Sổ Tay Hình Cảnh
Quyển 1 - Chương 45: Hung thủ chính là cậu
Type: Seo-senpai
Nạn nhân nữ được phát hiện trên đường Tây Hoàn 1 không phải là vụ thảm sát đầu tiên xảy ra mấy ngày gần đây.
“Ba ngày trước, tại con hẻm phía sau một quán bar trên đường Tây Hoàn 2, đã phát hiện thấy một người đàn ông, nguyên nhân tử vong cũng là vết đâm trúng tim dẫn đến mất máu quá nhiều. Hai ngày trước, trên đường Hưng Đông, đoạn trước số nhà 65, phía sau một quán ăn cũng phát hiện một nạn nhân nữ với nguyên nhân tử vong tương đồng. Cộng thêm cả hôm nay nữa thì đã có ba nạn nhân, hai nữ một nam, nguyên nhân tử vong giống nhau, vừa hay đều là thành viên của băng nhóm trộm cướp đó.” Mấy người ngồi trong một chiếc xe cảnh sát của Công an Thanh Xuyên, Hình Bân ngồi ở ghế phụ nghịch bật lửa, nói rõ tình hình vụ án.
Diệp Nam Sênh chau mày. Cô cảm thấy càng ở lâu với người tên Hình Bân này, cô càng cảm thấy anh ta đáng ghét. Hít sâu một hơi, cô lên tiếng: “Thế nên hiện tại phía cảnh sát Thanh Xuyên không chỉ nghi ngờ Cung Khắc là hung thủ của vụ án thứ ba mà còn đồng thời giết cả hai nạn nhân trước đó?”
“Cũng không hẳn là như vậy.” Hình Bân gập nắp bật lửa lại, chiếc hộp nhỏ bằng kim loại phát ra tiếng “cạch”. Anh ta nói tiếp: “Nhưng tôi và Vệ Lan, cùng Cung Khắc đều có quen biết, cũng không định giấu giếm mọi người. Cung Khắc đích thực là kẻ tình nghi số một cho tới thời điểm này. Nhưng cô cũng phải tin rằng chúng tôi là cảnh sát nhân dân, sẽ không để lọt lưới kẻ xấu nào.”
Nhìn chằm chằm gương mặt gã Hình Bân nói năng thản nhiên đó, Diệp Nam Sênh dường như nghe được cả câu nói phía sau của anh ta: Với tư cách là cảnh sát nhân dân, tôi cũng sẽ không thả một Cung Khắc mà tôi luôn coi là kẻ ác.
Có hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám phản bác. Vì đang trong thời kì nhạy cảm, khiến gã Hình Bân hẹp hòi nhỏ mọn đó ghi thù thì người bất lợi nhất vẫn là Cung Khắc.
Họ được sắp xếp gặp mặt năm phút. Chỉ năm phút ngắn ngủi thế mà như được Hình Bân ban ân.
Phòng gặp không có cửa sổ, đương nhiên cũng không có nắng. May là Cung Khắc không bị đeo còng tay, điều này ít nhiều khiến tâm lý Diệp Nam Sênh dễ chịu hơn một chút. Vệ Lan, Quan Sở và Đông Đông nằng nặc đòi đi theo đứng bên ngoài đợi. Trong phòng, ngoài Diệp Nam Sênh và Cung Khắc ngồi ở hai đầu một chiếc bàn hình chữ nhật ra thì còn có một cảnh sát đứng ngoài cửa, tay chắp sau lưng, đứng dạng chân, dáng thẳng tắp. Giống như mấy bộ phim truyền hình, nét mặt người cảnh sát này không chút biểu cảm, mắt không nhìn ngang ngó dọc, nhưng nghĩ cũng đủ biết, anh ta nghe được cuộc đối thoại của hai người trong phòng.
Diệp Nam Sênh dĩ nhiên không sợ ai nghe thấy, vì cô biết họ không thẹn với lòng. Nhưng cô lại không biết nên mở lời từ đâu.
Người bắt đầu câu chuyện lại là Cung Khắc. Anh nói câu đầu tiên: Anh rất ổn, người chịu trách nhiệm về anh hầu như đều là đồng nghiệp, bạn học, còn có cả học trò, không bị ngược đãi.
Câu thứ hai của anh là: Em khỏe không?Chân ổn hẳn rồi chứ?
Diệp Nam Sênh đáp lại anh bằng một tiếng khóc thút thít vang vọng, “Cung Khắc, rốt cuộc chuyện này là sao! Đám người đó chỉ dựa vào việc anh cầm hung khí thì nói anh là hung thủ giết người à, khốn kiếp!”
Người “khốn kiếp” đứng ngoài cửa ho một tiếng, âm thanh có vẻ ngượng ngập.
Câu chửi mắng của Diệp Nam Sênh cũng khiến Cung Khắc dở khóc dở cười. Nhưng cảm giác bất luận chứng cứ có rành rành thế nào vẫn luôn có người tin mình trong sạch khiến anh muốn nói: Thật tuyệt.
“Nam Sênh.” Anh gọi tên cô, để cô nín khóc trước rồi mới nói: “Vụ án này anh không thể tham gia, hơn nữa nghe nói người nhà của nạn nhân đã biết anh là người bên phía cảnh sát. Thế nên, trừ phi có chứng cứ đanh thép, bằng không anh rất khó thoát tội.”
“Hơn nữa cái gã đối đầu với anh còn suy nghĩ rất chủ quan. Anh bảo phải làm sao đây?” Diệp Nam Sênh thoải mái quệt mặt, dường như không hề để ý tới chất dịch đặc đáng nghi dính ở mu bàn tay. Trong đầu cô chợt hiện lên một người, “Hay là em trở về Lâm Thủy gọi Cận Hoài Lý tới nhé. Chẳng phải anh nói anh ấy cũng rất giỏi phá án sao?”
Dù không có ân oán trước đây, Cung Khắc cũng biết vụ án này e là không thể nhờ cậy giúp sức quá nhiều.
“Gọi cậu ấy tới vì vụ này, cậu ấy nhất định lại nói không biết trân trọng nhân tài, huống hồ biết anh bị giam, cậu ấy sẽ chỉ vui vẻ xách ghế ra xem anh bị gima bao lâu thôi.” Cung Khắc bày ra vẻ mặt khổ não, dường như trong đám bạn bè, những người bình thường chẳng giúp được gì cho anh, những người giúp được thì chỉ muốn nhìn thấy anh bị mất mặt. “Nhưng không sao, vẫn còn một người giúp được anh.”
“Ai vậy?”
“Em.”
Người ta hay nói “Khắc nghề như cách núi”, để một Diệp Nam Sênh đã quen tiếp xúc với người chết tiếp quản chuyện của người sống, cô cũng chỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý rất nhanh gọn: “902, anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu anh ra.”
Ánh mắt cô kiên định, dường như bây giờ không còn khó khăn gì khiến cô sợ hãi nữa, mặc dù điều tra phá án và khám nghiệm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì 902 của cô đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
“Nhưng anh phải kể cho em nghe vì sao anh lại xuất hiện ở địa điểm phát hiện vụ án.” Diệp Nam Sênh hỏi Cung Khắc.
Cung Khắc hơi chau mày, sau vài giây suy nghĩ, anh lên tiếng: “Tới bây giờ anh vẫn không dám chắc hai chuyện này chỉ là trùng hợp hay anh đang bị gài bẫy”.
Sự việc phải ngược trở lại vài hôm trước, ngày thứ hai Diệp Nam Sênh nhập viện. Vừa qua nửa đêm, Cung Khắc nằm trên chiếc giường dành cho người nhà bị ngăn cách bên ngoài, trằn trọc không sao ngủ được. Chuyện anh suy nghĩ rất đơn giản, chẳng qua là Diệp Nam Sênh vì mình mà bị thương, lúc ấy, vết thương của cô còn chưa có kết luận rõ ràng.
Sau đó, anh thẳng thừng bò dậy.
Anh còn nhớ khi ấy là 0 giờ 5 phút, hành lang bệnh viện yên ắng tới độ không nghe được cả tiếng ngáy. Thế nên cho dù di động đang rung, âm thanh ù ù như png vò vẽ cũng cực kì rõ ràng. Anh rút máy ra khỏi túi, nhìn chằm chằm vào số điện thoại mang mã vùng thành phố Tây Xuyên, chỉ do dự giây lát rồi áp lên tai nghe.
Ban đầu bên kia chỉ có tiếng ù ù như tiếng côn trùng, không phải tiếng người. Cung Khắc “A lô” hai tiếng, đầu ấy vẫn không có ai đáp lại, anh định dập máy.
Những cuộc quấy rối bằng số lạ kiểu này bây giờ rất phổ biến. Cung Khắc những tưởng cuộc gọi này cũng như vậy. Nhưng đúng vào lúc anh chuẩn bị ngắt máy thì đầu bên kia đột nhiên có tiếng người, là một tiếng thở nặng nề nhưng rất khẽ khàng. Người đó dường như rất căng thẳng, trong tiếng thở còn xen lẫn tiếng cọt kẹt, giống như ống nghe bị ai bóp mạnh vậy.
Cung Khắc lại “A lô” thêm tiếng nữa, cuối cùng đầu kia đã có một câu nói hoàn chỉnh, “Cảnh sát Cung phải không?”
Giọng nói ấy nhẹ nhàng bay bay, thậm chí không giống tiếng người. Là giọng một người phụ nữ, giọng mảnh và the thé, người bình thường nghe sẽ nổi da gà, Cung Khắc nhíu mày, “Cô là ai?”.
Lại là mọt loạt những tiếng thở nặng nề. Dường như cô ta rất căng thẳng, cùng với những nhịp thở lúc mạnh lúc yếu, trong đầu Cung Khắc hiện lên hoàn cảnh của người phụ nữ ấy. Là một trạm điện thoại không lớn, vì giọng cô ta có tiếng vang. Còn cánh cửa cũng không đóng kín, thi thoảng bị gió đập, phát ra tiếng cạch cạch. Trạm điện thoại ở bên đường quốc lộ, không phải là một đoạn đường quá nhộn nhịp, vì thi thoảng phải cách quãng rất lâu mới có tiếng còi xe vọng lại, rõ ràng lưu lượng qua lại không nhiều.
Giọng nữ tiếp tục vang lên: “Cảnh sát Cung, anh còn nhớ vụ … vụ án bắt cóc phụ nữ và trẻ em năm năm trước không?”.
Có vẻ như cơ thể đang không khỏe chỗ nào đó, người phụ nữ nói không mấy trơn tru, chốc chốc lại phải ngừng. Cung Khắc cũng không thúc giục. Vụ án mà cô ta nhắc đến, Cung Khắc dĩ nhiên còn nhớ. Vì Đông Đông cũng được anh bế về nhà vào lúc đó. Đông Đông khi ấy cũng vừa tròn tháng, còn bé xíu, bế lên thấy nhẹ hều.
Người gây án chính là Trương – kẻ anh vẫn luôn truy lùng. Cũng bắt đầu từ vụ án đó, anh không thể cười được nữa.
Cố gắng đè nén sự phấn khích trong người xuống, Cung Khắc nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, “Còn nhớ”.
“Tôi được anh cứu khỏi vụ án đó, nhưng….nhưng bây giờ tôi gặp chút rắc…rắc rối. Anh có thể giúp tôi không?”
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
“Cảnh sát Cung, tôi lại gặp kẻ đó. Hắn…hắn theo… theo dõi tôi. Tôi không thể ở đây quá lâu. Tôi ở đường XX đợi anh. Cầu xin anh, nhất định phải tới…” Sau đó người phụ nữ ngắt máy.
“Sau đó thì sao?” Diệp Nam Sênh trừng mắt nhìn Cung Khắc với vẻ nghiêm nghị. Bây giờ cô thật sự hiểu sâu sắc về câu nói ấy – Thiên tài ở một thế giới chắc chắn trở thành kẻ ngốc ở thế giới sau.
Cung Khắc nhất định là ngốc rồi, vì muốn truy tìm tên Trương đó mà dễ dàng tin cuộc điện thoại còn chưa xác minh rõ nguồn gốc.
Đọc hiểu được những cảm xúc chất chứa trong đôi mắt Diệp Nam Sênh, Cung Khắc hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngập, “Anh nhất định phải tận tay bắt giữ Trương.”
“Thôi được rồi.” Diệp Nam Sênh hết cách, đành thỏa hiệp với hiện thực, “902, thời gian không còn nhiều đâu. Sau đó thì sao? Anh mau nói đi.”
Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn nửa phút nữa là hết năm phút.
Cung Khắc tiếp tục nói: “Anh đã tới đó, không nhìn thấy người phụ nữ nào nên cho rằng kẻ nào đó đùa ác ý, bèn quay lại bệnh viện.”
Nhưng ba ngày tiếp theo, gần như ngày nào cũng cứ vào giờ ấy là Cung Khắc lại nhận được một cuộc điện thoại thần bí gọi từ một trạm điện thoại nào đó ở Thanh Xuyên, người gọi dĩ nhiên vẫn là người phụ nữ đó. Có điều giọng điệu cô ta lần sau càng căng thẳng và thảm hại hơn lần trước. Tới lầ cuối cùng, cô ta chỉ kịp báo địa chỉ rồi nói “Cứu tôi”, sau đó im bặt. Không phải là tiếng tút tút máy bận mà không còn âm thanh gì nữa.
Thời gian đã qua rất lâu, dường như có người cầm ống nghe lên, vẫn không xó tiếng nhưng Cung Khắc bỗng cảm thấy xung quanh lạnh ngắt. Trực giác nói với anh rằng người ở đầu kia đang mỉm cười, một nụ cười tao nhã mà lạnh như băng.
Là Trương.
“Sau đó…” Cung Khắc chưa nói hết, người cảnh sát ngoài cửa đã đi vào ngắt ngang: “Được rồi, hết giờ rồi”.
“902, anh còn chưa nói hết, sau đó thì sao.” Diệp Nam Sênh đứng dậy, muốn truy hỏi nhưng bỗng ngừng lại khi Cung Khắc lắc đầu ra hiệu.
“Em nhất định sẽ cứu anh!” Diệp Nam Sênh nhìn theo bóng lưng của Cung Khắc, hét lớn. Có người đang còng tay anh lại. Cảm giác ấm ức bị dồn ra khóe mắt, sống mũi cô chợt cay xè. Diệp Nam Sênh không nói câu nào, đi thẳng ra khỏi phòng.
Vệ Lan và mọi người đang đợi ở đại sảnh. Thấy Diệp Nam Sênh đi xuống, hai người từ tốn đi về phía cô. Nhưng Đông Đông thì không kiềm chế được, nó chạy trên đôi giày da nhỏ xíu, vài bước là đã tới trước mặt Diệp Nam Sênh: “Chị ơi, bố đâu ạ? Bố là người bắt kẻ xấu, vì sao họ lại bắt bố vào?”
“Đông Đông, không phải bố bị bắt, bố em đang làm gián điệp, xem những người bị nhốt trong đó đâu là kẻ xấu thực sự, đâu là những người đã hối cải. Rồi bố sẽ nói cho các chú cảnh sát biết để họ thả những người đã hối cải ra ngoài.”
“Ôi, bố tuyệt quá!” Đứa trẻ dù có lớn trước tuổi thì cũng chỉ vẫn ở mức đó. Mấy câu nói của Diệp Nam Sênh đã khiến nó tin thật. Ở trong lòng con bé, hình tượng của Cung Khắc lại được tăng thêm mấy cấp.
Diệp Nam Sênh giao Đông Đông cho Vệ Lan, theo ý của cô thì để vợ chồng họ đưa con bé về Lâm Thủy, nhưng Vệ Lan có suy tính riêng của mình, thế nên Diệp Nam Sênh cũng không miễn cưỡng.
Bây giờ cô cần điện thoại cho một người. Cô cần bà Mục giúp cô giành được tư cách tham gia vụ án. Nhưng vừa quay người cô đã thấy Hình Bân đang đi về phía mình.
Hình Bân vung vẩy chỗ tài liệu trong tay, “Tình hình có vẻ không lạc quan với mọi người lắm. Có được nhân chứng mới, tận mắt chứng kiến, tại nơi xảy ra hai vụ án trước, có người nhìn thấy Cung Khắc từng xuất hiện. Bây giờ chúng tôi đang thu thập chứng cứ, một khi đầy đủ, thì vụ án này về cơ bản đã có kết luận.”
Tin tức này quả thực không hay, Diệp Nam Sênh cố giữ cho đầu óc không quay cuồng.
“Có bản đồ trung tâm thành phố Thanh Xuyên không?” Cô hỏi Hình Bân.
“Trong phòng làm việc trên gác có một tờ.”
Họ đi lên tầng hai.
Diệp Nam Sênh bé người, phải giẫm lên ghế. Cô vẽ mấy điểm lên bản đồ. “Đây là những địa điểm người phụ nữ gọi điện cho Cung Khắc hẹn gặp mặt anh ấy, giữa đường vừa hay phải đi qua mấy địa điểm gây án. Thế nên nhân chứng mà các anh nói thiếu cơ sở xác thực.”
Hình Bân dường như đã sớm đoán ra được cô sẽ nói như vậy, anh ta lắc đầu: “Nếu cô muốn nói tới mấy cuộc điện thoại mà theo lời Cung Khắc đã được gọi đến máy cậu ta lúc nửa đêm, thì thật xin lỗi, chúng tôi đã lọc ra ghi chép cuộc gọi tháng này của cậu ta. Trong khoảng thời gian cậu ta nói đều – không – có – nhật – kí – cuộc – gọi!”.
Sao có thể như vậy!
Diệp Nam Sênh hít thở khó khăn, cô mơ hồ cảm thấy đây là một tấm lưới được giăng ra một cách tinh vi, mà mục tiêu, chính là 902.
Nạn nhân nữ được phát hiện trên đường Tây Hoàn 1 không phải là vụ thảm sát đầu tiên xảy ra mấy ngày gần đây.
“Ba ngày trước, tại con hẻm phía sau một quán bar trên đường Tây Hoàn 2, đã phát hiện thấy một người đàn ông, nguyên nhân tử vong cũng là vết đâm trúng tim dẫn đến mất máu quá nhiều. Hai ngày trước, trên đường Hưng Đông, đoạn trước số nhà 65, phía sau một quán ăn cũng phát hiện một nạn nhân nữ với nguyên nhân tử vong tương đồng. Cộng thêm cả hôm nay nữa thì đã có ba nạn nhân, hai nữ một nam, nguyên nhân tử vong giống nhau, vừa hay đều là thành viên của băng nhóm trộm cướp đó.” Mấy người ngồi trong một chiếc xe cảnh sát của Công an Thanh Xuyên, Hình Bân ngồi ở ghế phụ nghịch bật lửa, nói rõ tình hình vụ án.
Diệp Nam Sênh chau mày. Cô cảm thấy càng ở lâu với người tên Hình Bân này, cô càng cảm thấy anh ta đáng ghét. Hít sâu một hơi, cô lên tiếng: “Thế nên hiện tại phía cảnh sát Thanh Xuyên không chỉ nghi ngờ Cung Khắc là hung thủ của vụ án thứ ba mà còn đồng thời giết cả hai nạn nhân trước đó?”
“Cũng không hẳn là như vậy.” Hình Bân gập nắp bật lửa lại, chiếc hộp nhỏ bằng kim loại phát ra tiếng “cạch”. Anh ta nói tiếp: “Nhưng tôi và Vệ Lan, cùng Cung Khắc đều có quen biết, cũng không định giấu giếm mọi người. Cung Khắc đích thực là kẻ tình nghi số một cho tới thời điểm này. Nhưng cô cũng phải tin rằng chúng tôi là cảnh sát nhân dân, sẽ không để lọt lưới kẻ xấu nào.”
Nhìn chằm chằm gương mặt gã Hình Bân nói năng thản nhiên đó, Diệp Nam Sênh dường như nghe được cả câu nói phía sau của anh ta: Với tư cách là cảnh sát nhân dân, tôi cũng sẽ không thả một Cung Khắc mà tôi luôn coi là kẻ ác.
Có hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám phản bác. Vì đang trong thời kì nhạy cảm, khiến gã Hình Bân hẹp hòi nhỏ mọn đó ghi thù thì người bất lợi nhất vẫn là Cung Khắc.
Họ được sắp xếp gặp mặt năm phút. Chỉ năm phút ngắn ngủi thế mà như được Hình Bân ban ân.
Phòng gặp không có cửa sổ, đương nhiên cũng không có nắng. May là Cung Khắc không bị đeo còng tay, điều này ít nhiều khiến tâm lý Diệp Nam Sênh dễ chịu hơn một chút. Vệ Lan, Quan Sở và Đông Đông nằng nặc đòi đi theo đứng bên ngoài đợi. Trong phòng, ngoài Diệp Nam Sênh và Cung Khắc ngồi ở hai đầu một chiếc bàn hình chữ nhật ra thì còn có một cảnh sát đứng ngoài cửa, tay chắp sau lưng, đứng dạng chân, dáng thẳng tắp. Giống như mấy bộ phim truyền hình, nét mặt người cảnh sát này không chút biểu cảm, mắt không nhìn ngang ngó dọc, nhưng nghĩ cũng đủ biết, anh ta nghe được cuộc đối thoại của hai người trong phòng.
Diệp Nam Sênh dĩ nhiên không sợ ai nghe thấy, vì cô biết họ không thẹn với lòng. Nhưng cô lại không biết nên mở lời từ đâu.
Người bắt đầu câu chuyện lại là Cung Khắc. Anh nói câu đầu tiên: Anh rất ổn, người chịu trách nhiệm về anh hầu như đều là đồng nghiệp, bạn học, còn có cả học trò, không bị ngược đãi.
Câu thứ hai của anh là: Em khỏe không?Chân ổn hẳn rồi chứ?
Diệp Nam Sênh đáp lại anh bằng một tiếng khóc thút thít vang vọng, “Cung Khắc, rốt cuộc chuyện này là sao! Đám người đó chỉ dựa vào việc anh cầm hung khí thì nói anh là hung thủ giết người à, khốn kiếp!”
Người “khốn kiếp” đứng ngoài cửa ho một tiếng, âm thanh có vẻ ngượng ngập.
Câu chửi mắng của Diệp Nam Sênh cũng khiến Cung Khắc dở khóc dở cười. Nhưng cảm giác bất luận chứng cứ có rành rành thế nào vẫn luôn có người tin mình trong sạch khiến anh muốn nói: Thật tuyệt.
“Nam Sênh.” Anh gọi tên cô, để cô nín khóc trước rồi mới nói: “Vụ án này anh không thể tham gia, hơn nữa nghe nói người nhà của nạn nhân đã biết anh là người bên phía cảnh sát. Thế nên, trừ phi có chứng cứ đanh thép, bằng không anh rất khó thoát tội.”
“Hơn nữa cái gã đối đầu với anh còn suy nghĩ rất chủ quan. Anh bảo phải làm sao đây?” Diệp Nam Sênh thoải mái quệt mặt, dường như không hề để ý tới chất dịch đặc đáng nghi dính ở mu bàn tay. Trong đầu cô chợt hiện lên một người, “Hay là em trở về Lâm Thủy gọi Cận Hoài Lý tới nhé. Chẳng phải anh nói anh ấy cũng rất giỏi phá án sao?”
Dù không có ân oán trước đây, Cung Khắc cũng biết vụ án này e là không thể nhờ cậy giúp sức quá nhiều.
“Gọi cậu ấy tới vì vụ này, cậu ấy nhất định lại nói không biết trân trọng nhân tài, huống hồ biết anh bị giam, cậu ấy sẽ chỉ vui vẻ xách ghế ra xem anh bị gima bao lâu thôi.” Cung Khắc bày ra vẻ mặt khổ não, dường như trong đám bạn bè, những người bình thường chẳng giúp được gì cho anh, những người giúp được thì chỉ muốn nhìn thấy anh bị mất mặt. “Nhưng không sao, vẫn còn một người giúp được anh.”
“Ai vậy?”
“Em.”
Người ta hay nói “Khắc nghề như cách núi”, để một Diệp Nam Sênh đã quen tiếp xúc với người chết tiếp quản chuyện của người sống, cô cũng chỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý rất nhanh gọn: “902, anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu anh ra.”
Ánh mắt cô kiên định, dường như bây giờ không còn khó khăn gì khiến cô sợ hãi nữa, mặc dù điều tra phá án và khám nghiệm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì 902 của cô đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
“Nhưng anh phải kể cho em nghe vì sao anh lại xuất hiện ở địa điểm phát hiện vụ án.” Diệp Nam Sênh hỏi Cung Khắc.
Cung Khắc hơi chau mày, sau vài giây suy nghĩ, anh lên tiếng: “Tới bây giờ anh vẫn không dám chắc hai chuyện này chỉ là trùng hợp hay anh đang bị gài bẫy”.
Sự việc phải ngược trở lại vài hôm trước, ngày thứ hai Diệp Nam Sênh nhập viện. Vừa qua nửa đêm, Cung Khắc nằm trên chiếc giường dành cho người nhà bị ngăn cách bên ngoài, trằn trọc không sao ngủ được. Chuyện anh suy nghĩ rất đơn giản, chẳng qua là Diệp Nam Sênh vì mình mà bị thương, lúc ấy, vết thương của cô còn chưa có kết luận rõ ràng.
Sau đó, anh thẳng thừng bò dậy.
Anh còn nhớ khi ấy là 0 giờ 5 phút, hành lang bệnh viện yên ắng tới độ không nghe được cả tiếng ngáy. Thế nên cho dù di động đang rung, âm thanh ù ù như png vò vẽ cũng cực kì rõ ràng. Anh rút máy ra khỏi túi, nhìn chằm chằm vào số điện thoại mang mã vùng thành phố Tây Xuyên, chỉ do dự giây lát rồi áp lên tai nghe.
Ban đầu bên kia chỉ có tiếng ù ù như tiếng côn trùng, không phải tiếng người. Cung Khắc “A lô” hai tiếng, đầu ấy vẫn không có ai đáp lại, anh định dập máy.
Những cuộc quấy rối bằng số lạ kiểu này bây giờ rất phổ biến. Cung Khắc những tưởng cuộc gọi này cũng như vậy. Nhưng đúng vào lúc anh chuẩn bị ngắt máy thì đầu bên kia đột nhiên có tiếng người, là một tiếng thở nặng nề nhưng rất khẽ khàng. Người đó dường như rất căng thẳng, trong tiếng thở còn xen lẫn tiếng cọt kẹt, giống như ống nghe bị ai bóp mạnh vậy.
Cung Khắc lại “A lô” thêm tiếng nữa, cuối cùng đầu kia đã có một câu nói hoàn chỉnh, “Cảnh sát Cung phải không?”
Giọng nói ấy nhẹ nhàng bay bay, thậm chí không giống tiếng người. Là giọng một người phụ nữ, giọng mảnh và the thé, người bình thường nghe sẽ nổi da gà, Cung Khắc nhíu mày, “Cô là ai?”.
Lại là mọt loạt những tiếng thở nặng nề. Dường như cô ta rất căng thẳng, cùng với những nhịp thở lúc mạnh lúc yếu, trong đầu Cung Khắc hiện lên hoàn cảnh của người phụ nữ ấy. Là một trạm điện thoại không lớn, vì giọng cô ta có tiếng vang. Còn cánh cửa cũng không đóng kín, thi thoảng bị gió đập, phát ra tiếng cạch cạch. Trạm điện thoại ở bên đường quốc lộ, không phải là một đoạn đường quá nhộn nhịp, vì thi thoảng phải cách quãng rất lâu mới có tiếng còi xe vọng lại, rõ ràng lưu lượng qua lại không nhiều.
Giọng nữ tiếp tục vang lên: “Cảnh sát Cung, anh còn nhớ vụ … vụ án bắt cóc phụ nữ và trẻ em năm năm trước không?”.
Có vẻ như cơ thể đang không khỏe chỗ nào đó, người phụ nữ nói không mấy trơn tru, chốc chốc lại phải ngừng. Cung Khắc cũng không thúc giục. Vụ án mà cô ta nhắc đến, Cung Khắc dĩ nhiên còn nhớ. Vì Đông Đông cũng được anh bế về nhà vào lúc đó. Đông Đông khi ấy cũng vừa tròn tháng, còn bé xíu, bế lên thấy nhẹ hều.
Người gây án chính là Trương – kẻ anh vẫn luôn truy lùng. Cũng bắt đầu từ vụ án đó, anh không thể cười được nữa.
Cố gắng đè nén sự phấn khích trong người xuống, Cung Khắc nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, “Còn nhớ”.
“Tôi được anh cứu khỏi vụ án đó, nhưng….nhưng bây giờ tôi gặp chút rắc…rắc rối. Anh có thể giúp tôi không?”
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
“Cảnh sát Cung, tôi lại gặp kẻ đó. Hắn…hắn theo… theo dõi tôi. Tôi không thể ở đây quá lâu. Tôi ở đường XX đợi anh. Cầu xin anh, nhất định phải tới…” Sau đó người phụ nữ ngắt máy.
“Sau đó thì sao?” Diệp Nam Sênh trừng mắt nhìn Cung Khắc với vẻ nghiêm nghị. Bây giờ cô thật sự hiểu sâu sắc về câu nói ấy – Thiên tài ở một thế giới chắc chắn trở thành kẻ ngốc ở thế giới sau.
Cung Khắc nhất định là ngốc rồi, vì muốn truy tìm tên Trương đó mà dễ dàng tin cuộc điện thoại còn chưa xác minh rõ nguồn gốc.
Đọc hiểu được những cảm xúc chất chứa trong đôi mắt Diệp Nam Sênh, Cung Khắc hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngập, “Anh nhất định phải tận tay bắt giữ Trương.”
“Thôi được rồi.” Diệp Nam Sênh hết cách, đành thỏa hiệp với hiện thực, “902, thời gian không còn nhiều đâu. Sau đó thì sao? Anh mau nói đi.”
Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn nửa phút nữa là hết năm phút.
Cung Khắc tiếp tục nói: “Anh đã tới đó, không nhìn thấy người phụ nữ nào nên cho rằng kẻ nào đó đùa ác ý, bèn quay lại bệnh viện.”
Nhưng ba ngày tiếp theo, gần như ngày nào cũng cứ vào giờ ấy là Cung Khắc lại nhận được một cuộc điện thoại thần bí gọi từ một trạm điện thoại nào đó ở Thanh Xuyên, người gọi dĩ nhiên vẫn là người phụ nữ đó. Có điều giọng điệu cô ta lần sau càng căng thẳng và thảm hại hơn lần trước. Tới lầ cuối cùng, cô ta chỉ kịp báo địa chỉ rồi nói “Cứu tôi”, sau đó im bặt. Không phải là tiếng tút tút máy bận mà không còn âm thanh gì nữa.
Thời gian đã qua rất lâu, dường như có người cầm ống nghe lên, vẫn không xó tiếng nhưng Cung Khắc bỗng cảm thấy xung quanh lạnh ngắt. Trực giác nói với anh rằng người ở đầu kia đang mỉm cười, một nụ cười tao nhã mà lạnh như băng.
Là Trương.
“Sau đó…” Cung Khắc chưa nói hết, người cảnh sát ngoài cửa đã đi vào ngắt ngang: “Được rồi, hết giờ rồi”.
“902, anh còn chưa nói hết, sau đó thì sao.” Diệp Nam Sênh đứng dậy, muốn truy hỏi nhưng bỗng ngừng lại khi Cung Khắc lắc đầu ra hiệu.
“Em nhất định sẽ cứu anh!” Diệp Nam Sênh nhìn theo bóng lưng của Cung Khắc, hét lớn. Có người đang còng tay anh lại. Cảm giác ấm ức bị dồn ra khóe mắt, sống mũi cô chợt cay xè. Diệp Nam Sênh không nói câu nào, đi thẳng ra khỏi phòng.
Vệ Lan và mọi người đang đợi ở đại sảnh. Thấy Diệp Nam Sênh đi xuống, hai người từ tốn đi về phía cô. Nhưng Đông Đông thì không kiềm chế được, nó chạy trên đôi giày da nhỏ xíu, vài bước là đã tới trước mặt Diệp Nam Sênh: “Chị ơi, bố đâu ạ? Bố là người bắt kẻ xấu, vì sao họ lại bắt bố vào?”
“Đông Đông, không phải bố bị bắt, bố em đang làm gián điệp, xem những người bị nhốt trong đó đâu là kẻ xấu thực sự, đâu là những người đã hối cải. Rồi bố sẽ nói cho các chú cảnh sát biết để họ thả những người đã hối cải ra ngoài.”
“Ôi, bố tuyệt quá!” Đứa trẻ dù có lớn trước tuổi thì cũng chỉ vẫn ở mức đó. Mấy câu nói của Diệp Nam Sênh đã khiến nó tin thật. Ở trong lòng con bé, hình tượng của Cung Khắc lại được tăng thêm mấy cấp.
Diệp Nam Sênh giao Đông Đông cho Vệ Lan, theo ý của cô thì để vợ chồng họ đưa con bé về Lâm Thủy, nhưng Vệ Lan có suy tính riêng của mình, thế nên Diệp Nam Sênh cũng không miễn cưỡng.
Bây giờ cô cần điện thoại cho một người. Cô cần bà Mục giúp cô giành được tư cách tham gia vụ án. Nhưng vừa quay người cô đã thấy Hình Bân đang đi về phía mình.
Hình Bân vung vẩy chỗ tài liệu trong tay, “Tình hình có vẻ không lạc quan với mọi người lắm. Có được nhân chứng mới, tận mắt chứng kiến, tại nơi xảy ra hai vụ án trước, có người nhìn thấy Cung Khắc từng xuất hiện. Bây giờ chúng tôi đang thu thập chứng cứ, một khi đầy đủ, thì vụ án này về cơ bản đã có kết luận.”
Tin tức này quả thực không hay, Diệp Nam Sênh cố giữ cho đầu óc không quay cuồng.
“Có bản đồ trung tâm thành phố Thanh Xuyên không?” Cô hỏi Hình Bân.
“Trong phòng làm việc trên gác có một tờ.”
Họ đi lên tầng hai.
Diệp Nam Sênh bé người, phải giẫm lên ghế. Cô vẽ mấy điểm lên bản đồ. “Đây là những địa điểm người phụ nữ gọi điện cho Cung Khắc hẹn gặp mặt anh ấy, giữa đường vừa hay phải đi qua mấy địa điểm gây án. Thế nên nhân chứng mà các anh nói thiếu cơ sở xác thực.”
Hình Bân dường như đã sớm đoán ra được cô sẽ nói như vậy, anh ta lắc đầu: “Nếu cô muốn nói tới mấy cuộc điện thoại mà theo lời Cung Khắc đã được gọi đến máy cậu ta lúc nửa đêm, thì thật xin lỗi, chúng tôi đã lọc ra ghi chép cuộc gọi tháng này của cậu ta. Trong khoảng thời gian cậu ta nói đều – không – có – nhật – kí – cuộc – gọi!”.
Sao có thể như vậy!
Diệp Nam Sênh hít thở khó khăn, cô mơ hồ cảm thấy đây là một tấm lưới được giăng ra một cách tinh vi, mà mục tiêu, chính là 902.
Tác giả :
Ngô Đồng Tư Ngữ