Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng
Chương 29: Giữ lời hứa 12
Ở cửa ngõ đậu rất nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương, cũng có không ít phóng viên vây xem, dường như các hộ gia đình ở khu này đều chạy ra, ánh đèn flash máy ảnh cùng ánh đèn xe còi hụ cảnh sát làm bốn phía đỏ trắng đan xen. Lục tục có người bị thương được nâng ra từ trong ngõ. Bên này cảnh sát cũng bắt được vài người, chẳng qua phần lớn đều là nói bậy nói nhảm gì đó hoặc là thần trí không tỉnh táo.
Tôi định lẻn vào đám đông mà trốn nhưng lại bất hạnh bị Chu Chính bắt được.
Lúc vị đại ca nào đó thân mặc đồng phục dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có loại cảm giác sói đi rồi hổ lại tới. Nhưng mà cũng đừng cho tôi làm thỏ trắng nhỏ bị xâu xé như này chứ. >_<
“Xin giải thích một chút, tại sao cậu lại ở đây?”
“Đưa hàng…”
“Mới từ bệnh viện trở về liền đích thân đi đưa hàng? Cô ta đặt hàng khi nào, hử?”
Tôi còn định thanh minh tiếp, nhưng mặt người nào đó càng ngày càng tiến sát, hắn vươn hai tay khóa tôi trên thành xe cùng hắn mặt đối mặt. Hại tôi không thể không dán sát người trên cửa xe.
Thế nhưng dù đã giữ một khoảng cách với hắn, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Mang theo vị mồ hôi, trộn lẫn thành một mùi vị đầy nam tính, khiến tôi cảm thấy thật khó thở.
“Nhìn vào mắt tôi rồi nói lại lần nữa xem.” Đối phương vẫn lạnh lùng ra lệnh.
Tôi hơi nâng lên tầm mắt, vừa lúc đối diện với tầm mắt Chu Chính. Sắc bén như ưng, lại như hàn quang lấp lánh nơi mặt nước sâu thẳm không một gợn sóng, lúc nhìn vào khiến người ta nhịn không được mà rùng mình.
Thế nên trong nháy mắt, tôi liền dời tầm nhìn. Quả nhiên muốn nói dối hắn còn cần phải tu luyện nhiều hơn nha.
Mới vừa nghiêng đầu qua tôi liền thấy người đàn ông trên trán có ấn ký màu xanh đang đứng trong đám người, lúc ánh đèn màu đỏ của xe cảnh sát lóe qua, nét mặt của hắn trông rất đáng sợ.
Đối phương hình như cũng nhận ra tôi đang nhìn hắn, thế nên quay đầu bước đi. Tôi nôn nóng, luồn qua dưới nách Chu Chính rồi đuổi theo.
“Này, cậu này…”
Không để ý người nào đó đang gào thét ở phía sau, tôi lấy thân thể làm lợi thế tiến vào trong đám đông, luồn trái lách phải bỏ lại hắn, lần thứ hai quẹo vào ngõ nhỏ để đuổi theo người kia.
Người đàn ông kia dường như rất quen thuộc với nơi này, rẽ tới rẽ lui một hồi liền mất bóng. Tôi cảm thấy có lẽ không thể bắt được hắn. Đang định trở về, tôi lại nghe thấy tiếng nước cùng tiếng gọi khẽ.
【 Cứu cứu hắn… 】
【 Xin cậu, mau cứu hắn! 】
Thanh âm này tôi từng nghe qua, thanh âm dịu dàng đầy nôn nóng cùng lo lắng, là của vị chủ nhân ao Cửu Hương kia.
Tôi lúc này mới phát hiện mình đã di chuyển tới cạnh chùa Thành Tây từ bao giờ, tôi đi vào qua cái lỗ hổng to tướng mà quân nhân lưu manh lần trước đánh ra. Trong viện yên tĩnh, nước ao trong vắt như gương.
Tôi bước đến cạnh ao quỳ một gối xuống. Ban ngày thì nhìn như một khối đá màu đen, bây giờ lại đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt trong nước. Tôi đưa tay vào nước cẩn thận vớt nó lên, dùng áo khoác bọc lại.
【 Mau cứu hắn… 】
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng thúc giục của chủ ao. Tôi ra khỏi chùa Thành Tây, đi theo hướng chủ ao chỉ.
Vừa mới bước ra khỏi chỗ ngoặt, cảnh trước mắt khiến tôi thiếu chút nữa hét ầm lên. Trên mặt đất là một vũng máu lớn, người nằm trong vũng máu chính là người đàn ông vừa rồi, trên bụng hắn cắm một lưỡi dao sắc bén.
Lúc này, vật trong ngực tôi phát ra tia sáng rực rỡ.
“Hắn chính là người bà phải cứu?” Tôi quả thực không dám tin, người như vậy căn bản là không đáng để cứu.
Tia sáng càng thêm rực rỡ, khiến tôi gần như không mở nổi mắt. Bóng dáng một bà lão xuất hiện trên không trung, nàng chậm rãi hạ xuống bên cạnh người nọ. Thân ảnh bà lão cùng người con gái trong mộng chồng chéo lên nhau, nàng vươn tay đặt trên trán người đàn ông, trên ấn ký của lệ quỷ lấy mạng đã hạ lại hiện lên một ấn ký khác đang phát sáng, rồi dần dần, ánh sáng nhu hòa đó bao phủ lấy toàn thân người đàn ông.
Bóng dáng nàng nhạt dần, hóa thành một đốm sáng bay đi.
“Đáng giá sao?” Tôi ngơ ngác nhìn hết thảy sự việc, trong lòng chua xót nói không nên lời. Lúc cuối cùng tôi dường như thấy được chủ ao đã khôi phục dung mạo lúc trẻ, còn lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Phục hồi lại tinh thần, tôi nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Chu Chính. Còn phải kêu nhân viên cứu hộ đến, không thể để hy sinh của chủ ao Cửu Hương thành công cốc được.
Ngẩng đầu lên tôi lại thấy một con quỷ mặc áo trắng đang bóp cổ người nọ. Con quỷ chậm rãi ngẩng lên, qua mái tóc dài tôi chỉ nhìn được nửa khuôn mặt. Nửa khuôn mặt kia đã bị hủy hoại đến nhìn không ra nguyên dạng, nhưng bên mặt còn hoàn hảo cũng đủ để tôi nhận ra cô ta chính là cô gái đã nôn ra mẩu móng tay.
“Buông hắn ra!”
Tôi rống to một tiếng, con quỷ kia rống lại càng dữ dội hơn. Cả miệng mở ra hết cỡ, bên mặt bị hủy vỡ ra, lộ ra một miệng đầy răng. Tình cảnh này thiệt khiến người ta tóc gáy dựng thẳng.
Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ, bình thường tôi đều trốn đám ma quỷ hoặc là không nhìn tới, đây là lần đầu tôi hiếu thắng muốn đuổi đi một con quỷ. Đột nhiên tôi nhớ tới một phương pháp lão Trương đã dạy, chính là niệm Lục Tự Chân Ngôn của Phật gia.
* Lục Tự Chân Ngôn: Oṃ Maṇi Padme Hūṃ, là một câu Chân ngôn tiếng Phạn, được xem là chân ngôn cầu Quán Thế Âm Bồ Tát và là chân ngôn quan trọng và lâu đời nhất của Phật giáo Tây Tạng. Nó còn được mệnh danh là “Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn” tức là “Chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ”.
Có thể dịch câu này là Oṃ, ngọc quý trong hoa sen, Hūṃ. Theo âm Hán-Việt, câu này được đọc là Úm ma ni bát ni hồng (zh. 唵嘛呢叭
Tôi định lẻn vào đám đông mà trốn nhưng lại bất hạnh bị Chu Chính bắt được.
Lúc vị đại ca nào đó thân mặc đồng phục dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có loại cảm giác sói đi rồi hổ lại tới. Nhưng mà cũng đừng cho tôi làm thỏ trắng nhỏ bị xâu xé như này chứ. >_<
“Xin giải thích một chút, tại sao cậu lại ở đây?”
“Đưa hàng…”
“Mới từ bệnh viện trở về liền đích thân đi đưa hàng? Cô ta đặt hàng khi nào, hử?”
Tôi còn định thanh minh tiếp, nhưng mặt người nào đó càng ngày càng tiến sát, hắn vươn hai tay khóa tôi trên thành xe cùng hắn mặt đối mặt. Hại tôi không thể không dán sát người trên cửa xe.
Thế nhưng dù đã giữ một khoảng cách với hắn, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Mang theo vị mồ hôi, trộn lẫn thành một mùi vị đầy nam tính, khiến tôi cảm thấy thật khó thở.
“Nhìn vào mắt tôi rồi nói lại lần nữa xem.” Đối phương vẫn lạnh lùng ra lệnh.
Tôi hơi nâng lên tầm mắt, vừa lúc đối diện với tầm mắt Chu Chính. Sắc bén như ưng, lại như hàn quang lấp lánh nơi mặt nước sâu thẳm không một gợn sóng, lúc nhìn vào khiến người ta nhịn không được mà rùng mình.
Thế nên trong nháy mắt, tôi liền dời tầm nhìn. Quả nhiên muốn nói dối hắn còn cần phải tu luyện nhiều hơn nha.
Mới vừa nghiêng đầu qua tôi liền thấy người đàn ông trên trán có ấn ký màu xanh đang đứng trong đám người, lúc ánh đèn màu đỏ của xe cảnh sát lóe qua, nét mặt của hắn trông rất đáng sợ.
Đối phương hình như cũng nhận ra tôi đang nhìn hắn, thế nên quay đầu bước đi. Tôi nôn nóng, luồn qua dưới nách Chu Chính rồi đuổi theo.
“Này, cậu này…”
Không để ý người nào đó đang gào thét ở phía sau, tôi lấy thân thể làm lợi thế tiến vào trong đám đông, luồn trái lách phải bỏ lại hắn, lần thứ hai quẹo vào ngõ nhỏ để đuổi theo người kia.
Người đàn ông kia dường như rất quen thuộc với nơi này, rẽ tới rẽ lui một hồi liền mất bóng. Tôi cảm thấy có lẽ không thể bắt được hắn. Đang định trở về, tôi lại nghe thấy tiếng nước cùng tiếng gọi khẽ.
【 Cứu cứu hắn… 】
【 Xin cậu, mau cứu hắn! 】
Thanh âm này tôi từng nghe qua, thanh âm dịu dàng đầy nôn nóng cùng lo lắng, là của vị chủ nhân ao Cửu Hương kia.
Tôi lúc này mới phát hiện mình đã di chuyển tới cạnh chùa Thành Tây từ bao giờ, tôi đi vào qua cái lỗ hổng to tướng mà quân nhân lưu manh lần trước đánh ra. Trong viện yên tĩnh, nước ao trong vắt như gương.
Tôi bước đến cạnh ao quỳ một gối xuống. Ban ngày thì nhìn như một khối đá màu đen, bây giờ lại đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt trong nước. Tôi đưa tay vào nước cẩn thận vớt nó lên, dùng áo khoác bọc lại.
【 Mau cứu hắn… 】
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng thúc giục của chủ ao. Tôi ra khỏi chùa Thành Tây, đi theo hướng chủ ao chỉ.
Vừa mới bước ra khỏi chỗ ngoặt, cảnh trước mắt khiến tôi thiếu chút nữa hét ầm lên. Trên mặt đất là một vũng máu lớn, người nằm trong vũng máu chính là người đàn ông vừa rồi, trên bụng hắn cắm một lưỡi dao sắc bén.
Lúc này, vật trong ngực tôi phát ra tia sáng rực rỡ.
“Hắn chính là người bà phải cứu?” Tôi quả thực không dám tin, người như vậy căn bản là không đáng để cứu.
Tia sáng càng thêm rực rỡ, khiến tôi gần như không mở nổi mắt. Bóng dáng một bà lão xuất hiện trên không trung, nàng chậm rãi hạ xuống bên cạnh người nọ. Thân ảnh bà lão cùng người con gái trong mộng chồng chéo lên nhau, nàng vươn tay đặt trên trán người đàn ông, trên ấn ký của lệ quỷ lấy mạng đã hạ lại hiện lên một ấn ký khác đang phát sáng, rồi dần dần, ánh sáng nhu hòa đó bao phủ lấy toàn thân người đàn ông.
Bóng dáng nàng nhạt dần, hóa thành một đốm sáng bay đi.
“Đáng giá sao?” Tôi ngơ ngác nhìn hết thảy sự việc, trong lòng chua xót nói không nên lời. Lúc cuối cùng tôi dường như thấy được chủ ao đã khôi phục dung mạo lúc trẻ, còn lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Phục hồi lại tinh thần, tôi nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Chu Chính. Còn phải kêu nhân viên cứu hộ đến, không thể để hy sinh của chủ ao Cửu Hương thành công cốc được.
Ngẩng đầu lên tôi lại thấy một con quỷ mặc áo trắng đang bóp cổ người nọ. Con quỷ chậm rãi ngẩng lên, qua mái tóc dài tôi chỉ nhìn được nửa khuôn mặt. Nửa khuôn mặt kia đã bị hủy hoại đến nhìn không ra nguyên dạng, nhưng bên mặt còn hoàn hảo cũng đủ để tôi nhận ra cô ta chính là cô gái đã nôn ra mẩu móng tay.
“Buông hắn ra!”
Tôi rống to một tiếng, con quỷ kia rống lại càng dữ dội hơn. Cả miệng mở ra hết cỡ, bên mặt bị hủy vỡ ra, lộ ra một miệng đầy răng. Tình cảnh này thiệt khiến người ta tóc gáy dựng thẳng.
Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ, bình thường tôi đều trốn đám ma quỷ hoặc là không nhìn tới, đây là lần đầu tôi hiếu thắng muốn đuổi đi một con quỷ. Đột nhiên tôi nhớ tới một phương pháp lão Trương đã dạy, chính là niệm Lục Tự Chân Ngôn của Phật gia.
* Lục Tự Chân Ngôn: Oṃ Maṇi Padme Hūṃ, là một câu Chân ngôn tiếng Phạn, được xem là chân ngôn cầu Quán Thế Âm Bồ Tát và là chân ngôn quan trọng và lâu đời nhất của Phật giáo Tây Tạng. Nó còn được mệnh danh là “Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn” tức là “Chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ”.
Có thể dịch câu này là Oṃ, ngọc quý trong hoa sen, Hūṃ. Theo âm Hán-Việt, câu này được đọc là Úm ma ni bát ni hồng (zh. 唵嘛呢叭
Tác giả :
Hà Mễ Sao Phấn Ti