Sổ Tay Hình Cảnh
Quyển 1 - Chương 16: Nam châm
Type-er: Mều
Hai tiếng đồng hồ sau, một chiếc xe “chở gà” từ ngoại ô thành phố đi vào, dừng lại trước cửa Công an quận Du Hoài, thả Diệp Nam Sênh xuống cùng vô vàn lông gà lông vịt được cô “tiện thể” đem theo.
Mười phút sau, được tin Cung Khắc đã có bạn đón đi, Diệp Nam Sênh sa sầm mặt, tảng lời Hạ Đồ đang đi tới tặng hoa cùng rất nhiều nhân vật chủ chốt của Lâm Thủy đứng phía sau, thẳng thừng quay người bỏ đi.
Sau hai tiếng đồng hồ, trở lại căn nhà xa cách đã lâu, nhìn chằm chằm Hồng Mao và Long Long đang không ngừng thè lưỡi về phía thành viên mới trong nhà – con nhện Nephila Komaci, Diệp Nam Sênh ngẩn người lẩm bẩm: “Sao mình không nuôi hai con thú cưng nào có thể cắn chết người ngay lập tức nhỉ?”
Hồng Mao là loài bò sát thuộc phân bộ thằn lằn, tên thường gọi là tắc kè hoa, từ khi còn hỏ nó đã bò lên ti vi nhà họ Diệp xem Cao thủ bóng rổ suốt cả một mùa hè, lâu dần màu da cũng duy trì ở màu đỏ rực giống mái tóc của Hanamichi Sakuragi, vì thế Diệp Nam Sênh đặt cho nó cái tên này.
Còn Long Long là một loài cự đà châu Âu, nặng hơn Hồng Mao nhiều lần, ngoài việc thích cắn các loài thực vật có màu xanh trong nhà của Diệp Nam Sênh ra thì thi thoảng nó còn bò sang nhà hàng xóm bằng đường ban công để ăn vụng hoa cỏ khắp nơi, tạm thời không có tính xấu.
Diệp Nam Sênh không phải là người thù dai. Cô thấy, so với việc lãng phí quá nhiều tế bào thần kinh để ghi nhớ những việc và những người không quan trọng thì chẳng bằng dành thời gian để làm một số thí nghiệm.
Thế là ngày đầu tiên khi 902 chưa xuất hiện, cô đã hoàn thành xong thí nghiệm nhảy lầu lần thứ ba, ghi chép được tình hình thay đổi của nhịp tim.
Ngày thứ hai 902 biến mất, cô dự định dọn dẹp qua căn phòng hoạt động đã bị Long Long, Hồng Mao cùng thành viên mới “Tachima” biến thành “hang động”, nhưng càng dọn càng loạn, sau cùng phải chấm dứt.
Ngày thứ ba 902 mất tích, cuối cùng cô đã tìm được một nơi mới để Tachima dệt mạng nhện trên ban công.
Ngày thứ tư 902 mất tích, Diệp Nam Sênh cả đêm không ngủ, mới sáng sớm mở mắt đã phát hiện ra chiếc mạng nhện mà Tachima mới giăng rồi nhìn trân trân vào đó hồi lâu. Cô còn nhớ nguyên gương mặt ấy của 902, không chút biểu cảm, chẳng hồng hào hơn người chết là mấy, nhưng lại khiến cô cực kỳ ghét bỏ.
Phòng 902 có tiếng động. Không phải cô tưởng tượng mà sát vách thực sự có âm thanh.
Diệp Nam Sênh rửa mặt, đi vài bước tới bên cửa rồi mở cửa đi ra ngoài, “902, anh có phải đàn ông không? Vứt tôi lại một mình trước cửa trại tạm giam. Chỗ đó còn không bắt được xe, cuối cùng tôi phải ngồi xe chở gia cầm quay về đấy!”
“Mùi chắc là không dễ ngửi đâu nhỉ?” Một giọng nói lạ hoắc từ bên trong vọng ra, ngắt ngang lời chất vấn của Diệp Nam Sênh.
Cô thu lại nét mặt, môi mím chặt, quan sát người đàn ông lạ mắt vừa bước ra từ phòng 902.
Đó là một dáng hình cao gầy, bả vai rộng, hông tuy thon nhưng chính là một giác “tam giác ngược” cân đối. Tóc anh ta dài hơn 902 một chút, đã được chuốt keo, bới thành một tạo hình rối rắm nhưng có cá tính. Xét về ngũ quan, anh ta ưa nhìn hơn 902 không ít. Nhưng không hiểu vì sao, Diệp Nam Sênh không có thiện cảm mấy với người lạ mặt này.
Quan sát anh ta xong, Diệp Nam Sênh lên tiếng: “Cung Khắc đâu?”
Trong lúc Diệp Nam Sênh quan sát mình, anh ấy cũng đồng thời đánh giá cô. Cô gái này có gương mặt trái xoan, gò má hơi phúng phính, vì không được nghỉ ngơi nên trong mắt còn hằn lên những tia máu đỏ, Phom người quả giống như lời đồn, không mập cũng không phải dạng gầy đét bệnh tật. Điểm duy nhất khác với ấn tượng có lẽ là cách ăn mặc. Diệp Nam Sênh trong lời miêu tả của Cung Khắc là “quần bò, áo phông, giày vải, không giỏi trang điểm, ưa sạch sẽ”, còn người trước mặt thì “áo ngủ, dép lê, đầu tóc bù xù, trên người còn dính thứ gì đó giống như mạng nhện”.
Cô nghiêng đầu, năm ngón tay bên bàn tay phải chống ở hông, bàn tay trái cuộn thành nắm đấm, chỉ giơ mỗi ngón cái chỉ vào cửa phòng 902. Bên dưới, hai chân dang rộng, tạo thế đứng hình “compa”. Nếu không phải được biết nghề nghiệp và thói quen của Diệp Nam Sênh từ trước, Quan Sở hoàn toàn có thể hiểu lầm cô là một cô nhóc lưu manh ở đâu đó tới, đặc biệt là ánh mắt “Anh có nói không, không nói là băm anh ra đó” của Diệp Nam Sênh khi nhìn thấy anh.
Quan Sở cười hì hì, “Khắc và tôi đã nói chuyện về cô. Chuyện hôm đó xảy ra quá đột ngột, cậu ấy cũng vì không kiểm soát được cục diện mới để cô lại, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cô.”
“Xì.” Diệp Nam Sênh khinh bỉ, “Anh ta mà cũng có chuyện không kiểm soát được, anh nói là tôi phải tin à? Anh là ai chứ?”
“Quên giới thiệu với cô. Tôi tên Quan Sở, là bạn của 902.” Quan Sở cười tít mắt, đưa danh thiếp bằng hai tay, mấy chữ “bạn của 902” đã ngầm thể hiện rằng anh biết chuyện của Diệp Nam Sênh và Cung Khắc.
Diệp Nam Sênh hồ nghi đón lấy tấm danh thiếp, đập vào mắt là một dòng chữ mạ vàng rất đẹp, nội dung chính là “Quan Sở, bác sỹ chính khoa thần kinh bệnh biện An Hòa, thành phố Lâm Thủy.”
“Hơn nữa…” Quan Sở bổ sung, “Một quan hệ khác giữa tôi và Cung Khắc là quan hệ giữa bác sỹ và bệnh nhân. Cậu ấy bị bệnh.”
Sự ngạc nhiên của Diệp Nam Sênh không còn là một chút.
Vào lúc não cô đang ngưng trệ, thì một tiếng chạy bước nhỏ vụ vặt vang lên, có vẻ như đang hướng ra phía cửa. Chẳng mấy chốc, bên cạnh cửa xuất hiện một cái bóng nhỏ xíu. Đó là bạn nhỏ Cung Tiêu Đằng mới xin nghỉ học, từ trường về. Tóc con bé đen nhánh, thắt hai cái bím đằng sau gáy, cùng với mỗi bước chạy của nó, hai bím tóc lại lắc lư lên xuống trông như con chim én.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, thiện cảm của Diệp Nam Sênh dành cho cô bé có đôi má ửng hồng này đã hơn rất nhiều so với anh chàng Quan Sở. Cô bé vừa cất tiếng nói là Diệp Nam Sênh đã cảm thấy vậy.
“Cô bé, đừng nghe bố hai cháu nói. Mẹ hai bảo, bố hai là người rất biết cách nói người bình thường thành người điên, nói người bị điên thành người chết. Thế nên không phải bố cháu bị bệnh đâu, chỉ là cô đơn thôi.” Đông Đông nói dứt câu bèn nhìn Diệp Nam Sênh chăm chú, có vẻ như sợ cô không tin.
“Đông Đông, đừng nói linh tinh.” Tóc của Quan Sở hơi rối, xem ra vừa bị chọc trúng chỗ yếu.
“Bố hai, chính mẹ hai nói với con đấy. Nếu bố cảm thấy không đúng, khi nào về con sẽ bảo mẹ hai.” Đông Đông cất giọng non nớt.
Nói về Vệ Lan hả, liệu anh còn được sống những tháng ngày bình yên sao? Nghĩ tới đấy, Quan Sở lập tức ngồi xụp xuống, từ từ dạy bảo Đông Đông, “Đông Đông à, gia đình quan trọng nhất là gì, là yên ấm, hòa thuận. Con muốn gia đình bố hai xích mích sao?”
Đông Đông lắc đầu, “Con và mẹ hai vẫn luôn rất hòa thuận mà.”
“Dọn dẹp đồ đạc xong chưa? Xong rồi thì chúng ta mau xuất phát thôi. Sáng nay bà nội con đã nói gì với con nào, mấy ngày rồi bố con không ăn cơm, chỉ đợi Đông Đông tới với bố thôi đấy.” Quan Sở thông minh chuyển hướng câu chuyện.
Đông Đông “ồ” một tiếng, “Còn thiếu gấu con ngủ trưa với con, bàn chải đánh răng của bố và quần thỏ của con.”
Đông Đông lại chạy về phòng rất nhanh. Quan Sở quay lại nhìn Diệp Nam Sênh đang có vẻ suy tư, “Trẻ con không hiểu chuyện ấy mà, Khắc đúng là bị bệnh thật.”
“Ồ.” Diệp Nam Sênh gật đầu, “Cô nhóc đó… là con của 902?”
“Về lý thuyết thì con bé họ Cung, tên đầy đủ là Cung Tiêu Đằng, ở nhà hay gọi là Đông Đông.” Quan Sở gật đầu. Tiếng Đông Đông từ xa vọng lại, “Con được bố nhặt về, nhặt từ thùng rác ấy!”
Quan Sở lại gật gù, “Nó nói cũng đúng, Đông Đông đích thực được Khắc nhặt về.” Có điều miêu tả địa điểm hơi sai lệch một chút. Người lớn khi đối diện với trẻ con hau quen bọc một lời nói dối bên ngoài như một lớp áo ngọt ngào. Như vậy tới một ngày khi biết được sự thật, bọn trẻ sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.
Nhưng người lớn khi đối diện với người lớn, lúc nói thật lại giảm bớt không ít hiểu lầm không đáng có. Ít nhất thì, Quan Sở không muốn Diệp Nam Sênh hiểu lầm chuyện gì liên quan tới Cung Khắc cả.
“À…” Diệp Nam Sênh đáp lại một tiếng, khi ánh mắt mơ màng bình thường trở lại, cô nói: “Nói với Cung Tiêu Đằng, không được gọi tôi là cô.”
Hôm ấy, Cung Tiêu Đằng ở trong nhà vệ sinh lấy đồ đạc đã nghe thấy cô “lôi thôi” kia nói hai câu. Câu đầu tiên là câu phía trên, một câu nữa là “Đợi tôi mười phút, tôi đi cùng hai người. Tôi mặc kệ 902 có bệnh hay không có bệnh, anh ta cũng phải xin lỗi tôi.”
So với vẻ đẹp gợi tình của Lâm Thủy thì tháng mười tại thành phố Dung Bắc đã sớm đón trận tuyết đầu tiên. Bánh xe lăn qua những đám tuyết, phát ra những tiếng rột roạt. Đông Đông ngồi ở ghế sau đã ngủ thiếp đi, Diệp Nam Sênh ngồi trên ghế lái phụ, nhìn ngắm phong cảnh được phủ một lớp trắng xám qua cửa sổ.
Chuyến hành trình năm tiếng đồng hồ khiến cơ thể người ta cứng đờ, Diệp Nam Sênh vặn vẹo người, đổi tư thế ngồi.
“Mệt rồi phải không, khoảng hơn hai mươi phút nữa là đến.” Tới đèn đỏ ở ngã tư, Quan Sở dừng xe lại, tiện tay mở nhạc, là một bản dương cầm tĩnh tại, mí mắt Diệp Nam Sênh giật giật.
Quan Sở chú ý tới phản ứng này của cô,lại giảm âm lượng xuống một chút, “Cô và Khắc quả thật không giống nhau, cậu ấy thích Maksim Mrvica, nhưng rõ ràng là cô không thích.”
“Ai cần giống tên quái đản đó.” Diệp Nam Sênh xua tay.
“Bác sỹ Diệp, tôi phát hiện ra cô và “cô” mà tôi nghe được cũng không giống nhau lắm.”
“902 nói gì tốt đẹp về tôi.”
Quan Sở gật đầu, “Khắc nói bác sỹ Diệp là một pháp y rất tỉ mỉ, rất chuyên nghiệp. Cô ấy coi sự nghiệp pháp chứng cao hơn hết thảy…”
Quan Sở lặp lại đoạn nói tường thuật của Cung Khắc về vụ án, trong đó có xen vào những lời miêu tả Diệp Nam Sênh: Cô ấy không đẹp lắm nhưng rất dũng cảm, bạo dạn đến nỗi không giống con gái, không biết cách giao tiếp, không thích bợ đỡ cấp trên, đa phần cô ấy thích làm chứ không thích nói, một khi đã nói là sẽ quang quác như vịt..
Từ “vịt” khiến Diệp Nam Sênh liên tưởng xa xôi, nhưng Quan Sở dừng lại kịp thời, “Bây giờ thì tôi biết rồi. Khi nào Khắc khỏi bệnh, tôi sẽ có lý do để phản bác cậu ấy. Bác sỹ Diệp không những không ồn ào mà còn rất đẹp nữa!”
Diệp Nam Sênh chép miệng, miễn cưỡng nhẫn nhịn câu nhận xét “quang quác như vịt”.
“Bác sỹ Diệp, tôi và Khắc quen nhau đã sắp tám năm. Kể từ ngày tôi bắt đầu làm bác sỹ chính cho cậu ấy, cô là cô gái trẻ đầu trung đầu tiên được cậu ấy đánh giá. Khắc kiệm lời, nhưng có thể nhận ra cậu ấy rất coi trọng cô, thế nên tôi muốn nhờ cô một việc.”
“Gì vậy?” Từ “coi trọng” của Quan Sở khiến Diệp Nam Sênh có chút thiếu tự nhiên.
“Giúp tôi tiến hành trị liệu tâm lý choc k.”
“Anh ấy bị bệnh tâm thần thật sao?”
“Không được coi là kiểu bệnh tâm thần truyền thống, mà là chứng bệnh trầm cảm, tuy nhiên bệnh tình hơi nặng một chút.”
“Bảo tôi giúp cũng được thôi, nhưng có một điều kiện.”
“Là gì vậy?”
“Phải nói cho tôi biết 902 mắc bệnh gì, đừng nói mấy thứ bệnh mơ hồ gì đó, càng không được nói là cô đơn.” Chiếc xe bắt đầu đi trở lại, Diệp Nam Sênh nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô nhận ra được Quan Sở ngay từ đầu đã không định cho cô biết quá nhiều, nhưng cô không phải kẻ ngốc.
Sau vài giây im lặng, Quan Sở thở dài, có vẻ như đã hạ một quyết tâm rất lớn, “Thôi được, vì hạnh phúc trọn đời của Khắc, sau này dù cậu ấy có giết chết tôi, tôi cũng cam lòng. Cả đời này Khắc chỉ thất thủ trong tay một người duy nhất. Lần này cậu ấy phát bệnh là vì nhận được một thứ, cô biết chuyện này phải không?”
Diệp Nam Sênh gật đầu, cô không nghĩ 902 cũng có lúc thất thủ.
“Trong chiếc hộp ấy mà một chiếc cúc áo, đến từ bộ cảnh phục của bố Cung Khắc…”
Hai mươi lăm năm trước, một “tai nạn ngoài ý muốn” đã khiến Cung Khắc gãy cả tứ chi, khớp xương gãy nghiêm trọng, bao nhiêu năm rồi phải dựa vào thép khối mới duy trì được việc đi lại, sinh hoạt bình thường.
Một vụ điều tra chung từ mười lăm năm trước đã khiến Cung Khắc – một người vừa tốt nghiệp bước vào đội cảnh sát – mất bố.
Hai vụ án, cùng một hung thủ. Trong định mệnh vô thường, hắn ta giống như một giáo sư James Moriaty từ trên trời rơi xuống, vẫn luôn chơi ván cờ phạm tội cùng Cung Khắc vậy.
Câu chuyện của Quan Sở dừng lại trước một căn tứ hợp viện nhỏ. Bên cạnh cánh cửa sắt sơn đen dán chữ “Phúc” có một người phụ nữ đang đứng. Mái tóc bà vẫn còn đen, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được những sợi tóc bạc hiếm hoi. Nhìn thấy Quan Sở, bà nở một nụ cười, khiến gương mặt ấy xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đó là một người đã có tuổi.
“Quan Sở đưa Đông Đông về rồi đấy à?”
“Dạ.” Quan Sở mở cửa xe, bế Đông Đông vừa mới được gọi dậy từ ghế sau, “Đông Đông à, tới nhà bà nội rồi này.”
“Đông Đông, giúp bà nội nhé. Bố con mấy hôm rồi không ăn uống gì, cứ ngồi lỳ trong phòng sách không đi đâu hết. Con giúp bà nội dỗ bố ăn cơm được không?”
“Bà nội, việc này hơi khó.”
“Đông Đông, chúng ta phải vượt qua khó khăn. Được không, bảo bối?”
“Dạ vâng, thưa bà nội.”
Bà Cung bế Đông Đông, sốt ruột chạy vào trong nhà, không chú ý tới Diệp Nam Sênh đã xuống xe.
“Anh ấy… mấy ngày rồi không động đậy ư?”
Quan Sở gật đầu, “Lúc mới về sau khi kể cho tôi nghe toàn bộ vụ án của hai người, Khắc chỉ nói với tôi một câu “Là hắn rồi thế này luôn.”
“Gần đây có cửa hàng sắt thép nào không?” Diệp Nam Sênh hỏi một câu không đầu không cuối.
“Đi thẳng tới trước hai con đường, sao vậy?” Nhìn Diệp Nam Sênh quay ngoắt đầu bỏ đi, Quan Sở vội vàng hét, “Bác sỹ Diệp, cô làm gì thế?”
“Giúp 902 mua cái gì đó để vận động khớp xương.” Diệp Nam Sênh đi theo hình chữ bát, cười xấu xa.
Hai mươi phút sau, Diệp Nam Sênh ôm hai bọc nam châm quay về, ngồi sụp xuống bên cạnh chiếc ghế trong phòng Cung Khắc. Cô đưa một miếng cho Đông Đông, “Nhắm chuẩn nhé, hút!”
Hai tiếng đồng hồ sau, một chiếc xe “chở gà” từ ngoại ô thành phố đi vào, dừng lại trước cửa Công an quận Du Hoài, thả Diệp Nam Sênh xuống cùng vô vàn lông gà lông vịt được cô “tiện thể” đem theo.
Mười phút sau, được tin Cung Khắc đã có bạn đón đi, Diệp Nam Sênh sa sầm mặt, tảng lời Hạ Đồ đang đi tới tặng hoa cùng rất nhiều nhân vật chủ chốt của Lâm Thủy đứng phía sau, thẳng thừng quay người bỏ đi.
Sau hai tiếng đồng hồ, trở lại căn nhà xa cách đã lâu, nhìn chằm chằm Hồng Mao và Long Long đang không ngừng thè lưỡi về phía thành viên mới trong nhà – con nhện Nephila Komaci, Diệp Nam Sênh ngẩn người lẩm bẩm: “Sao mình không nuôi hai con thú cưng nào có thể cắn chết người ngay lập tức nhỉ?”
Hồng Mao là loài bò sát thuộc phân bộ thằn lằn, tên thường gọi là tắc kè hoa, từ khi còn hỏ nó đã bò lên ti vi nhà họ Diệp xem Cao thủ bóng rổ suốt cả một mùa hè, lâu dần màu da cũng duy trì ở màu đỏ rực giống mái tóc của Hanamichi Sakuragi, vì thế Diệp Nam Sênh đặt cho nó cái tên này.
Còn Long Long là một loài cự đà châu Âu, nặng hơn Hồng Mao nhiều lần, ngoài việc thích cắn các loài thực vật có màu xanh trong nhà của Diệp Nam Sênh ra thì thi thoảng nó còn bò sang nhà hàng xóm bằng đường ban công để ăn vụng hoa cỏ khắp nơi, tạm thời không có tính xấu.
Diệp Nam Sênh không phải là người thù dai. Cô thấy, so với việc lãng phí quá nhiều tế bào thần kinh để ghi nhớ những việc và những người không quan trọng thì chẳng bằng dành thời gian để làm một số thí nghiệm.
Thế là ngày đầu tiên khi 902 chưa xuất hiện, cô đã hoàn thành xong thí nghiệm nhảy lầu lần thứ ba, ghi chép được tình hình thay đổi của nhịp tim.
Ngày thứ hai 902 biến mất, cô dự định dọn dẹp qua căn phòng hoạt động đã bị Long Long, Hồng Mao cùng thành viên mới “Tachima” biến thành “hang động”, nhưng càng dọn càng loạn, sau cùng phải chấm dứt.
Ngày thứ ba 902 mất tích, cuối cùng cô đã tìm được một nơi mới để Tachima dệt mạng nhện trên ban công.
Ngày thứ tư 902 mất tích, Diệp Nam Sênh cả đêm không ngủ, mới sáng sớm mở mắt đã phát hiện ra chiếc mạng nhện mà Tachima mới giăng rồi nhìn trân trân vào đó hồi lâu. Cô còn nhớ nguyên gương mặt ấy của 902, không chút biểu cảm, chẳng hồng hào hơn người chết là mấy, nhưng lại khiến cô cực kỳ ghét bỏ.
Phòng 902 có tiếng động. Không phải cô tưởng tượng mà sát vách thực sự có âm thanh.
Diệp Nam Sênh rửa mặt, đi vài bước tới bên cửa rồi mở cửa đi ra ngoài, “902, anh có phải đàn ông không? Vứt tôi lại một mình trước cửa trại tạm giam. Chỗ đó còn không bắt được xe, cuối cùng tôi phải ngồi xe chở gia cầm quay về đấy!”
“Mùi chắc là không dễ ngửi đâu nhỉ?” Một giọng nói lạ hoắc từ bên trong vọng ra, ngắt ngang lời chất vấn của Diệp Nam Sênh.
Cô thu lại nét mặt, môi mím chặt, quan sát người đàn ông lạ mắt vừa bước ra từ phòng 902.
Đó là một dáng hình cao gầy, bả vai rộng, hông tuy thon nhưng chính là một giác “tam giác ngược” cân đối. Tóc anh ta dài hơn 902 một chút, đã được chuốt keo, bới thành một tạo hình rối rắm nhưng có cá tính. Xét về ngũ quan, anh ta ưa nhìn hơn 902 không ít. Nhưng không hiểu vì sao, Diệp Nam Sênh không có thiện cảm mấy với người lạ mặt này.
Quan sát anh ta xong, Diệp Nam Sênh lên tiếng: “Cung Khắc đâu?”
Trong lúc Diệp Nam Sênh quan sát mình, anh ấy cũng đồng thời đánh giá cô. Cô gái này có gương mặt trái xoan, gò má hơi phúng phính, vì không được nghỉ ngơi nên trong mắt còn hằn lên những tia máu đỏ, Phom người quả giống như lời đồn, không mập cũng không phải dạng gầy đét bệnh tật. Điểm duy nhất khác với ấn tượng có lẽ là cách ăn mặc. Diệp Nam Sênh trong lời miêu tả của Cung Khắc là “quần bò, áo phông, giày vải, không giỏi trang điểm, ưa sạch sẽ”, còn người trước mặt thì “áo ngủ, dép lê, đầu tóc bù xù, trên người còn dính thứ gì đó giống như mạng nhện”.
Cô nghiêng đầu, năm ngón tay bên bàn tay phải chống ở hông, bàn tay trái cuộn thành nắm đấm, chỉ giơ mỗi ngón cái chỉ vào cửa phòng 902. Bên dưới, hai chân dang rộng, tạo thế đứng hình “compa”. Nếu không phải được biết nghề nghiệp và thói quen của Diệp Nam Sênh từ trước, Quan Sở hoàn toàn có thể hiểu lầm cô là một cô nhóc lưu manh ở đâu đó tới, đặc biệt là ánh mắt “Anh có nói không, không nói là băm anh ra đó” của Diệp Nam Sênh khi nhìn thấy anh.
Quan Sở cười hì hì, “Khắc và tôi đã nói chuyện về cô. Chuyện hôm đó xảy ra quá đột ngột, cậu ấy cũng vì không kiểm soát được cục diện mới để cô lại, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cô.”
“Xì.” Diệp Nam Sênh khinh bỉ, “Anh ta mà cũng có chuyện không kiểm soát được, anh nói là tôi phải tin à? Anh là ai chứ?”
“Quên giới thiệu với cô. Tôi tên Quan Sở, là bạn của 902.” Quan Sở cười tít mắt, đưa danh thiếp bằng hai tay, mấy chữ “bạn của 902” đã ngầm thể hiện rằng anh biết chuyện của Diệp Nam Sênh và Cung Khắc.
Diệp Nam Sênh hồ nghi đón lấy tấm danh thiếp, đập vào mắt là một dòng chữ mạ vàng rất đẹp, nội dung chính là “Quan Sở, bác sỹ chính khoa thần kinh bệnh biện An Hòa, thành phố Lâm Thủy.”
“Hơn nữa…” Quan Sở bổ sung, “Một quan hệ khác giữa tôi và Cung Khắc là quan hệ giữa bác sỹ và bệnh nhân. Cậu ấy bị bệnh.”
Sự ngạc nhiên của Diệp Nam Sênh không còn là một chút.
Vào lúc não cô đang ngưng trệ, thì một tiếng chạy bước nhỏ vụ vặt vang lên, có vẻ như đang hướng ra phía cửa. Chẳng mấy chốc, bên cạnh cửa xuất hiện một cái bóng nhỏ xíu. Đó là bạn nhỏ Cung Tiêu Đằng mới xin nghỉ học, từ trường về. Tóc con bé đen nhánh, thắt hai cái bím đằng sau gáy, cùng với mỗi bước chạy của nó, hai bím tóc lại lắc lư lên xuống trông như con chim én.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, thiện cảm của Diệp Nam Sênh dành cho cô bé có đôi má ửng hồng này đã hơn rất nhiều so với anh chàng Quan Sở. Cô bé vừa cất tiếng nói là Diệp Nam Sênh đã cảm thấy vậy.
“Cô bé, đừng nghe bố hai cháu nói. Mẹ hai bảo, bố hai là người rất biết cách nói người bình thường thành người điên, nói người bị điên thành người chết. Thế nên không phải bố cháu bị bệnh đâu, chỉ là cô đơn thôi.” Đông Đông nói dứt câu bèn nhìn Diệp Nam Sênh chăm chú, có vẻ như sợ cô không tin.
“Đông Đông, đừng nói linh tinh.” Tóc của Quan Sở hơi rối, xem ra vừa bị chọc trúng chỗ yếu.
“Bố hai, chính mẹ hai nói với con đấy. Nếu bố cảm thấy không đúng, khi nào về con sẽ bảo mẹ hai.” Đông Đông cất giọng non nớt.
Nói về Vệ Lan hả, liệu anh còn được sống những tháng ngày bình yên sao? Nghĩ tới đấy, Quan Sở lập tức ngồi xụp xuống, từ từ dạy bảo Đông Đông, “Đông Đông à, gia đình quan trọng nhất là gì, là yên ấm, hòa thuận. Con muốn gia đình bố hai xích mích sao?”
Đông Đông lắc đầu, “Con và mẹ hai vẫn luôn rất hòa thuận mà.”
“Dọn dẹp đồ đạc xong chưa? Xong rồi thì chúng ta mau xuất phát thôi. Sáng nay bà nội con đã nói gì với con nào, mấy ngày rồi bố con không ăn cơm, chỉ đợi Đông Đông tới với bố thôi đấy.” Quan Sở thông minh chuyển hướng câu chuyện.
Đông Đông “ồ” một tiếng, “Còn thiếu gấu con ngủ trưa với con, bàn chải đánh răng của bố và quần thỏ của con.”
Đông Đông lại chạy về phòng rất nhanh. Quan Sở quay lại nhìn Diệp Nam Sênh đang có vẻ suy tư, “Trẻ con không hiểu chuyện ấy mà, Khắc đúng là bị bệnh thật.”
“Ồ.” Diệp Nam Sênh gật đầu, “Cô nhóc đó… là con của 902?”
“Về lý thuyết thì con bé họ Cung, tên đầy đủ là Cung Tiêu Đằng, ở nhà hay gọi là Đông Đông.” Quan Sở gật đầu. Tiếng Đông Đông từ xa vọng lại, “Con được bố nhặt về, nhặt từ thùng rác ấy!”
Quan Sở lại gật gù, “Nó nói cũng đúng, Đông Đông đích thực được Khắc nhặt về.” Có điều miêu tả địa điểm hơi sai lệch một chút. Người lớn khi đối diện với trẻ con hau quen bọc một lời nói dối bên ngoài như một lớp áo ngọt ngào. Như vậy tới một ngày khi biết được sự thật, bọn trẻ sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.
Nhưng người lớn khi đối diện với người lớn, lúc nói thật lại giảm bớt không ít hiểu lầm không đáng có. Ít nhất thì, Quan Sở không muốn Diệp Nam Sênh hiểu lầm chuyện gì liên quan tới Cung Khắc cả.
“À…” Diệp Nam Sênh đáp lại một tiếng, khi ánh mắt mơ màng bình thường trở lại, cô nói: “Nói với Cung Tiêu Đằng, không được gọi tôi là cô.”
Hôm ấy, Cung Tiêu Đằng ở trong nhà vệ sinh lấy đồ đạc đã nghe thấy cô “lôi thôi” kia nói hai câu. Câu đầu tiên là câu phía trên, một câu nữa là “Đợi tôi mười phút, tôi đi cùng hai người. Tôi mặc kệ 902 có bệnh hay không có bệnh, anh ta cũng phải xin lỗi tôi.”
So với vẻ đẹp gợi tình của Lâm Thủy thì tháng mười tại thành phố Dung Bắc đã sớm đón trận tuyết đầu tiên. Bánh xe lăn qua những đám tuyết, phát ra những tiếng rột roạt. Đông Đông ngồi ở ghế sau đã ngủ thiếp đi, Diệp Nam Sênh ngồi trên ghế lái phụ, nhìn ngắm phong cảnh được phủ một lớp trắng xám qua cửa sổ.
Chuyến hành trình năm tiếng đồng hồ khiến cơ thể người ta cứng đờ, Diệp Nam Sênh vặn vẹo người, đổi tư thế ngồi.
“Mệt rồi phải không, khoảng hơn hai mươi phút nữa là đến.” Tới đèn đỏ ở ngã tư, Quan Sở dừng xe lại, tiện tay mở nhạc, là một bản dương cầm tĩnh tại, mí mắt Diệp Nam Sênh giật giật.
Quan Sở chú ý tới phản ứng này của cô,lại giảm âm lượng xuống một chút, “Cô và Khắc quả thật không giống nhau, cậu ấy thích Maksim Mrvica, nhưng rõ ràng là cô không thích.”
“Ai cần giống tên quái đản đó.” Diệp Nam Sênh xua tay.
“Bác sỹ Diệp, tôi phát hiện ra cô và “cô” mà tôi nghe được cũng không giống nhau lắm.”
“902 nói gì tốt đẹp về tôi.”
Quan Sở gật đầu, “Khắc nói bác sỹ Diệp là một pháp y rất tỉ mỉ, rất chuyên nghiệp. Cô ấy coi sự nghiệp pháp chứng cao hơn hết thảy…”
Quan Sở lặp lại đoạn nói tường thuật của Cung Khắc về vụ án, trong đó có xen vào những lời miêu tả Diệp Nam Sênh: Cô ấy không đẹp lắm nhưng rất dũng cảm, bạo dạn đến nỗi không giống con gái, không biết cách giao tiếp, không thích bợ đỡ cấp trên, đa phần cô ấy thích làm chứ không thích nói, một khi đã nói là sẽ quang quác như vịt..
Từ “vịt” khiến Diệp Nam Sênh liên tưởng xa xôi, nhưng Quan Sở dừng lại kịp thời, “Bây giờ thì tôi biết rồi. Khi nào Khắc khỏi bệnh, tôi sẽ có lý do để phản bác cậu ấy. Bác sỹ Diệp không những không ồn ào mà còn rất đẹp nữa!”
Diệp Nam Sênh chép miệng, miễn cưỡng nhẫn nhịn câu nhận xét “quang quác như vịt”.
“Bác sỹ Diệp, tôi và Khắc quen nhau đã sắp tám năm. Kể từ ngày tôi bắt đầu làm bác sỹ chính cho cậu ấy, cô là cô gái trẻ đầu trung đầu tiên được cậu ấy đánh giá. Khắc kiệm lời, nhưng có thể nhận ra cậu ấy rất coi trọng cô, thế nên tôi muốn nhờ cô một việc.”
“Gì vậy?” Từ “coi trọng” của Quan Sở khiến Diệp Nam Sênh có chút thiếu tự nhiên.
“Giúp tôi tiến hành trị liệu tâm lý choc k.”
“Anh ấy bị bệnh tâm thần thật sao?”
“Không được coi là kiểu bệnh tâm thần truyền thống, mà là chứng bệnh trầm cảm, tuy nhiên bệnh tình hơi nặng một chút.”
“Bảo tôi giúp cũng được thôi, nhưng có một điều kiện.”
“Là gì vậy?”
“Phải nói cho tôi biết 902 mắc bệnh gì, đừng nói mấy thứ bệnh mơ hồ gì đó, càng không được nói là cô đơn.” Chiếc xe bắt đầu đi trở lại, Diệp Nam Sênh nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô nhận ra được Quan Sở ngay từ đầu đã không định cho cô biết quá nhiều, nhưng cô không phải kẻ ngốc.
Sau vài giây im lặng, Quan Sở thở dài, có vẻ như đã hạ một quyết tâm rất lớn, “Thôi được, vì hạnh phúc trọn đời của Khắc, sau này dù cậu ấy có giết chết tôi, tôi cũng cam lòng. Cả đời này Khắc chỉ thất thủ trong tay một người duy nhất. Lần này cậu ấy phát bệnh là vì nhận được một thứ, cô biết chuyện này phải không?”
Diệp Nam Sênh gật đầu, cô không nghĩ 902 cũng có lúc thất thủ.
“Trong chiếc hộp ấy mà một chiếc cúc áo, đến từ bộ cảnh phục của bố Cung Khắc…”
Hai mươi lăm năm trước, một “tai nạn ngoài ý muốn” đã khiến Cung Khắc gãy cả tứ chi, khớp xương gãy nghiêm trọng, bao nhiêu năm rồi phải dựa vào thép khối mới duy trì được việc đi lại, sinh hoạt bình thường.
Một vụ điều tra chung từ mười lăm năm trước đã khiến Cung Khắc – một người vừa tốt nghiệp bước vào đội cảnh sát – mất bố.
Hai vụ án, cùng một hung thủ. Trong định mệnh vô thường, hắn ta giống như một giáo sư James Moriaty từ trên trời rơi xuống, vẫn luôn chơi ván cờ phạm tội cùng Cung Khắc vậy.
Câu chuyện của Quan Sở dừng lại trước một căn tứ hợp viện nhỏ. Bên cạnh cánh cửa sắt sơn đen dán chữ “Phúc” có một người phụ nữ đang đứng. Mái tóc bà vẫn còn đen, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được những sợi tóc bạc hiếm hoi. Nhìn thấy Quan Sở, bà nở một nụ cười, khiến gương mặt ấy xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đó là một người đã có tuổi.
“Quan Sở đưa Đông Đông về rồi đấy à?”
“Dạ.” Quan Sở mở cửa xe, bế Đông Đông vừa mới được gọi dậy từ ghế sau, “Đông Đông à, tới nhà bà nội rồi này.”
“Đông Đông, giúp bà nội nhé. Bố con mấy hôm rồi không ăn uống gì, cứ ngồi lỳ trong phòng sách không đi đâu hết. Con giúp bà nội dỗ bố ăn cơm được không?”
“Bà nội, việc này hơi khó.”
“Đông Đông, chúng ta phải vượt qua khó khăn. Được không, bảo bối?”
“Dạ vâng, thưa bà nội.”
Bà Cung bế Đông Đông, sốt ruột chạy vào trong nhà, không chú ý tới Diệp Nam Sênh đã xuống xe.
“Anh ấy… mấy ngày rồi không động đậy ư?”
Quan Sở gật đầu, “Lúc mới về sau khi kể cho tôi nghe toàn bộ vụ án của hai người, Khắc chỉ nói với tôi một câu “Là hắn rồi thế này luôn.”
“Gần đây có cửa hàng sắt thép nào không?” Diệp Nam Sênh hỏi một câu không đầu không cuối.
“Đi thẳng tới trước hai con đường, sao vậy?” Nhìn Diệp Nam Sênh quay ngoắt đầu bỏ đi, Quan Sở vội vàng hét, “Bác sỹ Diệp, cô làm gì thế?”
“Giúp 902 mua cái gì đó để vận động khớp xương.” Diệp Nam Sênh đi theo hình chữ bát, cười xấu xa.
Hai mươi phút sau, Diệp Nam Sênh ôm hai bọc nam châm quay về, ngồi sụp xuống bên cạnh chiếc ghế trong phòng Cung Khắc. Cô đưa một miếng cho Đông Đông, “Nhắm chuẩn nhé, hút!”
Tác giả :
Ngô Đồng Tư Ngữ