Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công
Chương 21
【 Dạ dạ dạ, đại nhân trí dũng song toàn, đương nhiên không có lỡ như. Ta chỉ giả thiết, đương nhiên, điều này rất không có khả năng xảy ra. Nhưng, giả thiết, nếu như, có lẽ, chẳng may, xuất hiện tình huống lỡ như…】
Dựa theo tình tiết trong phim, lần này Vũ Hóa Điền sẽ mang theo tất cả lực lượng chủ chốt của hắn. Thế nên muốn thoát khỏi hắn, lần này sẽ là cơ hội duy nhất của cô. Cô không có nhiều bạc, nhưng cũng may có cái nghề y, không lo chết đói trên đường. Đối với chuyện có nên mang bé củ cải đi hay không thì cô có chút do dự. Một cô gái mang theo một đứa bé chạy trốn, mục tiêu quá rõ ràng, rất dễ dàng bị bắt lại. Nhưng Vũ Hóa Điền lần này sẽ một đi không trở lại, nếu hắn chết liệu còn ai nhớ tới cô không? Điều này cô không dám chắc.
Mấy ngày sau, khi cô đang đắp thuốc cho Vũ Hóa Điền thì hắn nói với cô: “Hai ngày sau ta phải đi tuần, lần này sợ là phải đi hơi lâu.”
Nghe vậy, cô không kìm chế được bắt đầu cười trộm. Cô cúi đầu, giả vờ như đang nghiêm túc băng bó, để tránh Vũ Hóa Điền phát hiện thái độ của mình, cô còn nghiêm túc nói: “Vậy để ta chuẩn bị cho ngài nhiều thuốc một chút, ngài mang theo dùng trên đường.”
Vũ Hóa Điền ngẫm nghĩ một lát, nói: “Mang nhiều một chút cũng tốt, lo trước khỏi hoạ. Lần này sợ là phải xuất quan, quan ngoại bão cát lớn, thần y mang nhiều quần áo vào.”
“Cái gì? Ta cũng đi?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vũ Hóa Điền.
“Sao vậy, ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?” Vũ Hóa Điền hỏi ngược lại.
“Rõ…” Cô lẩm bẩm, trong đầu lại hỗn loạn. Đúng vậy, sao lại không nghĩ tới khả năng hắn không muốn để chậm trễ việc chữa bệnh, mang cô theo cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ tiếc kế hoạch chạy trốn của cô, mấy ngày nay lo lắng phí công rồi.
“Thần y không muốn à?” Băng vết thương xong, Vũ Hóa Điền dùng khóe mắt liếc cô một cái, rồi mới đi lấy quần áo vắt trên ghế mặc vào.
“Không dám không muốn.” Cô nói thầm một câu.
“Hiểu được là tốt rồi, hai ngày sau lên đường, thần y đừng để quên cái gì quan trọng lại đấy nhé. Tin rằng thần y cũng sẽ không lấy cái đầu trên cổ mình ra để đùa đâu.” Nói xong hắn liền thản nhiên rời đi, để lại một mình cô sững sờ trong phòng.
Hai ngày sau, cô cải trang thành tiểu thái giám theo Vũ Hóa Điền lên thuyền lớn siêu hào nhoáng giống trong phim. Vì biết trên chiếc thuyền này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra một trận ác chiến, mà cô lại không rõ thời gian cụ thể, cho nên từ lên thuyền cô vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng mình. Vũ Hóa Điền rất hài lòng với điều này.
Chưa đến hai ngày, người của Triệu Hoài An đã mò lên thuyền rồi. Cô ngồi trong phòng nghe tiếng đánh nhau keng keng trên boong thuyền, thật sự có chút lo lắng chiếc thuyền liệu có khi nào không vỡ thành mấy miếng hay không. Đến khi tiếng động phía trên biến mất, cô lại chờ một lúc, chắc chắn sóng gió đã qua mới ra khỏi phòng, đi lên boong thuyền. Cô nhìn boong thuyền bừa bộn, lắc đầu cảm thán: “Chậc chậc, một con thuyền tốt lại bị phá thành thế này rồi.” Vũ Hóa Điền lúc này đang đứng ở đầu thuyền nói gì đó với một đám người. Cô liền ra đuôi thuyền hít khí trời, nhân tiện thưởng thức cảnh sắc hai bên bờ sông.
Vũ Hóa Điền bàn chính sự xong liền tìm cô về phòng châm cứu. Châm cứu xong, cô hầu hạ hắn mặc quần áo. Hiện giờ tay nghề của cô đã thuần thục lắm rồi, mặc quần áo cho hắn còn nhanh hơn cho mình. Đeo ngọc bội lên eo hắn, cô cẩn thận hỏi: “Đại nhân lần này đi ra ngoài là vì đuổi giết Triệu Hoài An sao?”
“Sao vậy, cô biết Triệu Hoài An?” Vũ Hóa Điền hơi kinh ngạc nhìn cô.
“Ờ thì…” Cô sờ mũi, qua loa nói: “Trong giang hồ ai không biết Triệu Hoài An chứ.”
“Còn biết giang hồ?” Vũ Hóa Điền nhíu mày.
“Ngài xem thường lang trung đấy à?” Cô ưỡn ngực, ra vẻ hiểu rộng biết nhiều, lầm bầm: “Nơi nào có người nơi đó có giang hồ…”
Vũ Hóa Điền cười nói: “Xem ra cô biết không ít.”
Thấy tâm trạng hắn dường như rất tốt, cô cẩn thận thăm dò: “Ta nghe nói Triệu Hoài An võ nghệ cao cường?”
“Người này hữu dũng vô mưu, không đủ để tạo thành nguy cơ.” Vũ Hóa Điền chắp tay ra sau lưng, dáng vẻ tự tin.
Đó là vì ngài chưa xem phim nên mới cảm thấy thế, trong lòng cô oán thầm, ngoài miệng lại nói: “Đúng thế, đại nhân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.” Đại khái là bởi vì giọng điệu không đủ chân thành, khiến Vũ Hóa Điền liếc mắt một cái. Cô hỏi dò: “Nếu lỡ như…”
Cô còn chưa dứt lời, đã bị Vũ Hóa Điền ngắt lời: “Không có lỡ như.”
Cô liền vội vàng gật đầu đồng ý: “Dạ dạ dạ, đại nhân trí dũng song toàn, đương nhiên không có lỡ như. Ta chỉ giả thiết, đương nhiên, điều này rất không có khả năng xảy ra. Nhưng, giả thiết, nếu như, có lẽ, chẳng may, xuất hiện tình huống lỡ như…”
“Cô muốn hỏi cái gì?” Vũ Hóa Điền Thẩm gằn giọng, tâm trạng tốt đẹp vì vừa thắng Triệu Hoài An đều bị cô phá hỏng rồi.
“**&%$%$…” Cô nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Vũ Hóa Điền không vui nhíu mày, “Cái lưỡi của cô bình thường không phải rất giỏi gây chuyện thị phi sao? Sao đến lúc này ngay cả ăn nói rõ ràng cũng không được vậy.”
“Ta nói…” Cô dừng một chút, rồi mới miễn cưỡng hỏi: “Ta là nói lỡ như, đương nhiên điều đó không có khả năng. Chính là giả thiết ngài bất hạnh… Cái kia, ờ thì, ý ta là, dưới tình huống ngài hy sinh, bọn họ bình thường sẽ xử lý ta thế nào?”
“Hóa ra là muốn hỏi cái này.” Vũ Hóa Điền đi đến bên bàn, ngồi xuống, cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm, lại không nói gì nữa. Hắn vừa lơ cô, đầu gối cô lập tức nhũn ra, vô cùng nô tính lại muốn quỳ xuống. Qua một lúc lâu, Vũ Hóa Điền mới nói: “Nếu thực sự xảy ra thì cô bỏ chạy đi, chạy được bao xa thì chạy.”
“Hả?” Cô ngẩn ra, nhìn hắn.
Vũ Hóa Điền nhấc nắp chén trà thổi trà bọt, cũng không uống, lại nói. “Tất cả mọi người đều biết cô là thị thiếp của Vũ Hóa Điền ta, nếu như ta chết, không biết có bao nhiêu người muốn giết cô cho hả giận đâu. Đến lúc đó cô tốt nhất thông minh một chút, đừng để rơi vào tay bọn họ.”
Cô nghĩ đến Vạn quý phi trong hoàng cung như hổ rình mồi, nghĩ tới cảnh tượng hoạn quan hại trung lương trong phim truyền hình cổ trang. Cô nuốt nước miếng, hỏi hắn: “Vậy nếu ta nương nhờ vào phe chính nghĩa như Triệu Hoài An thì sao? Bọn họ chắc sẽ không hại người vô tội đâu nhỉ?”
Vũ Hóa Điền đặt mạnh chén trà lên bàn, “Cộp” một tiếng giòn vang, lòng cô cũng run theo. Trong lúc đó Vũ Hóa Điền khinh miệt giật giật khóe miệng, mở miệng nói: “Mặc dù hắn may mắn không chết, cũng sẽ không mang cô theo. Những kẻ tội phạm chạy trốn như hắn ăn bữa hôm lo bữa mai, làm gì có lòng dạ nào lo cho cô?”
Đúng như lời Vũ Hóa Điền, trong phim Triệu Hoài An cũng không muốn mang theo Lăng Nhạn Thu, mà Lăng Nhạn Thu cũng không muốn mang theo Tố Tuệ Dung. Xem ra những cao thủ võ lâm này đều thích hành tẩu một mình. Suy luận theo hướng đó, không phải cô chỉ có một con đường chết rồi à? Đây rốt cuộc là ông trời muốn đùa chết cô, hay là tác giả muốn đùa chết cô vậy? Cô rơi lệ đầy mặt.
“Hỏi hết chưa?” Vũ Hóa Điền nói.
“Hết rồi… Đều hết rồi…” Cô khóc không ra nước mắt đáp.
“Muốn sống thì hãy cầu nguyện khả năng ‘lỡ như’ cô nói tốt nhất đừng xảy ra.” Vũ Hóa Điền quét mắt về phía áo choàng vắt trên giá treo, thấy cô không phản ứng, liền không vui nói: “Áo choàng! Không có mắt à.”
Cô vội vàng đi tới giúp hắn mặc áo choàng, cười vô cùng nịnh nọt.p/s: Đoạn chiến trên tàu từ 3:35 nhé :)))))
Dựa theo tình tiết trong phim, lần này Vũ Hóa Điền sẽ mang theo tất cả lực lượng chủ chốt của hắn. Thế nên muốn thoát khỏi hắn, lần này sẽ là cơ hội duy nhất của cô. Cô không có nhiều bạc, nhưng cũng may có cái nghề y, không lo chết đói trên đường. Đối với chuyện có nên mang bé củ cải đi hay không thì cô có chút do dự. Một cô gái mang theo một đứa bé chạy trốn, mục tiêu quá rõ ràng, rất dễ dàng bị bắt lại. Nhưng Vũ Hóa Điền lần này sẽ một đi không trở lại, nếu hắn chết liệu còn ai nhớ tới cô không? Điều này cô không dám chắc.
Mấy ngày sau, khi cô đang đắp thuốc cho Vũ Hóa Điền thì hắn nói với cô: “Hai ngày sau ta phải đi tuần, lần này sợ là phải đi hơi lâu.”
Nghe vậy, cô không kìm chế được bắt đầu cười trộm. Cô cúi đầu, giả vờ như đang nghiêm túc băng bó, để tránh Vũ Hóa Điền phát hiện thái độ của mình, cô còn nghiêm túc nói: “Vậy để ta chuẩn bị cho ngài nhiều thuốc một chút, ngài mang theo dùng trên đường.”
Vũ Hóa Điền ngẫm nghĩ một lát, nói: “Mang nhiều một chút cũng tốt, lo trước khỏi hoạ. Lần này sợ là phải xuất quan, quan ngoại bão cát lớn, thần y mang nhiều quần áo vào.”
“Cái gì? Ta cũng đi?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vũ Hóa Điền.
“Sao vậy, ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?” Vũ Hóa Điền hỏi ngược lại.
“Rõ…” Cô lẩm bẩm, trong đầu lại hỗn loạn. Đúng vậy, sao lại không nghĩ tới khả năng hắn không muốn để chậm trễ việc chữa bệnh, mang cô theo cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ tiếc kế hoạch chạy trốn của cô, mấy ngày nay lo lắng phí công rồi.
“Thần y không muốn à?” Băng vết thương xong, Vũ Hóa Điền dùng khóe mắt liếc cô một cái, rồi mới đi lấy quần áo vắt trên ghế mặc vào.
“Không dám không muốn.” Cô nói thầm một câu.
“Hiểu được là tốt rồi, hai ngày sau lên đường, thần y đừng để quên cái gì quan trọng lại đấy nhé. Tin rằng thần y cũng sẽ không lấy cái đầu trên cổ mình ra để đùa đâu.” Nói xong hắn liền thản nhiên rời đi, để lại một mình cô sững sờ trong phòng.
Hai ngày sau, cô cải trang thành tiểu thái giám theo Vũ Hóa Điền lên thuyền lớn siêu hào nhoáng giống trong phim. Vì biết trên chiếc thuyền này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra một trận ác chiến, mà cô lại không rõ thời gian cụ thể, cho nên từ lên thuyền cô vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng mình. Vũ Hóa Điền rất hài lòng với điều này.
Chưa đến hai ngày, người của Triệu Hoài An đã mò lên thuyền rồi. Cô ngồi trong phòng nghe tiếng đánh nhau keng keng trên boong thuyền, thật sự có chút lo lắng chiếc thuyền liệu có khi nào không vỡ thành mấy miếng hay không. Đến khi tiếng động phía trên biến mất, cô lại chờ một lúc, chắc chắn sóng gió đã qua mới ra khỏi phòng, đi lên boong thuyền. Cô nhìn boong thuyền bừa bộn, lắc đầu cảm thán: “Chậc chậc, một con thuyền tốt lại bị phá thành thế này rồi.” Vũ Hóa Điền lúc này đang đứng ở đầu thuyền nói gì đó với một đám người. Cô liền ra đuôi thuyền hít khí trời, nhân tiện thưởng thức cảnh sắc hai bên bờ sông.
Vũ Hóa Điền bàn chính sự xong liền tìm cô về phòng châm cứu. Châm cứu xong, cô hầu hạ hắn mặc quần áo. Hiện giờ tay nghề của cô đã thuần thục lắm rồi, mặc quần áo cho hắn còn nhanh hơn cho mình. Đeo ngọc bội lên eo hắn, cô cẩn thận hỏi: “Đại nhân lần này đi ra ngoài là vì đuổi giết Triệu Hoài An sao?”
“Sao vậy, cô biết Triệu Hoài An?” Vũ Hóa Điền hơi kinh ngạc nhìn cô.
“Ờ thì…” Cô sờ mũi, qua loa nói: “Trong giang hồ ai không biết Triệu Hoài An chứ.”
“Còn biết giang hồ?” Vũ Hóa Điền nhíu mày.
“Ngài xem thường lang trung đấy à?” Cô ưỡn ngực, ra vẻ hiểu rộng biết nhiều, lầm bầm: “Nơi nào có người nơi đó có giang hồ…”
Vũ Hóa Điền cười nói: “Xem ra cô biết không ít.”
Thấy tâm trạng hắn dường như rất tốt, cô cẩn thận thăm dò: “Ta nghe nói Triệu Hoài An võ nghệ cao cường?”
“Người này hữu dũng vô mưu, không đủ để tạo thành nguy cơ.” Vũ Hóa Điền chắp tay ra sau lưng, dáng vẻ tự tin.
Đó là vì ngài chưa xem phim nên mới cảm thấy thế, trong lòng cô oán thầm, ngoài miệng lại nói: “Đúng thế, đại nhân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.” Đại khái là bởi vì giọng điệu không đủ chân thành, khiến Vũ Hóa Điền liếc mắt một cái. Cô hỏi dò: “Nếu lỡ như…”
Cô còn chưa dứt lời, đã bị Vũ Hóa Điền ngắt lời: “Không có lỡ như.”
Cô liền vội vàng gật đầu đồng ý: “Dạ dạ dạ, đại nhân trí dũng song toàn, đương nhiên không có lỡ như. Ta chỉ giả thiết, đương nhiên, điều này rất không có khả năng xảy ra. Nhưng, giả thiết, nếu như, có lẽ, chẳng may, xuất hiện tình huống lỡ như…”
“Cô muốn hỏi cái gì?” Vũ Hóa Điền Thẩm gằn giọng, tâm trạng tốt đẹp vì vừa thắng Triệu Hoài An đều bị cô phá hỏng rồi.
“**&%$%$…” Cô nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Vũ Hóa Điền không vui nhíu mày, “Cái lưỡi của cô bình thường không phải rất giỏi gây chuyện thị phi sao? Sao đến lúc này ngay cả ăn nói rõ ràng cũng không được vậy.”
“Ta nói…” Cô dừng một chút, rồi mới miễn cưỡng hỏi: “Ta là nói lỡ như, đương nhiên điều đó không có khả năng. Chính là giả thiết ngài bất hạnh… Cái kia, ờ thì, ý ta là, dưới tình huống ngài hy sinh, bọn họ bình thường sẽ xử lý ta thế nào?”
“Hóa ra là muốn hỏi cái này.” Vũ Hóa Điền đi đến bên bàn, ngồi xuống, cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm, lại không nói gì nữa. Hắn vừa lơ cô, đầu gối cô lập tức nhũn ra, vô cùng nô tính lại muốn quỳ xuống. Qua một lúc lâu, Vũ Hóa Điền mới nói: “Nếu thực sự xảy ra thì cô bỏ chạy đi, chạy được bao xa thì chạy.”
“Hả?” Cô ngẩn ra, nhìn hắn.
Vũ Hóa Điền nhấc nắp chén trà thổi trà bọt, cũng không uống, lại nói. “Tất cả mọi người đều biết cô là thị thiếp của Vũ Hóa Điền ta, nếu như ta chết, không biết có bao nhiêu người muốn giết cô cho hả giận đâu. Đến lúc đó cô tốt nhất thông minh một chút, đừng để rơi vào tay bọn họ.”
Cô nghĩ đến Vạn quý phi trong hoàng cung như hổ rình mồi, nghĩ tới cảnh tượng hoạn quan hại trung lương trong phim truyền hình cổ trang. Cô nuốt nước miếng, hỏi hắn: “Vậy nếu ta nương nhờ vào phe chính nghĩa như Triệu Hoài An thì sao? Bọn họ chắc sẽ không hại người vô tội đâu nhỉ?”
Vũ Hóa Điền đặt mạnh chén trà lên bàn, “Cộp” một tiếng giòn vang, lòng cô cũng run theo. Trong lúc đó Vũ Hóa Điền khinh miệt giật giật khóe miệng, mở miệng nói: “Mặc dù hắn may mắn không chết, cũng sẽ không mang cô theo. Những kẻ tội phạm chạy trốn như hắn ăn bữa hôm lo bữa mai, làm gì có lòng dạ nào lo cho cô?”
Đúng như lời Vũ Hóa Điền, trong phim Triệu Hoài An cũng không muốn mang theo Lăng Nhạn Thu, mà Lăng Nhạn Thu cũng không muốn mang theo Tố Tuệ Dung. Xem ra những cao thủ võ lâm này đều thích hành tẩu một mình. Suy luận theo hướng đó, không phải cô chỉ có một con đường chết rồi à? Đây rốt cuộc là ông trời muốn đùa chết cô, hay là tác giả muốn đùa chết cô vậy? Cô rơi lệ đầy mặt.
“Hỏi hết chưa?” Vũ Hóa Điền nói.
“Hết rồi… Đều hết rồi…” Cô khóc không ra nước mắt đáp.
“Muốn sống thì hãy cầu nguyện khả năng ‘lỡ như’ cô nói tốt nhất đừng xảy ra.” Vũ Hóa Điền quét mắt về phía áo choàng vắt trên giá treo, thấy cô không phản ứng, liền không vui nói: “Áo choàng! Không có mắt à.”
Cô vội vàng đi tới giúp hắn mặc áo choàng, cười vô cùng nịnh nọt.p/s: Đoạn chiến trên tàu từ 3:35 nhé :)))))
Tác giả :
Hồ Thập Tam