Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng
Chương 56: Nhớ người thân – 3
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng năng lực chế sư để tạo ra một sinh mệnh. Không chỉ là thức thần, nó sẽ còn là người bạn đồng hành lâu dài của tôi sau này, nó là vì tôi mà sinh ra, điều này khiến lòng tôi không nhịn được mà có chút xúc động. Hình dáng gà mập quả thật cũng khá là dễ thương. Mà thật ra thì quan trọng nhất vẫn là tiềm năng sử dụng của nó.
“Sau này phải giúp tao ngăn cản mấy thứ yêu ma quỷ quái và biến thái đó nha.” Gà mập kêu lên khanh khách, tựa như đang vỗ ngực cam đoan với tôi vậy.
Từ giờ đến lúc ăn cơm tối còn một khoảng thời gian nữa, tôi bèn gọi điện cho ba mẹ. Vừa lúc bọn họ đang đi công tác, cho nên không thể bay về ăn tết Trung thu với tôi được. Bọn họ cũng rất khỏe mạnh, mẹ tôi vẫn là sôi nổi quá mức như lúc thường, còn ba ba sau khi biết tôi vẫn khỏe mạnh thì cũng không hỏi gì nhiều. Thật ra tôi có rất nhiều thứ muốn nói với họ, chỉ là không biết phải bắt đầu nói từ đâu, cũng không muốn nói gì khiến họ lo lắng.
Vội vàng cúp điện thoại, tôi phát hiện gà mập vốn luôn quanh quẩn bên chân nay lại không thấy đâu.
“Hử! Hử mập, mày đâu rồi?”
Ngôi nhà rất lớn, tôi gọi to mấy lần mới nghe được tiếng kêu khanh khách. Tôi lần theo tiếng kêu mà tìm kiếm, chỉ thấy con gà mập chẳng biết làm cách nào mà bay lên được lan can lầu hai. Thật ra tôi tới đây nhiều lần như vậy rồi nhưng cũng chưa từng đi lên lầu hai, nhất là căn lầu ở phía tây. Sư phụ cũng chưa bao giờ tới gần nơi đó.
Lo lắng gà mập sẽ quậy phá hư đồ đạc, tôi nhanh chóng tìm cầu thang dẫn lên lầu. Lúc tôi giang hai tay định bắt lấy nó, con gà mập chết tiệt đó lại vỗ cánh bay đi rồi chơi trò trốn tìm với tôi.
“Trốn nữa thì không cho ăn cơm!”
Chiêu này thật sự rất hiệu quả, gà mập lập tức đứng lại. Tôi lao qua bắt nó, nhưng vào lúc ôm được nó, cả người tôi cũng mất thăng bằng mà ngã về phía cửa gỗ.
Cánh cửa gỗ khắc hoa kia bị tôi đẩy mở. Cả người tôi ngã lăn trên sàn nhà, may là có gà mập làm đệm, tôi cũng không bị té đau.
Hử bị tôi đè lên, đáng đời! Tôi đứng dậy, nghĩ thầm cái cửa này khóa cũng lỏng lẻo quá, dùng sức đẩy chút là mở ra rồi. Quay đầu tôi liền phát hiện ngoài cửa có một cái khóa bằng đồng đã hỏng rơi trên mặt đất. Cái khóa hình hoa sen, kiểu cổ, khá tinh xảo, đáng tiếc đã bị rỉ sét nghiêm trọng.
Nhìn cách trang trí bày biện của phòng thì có thể đoán được chủ nhân là một cô gái. Những vật dụng bằng gỗ hương khéo léo tinh xảo mang theo phong cách cổ xưa đầy thanh nhã, cho dù phủ kín một tầng bụi cũng không có chút dấu vết ẩm mốc nào. Trước gương trang điểm là hộp phấn, cài tóc, lược gỗ được xếp đặt lộn xộn, tựa như vị chủ nhân này chỉ vừa mới dùng xong, rất nhanh sẽ lại quay về.
Trong ngôi nhà này lại có một căn phòng của nữ, thật ra ngẫm lại cũng rất có khả năng. Tuổi sư phụ cũng đã cao, đã từng có người yêu hay bạn đời thì cũng không có gì lạ cả.
Tôi phát hiện vật dụng trong phòng đều có ký hiệu ba đường nằm ngang, chứng tỏ mấy thứ này đều do sư phụ tự tay làm ra. Có thể thấy được ông ấy cưng chiều và yêu thương cô gái này đến mức nào. Tôi nhớ tới ưu thương trong mắt sư phụ, trong lòng như nghẹn lại, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Ông ấy là mang tâm trạng như thế nào khi quyết định khóa lại nơi này, không nhìn tới nữa.
Tiếng kêu khanh khách khiến tôi hoàn hồn, vừa quay đầu liền kinh hoảng. Gà mập vậy mà lại nhảy lên nóc tủ quần áo của người ta. Tôi cuống quít chạy tới, kéo ghế muốn leo lên ôm nó xuống.
Ai ngờ nó lại nhảy một cái, bổ nhào lên mặt tôi. Trong lúc bối rối tôi chụp được một vật gì đó để níu giữ lại, nhưng vật kia lại ầm một cái mà rớt xuống đất. May là tay kia của tôi nắm được một bên tủ, rốt cuộc cũng không bị ngã chỏng vó.
Tôi tàn nhẫn mà vừa chọt vừa nhéo gà mập, cho tới khi đôi mắt xanh lơ của nó rơm rớm nước mắt mới chịu ngừng lại.
“Tối nay phạt mày không được ăn cơm!”
Không thèm để ý tới gà mập chíp chíp xin tha, tôi xoay người định nhặt lên thứ vừa rơi xuống đất, lại phát hiện đó là một hộp gấm, nắp hộp đã bung ra, mấy mảnh giấy bên trong rơi đầy ra đất.
Không tốt rồi, chẳng lẽ tôi làm hư nó rồi sao? Tôi nhanh chóng nhặt lên, kiểm tra xem hộp có bị hư hỏng gì không. Lúc này phía cửa lại truyền đến tiếng bước chân, tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tử Dạ đang kinh ngạc mà đứng trước cửa phòng. Biểu cảm lúc anh ta nhìn tôi cứ như thấy quỷ vậy. Tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ kinh hoảng đến vậy.
“… Em… em không cố ý!” Tôi cuống quít giải thích, “Đều tại con gà mập này hết! Là lỗi của nó!” Tôi chụp gà mập tới tay rồi nhéo nhéo, tỏ vẻ mình đang trừng phạt nó.
“A… Không sao cả.” Tử Dạ dường như biết mình thất lễ, đẩy đẩy mắt kính, biểu tình cũng trở lại bình thường. Anh ta đi tới giúp tôi dọn dẹp.
Tôi nhận ra mấy thứ đó đều là ảnh đen trắng, nhưng lại được giữ gìn rất cẩn thận, cũng không bị ăn mòn, vẫn còn có thể nhìn thấy người trong ảnh rất rõ ràng.
Trong ảnh phần lớn đều là người mặc quân phục. Tôi lần thứ hai được thấy bộ dáng sư phụ giống y như trong hồi ức của Vương Thiết Hán, mặc quân phục, tư thế oai hùng hiên ngang, oai phong lẫm liệt. Cảm giác khác biệt quá nhiều so với hiện tại.
Lúc nhặt được một tấm ảnh khác, cả người tôi cứng lại.
“Cái này … Vị này chính là…” Tôi còn đang nghi ngờ mình nhìn lầm, cái người chụp ảnh chung với sư phụ này, hiện nay hình của ông ấy còn đang được treo trước cổng Thiên An Môn đó. (là Mao Trạch Đông đó)
“A… Em nói ông ấy sao, trước đây lão gia từng làm cận vệ của ông ta.” Tử Dạ dường như không hề ngạc nhiên chút nào, đưa cho tôi tấm hình trong tay, “Lúc đó lão gia đẹp trai lắm. Em nhìn này, vị đại nhân này cũng rất anh tuấn đúng không, tôi cố ý bảo họ đứng chụp hình chung đó.”
Tôi nhìn cái người mà Tử Dạ nói kia, mắt trợn to tới mức muốn rớt cả ra ngoài. Vị này không phải là ngài Thủ tướng (Chu Ân Lai) được người người kính yêu sao? Năm đó lúc tôi đọc 《Mười dặm phố dài tiễn đưa Thủ tướng 》, thiếu chút nữa là khóc lên luôn.
Còn có bức ảnh sư phụ mặc áo dài cổ điển chụp chung với ông lão mặc quan phục triều Thanh. Tấm ảnh này có thể nói là lâu đời nhất.
“Tổng đốc lưỡng Quảng (2 Quảng: Quảng Đông & Quảng Tây TQ), theo tôi nhớ thì hình như họ Lâm.” Tử Dạ nâng niu một tấm ảnh như bảo vật mà giới thiệu với tôi, “Còn đây là tấm ảnh chụp lúc lão gia lúc ở học viện quân đội.”
Quân phục không giống như lúc sau này, chẳng qua quan trọng là mấy người đứng cạnh ông ấy.
“Khi đó lão gia còn cùng vị Tôn đại nhân (Tôn Trung Sơn) này đến phương bắc đánh giặc. Lão già hoàng đế cũng bị họ đánh đến tè ra quần. Sau này thì không còn hoàng đế nữa.”
Những người có tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử lần lượt xuất hiện trong những tấm ảnh trắng đen. Có một người thanh niên trông khá tuấn tú mà thiếu chút nữa tôi không nhận ra. Nhờ Tử Dạ nhắc tôi mới biết được người thanh niên này chính là người kế vị Tôn tiên sinh trở thành tổng thống sau này. (Viên Thế Khải)
Sư phụ cũng quá dữ, trong tam quân cái nào cũng đều làm qua. Còn có mấy tấm ảnh sư phụ chụp chung với mấy quân nhân khác. Trong đó có một người rất giống Tô Cẩm Ngôn, còn có người khá giống với lão Trương, nhưng người đàn ông đó lại mang vẻ mặt rất lạnh lùng. Có một quân nhân vừa nhìn là biết có quan hệ huyết thống với Phong Khinh Vân, đều mang theo đôi mắt đào hoa được di truyền từ đời này sang đời khác. Tử Dạ nói bọn họ đều là bạn bè và chiến hữu của sư phụ.
Tam quân: lục quân, không quân, hải quân.
Người chụp hình chung với sư phụ không ngừng thay đổi, quân phục cũng không giống nhau, thế nhưng năm tháng lại không lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt ông ấy, gương mặt ấy vẫn cứ luôn mang theo biểu tình kiên nghị trầm ổn như thế. Vậy thì nguyên nhân gì đã khiến một người đàn ông sắt đá kiên nghị giờ đây lại mang theo ưu thương tuyệt vọng trong đôi mắt như thế kia?
“Thì ra tiểu thư vẫn luôn giữ gìn những bức ảnh này…”
Tử Dạ nhẹ nhàng vỗ về một tấm ảnh trong tay, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng, khóe miệng còn cong cong mỉm cười.
Tôi bước tới gần, tấm ảnh kia chụp ba người. Người ngồi ở giữa chính là sư phụ, bên trái ông ấy là một thiếu nữ, cỡ chừng 14, 15 tuổi, khuôn mặt còn non nớt nhưng cũng đã lộ ra vẻ đẹp kiều diễm. Hai tay cô ấy đặt lên mu bàn tay sư phụ, dáng vẻ vô cùng thân thiết. Mà đứng bên phải là một người thanh niên tuấn tú, ôn nhu tao nhã.
Cô gái kia thì tôi không biết, nhưng người thanh niên này, trong nhớ rõ hắn từng xuất hiện trong ký ức của Vương Thiết Hán. Hắn chính là người chế tạo bình phong hồn.
“Bọn họ là…”
“Người thân yêu nhất của lão gia.”
Tử Dạ có lẽ không biết biểu tình của mình hiện giờ có thể khiến người ta lo lắng đến mức nào, khuôn mặt anh ta tràn đầy bi thương, nhưng vẫn cố nén lại.
“Tử Dạ, anh không sao chứ?”
Tôi vươn tay muốn an ủi anh ta, nhưng lại bị ôm lấy. Anh ta ôm tôi rất chặt, khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, đang định giãy dụa, lại nghe anh ta thấp giọng nói: “Để cho tôi như vậy một lúc thôi, được không?”
Tôi không giãy dụa nữa, học theo anh họ lúc an ủi tôi mà vỗ nhẹ sau lưng anh ta, im lặng để tiếng nức nở của anh ta truyền vào tai.
“Tiểu Đằng, đời người chỉ có một lần, đừng để mất đi thứ quan trọng nhất rồi mới hối hận.”
Ngoài cửa sổ trăng sáng trời trong, trăng tròn vành vạnh như gương, chiếu rọi khắp không gian bao la. Tôi đứng trên lầu hai nhìn thấy sư phụ nhìn về phía ***g đèn hoa sen mà ngẩn người, lâu lâu lại uống vào một ngụm rượu.
Nhất định là ông ấy đã đánh mất một thứ rất quan trọng trong cuộc đời mình, hối hận bi thương nhưng lại không thể thay đổi được. Chỉ còn có thể sống trong men say, chết trong mộng đẹp, đau thương vô bờ.
Tử Dạ thu gọn xong hộp gấm, cực kỳ trịnh trọng mà đặt lại chỗ cũ, lại khóa cửa kỹ càng. Anh ta ngồi xổm xuống kéo kéo tay tôi, vô cùng nghiêm túc mà nhìn vào mắt tôi, “Tiểu Đằng, thật ra tôi vẫn luôn có một yêu cầu quá đáng.”
Anh ta dừng một chút, rồi dùng giọng điệu trịnh trọng mà hỏi: “Em có bằng lòng làm một đứa trẻ nhà chúng tôi không?”
CMN! Đây là cái loại yêu cầu gì vậy hả? Cho dù tôi coi qua phim của Châu Tinh Trì nhiều rồi, nhưng cũng chưa từng thấy cái chuyện vớ vẩn như thế này.
“Em có cha mẹ rồi a.” Hơn nữa còn có anh họ rất yêu thương tôi. Nghĩ đến anh họ, trong lòng tôi liền chua xót. Anh ấy quả thật rất quan trọng đối với tôi, nếu mất đi anh ấy thì… Tôi thật sự không dám tưởng tượng nữa.
Tử Dạ bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tôi chỉ là tùy tiện nói thôi. Em cũng không thể thay thế tiểu thư được…” Thanh âm anh ta rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy được.
“Nào, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
” Em… em không ở lại ăn cơm đâu.” Tôi buông tay Tử Dạ, “Em có chút chuyện quan trọng…”
Tử Dạ có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng, “Tôi tiễn em nhé.”
“Cám ơn anh Tử Dạ! Đêm nay em sẽ lại đến.” Thật ra tôi cũng không đành lòng để sư phụ cô đơn đau khổ như vậy mà trải qua đêm Trung thu.
Tôi kiễng mũi chân nói nhỏ bên tai Tử Dạ: “Tử Dạ, tuy rằng em không thể trở thành đứa nhỏ trong nhà. Thế nhưng, em vĩnh viễn là đồ đệ của sư phụ, ngoại trừ cha mẹ có quan hệ máu mủ với em, thì sư phụ chính là người thân nhất.”
Tử Dạ cứ đi theo đưa tiễn cho tới lúc tôi lên thuyền. Tôi chạy vội về tới nhà, vừa kịp bữa ăn tối. Nhìn trên bàn đặt bốn bộ bát đũa, tôi nhịn không được mà rơm rớm nước mắt.
Đời người không thể trở lại, nhất định đừng để đánh mất thứ quan trọng nhất của mình.
“Sau này phải giúp tao ngăn cản mấy thứ yêu ma quỷ quái và biến thái đó nha.” Gà mập kêu lên khanh khách, tựa như đang vỗ ngực cam đoan với tôi vậy.
Từ giờ đến lúc ăn cơm tối còn một khoảng thời gian nữa, tôi bèn gọi điện cho ba mẹ. Vừa lúc bọn họ đang đi công tác, cho nên không thể bay về ăn tết Trung thu với tôi được. Bọn họ cũng rất khỏe mạnh, mẹ tôi vẫn là sôi nổi quá mức như lúc thường, còn ba ba sau khi biết tôi vẫn khỏe mạnh thì cũng không hỏi gì nhiều. Thật ra tôi có rất nhiều thứ muốn nói với họ, chỉ là không biết phải bắt đầu nói từ đâu, cũng không muốn nói gì khiến họ lo lắng.
Vội vàng cúp điện thoại, tôi phát hiện gà mập vốn luôn quanh quẩn bên chân nay lại không thấy đâu.
“Hử! Hử mập, mày đâu rồi?”
Ngôi nhà rất lớn, tôi gọi to mấy lần mới nghe được tiếng kêu khanh khách. Tôi lần theo tiếng kêu mà tìm kiếm, chỉ thấy con gà mập chẳng biết làm cách nào mà bay lên được lan can lầu hai. Thật ra tôi tới đây nhiều lần như vậy rồi nhưng cũng chưa từng đi lên lầu hai, nhất là căn lầu ở phía tây. Sư phụ cũng chưa bao giờ tới gần nơi đó.
Lo lắng gà mập sẽ quậy phá hư đồ đạc, tôi nhanh chóng tìm cầu thang dẫn lên lầu. Lúc tôi giang hai tay định bắt lấy nó, con gà mập chết tiệt đó lại vỗ cánh bay đi rồi chơi trò trốn tìm với tôi.
“Trốn nữa thì không cho ăn cơm!”
Chiêu này thật sự rất hiệu quả, gà mập lập tức đứng lại. Tôi lao qua bắt nó, nhưng vào lúc ôm được nó, cả người tôi cũng mất thăng bằng mà ngã về phía cửa gỗ.
Cánh cửa gỗ khắc hoa kia bị tôi đẩy mở. Cả người tôi ngã lăn trên sàn nhà, may là có gà mập làm đệm, tôi cũng không bị té đau.
Hử bị tôi đè lên, đáng đời! Tôi đứng dậy, nghĩ thầm cái cửa này khóa cũng lỏng lẻo quá, dùng sức đẩy chút là mở ra rồi. Quay đầu tôi liền phát hiện ngoài cửa có một cái khóa bằng đồng đã hỏng rơi trên mặt đất. Cái khóa hình hoa sen, kiểu cổ, khá tinh xảo, đáng tiếc đã bị rỉ sét nghiêm trọng.
Nhìn cách trang trí bày biện của phòng thì có thể đoán được chủ nhân là một cô gái. Những vật dụng bằng gỗ hương khéo léo tinh xảo mang theo phong cách cổ xưa đầy thanh nhã, cho dù phủ kín một tầng bụi cũng không có chút dấu vết ẩm mốc nào. Trước gương trang điểm là hộp phấn, cài tóc, lược gỗ được xếp đặt lộn xộn, tựa như vị chủ nhân này chỉ vừa mới dùng xong, rất nhanh sẽ lại quay về.
Trong ngôi nhà này lại có một căn phòng của nữ, thật ra ngẫm lại cũng rất có khả năng. Tuổi sư phụ cũng đã cao, đã từng có người yêu hay bạn đời thì cũng không có gì lạ cả.
Tôi phát hiện vật dụng trong phòng đều có ký hiệu ba đường nằm ngang, chứng tỏ mấy thứ này đều do sư phụ tự tay làm ra. Có thể thấy được ông ấy cưng chiều và yêu thương cô gái này đến mức nào. Tôi nhớ tới ưu thương trong mắt sư phụ, trong lòng như nghẹn lại, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Ông ấy là mang tâm trạng như thế nào khi quyết định khóa lại nơi này, không nhìn tới nữa.
Tiếng kêu khanh khách khiến tôi hoàn hồn, vừa quay đầu liền kinh hoảng. Gà mập vậy mà lại nhảy lên nóc tủ quần áo của người ta. Tôi cuống quít chạy tới, kéo ghế muốn leo lên ôm nó xuống.
Ai ngờ nó lại nhảy một cái, bổ nhào lên mặt tôi. Trong lúc bối rối tôi chụp được một vật gì đó để níu giữ lại, nhưng vật kia lại ầm một cái mà rớt xuống đất. May là tay kia của tôi nắm được một bên tủ, rốt cuộc cũng không bị ngã chỏng vó.
Tôi tàn nhẫn mà vừa chọt vừa nhéo gà mập, cho tới khi đôi mắt xanh lơ của nó rơm rớm nước mắt mới chịu ngừng lại.
“Tối nay phạt mày không được ăn cơm!”
Không thèm để ý tới gà mập chíp chíp xin tha, tôi xoay người định nhặt lên thứ vừa rơi xuống đất, lại phát hiện đó là một hộp gấm, nắp hộp đã bung ra, mấy mảnh giấy bên trong rơi đầy ra đất.
Không tốt rồi, chẳng lẽ tôi làm hư nó rồi sao? Tôi nhanh chóng nhặt lên, kiểm tra xem hộp có bị hư hỏng gì không. Lúc này phía cửa lại truyền đến tiếng bước chân, tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tử Dạ đang kinh ngạc mà đứng trước cửa phòng. Biểu cảm lúc anh ta nhìn tôi cứ như thấy quỷ vậy. Tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ kinh hoảng đến vậy.
“… Em… em không cố ý!” Tôi cuống quít giải thích, “Đều tại con gà mập này hết! Là lỗi của nó!” Tôi chụp gà mập tới tay rồi nhéo nhéo, tỏ vẻ mình đang trừng phạt nó.
“A… Không sao cả.” Tử Dạ dường như biết mình thất lễ, đẩy đẩy mắt kính, biểu tình cũng trở lại bình thường. Anh ta đi tới giúp tôi dọn dẹp.
Tôi nhận ra mấy thứ đó đều là ảnh đen trắng, nhưng lại được giữ gìn rất cẩn thận, cũng không bị ăn mòn, vẫn còn có thể nhìn thấy người trong ảnh rất rõ ràng.
Trong ảnh phần lớn đều là người mặc quân phục. Tôi lần thứ hai được thấy bộ dáng sư phụ giống y như trong hồi ức của Vương Thiết Hán, mặc quân phục, tư thế oai hùng hiên ngang, oai phong lẫm liệt. Cảm giác khác biệt quá nhiều so với hiện tại.
Lúc nhặt được một tấm ảnh khác, cả người tôi cứng lại.
“Cái này … Vị này chính là…” Tôi còn đang nghi ngờ mình nhìn lầm, cái người chụp ảnh chung với sư phụ này, hiện nay hình của ông ấy còn đang được treo trước cổng Thiên An Môn đó. (là Mao Trạch Đông đó)
“A… Em nói ông ấy sao, trước đây lão gia từng làm cận vệ của ông ta.” Tử Dạ dường như không hề ngạc nhiên chút nào, đưa cho tôi tấm hình trong tay, “Lúc đó lão gia đẹp trai lắm. Em nhìn này, vị đại nhân này cũng rất anh tuấn đúng không, tôi cố ý bảo họ đứng chụp hình chung đó.”
Tôi nhìn cái người mà Tử Dạ nói kia, mắt trợn to tới mức muốn rớt cả ra ngoài. Vị này không phải là ngài Thủ tướng (Chu Ân Lai) được người người kính yêu sao? Năm đó lúc tôi đọc 《Mười dặm phố dài tiễn đưa Thủ tướng 》, thiếu chút nữa là khóc lên luôn.
Còn có bức ảnh sư phụ mặc áo dài cổ điển chụp chung với ông lão mặc quan phục triều Thanh. Tấm ảnh này có thể nói là lâu đời nhất.
“Tổng đốc lưỡng Quảng (2 Quảng: Quảng Đông & Quảng Tây TQ), theo tôi nhớ thì hình như họ Lâm.” Tử Dạ nâng niu một tấm ảnh như bảo vật mà giới thiệu với tôi, “Còn đây là tấm ảnh chụp lúc lão gia lúc ở học viện quân đội.”
Quân phục không giống như lúc sau này, chẳng qua quan trọng là mấy người đứng cạnh ông ấy.
“Khi đó lão gia còn cùng vị Tôn đại nhân (Tôn Trung Sơn) này đến phương bắc đánh giặc. Lão già hoàng đế cũng bị họ đánh đến tè ra quần. Sau này thì không còn hoàng đế nữa.”
Những người có tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử lần lượt xuất hiện trong những tấm ảnh trắng đen. Có một người thanh niên trông khá tuấn tú mà thiếu chút nữa tôi không nhận ra. Nhờ Tử Dạ nhắc tôi mới biết được người thanh niên này chính là người kế vị Tôn tiên sinh trở thành tổng thống sau này. (Viên Thế Khải)
Sư phụ cũng quá dữ, trong tam quân cái nào cũng đều làm qua. Còn có mấy tấm ảnh sư phụ chụp chung với mấy quân nhân khác. Trong đó có một người rất giống Tô Cẩm Ngôn, còn có người khá giống với lão Trương, nhưng người đàn ông đó lại mang vẻ mặt rất lạnh lùng. Có một quân nhân vừa nhìn là biết có quan hệ huyết thống với Phong Khinh Vân, đều mang theo đôi mắt đào hoa được di truyền từ đời này sang đời khác. Tử Dạ nói bọn họ đều là bạn bè và chiến hữu của sư phụ.
Tam quân: lục quân, không quân, hải quân.
Người chụp hình chung với sư phụ không ngừng thay đổi, quân phục cũng không giống nhau, thế nhưng năm tháng lại không lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt ông ấy, gương mặt ấy vẫn cứ luôn mang theo biểu tình kiên nghị trầm ổn như thế. Vậy thì nguyên nhân gì đã khiến một người đàn ông sắt đá kiên nghị giờ đây lại mang theo ưu thương tuyệt vọng trong đôi mắt như thế kia?
“Thì ra tiểu thư vẫn luôn giữ gìn những bức ảnh này…”
Tử Dạ nhẹ nhàng vỗ về một tấm ảnh trong tay, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng, khóe miệng còn cong cong mỉm cười.
Tôi bước tới gần, tấm ảnh kia chụp ba người. Người ngồi ở giữa chính là sư phụ, bên trái ông ấy là một thiếu nữ, cỡ chừng 14, 15 tuổi, khuôn mặt còn non nớt nhưng cũng đã lộ ra vẻ đẹp kiều diễm. Hai tay cô ấy đặt lên mu bàn tay sư phụ, dáng vẻ vô cùng thân thiết. Mà đứng bên phải là một người thanh niên tuấn tú, ôn nhu tao nhã.
Cô gái kia thì tôi không biết, nhưng người thanh niên này, trong nhớ rõ hắn từng xuất hiện trong ký ức của Vương Thiết Hán. Hắn chính là người chế tạo bình phong hồn.
“Bọn họ là…”
“Người thân yêu nhất của lão gia.”
Tử Dạ có lẽ không biết biểu tình của mình hiện giờ có thể khiến người ta lo lắng đến mức nào, khuôn mặt anh ta tràn đầy bi thương, nhưng vẫn cố nén lại.
“Tử Dạ, anh không sao chứ?”
Tôi vươn tay muốn an ủi anh ta, nhưng lại bị ôm lấy. Anh ta ôm tôi rất chặt, khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, đang định giãy dụa, lại nghe anh ta thấp giọng nói: “Để cho tôi như vậy một lúc thôi, được không?”
Tôi không giãy dụa nữa, học theo anh họ lúc an ủi tôi mà vỗ nhẹ sau lưng anh ta, im lặng để tiếng nức nở của anh ta truyền vào tai.
“Tiểu Đằng, đời người chỉ có một lần, đừng để mất đi thứ quan trọng nhất rồi mới hối hận.”
Ngoài cửa sổ trăng sáng trời trong, trăng tròn vành vạnh như gương, chiếu rọi khắp không gian bao la. Tôi đứng trên lầu hai nhìn thấy sư phụ nhìn về phía ***g đèn hoa sen mà ngẩn người, lâu lâu lại uống vào một ngụm rượu.
Nhất định là ông ấy đã đánh mất một thứ rất quan trọng trong cuộc đời mình, hối hận bi thương nhưng lại không thể thay đổi được. Chỉ còn có thể sống trong men say, chết trong mộng đẹp, đau thương vô bờ.
Tử Dạ thu gọn xong hộp gấm, cực kỳ trịnh trọng mà đặt lại chỗ cũ, lại khóa cửa kỹ càng. Anh ta ngồi xổm xuống kéo kéo tay tôi, vô cùng nghiêm túc mà nhìn vào mắt tôi, “Tiểu Đằng, thật ra tôi vẫn luôn có một yêu cầu quá đáng.”
Anh ta dừng một chút, rồi dùng giọng điệu trịnh trọng mà hỏi: “Em có bằng lòng làm một đứa trẻ nhà chúng tôi không?”
CMN! Đây là cái loại yêu cầu gì vậy hả? Cho dù tôi coi qua phim của Châu Tinh Trì nhiều rồi, nhưng cũng chưa từng thấy cái chuyện vớ vẩn như thế này.
“Em có cha mẹ rồi a.” Hơn nữa còn có anh họ rất yêu thương tôi. Nghĩ đến anh họ, trong lòng tôi liền chua xót. Anh ấy quả thật rất quan trọng đối với tôi, nếu mất đi anh ấy thì… Tôi thật sự không dám tưởng tượng nữa.
Tử Dạ bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tôi chỉ là tùy tiện nói thôi. Em cũng không thể thay thế tiểu thư được…” Thanh âm anh ta rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy được.
“Nào, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
” Em… em không ở lại ăn cơm đâu.” Tôi buông tay Tử Dạ, “Em có chút chuyện quan trọng…”
Tử Dạ có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng, “Tôi tiễn em nhé.”
“Cám ơn anh Tử Dạ! Đêm nay em sẽ lại đến.” Thật ra tôi cũng không đành lòng để sư phụ cô đơn đau khổ như vậy mà trải qua đêm Trung thu.
Tôi kiễng mũi chân nói nhỏ bên tai Tử Dạ: “Tử Dạ, tuy rằng em không thể trở thành đứa nhỏ trong nhà. Thế nhưng, em vĩnh viễn là đồ đệ của sư phụ, ngoại trừ cha mẹ có quan hệ máu mủ với em, thì sư phụ chính là người thân nhất.”
Tử Dạ cứ đi theo đưa tiễn cho tới lúc tôi lên thuyền. Tôi chạy vội về tới nhà, vừa kịp bữa ăn tối. Nhìn trên bàn đặt bốn bộ bát đũa, tôi nhịn không được mà rơm rớm nước mắt.
Đời người không thể trở lại, nhất định đừng để đánh mất thứ quan trọng nhất của mình.
Tác giả :
Hà Mễ Sao Phấn Ti