Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công
Chương 51: 21+
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
【Thế chẳng lẽ lại đọc ‘SM toàn thư’ của ngài?】
Cô sợ hãi hét lên: “Ngài điên à?” Cô giãy giụa vặn vẹo muốn đẩy lọ thuốc kia ra, kết quả là lại khiến chất lỏng càng dốc vào trong.
Vũ Hóa Điền thấy thuốc đã vào hết liền thả cô xuống, rút cái chai không ra. Nước thuốc ào ào chảy xuống, giống như cô ‘không khống chế được’ trước mặt hắn vậy, rất sỉ nhục, cô xấu hổ suýt khóc. Chẳng bao lâu, phía dưới như muốn bốc cháy, cô kẹp chặt hai, bất giác cọ cọ hai chân vào nhau.
Phát tác rồi…
Loại thuốc dạng ngoài da này có tác dụng làm cơ thể ham muốn nhưng suy nghĩ lại vẫn tỉnh táo. Cô nhìn Vũ Hóa Điền, hắn thong thả đi đến bên bàn, ngồi xuống, vừa uống trà vừa thưởng thức như đang xem diễn kịch. Cảm giác ngứa ngáy ở phía dưới làm cô không chịu đựng nổi, cô điên cuồng muốn giãy khỏi dây xích, lại thấy Vũ Hóa Điền ung dung lấy khăn tay ra lau vệt trà dính trên khóe môi. Tuy đã biến thành đàn ông hoàn chỉnh nhưng động tác của hắn vẫn không khác gì lúc trước, lan hoa chỉ vẫn cong lên tao nhã như thường. Chỉ nghe Vũ Hóa Điền nói: “Thần y cẩn thận một chút, bị thương thì không tốt đâu. Còn nữa…” Hắn tạm dừng, lại cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Cho dù được thả ra, thần y định làm gì?”
Vũ Hóa Điền nói rất đáng ghét nhưng cũng rất đúng, chẳng lẽ muốn cô tự giải quyết trước mặt hắn sao?
Mắt cô nhìn xuống phía dưới Vũ Hóa Điền, học câu thoại trong truyện khiêu dâm, kiều mị õng ẹo: “Đại gia, đại gia à, ngài giúp ta đi mà.” Trong sách còn kêu người yêu nhưng cô không nói ra miệng được.
Vũ Hóa Điền sặc một cái, dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng rồi mới nói: “Sau này đọc ít loại sách đấy thôi.”
Cô lặng lẽ phản bác trong lòng: Thế chẳng lẽ lại đọc ‘SM’ toàn thư của ngài?
Cô cọ hai chân vào nhau, phần eo bất giác uốn éo. Cô cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô nhất định đã biến thành màu xanh, cô liền liếm môi, nói: “Phu quân, ngài giúp thiếp đi… Phía dưới thiếp… Ngứa quá!”
Vũ Hóa Điền cực kỳ bất hạnh sặc thêm một lần nữa. Cô lén mừng thầm, nói: “Phu quân à, uống cứ sặc thì đừng uống nữa. Đây cũng không phải chuyện đùa đâu.”
Vũ Hóa Điền chậm rãi đi tới, dùng ngón tay nắm nhũ hoa hồng phấn, hỏi cô: “Ngứa không?”
Cô gật đầu lia lịa, nói thẳng: “Ngứa, phía dưới còn ngứa hơn, dù ngài muốn làm gì thì xin ngài cũng nhanh lên.” Nếu hai tay không bị trói, hiện giờ cô nhất định sẽ xông lên cởi quần áo hắn.
Vũ Hóa Điền lấy hai cái cặp trúc, cặp lên hai bên. Cái cặp kia là mới hoàn toàn nên rất chặt. Sau khi kẹp cả người cô run bắn lên, phía dưới lại càng ướt.
Hắn dùng ngón tay gảy cái cặp, hô hấp của cô dần trở nên dồn dập. Cô nâng chân lên, dùng cẳng chân quấn lấy hắn, nhiệt tình cọ cọ.
Một tay hắn thuận thế đỡ lấy đùi cô, an ủi: “Đừng vội.” Tay kia thì lấy ra một thứ gì đó đeo lên dương vật đã cứng rắn đứng thẳng. Thứ này cô đã từng thấy trong sách, tên khuyên mắt dê. Vòng quanh khuyên bằng da gắn lông dê.
“Có thể không chơi như thế…” Cô còn chưa nói xong hắn đã nhanh chóng tiến vào. Hắn không quan tâm đến cảm nhận của cô vừa vào liền mãnh liệt va chạm. Cô bị hắn ghì trên tường, một chân đứng thẳng, một chân quặp vào hông hắn. Chiếc khuyên mắt dê kia vô tình tàn sát trong hành lang non mềm của cô, cọ cô run rẩy: “A… Đau… Dừng lại! Mau dừng lại!!!”
Cô không ngờ Vũ Hóa Điền xưa nay luôn mặc kệ sống chết của cô bây giờ lại thực sự dừng lại, thứ thô to của hắn cứ như thế ở trong cơ thể cô, lấp đầy cô.
Cô dựa vào tường, thở hổn hển, Vũ Hóa Điền dùng tay vuốt ve mông cô. Rõ ràng là hắn chẳng làm gì, nhưng chiếc khuyên mắt dê trong cơ thể giống như đang cọ vào hành lang nhột nhột làm cô ngứa đến khó chịu, một giây cũng không chịu được. Cô vội nói: “Đừng ngừng…”
Vũ Hóa Điền khẽ cười, nói: “Biết sự lợi hại của nó chưa?” Hắn lại chuyển động, còn hung ác hơn lúc trước. Cô không ngừng kêu rên, rõ ràng bị hắn đâm rất sâu, nhưng phía dưới lại giống như vĩnh viễn không thể thỏa mãn. Vũ Hóa Điền bỗng giơ tay đánh lên mông cô, hắn ra tay không hề lưu tình, chẳng mấy chốc mông cô đã bị đánh đến run rẩy, nhưng cô lại không hề thấy đau. Tấm lưng trần của cô cọ lên tường đau đớn nhưng cô không quan tâm, chỉ muốn dập tắt ngọn lửa phía dưới.
Vũ Hóa Điền điên cuồng để lại dấu ấn của hắn trên người cô, dù hắn làm cái gì, cơ thể cô đều sung sướng đón nhận. Hai người làm hết lần này đến lần khác, cô kêu đến khàn cả giọng. Những lần sau, Vũ Hóa Điền đã thả cô xuống, có lẽ là sợ trói lâu máu không tuần hoàn được. Sau khi được tự do cô lập tức đẩy hắn lên giường, cưỡi lên người hắn. Vũ Hóa Điền sao có thể để cô nắm quyền khống chế, lập tức lật người đè cô xuống.
Hai người lăn qua lăn lại tới tận gần sáng, về sau tinh dịch Vũ Hóa Điền bắn ra đã gần như trong suốt. Hắn phải tiến cung sớm, không có thời gian nghỉ ngơi, cô cảm thấy lúc hắn đi bước chân hơi lảo đảo. Lần này cô đã thực sự gần như ép khô hắn, tin rằng Vũ Hóa Điền rất hối hận vì đã cho cô dùng loại thuốc kia. Có mấy lần Vũ Hóa Điền muốn ngừng mà cô không cho hắn cơ hội, có thể nói là cô cố tình, cái giá phải trả là cô cũng mất nửa cái mạng. Cả người cô rã rời, phía dưới sưng đỏ, Vũ Hóa Điền vừa đi cô liền hôn mê bất tỉnh.
Buổi tối lúc Vũ Hóa Điền về cô còn đang ngủ. Hắn đánh thức cô dậy, nhìn có vẻ không vui. Cô suy nghĩ một chút, phát hiện mình ngủ trên giường hắn. Cô chống người xuống giường, thuận tiện pha nước tắm rửa, bôi thuốc phía dưới.
Vũ Hóa Điền sai người đổi đệm chăn. Ngày ôm qua điên cuồng như vậy, chăn đệm dính không ít chất lỏng đáng nghi, có của cô cũng có của hắn. Nhìn tiểu thái giám mặt vô cảm bê chăn đệm ra ngoài, mặt cô đỏ như tôm luộc, mà Vũ Hóa Điền lại tỏ vẻ không liên quan đến mình, giống như thể người cùng cô hôm qua không phải hắn vậy.
Sau tối đó chuyện đi hay ở của cô tạm thời bị gác lại. Khoảng thời gian dài sau đó Vũ Hóa Điền luôn bận rộn đi sớm về muộn. Hắn không phải người trọng dục, sau lần phóng túng kia liên tục hai tháng không hề biểu hiện ra có dục vọng về phương diện đó. Hắn cũng không chuyển cô đi mà vẫn để lại phòng hắn. Cô hiện giờ thật sự giống thiếp của hắn. À mà cũng không hẳn, ngay cả một cái giường tử tế cô cũng không có.
Sạch sẽ là bệnh. Phải chữa!
Cô ngước mắt nhìn cái giường bằng gỗ rộng rãi của Vũ Hóa Điền, không chút do dự leo lên nằm, lăn qua lăn lại. Lúc Vũ Hóa Điền về vừa khéo nhìn thấy cảnh cô gối lên gối hắn, chân kẹp chăn hắn, nằm nghiêng trên giường, còn cầm một quyển sách đọc say sưa. Đốc chủ đại nhân lập tức tỏa sát khí: “Xuống!”
“Không xuống!” Cô trả lời không cần nghĩ.
Vũ Hóa Điền bước hai bước tới trước giường, tỏa khí lạnh. Cô nhìn hắn, không hề sợ hãi, nói: “Ta đang mang thai, có giỏi ngài bóp chết ta đi!”
***
p/s: Các bấy bì có thấy shock không =)))) Chưa chi đã có bánh bao rồi đó =))))))))))
À quên, cho các nàng chiêm ngưỡng đồ tình thú nhé =)))))
【Thế chẳng lẽ lại đọc ‘SM toàn thư’ của ngài?】
Cô sợ hãi hét lên: “Ngài điên à?” Cô giãy giụa vặn vẹo muốn đẩy lọ thuốc kia ra, kết quả là lại khiến chất lỏng càng dốc vào trong.
Vũ Hóa Điền thấy thuốc đã vào hết liền thả cô xuống, rút cái chai không ra. Nước thuốc ào ào chảy xuống, giống như cô ‘không khống chế được’ trước mặt hắn vậy, rất sỉ nhục, cô xấu hổ suýt khóc. Chẳng bao lâu, phía dưới như muốn bốc cháy, cô kẹp chặt hai, bất giác cọ cọ hai chân vào nhau.
Phát tác rồi…
Loại thuốc dạng ngoài da này có tác dụng làm cơ thể ham muốn nhưng suy nghĩ lại vẫn tỉnh táo. Cô nhìn Vũ Hóa Điền, hắn thong thả đi đến bên bàn, ngồi xuống, vừa uống trà vừa thưởng thức như đang xem diễn kịch. Cảm giác ngứa ngáy ở phía dưới làm cô không chịu đựng nổi, cô điên cuồng muốn giãy khỏi dây xích, lại thấy Vũ Hóa Điền ung dung lấy khăn tay ra lau vệt trà dính trên khóe môi. Tuy đã biến thành đàn ông hoàn chỉnh nhưng động tác của hắn vẫn không khác gì lúc trước, lan hoa chỉ vẫn cong lên tao nhã như thường. Chỉ nghe Vũ Hóa Điền nói: “Thần y cẩn thận một chút, bị thương thì không tốt đâu. Còn nữa…” Hắn tạm dừng, lại cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Cho dù được thả ra, thần y định làm gì?”
Vũ Hóa Điền nói rất đáng ghét nhưng cũng rất đúng, chẳng lẽ muốn cô tự giải quyết trước mặt hắn sao?
Mắt cô nhìn xuống phía dưới Vũ Hóa Điền, học câu thoại trong truyện khiêu dâm, kiều mị õng ẹo: “Đại gia, đại gia à, ngài giúp ta đi mà.” Trong sách còn kêu người yêu nhưng cô không nói ra miệng được.
Vũ Hóa Điền sặc một cái, dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng rồi mới nói: “Sau này đọc ít loại sách đấy thôi.”
Cô lặng lẽ phản bác trong lòng: Thế chẳng lẽ lại đọc ‘SM’ toàn thư của ngài?
Cô cọ hai chân vào nhau, phần eo bất giác uốn éo. Cô cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô nhất định đã biến thành màu xanh, cô liền liếm môi, nói: “Phu quân, ngài giúp thiếp đi… Phía dưới thiếp… Ngứa quá!”
Vũ Hóa Điền cực kỳ bất hạnh sặc thêm một lần nữa. Cô lén mừng thầm, nói: “Phu quân à, uống cứ sặc thì đừng uống nữa. Đây cũng không phải chuyện đùa đâu.”
Vũ Hóa Điền chậm rãi đi tới, dùng ngón tay nắm nhũ hoa hồng phấn, hỏi cô: “Ngứa không?”
Cô gật đầu lia lịa, nói thẳng: “Ngứa, phía dưới còn ngứa hơn, dù ngài muốn làm gì thì xin ngài cũng nhanh lên.” Nếu hai tay không bị trói, hiện giờ cô nhất định sẽ xông lên cởi quần áo hắn.
Vũ Hóa Điền lấy hai cái cặp trúc, cặp lên hai bên. Cái cặp kia là mới hoàn toàn nên rất chặt. Sau khi kẹp cả người cô run bắn lên, phía dưới lại càng ướt.
Hắn dùng ngón tay gảy cái cặp, hô hấp của cô dần trở nên dồn dập. Cô nâng chân lên, dùng cẳng chân quấn lấy hắn, nhiệt tình cọ cọ.
Một tay hắn thuận thế đỡ lấy đùi cô, an ủi: “Đừng vội.” Tay kia thì lấy ra một thứ gì đó đeo lên dương vật đã cứng rắn đứng thẳng. Thứ này cô đã từng thấy trong sách, tên khuyên mắt dê. Vòng quanh khuyên bằng da gắn lông dê.
“Có thể không chơi như thế…” Cô còn chưa nói xong hắn đã nhanh chóng tiến vào. Hắn không quan tâm đến cảm nhận của cô vừa vào liền mãnh liệt va chạm. Cô bị hắn ghì trên tường, một chân đứng thẳng, một chân quặp vào hông hắn. Chiếc khuyên mắt dê kia vô tình tàn sát trong hành lang non mềm của cô, cọ cô run rẩy: “A… Đau… Dừng lại! Mau dừng lại!!!”
Cô không ngờ Vũ Hóa Điền xưa nay luôn mặc kệ sống chết của cô bây giờ lại thực sự dừng lại, thứ thô to của hắn cứ như thế ở trong cơ thể cô, lấp đầy cô.
Cô dựa vào tường, thở hổn hển, Vũ Hóa Điền dùng tay vuốt ve mông cô. Rõ ràng là hắn chẳng làm gì, nhưng chiếc khuyên mắt dê trong cơ thể giống như đang cọ vào hành lang nhột nhột làm cô ngứa đến khó chịu, một giây cũng không chịu được. Cô vội nói: “Đừng ngừng…”
Vũ Hóa Điền khẽ cười, nói: “Biết sự lợi hại của nó chưa?” Hắn lại chuyển động, còn hung ác hơn lúc trước. Cô không ngừng kêu rên, rõ ràng bị hắn đâm rất sâu, nhưng phía dưới lại giống như vĩnh viễn không thể thỏa mãn. Vũ Hóa Điền bỗng giơ tay đánh lên mông cô, hắn ra tay không hề lưu tình, chẳng mấy chốc mông cô đã bị đánh đến run rẩy, nhưng cô lại không hề thấy đau. Tấm lưng trần của cô cọ lên tường đau đớn nhưng cô không quan tâm, chỉ muốn dập tắt ngọn lửa phía dưới.
Vũ Hóa Điền điên cuồng để lại dấu ấn của hắn trên người cô, dù hắn làm cái gì, cơ thể cô đều sung sướng đón nhận. Hai người làm hết lần này đến lần khác, cô kêu đến khàn cả giọng. Những lần sau, Vũ Hóa Điền đã thả cô xuống, có lẽ là sợ trói lâu máu không tuần hoàn được. Sau khi được tự do cô lập tức đẩy hắn lên giường, cưỡi lên người hắn. Vũ Hóa Điền sao có thể để cô nắm quyền khống chế, lập tức lật người đè cô xuống.
Hai người lăn qua lăn lại tới tận gần sáng, về sau tinh dịch Vũ Hóa Điền bắn ra đã gần như trong suốt. Hắn phải tiến cung sớm, không có thời gian nghỉ ngơi, cô cảm thấy lúc hắn đi bước chân hơi lảo đảo. Lần này cô đã thực sự gần như ép khô hắn, tin rằng Vũ Hóa Điền rất hối hận vì đã cho cô dùng loại thuốc kia. Có mấy lần Vũ Hóa Điền muốn ngừng mà cô không cho hắn cơ hội, có thể nói là cô cố tình, cái giá phải trả là cô cũng mất nửa cái mạng. Cả người cô rã rời, phía dưới sưng đỏ, Vũ Hóa Điền vừa đi cô liền hôn mê bất tỉnh.
Buổi tối lúc Vũ Hóa Điền về cô còn đang ngủ. Hắn đánh thức cô dậy, nhìn có vẻ không vui. Cô suy nghĩ một chút, phát hiện mình ngủ trên giường hắn. Cô chống người xuống giường, thuận tiện pha nước tắm rửa, bôi thuốc phía dưới.
Vũ Hóa Điền sai người đổi đệm chăn. Ngày ôm qua điên cuồng như vậy, chăn đệm dính không ít chất lỏng đáng nghi, có của cô cũng có của hắn. Nhìn tiểu thái giám mặt vô cảm bê chăn đệm ra ngoài, mặt cô đỏ như tôm luộc, mà Vũ Hóa Điền lại tỏ vẻ không liên quan đến mình, giống như thể người cùng cô hôm qua không phải hắn vậy.
Sau tối đó chuyện đi hay ở của cô tạm thời bị gác lại. Khoảng thời gian dài sau đó Vũ Hóa Điền luôn bận rộn đi sớm về muộn. Hắn không phải người trọng dục, sau lần phóng túng kia liên tục hai tháng không hề biểu hiện ra có dục vọng về phương diện đó. Hắn cũng không chuyển cô đi mà vẫn để lại phòng hắn. Cô hiện giờ thật sự giống thiếp của hắn. À mà cũng không hẳn, ngay cả một cái giường tử tế cô cũng không có.
Sạch sẽ là bệnh. Phải chữa!
Cô ngước mắt nhìn cái giường bằng gỗ rộng rãi của Vũ Hóa Điền, không chút do dự leo lên nằm, lăn qua lăn lại. Lúc Vũ Hóa Điền về vừa khéo nhìn thấy cảnh cô gối lên gối hắn, chân kẹp chăn hắn, nằm nghiêng trên giường, còn cầm một quyển sách đọc say sưa. Đốc chủ đại nhân lập tức tỏa sát khí: “Xuống!”
“Không xuống!” Cô trả lời không cần nghĩ.
Vũ Hóa Điền bước hai bước tới trước giường, tỏa khí lạnh. Cô nhìn hắn, không hề sợ hãi, nói: “Ta đang mang thai, có giỏi ngài bóp chết ta đi!”
***
p/s: Các bấy bì có thấy shock không =)))) Chưa chi đã có bánh bao rồi đó =))))))))))
À quên, cho các nàng chiêm ngưỡng đồ tình thú nhé =)))))
Tác giả :
Hồ Thập Tam