Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 112: Chúc tết (II)
Trong phòng bếp đang vô cùng náo nhiệt làm sủi cảo, làm người ta ngạc nhiên mừng rỡ là cô chú Úy vậy mà cũng kịp trở về, tuy không thể cùng cả nhà đón giao thừa nhưng vẫn có thể cùng ăn sủi cảo vào mồng một đầu năm!
Lúc này mọi người đều ngồi trong phòng bếp nói nói cười cười, chỉ thiếu hai người Úy Ương và Đồng Đồng.
Thực ra nói cũng lạ, Úy gia Đồng gia nhìn thì có vẻ không hợp nhau hai nhà lại bất ngờ hài hòa, trải qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ khác họ thì căn bản không khác gì người một nhà.
Úy gia gia, Đồng gia gia là bạn già lâu năm với nhau, bố mẹ hai nhà cũng thường xuyên hỗ trợ nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tình cảm này có lẽ sẽ luôn luôn kéo dài.
Cho nên Đồng Đồng không dám cùng Úy Ương xuất hiện, cô chọc chọc thắt lưng Úy Ương, ý bảo anh đi vào trước rồi mình làm bộ như vừa đuổi kịp.
Cả nhà thấy tiểu sweetheart đến, ông Đồng lập tức cười thành một đóa hoa: "Bé ngoan, ngủ no rồi hả?"
"Dạ." Đồng Đồng gật đầu thật mạnh, cũng ngồi xuống, thấy Úy Ương đã gia nhập đoàn quân làm sủi cảo thì muốn đi xem, không ngờ lại bị Úy phu nhân ngăn cản: "Đừng, làm sủi cảo rất vui, không mệt, cháu không cần giúp đâu, đừng để tay dính bột mì."
Úy phu nhân yêu thương cầm tay Đồng Đồng, còn thổi thổi. Từ nhỏ bà đã hi vọng có con gái nhưng vì kế hoạch hóa gia đình quốc gia nên sau khi sinh Úy Ương, không thể sinh đứa thứ hai, bố chồng lại là người kỷ luật, vô cùng nghiêm khắc, nhất định không cho phép người nhà làm trái chính sách quốc gia, cho nên đây vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất của Úy phu nhân.
Cũng may sau này có Đồng Đồng, hoạt bát đáng yêu, chính là hình mẫu con gái lý tưởng của bà nên bà đem tất cả yêu thương đặt lên người Đồng Đồng, so với Úy Ương càng thương hơn.
Mà Đồng Đồng xinh đẹp hiểu chuyện, không kiêu căng tùy hứng, sao bà lại không thích được?
Cho nên Úy phu nhân, cánh hồng nhan không hề thua kém cánh mày râu, chỉ cần Đồng Đồng vừa xuất hiện liền biến thánh trưởng bối dịu dàng hiền lành, nhiều lần khiến Úy Ương câm nín đến cực điểm ── Khi bà ở quân đội dẫn đầu đội ngũ hoặc khi nói chuyện, đúng là tìm không ra chút dịu dàng nào, không ngờ vẻ mặt dịu dàng kia ngoài cho anh và bố còn có bé con?
Nhưng cô được cưng chiều, anh nhìn cũng vui vẻ, tất cả mọi người thương cô là chuyển không thể tốt hơn.
Bị Úy phu nhân ngăn cản, Đồng Đồng ngoan ngoãn thu tay, hai gia gia đã sớm chuẩn bị xong một cái túi nhỏ cho cô, để cô theo hai anh trai ra ngoài chúc tết.
Ba người vừa đại diện cho Úy gia vừa đại diện cho Đồng gia, đi chúc tết các trưởng bối khác trong đại viện, mà Đồng Đồng hiểu ý biết nói ngọt, tuổi lại nhỏ nên mục đích chủ yếu là đi nhận lì xì...
Đừng thấy cô tuổi không lớn lắm mà lầm, số con số không trong tài khoản ngân hàng của cô đã không ít, xứng danh tiểu phú bà!
Quả nhiên... Chỉ là chúc tết mà đã mất hết một tiếng, còn mới đi được vài nhà, chủ yếu là người lớn tán gẫu, mất khá nhiều thời gian.
Nhưng... Đồng Đồng ôm bao lì xì của mình, cười đến mức mắt híp thành sợi chỉ, trong túi cô đầy bao lì xì, các ngài ấy hào phóng thật, có người còn trực tiếp ký chi phiếu! Thật hy vọng mỗi ngày đều là năm mới!
Thấy bộ mặt tham tiền của cô, còn ôm túi nhỏ luyến tiếc buông, Úy Ương yêu chiều, bất đắc dĩ nhìn cô, không kìm được mà đưa tay nhẹ nhàng bóp mặt cô một cái, nói: "Vui à?"
"Vui!" Vui đến mức miễn cưỡng đồng ý để người ta bóp mặt ~
Đồng Đống cũng bóp một cái, hai người người đàn ông cao lớn mỗi người một bên, khiến mặt cô trông nháy mắt trở nên giống cá nóc, vô cùng đáng yêu!
Nhưng người bị bóp mất hứng, mím miệng sắp khóc khiến Đồng Đống và Úy Ương sợ tới mức nhanh chóng dỗ dành, cuối cùng phải cắt đất đền tiền, miễn bàn cãi.
Lúc về nhà, sủi cảo vừa khéo đã chín, thừa dịp ăn sủi cảo, Đồng Đồng chúc tết các vị trưởng bối trong nhà, đầu tiên là hai vị gia gia, miệng cô liên tục nói một đống lời ngọt ngào như cái máy: "Gia gia, gia gia, cháu chúc hai ông một năm mới phúc như Đông Hải* thọ tựa Nam Sơn**, trẻ mãi không già, càng sống càng trẻ, chúc gia gia sau này chơi cờ sẽ không thua, ăn được, ngủ được, hưởng thụ được, chúc thi họa của Úy gia gia nâng cao thêm một bậc, thân thể khỏe mạnh! Cháu sẽ nỗ lực lớn lên để hiếu thuận hai người, yêu thương hai người!" Nói xong còn cho mỗi người một cái hôn lên má.
*Phúc như Đông Hải: câu chúc với ý may mắn sẽ đến như biển Đông không bờ bến.
**Thọ tựa Nam Sơn: gắn liền với điển tích xưa của Trung Quốc, Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, nhiều không thể đếm nổi, vì vậy thọ tựa Nam Sơn là sống được nhiều tuổi như Nam Sơn có nhiều trúc.
Hai vị gia gia vui tươi hớn hở lấy bao lì xì, còn không ngừng khen Đồng Đồng tri kỷ, hiểu chuyện, lễ phép, càng nhìn tiểu bảo bối càng thương, hận không thể móc tim đưa cho cô.
Sau đó Đồng Đồng liền bổ nhào vào lòng ông Úy, nói: "Chúc chú Úy xuất binh luôn thuận lợi!"
Một câu nói như thế, ông Úy liền cam tâm tình nguyện hào phóng lì xí, Đồng Đồng nhận bao lì xì, vụng trộm nhìn thoáng qua bên trong, thiếu chút nữa là thét chói tai, tay ôm ông Úy, tiếng cười như tiếng chuông bạc.
Sau đó là chúc Úy phu nhân càng ngày càng xinh đẹp, sớm ngày thăng quân hàm, trở thành người trực tiếp lãnh đạo chú Úy, chúc bố càng ngày càng đẹp trai, năm sau có thể thảnh thơi cùng mẹ đi du lịch, chúc mẹ yêu trẻ mãi không già...
Đồng Đồng dâng lên môi thơm, thu hoạch được vô số bao lì xì. Úy Ương ngồi ở một bên xem, khóe môi luôn luôn có ý cười cưng chiều, cuối cùng cả nhà vào bếp bưng sủi cảo, chấm tương ăn, khi cả nhà bận tối mày tối mặt, anh lặng lẽ đưa cho Đồng Đồng một tấm chi phiếu và sổ tiết kiệm.
Ban đầu Đồng Đồng không ý thức được sổ tiết kiệm này dùng để làm gì, tùy tay mở ra liền thấy ── may là Úy Ương kịp thời che miệng cô, nếu không cô chắc chắn sẽ hét vang nhà.
Đồng Đồng run run đếm có bao nhiêu số không, đếm xong liền há hốc miệng, Úy Ương nghõ cô nhất định sẽ cho mình một cái ôm, ai ngờ cô lại nghiêm túc kéo anh đến dưới cầu thang, hỏi: "Anh Úy Ương, có, có phải anh làm... Chuyện đó?"
Thấy biểu cảm không hiểu gì của anh, cô làm một động tác không rõ ràng: "Có phải anh nhận hối lộ không?"
Đầu tiên Úy Ương sửng sốt, sau đó lại vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo mũi cô: "Nghĩ gì đấy? Anh là hạng người như vậy sao?"
Hơn nữa... nếu anh nhận hối lộ, nói không sẽ bị đánh gãy chân.
"Vậy anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Còn đưa cho em?"
"Mấy năm nay cùng Đồng Đống đầu tư đã sinh lời, chút tiền này không tính là gì, hơn nữa, chẳng lẽ em cho rằng Úy gia không có tiền?" Úy Ương cúi đầu hôn cô một cái. "Đây đều là tiền cho vợ, năm nay xem như chính thức cho vợ tiền tiêu."
Nghe vậy, Đồng Đồng che mặt, nói: "Đều cho em?"
"Tiêu thế nào đều tùy em." Cô là người biết tự chủ, tuyệt đối không nhiễm thói xấu cho nên lời này Úy Ương nói rất yên tâm, một chút ý lo lắng cũng không có.
"Muôn năm!" Đồng Đồng nhảy lên ôm cổ Úy Ương hôn một cái: "Anh thật là giỏi!"
Cho dù không tiêu, nhìn số tiền ngày càng tăng cũng là một loại thú vui! Đồng Đồng vô cùng hưng phấn, cô thích năm mới nhất.
Lúc này mọi người đều ngồi trong phòng bếp nói nói cười cười, chỉ thiếu hai người Úy Ương và Đồng Đồng.
Thực ra nói cũng lạ, Úy gia Đồng gia nhìn thì có vẻ không hợp nhau hai nhà lại bất ngờ hài hòa, trải qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ khác họ thì căn bản không khác gì người một nhà.
Úy gia gia, Đồng gia gia là bạn già lâu năm với nhau, bố mẹ hai nhà cũng thường xuyên hỗ trợ nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tình cảm này có lẽ sẽ luôn luôn kéo dài.
Cho nên Đồng Đồng không dám cùng Úy Ương xuất hiện, cô chọc chọc thắt lưng Úy Ương, ý bảo anh đi vào trước rồi mình làm bộ như vừa đuổi kịp.
Cả nhà thấy tiểu sweetheart đến, ông Đồng lập tức cười thành một đóa hoa: "Bé ngoan, ngủ no rồi hả?"
"Dạ." Đồng Đồng gật đầu thật mạnh, cũng ngồi xuống, thấy Úy Ương đã gia nhập đoàn quân làm sủi cảo thì muốn đi xem, không ngờ lại bị Úy phu nhân ngăn cản: "Đừng, làm sủi cảo rất vui, không mệt, cháu không cần giúp đâu, đừng để tay dính bột mì."
Úy phu nhân yêu thương cầm tay Đồng Đồng, còn thổi thổi. Từ nhỏ bà đã hi vọng có con gái nhưng vì kế hoạch hóa gia đình quốc gia nên sau khi sinh Úy Ương, không thể sinh đứa thứ hai, bố chồng lại là người kỷ luật, vô cùng nghiêm khắc, nhất định không cho phép người nhà làm trái chính sách quốc gia, cho nên đây vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất của Úy phu nhân.
Cũng may sau này có Đồng Đồng, hoạt bát đáng yêu, chính là hình mẫu con gái lý tưởng của bà nên bà đem tất cả yêu thương đặt lên người Đồng Đồng, so với Úy Ương càng thương hơn.
Mà Đồng Đồng xinh đẹp hiểu chuyện, không kiêu căng tùy hứng, sao bà lại không thích được?
Cho nên Úy phu nhân, cánh hồng nhan không hề thua kém cánh mày râu, chỉ cần Đồng Đồng vừa xuất hiện liền biến thánh trưởng bối dịu dàng hiền lành, nhiều lần khiến Úy Ương câm nín đến cực điểm ── Khi bà ở quân đội dẫn đầu đội ngũ hoặc khi nói chuyện, đúng là tìm không ra chút dịu dàng nào, không ngờ vẻ mặt dịu dàng kia ngoài cho anh và bố còn có bé con?
Nhưng cô được cưng chiều, anh nhìn cũng vui vẻ, tất cả mọi người thương cô là chuyển không thể tốt hơn.
Bị Úy phu nhân ngăn cản, Đồng Đồng ngoan ngoãn thu tay, hai gia gia đã sớm chuẩn bị xong một cái túi nhỏ cho cô, để cô theo hai anh trai ra ngoài chúc tết.
Ba người vừa đại diện cho Úy gia vừa đại diện cho Đồng gia, đi chúc tết các trưởng bối khác trong đại viện, mà Đồng Đồng hiểu ý biết nói ngọt, tuổi lại nhỏ nên mục đích chủ yếu là đi nhận lì xì...
Đừng thấy cô tuổi không lớn lắm mà lầm, số con số không trong tài khoản ngân hàng của cô đã không ít, xứng danh tiểu phú bà!
Quả nhiên... Chỉ là chúc tết mà đã mất hết một tiếng, còn mới đi được vài nhà, chủ yếu là người lớn tán gẫu, mất khá nhiều thời gian.
Nhưng... Đồng Đồng ôm bao lì xì của mình, cười đến mức mắt híp thành sợi chỉ, trong túi cô đầy bao lì xì, các ngài ấy hào phóng thật, có người còn trực tiếp ký chi phiếu! Thật hy vọng mỗi ngày đều là năm mới!
Thấy bộ mặt tham tiền của cô, còn ôm túi nhỏ luyến tiếc buông, Úy Ương yêu chiều, bất đắc dĩ nhìn cô, không kìm được mà đưa tay nhẹ nhàng bóp mặt cô một cái, nói: "Vui à?"
"Vui!" Vui đến mức miễn cưỡng đồng ý để người ta bóp mặt ~
Đồng Đống cũng bóp một cái, hai người người đàn ông cao lớn mỗi người một bên, khiến mặt cô trông nháy mắt trở nên giống cá nóc, vô cùng đáng yêu!
Nhưng người bị bóp mất hứng, mím miệng sắp khóc khiến Đồng Đống và Úy Ương sợ tới mức nhanh chóng dỗ dành, cuối cùng phải cắt đất đền tiền, miễn bàn cãi.
Lúc về nhà, sủi cảo vừa khéo đã chín, thừa dịp ăn sủi cảo, Đồng Đồng chúc tết các vị trưởng bối trong nhà, đầu tiên là hai vị gia gia, miệng cô liên tục nói một đống lời ngọt ngào như cái máy: "Gia gia, gia gia, cháu chúc hai ông một năm mới phúc như Đông Hải* thọ tựa Nam Sơn**, trẻ mãi không già, càng sống càng trẻ, chúc gia gia sau này chơi cờ sẽ không thua, ăn được, ngủ được, hưởng thụ được, chúc thi họa của Úy gia gia nâng cao thêm một bậc, thân thể khỏe mạnh! Cháu sẽ nỗ lực lớn lên để hiếu thuận hai người, yêu thương hai người!" Nói xong còn cho mỗi người một cái hôn lên má.
*Phúc như Đông Hải: câu chúc với ý may mắn sẽ đến như biển Đông không bờ bến.
**Thọ tựa Nam Sơn: gắn liền với điển tích xưa của Trung Quốc, Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, nhiều không thể đếm nổi, vì vậy thọ tựa Nam Sơn là sống được nhiều tuổi như Nam Sơn có nhiều trúc.
Hai vị gia gia vui tươi hớn hở lấy bao lì xì, còn không ngừng khen Đồng Đồng tri kỷ, hiểu chuyện, lễ phép, càng nhìn tiểu bảo bối càng thương, hận không thể móc tim đưa cho cô.
Sau đó Đồng Đồng liền bổ nhào vào lòng ông Úy, nói: "Chúc chú Úy xuất binh luôn thuận lợi!"
Một câu nói như thế, ông Úy liền cam tâm tình nguyện hào phóng lì xí, Đồng Đồng nhận bao lì xì, vụng trộm nhìn thoáng qua bên trong, thiếu chút nữa là thét chói tai, tay ôm ông Úy, tiếng cười như tiếng chuông bạc.
Sau đó là chúc Úy phu nhân càng ngày càng xinh đẹp, sớm ngày thăng quân hàm, trở thành người trực tiếp lãnh đạo chú Úy, chúc bố càng ngày càng đẹp trai, năm sau có thể thảnh thơi cùng mẹ đi du lịch, chúc mẹ yêu trẻ mãi không già...
Đồng Đồng dâng lên môi thơm, thu hoạch được vô số bao lì xì. Úy Ương ngồi ở một bên xem, khóe môi luôn luôn có ý cười cưng chiều, cuối cùng cả nhà vào bếp bưng sủi cảo, chấm tương ăn, khi cả nhà bận tối mày tối mặt, anh lặng lẽ đưa cho Đồng Đồng một tấm chi phiếu và sổ tiết kiệm.
Ban đầu Đồng Đồng không ý thức được sổ tiết kiệm này dùng để làm gì, tùy tay mở ra liền thấy ── may là Úy Ương kịp thời che miệng cô, nếu không cô chắc chắn sẽ hét vang nhà.
Đồng Đồng run run đếm có bao nhiêu số không, đếm xong liền há hốc miệng, Úy Ương nghõ cô nhất định sẽ cho mình một cái ôm, ai ngờ cô lại nghiêm túc kéo anh đến dưới cầu thang, hỏi: "Anh Úy Ương, có, có phải anh làm... Chuyện đó?"
Thấy biểu cảm không hiểu gì của anh, cô làm một động tác không rõ ràng: "Có phải anh nhận hối lộ không?"
Đầu tiên Úy Ương sửng sốt, sau đó lại vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo mũi cô: "Nghĩ gì đấy? Anh là hạng người như vậy sao?"
Hơn nữa... nếu anh nhận hối lộ, nói không sẽ bị đánh gãy chân.
"Vậy anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Còn đưa cho em?"
"Mấy năm nay cùng Đồng Đống đầu tư đã sinh lời, chút tiền này không tính là gì, hơn nữa, chẳng lẽ em cho rằng Úy gia không có tiền?" Úy Ương cúi đầu hôn cô một cái. "Đây đều là tiền cho vợ, năm nay xem như chính thức cho vợ tiền tiêu."
Nghe vậy, Đồng Đồng che mặt, nói: "Đều cho em?"
"Tiêu thế nào đều tùy em." Cô là người biết tự chủ, tuyệt đối không nhiễm thói xấu cho nên lời này Úy Ương nói rất yên tâm, một chút ý lo lắng cũng không có.
"Muôn năm!" Đồng Đồng nhảy lên ôm cổ Úy Ương hôn một cái: "Anh thật là giỏi!"
Cho dù không tiêu, nhìn số tiền ngày càng tăng cũng là một loại thú vui! Đồng Đồng vô cùng hưng phấn, cô thích năm mới nhất.
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm