Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ
Chương 14: Thay đổi
Cố Hiểu Đao sốt ruột. Sư huynh! Sao ngươi lại có thể gia nhập Cửu Vân cung chứ? Ngươi vào Cửu Vân cung sao ta có thể với cung chủ muốn cùng ngươi trở về quỷ cốc hả!! Vì thế Cố Hiểu Đao lớn tiếng nói: “Không được!”
Thánh y cũng không quay đầu lại nói: “Ta lại không có hỏi ngươi.” Sau đó dùng ánh mắt mong chờ nhìn cung chủ trả lời thuyết phục.
Cung chủ cười như không cười, “Cửu Vân cung không thu người an nhàn.”
Thánh y xúc động phẫn nộ nói: “Ta mà an nhàn? Sao ta có thể an nhàn chứ? Người an nhàn chân chính không phải là vị bên cạnh này sao? Ngay cả y thuật cũng quên, ngài nói ngài còn giữ làm gì?!”
Cố Hiểu Đao khó thể tin nhìn thánh y, người sau chột dạ quay mặt đi. Đệch mợ, vị sư huynh này thật sự là một tay bán đứng đội hữu a!!!
Ánh mắt cung chủ chậm rãi đảo qua Cố Hiểu Đao, tựa hồ đang cân nhắc lời thánh y nói.
Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Ta vẫn là hữu dụng.”
Cung chủ: “Tỷ như?”
Cố Hiểu Đao trầm mặc một chút, “Tỷ như... ta bách độc bất xâm.”
Thánh y đúng lúc bổ thêm một đao: “Đây chỉ là thể chất trong thân thể ngươi thôi.”
Cố Hiểu Đao thật sự muốn gọi tiểu Hoàng nhào lên cắn đứt cổ hắn, nhưng tiểu Hoàng không có ở hiện trường.
Dựa vào chó không bằng dựa vào chính mình a! Cố Hiểu Đao lau nước mắt chua xót một phen, mặt đứng đắn nói: “Ít nhất ta có thể dẫn Thu Tam Nguyệt ra?”
Đoạn Yến mỉm cười: “Vậy Thu Tam Nguyệt đâu?”
Cố Hiểu Đao rất muốn lật bàn: “Không phải đã nói là nội trong ba tháng sao! Hơn nữa ta đi theo bên cạnh ngươi không phải là hầu hạ ngươi hả!”
Đoạn Yến không chút để ý nói: “Ngươi cũng biết là ngươi đang hầu hạ bổn cung à, nhưng bổn cung nhìn thấy khung xương ngươi rất lớn.”
Khung xương lớn là ngươi biết không!! Cố Hiểu Đao làm bộ như nghe không hiểu, cười hì hì nói: “Khung xương của ta không lớn a, còn thấp hơn ngài một cái đầu.”
Khóe miệng cung chủ cong lên, “Vậy đêm nay phải xem thành ý của ngươi thế nào?”
Cố Hiểu Đao ngạc nhiên nói: “Vì sao phải là đêm nay? Bây giờ cũng có thể a!”
Cung chủ ý vị sâu sa nói: “Bây giờ?”
Có cái gì không đúng hả? Cố Hiểu Đao yên lặng lùi về phía sau hai bước, “Ngươi... Ngươi ngàn vạn đừng xằng bậy, bây giờ là thời kỳ nghiêm đánh, dưới cổ cũng không thể miêu tả!”
Thánh y ở một bên không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc có cho ta gia nhập Cửu Vân cung không?”
Cung chủ: “Không cho.”
Thánh y: “...”
Thánh y: “Không cho cũng được! Có thể nói cho ta biết vị nam phẫn nữ trang xinh đẹp kia tên gọi là gì không?”
Cung chủ: “Không thể.”
“...” Thánh y đưa mắt chuyển sang nhìn Cố Hiểu Đao.
Cố Hiểu Đao: “Ngươi vừa mới bán ta ra ngoài cư nhiên còn có mặt mũi hỏi ta?”
“...” Thánh y lệ chảy ròng ròng chạy ra ngoài.
Đoạn Yến vung tay áo, một chiếc đũa bay theo lộ tuyến thánh y chạy, xuyên qua tay áo hắn, cắm vào ván cửa.
Trên trán thánh y đổ một giọt mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Làm, làm gì vậy?”
Đoạn Yến mỉm cười: “Phối phương hóa công tán.”
Thánh y đành phải cố sức rút ra chiếc đũa kia, không tình nguyện bắt đầu viết phối phương.
Thánh y vừa viết vừa càu nhàu nói: “Ngươi muốn phối phương hóa công tán làm cái gì?”
Trên mặt Đoạn Yến vẫn là treo một nụ cười, tỏ rõ không muốn nhiều lời.
Cố Hiểu Đao vỗ tay một cái: “Ta nhớ ra rồi, lúc trước rõ ràng ngươi muốn là giải dược hóa công tán a!”
Đoạn Yến liếc hắn một cái, “Phối phương còn không có, lấy giải dược làm gì?” Sau đó ngừng một chút, nhìn về phía thánh y nói: “Viết luôn phối phương giải dược luôn đi.”
Thánh y đang chuẩn bị chế giễu hai câu, lại nghe được Đoạn Yến thản nhiên nói: “Người kia gọi Diễm Cô, ngươi không muốn quen biết hắn sao?” Sau đó nội tâm dâng trào, tốc độ viết chữ cũng nhanh hơn.
Tư thế này là muốn được lưu lại a! Cố Hiểu Đao sốt ruột, làm bộ tùy ý hỏi: “Sư huynh, không biết sư phụ chúng ta... lão nhân gia người bây giờ có khoẻ mạnh không?”
Thánh y nói: “Sư phụ quỷ cốc rất nhiều, ngươi hỏi người nào?”
Là nhiều cỡ nào!! Sư phụ thần y không phải là chỉ có một người thôi sao? Cố Hiểu Đao ngàn vạn lần không nghĩ tới là đáp án này, lại hỏi: “Bình thường quan hệ với chúng ta có tốt không?”
Thánh y đầu cũng không nâng, “Quan hệ với ta tốt, có; Quan hệ với ngươi tốt, không có.”
“...” Thật đúng là người đẹp trai thường không có bằng hữu. Cố Hiểu Đao có chút phiền muộn, buồn bã nói: “Thật muốn trở về một chuyến.” Du tử giang hồ, cũng là sẽ hoài niệm quá khứ đã qua, sư huynh ngươi phối hợp với ta nhanh lên!
Thánh y hừ một tiếng: “Đầu óc có bệnh mới trở về!” Nói xong dừng một chút, lại nói: “Không đúng a, đầu óc ngươi là có vấn đề!”
Đầu óc ngươi mới có vấn đề! Cố Hiểu Đao không thèm so đo với hắn, tiếp tục phiền muộn nói: “Khi nào ngươi trở về? Nhớ dẫn ta đi cùng!”
Chỉ nghe thấy cung chủ ở bên cạnh cười khẩy một tiếng: “Muốn chạy trốn khỏi Cửu Vân cung? Hỏi qua bổn cung chưa?”
Chẳng lẽ thực sự rõ ràng vậy sao? Cố Hiểu Đao vội vàng bày ra gương mặt tươi cười biểu cảm sinh động nói: “Không! Sao ta lại muốn chạy trốn chứ, Cửu Vân cung giống như là ngôi nhà thứ hai của ta, cung chủ chính là huynh đệ của ta, người trung thành như ta sao có thể rời bỏ nhà mình và huynh đệ chứ?”
Cung chủ khẽ nhíu mày: “Huynh đệ?”
Chẳng lẽ là ngươi còn muốn làm cha? Cố Hiểu Đao gật đầu, “Không sai, huynh đệ.”
Cung chủ bày ra vẻ mặt 'Ngươi cũng xứng làm huynh đệ của ta', thản nhiên nói: “Huynh đệ của ta chỉ có một, gọi Đoạn Dục.”
Cố Hiểu Đao vỗ bàn đứng lên: “Sao lại có thể như thế. Kiều Phong đại ca, ngươi còn có Hư Trúc hiền đệ ta a!”
Cung chủ: “Kiều Phong? Hư Trúc?”
Cố Hiểu Đao khoát tay, “Nói ngươi cũng không biết, ngươi cứ coi như ta phát bệnh đi!”
Trong mắt cung chủ bỗng nhiên nổi lên sát khí: “Ngươi không phải tên Triển Chiêu, có đúng không?”
Thánh y ở một bên nói: “Triển Chiêu là ai?”
“...” CMN bổ đao cuồng ma! Cố Hiểu Đao cảm thấy sinh mệnh của mình lập tức sẽ trôi qua, mặc kệ thế nào, tiếng nói lớn chính là có lý! Vì thế nhìn về phía thánh y cả giận nói: “Làm đồng môn, ngay cả tên của ta ngươi cũng không biết hả?? Ta chính là Triển Chiêu! Triển Chiêu chính là ta! Ngươi nhớ kĩ cho ta!” Sau đó vẻ mặt lại mỉm cười nhìn sang cung chủ nói: “Ta thật sự gọi là Triển Chiêu.”
Đầu kia thánh y bị kinh hách, nửa ngày mới phản bác nói: “Ngươi cũng không không biết tên của ta?! Quỷ cốc không thể hỏi tính danh thân thế đồng môn, đây có gì đâu mà kỳ quái!”
A ha ha ha ha ha! Như thế nào chính là đáp án này, thật sự là ông trời cũng muốn bảo vệ hắn một mạng.
Nhưng là... Làm sao không kỳ quái!? Từ nhỏ đến lớn làm đồng môn của nhau thế nhưng không biết tên tên của đối phương?? Cái môn quy gì kỳ lạ thế! Cố Hiểu Đao chống nạnh nói: “Vậy ngươi nói a! Tên là gì!”
Thánh y khí định thần nhàn chấm mực, “Không nói cho ngươi.”
“...” Ai thèm biết!
Cố Hiểu Đao uốn éo đầu, phát hiện cung chủ còn đang nhìn mình chằm chằm, sợ tới mức chân mềm nhũn, “Ta đã nói ta thật sự gọi Triển Chiêu! Hư Trúc Kiều Phong và Đoàn Dự là nhân vật trong cố sự. Cung chủ ngươi ngàn vạn lần không cần suy nghĩ nhiều!!”
Cung chủ nói: “Cố sự gì? Nói cho ta nghe một chút?”
Lúc trước ngươi muốn ta ca hát, hiện tại lại muốn ta kể chuyện. Cuộc sống người cổ đại hơi đơn điệu là có thể hiểu, nhưng mà ngươi cũng không thể đem ta trở thành nghệ nhân toàn năng a! Cố Hiểu Đao oán thầm nửa ngày, há mồm nói: “Chưa xem hết, không kể được.”
Ánh mắt cung chủ nhìn hắn có chút vô tội, nói: “Nhưng mà ta muốn nghe.”
Lúc này chân Cố Hiểu Đao thật sự mềm nhũn, bộ dạng này của cung chủ sao lại cảm thấy có chút manh a! Hay là điểm manh của ta rất kỳ quái?? Đây nhất định là ảo giác!
Hung hăng nhéo chính mình một phen, Cố Hiểu Đao nói: “Cố sự này vô cùng dài...”
Thánh y nói: “Dài cỡ nào!”
Cố Hiểu Đao không để ý đến hắn, hắng giọng một cái: “Liền bắt đầu nói từ đệ đệ cung chủ Đoàn Dự đi.”
“Đệ đệ của ngươi - Đoàn Dự chính là con của Trấn Nam vương Đại Lý quốc, tướng mạo anh tuấn, là một công tử văn nhã...”
Còn chưa nói xong, cung chủ đã cắt ngang một câu: “Quốc gì?”
Cố Hiểu Đao lặp lại lần nữa: “Đại Lý quốc!”
“Di, còn có quốc gia này? Ở đâu vậy?”
Đó là thời đại hư cấu, các ngươi thì biết cái đếch gì! Ngại uy lực của cung chủ, Cố Hiểu Đao vẫn là kiên nhẫn trả lời: “Ở Tây Nam...”
Cung chủ nghiêm túc nói: “Tây nam chỉ có Vân châu, bên cạnh là Thục Xuyên, đều thuộc Đại Trữ Triêu, không có Đại Lý quốc.”
Ngươi nghiêm túc cái rắm! Cố Hiểu Đao sắp điên rồi, hít sâu vài hơi nói: “Cung chủ đại nhân, cố sự này chỉ là hư cấu!” Nghĩ quá nhiều rồi, nếu là thật, đệ đệ ngươi là vương tử, vậy ngươi nha cũng là vương tử!
Cung chủ nhướng mày: “Chuyện hư cấu ai muốn nghe, không nghe.”
“...” Cố Hiểu Đao không lời gì để nói nhìn trời, thời thơ ấu của cung chủ trải qua không được tốt sao, ngay cả cố sự cũng sẽ không nghe!! Bất quá cũng đỡ hắn tốn võ mồm, vẫn là ngậm miệng thì tốt hơn.
Thánh y ở một bên đợi hồi lâu cũng không đợi được đoạn sau, sốt ruột: “Tiếp tục a? Sao không nói gì hết vậy?”
Cung chủ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Phương thuốc viết xong chưa?”
Thánh y liên tục gật đầu, “Viết xong rồi viết xong rồi.” Một bên cầm lên đưa cho cung chủ nhìn.
Cung chủ ừ một tiếng, tiếp nhận phương thuốc mỉm cười nói: “Ngươi có thể lăn.”
Thánh y sửng sốt: “Cố sự còn chưa nghe xong? Không đúng, Diễm Cô kia đâu? Ngươi nói muốn giới thiệu cho ta!!”
Cung chủ nhướng mày, “Diễm Cô là người phương nào?”
Thánh y không thể tưởng được hắn sẽ đổi ý, chỉ vào hắn cả giận: “Ngươi!”
Cung chủ bày ra vẻ mặt 'Ngươi làm gì được ta', làm cái thủ thế, Chu Tước giống như đội quân danh dự đứng một bên bị xem nhẹ hồi lâu liền mang theo hắn nhảy ra ngoài cửa sổ.
Chậc chậc, cung chủ thật sự là vô cùng gian trá a! Nếu Diễm Cô thật sự có thể thành đôi với sư huynh, vậy hành vi này của cung chủ chính là cầm gậy đánh uyên ương! Cố Hiểu Đao ở trong lòng đốt cho thánh y một cây nến, nhưng cũng cảm thấy hình như quên chuyện quan trọng gì rồi.
Rốt cuộc quên chuyện gì!! Cố Hiểu Đao dùng sức gãi đầu tự hỏi vấn đề này.
Cung chủ ở một bên nhìn nhíu mày: “Đừng gãi đầu nữa, đều rụng xuống đất.”
A a a a a, sau khi Cố Hiểu Đao nghe được lại gãi thêm hai cái, nhất định là tóc hút khô chất dinh dưỡng trên não rồi! Cho nên mới sử dụng không tốt!
Cung chủ lạnh lùng liếc hắn một cái: “Bổn cung nói ngươi không được gãi.”
Cố Hiểu Đao phẫn nộ ngừng tay, bắt đầu chà xát mặt. Mợ nó, gãi đầu cũng không cho, không hề có tự do!
“Ngươi sốt ruột như vậy là bởi vì sư huynh của ngươi đi rồi?”
Cố Hiểu Đao nâng mặt: “Đương nhiên không phải, là bởi vì hắn đi rồi ta không biết phải làm sao mới có thể trở về quỷ cốc.” Nói xong bỗng nhiên mạnh mẽ vỗ đùi một cái: “Nghĩ ra rồi, chính là vấn đề quan trọng này!”
Cung chủ híp mắt lại, “Xem ra ngươi vẫn là muốn chạy.”
“Không có a!” Cố Hiểu Đao theo bản năng phản bác, trong lòng rất khẩn trương, xem ra còn phải tổ chức ngôn ngữ nữa!
Cung chủ vỗ tay.
Là lười tự mình động thủ, kêu người đến kết liễu tiểu gia sao! Cố Hiểu Đao vẻ mặt hoảng sợ lui ở ghế trên.
Chỉ thấy một đám người từ ngoài cửa bước vào, hơn nữa trước đám kia mỹ nữ đúng là Diễm Cô
Cố Hiểu Đao đáng thương hề hề nói: “Diễm Cô ngươi đừng giết ta, nói không chừng ngươi chính là sư tẩu tương lai của ta...”
Diễm Cô cười khúc khích, nháy mắt nói: “Ngươi bị điên hả, ai muốn giết ngươi, sư tẩu gì chứ?”
Cố Hiểu Đao nhìn cung chủ, thầm nghĩ nếu không cung chủ ngăn cản, ngươi có thể sẽ cùng sư huynh thiếu tâm nhãn song túc song phi.
Cung chủ không để ý tới hắn, nhìn Diễm Cô nói: “Mang chút đồ ăn lên.”
Thì ra là đến mang thức ăn lên!
Thánh y cũng không quay đầu lại nói: “Ta lại không có hỏi ngươi.” Sau đó dùng ánh mắt mong chờ nhìn cung chủ trả lời thuyết phục.
Cung chủ cười như không cười, “Cửu Vân cung không thu người an nhàn.”
Thánh y xúc động phẫn nộ nói: “Ta mà an nhàn? Sao ta có thể an nhàn chứ? Người an nhàn chân chính không phải là vị bên cạnh này sao? Ngay cả y thuật cũng quên, ngài nói ngài còn giữ làm gì?!”
Cố Hiểu Đao khó thể tin nhìn thánh y, người sau chột dạ quay mặt đi. Đệch mợ, vị sư huynh này thật sự là một tay bán đứng đội hữu a!!!
Ánh mắt cung chủ chậm rãi đảo qua Cố Hiểu Đao, tựa hồ đang cân nhắc lời thánh y nói.
Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Ta vẫn là hữu dụng.”
Cung chủ: “Tỷ như?”
Cố Hiểu Đao trầm mặc một chút, “Tỷ như... ta bách độc bất xâm.”
Thánh y đúng lúc bổ thêm một đao: “Đây chỉ là thể chất trong thân thể ngươi thôi.”
Cố Hiểu Đao thật sự muốn gọi tiểu Hoàng nhào lên cắn đứt cổ hắn, nhưng tiểu Hoàng không có ở hiện trường.
Dựa vào chó không bằng dựa vào chính mình a! Cố Hiểu Đao lau nước mắt chua xót một phen, mặt đứng đắn nói: “Ít nhất ta có thể dẫn Thu Tam Nguyệt ra?”
Đoạn Yến mỉm cười: “Vậy Thu Tam Nguyệt đâu?”
Cố Hiểu Đao rất muốn lật bàn: “Không phải đã nói là nội trong ba tháng sao! Hơn nữa ta đi theo bên cạnh ngươi không phải là hầu hạ ngươi hả!”
Đoạn Yến không chút để ý nói: “Ngươi cũng biết là ngươi đang hầu hạ bổn cung à, nhưng bổn cung nhìn thấy khung xương ngươi rất lớn.”
Khung xương lớn là ngươi biết không!! Cố Hiểu Đao làm bộ như nghe không hiểu, cười hì hì nói: “Khung xương của ta không lớn a, còn thấp hơn ngài một cái đầu.”
Khóe miệng cung chủ cong lên, “Vậy đêm nay phải xem thành ý của ngươi thế nào?”
Cố Hiểu Đao ngạc nhiên nói: “Vì sao phải là đêm nay? Bây giờ cũng có thể a!”
Cung chủ ý vị sâu sa nói: “Bây giờ?”
Có cái gì không đúng hả? Cố Hiểu Đao yên lặng lùi về phía sau hai bước, “Ngươi... Ngươi ngàn vạn đừng xằng bậy, bây giờ là thời kỳ nghiêm đánh, dưới cổ cũng không thể miêu tả!”
Thánh y ở một bên không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc có cho ta gia nhập Cửu Vân cung không?”
Cung chủ: “Không cho.”
Thánh y: “...”
Thánh y: “Không cho cũng được! Có thể nói cho ta biết vị nam phẫn nữ trang xinh đẹp kia tên gọi là gì không?”
Cung chủ: “Không thể.”
“...” Thánh y đưa mắt chuyển sang nhìn Cố Hiểu Đao.
Cố Hiểu Đao: “Ngươi vừa mới bán ta ra ngoài cư nhiên còn có mặt mũi hỏi ta?”
“...” Thánh y lệ chảy ròng ròng chạy ra ngoài.
Đoạn Yến vung tay áo, một chiếc đũa bay theo lộ tuyến thánh y chạy, xuyên qua tay áo hắn, cắm vào ván cửa.
Trên trán thánh y đổ một giọt mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Làm, làm gì vậy?”
Đoạn Yến mỉm cười: “Phối phương hóa công tán.”
Thánh y đành phải cố sức rút ra chiếc đũa kia, không tình nguyện bắt đầu viết phối phương.
Thánh y vừa viết vừa càu nhàu nói: “Ngươi muốn phối phương hóa công tán làm cái gì?”
Trên mặt Đoạn Yến vẫn là treo một nụ cười, tỏ rõ không muốn nhiều lời.
Cố Hiểu Đao vỗ tay một cái: “Ta nhớ ra rồi, lúc trước rõ ràng ngươi muốn là giải dược hóa công tán a!”
Đoạn Yến liếc hắn một cái, “Phối phương còn không có, lấy giải dược làm gì?” Sau đó ngừng một chút, nhìn về phía thánh y nói: “Viết luôn phối phương giải dược luôn đi.”
Thánh y đang chuẩn bị chế giễu hai câu, lại nghe được Đoạn Yến thản nhiên nói: “Người kia gọi Diễm Cô, ngươi không muốn quen biết hắn sao?” Sau đó nội tâm dâng trào, tốc độ viết chữ cũng nhanh hơn.
Tư thế này là muốn được lưu lại a! Cố Hiểu Đao sốt ruột, làm bộ tùy ý hỏi: “Sư huynh, không biết sư phụ chúng ta... lão nhân gia người bây giờ có khoẻ mạnh không?”
Thánh y nói: “Sư phụ quỷ cốc rất nhiều, ngươi hỏi người nào?”
Là nhiều cỡ nào!! Sư phụ thần y không phải là chỉ có một người thôi sao? Cố Hiểu Đao ngàn vạn lần không nghĩ tới là đáp án này, lại hỏi: “Bình thường quan hệ với chúng ta có tốt không?”
Thánh y đầu cũng không nâng, “Quan hệ với ta tốt, có; Quan hệ với ngươi tốt, không có.”
“...” Thật đúng là người đẹp trai thường không có bằng hữu. Cố Hiểu Đao có chút phiền muộn, buồn bã nói: “Thật muốn trở về một chuyến.” Du tử giang hồ, cũng là sẽ hoài niệm quá khứ đã qua, sư huynh ngươi phối hợp với ta nhanh lên!
Thánh y hừ một tiếng: “Đầu óc có bệnh mới trở về!” Nói xong dừng một chút, lại nói: “Không đúng a, đầu óc ngươi là có vấn đề!”
Đầu óc ngươi mới có vấn đề! Cố Hiểu Đao không thèm so đo với hắn, tiếp tục phiền muộn nói: “Khi nào ngươi trở về? Nhớ dẫn ta đi cùng!”
Chỉ nghe thấy cung chủ ở bên cạnh cười khẩy một tiếng: “Muốn chạy trốn khỏi Cửu Vân cung? Hỏi qua bổn cung chưa?”
Chẳng lẽ thực sự rõ ràng vậy sao? Cố Hiểu Đao vội vàng bày ra gương mặt tươi cười biểu cảm sinh động nói: “Không! Sao ta lại muốn chạy trốn chứ, Cửu Vân cung giống như là ngôi nhà thứ hai của ta, cung chủ chính là huynh đệ của ta, người trung thành như ta sao có thể rời bỏ nhà mình và huynh đệ chứ?”
Cung chủ khẽ nhíu mày: “Huynh đệ?”
Chẳng lẽ là ngươi còn muốn làm cha? Cố Hiểu Đao gật đầu, “Không sai, huynh đệ.”
Cung chủ bày ra vẻ mặt 'Ngươi cũng xứng làm huynh đệ của ta', thản nhiên nói: “Huynh đệ của ta chỉ có một, gọi Đoạn Dục.”
Cố Hiểu Đao vỗ bàn đứng lên: “Sao lại có thể như thế. Kiều Phong đại ca, ngươi còn có Hư Trúc hiền đệ ta a!”
Cung chủ: “Kiều Phong? Hư Trúc?”
Cố Hiểu Đao khoát tay, “Nói ngươi cũng không biết, ngươi cứ coi như ta phát bệnh đi!”
Trong mắt cung chủ bỗng nhiên nổi lên sát khí: “Ngươi không phải tên Triển Chiêu, có đúng không?”
Thánh y ở một bên nói: “Triển Chiêu là ai?”
“...” CMN bổ đao cuồng ma! Cố Hiểu Đao cảm thấy sinh mệnh của mình lập tức sẽ trôi qua, mặc kệ thế nào, tiếng nói lớn chính là có lý! Vì thế nhìn về phía thánh y cả giận nói: “Làm đồng môn, ngay cả tên của ta ngươi cũng không biết hả?? Ta chính là Triển Chiêu! Triển Chiêu chính là ta! Ngươi nhớ kĩ cho ta!” Sau đó vẻ mặt lại mỉm cười nhìn sang cung chủ nói: “Ta thật sự gọi là Triển Chiêu.”
Đầu kia thánh y bị kinh hách, nửa ngày mới phản bác nói: “Ngươi cũng không không biết tên của ta?! Quỷ cốc không thể hỏi tính danh thân thế đồng môn, đây có gì đâu mà kỳ quái!”
A ha ha ha ha ha! Như thế nào chính là đáp án này, thật sự là ông trời cũng muốn bảo vệ hắn một mạng.
Nhưng là... Làm sao không kỳ quái!? Từ nhỏ đến lớn làm đồng môn của nhau thế nhưng không biết tên tên của đối phương?? Cái môn quy gì kỳ lạ thế! Cố Hiểu Đao chống nạnh nói: “Vậy ngươi nói a! Tên là gì!”
Thánh y khí định thần nhàn chấm mực, “Không nói cho ngươi.”
“...” Ai thèm biết!
Cố Hiểu Đao uốn éo đầu, phát hiện cung chủ còn đang nhìn mình chằm chằm, sợ tới mức chân mềm nhũn, “Ta đã nói ta thật sự gọi Triển Chiêu! Hư Trúc Kiều Phong và Đoàn Dự là nhân vật trong cố sự. Cung chủ ngươi ngàn vạn lần không cần suy nghĩ nhiều!!”
Cung chủ nói: “Cố sự gì? Nói cho ta nghe một chút?”
Lúc trước ngươi muốn ta ca hát, hiện tại lại muốn ta kể chuyện. Cuộc sống người cổ đại hơi đơn điệu là có thể hiểu, nhưng mà ngươi cũng không thể đem ta trở thành nghệ nhân toàn năng a! Cố Hiểu Đao oán thầm nửa ngày, há mồm nói: “Chưa xem hết, không kể được.”
Ánh mắt cung chủ nhìn hắn có chút vô tội, nói: “Nhưng mà ta muốn nghe.”
Lúc này chân Cố Hiểu Đao thật sự mềm nhũn, bộ dạng này của cung chủ sao lại cảm thấy có chút manh a! Hay là điểm manh của ta rất kỳ quái?? Đây nhất định là ảo giác!
Hung hăng nhéo chính mình một phen, Cố Hiểu Đao nói: “Cố sự này vô cùng dài...”
Thánh y nói: “Dài cỡ nào!”
Cố Hiểu Đao không để ý đến hắn, hắng giọng một cái: “Liền bắt đầu nói từ đệ đệ cung chủ Đoàn Dự đi.”
“Đệ đệ của ngươi - Đoàn Dự chính là con của Trấn Nam vương Đại Lý quốc, tướng mạo anh tuấn, là một công tử văn nhã...”
Còn chưa nói xong, cung chủ đã cắt ngang một câu: “Quốc gì?”
Cố Hiểu Đao lặp lại lần nữa: “Đại Lý quốc!”
“Di, còn có quốc gia này? Ở đâu vậy?”
Đó là thời đại hư cấu, các ngươi thì biết cái đếch gì! Ngại uy lực của cung chủ, Cố Hiểu Đao vẫn là kiên nhẫn trả lời: “Ở Tây Nam...”
Cung chủ nghiêm túc nói: “Tây nam chỉ có Vân châu, bên cạnh là Thục Xuyên, đều thuộc Đại Trữ Triêu, không có Đại Lý quốc.”
Ngươi nghiêm túc cái rắm! Cố Hiểu Đao sắp điên rồi, hít sâu vài hơi nói: “Cung chủ đại nhân, cố sự này chỉ là hư cấu!” Nghĩ quá nhiều rồi, nếu là thật, đệ đệ ngươi là vương tử, vậy ngươi nha cũng là vương tử!
Cung chủ nhướng mày: “Chuyện hư cấu ai muốn nghe, không nghe.”
“...” Cố Hiểu Đao không lời gì để nói nhìn trời, thời thơ ấu của cung chủ trải qua không được tốt sao, ngay cả cố sự cũng sẽ không nghe!! Bất quá cũng đỡ hắn tốn võ mồm, vẫn là ngậm miệng thì tốt hơn.
Thánh y ở một bên đợi hồi lâu cũng không đợi được đoạn sau, sốt ruột: “Tiếp tục a? Sao không nói gì hết vậy?”
Cung chủ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Phương thuốc viết xong chưa?”
Thánh y liên tục gật đầu, “Viết xong rồi viết xong rồi.” Một bên cầm lên đưa cho cung chủ nhìn.
Cung chủ ừ một tiếng, tiếp nhận phương thuốc mỉm cười nói: “Ngươi có thể lăn.”
Thánh y sửng sốt: “Cố sự còn chưa nghe xong? Không đúng, Diễm Cô kia đâu? Ngươi nói muốn giới thiệu cho ta!!”
Cung chủ nhướng mày, “Diễm Cô là người phương nào?”
Thánh y không thể tưởng được hắn sẽ đổi ý, chỉ vào hắn cả giận: “Ngươi!”
Cung chủ bày ra vẻ mặt 'Ngươi làm gì được ta', làm cái thủ thế, Chu Tước giống như đội quân danh dự đứng một bên bị xem nhẹ hồi lâu liền mang theo hắn nhảy ra ngoài cửa sổ.
Chậc chậc, cung chủ thật sự là vô cùng gian trá a! Nếu Diễm Cô thật sự có thể thành đôi với sư huynh, vậy hành vi này của cung chủ chính là cầm gậy đánh uyên ương! Cố Hiểu Đao ở trong lòng đốt cho thánh y một cây nến, nhưng cũng cảm thấy hình như quên chuyện quan trọng gì rồi.
Rốt cuộc quên chuyện gì!! Cố Hiểu Đao dùng sức gãi đầu tự hỏi vấn đề này.
Cung chủ ở một bên nhìn nhíu mày: “Đừng gãi đầu nữa, đều rụng xuống đất.”
A a a a a, sau khi Cố Hiểu Đao nghe được lại gãi thêm hai cái, nhất định là tóc hút khô chất dinh dưỡng trên não rồi! Cho nên mới sử dụng không tốt!
Cung chủ lạnh lùng liếc hắn một cái: “Bổn cung nói ngươi không được gãi.”
Cố Hiểu Đao phẫn nộ ngừng tay, bắt đầu chà xát mặt. Mợ nó, gãi đầu cũng không cho, không hề có tự do!
“Ngươi sốt ruột như vậy là bởi vì sư huynh của ngươi đi rồi?”
Cố Hiểu Đao nâng mặt: “Đương nhiên không phải, là bởi vì hắn đi rồi ta không biết phải làm sao mới có thể trở về quỷ cốc.” Nói xong bỗng nhiên mạnh mẽ vỗ đùi một cái: “Nghĩ ra rồi, chính là vấn đề quan trọng này!”
Cung chủ híp mắt lại, “Xem ra ngươi vẫn là muốn chạy.”
“Không có a!” Cố Hiểu Đao theo bản năng phản bác, trong lòng rất khẩn trương, xem ra còn phải tổ chức ngôn ngữ nữa!
Cung chủ vỗ tay.
Là lười tự mình động thủ, kêu người đến kết liễu tiểu gia sao! Cố Hiểu Đao vẻ mặt hoảng sợ lui ở ghế trên.
Chỉ thấy một đám người từ ngoài cửa bước vào, hơn nữa trước đám kia mỹ nữ đúng là Diễm Cô
Cố Hiểu Đao đáng thương hề hề nói: “Diễm Cô ngươi đừng giết ta, nói không chừng ngươi chính là sư tẩu tương lai của ta...”
Diễm Cô cười khúc khích, nháy mắt nói: “Ngươi bị điên hả, ai muốn giết ngươi, sư tẩu gì chứ?”
Cố Hiểu Đao nhìn cung chủ, thầm nghĩ nếu không cung chủ ngăn cản, ngươi có thể sẽ cùng sư huynh thiếu tâm nhãn song túc song phi.
Cung chủ không để ý tới hắn, nhìn Diễm Cô nói: “Mang chút đồ ăn lên.”
Thì ra là đến mang thức ăn lên!
Tác giả :
Nhất Cân Lộc Dung