Sổ Tay Hình Cảnh
Quyển 1 - Chương 17: Chứng bệnh trầm cảm cấp độ nặng
Type-er: Mều
Chắc chắn không phải là sắt, thế nên Diệp Nam Sênh hút bằng nam châm không phát huy tác dụng.
“Chị ơi, không có tác dụng.” Đông Đông ra sức giơ cục nam châm hồi lâu rồi phát hiện ra thật bại. Nó lại ngồi xổm xuống đất, giọng điệu ngập đầy thất vọng. Diệp Nam Sênh ném nam châm đi, nhìn chằm chằm tư thế ngồi như pho tường của Cung Khắc, phồng miệng thổi bay mấy sợi tóc mai trên trán, “Ai có mắt cũng đều nhìn thấy.”
“Bố em có máu buồn không?” Diệp Nam Sênh rất ít khi giao tiếp với người sông, thế nên những cách nghĩ ra được khá quê mùa. Đông Đông lắc đầu, “Không ạ!”
“Thế gan bàn chân chắc là cũng sợ buồn chứ?”
“Sợ ạ.”
“Cời giày ra.”
“Nhưng mà chị ơi…”
“Sao nữa?” Diệp Nam Sênh đã gần như cởi tuột giày của Cung Khắc ra rồi.
“Chẳng phải chân có mùi sao?”
Đông Đông đưa tay bịt mũi, “Chân của Đông Đông có mùi, lần nào bố rửa chân cho Đông Đông cũng phải đeo khẩu trang, liệu chân bố có giống vậy không ạ?”
Rất có khả năng.
Thế là sau khi phủ quyết cách làm đó, cả một buổi chiều, Diệp Nam Sênh vẫn luôn vắt óc nghĩ làm sao để khiến tên quái đản này “sống dậy”.
Bà Cung đi hái rau, chốc chốc lại ngó vào trong sân. Quan Sở từ ngoài cửa đi vào, bà Cung vẫy tay với anh ấy, “Quan Sở, con qua đây… Cô gái đó là ai vậy, quan tâm tới Cung Khắc đến thế sao?”
“mẹ nuôi, cô ấy có quan tâm tới Khắc hay không không quan trọng, cho dù Khắc chỉ động một dây thần kinh thì cô ấy cũng sắp trở thành con dâu của mẹ rồi, không chạy được đâu.”
“Thật sao?” Bà lão quá hưng phấn, con dao đúng lúc men theo ngón tay rơi xuống, suýt nữa thì chảy máu, “Tiểu Sở à, không được lừa gạt người già đâu, tim của mẹ nuôi không tốt.”
“Mẹ nuôi, con lừa mọi người khi nào?” Quan Sở tỏ ra bất mãn. Bà Cung gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu. Cô dâu của Quan Sở chẳng phải cũng là người bị nó lừa từ bệnh viện về tới tận nhà đó sao.
Cung Tiêu Đằng là một đứa trẻ khiến mọi người yêu quý. Tiếp xúc chưa đầy một ngày mà một Diệp Nam Sênh vẫn luôn thích đơn độc một mình giờ đã quen với cái đuôi loắt choắt này. Dưới yêu cầu kiên quyết của Đông Đông, cuối cùng Diệp Nam Sênh đành đồng ý ở lại nhà họ Cung.
Trước sau tứ hợp viện có tổng cộng bảy gian phòng. Trừ đi phòng để đồ ngay sát cửa rồi phòng bếp ở sâu hơn thì còn phòng ngủ của bà Cung với bố dượng Cung Khắc cùng với hai phòng ngủ nữa và một phòng sách. Diệp Nam Sênh được sắp xếp ở một phòng dành cho khách ở phía Tây, sát bên cạnh một trong hai phòng ngủ còn lại. Căn phòng ấy có cửa chớp, qua cửa sổ vừa hay có thể nhìn thấy ánh trăng sáng trong của thành phố Dung Bắc sau trận mưa tuyết.
Diệp Nam Sênh đánh răng rửa mặt xong thì nằm bò trên giường ngắm trăng. Cô còn cả bố lẫn mẹ. Bố cô rất hiền, chưa bao giờ mắng nhiếc cô. Mẹ là người di truyền cho cô tính cách nghe nói là quái đản của hiện tại, nhưng cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với cô. Từ một mặt nào đó mà nói, quan hệ giữa Diệp Nam Sênh và bố mẹ giống những người bạn với nhau hơn. Cô không thể tưởng tượng được nếu có một ngày phải tận mắt chứng kiến những người “bạn” ấy vì sơ suất của mình mà vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, liệu cô có giống như Cung Khắc hay không?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, Diệp Nam Sênh cất hết mọi biểu cảm, cất tiếng hỏi: “Ai đó?”
“Chị ơi.” Đông Đông thò đầu vào, “Bố hai ngủ say như heo rồi, bố thì không quan tâm tới em, chị có thể kể chuyện cho em ngủ không ạ?”
Diệp Nam Sênh nhíu mày. Thuở nhỏ bố mẹ bận rộn công việc, bản thân chưa bao giờ được nghe mấy câu chuyện cổ tích đêm khuya, cô định từ chối. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đông Đông, Diệp Nam Sênh lại thay đổi ý định.
“Chị không biết kể chuyện cổ tích đâu, nhưng có một câu chuyện chị có thể kể cho em nghe.”
“Là gì ạ?” Không cần Diệp Nam Sênh gọi, Đông Đông đã tự động bò lên giường Diệp Nam Sênh một cách thuần thục, chui vào trong chăn của cô. Diệp Nam Sênh trước nay vẫn kỵ tiếp xúc cơ thể với người khác, huống hồ là kiểu nép thẳng vào lòng cô thế này. Cô hơi lùi người lại, “Câu chuyện tên là…”
Đông Đông nhích theo. Diệp Nam Sênh lại tiếp tục lùi lại, “Tên của câu chuyện là…”
Đông Đông bám riết, Diệp Nam Sênh bị ép tới góc tường, không còn chỗ lui nữa. Cô trợn mắt lườm nó, lập tức từ bỏ câu chuyện Ba con heo duy nhất mà mình biết. “Câu chuyện tên là Chiếc xương người thứ ba.”
Đó là một vụ án chính Diệp Nam Sênh từng trải qua, sau đó cô được đặt biệt danh là “Chiếc xương người thứ ba”, phát biểu trên kỳ số 11 của tạp chí Chân tướng – kỳ kỉ niệm mười năm. Vụ án đó tổng cộng có ba người chết, mỗi một người sau khi mất tích, trong nhà họ lại lần lượt xuất hiện một chiếc xương người. Đây là một trong những vụ án ngoắt ngéo và phức tạp nhất mà Diệp Nam Sênh đã gặp. Khi Đông Đông đòi cô kể chuyện, cô đã nghĩ ngay tới nó.
Đông Đông bày ra vẻ tập trung tinh thần nghe “truyện”, khiến một Diệp Nam Sênh vốn đã thiếu nhạy cảm hoàn toàn quên luôn cô đang kể cho một đứa bé năm tuổi nghe một vụ án giết người liên hoàn. Nuốt một ngụm nước bọt, cô hơi nóng, quạt tay chẳng tác dụng gì bèn ngồi thẳng người, đẩy cánh cửa sổ trước mặt ra.
Không khí lạnh sau trận tuyết theo làn khói trắng hóa vào gian phòng, khiến Diệp Nam Sênh thấy mát mẻ hơn nhiều, “Nói tới đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, hung thủ vẽ một dấu gạch nghiêng lên ngực của nạn nhân thứ hai…”
“Thế là ngực của nạn nhân thứ ba kiểu gì cũng có ký hiệu. Bố em bảo, những người tâm lý không bình thường khi gây án hay thích để lại ký hiệu, người ta gọi là dấu hiệu phạm tội.”
Diệp Nam Sênh giơ tay gõ lên đầu Đông Đông: “Đúng là trẻ con, chưa nghe câu dùng sự thật nói chuyện sao? Cái chết của nạn nhân thứ ba rất khủng khiếp, cô ta là…”
Nói được một nửa thì một bàn tay đột ngột chìa ra ngắt lời Diệp Nam Sênh, sao cô không nhận ra đôi bàn tay giống một xác chết được ngâm quá lâu trong formalin đó là của ai chứ?
Cung Khắc bịt tai Đông Đông lại, không để nó ngọ ngoạy rồi nói với Diệp Nam Sênh: “Nó mới năm tuổi thôi.”
Ngay sau đó, chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra. Cung Khắc mấy ngày không ngủ, người lảo đảo rồi ngã thẳng xuống lòng Diệp Nam Sênh.
“Này, 902! Mặt anh để đâu đó hả?” Nhìn trân trân vào cái đầu người đang dán chặt lên ngực mình, Diệp Nam Sênh thật sự không tin 902 cứ thế ngủ thiếp đi.
“Chị à, cuối cùng thì bố cũng động đậy rồi! Bố còn ngủ nữa!”
“Ai có mắt cũng nhìn thấy cả.” Diệp Nam Sênh đỏ bừng mặt.
“Chúng ta nằm yên đi, đừng làm bố thức giấc…” Đông Đông dựa đầu vào chân Diệp Nam Sênh, nhắm mắt lại.
Cái kiểu nằm này, bảo cô nằm yên thế nào!
Diệp Nam Sênh tỉnh lại trong một loạt tiếng gà gáy râm ran. Những tia nắng ban mai ngoài khung cửa sổ dần dần trở nên rực rỡ. Khóe miệng cô còn vương một vệt nước miếng, trên người được đắp chiếc chăn nhung nhẹ nhàng có in hình những bông hoa nhỏ, trong lòng ôm một cơ thể bé nhỏ, lạ lẫm nhưng rất đáng yêu. Lúc đó cô muốn nói, đây đúng là một buổi sáng bình thường nhưng ấm áp, yên bình.
Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là trong chăn không có thêm một người đàn ông trưởng thành.
Cung Khắc vẫn còn đang ngủ.
Anh khi ngủ có phần khác biệt. Sự ấm áp của chiếc chăn khiến gương mặt anh bớt đi vẻ nhợt nhạt, khóe môi cũng không mím quá chặt mà hơi hé mở, để lộ những chiếc răng trắng sáng. Răng anh rất đẹp, cảm giác khi đầu lưỡi lướt qua đó chắc là rất tuyệt. Đây là một suy nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu Diệp Nam Sênh, bản thân cô cũng giật mình, vội vàng bịt miệng mình lại, đề phòng phạm tội.
Nhưng vì sao 902 khi ngủ lại cau mày như vật, giống như anh đang trải qua một cơn ác mộng, giấc ngủ không được êm đềm.
“Chẳng phải là người ai rồi cũng chết sao? Sao lại tạo cho mình một gánh nặng lớn như vậy. 902, anh đúng là đồ ngốc.” Diệp Nam Sênh chọc ngón tay lên hàng mi của Cung Khắc, vẽ nó trên không trung, bất thình lình, người đó mở mắt ra.
Tình huống này rất ngượng ngập. Ngón tay Diệp Nam Sênh lơ lửng, nhắm thẳng vào mắt Cung Khắc. Cô chớp chớp mắt, đột nhiên ngón tay làm động tác vẽ vòng tròn như đang vận động, “Anh cảm thấy rất buồn ngủ, rất buồn ngủ, rất buồn ngủ, rất buồn ngủ.”
Cung Khắc chớp chớp mắt, Diệp Nam Sênh nhìn thấy vẻ sầu não của mình phản chiếu qua đôi mắt anh: “Sao không buồn ngủ!”
Sự thật chứng minh, đa số những thứ bà Mục dạy dỗ đều vớ vẩn.
“Mặc kê, ngủ thêm lúc nữa đi.” Diệp Nam Sênh đỏ mặt nói rồi để tay thành hình con dao, chém vào đỉnh đầu Cung Khắc.
Cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Diệp Nam Sênh thở phào, cô không cần phải ngượng ngập nữa.
Chẳng biết có phải vì cô mạnh tay quá không mà hôm ấy Cung Khắc ngủ tít mít tới chiều. Bà Cung nhìn thấy cậu con trai đầu sưng vù đi từ trong phòng ngủ của khách ra mà chẳng hề thương xót. Bà kéo Quan Sở đang trốn một góc, nhìn Diệp Nam Sênh chơi đùa cùng Đông Đông, lẩm bẩm: “Tiểu Quan à, chuyện con nói đáng tin cậy đấy.”
“Chắc chắn đáng tin cậy mà, mẹ nuôi.” Quan Sở núp sau lưng bà Cung, cúi đầu nhắn tin cho Vệ Lan: Vợ à, Khắc gặp được người đó của cậu ấy rồi.
Chẳng bao lâu sau đã có tin nhắn phản hồi: Cung Khắc có lấy vợ được không, em không biết. Em chỉ biết anh mà còn không quay về dọn dẹp ngăn nắp phòng sách thì em sẽ ném thẳng cuốn Đại từ điển Tân Hoa của anh từ trên nhà mình xuống thùng rác, cho nó rơi tự do đấy.
Quan Sở nháy mắt, nói một câu: “Mẹ nuôi à, nhà con cháy rồi” sau đó chạy bay biến như con chuột nhắt, biến mất sau cánh cửa sơn đen của nhà họ Cung.
Có trời biết, cuốn từ điển chuyên ngành đó không khác gì sổ tiết kiệm của anh. Có trời biết, cái ổ mới di chuyển trước khi đi sao lại bị bà xã phát hiện!
Đông Đông hắt xì một tiếng, rồi day day mũi, nhìn Diệp Nam Sênh cầm dao phay luyện “dao pháp” trên quả bí ngô, hỏi: “Chị ơi, làm pháp y có khó hay không?”
“Không biết nữa.” Diệp Nam Sênh cúi đầu, chém một nhát. Sở trường nấu nướng duy nhất của Diệp Nam Sênh là món mỳ, mà còn là mỳ úp. Bà Cung để cô thái rau quả thật là làm khó cô. Nhưng bà Cung đã nói không sao, cứ gột sạch hạt bí ngô như cô vẫn làm là được. Thế là cô chọn chặt nó theo hình chữ T.
“Nhưng mà chị thích.” Trong lúc đó, cô vẫn không quên trả lời Đông Đông. Đông Đông lại hỏi: “Vì sao ạ?”
“Con người biết nói dối, còn thi thể chỉ nói thật. Nhưng làm pháp y cũng không dễ dàng. Tìm cho chị cái thìa.”
Lời dặn dò của Diệp Nam Sênh vừa dứt thì Đông Đông đã lon ton chạy vào bếp, cầm ra một cái thìa rất nhanh. Con bé đưa cho Diệp Nam Sênh, rồi nói: “Nhưng mà chị ơi, Đông Đông không nói dối, bố cũng không nói dôi. Thế chị có thể thích em và bố như thi thể không?”
Gì chứ? Cưỡng ép người ta à. Còn cái tay 902 đó, ai thèm thích anh ta!
“Rắc” một tiếng, vì dùng sức quá nhiều, một góc chữ T vốn thuộc về phần trên của quả bí ngô đã bị Diệp Nam Sênh bẻ thẳng thừng.
“Thấy chưa, không cẩn thận một cái là hủy hoại thi thể ngay…” Diệp Nam Sênh ủ dột lắp “xương ngực” vào cho quả bí ngô. Quả bí ngô trông có vẻ hoàn hảo, ngoại trừ có thêm những dấu vết theo cách giải phẫu chữ T ra thì trong cái bát bên cạnh đã đựng những thứ thuộc về “hạt bí ngô”.
“Khả năng bếp núc” của Diệp Nam Sênh nhận được sự khẳng định rất cao của và Cung. Sau bữa tối, bà chủ động đưa Đông Đông tới phòng Diệp Nam Sênh: “Tiểu Diệp à, Đông Đông muốn ngủ với cháu.”
“Chị à, em muốn nghe chuyện, chị còn chưa kể hết là ba người đó chết kiểu gì mà?” Ánh mắt Đông Đông đầy kỳ vọng. Nhưng lúc đó Diệp Nam Sênh đã nghĩ, nếu như bà Mục có mặt ở đây, mẹ chắc chắn sẽ đề nghị cả bốn người cùng vào bàn mạt chược luôn cho xong.
Chẳng biết từ lúc nào, Cung Khắc đờ đẫn trong phòng sách cả ngày trời giờ lại xuất hiện tại phòng Diệp Nam Sênh, ngồi ngay bên cạnh Đông Đông, dường như đang sẵn dàng bịt tai con gái của mình lại ngay khi Diệp Nam Sênh nói câu đầu tiên liên quan tới vụ án.
Cung Khắc đúng là có bệnh nhưng là một người bố tốt.
Lấy cớ kể “chuyện” cho Đông Đông nghe, buổi trưa ngày thứ ba khi Diệp Nam Sênh tới nhà Cung Khắc, Cung Khắc đã ăn bữa cơm đầu tiên sau bao ngày. Có thể thấy anh rất đói, nhưng không hề ảnh hưởng tới độ từ tốn tao nhã khi ăn của anh. So với anh, Diệp Nam Sênh lại len lét quệt lớp mỡ gà dính trên khóe miệng.
Chập tối, bầu trời Dung Bắc xuất hiện ráng đỏ. Diệp Nam Sênh nằm trên giường, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp của màu đỏ lan tràn trên gương mặt. Nhưng chẳng mấy chốc mây đã tan đi, trời tối dần. Diệp Nam Sênh mở mắt ra, nhìn Cung Khắc đứng trước cửa sổ phòng cô, dánh anh bị những ô vuông trên cửa cắt thành từng hình vuông.
So với vẻ tiều tụy mấy hôm trước, Cung Khắc của hiện tại hình như đã trở về với hình ảnh trong vụ án chặt xác. Anh mặc chiếc áo màu lam nhạt, đứng trong gió, gió thổi phần phật vào cổ áo, để lộ ra mảng xương đòn gầy nhẳng. Dáng vẻ đó khiến người ta cảm thấy gió to thêm một chút là có thể thổi bay anh đi ngay, nhưng biểu cảm điềm nhiên của anh lại khiến khả năng này trở thành không thể.
Nhìn ngược Cung Khắc khiến Diệp Nam Sênh nghĩ tới hai từ.
Gió nhẹ, mây bay.
Phóng khoáng, ưa nhìn.
Nhưng sao 902 có thể hợp với hai từ này chứ, Diệp Nam Sênh lắc mạnh đầu. Cửa kính khiến giọng Cung Khắc ồm ồm. Phải mất rất lâu Diệp Nam Sênh mới nghe hiểu anh đang nói gì.
“Ra ngoài đi dạo không?”
Phong cảnh bên ngoài hợp với câu hát đó: Anh như vô số đám tuyết rơi, em như con đường dài hun hút, chỉ sợ khi mặt trời lên, đôi ta sẽ tan vào nhau…
Chỉ cần một ngày đầy nắng, tuyết sẽ tan hết.
Diệp Nam Sênh cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, mép giày ngấm tuyết, tuyết ướt bám cả lên mép giày, để lại một vòng đen nhức mắt trên đôi giày xám. Cô không hiểu 902 gọi mình ra ngoài vì lý do gì, vì tới bây giờ anh vẫn chưa nói một câu nào.
Đi chưa được bao xa đã ra khỏi khu dân cư, bên ngoài là phố mua sắm, quốc lộ thẳng tắp, những thảm thực vật xanh hai bên đã trơ trọi cả. Có nhân viên vệ sinh đang quấn nhựa quanh nhưng thân cây khô, giúp cây vượt qua mùa đông.
Cung Khắc lên tiếng khi họ đi ngang qua một quán trà sữa teen là CoCo&CaCa.
“Tôi không thần thánh như Đới Minh Phong nói đâu.” Đây là câu đầu tiên của anh.
“Nếu không phải vì sự tự phụ của tôi năm xưa, kiên quyết nói hung thủ sẽ xuất hiện ở đó, ông ấy đã không qua đời.” Tiếp đó, đây là câu thứ hai của anh.
Sau đó… Đã không còn sau đó nữa.
Liên quan tới chuyện của Cung Khắc, thật rad ns cũng hiểu kha khá. Đó là tên đầu sỏ của một tố chức tội phạm thông minh đã đấu trí với bố Cung Khắc từ lâu. Hắn phạm tội dường như chẳng phải vì tiền bạc hay mục đích trả thù gì, nói theo một câu của Cung Khắc đã được Quan Sở truyền đạt lại thì: Hắn khiêu khích lực lượng cảnh sát bằng những thủ đoạn phạm tội không mới mẻ, chỉ để lấy niềm vui.
Lần đầu tiên ông Cung và hắn giao đấu là trong một vụ án tiền giả, hàng triệu Nhân dân tệ trong một thời gian ngắn đã xuất hiện ồ ạt trong thành phố. Ông Cung mất gần một tháng mới tìm được tụ điểm làm tiền giả, nhưng người làm thì đã không thấy bóng dáng đâu. Trong công xưởng, cảnh sát chỉ tìm thấy một chữ “Trương” được viết bằng kieru chữ Khải bằng bút lông.
Kể từ đó, ông Cung bắt đầu cùng “Trương” triển khai ván cờ đối đầu nhiều năm.
Trộm cướp, bán dĩa phim người lớn cho học sinh trung học… Dường như Trương không quan tâm vụ án to hay nhỏ, hắn thích hưởng thụ quá trình mèo vờn chuột với ông Cung hơn.
Tới một lần, ông Cung gây thiệt hại cho Trương. Để trả thù, Trương bắt cóc Cung Khắc, đập nát chân tay anh sau đó ném anh trả lại cửa nhà.
Nếu là một người bình thường, có lẽ sẽ ghét ngành cảnh sát, nhưng Cung Khắc lại không như vậy. Sau mấy ca phẫu thuật lớn, anh nói với bố: “Con muốn làm cảnh sát.”
Năm hai mươi tuổi, Cung Khắc tốt nghiệp trường cảnh sát, tuổi trẻ phơi phới, ý chí bừng bừng. Vụ án đầu tiên anh được nhận sau khi vào tổ cảnh sát lại liên quan tới Trương. Ở trường học, vì sức khỏe hạn chế, Cung Khắc học thiên về tâm lý tội phạm. Theo như những gì anh phân tích, ông Cung dẫn theo một nhóm đồng nghiệp vội tới một công xưởng cũ nát ở ngoại ô, không ngờ ở đó có chôn thuốc nổ, mấy mạng người đều không còn nguyên vẹn. Chính bản thân anh cũng vì chuyện này mà mất đi khả năng mỉm cười.
Cung Khắc mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng kể từ lần đó.
Năm hai mươi tuổi, Diệp Nam Sênh mới cầm dao giải phẫu lần đầu tiên, đối mặt với thi thể đầu tiên trong trường học.
Năm hai mươi tuổi, Cung Khắc đã bị ác mộng hành hạ hàng đêm, nhiều đến nỗi anh còn từng có khuynh hướng tự sát.
Năm hai mươi tuổi, Diệp Nam Sênh có thể sống dưới ánh nắng mặt trời nhưng cô lựa chọn nhốt mình trong phòng giải phẫu, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình luyện tập, nghiên cứu nguyên nhân tử vong của từng xác chết.
Năm hai mươi tuổi, Cung Khắc muốn được sống dưới ánh nắng mặt trời nhưng lại bị bắt phải ở trong bệnh viện, liên tục tiếp nhận những đợt trị liệu thần kinh.
Năm hai mươi tuổi, Diệp Nam Sênh vẫn còn bố còn mẹ, còn một gia đình hạnh phúc.
Năm hai mươi tuổi, Cung Khắc sống trong bóng ma mình là người đã hại chết bố, lòng đầy tự trách, khó mà chuộc tội.
Tháng 10 năm 2012, bên con đường dài ở thành phố Dung Bắc, Diệp Nam Sênh đột nhiên giơ tay vỗ vai Cung Khắc: “902, là con người ai cũng sẽ mắc sai lầm, cũng vì muốn tránh những sai lầm lặp lại lần nữa, người ta mới phải tiến bộ. Tôi không biết tên Trương đó lợi hại cỡ nào. Nhưng anh của bây giờ chắc chắn mạnh hơn hắn. Chỉ cần anh dũng cảm xuất hiện, nhất định sẽ bắt được hắn.”
Giây phút ấy, Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc cao hơn mình một cái đầu, đứng trong bóng nắng, từng đường nét trên gương mặt đều ôn hòa. Anh đặt tay lên đỉnh đầu Diệp Nam Sênh, vỗ nhẹ: “Cảm ơn cô.”
Một cảm xúc khó đặt tên khiến trái tim Diệp Nam Sênh bỗng đập nhanh mấy nhịp.
“Diệp Nam Sênh.”
“Gì vậy?” Diệp Nam Sênh quay mặt đi, không để anh trông thấy mình đang đỏ mặt.
“Thật ra…”
“Gì hả?”
“Ở Dung Bắc cũng có tiệm bánh Chu Ký.” Theo hướng chỉ của một ngón tay mảnh khảnh, Diệp Nam Sênh nhìn thấy vị trí họ đứng đang đối diện với một cánh cửa, trên bức hoành sơn đỏ viết bốn chữ: “Tiệm bánh Chu Ký”.
Cảm giác e thẹn nhanh chóng tan đi, Diệp Nam Sênh quay đầu gào lên với Cung Khắc: “902, anh là đồ thần kinh.”
Chắc chắn không phải là sắt, thế nên Diệp Nam Sênh hút bằng nam châm không phát huy tác dụng.
“Chị ơi, không có tác dụng.” Đông Đông ra sức giơ cục nam châm hồi lâu rồi phát hiện ra thật bại. Nó lại ngồi xổm xuống đất, giọng điệu ngập đầy thất vọng. Diệp Nam Sênh ném nam châm đi, nhìn chằm chằm tư thế ngồi như pho tường của Cung Khắc, phồng miệng thổi bay mấy sợi tóc mai trên trán, “Ai có mắt cũng đều nhìn thấy.”
“Bố em có máu buồn không?” Diệp Nam Sênh rất ít khi giao tiếp với người sông, thế nên những cách nghĩ ra được khá quê mùa. Đông Đông lắc đầu, “Không ạ!”
“Thế gan bàn chân chắc là cũng sợ buồn chứ?”
“Sợ ạ.”
“Cời giày ra.”
“Nhưng mà chị ơi…”
“Sao nữa?” Diệp Nam Sênh đã gần như cởi tuột giày của Cung Khắc ra rồi.
“Chẳng phải chân có mùi sao?”
Đông Đông đưa tay bịt mũi, “Chân của Đông Đông có mùi, lần nào bố rửa chân cho Đông Đông cũng phải đeo khẩu trang, liệu chân bố có giống vậy không ạ?”
Rất có khả năng.
Thế là sau khi phủ quyết cách làm đó, cả một buổi chiều, Diệp Nam Sênh vẫn luôn vắt óc nghĩ làm sao để khiến tên quái đản này “sống dậy”.
Bà Cung đi hái rau, chốc chốc lại ngó vào trong sân. Quan Sở từ ngoài cửa đi vào, bà Cung vẫy tay với anh ấy, “Quan Sở, con qua đây… Cô gái đó là ai vậy, quan tâm tới Cung Khắc đến thế sao?”
“mẹ nuôi, cô ấy có quan tâm tới Khắc hay không không quan trọng, cho dù Khắc chỉ động một dây thần kinh thì cô ấy cũng sắp trở thành con dâu của mẹ rồi, không chạy được đâu.”
“Thật sao?” Bà lão quá hưng phấn, con dao đúng lúc men theo ngón tay rơi xuống, suýt nữa thì chảy máu, “Tiểu Sở à, không được lừa gạt người già đâu, tim của mẹ nuôi không tốt.”
“Mẹ nuôi, con lừa mọi người khi nào?” Quan Sở tỏ ra bất mãn. Bà Cung gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu. Cô dâu của Quan Sở chẳng phải cũng là người bị nó lừa từ bệnh viện về tới tận nhà đó sao.
Cung Tiêu Đằng là một đứa trẻ khiến mọi người yêu quý. Tiếp xúc chưa đầy một ngày mà một Diệp Nam Sênh vẫn luôn thích đơn độc một mình giờ đã quen với cái đuôi loắt choắt này. Dưới yêu cầu kiên quyết của Đông Đông, cuối cùng Diệp Nam Sênh đành đồng ý ở lại nhà họ Cung.
Trước sau tứ hợp viện có tổng cộng bảy gian phòng. Trừ đi phòng để đồ ngay sát cửa rồi phòng bếp ở sâu hơn thì còn phòng ngủ của bà Cung với bố dượng Cung Khắc cùng với hai phòng ngủ nữa và một phòng sách. Diệp Nam Sênh được sắp xếp ở một phòng dành cho khách ở phía Tây, sát bên cạnh một trong hai phòng ngủ còn lại. Căn phòng ấy có cửa chớp, qua cửa sổ vừa hay có thể nhìn thấy ánh trăng sáng trong của thành phố Dung Bắc sau trận mưa tuyết.
Diệp Nam Sênh đánh răng rửa mặt xong thì nằm bò trên giường ngắm trăng. Cô còn cả bố lẫn mẹ. Bố cô rất hiền, chưa bao giờ mắng nhiếc cô. Mẹ là người di truyền cho cô tính cách nghe nói là quái đản của hiện tại, nhưng cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với cô. Từ một mặt nào đó mà nói, quan hệ giữa Diệp Nam Sênh và bố mẹ giống những người bạn với nhau hơn. Cô không thể tưởng tượng được nếu có một ngày phải tận mắt chứng kiến những người “bạn” ấy vì sơ suất của mình mà vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, liệu cô có giống như Cung Khắc hay không?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, Diệp Nam Sênh cất hết mọi biểu cảm, cất tiếng hỏi: “Ai đó?”
“Chị ơi.” Đông Đông thò đầu vào, “Bố hai ngủ say như heo rồi, bố thì không quan tâm tới em, chị có thể kể chuyện cho em ngủ không ạ?”
Diệp Nam Sênh nhíu mày. Thuở nhỏ bố mẹ bận rộn công việc, bản thân chưa bao giờ được nghe mấy câu chuyện cổ tích đêm khuya, cô định từ chối. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đông Đông, Diệp Nam Sênh lại thay đổi ý định.
“Chị không biết kể chuyện cổ tích đâu, nhưng có một câu chuyện chị có thể kể cho em nghe.”
“Là gì ạ?” Không cần Diệp Nam Sênh gọi, Đông Đông đã tự động bò lên giường Diệp Nam Sênh một cách thuần thục, chui vào trong chăn của cô. Diệp Nam Sênh trước nay vẫn kỵ tiếp xúc cơ thể với người khác, huống hồ là kiểu nép thẳng vào lòng cô thế này. Cô hơi lùi người lại, “Câu chuyện tên là…”
Đông Đông nhích theo. Diệp Nam Sênh lại tiếp tục lùi lại, “Tên của câu chuyện là…”
Đông Đông bám riết, Diệp Nam Sênh bị ép tới góc tường, không còn chỗ lui nữa. Cô trợn mắt lườm nó, lập tức từ bỏ câu chuyện Ba con heo duy nhất mà mình biết. “Câu chuyện tên là Chiếc xương người thứ ba.”
Đó là một vụ án chính Diệp Nam Sênh từng trải qua, sau đó cô được đặt biệt danh là “Chiếc xương người thứ ba”, phát biểu trên kỳ số 11 của tạp chí Chân tướng – kỳ kỉ niệm mười năm. Vụ án đó tổng cộng có ba người chết, mỗi một người sau khi mất tích, trong nhà họ lại lần lượt xuất hiện một chiếc xương người. Đây là một trong những vụ án ngoắt ngéo và phức tạp nhất mà Diệp Nam Sênh đã gặp. Khi Đông Đông đòi cô kể chuyện, cô đã nghĩ ngay tới nó.
Đông Đông bày ra vẻ tập trung tinh thần nghe “truyện”, khiến một Diệp Nam Sênh vốn đã thiếu nhạy cảm hoàn toàn quên luôn cô đang kể cho một đứa bé năm tuổi nghe một vụ án giết người liên hoàn. Nuốt một ngụm nước bọt, cô hơi nóng, quạt tay chẳng tác dụng gì bèn ngồi thẳng người, đẩy cánh cửa sổ trước mặt ra.
Không khí lạnh sau trận tuyết theo làn khói trắng hóa vào gian phòng, khiến Diệp Nam Sênh thấy mát mẻ hơn nhiều, “Nói tới đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, hung thủ vẽ một dấu gạch nghiêng lên ngực của nạn nhân thứ hai…”
“Thế là ngực của nạn nhân thứ ba kiểu gì cũng có ký hiệu. Bố em bảo, những người tâm lý không bình thường khi gây án hay thích để lại ký hiệu, người ta gọi là dấu hiệu phạm tội.”
Diệp Nam Sênh giơ tay gõ lên đầu Đông Đông: “Đúng là trẻ con, chưa nghe câu dùng sự thật nói chuyện sao? Cái chết của nạn nhân thứ ba rất khủng khiếp, cô ta là…”
Nói được một nửa thì một bàn tay đột ngột chìa ra ngắt lời Diệp Nam Sênh, sao cô không nhận ra đôi bàn tay giống một xác chết được ngâm quá lâu trong formalin đó là của ai chứ?
Cung Khắc bịt tai Đông Đông lại, không để nó ngọ ngoạy rồi nói với Diệp Nam Sênh: “Nó mới năm tuổi thôi.”
Ngay sau đó, chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra. Cung Khắc mấy ngày không ngủ, người lảo đảo rồi ngã thẳng xuống lòng Diệp Nam Sênh.
“Này, 902! Mặt anh để đâu đó hả?” Nhìn trân trân vào cái đầu người đang dán chặt lên ngực mình, Diệp Nam Sênh thật sự không tin 902 cứ thế ngủ thiếp đi.
“Chị à, cuối cùng thì bố cũng động đậy rồi! Bố còn ngủ nữa!”
“Ai có mắt cũng nhìn thấy cả.” Diệp Nam Sênh đỏ bừng mặt.
“Chúng ta nằm yên đi, đừng làm bố thức giấc…” Đông Đông dựa đầu vào chân Diệp Nam Sênh, nhắm mắt lại.
Cái kiểu nằm này, bảo cô nằm yên thế nào!
Diệp Nam Sênh tỉnh lại trong một loạt tiếng gà gáy râm ran. Những tia nắng ban mai ngoài khung cửa sổ dần dần trở nên rực rỡ. Khóe miệng cô còn vương một vệt nước miếng, trên người được đắp chiếc chăn nhung nhẹ nhàng có in hình những bông hoa nhỏ, trong lòng ôm một cơ thể bé nhỏ, lạ lẫm nhưng rất đáng yêu. Lúc đó cô muốn nói, đây đúng là một buổi sáng bình thường nhưng ấm áp, yên bình.
Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là trong chăn không có thêm một người đàn ông trưởng thành.
Cung Khắc vẫn còn đang ngủ.
Anh khi ngủ có phần khác biệt. Sự ấm áp của chiếc chăn khiến gương mặt anh bớt đi vẻ nhợt nhạt, khóe môi cũng không mím quá chặt mà hơi hé mở, để lộ những chiếc răng trắng sáng. Răng anh rất đẹp, cảm giác khi đầu lưỡi lướt qua đó chắc là rất tuyệt. Đây là một suy nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu Diệp Nam Sênh, bản thân cô cũng giật mình, vội vàng bịt miệng mình lại, đề phòng phạm tội.
Nhưng vì sao 902 khi ngủ lại cau mày như vật, giống như anh đang trải qua một cơn ác mộng, giấc ngủ không được êm đềm.
“Chẳng phải là người ai rồi cũng chết sao? Sao lại tạo cho mình một gánh nặng lớn như vậy. 902, anh đúng là đồ ngốc.” Diệp Nam Sênh chọc ngón tay lên hàng mi của Cung Khắc, vẽ nó trên không trung, bất thình lình, người đó mở mắt ra.
Tình huống này rất ngượng ngập. Ngón tay Diệp Nam Sênh lơ lửng, nhắm thẳng vào mắt Cung Khắc. Cô chớp chớp mắt, đột nhiên ngón tay làm động tác vẽ vòng tròn như đang vận động, “Anh cảm thấy rất buồn ngủ, rất buồn ngủ, rất buồn ngủ, rất buồn ngủ.”
Cung Khắc chớp chớp mắt, Diệp Nam Sênh nhìn thấy vẻ sầu não của mình phản chiếu qua đôi mắt anh: “Sao không buồn ngủ!”
Sự thật chứng minh, đa số những thứ bà Mục dạy dỗ đều vớ vẩn.
“Mặc kê, ngủ thêm lúc nữa đi.” Diệp Nam Sênh đỏ mặt nói rồi để tay thành hình con dao, chém vào đỉnh đầu Cung Khắc.
Cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Diệp Nam Sênh thở phào, cô không cần phải ngượng ngập nữa.
Chẳng biết có phải vì cô mạnh tay quá không mà hôm ấy Cung Khắc ngủ tít mít tới chiều. Bà Cung nhìn thấy cậu con trai đầu sưng vù đi từ trong phòng ngủ của khách ra mà chẳng hề thương xót. Bà kéo Quan Sở đang trốn một góc, nhìn Diệp Nam Sênh chơi đùa cùng Đông Đông, lẩm bẩm: “Tiểu Quan à, chuyện con nói đáng tin cậy đấy.”
“Chắc chắn đáng tin cậy mà, mẹ nuôi.” Quan Sở núp sau lưng bà Cung, cúi đầu nhắn tin cho Vệ Lan: Vợ à, Khắc gặp được người đó của cậu ấy rồi.
Chẳng bao lâu sau đã có tin nhắn phản hồi: Cung Khắc có lấy vợ được không, em không biết. Em chỉ biết anh mà còn không quay về dọn dẹp ngăn nắp phòng sách thì em sẽ ném thẳng cuốn Đại từ điển Tân Hoa của anh từ trên nhà mình xuống thùng rác, cho nó rơi tự do đấy.
Quan Sở nháy mắt, nói một câu: “Mẹ nuôi à, nhà con cháy rồi” sau đó chạy bay biến như con chuột nhắt, biến mất sau cánh cửa sơn đen của nhà họ Cung.
Có trời biết, cuốn từ điển chuyên ngành đó không khác gì sổ tiết kiệm của anh. Có trời biết, cái ổ mới di chuyển trước khi đi sao lại bị bà xã phát hiện!
Đông Đông hắt xì một tiếng, rồi day day mũi, nhìn Diệp Nam Sênh cầm dao phay luyện “dao pháp” trên quả bí ngô, hỏi: “Chị ơi, làm pháp y có khó hay không?”
“Không biết nữa.” Diệp Nam Sênh cúi đầu, chém một nhát. Sở trường nấu nướng duy nhất của Diệp Nam Sênh là món mỳ, mà còn là mỳ úp. Bà Cung để cô thái rau quả thật là làm khó cô. Nhưng bà Cung đã nói không sao, cứ gột sạch hạt bí ngô như cô vẫn làm là được. Thế là cô chọn chặt nó theo hình chữ T.
“Nhưng mà chị thích.” Trong lúc đó, cô vẫn không quên trả lời Đông Đông. Đông Đông lại hỏi: “Vì sao ạ?”
“Con người biết nói dối, còn thi thể chỉ nói thật. Nhưng làm pháp y cũng không dễ dàng. Tìm cho chị cái thìa.”
Lời dặn dò của Diệp Nam Sênh vừa dứt thì Đông Đông đã lon ton chạy vào bếp, cầm ra một cái thìa rất nhanh. Con bé đưa cho Diệp Nam Sênh, rồi nói: “Nhưng mà chị ơi, Đông Đông không nói dối, bố cũng không nói dôi. Thế chị có thể thích em và bố như thi thể không?”
Gì chứ? Cưỡng ép người ta à. Còn cái tay 902 đó, ai thèm thích anh ta!
“Rắc” một tiếng, vì dùng sức quá nhiều, một góc chữ T vốn thuộc về phần trên của quả bí ngô đã bị Diệp Nam Sênh bẻ thẳng thừng.
“Thấy chưa, không cẩn thận một cái là hủy hoại thi thể ngay…” Diệp Nam Sênh ủ dột lắp “xương ngực” vào cho quả bí ngô. Quả bí ngô trông có vẻ hoàn hảo, ngoại trừ có thêm những dấu vết theo cách giải phẫu chữ T ra thì trong cái bát bên cạnh đã đựng những thứ thuộc về “hạt bí ngô”.
“Khả năng bếp núc” của Diệp Nam Sênh nhận được sự khẳng định rất cao của và Cung. Sau bữa tối, bà chủ động đưa Đông Đông tới phòng Diệp Nam Sênh: “Tiểu Diệp à, Đông Đông muốn ngủ với cháu.”
“Chị à, em muốn nghe chuyện, chị còn chưa kể hết là ba người đó chết kiểu gì mà?” Ánh mắt Đông Đông đầy kỳ vọng. Nhưng lúc đó Diệp Nam Sênh đã nghĩ, nếu như bà Mục có mặt ở đây, mẹ chắc chắn sẽ đề nghị cả bốn người cùng vào bàn mạt chược luôn cho xong.
Chẳng biết từ lúc nào, Cung Khắc đờ đẫn trong phòng sách cả ngày trời giờ lại xuất hiện tại phòng Diệp Nam Sênh, ngồi ngay bên cạnh Đông Đông, dường như đang sẵn dàng bịt tai con gái của mình lại ngay khi Diệp Nam Sênh nói câu đầu tiên liên quan tới vụ án.
Cung Khắc đúng là có bệnh nhưng là một người bố tốt.
Lấy cớ kể “chuyện” cho Đông Đông nghe, buổi trưa ngày thứ ba khi Diệp Nam Sênh tới nhà Cung Khắc, Cung Khắc đã ăn bữa cơm đầu tiên sau bao ngày. Có thể thấy anh rất đói, nhưng không hề ảnh hưởng tới độ từ tốn tao nhã khi ăn của anh. So với anh, Diệp Nam Sênh lại len lét quệt lớp mỡ gà dính trên khóe miệng.
Chập tối, bầu trời Dung Bắc xuất hiện ráng đỏ. Diệp Nam Sênh nằm trên giường, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp của màu đỏ lan tràn trên gương mặt. Nhưng chẳng mấy chốc mây đã tan đi, trời tối dần. Diệp Nam Sênh mở mắt ra, nhìn Cung Khắc đứng trước cửa sổ phòng cô, dánh anh bị những ô vuông trên cửa cắt thành từng hình vuông.
So với vẻ tiều tụy mấy hôm trước, Cung Khắc của hiện tại hình như đã trở về với hình ảnh trong vụ án chặt xác. Anh mặc chiếc áo màu lam nhạt, đứng trong gió, gió thổi phần phật vào cổ áo, để lộ ra mảng xương đòn gầy nhẳng. Dáng vẻ đó khiến người ta cảm thấy gió to thêm một chút là có thể thổi bay anh đi ngay, nhưng biểu cảm điềm nhiên của anh lại khiến khả năng này trở thành không thể.
Nhìn ngược Cung Khắc khiến Diệp Nam Sênh nghĩ tới hai từ.
Gió nhẹ, mây bay.
Phóng khoáng, ưa nhìn.
Nhưng sao 902 có thể hợp với hai từ này chứ, Diệp Nam Sênh lắc mạnh đầu. Cửa kính khiến giọng Cung Khắc ồm ồm. Phải mất rất lâu Diệp Nam Sênh mới nghe hiểu anh đang nói gì.
“Ra ngoài đi dạo không?”
Phong cảnh bên ngoài hợp với câu hát đó: Anh như vô số đám tuyết rơi, em như con đường dài hun hút, chỉ sợ khi mặt trời lên, đôi ta sẽ tan vào nhau…
Chỉ cần một ngày đầy nắng, tuyết sẽ tan hết.
Diệp Nam Sênh cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, mép giày ngấm tuyết, tuyết ướt bám cả lên mép giày, để lại một vòng đen nhức mắt trên đôi giày xám. Cô không hiểu 902 gọi mình ra ngoài vì lý do gì, vì tới bây giờ anh vẫn chưa nói một câu nào.
Đi chưa được bao xa đã ra khỏi khu dân cư, bên ngoài là phố mua sắm, quốc lộ thẳng tắp, những thảm thực vật xanh hai bên đã trơ trọi cả. Có nhân viên vệ sinh đang quấn nhựa quanh nhưng thân cây khô, giúp cây vượt qua mùa đông.
Cung Khắc lên tiếng khi họ đi ngang qua một quán trà sữa teen là CoCo&CaCa.
“Tôi không thần thánh như Đới Minh Phong nói đâu.” Đây là câu đầu tiên của anh.
“Nếu không phải vì sự tự phụ của tôi năm xưa, kiên quyết nói hung thủ sẽ xuất hiện ở đó, ông ấy đã không qua đời.” Tiếp đó, đây là câu thứ hai của anh.
Sau đó… Đã không còn sau đó nữa.
Liên quan tới chuyện của Cung Khắc, thật rad ns cũng hiểu kha khá. Đó là tên đầu sỏ của một tố chức tội phạm thông minh đã đấu trí với bố Cung Khắc từ lâu. Hắn phạm tội dường như chẳng phải vì tiền bạc hay mục đích trả thù gì, nói theo một câu của Cung Khắc đã được Quan Sở truyền đạt lại thì: Hắn khiêu khích lực lượng cảnh sát bằng những thủ đoạn phạm tội không mới mẻ, chỉ để lấy niềm vui.
Lần đầu tiên ông Cung và hắn giao đấu là trong một vụ án tiền giả, hàng triệu Nhân dân tệ trong một thời gian ngắn đã xuất hiện ồ ạt trong thành phố. Ông Cung mất gần một tháng mới tìm được tụ điểm làm tiền giả, nhưng người làm thì đã không thấy bóng dáng đâu. Trong công xưởng, cảnh sát chỉ tìm thấy một chữ “Trương” được viết bằng kieru chữ Khải bằng bút lông.
Kể từ đó, ông Cung bắt đầu cùng “Trương” triển khai ván cờ đối đầu nhiều năm.
Trộm cướp, bán dĩa phim người lớn cho học sinh trung học… Dường như Trương không quan tâm vụ án to hay nhỏ, hắn thích hưởng thụ quá trình mèo vờn chuột với ông Cung hơn.
Tới một lần, ông Cung gây thiệt hại cho Trương. Để trả thù, Trương bắt cóc Cung Khắc, đập nát chân tay anh sau đó ném anh trả lại cửa nhà.
Nếu là một người bình thường, có lẽ sẽ ghét ngành cảnh sát, nhưng Cung Khắc lại không như vậy. Sau mấy ca phẫu thuật lớn, anh nói với bố: “Con muốn làm cảnh sát.”
Năm hai mươi tuổi, Cung Khắc tốt nghiệp trường cảnh sát, tuổi trẻ phơi phới, ý chí bừng bừng. Vụ án đầu tiên anh được nhận sau khi vào tổ cảnh sát lại liên quan tới Trương. Ở trường học, vì sức khỏe hạn chế, Cung Khắc học thiên về tâm lý tội phạm. Theo như những gì anh phân tích, ông Cung dẫn theo một nhóm đồng nghiệp vội tới một công xưởng cũ nát ở ngoại ô, không ngờ ở đó có chôn thuốc nổ, mấy mạng người đều không còn nguyên vẹn. Chính bản thân anh cũng vì chuyện này mà mất đi khả năng mỉm cười.
Cung Khắc mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng kể từ lần đó.
Năm hai mươi tuổi, Diệp Nam Sênh mới cầm dao giải phẫu lần đầu tiên, đối mặt với thi thể đầu tiên trong trường học.
Năm hai mươi tuổi, Cung Khắc đã bị ác mộng hành hạ hàng đêm, nhiều đến nỗi anh còn từng có khuynh hướng tự sát.
Năm hai mươi tuổi, Diệp Nam Sênh có thể sống dưới ánh nắng mặt trời nhưng cô lựa chọn nhốt mình trong phòng giải phẫu, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình luyện tập, nghiên cứu nguyên nhân tử vong của từng xác chết.
Năm hai mươi tuổi, Cung Khắc muốn được sống dưới ánh nắng mặt trời nhưng lại bị bắt phải ở trong bệnh viện, liên tục tiếp nhận những đợt trị liệu thần kinh.
Năm hai mươi tuổi, Diệp Nam Sênh vẫn còn bố còn mẹ, còn một gia đình hạnh phúc.
Năm hai mươi tuổi, Cung Khắc sống trong bóng ma mình là người đã hại chết bố, lòng đầy tự trách, khó mà chuộc tội.
Tháng 10 năm 2012, bên con đường dài ở thành phố Dung Bắc, Diệp Nam Sênh đột nhiên giơ tay vỗ vai Cung Khắc: “902, là con người ai cũng sẽ mắc sai lầm, cũng vì muốn tránh những sai lầm lặp lại lần nữa, người ta mới phải tiến bộ. Tôi không biết tên Trương đó lợi hại cỡ nào. Nhưng anh của bây giờ chắc chắn mạnh hơn hắn. Chỉ cần anh dũng cảm xuất hiện, nhất định sẽ bắt được hắn.”
Giây phút ấy, Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc cao hơn mình một cái đầu, đứng trong bóng nắng, từng đường nét trên gương mặt đều ôn hòa. Anh đặt tay lên đỉnh đầu Diệp Nam Sênh, vỗ nhẹ: “Cảm ơn cô.”
Một cảm xúc khó đặt tên khiến trái tim Diệp Nam Sênh bỗng đập nhanh mấy nhịp.
“Diệp Nam Sênh.”
“Gì vậy?” Diệp Nam Sênh quay mặt đi, không để anh trông thấy mình đang đỏ mặt.
“Thật ra…”
“Gì hả?”
“Ở Dung Bắc cũng có tiệm bánh Chu Ký.” Theo hướng chỉ của một ngón tay mảnh khảnh, Diệp Nam Sênh nhìn thấy vị trí họ đứng đang đối diện với một cánh cửa, trên bức hoành sơn đỏ viết bốn chữ: “Tiệm bánh Chu Ký”.
Cảm giác e thẹn nhanh chóng tan đi, Diệp Nam Sênh quay đầu gào lên với Cung Khắc: “902, anh là đồ thần kinh.”
Tác giả :
Ngô Đồng Tư Ngữ