Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Chương 12: Tống Huy ca ca
Phủ Trung Nghĩa Bá so ra không sang trọng, cầu kì như Phủ Anh Quốc Công, nhưng cũng khá rộng rãi, điêu lương họa đống (1). Trước cửa có hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt, cổng lớn sơn đỏ mở ra, thị vệ canh cửa nhìn thấy thiếu gia và tiểu thư Phủ Anh Quốc Công tới, vội cười chạy ra nghênh đón.
Ngụy Thường Huyền dắt con chó Sơn Đông của mình từ trên xe nhảy xuống, khí phách mười phần đi ở đằng trước, hắn đã dạy con chó này một thời gian dài rồi, hắn tin lần này nhất định có thể thắng Tống Huy.
Trước cửa Phủ Trung Nghĩa Bá, ngoài xe ngựa của Phủ Anh Quốc Công còn có một chiếc xe khác có mái màu xanh, thân xe sơn màu đỏ, quanh đó có những sợi lụa rủ xuống. Ngụy La tò mò nhìn sang, thị vệ gác cửa có tầm nhìn xa trông rộng lập tức giải thích: “Đây là xe ngựa của Phủ Bình Viễn Hầu, Bình Viễn Hầu thế tử và tiểu thư cũng đến rồi, đang ở trong hoa viên ở hậu viện”.
Mắt Ngụy La sáng rực lên.
Bình Viễn Hầu Lương Tụng đã qua tam tuần, là một người trung niên tuấn mĩ, ông ấy giữ mình trong sạch, trước nay không tham dự việc tranh chấp của đảng phái, vô cùng được Hoàng Đế Sùng Trinh yêu thích. Nhưng Ngụy La cao hứng không phải vì mấy điều này, mà là vì nàng nghe thấy Bình Viễn Hầu thế tử và tiểu thư đều đến. Trước kia Bình Viễn Hầu phu nhân và Khương Diệu Lan kết nghĩa kim lan, sau này Khương Diệu Lan đi rồi, Bình Viễn Hầu phu nhân vẫn luôn chiếu cố hai tỷ đệ Ngụy La Ngụy Thường Hoằng. Bình Viễn Hầu chỉ có một trai một gái, vì thế người mà thị vệ gác cổng nói đến tất nhiên là thể tử Lương Dục và đại tiểu thư Lương Ngọc Dung. Tuổi tác của Lương Ngọc Dung và Ngụy La không chênh nhau mấy, hai người từ nhỏ đã là bạn, tính cách rất hợp, là bạn bè giao tay nha!
Ngụy La đã lâu không được gặp Lương Ngọc Dung, gần như muốn quên bộ dạng khi còn bé của nàng ấy. Đời trước nàng cũng có hỏi thăm chuyện của Ngọc Dung, đáng tiếc sau này nàng ấy sống không tốt!
Ngụy Thường Huyền không phát hiện sự bất thường của Ngụy La, biết được Tống Huy đang ở hậu viện, hắn không chờ kịp vội vàng dắt chó đi qua tìm người.
Ngụy Trúc và Ngụy Tranh đi theo sau, Ngụy La và Thường Hoằng đi ở sau cùng. Lúc này A La luôn thất thần, mãi đến khi Thường Hoằng gọi tên nàng, A La mới giật mình hoàn hồn.
“Tỷ đang nghĩ gì?”
A La nháy mắt mấy cái, sắc mặt khi nói dối vẫn không đổi, tim không đập mạnh: “Tỷ đang nghĩ chó của Tam ca và Tống Huy ca ca, con nào sẽ thắng”.
Thường Hoằng không thích Tống Huy, vì thế liền không nghĩ gì nói: “Đệ đoán là Tam ca thắng!”
A La từ chối cho ý kiến, dắt tay hắn đi theo mình, chỉ chốc lát sau hai người liền đến hồ sen ở hậu viện. Bây giờ là cuối xuân, hoa sen nằm trên những chiếc lá sen xanh ngắt, mùa này hoa còn chưa kết nụ, những bông hoa Hải Đường (2) ở bên hồ rũ xuống, những cánh hoa hồng nhạt đua nhau nở rộ, đẹp không sao tả hết. Có nhánh cây không chịu nổi trọng lượng của đó hoa, run rẩy làm rơi xuống vài phiến hoa. A La đi qua dưới tàng cây Hải Đường, một cánh hoa vừa vặn dừng lại trên hàng mi của nàng. Ngụy La khẽ chớp mắt, cánh hoa dán trên da thịt trắng nõn rơi xuống, nàng ngước mắt nhìn liền thấy thiếu niên tao nhã, lịch sự, mảnh khánh đứng trên đình bát giác ở phía không xa.
Tuổi của hắn không lớn, năm nay vừa tròn mười hai, vóc người tương đối cao. Hắn mặc trường bào màu đỏ tía, thêu lá trúc màu vàng, bên hông có một khối dương chi ngọc bội (3), quả thật là mặt mày sáng láng, đẹp như khắc ngọc.
Người này chính là Tống Huy.
Bộ dáng Tống Huy quả thật dẹp mắt, A La thấy nhiều nam tử như vậy rồi, chỉ có bộ dạng của hắn là một chút tì vết cũng không có, giống như một khối ngọc tuyệt đẹp được tỉ mỉ chạm khắc, không có chút tật xấu. Chẳng những như vậy, khí chất của Tống Huy cũng bất phàm, giống như hiện tại, hắn chỉ cần tùy tiện đứng đó liền có thể hấp dẫn Ngụy Tranh và Ngụy Trúc đi qua.
Đời trước A La chính là yêu vẻ ngoài hoàn mĩ của hắn, mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, không hiểu tình yêu nam nữ, nhưng cũng biết phân chia xấu đẹp.
Không thể không nói, mối hôn sự này Khương Diệu Lan định cho nàng thật tốt. Chẳng qua, Ngụy La vừa nghĩ tới đời trước Tống Huy và Ngụy Tranh định thân, trong lòng nàng liền cảm thấy chán ghét, cho nên một chút hứng thú với việc của Tống Huy cũng không có.
*** *** ***
Ở trong đình bát giác, ngoại trừ Tống Huy còn có muội muội của hắn Tống Như Vi, cùng với Lương Dục và Lương Ngọc Dung.
Tống Như Vi năm nay tám tuổi, bộ dáng không tốt bằng ca ca mình, nhưng cũng là một tiểu cô nương mi thanh mục tú. Nàng ta là biểu tỷ của Ngụy Tranh, tự nhiên quan hệ với Ngụy Tranh gần gũi hơn một chút. Tống Như Vi thấy Ngụy Tranh đi lại, đã tiếp đón từ xa: “A Tranh muội muội!”
Một tiếng gọi đem sự chú ý của những người trong đình hấp dẫn lại. Ngụy Tranh gọi một tiếng “Biểu tỷ” liền vui sướng chạy qua.
Ngụy Tranh chỉ có khi ở Phủ Trung Nghĩa Bá mới tự tại một chút, đại khái là vì nơi này thân thiết với nàng ta, nàng ta còn thích ở đây hơn cả ở nhà.
Ngụy La đối với Tống Như Vi xem nhẹ, không lưu tâm, cúi đầu phủi đi mấy cánh hoa Hải Đường, thong thả đi lên đình.
Tống Huy đứng ở thềm đá trên đình, chào hỏi với Ngụy Tranh một tiếng, liền đưa ánh mắt lên người Ngụy La. Chờ Ngụy La đi tới trước mặt, hắn ta đưa tay gỡ đi cánh hoa còn dính trên đỉnh đầu nàng, cười nói: “Trên người người khác một cánh hoa cũng không có, sao mỗi A La muội muội là dính nhiều hoa thế này. Đây là vì có duyên với hoa Hải Đường nhà huynh sao?”
Từ lúc hắn sáu tuổi đã biết mình đã được định thân, lúc đó còn không lý giải được cưới nàng dâu nhỏ có nghĩa gì, chỉ biết về sau trong sinh mệnh có thêm một tiểu oa nhi. Lúc ấy A La còn quấn tả, hắn còn ôm nàng mấy lần, nàng nhỏ như vậy, gương mặt tròn tròn phấn nộn, lại thích cắn đầu ngón tay hắn, miệng lưỡi không rõ ràng gọi hắn “Ca Ca”. Sau này dần dần trưởng thành, hắn mới hiểu định thân nghĩa là gì, tiểu cô nương này là thuộc về hắn, về sau sẽ ở bên cạnh hắn cả đời, cho nên hắn đối với A La cũng rất đặc thù, để ý nàng nhiều hơn so với các tiểu cô nương khác.
Ánh mắt đen láy của Ngụy La nhìn hắn, đón lấy cánh hoa Hải Đường trong tay hắn, lại trịnh trọng bỏ vào tay hắn lần nữa, thanh âm điềm nhiên :”Đưa cho Tống Huy ca ca”.
Tống Huy mỉm cười, phối hợp bỏ cánh hoa vào khăn, bọc lại, lại bỏ vào trong tay áo
Lương Dục ngồi ở phía bên kia bàn đá kêu lên, rồi đứng lên hỏi: “Đừng nói nhảm nữa, còn không so tài? Ta hôm nay đặc biệt xin tiên sinh nghỉ để tới đây một ngày, mấy người tính cứ để nó trôi qua thế sao? Tống Huy, chó của ngươi đâu? Mau dắt ra cho chúng ta nhìn xem”.
Lương Dục năm nay mười một tuổi, mặc trường bào màu xanh ngọc, mày kiếm rậm rạp, gương mặt tuấn mĩ, giống Bình Viễn Hầu đến bảy tám phần. Hắn từ nhỏ đã tập võ, tuy rằng nhỏ hơn Tống Huy một tuổi, nhưng lại cao bằng Tống Huy, thậm chí so với Tống Huy, trông Lương Dục còn khỏe mạnh hơn một chút. Người ở bên tay trái của hắn, mặc yếm màu phấn hồng cùng với váy màu lam thêu trăm bướm – chính là Lương Ngọc Dung. Lương Ngọc Dung vẫy tay với A La, ý bảo nàng qua ngồi.
Ngụy La tới bên cạnh nàng ấy, ngồi xuống.
Lần trước hai người gặp mặt là lúc cung yến hồi đầu năm, cách nay cũng đã hơn một tháng. Lương Ngọc Dung ghé vào tai nàng nói chuyện thì thầm: “Chó của ca ca bị phụ thân kêu hạ nhân đem đi nấu thịt, vì thế nên ca ca mới không thoải mái…”
A La nhịn không được, bật cười ra tiếng.
Cũng may mấy lời này Lương Dục không nghe thấy, nếu không hắn chắc không buồn cũng sẽ xấu hổ nổi giận.
Tống Huy lệnh cho hạ nhân dắt con chó Thiểm Tây lại, con chó kia đại khái cũng thuận theo chủ nhân, bộ dáng cao ngạo, lại có quý khí, đi đường cũng oai phong hơn so với mấy con chó bình thường. Đấu chó kỳ thật cũng không phải là việc gì mới lạ, phàm là trong nhà có chút căn cơ, trưởng bối đều không đồng ý việc nuôi chó, bọn họ cho rằng đây chính là mê muội, làm mất ý chí, không phải việc đáng hoàng. Cho nên thật ra Bình Viễn Hầu kêu người nấu chó của Lương Dục cũng là có nguyên nhân.
Còn về phần Ngụy Thường Huyền và Tống Huy, người trước là tiểu bá vương, người sau lại quá mức ưu tú, trong nhà đều không quản thúc được… Chỉ cần không vì thú vui mà chậm trễ việc học tập, mọi việc đều có thể suy xét.
Hai con chó đánh nhau đối với hai vị tiểu thư Ngụy La và Lương Ngọc Dung mà nói, không phải chuyện gì đẹp mắt. Nhưng đối với Lương Dục, chuyện này có ý nghĩa hơn, hắn không thể tham dự, liền khuyến khích Thường Hoằng cùng A La đánh cược, chính bản thân hắn cũng bỏ ra một trăm lượng bạc.
Trên người A La không mang theo tiền, túi tiền của nàng đều là Kim Lũ và Phó mẫu quản lý, vì thế nàng tùy tay lấy khóa Trường mệnh màu bạc điểm mấy con bướm màu xanh, đưa cho Lương Dục: “Đây là khóa Trường mệnh (4) của muội, cho huynh nhé!”
Lương Ngọc Dung bỏ một khối ngọc bội, Tống Như Vi bỏ mười lượng bạc, Ngụy Tranh và Ngụy Trúc cũng không mang theo hiện ngân, nên một người bỏ một túi thơm còn một người bỏ vòng tay phỉ thúy. Thường Hoằng tất nhiên không tham dự, hắn cái gì cũng không bỏ vào.
Năm người chỉ có một người cược Ngụy Thường Huyền thắng, người đó chính là Ngụy La.
Nếu là trước kia, Ngụy La khẳng định đặt cho Tống Huy, bất quá lần này nàng thay đổi chủ ý. Sau khi Tống Huy biết được, quay đầu nhìn nàng nghi ngờ, ánh mắt có chút thất lạc.
A La lại làm như không thấy gì, nói với Ngụy Thường Huyền: “Tam ca, ca nhất định phải thắng đó!”
Trong lòng Ngụy Thường Huyền rất hân hoan, ngoài miệng lại nói: “Không phải là Tam ca của muội thắng, mà là chó của Tam ca thắng. A La, muội nhìn đi, Tam ca nhất định giúp muội thắng lại khóa Trường mệnh!”
A La dạ một tiếng, dùng sức gật đầu
*** *** ***
Hai con chó đại chiến quấn lấy nhau, cắn nhau đến vết thương đầm đìa, tiếng chó sửa in ỏi khiến toàn Phủ Trung Nghĩa Bá đều có thể nghe thấy. Bởi vì khung cảnh quá tàn nhẫn, mấy tiểu cô nương như Lương Ngọc Dung và Tống Như Vi bắt đầu sợ hãi, tránh đi chỗ xa. A La cũng đi theo họ tới bên hồ sen, dưới tán cây Hải Đường.
Tống Như Vi đề nghị muốn chơi trốn tìm, nàng ta lấy ra một khăn tay thêu hoa mẫu đơn che mắt lại, ai bị bắt thì thua. A La vốn không muốn chơi, nhưng nàng bây giờ chỉ là tiểu cô nương sáu tuổi, biểu hiện quá cũng không thích hợp, sẽ khiến người khác hoài nghi, vì thế khi Lương Ngọc Dung gật đầu đồng ý, A La cũng đồng ý chơi.
Vòng đầu tiên là rút thăm xem ai sẽ phụ trách bắt người, A La rút được que dài nhất, vòng thứ nhất nàng là người bắt.
Khăn phủ lên, tầm mắt lập tức tối xuống, cái gì cũng không thấy, chỉ có thể dựa vào tiếng động xung quanh và tiếng chó sủa mà bước đi lung tung. Nàng vươn tay ra, hai tay sờ soạng phía trước, lại tiến lên vài bước nhưng không sờ được ai ngược lại sờ tới một cây Hải Đường.
Lương Ngọc Dung ở phía sau nàng chê cười: “Sai rồi, sai rồi, không phải là cái đó!”
Ngụy La đành thay đổi phương hướng tiếp tục sờ soạng, cách đó không xa tiếng chó kêu bỗng nhiên mãnh liệt, vang vọng tới tận bên này, khiến nàng không thể phân rõ phương hướng, không biết nên đi hướng nào mới tốt. Phía trước có người bẻ gãy một nhánh Hải Đường, nhẹ nhàng chọc chọc vào vai nàng, dụ dỗ nàng đi về phía trước.
A La đi về phía trước hai bước, liền ngừng một lát. Nàng nhớ rõ cây Hải Đường được trồng bên cạnh hồ sen, càng đi về phía trước tức là càng gần với hồ sen, vừa rồi thanh âm của Lương Ngọc Dung cũng là ở phía sau, nếu phía sau không phải hồ nước, như vậy phương hướng nàng đang đi chính là... Ngụy La cong môi cười một chút, đại khái biết ai muốn dẫn nàng qua đó, nhưng nàng không nói toạc ra, cố ý đi về phía trước hai bước.
Ngụy Tranh đứng trước mặt nàng, ném cành hoa Hài Đường xuống, nói khiêu khích: “Ngụy La, ngươi tới bắt ta nha!”
A La a lên một tiếng: “Ngụy Tranh?”
Nói xong, nàng cất bước tiến về phía trước, khiến cả nàng và Ngụy Tranh đều đứng ở bên mép hồ, chỉ cần tiến thêm bước nữa sẽ rơi vào trong hồ. Tuy là mùa xuân, nhưng nước hồ vẫn rất lạnh, rơi vào trong nước một lát liền lạnh cóng. Tuổi Ngụy Tranh không lớn lắm, tầm nhìn cũng không nhỏ, cố ý đem Ngụy La dẫn về phía hồ sen, chính là muốn nhìn bộ dáng nàng rơi vào trong hồ.
Đáng tiếc Ngụy La không mắc mưu, nàng đưa tay chuẩn bị nắm lấy áo Ngụy Tranh, tay âm thầm dùng sức, đẩy Ngụy Tranh về phía sau: “Bắt được rồi!”
Ngụy Tranh đứng không vững, lảo đảo một cái liền ngã về phía sau. Bởi vì hoảng sợ, nàng ta theo bản năng nắm lấy tay Ngụy La, muốn đem nàng cùng ngã vào hồ sen.
Một bên khác, cuộc đấu chó cuối cùng cũng có kết quả, Ngụy Thường Hoằng không ngoài ý muốn thua Tống Huy, vì thế cả đám người đi về phía này. Từ xa, Tống Huy nhìn thấy hai tiểu cô nương đứng bên hồ, vừa định bảo họ cẩn thận một chút, liền nhìn thấy Ngụy Tranh đứng không vững muốn ngã xuống hồ, Ngụy La bị bịt mắt, thấy không rõ tình hình, tay không quơ quào ở phía trước, vừa vặn bị Ngụy Tranh kéo lại. Mắt thấy hai người chuẩn bị cùng ngã vào hồ, hắn nhanh chóng chạy lên, ôm eo Ngụy La, bế nàng dậy!
Tống Huy chạy tới chỉ kịp cứu một người, hắn cứu Ngụy La, Ngụy Tranh liền “Bùm” một tiếng rơi xuống hồ sen, nước rất nhanh ngập đỉnh đầu nàng ta
Ngụy Thường Huyền dắt con chó Sơn Đông của mình từ trên xe nhảy xuống, khí phách mười phần đi ở đằng trước, hắn đã dạy con chó này một thời gian dài rồi, hắn tin lần này nhất định có thể thắng Tống Huy.
Trước cửa Phủ Trung Nghĩa Bá, ngoài xe ngựa của Phủ Anh Quốc Công còn có một chiếc xe khác có mái màu xanh, thân xe sơn màu đỏ, quanh đó có những sợi lụa rủ xuống. Ngụy La tò mò nhìn sang, thị vệ gác cửa có tầm nhìn xa trông rộng lập tức giải thích: “Đây là xe ngựa của Phủ Bình Viễn Hầu, Bình Viễn Hầu thế tử và tiểu thư cũng đến rồi, đang ở trong hoa viên ở hậu viện”.
Mắt Ngụy La sáng rực lên.
Bình Viễn Hầu Lương Tụng đã qua tam tuần, là một người trung niên tuấn mĩ, ông ấy giữ mình trong sạch, trước nay không tham dự việc tranh chấp của đảng phái, vô cùng được Hoàng Đế Sùng Trinh yêu thích. Nhưng Ngụy La cao hứng không phải vì mấy điều này, mà là vì nàng nghe thấy Bình Viễn Hầu thế tử và tiểu thư đều đến. Trước kia Bình Viễn Hầu phu nhân và Khương Diệu Lan kết nghĩa kim lan, sau này Khương Diệu Lan đi rồi, Bình Viễn Hầu phu nhân vẫn luôn chiếu cố hai tỷ đệ Ngụy La Ngụy Thường Hoằng. Bình Viễn Hầu chỉ có một trai một gái, vì thế người mà thị vệ gác cổng nói đến tất nhiên là thể tử Lương Dục và đại tiểu thư Lương Ngọc Dung. Tuổi tác của Lương Ngọc Dung và Ngụy La không chênh nhau mấy, hai người từ nhỏ đã là bạn, tính cách rất hợp, là bạn bè giao tay nha!
Ngụy La đã lâu không được gặp Lương Ngọc Dung, gần như muốn quên bộ dạng khi còn bé của nàng ấy. Đời trước nàng cũng có hỏi thăm chuyện của Ngọc Dung, đáng tiếc sau này nàng ấy sống không tốt!
Ngụy Thường Huyền không phát hiện sự bất thường của Ngụy La, biết được Tống Huy đang ở hậu viện, hắn không chờ kịp vội vàng dắt chó đi qua tìm người.
Ngụy Trúc và Ngụy Tranh đi theo sau, Ngụy La và Thường Hoằng đi ở sau cùng. Lúc này A La luôn thất thần, mãi đến khi Thường Hoằng gọi tên nàng, A La mới giật mình hoàn hồn.
“Tỷ đang nghĩ gì?”
A La nháy mắt mấy cái, sắc mặt khi nói dối vẫn không đổi, tim không đập mạnh: “Tỷ đang nghĩ chó của Tam ca và Tống Huy ca ca, con nào sẽ thắng”.
Thường Hoằng không thích Tống Huy, vì thế liền không nghĩ gì nói: “Đệ đoán là Tam ca thắng!”
A La từ chối cho ý kiến, dắt tay hắn đi theo mình, chỉ chốc lát sau hai người liền đến hồ sen ở hậu viện. Bây giờ là cuối xuân, hoa sen nằm trên những chiếc lá sen xanh ngắt, mùa này hoa còn chưa kết nụ, những bông hoa Hải Đường (2) ở bên hồ rũ xuống, những cánh hoa hồng nhạt đua nhau nở rộ, đẹp không sao tả hết. Có nhánh cây không chịu nổi trọng lượng của đó hoa, run rẩy làm rơi xuống vài phiến hoa. A La đi qua dưới tàng cây Hải Đường, một cánh hoa vừa vặn dừng lại trên hàng mi của nàng. Ngụy La khẽ chớp mắt, cánh hoa dán trên da thịt trắng nõn rơi xuống, nàng ngước mắt nhìn liền thấy thiếu niên tao nhã, lịch sự, mảnh khánh đứng trên đình bát giác ở phía không xa.
Tuổi của hắn không lớn, năm nay vừa tròn mười hai, vóc người tương đối cao. Hắn mặc trường bào màu đỏ tía, thêu lá trúc màu vàng, bên hông có một khối dương chi ngọc bội (3), quả thật là mặt mày sáng láng, đẹp như khắc ngọc.
Người này chính là Tống Huy.
Bộ dáng Tống Huy quả thật dẹp mắt, A La thấy nhiều nam tử như vậy rồi, chỉ có bộ dạng của hắn là một chút tì vết cũng không có, giống như một khối ngọc tuyệt đẹp được tỉ mỉ chạm khắc, không có chút tật xấu. Chẳng những như vậy, khí chất của Tống Huy cũng bất phàm, giống như hiện tại, hắn chỉ cần tùy tiện đứng đó liền có thể hấp dẫn Ngụy Tranh và Ngụy Trúc đi qua.
Đời trước A La chính là yêu vẻ ngoài hoàn mĩ của hắn, mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, không hiểu tình yêu nam nữ, nhưng cũng biết phân chia xấu đẹp.
Không thể không nói, mối hôn sự này Khương Diệu Lan định cho nàng thật tốt. Chẳng qua, Ngụy La vừa nghĩ tới đời trước Tống Huy và Ngụy Tranh định thân, trong lòng nàng liền cảm thấy chán ghét, cho nên một chút hứng thú với việc của Tống Huy cũng không có.
*** *** ***
Ở trong đình bát giác, ngoại trừ Tống Huy còn có muội muội của hắn Tống Như Vi, cùng với Lương Dục và Lương Ngọc Dung.
Tống Như Vi năm nay tám tuổi, bộ dáng không tốt bằng ca ca mình, nhưng cũng là một tiểu cô nương mi thanh mục tú. Nàng ta là biểu tỷ của Ngụy Tranh, tự nhiên quan hệ với Ngụy Tranh gần gũi hơn một chút. Tống Như Vi thấy Ngụy Tranh đi lại, đã tiếp đón từ xa: “A Tranh muội muội!”
Một tiếng gọi đem sự chú ý của những người trong đình hấp dẫn lại. Ngụy Tranh gọi một tiếng “Biểu tỷ” liền vui sướng chạy qua.
Ngụy Tranh chỉ có khi ở Phủ Trung Nghĩa Bá mới tự tại một chút, đại khái là vì nơi này thân thiết với nàng ta, nàng ta còn thích ở đây hơn cả ở nhà.
Ngụy La đối với Tống Như Vi xem nhẹ, không lưu tâm, cúi đầu phủi đi mấy cánh hoa Hải Đường, thong thả đi lên đình.
Tống Huy đứng ở thềm đá trên đình, chào hỏi với Ngụy Tranh một tiếng, liền đưa ánh mắt lên người Ngụy La. Chờ Ngụy La đi tới trước mặt, hắn ta đưa tay gỡ đi cánh hoa còn dính trên đỉnh đầu nàng, cười nói: “Trên người người khác một cánh hoa cũng không có, sao mỗi A La muội muội là dính nhiều hoa thế này. Đây là vì có duyên với hoa Hải Đường nhà huynh sao?”
Từ lúc hắn sáu tuổi đã biết mình đã được định thân, lúc đó còn không lý giải được cưới nàng dâu nhỏ có nghĩa gì, chỉ biết về sau trong sinh mệnh có thêm một tiểu oa nhi. Lúc ấy A La còn quấn tả, hắn còn ôm nàng mấy lần, nàng nhỏ như vậy, gương mặt tròn tròn phấn nộn, lại thích cắn đầu ngón tay hắn, miệng lưỡi không rõ ràng gọi hắn “Ca Ca”. Sau này dần dần trưởng thành, hắn mới hiểu định thân nghĩa là gì, tiểu cô nương này là thuộc về hắn, về sau sẽ ở bên cạnh hắn cả đời, cho nên hắn đối với A La cũng rất đặc thù, để ý nàng nhiều hơn so với các tiểu cô nương khác.
Ánh mắt đen láy của Ngụy La nhìn hắn, đón lấy cánh hoa Hải Đường trong tay hắn, lại trịnh trọng bỏ vào tay hắn lần nữa, thanh âm điềm nhiên :”Đưa cho Tống Huy ca ca”.
Tống Huy mỉm cười, phối hợp bỏ cánh hoa vào khăn, bọc lại, lại bỏ vào trong tay áo
Lương Dục ngồi ở phía bên kia bàn đá kêu lên, rồi đứng lên hỏi: “Đừng nói nhảm nữa, còn không so tài? Ta hôm nay đặc biệt xin tiên sinh nghỉ để tới đây một ngày, mấy người tính cứ để nó trôi qua thế sao? Tống Huy, chó của ngươi đâu? Mau dắt ra cho chúng ta nhìn xem”.
Lương Dục năm nay mười một tuổi, mặc trường bào màu xanh ngọc, mày kiếm rậm rạp, gương mặt tuấn mĩ, giống Bình Viễn Hầu đến bảy tám phần. Hắn từ nhỏ đã tập võ, tuy rằng nhỏ hơn Tống Huy một tuổi, nhưng lại cao bằng Tống Huy, thậm chí so với Tống Huy, trông Lương Dục còn khỏe mạnh hơn một chút. Người ở bên tay trái của hắn, mặc yếm màu phấn hồng cùng với váy màu lam thêu trăm bướm – chính là Lương Ngọc Dung. Lương Ngọc Dung vẫy tay với A La, ý bảo nàng qua ngồi.
Ngụy La tới bên cạnh nàng ấy, ngồi xuống.
Lần trước hai người gặp mặt là lúc cung yến hồi đầu năm, cách nay cũng đã hơn một tháng. Lương Ngọc Dung ghé vào tai nàng nói chuyện thì thầm: “Chó của ca ca bị phụ thân kêu hạ nhân đem đi nấu thịt, vì thế nên ca ca mới không thoải mái…”
A La nhịn không được, bật cười ra tiếng.
Cũng may mấy lời này Lương Dục không nghe thấy, nếu không hắn chắc không buồn cũng sẽ xấu hổ nổi giận.
Tống Huy lệnh cho hạ nhân dắt con chó Thiểm Tây lại, con chó kia đại khái cũng thuận theo chủ nhân, bộ dáng cao ngạo, lại có quý khí, đi đường cũng oai phong hơn so với mấy con chó bình thường. Đấu chó kỳ thật cũng không phải là việc gì mới lạ, phàm là trong nhà có chút căn cơ, trưởng bối đều không đồng ý việc nuôi chó, bọn họ cho rằng đây chính là mê muội, làm mất ý chí, không phải việc đáng hoàng. Cho nên thật ra Bình Viễn Hầu kêu người nấu chó của Lương Dục cũng là có nguyên nhân.
Còn về phần Ngụy Thường Huyền và Tống Huy, người trước là tiểu bá vương, người sau lại quá mức ưu tú, trong nhà đều không quản thúc được… Chỉ cần không vì thú vui mà chậm trễ việc học tập, mọi việc đều có thể suy xét.
Hai con chó đánh nhau đối với hai vị tiểu thư Ngụy La và Lương Ngọc Dung mà nói, không phải chuyện gì đẹp mắt. Nhưng đối với Lương Dục, chuyện này có ý nghĩa hơn, hắn không thể tham dự, liền khuyến khích Thường Hoằng cùng A La đánh cược, chính bản thân hắn cũng bỏ ra một trăm lượng bạc.
Trên người A La không mang theo tiền, túi tiền của nàng đều là Kim Lũ và Phó mẫu quản lý, vì thế nàng tùy tay lấy khóa Trường mệnh màu bạc điểm mấy con bướm màu xanh, đưa cho Lương Dục: “Đây là khóa Trường mệnh (4) của muội, cho huynh nhé!”
Lương Ngọc Dung bỏ một khối ngọc bội, Tống Như Vi bỏ mười lượng bạc, Ngụy Tranh và Ngụy Trúc cũng không mang theo hiện ngân, nên một người bỏ một túi thơm còn một người bỏ vòng tay phỉ thúy. Thường Hoằng tất nhiên không tham dự, hắn cái gì cũng không bỏ vào.
Năm người chỉ có một người cược Ngụy Thường Huyền thắng, người đó chính là Ngụy La.
Nếu là trước kia, Ngụy La khẳng định đặt cho Tống Huy, bất quá lần này nàng thay đổi chủ ý. Sau khi Tống Huy biết được, quay đầu nhìn nàng nghi ngờ, ánh mắt có chút thất lạc.
A La lại làm như không thấy gì, nói với Ngụy Thường Huyền: “Tam ca, ca nhất định phải thắng đó!”
Trong lòng Ngụy Thường Huyền rất hân hoan, ngoài miệng lại nói: “Không phải là Tam ca của muội thắng, mà là chó của Tam ca thắng. A La, muội nhìn đi, Tam ca nhất định giúp muội thắng lại khóa Trường mệnh!”
A La dạ một tiếng, dùng sức gật đầu
*** *** ***
Hai con chó đại chiến quấn lấy nhau, cắn nhau đến vết thương đầm đìa, tiếng chó sửa in ỏi khiến toàn Phủ Trung Nghĩa Bá đều có thể nghe thấy. Bởi vì khung cảnh quá tàn nhẫn, mấy tiểu cô nương như Lương Ngọc Dung và Tống Như Vi bắt đầu sợ hãi, tránh đi chỗ xa. A La cũng đi theo họ tới bên hồ sen, dưới tán cây Hải Đường.
Tống Như Vi đề nghị muốn chơi trốn tìm, nàng ta lấy ra một khăn tay thêu hoa mẫu đơn che mắt lại, ai bị bắt thì thua. A La vốn không muốn chơi, nhưng nàng bây giờ chỉ là tiểu cô nương sáu tuổi, biểu hiện quá cũng không thích hợp, sẽ khiến người khác hoài nghi, vì thế khi Lương Ngọc Dung gật đầu đồng ý, A La cũng đồng ý chơi.
Vòng đầu tiên là rút thăm xem ai sẽ phụ trách bắt người, A La rút được que dài nhất, vòng thứ nhất nàng là người bắt.
Khăn phủ lên, tầm mắt lập tức tối xuống, cái gì cũng không thấy, chỉ có thể dựa vào tiếng động xung quanh và tiếng chó sủa mà bước đi lung tung. Nàng vươn tay ra, hai tay sờ soạng phía trước, lại tiến lên vài bước nhưng không sờ được ai ngược lại sờ tới một cây Hải Đường.
Lương Ngọc Dung ở phía sau nàng chê cười: “Sai rồi, sai rồi, không phải là cái đó!”
Ngụy La đành thay đổi phương hướng tiếp tục sờ soạng, cách đó không xa tiếng chó kêu bỗng nhiên mãnh liệt, vang vọng tới tận bên này, khiến nàng không thể phân rõ phương hướng, không biết nên đi hướng nào mới tốt. Phía trước có người bẻ gãy một nhánh Hải Đường, nhẹ nhàng chọc chọc vào vai nàng, dụ dỗ nàng đi về phía trước.
A La đi về phía trước hai bước, liền ngừng một lát. Nàng nhớ rõ cây Hải Đường được trồng bên cạnh hồ sen, càng đi về phía trước tức là càng gần với hồ sen, vừa rồi thanh âm của Lương Ngọc Dung cũng là ở phía sau, nếu phía sau không phải hồ nước, như vậy phương hướng nàng đang đi chính là... Ngụy La cong môi cười một chút, đại khái biết ai muốn dẫn nàng qua đó, nhưng nàng không nói toạc ra, cố ý đi về phía trước hai bước.
Ngụy Tranh đứng trước mặt nàng, ném cành hoa Hài Đường xuống, nói khiêu khích: “Ngụy La, ngươi tới bắt ta nha!”
A La a lên một tiếng: “Ngụy Tranh?”
Nói xong, nàng cất bước tiến về phía trước, khiến cả nàng và Ngụy Tranh đều đứng ở bên mép hồ, chỉ cần tiến thêm bước nữa sẽ rơi vào trong hồ. Tuy là mùa xuân, nhưng nước hồ vẫn rất lạnh, rơi vào trong nước một lát liền lạnh cóng. Tuổi Ngụy Tranh không lớn lắm, tầm nhìn cũng không nhỏ, cố ý đem Ngụy La dẫn về phía hồ sen, chính là muốn nhìn bộ dáng nàng rơi vào trong hồ.
Đáng tiếc Ngụy La không mắc mưu, nàng đưa tay chuẩn bị nắm lấy áo Ngụy Tranh, tay âm thầm dùng sức, đẩy Ngụy Tranh về phía sau: “Bắt được rồi!”
Ngụy Tranh đứng không vững, lảo đảo một cái liền ngã về phía sau. Bởi vì hoảng sợ, nàng ta theo bản năng nắm lấy tay Ngụy La, muốn đem nàng cùng ngã vào hồ sen.
Một bên khác, cuộc đấu chó cuối cùng cũng có kết quả, Ngụy Thường Hoằng không ngoài ý muốn thua Tống Huy, vì thế cả đám người đi về phía này. Từ xa, Tống Huy nhìn thấy hai tiểu cô nương đứng bên hồ, vừa định bảo họ cẩn thận một chút, liền nhìn thấy Ngụy Tranh đứng không vững muốn ngã xuống hồ, Ngụy La bị bịt mắt, thấy không rõ tình hình, tay không quơ quào ở phía trước, vừa vặn bị Ngụy Tranh kéo lại. Mắt thấy hai người chuẩn bị cùng ngã vào hồ, hắn nhanh chóng chạy lên, ôm eo Ngụy La, bế nàng dậy!
Tống Huy chạy tới chỉ kịp cứu một người, hắn cứu Ngụy La, Ngụy Tranh liền “Bùm” một tiếng rơi xuống hồ sen, nước rất nhanh ngập đỉnh đầu nàng ta
Tác giả :
Phong Hà Du Nguyệt