Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông
Chương 68
Thấy Cố Thắng Nam vẫn không để ý đến mình, Từ Chiêu Đệ tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cô rồi lập tức sợ hãi kêu lên: "Không phải bạn định chia tay Lộ Tấn thật để đến với tay bác sĩ kia đấy chứ?"
Lúc này, Cố Thắng Nam mới hoàn hồn, chán nản ôm đầu: "Việc này thực sự không liên quan gì tới bác sĩ Chung."
Từ Chiêu Đệ lại có vẻ không tin tưởng, chỉ nhìn cô, không nói tiếp. Cố Thắng Nam cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng cô và bác sĩ Chung đó có chuyện mờ ám? Bọn họ nhìn kiểu gì mà lại thấy bác sĩ Chung có thiện cảm với cô, rồi cô có lòng khác với anh ta?
Cố Thắng Nam bó tay, nói: "Tớ không nhận lời Lộ Tấn, thực ra, là vì..."
Nên nói thế nào bây giờ?''
Cố Thắng Nam lặng lẽ sắp xếp lại từ ngữ trong đầu: "Nói đúng ra, không phải tớ không có thai, mà là..."
Từ Chiêu Đệ đã sắp bị cô làm cho phát điên. "Bạn đừng úp úp mở mở nữa, tớ sắp tò mò chết rồi đây."
Cố Thắng Nam cũng sắp phát điên, đột nhiên cắn răng những lời tiếp theo tự động bật ra từ miệng: "Tớ không có thai được..."
Quả nhiê vừa nói ra, cô đã cảm thấy thoải mái hơn. Cố Thắng Nam buông tiếng thở dài, Từ Chiêu Đệ lại ngẩn ra.
Không có thai...
Không có thai được...
Chỉ thêm một chữ, mà ý nghĩa khác nhau cả ngàn dặm...
Mới đầu, Từ Chiêu Đệ còn không tin vào tai mình, sau khi nhắc lại đủ ba lần, cô mới sửng sốt: "Bạn nói là bạn..."
Cô khiếp sợ không nói tiếp được nữa, Cố Thắng Nam cố đè nén sự xót xa, bình tĩnh gật đầu, tỏ ý từ chiê đệ đã đoán đúng. Thấy vẻ mặt bạn mình như quả bóng bị xì hơi, Từ Chiêu Đệ cũng buồn lây, tâm tình sa sút: "Vậy tại sao bạn không nói với anh ta?"
"Nếu là bạn gặp tình huống đó thì bạn có nói với anh ấy không?"
Nói với bạn trai mình không thể có thai? Chuyện này đúng là không phải mất mặt vừa vừa... Từ Chiêu Đệ nghĩ một lát, nói: "Không..."
"Thì thế..." Ngoài cười khổi, bây giờ Cố Thắng Nam hoàn toàn không tìm được vẻ mặt nào phù hợp với tâm trạng của mình. "Ngộ nhỡ, anh ấy nghe thấy tớ nói không thể có thai rồi dứt khoát quay đầu đi thì tớ phải làm thế nào? Ngộ nhỡ. anh ấy không đi mà vẫn muốn lấy tớ thì càng thảm hơn, mẹ anh ấy sẽ đồng ý sao? Đối với mẹ anh ất, anh ấy lấy tớ chẳng khác nào khiến nhà anh ấy đoạn tử tuyệt tôn..."
Đây không phải một vấn đề khó vừa vừa, từ chiêu đề đau đầu, day thái dương, sốt ruột đi qua đi lại ngoài hành lang, lấy thuốc lá trong túi xách ra, định hút, chợt nhớ ra nơi này là bếp sau, không được hút thuốc. từ chiê đệ lại lặng lẽ cất bao thuốc vào trong túi.
Cố Thắng Nam thì dựa lưng vào tường, cúi thấp đầu, nhìn đôi giày của Từ Chiêu Đệ đi tới đi lui, cuối cùng quay lại đứng trước mặt mình.
Từ Chiêu Đệ đứng trước mặt cô, hai tay đặt lên vai cô, để cô ngẩng đầu nhìn mình: "Vậy bạn nên làm thế nào?"
Đây rõ ràng là ngõ cụt, không có bất cứ lối ra nào. Cố Thắng Nam chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, sức nặng đè lên cổ, cứ thế lại cúi xuống, nói: "Không biết!"
Từ Chiêu Đệ còn nhăn nhó hơn cả Cố Thắng Nam, vắt hết óc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nảy ra một ý, vẻ mặt lập tức sáng lên: "Chúng ta đi tìm Vivian, chắc chắn hắn sẽ có cách."
Vừa dứt lời, Từ Chiêu Đệ đã kéo Cố Thắng Nam chạy ra bên ngoài, tay kia cũng móc điện thoại trong túi quần ra, chuẩn bị cầu cứu Vivian. Nhưng lúc này, Cố Thắng Nam lại kéo cô về. "Tạm thời đừng nói chuyện này với bất kỳ ai."
Sau đó điện thoại của Từ Chiêu Đệ cũng bị tịch thu. "Tớ phải tỉnh táo một thời gian để suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nà."
Từ Chiêu Đệ vội nhìn cô, thấy ý cô đã quyết, cũng đành sa sút tinh thần, buông tay ra.
Cùng lúc đó, ở thành phố Thượng Hải.
Hai bên đã nhất trí ý kiến về dự án mua lại chuỗi cửa hàng bách hóa, hợp đồng chính thức được ký kết dưới sự chứng kiến của mấy trăm hãng truyền thông.
Người đóng vai trò chủ chốt trong dự án này lại ngồi hút thuốc lá trong phòng nghỉ.
Mạnh Tân Kiệt đi tới, gõ cửa, bên trong không có người trả lời, cậu ta đành đẩy cửa đi vào. Quả nhiên, vừa vào phòng đã thấy khói thuốc xộc vào mũi, Lộ Tấn dang sa sầm mặt ngồi giữa đám khói thuốc lượn lờ.
Hoàn thành công việc của nửa năm trong vong vòng mấy tháng ngắn ngủi, ai cũng cho rằng Lộ Tấn đỏ mắt vì kiếm tiền, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không cần. Thực ra chỉ có Mạnh Tân Kiệt mới biết, đó là vì anh ta vội vàng hoàn thành công việc để tính chuyện cưới xin.
Đáng tiếc, chuyện đã tới trước mắt, cô dâu lại chạy trốn theo người khác...
Mạnh Tân Kiệt đang thầm than thở, đột nhiên ánh mắt Lộ Tấn quét tới, phát hiện ánh mắt cậu trợ lý đang nhìn mình với vẻ thương xót, anh ta vô cùng khó chịu.
"Nếu cậu còn nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một con vật hiền lành bị thương như vậy, tôi sẽ..."
Lộ Tấn bất ngờ không nói nữa.
Ngay cả lời nói cay độc cũng không còn sức sát thương, có thể thấy việc cô giáo Cố Thắng Namừ chối lời cầu hôn đã tạo thành thế tấn công lớn nhường nào đối với anh ta. Mạnh Tân Kiệt rụt cổ đi tới, Cố Thắng Namránh ánh mắt anh ta, dán mắt xuống tấm thảm trải sàn: "Đây là chi phiếu Tổng giám đốc Lâm đã ký."
Lộ Tấn không thèm nhìn, chỉ lười nhác đưa tay cầm chiếc gạt tàn bên cạnh, dụi tắt điếu thuốc, mày vẫn nhíu chặt.
Mạnh Tân Kiệt nuốt nước bọt. "Còn nữa, Lộ tiên sinh, Tổng giám đốc Lâm hẹn ngài buổi tối cùng đi dự tiệc."
Lộ Tấn không hề cảm thấy hứng thú: "Không đi!"
Bị từ chối thẳng thừng, Mạnh Tân Kiệt nhất thời không biết nên làm thế nào. "Vậy.... Lấy lý do gì?"
Bình thường, lý do Lộ Tấn từ chối các cuộc gặp quan trọng đều là bị ốm, thời gian trước, anh ta hoãn lại rất nhiều cuộc họp để bay về thành phố B gặp Cố Thắng Nam hay buổi tối nấu cháo điện thoại với cô. Lý do đau đầu đều đã thử, đau dạ dày đã dùng qua, đau thượng vị cũng viện đến... Đến nỗi giờ đây tất cả mọi người đều cho rằng vị anh tài trong giới kinh doanh này là một người đầu óc phát triển, tứ chi yếu ớt.
Lộ Tấn cau mày suy tư, lúc này, Mạnh Tân Kiệt liền cân nhắc: Tối nay sếp từ chối cuộc hẹn của Tổng giám đốc Lâm, không biết còn bộ phận nào chưa được dùng đến nữa?
Rốt cuộc Lộ Tấn cũng lên tiếng: "Cứ nói là vợ tôi bỏ theo trai, tôi phải đi bắt về, không có thời gian dự tiệc."
"..." Mạnh Tân Kiệt bị sét đánh khiến tay chân run rẩy, tờ chi phiếu nhẹ nhàng bay xuống đất. Cậu ta đang cúi xuống nhặt lên, khóe mắt đã liếc thấy Lộ Tấn đứng bật dậy...
"Đặt vé máy bay chuyến sớm nhất về thành phố B cho tôi."
Lộ Tấn nói rổi đi thẳng ra khỏi phòng nghỉ, bỏ olaij một mình Mạnh Tân Kiệt run rẩy nhìn cánh cửa mở rộng cách đố không xa, thầm nghĩ: "Không lẽ... sếp... đi bắt vợ về thật à???"
Lần này, Mạnh Tân Kiệt không để ý đến tấm chi phiếu nữa, lập tức lấy điện thoại ra mật báo cho Từ Chiêu Đệ đang ở xa tận thành phố B. Mà lúc nhận được điện thoại của cậu ta, Từ Chiêu Đệ còn đang giằng co với Cố Thắng Nam trên hành lang ngoài bếp sau.
Cố Thắng Nam tịch thu điện thoại của Từ Chiêu Đệ, không cho cô gọi Vivian: "Tớ phải tỉnh táo một thời gian để suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào."
Nhưng Cố Thắng Nam vừa nói tới đây, điên thoại của Từ Chiêu Đệ đã đổ chuông. Cố Thắng Nam nhìn số gọi đến: "Thịt tươi?" Cô đành trả lại điện thoại cho Từ Chiêu Đệ, vẫn không quên nhắc: "Bạn nhất định không được nói với bất kỳ ai. Tớ về làm trước đây."
Nói xong, Cố Thắng Nam đi thẳng về bếp. Từ Chiêu Đệ do dự nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn nghe máy: "Gì thế?"
Âm thanh mừng rỡ của Mạnh Tân Kiệt vang lên: "Lộ tiên sinh sắp về thành phố B tìm cô giáo Cố!"
"Thật không?" Nghe vậy, Từ Chiêu Đệ lập tức sáng mắt lên, nhìn bóng lưng Cố Thắng Nam đang đi xa, thở phào nhẹ nhõm: Xem ra hai người này vẫn còn thuốc chữa.
Nhưng đến hôm sau, Từ Chiêu Đệ đã cuốn cờ thu trống.
Để chứng kiến thời khắc lịch sử Lộ Tấn và Cố Thắng Nam làm lành, Từ Chiêu Đệ đã cố ý đến nhà cô ở một đêm, nhưng đêm đã qua mà không thấy một sợi lông của Lộ Tấn đâu!
Sáng sớm, Từ Chiêu Đệ tỉnh lại, Cố Thắng Nam còn đang ngủ, ngay cả ngủ mơ cũng mang tâm sự nặng nề, lông mày nhíu rất chặt. Sau khi xuống giường, việc đầu tiêng của Từ Chiêu Đệ chính là tránh vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Mạnh Tân Kiệt, vặn hỏi: "Không phải anh nói Lộ Tấn về thành phố B à? Em đã bám trụ ở nhà Cố Thắng Nam một đêm mà sao vẫn chưa thấy bóng anh ta?"
"Sao lại thế được? Chuyến bay của lộ tiên sinh lúc gần tối hôm qua đã đến thành phố B rồi, chính anh đặt vé máy bay mà, làm sao anh nhớ nhầm được?"
"..." Từ Chiêu Đệ ngồi trên nắp bồn cầu, con ngươi đảo một vòng: "Chẳng lẽ Lộ Tấn lâm trận lùi bước, không lên máy bay? Hay..." Con ngươi cô đảo thêm vòng nữa, một ý nghĩ khác lại xuất hiện: "Anh ta định thủ tiêu tình địch trước khi cướp Cố Thắng Nam về? Nghĩa là anh ta đến tìm bác sĩ Chung trước?"
Từ Chiêu Đệ đang cắn móng tay suy nghĩ miên man, đột nhiên có người gõ cửa nhà vệ sinh, Cố Thắng Nam bên ngoài nói với giọng ngái ngủ: "Chiêu đệ? Bạn xong chưa? Tớ cần dùng nhà vệ sinh."
Từ Chiêu Đệ bật dậy, vội ấn nút xả nước, cao giọng nói với Cố Thắng Nam ở bên ngoài: "A, xong rồi, xong rồi!"
Sau đó lại thấp giọng nói với Mạnh Tân Kiệt ở đầu dây bên kia: "Thôi nhé, lúc nào Lộ Tấn đến tìm Cố Thắng Nam em sẽ gọi lại cho anh."
Lúc mở cửa nhà vệ sinh, Từ Chiêu Đệ đã giấu điện thoại đi, chột dạ cười cười hỏi Cố Thắng Nam: "Sao hôm nay bạn dậy sớm thế?"
"Có chút việc đột xuất phải đi sớm." Hình như Cố Thắng Nam có việc đột xuất thật, nói xong liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cầm chiếc cốc trên bồn rửa tay, vội vã đánh răng.
Trước khi đi làm, Cố Thắng Nam vội đến bệnh viện.
Người của bệnh viện sáng sớm đã gọi cho cô, bảo cô đến một chuyến.
Kết quả xét nghiệm lại của cô đã có từ lâu, giờ gọi cô đến bệnh viện làm gì? Mặc dù không hiểu nhưng Cố Thắng Nam vẫn chạy tới sớm nhất có thể.
Ngồi đủ một tiếng trong phòng khám phụ khoa, Cố Thắng Nam như người mất hồn, cầm kết quả xét nghiệm mới nhất, máy móc bước ra khỏi phòng khám bệnh.
Cô chẳng khác nào một người mất hồn, vì vậy, bóng dáng cao lớn của người nào đó đã đứng trước mặt mà cô vẫn không phát hiện, đến tận lúc đầu va vào ngực đối phương, cô mới hoàn hồn, ngẩng lên nhìn...
Lộ Tấn cứ thế lặng lẽ đứng trước mặt cô.
Cố Thắng Nam sửng sốt: "Tại sao anh..."
Không đợi Cố Thắng Nam nói xong, giống như đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, Lộ Tấn hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đặt hai tay lên vai cô...
"Cố Thắng Nam, anh nói với em, anh không hề thích trẻ con. Không! Không phải không thích, mà là cực ghét mới đúng! Anh chỉ thích sau khi kết hôn, chúng ta sẽ không sinh con, trẻ con có gì hay chứ? Ngoài chuyện quấn lấy em mỗi ngày thì bọn nó còn biết làm gì? Đi đâu cũng phỉa có người trông, ra cửa chơi em cũng phải đi theo, nghịch đất nặn em cũng phải trông, cào mặt em như chó con, dây đầy nước dãi lên mặt em..."
Cố Thắng Nam hoảng sợ, mặt trắng bệch, vội ngăn anh ta lại. Lộ Tấn lại hất tay cô ra, vẫn giữ chặt vai cô, hết sức trịnh trọng, hết sức nghiêm túc, hết sức chắc chắn tiếp tục nói: "Trẻ con cãi lộn quậy phá, suốt ngày khóc sướt mướt, em dạy nó cũng không nghe, chỉ biết khóc hu hu, em chiều nó, sau này nó sẽ thành cặn bã xã hội, em nghiêm khắc với nó, người khác lại nói em ngược đãi trẻ con. Chúng ta cần gì phải lãng phí thời gian nữa cuộc đời cho bọn chúng chứ?"
Cố Thắng Nam căng thẳng nhìn quanh, bây giờ đang ở khoa phụ sản! Không ít bà mẹ đang bế con đứng trên hành lang! Mà lúc này nghe thấy Lộ Tấn đàng hoàng nói ra những lời khác thường như vậy, các bà mẹ này đều xanh mặt nhìn về phía anh ta như đang nhìn một phần tử khủng bố.
Hiển nhiên, Lộ Tấn đã làm mọi người căm phẫn.
Một người đàn ông khỏe mạnh đứng bên vợ con anh ta thực sự không thể nghe được nữa, cởi áo khoác, mặc độc một chiếc áo ba lỗ trắng, cánh tay xăm trổ, nắm chặt nắm đấm, phăm phăm đến gần Lộ Tấn.
Lộ Tấn xoay lưng về phía người đó nên không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Kết hôn là chuyện của hai người, con cái vốn là chuyện dư thừa, ai nói kết hôn nhất định phải sinh con? Ai nói nhất định phải nuôi còn để có người chăm sóc? Tất cả đều là tư tưởng cổ hủ phong kiến..."
Cả đời này, Cố Thắng Nam cũng chưa nghe ai nói mộ hơi dài như Lộ Tấn lúc này, thậm chí còn không cần thở gấp. Cô muốn xen vào cũng không được. "Anh nghe em nói đã..."
Vừa nói được mấy chữ này, Cố Thắng Nam đã nghẹn họng.
Cố Thắng Nam hoàn toàn không có cơ hội ngắt lời Lộ Tấn, chỉ có thể khua chân múa tay, trợn mắt để thể hiện sự vội vàng của mình. Mà lúc này, nhìn qua vai Lộ Tấn, thấy người đàn ông xăm mình nọ, cô càng căng thẳng hơn, không còn cách nào khác, đành đưa tay che miệng Lộ Tấn lại: "Anh. Nghe em nói đã!"
Lộ Tấn sửng sốt.
Cố Thắng Nam vội liếc người đàn ông sau lưng Lộ Tấn, thấy người này còn cách chỗ mình không đến năm mét, cô vội nói ngắn gọn: "Bác sĩ chẩn đoán sai! Em không bị vô sinh!"
Đồng tử Lộ Tấn đột nhiên co lại. Anh ta quay đầu, nhìn người quấy rầy mình...
Rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng có thể buông tay che miệng anh ta ra.
Đầu óc Lộ Tấn trải qua năm giây trống rỗng, miệng lưỡi độc địa lúc này không ngờ cũng biết lắp bắp: "Em... Em nói là... chẩn đoán sai?"
Chuyện hơi phức tạp, chính Cố Thắng Nam đến giờ vẫn còn lờ mờ như đi trong sương mù: "Cung không hẳn là chẩ đoán sai, thực ra là..."
Lộ Tấn vặn hỏi: "Thực ra là cái gì?"
Cố Thắng Nam đột nhiên im lặng không nói, chỉ sợ hãi nhìn phía sau Lộ Tấn, thì ra lúc này, người đàn ông cao to đã đi tới phía sau anh ta rồi. Lộ Tấn vừa hỏi xong thì người đàn ông đó cũng vỗ vỗ vai anh ta.
Bị quấy rầy, Lộ Tấn khó chịu. Quay đầu nhìn xoáy vào người quấy rầy đó...
Ánh mắt âm tàn, lạnh buốt của anh ta lập tức khiến cơ bắp trên người đàn ông đó run rẩy, sợ hãi đứng yên không dám nhúc nhích...
Lúc này, Cố Thắng Nam mới hoàn hồn, chán nản ôm đầu: "Việc này thực sự không liên quan gì tới bác sĩ Chung."
Từ Chiêu Đệ lại có vẻ không tin tưởng, chỉ nhìn cô, không nói tiếp. Cố Thắng Nam cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng cô và bác sĩ Chung đó có chuyện mờ ám? Bọn họ nhìn kiểu gì mà lại thấy bác sĩ Chung có thiện cảm với cô, rồi cô có lòng khác với anh ta?
Cố Thắng Nam bó tay, nói: "Tớ không nhận lời Lộ Tấn, thực ra, là vì..."
Nên nói thế nào bây giờ?''
Cố Thắng Nam lặng lẽ sắp xếp lại từ ngữ trong đầu: "Nói đúng ra, không phải tớ không có thai, mà là..."
Từ Chiêu Đệ đã sắp bị cô làm cho phát điên. "Bạn đừng úp úp mở mở nữa, tớ sắp tò mò chết rồi đây."
Cố Thắng Nam cũng sắp phát điên, đột nhiên cắn răng những lời tiếp theo tự động bật ra từ miệng: "Tớ không có thai được..."
Quả nhiê vừa nói ra, cô đã cảm thấy thoải mái hơn. Cố Thắng Nam buông tiếng thở dài, Từ Chiêu Đệ lại ngẩn ra.
Không có thai...
Không có thai được...
Chỉ thêm một chữ, mà ý nghĩa khác nhau cả ngàn dặm...
Mới đầu, Từ Chiêu Đệ còn không tin vào tai mình, sau khi nhắc lại đủ ba lần, cô mới sửng sốt: "Bạn nói là bạn..."
Cô khiếp sợ không nói tiếp được nữa, Cố Thắng Nam cố đè nén sự xót xa, bình tĩnh gật đầu, tỏ ý từ chiê đệ đã đoán đúng. Thấy vẻ mặt bạn mình như quả bóng bị xì hơi, Từ Chiêu Đệ cũng buồn lây, tâm tình sa sút: "Vậy tại sao bạn không nói với anh ta?"
"Nếu là bạn gặp tình huống đó thì bạn có nói với anh ấy không?"
Nói với bạn trai mình không thể có thai? Chuyện này đúng là không phải mất mặt vừa vừa... Từ Chiêu Đệ nghĩ một lát, nói: "Không..."
"Thì thế..." Ngoài cười khổi, bây giờ Cố Thắng Nam hoàn toàn không tìm được vẻ mặt nào phù hợp với tâm trạng của mình. "Ngộ nhỡ, anh ấy nghe thấy tớ nói không thể có thai rồi dứt khoát quay đầu đi thì tớ phải làm thế nào? Ngộ nhỡ. anh ấy không đi mà vẫn muốn lấy tớ thì càng thảm hơn, mẹ anh ấy sẽ đồng ý sao? Đối với mẹ anh ất, anh ấy lấy tớ chẳng khác nào khiến nhà anh ấy đoạn tử tuyệt tôn..."
Đây không phải một vấn đề khó vừa vừa, từ chiêu đề đau đầu, day thái dương, sốt ruột đi qua đi lại ngoài hành lang, lấy thuốc lá trong túi xách ra, định hút, chợt nhớ ra nơi này là bếp sau, không được hút thuốc. từ chiê đệ lại lặng lẽ cất bao thuốc vào trong túi.
Cố Thắng Nam thì dựa lưng vào tường, cúi thấp đầu, nhìn đôi giày của Từ Chiêu Đệ đi tới đi lui, cuối cùng quay lại đứng trước mặt mình.
Từ Chiêu Đệ đứng trước mặt cô, hai tay đặt lên vai cô, để cô ngẩng đầu nhìn mình: "Vậy bạn nên làm thế nào?"
Đây rõ ràng là ngõ cụt, không có bất cứ lối ra nào. Cố Thắng Nam chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, sức nặng đè lên cổ, cứ thế lại cúi xuống, nói: "Không biết!"
Từ Chiêu Đệ còn nhăn nhó hơn cả Cố Thắng Nam, vắt hết óc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nảy ra một ý, vẻ mặt lập tức sáng lên: "Chúng ta đi tìm Vivian, chắc chắn hắn sẽ có cách."
Vừa dứt lời, Từ Chiêu Đệ đã kéo Cố Thắng Nam chạy ra bên ngoài, tay kia cũng móc điện thoại trong túi quần ra, chuẩn bị cầu cứu Vivian. Nhưng lúc này, Cố Thắng Nam lại kéo cô về. "Tạm thời đừng nói chuyện này với bất kỳ ai."
Sau đó điện thoại của Từ Chiêu Đệ cũng bị tịch thu. "Tớ phải tỉnh táo một thời gian để suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nà."
Từ Chiêu Đệ vội nhìn cô, thấy ý cô đã quyết, cũng đành sa sút tinh thần, buông tay ra.
Cùng lúc đó, ở thành phố Thượng Hải.
Hai bên đã nhất trí ý kiến về dự án mua lại chuỗi cửa hàng bách hóa, hợp đồng chính thức được ký kết dưới sự chứng kiến của mấy trăm hãng truyền thông.
Người đóng vai trò chủ chốt trong dự án này lại ngồi hút thuốc lá trong phòng nghỉ.
Mạnh Tân Kiệt đi tới, gõ cửa, bên trong không có người trả lời, cậu ta đành đẩy cửa đi vào. Quả nhiên, vừa vào phòng đã thấy khói thuốc xộc vào mũi, Lộ Tấn dang sa sầm mặt ngồi giữa đám khói thuốc lượn lờ.
Hoàn thành công việc của nửa năm trong vong vòng mấy tháng ngắn ngủi, ai cũng cho rằng Lộ Tấn đỏ mắt vì kiếm tiền, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không cần. Thực ra chỉ có Mạnh Tân Kiệt mới biết, đó là vì anh ta vội vàng hoàn thành công việc để tính chuyện cưới xin.
Đáng tiếc, chuyện đã tới trước mắt, cô dâu lại chạy trốn theo người khác...
Mạnh Tân Kiệt đang thầm than thở, đột nhiên ánh mắt Lộ Tấn quét tới, phát hiện ánh mắt cậu trợ lý đang nhìn mình với vẻ thương xót, anh ta vô cùng khó chịu.
"Nếu cậu còn nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một con vật hiền lành bị thương như vậy, tôi sẽ..."
Lộ Tấn bất ngờ không nói nữa.
Ngay cả lời nói cay độc cũng không còn sức sát thương, có thể thấy việc cô giáo Cố Thắng Namừ chối lời cầu hôn đã tạo thành thế tấn công lớn nhường nào đối với anh ta. Mạnh Tân Kiệt rụt cổ đi tới, Cố Thắng Namránh ánh mắt anh ta, dán mắt xuống tấm thảm trải sàn: "Đây là chi phiếu Tổng giám đốc Lâm đã ký."
Lộ Tấn không thèm nhìn, chỉ lười nhác đưa tay cầm chiếc gạt tàn bên cạnh, dụi tắt điếu thuốc, mày vẫn nhíu chặt.
Mạnh Tân Kiệt nuốt nước bọt. "Còn nữa, Lộ tiên sinh, Tổng giám đốc Lâm hẹn ngài buổi tối cùng đi dự tiệc."
Lộ Tấn không hề cảm thấy hứng thú: "Không đi!"
Bị từ chối thẳng thừng, Mạnh Tân Kiệt nhất thời không biết nên làm thế nào. "Vậy.... Lấy lý do gì?"
Bình thường, lý do Lộ Tấn từ chối các cuộc gặp quan trọng đều là bị ốm, thời gian trước, anh ta hoãn lại rất nhiều cuộc họp để bay về thành phố B gặp Cố Thắng Nam hay buổi tối nấu cháo điện thoại với cô. Lý do đau đầu đều đã thử, đau dạ dày đã dùng qua, đau thượng vị cũng viện đến... Đến nỗi giờ đây tất cả mọi người đều cho rằng vị anh tài trong giới kinh doanh này là một người đầu óc phát triển, tứ chi yếu ớt.
Lộ Tấn cau mày suy tư, lúc này, Mạnh Tân Kiệt liền cân nhắc: Tối nay sếp từ chối cuộc hẹn của Tổng giám đốc Lâm, không biết còn bộ phận nào chưa được dùng đến nữa?
Rốt cuộc Lộ Tấn cũng lên tiếng: "Cứ nói là vợ tôi bỏ theo trai, tôi phải đi bắt về, không có thời gian dự tiệc."
"..." Mạnh Tân Kiệt bị sét đánh khiến tay chân run rẩy, tờ chi phiếu nhẹ nhàng bay xuống đất. Cậu ta đang cúi xuống nhặt lên, khóe mắt đã liếc thấy Lộ Tấn đứng bật dậy...
"Đặt vé máy bay chuyến sớm nhất về thành phố B cho tôi."
Lộ Tấn nói rổi đi thẳng ra khỏi phòng nghỉ, bỏ olaij một mình Mạnh Tân Kiệt run rẩy nhìn cánh cửa mở rộng cách đố không xa, thầm nghĩ: "Không lẽ... sếp... đi bắt vợ về thật à???"
Lần này, Mạnh Tân Kiệt không để ý đến tấm chi phiếu nữa, lập tức lấy điện thoại ra mật báo cho Từ Chiêu Đệ đang ở xa tận thành phố B. Mà lúc nhận được điện thoại của cậu ta, Từ Chiêu Đệ còn đang giằng co với Cố Thắng Nam trên hành lang ngoài bếp sau.
Cố Thắng Nam tịch thu điện thoại của Từ Chiêu Đệ, không cho cô gọi Vivian: "Tớ phải tỉnh táo một thời gian để suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào."
Nhưng Cố Thắng Nam vừa nói tới đây, điên thoại của Từ Chiêu Đệ đã đổ chuông. Cố Thắng Nam nhìn số gọi đến: "Thịt tươi?" Cô đành trả lại điện thoại cho Từ Chiêu Đệ, vẫn không quên nhắc: "Bạn nhất định không được nói với bất kỳ ai. Tớ về làm trước đây."
Nói xong, Cố Thắng Nam đi thẳng về bếp. Từ Chiêu Đệ do dự nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn nghe máy: "Gì thế?"
Âm thanh mừng rỡ của Mạnh Tân Kiệt vang lên: "Lộ tiên sinh sắp về thành phố B tìm cô giáo Cố!"
"Thật không?" Nghe vậy, Từ Chiêu Đệ lập tức sáng mắt lên, nhìn bóng lưng Cố Thắng Nam đang đi xa, thở phào nhẹ nhõm: Xem ra hai người này vẫn còn thuốc chữa.
Nhưng đến hôm sau, Từ Chiêu Đệ đã cuốn cờ thu trống.
Để chứng kiến thời khắc lịch sử Lộ Tấn và Cố Thắng Nam làm lành, Từ Chiêu Đệ đã cố ý đến nhà cô ở một đêm, nhưng đêm đã qua mà không thấy một sợi lông của Lộ Tấn đâu!
Sáng sớm, Từ Chiêu Đệ tỉnh lại, Cố Thắng Nam còn đang ngủ, ngay cả ngủ mơ cũng mang tâm sự nặng nề, lông mày nhíu rất chặt. Sau khi xuống giường, việc đầu tiêng của Từ Chiêu Đệ chính là tránh vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Mạnh Tân Kiệt, vặn hỏi: "Không phải anh nói Lộ Tấn về thành phố B à? Em đã bám trụ ở nhà Cố Thắng Nam một đêm mà sao vẫn chưa thấy bóng anh ta?"
"Sao lại thế được? Chuyến bay của lộ tiên sinh lúc gần tối hôm qua đã đến thành phố B rồi, chính anh đặt vé máy bay mà, làm sao anh nhớ nhầm được?"
"..." Từ Chiêu Đệ ngồi trên nắp bồn cầu, con ngươi đảo một vòng: "Chẳng lẽ Lộ Tấn lâm trận lùi bước, không lên máy bay? Hay..." Con ngươi cô đảo thêm vòng nữa, một ý nghĩ khác lại xuất hiện: "Anh ta định thủ tiêu tình địch trước khi cướp Cố Thắng Nam về? Nghĩa là anh ta đến tìm bác sĩ Chung trước?"
Từ Chiêu Đệ đang cắn móng tay suy nghĩ miên man, đột nhiên có người gõ cửa nhà vệ sinh, Cố Thắng Nam bên ngoài nói với giọng ngái ngủ: "Chiêu đệ? Bạn xong chưa? Tớ cần dùng nhà vệ sinh."
Từ Chiêu Đệ bật dậy, vội ấn nút xả nước, cao giọng nói với Cố Thắng Nam ở bên ngoài: "A, xong rồi, xong rồi!"
Sau đó lại thấp giọng nói với Mạnh Tân Kiệt ở đầu dây bên kia: "Thôi nhé, lúc nào Lộ Tấn đến tìm Cố Thắng Nam em sẽ gọi lại cho anh."
Lúc mở cửa nhà vệ sinh, Từ Chiêu Đệ đã giấu điện thoại đi, chột dạ cười cười hỏi Cố Thắng Nam: "Sao hôm nay bạn dậy sớm thế?"
"Có chút việc đột xuất phải đi sớm." Hình như Cố Thắng Nam có việc đột xuất thật, nói xong liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cầm chiếc cốc trên bồn rửa tay, vội vã đánh răng.
Trước khi đi làm, Cố Thắng Nam vội đến bệnh viện.
Người của bệnh viện sáng sớm đã gọi cho cô, bảo cô đến một chuyến.
Kết quả xét nghiệm lại của cô đã có từ lâu, giờ gọi cô đến bệnh viện làm gì? Mặc dù không hiểu nhưng Cố Thắng Nam vẫn chạy tới sớm nhất có thể.
Ngồi đủ một tiếng trong phòng khám phụ khoa, Cố Thắng Nam như người mất hồn, cầm kết quả xét nghiệm mới nhất, máy móc bước ra khỏi phòng khám bệnh.
Cô chẳng khác nào một người mất hồn, vì vậy, bóng dáng cao lớn của người nào đó đã đứng trước mặt mà cô vẫn không phát hiện, đến tận lúc đầu va vào ngực đối phương, cô mới hoàn hồn, ngẩng lên nhìn...
Lộ Tấn cứ thế lặng lẽ đứng trước mặt cô.
Cố Thắng Nam sửng sốt: "Tại sao anh..."
Không đợi Cố Thắng Nam nói xong, giống như đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, Lộ Tấn hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đặt hai tay lên vai cô...
"Cố Thắng Nam, anh nói với em, anh không hề thích trẻ con. Không! Không phải không thích, mà là cực ghét mới đúng! Anh chỉ thích sau khi kết hôn, chúng ta sẽ không sinh con, trẻ con có gì hay chứ? Ngoài chuyện quấn lấy em mỗi ngày thì bọn nó còn biết làm gì? Đi đâu cũng phỉa có người trông, ra cửa chơi em cũng phải đi theo, nghịch đất nặn em cũng phải trông, cào mặt em như chó con, dây đầy nước dãi lên mặt em..."
Cố Thắng Nam hoảng sợ, mặt trắng bệch, vội ngăn anh ta lại. Lộ Tấn lại hất tay cô ra, vẫn giữ chặt vai cô, hết sức trịnh trọng, hết sức nghiêm túc, hết sức chắc chắn tiếp tục nói: "Trẻ con cãi lộn quậy phá, suốt ngày khóc sướt mướt, em dạy nó cũng không nghe, chỉ biết khóc hu hu, em chiều nó, sau này nó sẽ thành cặn bã xã hội, em nghiêm khắc với nó, người khác lại nói em ngược đãi trẻ con. Chúng ta cần gì phải lãng phí thời gian nữa cuộc đời cho bọn chúng chứ?"
Cố Thắng Nam căng thẳng nhìn quanh, bây giờ đang ở khoa phụ sản! Không ít bà mẹ đang bế con đứng trên hành lang! Mà lúc này nghe thấy Lộ Tấn đàng hoàng nói ra những lời khác thường như vậy, các bà mẹ này đều xanh mặt nhìn về phía anh ta như đang nhìn một phần tử khủng bố.
Hiển nhiên, Lộ Tấn đã làm mọi người căm phẫn.
Một người đàn ông khỏe mạnh đứng bên vợ con anh ta thực sự không thể nghe được nữa, cởi áo khoác, mặc độc một chiếc áo ba lỗ trắng, cánh tay xăm trổ, nắm chặt nắm đấm, phăm phăm đến gần Lộ Tấn.
Lộ Tấn xoay lưng về phía người đó nên không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Kết hôn là chuyện của hai người, con cái vốn là chuyện dư thừa, ai nói kết hôn nhất định phải sinh con? Ai nói nhất định phải nuôi còn để có người chăm sóc? Tất cả đều là tư tưởng cổ hủ phong kiến..."
Cả đời này, Cố Thắng Nam cũng chưa nghe ai nói mộ hơi dài như Lộ Tấn lúc này, thậm chí còn không cần thở gấp. Cô muốn xen vào cũng không được. "Anh nghe em nói đã..."
Vừa nói được mấy chữ này, Cố Thắng Nam đã nghẹn họng.
Cố Thắng Nam hoàn toàn không có cơ hội ngắt lời Lộ Tấn, chỉ có thể khua chân múa tay, trợn mắt để thể hiện sự vội vàng của mình. Mà lúc này, nhìn qua vai Lộ Tấn, thấy người đàn ông xăm mình nọ, cô càng căng thẳng hơn, không còn cách nào khác, đành đưa tay che miệng Lộ Tấn lại: "Anh. Nghe em nói đã!"
Lộ Tấn sửng sốt.
Cố Thắng Nam vội liếc người đàn ông sau lưng Lộ Tấn, thấy người này còn cách chỗ mình không đến năm mét, cô vội nói ngắn gọn: "Bác sĩ chẩn đoán sai! Em không bị vô sinh!"
Đồng tử Lộ Tấn đột nhiên co lại. Anh ta quay đầu, nhìn người quấy rầy mình...
Rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng có thể buông tay che miệng anh ta ra.
Đầu óc Lộ Tấn trải qua năm giây trống rỗng, miệng lưỡi độc địa lúc này không ngờ cũng biết lắp bắp: "Em... Em nói là... chẩn đoán sai?"
Chuyện hơi phức tạp, chính Cố Thắng Nam đến giờ vẫn còn lờ mờ như đi trong sương mù: "Cung không hẳn là chẩ đoán sai, thực ra là..."
Lộ Tấn vặn hỏi: "Thực ra là cái gì?"
Cố Thắng Nam đột nhiên im lặng không nói, chỉ sợ hãi nhìn phía sau Lộ Tấn, thì ra lúc này, người đàn ông cao to đã đi tới phía sau anh ta rồi. Lộ Tấn vừa hỏi xong thì người đàn ông đó cũng vỗ vỗ vai anh ta.
Bị quấy rầy, Lộ Tấn khó chịu. Quay đầu nhìn xoáy vào người quấy rầy đó...
Ánh mắt âm tàn, lạnh buốt của anh ta lập tức khiến cơ bắp trên người đàn ông đó run rẩy, sợ hãi đứng yên không dám nhúc nhích...
Tác giả :
Lam Bạch Sắc