Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp
Quyển 2 - Chương 14
“Ai ai, thí chủ không muốn khí thế nhỏ như vậy mà. Bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau) cũng là bạn, huống chi còn có vịt duyên, ta mời thí chủ đi chân ăn vịt, thí chủ mời ta sẽ ngừng uống rượu một lát, chúng ta cười một tiếng với nhau xóa bỏ hận thù, tế có được không?”
Chết đi, tại sao ta lại muốn mời ngươi uống rượu chứ, ngươi cái con lừa ngốc khốn kiếp!
Từ sau sự kiện con vịt, tên Mộc Sinh tự xưng là trụ trì của Nam Lâm tự coi như là đã có chút dây dưa với chúng ta, dọc theo đường đi om sòm đủ kiểu, một bộ ca hai dáng vẻ tốt. Nhưng ta cũng không muốn có liên hệ với con cá rụng tóc lại trọc lóc một chút nào đâu! Nói tới cái vịt duyên gì gì đó, xin kính nhờ hãy cách chúng ta xa xa một chút đi, không thấy người đi đường ánh mắt cũng sáng như tuyết sáng như tuyết sao, quá là bôi xấu hình tượng, thật mất thể diện, hết lần này tới lần khác bên cạnh ta còn có Y Phong phải giữ vững phong độ không được nổi điên a té!
Loại thời điểm này liền thể hiện ra tầm quan trọng của học trò thiện giải nhân ý. Y phong rốt cuộc dừng bước lại, vừa đem tay tùy ý đặt lên trên chuôi kiếm, vừa nhếch lên khóe miệng.
“Mộc Sinh đại sư, chúng ta bây giờ muốn lên tửu lầu ngồi một chút. Ngươi muốn đi cùng chúng ta, hay là đứng đó nói nhảm tiếp?”
Con lừa ngốc Mộc Sinh run lên, trợn tròn hai mắt, biểu tình có vẻ như vô cùng khó có thể lựa chọn.
(# – _ -) rốt cục ngươi muốn chấp niệm nhảm nhí của ngươi nhiều bao nhiêu…
Cuối cùng Mộc sinh cũng dựa vào cái đạo lý lịch sử “Muốn cá vẫn là phải bàn chân gấu ” mà lựa chọn, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Ta yên lặng thở phào nhẹ nhõm, bước vào cửa tửu lầu.
“Ba vị khách quan, muốn gì xin hãy phân phó, tiệm nhỏ rượu ngon thức ăn ngon cái gì cũng có.” Điếm tiểu nhị lập tức mặt mày tươi cười đón chào, chẳng qua là tầm mắt không thể rời khỏi con lừa ngốc đang phiêu phiêu.
…Thật ra thì ta không quen hắn đâu, thật đấy.
“Một chai rượu Thập Lý Hương. Còn có bảng hiệu thức ăn ở đây cho các ngươi.” Đúng lúc ta đang xuýt xoa, con lừa ngốc Mộc sinh đã nhanh nhảu gọi xong thức ăn rồi, xoay đầu lại thấy chúng ta liền bỉ ồi cười một tiếng: “Tin ta đi, Thập Lý Hương nơi đây vốn nổi danh vì rượu ngon.”
Nhìn khóe miệng nước miếng ngươi thì biết. →_→
Rượu và thức ăn rất nhanh chóng bê lên tới, Mộc sinh đưa tay liền muốn cướp bình rượu kia. Nhưng trước khi đầu ngón tay hắn chạm tới chai rượu, chai liền bay từ bàn đến tay Y phong.
“Ngươi nói muốn mời ta uống rượu.” Mộc Sinh rất ủy khuất.
“Ta nói đúng · mang · ngươi · tới tửu lầu, có thể chưa nói muốn mời ngươi uống rượu đâu.” Y phong giơ chai rượu cười mặt đầy ôn nhu.
Làm khá lắm, Y phong à!
Hừ hừ, so với âm hiểm, khụ khụ, ta nói là thông minh, đâu ai có thể so với Y phong nhà ta.
Bị Y Phong ngăn chận câu chuyện, Mộc Sinh ngẩn người, nháy nháy con mắt, nhìn một Y Phong chút, lại nhìn chai rượu một chút.
“Ngươi thật không cho ta sao?”
Y Phong thiêu thiêu mi.
Trầm mặc một hồi, Mộc Sinh đột nhiên đứng lên, chợt đưa tay ra, đồng thời vang lên tiếng rống.
“Nhìn, bên ngoài có Phật tổ!”
Hiển nhiên Y phong không có bị lừa gạt mà nhược trí cử động, hắn hơi nghiêng nghiêng người về sau, khó khăn lắm tránh khỏi tay con lừa ngốc. Con lừa ngốc không cách nào khống chế thân thể mình đổ về phía trước, trực tiếp té ở trên bàn, cái mâm bể đầy đất.
Nhìn một cái cà sa dính đầy thức ăn, hắn ngẩng đầu lên, cố gắng cong khóe miệng lên.
“Ha ha ha, các ngươi biết rồi, Phật tổ người không chỗ nào là không có mặt.”
·· ngươi phiền toái đi chết đi.
Đứng thẳng người lên, Mộc Sinh như không có chuyện gì xảy ra vỗ phủi áo cà sa.
“Ai, cùng tồn tại trần thế, tửu quỷ cần gì phải làm khó tửu quỷ.”
Ngươi mới là tửu quỷ, các ngươi cả chùa đều là tửu quỷ!
Tận sâu trong đáy lòng ta nhận ra biết hắn chính là một sai lầm, không, từ lúc đáp ứng nuôi dạy thành đại hiệp gì đó cũng đã sai không còn biết trời trăng gì nữa đi.
“Á, nhìn bên kia, có người đang đùa giỡn với cô nương hát rong!”
Im miệng, cùng một trò lừa bịp chớ dùng lần thứ hai.
“Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng ngươi sao?”
“Thật, ngay tại ngươi phía sau.”
Mộc Sinh sờ lỗ mũi, ngượng ngùng nói.
Lúc này sau lưng ta truyền đến thanh âm.
“Vị đại hiệp này, xin cứu ta!”
(⊙o⊙) (hey hey hey)
Chết đi, tại sao ta lại muốn mời ngươi uống rượu chứ, ngươi cái con lừa ngốc khốn kiếp!
Từ sau sự kiện con vịt, tên Mộc Sinh tự xưng là trụ trì của Nam Lâm tự coi như là đã có chút dây dưa với chúng ta, dọc theo đường đi om sòm đủ kiểu, một bộ ca hai dáng vẻ tốt. Nhưng ta cũng không muốn có liên hệ với con cá rụng tóc lại trọc lóc một chút nào đâu! Nói tới cái vịt duyên gì gì đó, xin kính nhờ hãy cách chúng ta xa xa một chút đi, không thấy người đi đường ánh mắt cũng sáng như tuyết sáng như tuyết sao, quá là bôi xấu hình tượng, thật mất thể diện, hết lần này tới lần khác bên cạnh ta còn có Y Phong phải giữ vững phong độ không được nổi điên a té!
Loại thời điểm này liền thể hiện ra tầm quan trọng của học trò thiện giải nhân ý. Y phong rốt cuộc dừng bước lại, vừa đem tay tùy ý đặt lên trên chuôi kiếm, vừa nhếch lên khóe miệng.
“Mộc Sinh đại sư, chúng ta bây giờ muốn lên tửu lầu ngồi một chút. Ngươi muốn đi cùng chúng ta, hay là đứng đó nói nhảm tiếp?”
Con lừa ngốc Mộc Sinh run lên, trợn tròn hai mắt, biểu tình có vẻ như vô cùng khó có thể lựa chọn.
(# – _ -) rốt cục ngươi muốn chấp niệm nhảm nhí của ngươi nhiều bao nhiêu…
Cuối cùng Mộc sinh cũng dựa vào cái đạo lý lịch sử “Muốn cá vẫn là phải bàn chân gấu ” mà lựa chọn, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Ta yên lặng thở phào nhẹ nhõm, bước vào cửa tửu lầu.
“Ba vị khách quan, muốn gì xin hãy phân phó, tiệm nhỏ rượu ngon thức ăn ngon cái gì cũng có.” Điếm tiểu nhị lập tức mặt mày tươi cười đón chào, chẳng qua là tầm mắt không thể rời khỏi con lừa ngốc đang phiêu phiêu.
…Thật ra thì ta không quen hắn đâu, thật đấy.
“Một chai rượu Thập Lý Hương. Còn có bảng hiệu thức ăn ở đây cho các ngươi.” Đúng lúc ta đang xuýt xoa, con lừa ngốc Mộc sinh đã nhanh nhảu gọi xong thức ăn rồi, xoay đầu lại thấy chúng ta liền bỉ ồi cười một tiếng: “Tin ta đi, Thập Lý Hương nơi đây vốn nổi danh vì rượu ngon.”
Nhìn khóe miệng nước miếng ngươi thì biết. →_→
Rượu và thức ăn rất nhanh chóng bê lên tới, Mộc sinh đưa tay liền muốn cướp bình rượu kia. Nhưng trước khi đầu ngón tay hắn chạm tới chai rượu, chai liền bay từ bàn đến tay Y phong.
“Ngươi nói muốn mời ta uống rượu.” Mộc Sinh rất ủy khuất.
“Ta nói đúng · mang · ngươi · tới tửu lầu, có thể chưa nói muốn mời ngươi uống rượu đâu.” Y phong giơ chai rượu cười mặt đầy ôn nhu.
Làm khá lắm, Y phong à!
Hừ hừ, so với âm hiểm, khụ khụ, ta nói là thông minh, đâu ai có thể so với Y phong nhà ta.
Bị Y Phong ngăn chận câu chuyện, Mộc Sinh ngẩn người, nháy nháy con mắt, nhìn một Y Phong chút, lại nhìn chai rượu một chút.
“Ngươi thật không cho ta sao?”
Y Phong thiêu thiêu mi.
Trầm mặc một hồi, Mộc Sinh đột nhiên đứng lên, chợt đưa tay ra, đồng thời vang lên tiếng rống.
“Nhìn, bên ngoài có Phật tổ!”
Hiển nhiên Y phong không có bị lừa gạt mà nhược trí cử động, hắn hơi nghiêng nghiêng người về sau, khó khăn lắm tránh khỏi tay con lừa ngốc. Con lừa ngốc không cách nào khống chế thân thể mình đổ về phía trước, trực tiếp té ở trên bàn, cái mâm bể đầy đất.
Nhìn một cái cà sa dính đầy thức ăn, hắn ngẩng đầu lên, cố gắng cong khóe miệng lên.
“Ha ha ha, các ngươi biết rồi, Phật tổ người không chỗ nào là không có mặt.”
·· ngươi phiền toái đi chết đi.
Đứng thẳng người lên, Mộc Sinh như không có chuyện gì xảy ra vỗ phủi áo cà sa.
“Ai, cùng tồn tại trần thế, tửu quỷ cần gì phải làm khó tửu quỷ.”
Ngươi mới là tửu quỷ, các ngươi cả chùa đều là tửu quỷ!
Tận sâu trong đáy lòng ta nhận ra biết hắn chính là một sai lầm, không, từ lúc đáp ứng nuôi dạy thành đại hiệp gì đó cũng đã sai không còn biết trời trăng gì nữa đi.
“Á, nhìn bên kia, có người đang đùa giỡn với cô nương hát rong!”
Im miệng, cùng một trò lừa bịp chớ dùng lần thứ hai.
“Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng ngươi sao?”
“Thật, ngay tại ngươi phía sau.”
Mộc Sinh sờ lỗ mũi, ngượng ngùng nói.
Lúc này sau lưng ta truyền đến thanh âm.
“Vị đại hiệp này, xin cứu ta!”
(⊙o⊙) (hey hey hey)
Tác giả :
Vũ Tiểu Phi