ để mọc tóc thôi à? Có tý não nào không đấy, đánh nhau xong đòi về mách bố, chắc bố mày tự hào về mày lắm đấy" Đường Tinh cười mỉa.
"Câm mồm!!! Bố tao là gia chủ của phân nhánh Bạch Lan Minh đấy, ông ấy sẽ không bở qua cho mày đâu. con đ* ạ" Tên trọc nghiến răng kèn kẹt.
Ồ, một phân đường chủ thôi mà cũng dám ra oai với minh chủ nàng đây có phải hơi ngu quá mức không vậy.
"Vậy nên? Mày nghĩ mày là ai?"Nói rồi nhanh như chớp, Đường Tinh lấy ra một khẩu súng.
"Đoàng...Đoàng...Đoàng!!!"
Ngay lập tức, ba tên thủ hạ của tên đầu trọc gục xuống.
"Cút hoặc chết, mày chọn cái nào?" Đường Tinh chĩa súng về phía tên đầu trọc.
"Mày đợi đấy, tao sẽ trả thù." Nói xong hắn được đàn em đưa đi.
"Sở Diệc Thần, vị hôn phu đáng kính của tôi, nếu anh nhìn thấy cảnh này thì sao nhỉ? Chắc phải đặc sắc lắm đây" Đường Tinh lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh rồi rời đi.
Tại một quán bar nào đó.
"Con mịa nó, vì cái vẹo gì mà bà lại phải về nước chứ, ở đây không tốt sao, lại còn cái gì mà hôn ước với cả kết hôn chứ?" Nam nhân tóc đỏ càu nhàu, đem ly rượu trước mặt uống cạn.
"Bớt nói đi, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu" Cô gái bên cạnh lên tiếng.
"Cmn, tôi không nói thì ai nói đây, chả nhẽ là cái đồ điên cậu"Nam nhân vẻ mặt trở nên khó coi.
" Cậu.."
"ĐỦ RỒI"Một giọng nói lạnh lùng cất lên"Nháo đủ chưa?"
Giọng nói này làm đôi nam nữ lạnh gáy.
"Hic, Tiểu Tinh...cậu xem...lời A Phóng nói cũng không sai, chẳng nhẽ cậu định bỏ mặc Bạch Lan Minh sao?"Nữ nhân e dè.
"Ai nói..tôi sẽ bỏ Bạch Lan Minh? Là tôi? Hay là các người?"
"Không..không có, không ai nói cả, là chúng tôi tự mình suy diễn, cậu vạn lần đừng có tức giận a"Nữ nhân có chút run rẩy.
Đường Tinh cười nhạt "Ha, chẳng qua chỉ là một cuộc liên hôn chính trị, đâu đáng để tôi bận tâm chứ"
"Vậy thì tại sao?" Lục Phóng chau mày "Chẳng lẽ...có liên quan tới người đó?"
Đường Tinh không nhanh không chậm trả lời "Đúng"
"Chẳng trách.."An Nhiễm lắc đầu.
"Vậy thì mau thu xếp đi, lần này sẽ chuyển tất cả về đấy"Đường Tinh phất tay.
"Được" Hai người kia đồng thanh đáp.
Sau khi hai người kia rời đi, Đường Tinh nằm dài lên ghế "Sư phụ, là đồ nhi vô dụng, thù của người...đến bao giờ con mới trả được đây?Tại sao chứ? Tại sao cứ phải là người mà không phải con chứ?"
Tại sao không phải là cô chứ, nếu như lúc đó sư phụ không liều mạng cứu cô thì ông cũng đâu đến nỗi mất mạng chứ.
Một lúc sau cô đứng dậy chuẩn bị trở về nhưng vừa ra đến cửa thì bị một đám người chặn lại.
"Này cô em, đi đâu mà vội thế? Có muốn đi chơi vói anh chút không?" Tên đầu trọc nhìn Đường Tinh một cách ɖâʍ đãng.
"Tránh đường" Đường Tinh lườm hắn một cái.
Tên đầu trọc giật mình, làm thế nào mà hắn lại sợ cô gái trước mắt này chứ, không có khả năng.
Đường Tinh không thèm quan tâm đến tên đó, bước đi thẳng.
"Đứng lại đó, ai cho mày đi hả con đ* kia" Tên trọc lúc này mới hoàn hồn.
Hắn nắm lấy cổ tay Đường Tinh.
"Buông tay!"Đường Tinh tối sầm mặt.
"Hảả, mày nói gì cơ? Nói lại tao xem nào?" Tên đầu trọc chế giễu.
"Con đàn bà này thì làm gì được mình chứ, chốc nữa lại chẳng quỳ xuống xin tha thứ à, chốc nữa nó mà quỳ xuống xin thì mình nói gì cho ngầu nhỉ? Hazz, chí ít phải bắt nó quỳ xuống ɭϊếʍ giày cho mình, rồi còn phải đem nó chơi đến chết mới sướиɠ chứ, nhìn con này tuy không phát triển đầy đủ nhưng nhìn cũng ngon đấy chứ" Hắn thầm nghĩ.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì Đường Tinh đã đem cánh tay hắn bẻ gãy.
"A...A...A...!!!" Hắn hét lên đau đớn.
"Tao đã sớm nói rồi, mày không buông tay thì tao cũng chỉ còn cách đem tay mày phế đi thôi, có đúng không?" Đường Tinh trừng mắt, mấy tên thủ hạ của tên trọc thầy vậy cũng không ai dám lên.
"M* n*...con đ*... mày biết bố tao là ai không hả?"Tên kia gào thét.
"Đầu mày chỉ để mọc tóc thôi à? Có tý não nào không đấy, đánh nhau xong đòi về mách bố, chắc bố mày tự hào về mày lắm đấy" Đường Tinh cười mỉa.
"Câm mồm!!! Bố tao là gia chủ của phân nhánh Bạch Lan Minh đấy, ông ấy sẽ không bở qua cho mày đâu. con đ* ạ" Tên trọc nghiến răng kèn kẹt.
Ồ, một phân đường chủ thôi mà cũng dám ra oai với minh chủ nàng đây có phải hơi ngu quá mức không vậy.
"Vậy nên? Mày nghĩ mày là ai?"Nói rồi nhanh như chớp, Đường Tinh lấy ra một khẩu súng.
"Đoàng...Đoàng...Đoàng!!!"
Ngay lập tức, ba tên thủ hạ của tên đầu trọc gục xuống.
"Cút hoặc chết, mày chọn cái nào?" Đường Tinh chĩa súng về phía tên đầu trọc.
"Mày đợi đấy, tao sẽ trả thù." Nói xong hắn được đàn em đưa đi.
"Sở Diệc Thần, vị hôn phu đáng kính của tôi, nếu anh nhìn thấy cảnh này thì sao nhỉ? Chắc phải đặc sắc lắm đây" Đường Tinh lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh rồi rời đi.
Tác giả :
Tiểu Địch Nhi