Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu
Chương 42: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit, + Beta: Anky
Buổi sáng còn là ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, đến lúc này mưa lại ào ào không ngừng.
Vào y quán, Mục Song Hàm nhịn không được hắt hơi một cái, Lạc Chiêu Dực sờ trán nàng, nhíu mày, Đức Phúc vừa thấy liền mang theo Xuân Miên Liễu Nhứ tìm người của y quán mượn phòng bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng vài chén trà gừng đến.
"Điện hạ, thái tử phi, uống chén trà gừng xua lạnh đi." Đức Phúc cười đem trà gừng bưng lên bàn.
Mục Song Hàm cười cười, trong lòng tự nhủ quả nhiên cơ trí, Lạc Chiêu
Dực nhìn hắn một cái, hiếm khi khen một câu, "Không tệ."
Đức Phúc vui tươi hớn hở lui sang một bên, lại phát cho mỗi người một chén trà gừng, vừa uống vừa chờ.
Chủ sự trong y quán là một lão đại phu gần năm mươi tuổi, xem một lúc liền lắc đầu đi ra, đại khái cũng có chút nhãn lực, nhìn ra nhóm người này thân phận phi phàm, nói chuyện cũng khách khí, "Xin hỏi chư vị, ai là người nhà của vị cô nương kia?"
"Đại phu, có việc cứ nói thẳng là được, nàng ấy bị thương thế nào?" Mục Song Hàm hỏi.
"Đụng trúng sau đầu, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không tính là nhẹ," lão đại phu thở dài, “Bộ não là vị trí quan trọng nhất trên thân người, hiện tại còn không biết sẽ có di chứng gì, phải đợi vị cô nương kia tỉnh lại mới biết được."
Mục Song Hàm nhíu mày, kéo Lạc Chiêu Dực tiến vào trong phòng xem, Đào Vận hôn mê nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng băng gạc, tiểu nha hoàn khóc sướt mướt đứng ở một bên, nhìn thấy bọn họ, vội vàng lui qua một bên.
"Hôn sự của nàng ta cùng nhị ca cũng không lâu nữa, bỗng nhiên bị thương thành như vậy, xem ra tạm thời không thành hôn được."
Mục Song Hàm cũng không biết trong lòng có tư vị gì, kể từ khi biết Lạc Tĩnh Nghi thích Lạc Đình, nàng luôn rất rối rắm, Lạc Tĩnh Nghi cùng Đào Vận, trong lòng nàng tất nhiên là thiên vị Lạc Tĩnh Nghi, chỉ là nhị hoàng tử Lạc Đình này, trước kia cảm thấy hắn tính tình ôn hòa, hiện tại nhìn lại, cảm thấy như ngắm hoa trong sương mù, nhìn không rõ ý nghĩ chân chính của hắn.
Mục Song Hàm dừng một chút, mới nói: "Việc này nói thế nào cũng có liên quan với chúng ta, không biết trong lòng nhị ca có thể có khúc mắc không..."
"Không đến mức đó..."
So sánh với lo lắng của Mục Song Hàm, Lạc Chiêu Dực thấy không sao cả, vừa muốn nói gì, đột nhiên Đào Vận giật mình, tiểu nha hoàn vui mừng gọi một tiếng, "Tiểu thư!"
Đào Vận mở mắt, dáng vẻ đôi mắt rất rời rạc, nàng ta giãy giụa muốn ngồi dậy, chậm rãi nhìn một vòng trong phòng, sau đó ánh mắt dừng trên người Lạc Chiêu Dực, trong nháy mắt thần thái tràn đầy, tựa như hoàn toàn không thấy được những người khác, cười đến xuân hoa rực rỡ, "Điện hạ, người tới đón ta sao?"
Mọi người: "?"
"..." Mục Song Hàm theo bản năng nghiêng đầu nhìn Lạc Chiêu Dực một cái, miệng quạ đen thật sự là không tốt!
Lạc Chiêu Dực nhíu mày, đánh giá nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
"Điện hạ, người không nhớ ta sao? Ta là Đào Vận, người đã nói muốn cưới ta làm thái tử phi!" Đào Vận lập tức rưng rưng nước mắt muốn khóc, đột nhiên từ trên giường bật đứng lên, vừa sợ hãi vừa gào thét, "Đồ cưới của ta đâu? Vì cái gì tìm không được..."
Thái tử phi đương nhiệm nằm cũng bị thương: "..."
Đại phu muốn tiến lên bắt mạch, bị Đào Vận đẩy suýt ngã, cười khổ nói: "Vị cô nương này sợ là ngã hỏng đầu óc rồi..." Kỳ thật lão đại phu cũng có chút oán thầm, đây là muốn làm thái tử phi muốn đến điên rồi sao?
Nếu chỉ nhìn vẻ mặt thôi, Đào Vận cùng trước kia không có gì khác biệt, nhưng mà vừa mở miệng...
"Đào Vận, ngươi còn nhận ra ta không?" Mục Song Hàm thử hỏi một chút.
Đào Vận nghe vậy, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên vẻ mặt dữ tợn, tiện tay cầm gì đó ở đầu giường đập về phía nàng, "Hồ ly tinh quyến rũ người hết thảy đều đáng chết!"
Lạc Chiêu Dực lập tức trầm mặt, vung tay áo, đồ rơi xuống trên đất, phút chốc hắn cười lạnh ra tiếng, "Mỗi một người đều điên rồi phải không, tốt, rất tốt!"
Đào Vận rụt rụt cổ, tựa hồ rất ủy khuất.
Lúc này Mục Song Hàm thực hết
Edit, + Beta: Anky
Buổi sáng còn là ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, đến lúc này mưa lại ào ào không ngừng.
Vào y quán, Mục Song Hàm nhịn không được hắt hơi một cái, Lạc Chiêu Dực sờ trán nàng, nhíu mày, Đức Phúc vừa thấy liền mang theo Xuân Miên Liễu Nhứ tìm người của y quán mượn phòng bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng vài chén trà gừng đến.
"Điện hạ, thái tử phi, uống chén trà gừng xua lạnh đi." Đức Phúc cười đem trà gừng bưng lên bàn.
Mục Song Hàm cười cười, trong lòng tự nhủ quả nhiên cơ trí, Lạc Chiêu
Dực nhìn hắn một cái, hiếm khi khen một câu, "Không tệ."
Đức Phúc vui tươi hớn hở lui sang một bên, lại phát cho mỗi người một chén trà gừng, vừa uống vừa chờ.
Chủ sự trong y quán là một lão đại phu gần năm mươi tuổi, xem một lúc liền lắc đầu đi ra, đại khái cũng có chút nhãn lực, nhìn ra nhóm người này thân phận phi phàm, nói chuyện cũng khách khí, "Xin hỏi chư vị, ai là người nhà của vị cô nương kia?"
"Đại phu, có việc cứ nói thẳng là được, nàng ấy bị thương thế nào?" Mục Song Hàm hỏi.
"Đụng trúng sau đầu, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không tính là nhẹ," lão đại phu thở dài, “Bộ não là vị trí quan trọng nhất trên thân người, hiện tại còn không biết sẽ có di chứng gì, phải đợi vị cô nương kia tỉnh lại mới biết được."
Mục Song Hàm nhíu mày, kéo Lạc Chiêu Dực tiến vào trong phòng xem, Đào Vận hôn mê nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng băng gạc, tiểu nha hoàn khóc sướt mướt đứng ở một bên, nhìn thấy bọn họ, vội vàng lui qua một bên.
"Hôn sự của nàng ta cùng nhị ca cũng không lâu nữa, bỗng nhiên bị thương thành như vậy, xem ra tạm thời không thành hôn được."
Mục Song Hàm cũng không biết trong lòng có tư vị gì, kể từ khi biết Lạc Tĩnh Nghi thích Lạc Đình, nàng luôn rất rối rắm, Lạc Tĩnh Nghi cùng Đào Vận, trong lòng nàng tất nhiên là thiên vị Lạc Tĩnh Nghi, chỉ là nhị hoàng tử Lạc Đình này, trước kia cảm thấy hắn tính tình ôn hòa, hiện tại nhìn lại, cảm thấy như ngắm hoa trong sương mù, nhìn không rõ ý nghĩ chân chính của hắn.
Mục Song Hàm dừng một chút, mới nói: "Việc này nói thế nào cũng có liên quan với chúng ta, không biết trong lòng nhị ca có thể có khúc mắc không..."
"Không đến mức đó..."
So sánh với lo lắng của Mục Song Hàm, Lạc Chiêu Dực thấy không sao cả, vừa muốn nói gì, đột nhiên Đào Vận giật mình, tiểu nha hoàn vui mừng gọi một tiếng, "Tiểu thư!"
Đào Vận mở mắt, dáng vẻ đôi mắt rất rời rạc, nàng ta giãy giụa muốn ngồi dậy, chậm rãi nhìn một vòng trong phòng, sau đó ánh mắt dừng trên người Lạc Chiêu Dực, trong nháy mắt thần thái tràn đầy, tựa như hoàn toàn không thấy được những người khác, cười đến xuân hoa rực rỡ, "Điện hạ, người tới đón ta sao?"
Mọi người: "?"
"..." Mục Song Hàm theo bản năng nghiêng đầu nhìn Lạc Chiêu Dực một cái, miệng quạ đen thật sự là không tốt!
Lạc Chiêu Dực nhíu mày, đánh giá nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
"Điện hạ, người không nhớ ta sao? Ta là Đào Vận, người đã nói muốn cưới ta làm thái tử phi!" Đào Vận lập tức rưng rưng nước mắt muốn khóc, đột nhiên từ trên giường bật đứng lên, vừa sợ hãi vừa gào thét, "Đồ cưới của ta đâu? Vì cái gì tìm không được..."
Thái tử phi đương nhiệm nằm cũng bị thương: "..."
Đại phu muốn tiến lên bắt mạch, bị Đào Vận đẩy suýt ngã, cười khổ nói: "Vị cô nương này sợ là ngã hỏng đầu óc rồi..." Kỳ thật lão đại phu cũng có chút oán thầm, đây là muốn làm thái tử phi muốn đến điên rồi sao?
Nếu chỉ nhìn vẻ mặt thôi, Đào Vận cùng trước kia không có gì khác biệt, nhưng mà vừa mở miệng...
"Đào Vận, ngươi còn nhận ra ta không?" Mục Song Hàm thử hỏi một chút.
Đào Vận nghe vậy, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên vẻ mặt dữ tợn, tiện tay cầm gì đó ở đầu giường đập về phía nàng, "Hồ ly tinh quyến rũ người hết thảy đều đáng chết!"
Lạc Chiêu Dực lập tức trầm mặt, vung tay áo, đồ rơi xuống trên đất, phút chốc hắn cười lạnh ra tiếng, "Mỗi một người đều điên rồi phải không, tốt, rất tốt!"
Đào Vận rụt rụt cổ, tựa hồ rất ủy khuất.
Lúc này Mục Song Hàm thực hết
Tác giả :
Ninh Dung Huyên