Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Chương 107: Người tài giỏi thường bị ghen ghét
Chuyện xưa giữa Ổ Nhung và Đại Lương, nếu muốn nói tường tận sợ rằng ba ngày ba đêm cũng không nói hết.
Dân chúng Đại Lương khi nhắc tới người Ổ Nhung, ấn tượng đầu tiên chính là trời sinh tàn bạo, giết chóc bừa bãi. Bọn họ thường xâm lược biên giới Đại Lương, khiến dân chúng biên quan chịu đủ mọi hành hạ, cuộc sống khổ không thể tả, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Vì thế người Đại Lương chẳng có cảm tình gì với người Ổ Nhung, thậm chí mấy năm trước nếu trên đường có người mặc y phục Ổ Nhung, không cần hỏi nguyên nhân, cứ đánh trước rồi nói. Bây giờ quan hệ hai nước có chút hòa hoãn, tình huống như vậy cũng ít đi, nhưng thành kiến của dân chúng Đại Lương đối với Ổ Nhung là thâm căn cố đế, không thay đổi được.
Mười năm trước, Ổ Lương và Đại Nhung đánh nhau mấy trận, Ổ Nhung liên tiếp bị đánh bại mới chịu dần dần thu liễm, bỏ bớt thói kiêu căng. Lần thương vong nghiêm trọng nhất là khi Triệu Giới mười lăm tuổi dẫn binh xuất chinh. Triệu Giới giỏi về dụng binh, mưu kế giảo hoạt, lại hay thay đổi, bí hiểm khác thường, người thường vốn không đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì. Quân Ổ Nhung bại như núi đổ, chẳng còn sức đánh trả, không thể không lui quân về ba trăm dặm, tỏ ý bồi lỗi với Đại Lương, cũng bày tỏ sẽ không xâm chiếm lãnh thổ Đại Lương nữa.
Nghe nói sau trận chiến đó, hoàng đế Ổ Nhung khắc sâu ấn tượng với Triệu Giới, năm đó thật sự rất sợ hãi thiếu niên gần mười lăm tuổi này. Chỉ cần nghe tên hắn, liền nhịn không được toàn thân run rẩy. Bây giờ đã mấy năm trôi qua, uy danh Triệu Giới còn đó, chỉ không biết lão hoàng đế kia lúc nhìn thấy hắn sẽ phản ứng thế nào.
Ngụy La ngồi trong phòng Tứ phu nhân, vừa uống Đại Hồng Bào, vừa nghe Tần Thị kể mấy chuyện này, nàng nhịn không được có chút đắc ý.
Triệu Giới lợi hại như vậy, nàng đương nhiên cảm thấy tự hào.
Có điều nàng ngại biểu hiện ra ngoài, sợ Tứ phu nhân chê cười, đành làm bộ uống trà, che giấu khóe miệng đang nhếch lên.
Tần Thị đương nhiên thấy được tâm tư nhỏ này của Ngụy La, rót thêm cho nàng chén trà, vốn muốn trêu chọc nàng, bà lại nhớ tới gì đó, bộ dáng lo lắng: “A La, Tứ bá mẫu không biết con có thể gặp đúng người tốt không, chỉ là có một số việc mãi vẫn không thể yên tâm…”
Ngụy La cầm một miếng mứt bí đao trong khay đựng màu xanh viền hoa sen lên, cho vào miệng, chớp mắt nói: “Tứ bá mẫu có gì cứ nói thẳng”.
Những năm nay Tần Thị vì nàng làm những gì, Ngụy La đều nhớ rõ. Nàng không có mẫu thân, Tứ bá mẫu đem những chuyện mẫu thân nên làm đều làm cho nàng, thật tâm thật ý nghĩ cho nàng, cho dù Tần Thị có nói gì, Ngụy La cũng sẽ không có ý kiến.
Hàng mi Tần Thị nhíu thành một chỗ, ngẫm nghĩ rất lâu mới nói: “Bá mẫu nghe người ta nói, tâm tư Tĩnh Vương thâm trầm, phức tạp khó dò, ngay cả người Ổ Nhung trời sinh tàn bạo còn phải kiêng kỵ hắn vài phần, Tứ bá mẫu lo con gả đi…”
Tần Thị nói được một nửa lại không nói tiếp, Ngụy La nghe hiểu được ý của bà.
Tần Thị coi như lựa lời uyển chuyển mà nói, thật ra bà muốn nói thẳng ra là Triệu Giới tàn nhẫn bạo ngược, lòng dạ độc ác. Bà lo Ngụy La gả đi sẽ bị Triệu Giới bắt nạt, nếu quan hệ hai người bất hòa, có tranh chấp gì, người thua thiệt nhất định là Ngụy La. Dù sao Triệu Giới cũng là nam nhân, lại hơn nàng chín tuổi, còn ở trong quân doanh tập võ, rèn luyện, muốn bắt nạt Ngụy La thật quá dễ dàng.
Có điều, Triệu Giới hắn đành lòng sao?
Ngụy La nhớ lúc ở trong xe ngựa nàng bị đau bụng, nàng gối lên chân hắn, rõ ràng cảm nhận được hắn có phản ứng, nhưng hắn không nói gì với nàng, vẫn luôn chịu đựng. Còn có lúc ở trên đường về phủ gặp Tống Huy, Ngụy La đứng bên cạnh Triệu Giới, nàng cảm thấy hơi thở của hắn thay đổi, nhưng hắn áp chế tức giận, không để nàng khó xử, mặc dù nhẫn nhịn tới sắc mặt âm trầm, nhưng cũng chỉ đưa nàng về nhà rồi nói một câu: “Không được nghĩ tới Tống Huy”. Triệu Giới suy nghĩ cho nàng như vậy, nam nhân yêu thương nàng như vậy, tạm thời Ngụy La tìm không ra người thứ hai.
Đáng tiếc những chuyện này nàng không thể nói với Tần Thị, Ngụy La suy nghĩ một chút, cười nói: “Tứ bá mẫu yên tâm, con đã nghe Lưu Ly nói qua, Triệu Giới mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng tâm địa rất tốt. Hơn nữa, ngài ấy cũng không bắt nạt nữ nhân…”
Thiên Cơ Công Chúa là muội muội của Triệu Giới, tất nhiên sẽ giúp Triệu Giới nói tốt. Tần Thị chẳng thấy được an ủi chút nào, bà còn muốn nói tiếp, nhưng thánh chỉ đều đã ban ra, cửa hôn sự này là ván đã đóng thuyền, nói nữa cũng không làm được gì. Tần Thị suy đi nghĩ lại, quyết định dạy Ngụy La một chút thuật dỗ chồng, ít nhất sau này khi nàng gả cho Triệu Giới rồi không tới mức tay chân luống cuống
*** *** ***
Trước cung yến một ngày, Nhị phòng Trúc Viên lại náo loạn.
Có thể khiến Nhị phu nhân và Nhị lão gia gây gổ chỉ có thể là Ngụy Bảo San. Trận cãi nhau trước Nhị phu nhân sau khi nghe mọi người khuyên bảo, không thèm chấp với Nhị lão gia, đợi Ngụy Bảo San đủ tuổi liền tùy tiện tìm một mối hôn sự mà đuổi ra ngoài, chuyện này cứ thế bỏ qua. Phu thê hai người mặc dù có sứt mẻ tình cảm, nhưng vẫn phải tiếp tục qua ngày.
Vậy lần này tại sao lại ầm ĩ?
Lúc Ngụy La và Tần Thị tới đó, mới đi tới cửa phòng, liền nghe giọng Nhị phu nhân truyền tới: “Cung yến là sự kiện thế nào? Người tới dự đều là quý phụ quý nữ ở Thịnh Kinh Thành, ông cho một cái ngoại thất nữ đến tham dự? Không phải là khiến Phủ Anh Quốc Công mất mặt sao?”
Tần Thị nhíu mày, hiển nhiên bà cho rằng lần này Nhị lão gia không đúng.
Nhị phu nhân vừa nói xong, Nhị lão gia Ngụy Thịnh liền cướp lời: “Cho nên ta đã thương lượng với phụ thân, sớm sửa lại tên cho Ngụy Bảo San, cho nàng vào gia phả Phủ Anh Quốc Công…”
Nhị phu nhân nghe vậy suýt nữa ngất đi vì tức giận.
Ngụy Sênh vừa mới gả ra ngoài, bà đau lòng còn chưa dứt, Ngụy Thịnh lại đề ra yêu cầu như vậy. Trong chốc lát, Tống Thị có tâm tư muốn hòa ly!
Ngay cả Ngụy La cũng cảm thấy Nhị bá phụ quá hồ đồ. Chỉ là một ngoại thất nữ cũng muốn vào gia phả Phủ Anh Quốc Công, không những ám muội, mà mấy tiểu thư thiếu gia chính thống trong phủ đều chướng mắt nàng ta, làm vậy có ý nghĩa gì?
Ngụy La suy nghĩ một chút, Nhị lão gia muốn Ngụy Bảo San tham dự cung yến, chính là vì để nàng ta lộ mặt, sau này mới dễ kiếm hôn sự tốt. Xem ra vị ngoại thất kia đã hạ không ít thuốc mê, mới khiến ông ấy hồ đồ như vậy.
Cho dù lộ diện thì thế nào? Một ngoại thất nữ không thể lên được mặt bàn, cho dù có của cải, nhưng nhà dòng dõi huân quý đều sẽ không nhìn trúng. Cho dù nhìn trúng, cũng không thể làm chính thê, cao nhất là di nương hoặc thiếp thất, còn không bằng gả cho một gia đình bình thường đàng hoàng, chí ít cũng có thể nói chuyện ở nhà chồng.
Ngụy La và Tần Thị đi vào nhà chính, liền thấy Ngụy Bảo San đang đứng một bên.
Ngụy Bảo San mặc áo lăng trắng, quần la màu hồng, cách ăn mặc vô cùng trong trắng thuần khiết, càng khiến nàng ta thêm nhỏ yếu, điềm đạm đáng yêu. Nàng ta cúi đầu, hốc mắt hồng hồng, phát hiện có người đi vào, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái lại tiếp tục cuối đầu.
Nhị phu nhân tranh cãi mệt mỏi, ngồi xuống ghế bành bằng gỗ hoa lê nghỉ ngơi.
Tần Thị liên tiếng khuyên giải: “Sênh tỷ muội vừa đi, Nhị bá và Nhị tẩu sao lại cãi nhau? Có lời gì không thể bình tĩnh thương lượng sao, nhất định phải huyên náo khó coi như vậy”.
Nhắc tới Ngụy Sênh, Tống Thị liền đỏ mắt. Đến cùng cũng là nữ nhi ruột thịt, mới gả đi vài ngày, bà đã nhớ vô cùng: “Muội cho rằng ta muốn ầm ĩ sao, nếu không phải ông ấy đưa ra yêu cầu như vậy, ta thế nào…” Nói xong, bà che mắt khóc, không nói nữa.
Ngụy Thịnh ngẩng đầu nhìn, không trả lời.
Ngụy Bảo San đứng một bên không báo trước tới trước mặt Tống Thị, bịch một tiếng liền quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa: “Nếu phu nhân tức giận, liền đổ lên đầu con… Phụ thân cũng vì con mới làm như vậy, nếu không phải mẫu thân bệnh qua đời, con không có nơi nương tựa, phụ thân cũng sẽ không mang con về Phủ, khiến ngài chướng mắt…”
Tống Thị xuất thân thế gia, giáo dưỡng rất tốt, cũng có uy nghiêm của chính thất. Bà nghe vậy chỉ lau khóe mắt, lạnh lùng liếc xéo nàng ta: “Ngươi kêu ai là mẫu thân?”
Ngụy Bảo San ở bên ngoài gọi “Mẫu thân” đã quen, tới Phủ Anh Quốc Công vẫn không đổi xưng hô. Nàng ta không biết đây là cấm kỵ, ở nhà cao cửa rộng quy củ nghiêm ngặt, chỉ có chính thê mới có tư cách được gọi là “Mẫu thân”.
Ngụy Bảo San cắn môi, sửa lời: “là… Lâm Thị”.
Lâm là họ vị ngoại thất của Nhị lão gia.
Nhị phu nhân không muốn thấy nàng ta, lúc nói chuyện cũng không có chút nào nể mặt: “Quy củ kém như vậy, nếu tham gia cung yến, chẳng phải khiến người khác chê cười Phủ Anh Quốc Công sao?”
Ngụy Bảo San rụt vai, bị giáo huấn cũng không nói tiếng nào.
Hết lần này tới lần khác, Tống Thị nói đều có đạo lý, khiến người khác không có chỗ nào mà phản bác.
Ngụy Thịnh bình tĩnh suy nghĩ lần nữa, cho rằng lời Tống Thị nói có lý, lễ nghi của Ngụy Bảo San thật sự không bằng quý nữ nhà khác. Nếu muốn có mối hôn sự tốt, ở phương diện này phải tăng cường mới được. Ánh mắt ông rơi trên người Ngụy La, đột nhiên có chủ ý: “Lễ nghi của A La tốt nhất, bá phụ thường nghe phụ mẫu khen ngợi, không bằng cháu tới dạy Bảo San được không?”
Ngụy La vốn chỉ muốn ở một bên xem náo nhiệt, không nghĩ đề tài đột nhiên chuyển tới trên người nàng, Ngụy La ngẩn người, từ chối: “Cháu còn phải học ở chỗ Tiết tiên sinh và Hàn Phu nhân, không có thời gian…”
Ngay cả Tần Thị cũng không đồng ý: “A La còn chuẩn bị gả, Nhị bá không cần làm nó thêm phiền toái”.
Ngụy Thịnh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên bảo. Cuối cùng ông thấy thái độ Tần Thị kiên quyết, mới không thể không bỏ đi ý nghĩ này.
Tần Thị đương nhiên không để Ngụy La giao du với kẻ xấu, Ngụy Bảo San kia vừa nhìn liền biết tâm tư không ít, bà không hy vọng Ngụy La tiếp xúc nhiều với nàng ta.
Cuối cùng, hai người ra khỏi Trúc Viên, Tần Thị là phụ nhân có giáo dưỡng tốt, vậy mà cũng không khỏi cau mày nói: “Nhị bá thật là càng sống càng hồ đồ”.
Ngụy La đi bên cạnh, cũng không phản bác.
*** *** ***
Đảo mắt đã tới mùng tám tháng chín, Sùng Trinh Hoàng Đế mở tiệc thiết yến Ổ Nhung Hoàng Đế.
Cung yến bày tại Thái Dịch Trì bên cạnh Dung Hoa Điện, trong điện có một trăm lẻ tám cái bàn, khung cảnh long trọng. Điều này cho thấy Sùng Trinh Hoàng Đế rất coi trọng lần bang giao này, dù sao việc đàm phán cũng liên quan tới tình cảnh của dân chúng biên cương, thậm thí còn liên quan tới sự yên bình mấy thập niên tới của Đại Lương.
Ngụy La đi theo người nhà vào cung. Hôm nay nàng mặc xiêm y hồng phấn, áo ngắn thêu hoa, váy lưng cao màu lục, cách ăn mặc không quá khác người. Là vì trong lòng mọi người đều biết rõ, hai nước bang giao, ngoại trừ cưới hỏi còn có loại khả năng gì khác chứ?
Súng bắn chim đầu đàn, ai muốn thì cứ đi.
Dân chúng Đại Lương khi nhắc tới người Ổ Nhung, ấn tượng đầu tiên chính là trời sinh tàn bạo, giết chóc bừa bãi. Bọn họ thường xâm lược biên giới Đại Lương, khiến dân chúng biên quan chịu đủ mọi hành hạ, cuộc sống khổ không thể tả, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Vì thế người Đại Lương chẳng có cảm tình gì với người Ổ Nhung, thậm chí mấy năm trước nếu trên đường có người mặc y phục Ổ Nhung, không cần hỏi nguyên nhân, cứ đánh trước rồi nói. Bây giờ quan hệ hai nước có chút hòa hoãn, tình huống như vậy cũng ít đi, nhưng thành kiến của dân chúng Đại Lương đối với Ổ Nhung là thâm căn cố đế, không thay đổi được.
Mười năm trước, Ổ Lương và Đại Nhung đánh nhau mấy trận, Ổ Nhung liên tiếp bị đánh bại mới chịu dần dần thu liễm, bỏ bớt thói kiêu căng. Lần thương vong nghiêm trọng nhất là khi Triệu Giới mười lăm tuổi dẫn binh xuất chinh. Triệu Giới giỏi về dụng binh, mưu kế giảo hoạt, lại hay thay đổi, bí hiểm khác thường, người thường vốn không đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì. Quân Ổ Nhung bại như núi đổ, chẳng còn sức đánh trả, không thể không lui quân về ba trăm dặm, tỏ ý bồi lỗi với Đại Lương, cũng bày tỏ sẽ không xâm chiếm lãnh thổ Đại Lương nữa.
Nghe nói sau trận chiến đó, hoàng đế Ổ Nhung khắc sâu ấn tượng với Triệu Giới, năm đó thật sự rất sợ hãi thiếu niên gần mười lăm tuổi này. Chỉ cần nghe tên hắn, liền nhịn không được toàn thân run rẩy. Bây giờ đã mấy năm trôi qua, uy danh Triệu Giới còn đó, chỉ không biết lão hoàng đế kia lúc nhìn thấy hắn sẽ phản ứng thế nào.
Ngụy La ngồi trong phòng Tứ phu nhân, vừa uống Đại Hồng Bào, vừa nghe Tần Thị kể mấy chuyện này, nàng nhịn không được có chút đắc ý.
Triệu Giới lợi hại như vậy, nàng đương nhiên cảm thấy tự hào.
Có điều nàng ngại biểu hiện ra ngoài, sợ Tứ phu nhân chê cười, đành làm bộ uống trà, che giấu khóe miệng đang nhếch lên.
Tần Thị đương nhiên thấy được tâm tư nhỏ này của Ngụy La, rót thêm cho nàng chén trà, vốn muốn trêu chọc nàng, bà lại nhớ tới gì đó, bộ dáng lo lắng: “A La, Tứ bá mẫu không biết con có thể gặp đúng người tốt không, chỉ là có một số việc mãi vẫn không thể yên tâm…”
Ngụy La cầm một miếng mứt bí đao trong khay đựng màu xanh viền hoa sen lên, cho vào miệng, chớp mắt nói: “Tứ bá mẫu có gì cứ nói thẳng”.
Những năm nay Tần Thị vì nàng làm những gì, Ngụy La đều nhớ rõ. Nàng không có mẫu thân, Tứ bá mẫu đem những chuyện mẫu thân nên làm đều làm cho nàng, thật tâm thật ý nghĩ cho nàng, cho dù Tần Thị có nói gì, Ngụy La cũng sẽ không có ý kiến.
Hàng mi Tần Thị nhíu thành một chỗ, ngẫm nghĩ rất lâu mới nói: “Bá mẫu nghe người ta nói, tâm tư Tĩnh Vương thâm trầm, phức tạp khó dò, ngay cả người Ổ Nhung trời sinh tàn bạo còn phải kiêng kỵ hắn vài phần, Tứ bá mẫu lo con gả đi…”
Tần Thị nói được một nửa lại không nói tiếp, Ngụy La nghe hiểu được ý của bà.
Tần Thị coi như lựa lời uyển chuyển mà nói, thật ra bà muốn nói thẳng ra là Triệu Giới tàn nhẫn bạo ngược, lòng dạ độc ác. Bà lo Ngụy La gả đi sẽ bị Triệu Giới bắt nạt, nếu quan hệ hai người bất hòa, có tranh chấp gì, người thua thiệt nhất định là Ngụy La. Dù sao Triệu Giới cũng là nam nhân, lại hơn nàng chín tuổi, còn ở trong quân doanh tập võ, rèn luyện, muốn bắt nạt Ngụy La thật quá dễ dàng.
Có điều, Triệu Giới hắn đành lòng sao?
Ngụy La nhớ lúc ở trong xe ngựa nàng bị đau bụng, nàng gối lên chân hắn, rõ ràng cảm nhận được hắn có phản ứng, nhưng hắn không nói gì với nàng, vẫn luôn chịu đựng. Còn có lúc ở trên đường về phủ gặp Tống Huy, Ngụy La đứng bên cạnh Triệu Giới, nàng cảm thấy hơi thở của hắn thay đổi, nhưng hắn áp chế tức giận, không để nàng khó xử, mặc dù nhẫn nhịn tới sắc mặt âm trầm, nhưng cũng chỉ đưa nàng về nhà rồi nói một câu: “Không được nghĩ tới Tống Huy”. Triệu Giới suy nghĩ cho nàng như vậy, nam nhân yêu thương nàng như vậy, tạm thời Ngụy La tìm không ra người thứ hai.
Đáng tiếc những chuyện này nàng không thể nói với Tần Thị, Ngụy La suy nghĩ một chút, cười nói: “Tứ bá mẫu yên tâm, con đã nghe Lưu Ly nói qua, Triệu Giới mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng tâm địa rất tốt. Hơn nữa, ngài ấy cũng không bắt nạt nữ nhân…”
Thiên Cơ Công Chúa là muội muội của Triệu Giới, tất nhiên sẽ giúp Triệu Giới nói tốt. Tần Thị chẳng thấy được an ủi chút nào, bà còn muốn nói tiếp, nhưng thánh chỉ đều đã ban ra, cửa hôn sự này là ván đã đóng thuyền, nói nữa cũng không làm được gì. Tần Thị suy đi nghĩ lại, quyết định dạy Ngụy La một chút thuật dỗ chồng, ít nhất sau này khi nàng gả cho Triệu Giới rồi không tới mức tay chân luống cuống
*** *** ***
Trước cung yến một ngày, Nhị phòng Trúc Viên lại náo loạn.
Có thể khiến Nhị phu nhân và Nhị lão gia gây gổ chỉ có thể là Ngụy Bảo San. Trận cãi nhau trước Nhị phu nhân sau khi nghe mọi người khuyên bảo, không thèm chấp với Nhị lão gia, đợi Ngụy Bảo San đủ tuổi liền tùy tiện tìm một mối hôn sự mà đuổi ra ngoài, chuyện này cứ thế bỏ qua. Phu thê hai người mặc dù có sứt mẻ tình cảm, nhưng vẫn phải tiếp tục qua ngày.
Vậy lần này tại sao lại ầm ĩ?
Lúc Ngụy La và Tần Thị tới đó, mới đi tới cửa phòng, liền nghe giọng Nhị phu nhân truyền tới: “Cung yến là sự kiện thế nào? Người tới dự đều là quý phụ quý nữ ở Thịnh Kinh Thành, ông cho một cái ngoại thất nữ đến tham dự? Không phải là khiến Phủ Anh Quốc Công mất mặt sao?”
Tần Thị nhíu mày, hiển nhiên bà cho rằng lần này Nhị lão gia không đúng.
Nhị phu nhân vừa nói xong, Nhị lão gia Ngụy Thịnh liền cướp lời: “Cho nên ta đã thương lượng với phụ thân, sớm sửa lại tên cho Ngụy Bảo San, cho nàng vào gia phả Phủ Anh Quốc Công…”
Nhị phu nhân nghe vậy suýt nữa ngất đi vì tức giận.
Ngụy Sênh vừa mới gả ra ngoài, bà đau lòng còn chưa dứt, Ngụy Thịnh lại đề ra yêu cầu như vậy. Trong chốc lát, Tống Thị có tâm tư muốn hòa ly!
Ngay cả Ngụy La cũng cảm thấy Nhị bá phụ quá hồ đồ. Chỉ là một ngoại thất nữ cũng muốn vào gia phả Phủ Anh Quốc Công, không những ám muội, mà mấy tiểu thư thiếu gia chính thống trong phủ đều chướng mắt nàng ta, làm vậy có ý nghĩa gì?
Ngụy La suy nghĩ một chút, Nhị lão gia muốn Ngụy Bảo San tham dự cung yến, chính là vì để nàng ta lộ mặt, sau này mới dễ kiếm hôn sự tốt. Xem ra vị ngoại thất kia đã hạ không ít thuốc mê, mới khiến ông ấy hồ đồ như vậy.
Cho dù lộ diện thì thế nào? Một ngoại thất nữ không thể lên được mặt bàn, cho dù có của cải, nhưng nhà dòng dõi huân quý đều sẽ không nhìn trúng. Cho dù nhìn trúng, cũng không thể làm chính thê, cao nhất là di nương hoặc thiếp thất, còn không bằng gả cho một gia đình bình thường đàng hoàng, chí ít cũng có thể nói chuyện ở nhà chồng.
Ngụy La và Tần Thị đi vào nhà chính, liền thấy Ngụy Bảo San đang đứng một bên.
Ngụy Bảo San mặc áo lăng trắng, quần la màu hồng, cách ăn mặc vô cùng trong trắng thuần khiết, càng khiến nàng ta thêm nhỏ yếu, điềm đạm đáng yêu. Nàng ta cúi đầu, hốc mắt hồng hồng, phát hiện có người đi vào, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái lại tiếp tục cuối đầu.
Nhị phu nhân tranh cãi mệt mỏi, ngồi xuống ghế bành bằng gỗ hoa lê nghỉ ngơi.
Tần Thị liên tiếng khuyên giải: “Sênh tỷ muội vừa đi, Nhị bá và Nhị tẩu sao lại cãi nhau? Có lời gì không thể bình tĩnh thương lượng sao, nhất định phải huyên náo khó coi như vậy”.
Nhắc tới Ngụy Sênh, Tống Thị liền đỏ mắt. Đến cùng cũng là nữ nhi ruột thịt, mới gả đi vài ngày, bà đã nhớ vô cùng: “Muội cho rằng ta muốn ầm ĩ sao, nếu không phải ông ấy đưa ra yêu cầu như vậy, ta thế nào…” Nói xong, bà che mắt khóc, không nói nữa.
Ngụy Thịnh ngẩng đầu nhìn, không trả lời.
Ngụy Bảo San đứng một bên không báo trước tới trước mặt Tống Thị, bịch một tiếng liền quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa: “Nếu phu nhân tức giận, liền đổ lên đầu con… Phụ thân cũng vì con mới làm như vậy, nếu không phải mẫu thân bệnh qua đời, con không có nơi nương tựa, phụ thân cũng sẽ không mang con về Phủ, khiến ngài chướng mắt…”
Tống Thị xuất thân thế gia, giáo dưỡng rất tốt, cũng có uy nghiêm của chính thất. Bà nghe vậy chỉ lau khóe mắt, lạnh lùng liếc xéo nàng ta: “Ngươi kêu ai là mẫu thân?”
Ngụy Bảo San ở bên ngoài gọi “Mẫu thân” đã quen, tới Phủ Anh Quốc Công vẫn không đổi xưng hô. Nàng ta không biết đây là cấm kỵ, ở nhà cao cửa rộng quy củ nghiêm ngặt, chỉ có chính thê mới có tư cách được gọi là “Mẫu thân”.
Ngụy Bảo San cắn môi, sửa lời: “là… Lâm Thị”.
Lâm là họ vị ngoại thất của Nhị lão gia.
Nhị phu nhân không muốn thấy nàng ta, lúc nói chuyện cũng không có chút nào nể mặt: “Quy củ kém như vậy, nếu tham gia cung yến, chẳng phải khiến người khác chê cười Phủ Anh Quốc Công sao?”
Ngụy Bảo San rụt vai, bị giáo huấn cũng không nói tiếng nào.
Hết lần này tới lần khác, Tống Thị nói đều có đạo lý, khiến người khác không có chỗ nào mà phản bác.
Ngụy Thịnh bình tĩnh suy nghĩ lần nữa, cho rằng lời Tống Thị nói có lý, lễ nghi của Ngụy Bảo San thật sự không bằng quý nữ nhà khác. Nếu muốn có mối hôn sự tốt, ở phương diện này phải tăng cường mới được. Ánh mắt ông rơi trên người Ngụy La, đột nhiên có chủ ý: “Lễ nghi của A La tốt nhất, bá phụ thường nghe phụ mẫu khen ngợi, không bằng cháu tới dạy Bảo San được không?”
Ngụy La vốn chỉ muốn ở một bên xem náo nhiệt, không nghĩ đề tài đột nhiên chuyển tới trên người nàng, Ngụy La ngẩn người, từ chối: “Cháu còn phải học ở chỗ Tiết tiên sinh và Hàn Phu nhân, không có thời gian…”
Ngay cả Tần Thị cũng không đồng ý: “A La còn chuẩn bị gả, Nhị bá không cần làm nó thêm phiền toái”.
Ngụy Thịnh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên bảo. Cuối cùng ông thấy thái độ Tần Thị kiên quyết, mới không thể không bỏ đi ý nghĩ này.
Tần Thị đương nhiên không để Ngụy La giao du với kẻ xấu, Ngụy Bảo San kia vừa nhìn liền biết tâm tư không ít, bà không hy vọng Ngụy La tiếp xúc nhiều với nàng ta.
Cuối cùng, hai người ra khỏi Trúc Viên, Tần Thị là phụ nhân có giáo dưỡng tốt, vậy mà cũng không khỏi cau mày nói: “Nhị bá thật là càng sống càng hồ đồ”.
Ngụy La đi bên cạnh, cũng không phản bác.
*** *** ***
Đảo mắt đã tới mùng tám tháng chín, Sùng Trinh Hoàng Đế mở tiệc thiết yến Ổ Nhung Hoàng Đế.
Cung yến bày tại Thái Dịch Trì bên cạnh Dung Hoa Điện, trong điện có một trăm lẻ tám cái bàn, khung cảnh long trọng. Điều này cho thấy Sùng Trinh Hoàng Đế rất coi trọng lần bang giao này, dù sao việc đàm phán cũng liên quan tới tình cảnh của dân chúng biên cương, thậm thí còn liên quan tới sự yên bình mấy thập niên tới của Đại Lương.
Ngụy La đi theo người nhà vào cung. Hôm nay nàng mặc xiêm y hồng phấn, áo ngắn thêu hoa, váy lưng cao màu lục, cách ăn mặc không quá khác người. Là vì trong lòng mọi người đều biết rõ, hai nước bang giao, ngoại trừ cưới hỏi còn có loại khả năng gì khác chứ?
Súng bắn chim đầu đàn, ai muốn thì cứ đi.
Tác giả :
Phong Hà Du Nguyệt