Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa
Chương 51 Xưởng chế hương ma quái (4)
Editor: tuanh0906
Dòng suối róc rách, trăng sáng như móc câu.
"Tử Kỳ, ngươi có một người mẹ, đúng không?" Lăng Diệu Diệu nhấp môi, thận trọng nói: "Không phải mẹ Mộ tỷ tỷ, là mẹ ngươi."
Mộ Thanh nhìn nàng im lặng một lát, đáp: "Phải."
Hai người sóng vai đi dưới bầu trời đầy sao, gió nhẹ thổi hàng cây, sóng gợn lăn tăn, tiếng ào ào như ai đang hát khẽ. Thiếu nữ kéo áo choàng của hắn, yên lặng đi bên cạnh hắn, trên mái tóc truyền đến mùi hương nhàn nhạt.
Trong bụi cỏ có tiếng dế kêu, đêm thu yên bình rất thích hợp để nói lời tâm sự.
"Nếu mẹ ngươi..." Nàng cân nhắc lời nói, nhìn về phía hắn: "... là thanh lâu hồng cô, phong nguyệt nữ tử, ngươi sẽ thế nào?"
Mộ Thanh ngữ điệu bình thản, dứt khoát nói: "Không thế nào."
Nếu thực sự có người như vậy, hắn nhất định sẽ cố hết sức đối tốt với bà, làm bà ấy không có nỗi lo về sau. Lưu lạc phong trần... những năm tháng cực khổ phí hoài tuổi trẻ đều là vì nuôi sống hắn. Ai dám khinh thường bà, tổn thương bà, đẩy bà xuống bùn, hắn sẽ tìm ra từng người một, sau đó khiến bọn họ không được siêu sinh.
"Ừ..." Nàng mơ hồ trả lời: "Khi chia tay bà ấy ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Người Mộ gia nói với ta là ba tuổi." Trên môi hắn lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Nhưng ta nhớ là hơn bảy tuổi, tình huống cụ thể..." Ánh mắt hắn mê mang vô thố: "...ta không biết."
Trán nàng bắt đầu đổ mồ hôi: "Mẹ ngươi rất yêu ngươi, ngươi cũng yêu bà."
"......" Hắn rũ mi: "Bà ấy yêu ta, ta cũng yêu bà ấy, nhưng ta không bao giờ gặp lại bà ấy."
"Mộ Thanh, ngươi có một người mẹ mất tích, ngươi rất yêu bà ấy." Giọng nàng rất thấp, như là thăm dò nói: "Từ nhỏ ngươi lớn lên bên cạnh tỷ tỷ, chỉ có nàng quan tâm ngươi..."
Dường như đoán trước được điều gì đó, trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt, thái dương và lồ ng ngực đồng thời đau nhức.
"...... Có phải nàng tình cờ đã lấp đầy chỗ trống này... Liệu có phải là... ngươi mang tình yêu dành cho mẹ chuyển sang..."
"Câm miệng."
Sắc mặt hắn tái nhợt, gân xanh trên trán nháy mắt nổi lên, cắn chặt răng, khống chế luồng sát khí khổng lồ tràn ra từ cơ thể.
Hắn trừng mắt nhìn nàng như một con dã thú sắp nổi điên, đôi mắt đen lộ ra lệ khí khó tự kiểm soát: "...... Đừng nói nữa."
Thiếu nữ trước mặt tỏ vẻ kinh ngạc, trong mắt thậm chí hiện lên vẻ thương hại hiếm thấy, một lúc sau, nàng nâng tay làm động tác trấn an, vừa giống thỏa hiệp, vừa giống hứa hẹn: "Ta không nói, không bao giờ nói nữa."
Trách nàng nhất thời đắc ý vênh váo. Mọi thứ vẫn chỉ là suy đoán mang tính chủ quan, đã tùy tiện lấy ra chọc vào chỗ đau của người khác. Muốn chạm vào rễ cây đại thụ, trớ trêu thay nàng chỉ là người ngoài cuộc, không biết hắn rốt cuộc xem trọng chấp niệm đó tới mức nào...
Trái tim thắt lại vì hối hận. Người khác đều ngốc, chỉ có nàng thông minh chắc.
Đúng là... tự cho rằng mình thông minh...
Mộ Thanh lùi về phía sau.
Lời nói của nàng như ma chú văng vẳng bên tai hắn, như có người đang nhẹ nhàng dụ dỗ hắn giang tay, sau đó dùng một con dao sắc bén tàn nhẫn muốn xẻo ra khát vọng thối rữa mà hắn giấu trong lồ ng ngực.
Là như vậy sao...
Như lời nàng nói...
Hắn sắc mặt không tốt xoay người, bước nhanh đi trở về, năm lá bùa vù vù bay ra, một trận gió lốc nổi lên, tiểu yêu bốn phía tụ tập lại đây lần lượt nổ tung văng ra ngoài, tan xương nát thịt.
Ngón tay hắn nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay có máu chảy ra, càng đau đớn mới có thể gọi về một chút lý trí trong lúc hoảng loạn.
Làm sao nàng dám nói như vậy... Nhất định là nói bậy...
- -------
"A Thanh đã về?" Liễu Phất Y hơi kinh ngạc: "Sao đệ không vào?"
Khi trở về trên người thiếu niên khoác sương lạnh, đi qua sân trên vai rơi xuống ánh trăng thanh lãnh, hắn đứng lặng dưới mái hiên tối tăm, không nói một lời.
Mộ Dao ôm Sở Sở đang ngủ gà ngủ gật, hạ giọng vẫy tay: "Vừa lúc, A tỷ có chuyện dặn dò đệ."
Lúc này hắn mới di chuyển bước chân, chậm chạp đi vào phòng khách.
Ánh sáng ấm áp trong phòng vọt tới nhất thời làm hắn hơi không mở được mắt, hắn đứng cách Mộ Dao hai bước, giấu bàn tay đổ máu vào trong tay áo, dùng sức lau hai cái: "A tỷ."
Dưới ánh nến, con ngươi hắn đen nhánh, trên mặt không có một chút độ ấm, như một con thú nhỏ dầm mưa cả đêm, lông toàn thân đều rũ xuống, không thể vực dậy tinh thần.
Mộ Dao có chút lo lắng: "Đệ làm sao vậy, cơ thể không thoải mái sao?"
Mộ Thanh lắc đầu, lại nghiêng đầu tránh đi tay Mộ Dao: "Ta không sao."
Mộ Dao có chút thất vọng. Gần đây A Thanh hình như đã trưởng thành, có một giọng nói lý trí với nàng như vậy. Hắn bắt đầu có tâm sự riêng của mình, cũng xa cách nàng, nhất thời nàng không biết nên vui hay nên buồn.
Liễu Phất Y nói chen vào: "Diệu Diệu đâu?"
Mộ Thanh khựng lại, sau đó nhẹ giọng nói: "Ở phía sau."
Như thể chứng minh lời hắn nói cửa bỗng "kẹt" một tiếng mở ra, theo sau là Lăng Diệu Diệu người đầy sương lạnh, trên tay còn cầm áo choàng của Mộ Thanh, nàng đóng lại cửa, yên tĩnh đi đến bên cạnh nhóm vai chính, hiếm khi không chủ động mở miệng.
Hai người ai cũng không nói gì, thậm chí còn không nhìn nhau một cái.
Giận dỗi. Thông qua quan sát, Liễu Phất Y kết luận như vậy.
Đáng tiếc bây giờ không phải thời điểm tốt
để hòa giải mâu thuẫn.
"Ta có chuyện muốn thương lượng với mọi người." Mộ Dao hạ giọng, giải thích ngắn gọn chuyện vừa xảy ra ở đây.
"Mộ tỷ tỷ hoài nghi Thập nương tử là yêu quái hoạ bì?" Lăng Diệu Diệu nâng mắt.
"Phân tích dựa trên lời nói của Sở Sở thì có thể là Thập nương tử hoạ bì sau khi màn đêm buông xuống, thôi miên Lý Chuẩn, nhân cơ hội hút tinh khí của hắn."
"Con yêu quái họa bì này rất có thể đã tiến lên cấp độ cao." Liễu Phất Y hạ giọng, dùng ngón tay vẽ trên mặt đất: "Nàng ta chỉ hoạ bì vào ban đêm, mà có thể điều khiển Lý Chuẩn ngoan ngoãn nghe lời nàng ta vào cả ban ngày. Nàng ta lợi dụng dương khí của Lý Chuẩn để bảo vệ mình và tự do di chuyể. Yêu quái họa bì tới cấp độ cao, tinh khí của người sống không thể thỏa mãn lòng tham của nàng ta, nàng ta còn cần hút một lượng lớn âm khí..."
"Cho nên nàng dụ dỗ Lý Chuẩn chuyển nhà đến sườn núi Kính Dương. Nơi này từng là nơi chôn cất hàng vạn người, âm khí dày nặng, thậm chí còn sinh ra Âm Dương Liệt?"
"...... Đúng." Liễu Phất Y nhìn nàng hồi lâu, không nghĩ ra cái gì cần bổ sung, vì vậy gật đầu.
"Còn có nhớ mấy ngày trước chúng ta và Thập nương tử uống trà không?" Mộ Dao quay sang Lăng Diệu Diệu: "Nàng kể cho chúng ta nghe quá trình nàng quen biết Lý Chuẩn, lúc đó ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nghĩ ra không ổn chỗ nào, giờ thì ta đã hiểu."
Lăng Diệu Diệu hơi không thể tập trung: "Không ổn chỗ nào?"
"Góc nhìn của nàng có vấn đề." Mộ Dao quả quyết: "Nàng kể về "sự quen biết" của nàng và Lý Chuẩn, khi miêu tả lại chỉ có Lý Chuẩn và thê tử của hắn, không có nàng. Nàng giống như một ngọn cỏ trong đình, một đóa hoa, một con vật, quan sát cuộc sống của họ nhưng bản thân lại không tham dự vào đó."
"Nàng nói mình là bạn của Lý Chuẩn, nhưng làm bạn sao ngay cả một câu nói cũng không có?"
Trong đầu Lăng Diệu Diệu toàn là hình ảnh ngày đó Thập nương tử đặt ngón tay lên môi, nàng ra nói với nàng rằng muốn khiến một người yêu mình là phải cho đi toàn bộ tình yêu.
Yêu quái họa bì, cái tên đã nói lên tất cả, khoác lên mình bộ da được vẽ mê hoặc chúng sinh, dùng bề ngoài giả dối mê hoặc nhân tâm.
Thập nương tử luôn miệng nói yêu Lý Chuẩn nhất, thật sự là yêu... yêu quái họa bì hút tinh khí của hắn, thao túng hắn, chi phối hắn, mê hoặc hắn? Cái lý thuyết dùng tình đổi tình của nàng căn bản chính là trò cười, cái mà nàng dựa vào trước sau vẫn là khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành?
Trong lòng Lăng Diệu Diệu như một cuộn chỉ rối, trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Ta đã bố trí Thất Sát trận trên mặt đất bên ngoài cửa phòng nàng." Mộ Dao nhẹ giọng nói: "Nếu nàng đúng là đại yêu, vừa ra cửa phòng sẽ bị pháp trận vây khốn. Nhưng là phòng nàng chúng ta không dễ tiến vào, vẫn cần sự phối hợp của Sở Sở."
Liễu Phất Y cúi người, đỡ lấy đầu vai của tiểu nữ hài: "Sở Sở, nhớ những gì Liễu ca ca mới nói, muội đều nhớ rồi chứ?"
Sở Sở gật đầu, chậm rãi vươn ra bàn tay nhỏ, lộ ra nửa tờ giấy bùa vàng giấu trong tay áo.
Liễu Phất Y dùng máu huyết vẽ bùa, có thể làm giảm sức mạnh của đại yêu, khống chế hành động của đại yêu, làm nó hoa mắt chóng mặt, thúc thủ chịu trói, tác dụng tương tự với kiếm gỗ đào của đạo sĩ trấn quỷ.
"Đêm nay khi Thập di nương dỗ muội ngủ, muội tìm cơ hội dán lá bùa này lên cửa, không thể để nàng phát hiện, muội có làm được không?"
Sở Sở nửa hiểu nửa không nhìn mặt chàng, nhét lá bùa trở lại tay áo, một lúc sau, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt đen như đá quý lấp lanh, vô cùng nghiêm túc gật đầu.
"Ngoan lắm." Liễu Phất Y vỗ lưng nàng, sau đó đánh thức nhũ mẫu đang gáy như sấm ở bên cạnh.
Tiểu nữ hài được nhũ mẫu ôm trên vai, lúc sắp đi vào sau tấm bình phong nàng cắn môi, vẫy bàn tay nhỏ bé với Liễu Phất Y.
Nhóm vai chính cũng vẫy tay với nàng, đây có lẽ là người tham dự nhỏ tuổi nhất trong toàn truyện.
"Có phải đại yêu hay không, ngày mai sẽ rõ." Mộ Dao dặn dò: "Tối mai chúng ta lại đến xưởng chế hương một lần nữa, để nhìn xem có đại yêu điều khiển hay không, xưởng chế hương còn che giấu cái gì."
Từ đầu đến cuối Mộ Thanh vẫn im lặng, hắn như du hồn nghe Mộ Dao bố trí, sau đó tâm sự nặng nề quay trở về phòng, trong lúc đó Mộ Dao nhìn hắn vài lần, hắn đều tránh đi ánh mắt nàng.
"A Thanh, A Thanh..." Mộ Dao nhìn bóng dáng hắn nhíu mày, định quay đầu hỏi Diệu Diệu, lại phát hiện nàng đã sớm chuồn mất từ khi nào, bên cạnh chỉ có Liễu Phất Y với vẻ mặt ngơ ngác.
"...... Ơ, người đâu rồi?"
- -------
Mộ Thanh đẩy cửa ra.
Trong phòng chỉ châm hai ngọn nến nhỏ, khó khăn lắm mới chiếu rõ hình dáng gia cụ. Hắn xoay người đóng cửa, bóng tối lập tức bao trùm lấy hắn.
Hắn cởi áo ngoài ra đặt lên bàn, trong bóng tối hắn thuần thục vòng qua ngăn tủ, vén màn, ngồi lên giường, bắt đầu tháo dây buộc cổ tay.
Mới tháo được một bên, ánh mắt hắn bỗng lạnh xuống, nhanh như chớp tóm về phía sau: "Ai?"
"Ta... khụ khụ khụ khụ..." Cô gái cố tình hét lên một tiếng chói tai, rất giống gà trống bị bóp cổ.
Khi chạm vào chiếc cổ mềm mượt, hắn tức khắc buông tay, một mùi thơm ngào ngạt quen thuộc quanh quẩn trong không khí.
Lăng Diệu Diệu...
... đang ở trên giường hắn.
"......" Một bông hoa lửa bùng lên từ đầu ngón tay hắn, chiếu sáng mặt nàng, trong đôi mắt hạnh phản chiếu một tia sáng, đang không chớp mắt nhìn hắn.
Hoa lửa tắt, trong phòng lại rơi vào hắc ám, giấu đi khuôn mặt nàng.
Nàng có vẻ hơi hoảng hốt: "Phòng ngươi tối thế, sao không đốt đèn, ngươi nhìn thấy ta sao?"
Hắn thuận tay sờ một ngọn nến trên bàn, "bùm" một cái thắp lên, cầm trong tay, đang định đuổi nàng xuống, bỗng nhiên nhíu mày: "Cô uống rượu?"
Mùi rượu quyện với mùi hoa, như là hoa nở quá rực rỡ, có chút ngọt ngấy mà say lòng người. Trong lòng nàng ôm một bầu rượu, hai má ửng hồng.
Lăng Diệu Diệu "ừ" một tiếng: "Rượu... rượu tráng túng nhân đảm*."
*nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.
Bò lên giường Hắc liên hoa thực sự cần dũng khí rất lớn. Bây giờ lòng bàn tay nàng vẫn còn ướt, chỉ sợ Mộ Thanh nổi điên ném nàng xuống giường.
Quả nhiên Mộ Thanh tóm lấy góc áo nàng, kéo nàng ra ngoài, ngữ khí không tốt: "...... Cô đi xuống."
"Nhưng bây giờ ngươi cũng không ngủ mà..." Nàng buông bầu rượu, hai tay ôm chặt cây cột ở góc giường, làm ầm ĩ: "Ta chỉ ngồi một lát thôi, đừng keo kiệt như vậy mà. Tử Kỳ, Tử Kỳ, Tử Kỳ..."
Nàng liên tục gọi tên hắn, làm hắn như bị trăm trảo cào tâm, hắn nén giận liên tiếp thắp ba ngọn nến, bày thành một hàng, chiếu rõ hai người bọn họ.
Thế này mới được, tốt hơn nhiều so với bầu không khí tối thui vừa rồi.
"Ngươi uống rượu không Tử Kỳ?"
"......"
"Sớm vậy đã ngủ, thật nhàm chán, chẳng có cuộc sống ban đêm gì cả."
"......"
"Ngày mai sẽ phải..." Nàng chợt bừng tỉnh, bỏ qua ba chữ "nhảy kẽ nứt". "... sẽ phải bắt yêu, hôm nay chúng ta chơi nhiều một lát được không, hả? Nói đi mà Tử Kỳ, nói đi mà..."
Thật đúng là tửu tráng túng nhân đảm. Mộ Thanh mắt lạnh nhìn nàng hai tay ôm cột, cái miệng thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không có sự tự giác nhìn mặt đoán ý như bình thường chút nào.
Hơn phân nửa đêm chạy lên giường đàn ông uống rượu...
Ngọn lửa giận vừa mới lắng xuống lại bùng lên, hắn kéo cổ tay áo nàng, nhẫn nại nói: "Cô ở chỗ ta làm gì? Về phòng cô đi."
"Ta không đi." Nàng kéo chữ "không" vừa dài vừa không tình nguyện, lại còn tức giận lườm hắn, như thể hắn mới là kẻ xâm chiếm địa bàn của người khác vậy.
Đàm phán thất bại. Mộ Thanh kéo cổ áo hít thở không khí, trong phòng nóng quá.
Đầu óc hắn loạn thành một nồi cháo.
Thuật pháp, tu hành, Mộ gia, tiền đồ, tỷ tỷ... Những thứ này vốn dĩ có trật tự rõ ràng trong đầu hắn nhưng vừa nhìn thấy nàng đều rối tung lên, không có thời gian suy nghĩ cái gì, chỉ có thể quan tâm sự rối loạn trước mắt.
"Cô uống bao nhiêu rồi..." Hắn cầm cái bình lên, phát hiện nó trống không, tức khắc nổi trận lôi đình, đôi mắt đen trầm xuống: "Cô uống hết rồi sao?"
"Ừ." Nàng kiêu ngạo gật đầu một cái, ngữ khí như một người kể chuyện trên phố: "Ta uống một mạch hết, không dừng luôn."
"......"
Hắn ghé sát vào nàng, hai đôi mắt đối diện nhau như soi gương, gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông mi của đối phương, hắn hạ giọng: "Vậy cô bảo ta uống cái gì với cô?"
"Ngươi tới đây, có rất nhiều." Nàng sờ vào trong ngực, lại móc ra một bầu rượu khác, ánh mắt lấp lánh: "Ta để phần cho ngươi đây."
Áo bị kéo ra một chút, mơ hồ lộ ra da thịt trắng nõn, hắn muốn lui về phía sau nhưng Lăng Diệu Diệu lại nắm hắn tay không buông, buộc hắn cầm bầu rượu: "Ngươi sờ mà xem, ấm lắm, ta ôm vào lòng giúp ngươi hâm nóng đó..."
Nàng cười rộ lên một mình, tiếng cười như chuông bạc, như nữ yêu tinh trong động Bàn Tơ.
Bốn phía đều là mùi hương trên tóc nàng, trong ngực nàng, thân thể mềm mại trước mắt gần trong gang tấc, không ngừng trùng điệp với cảnh trong mơ.
Hắn cảm mình sắp phát điên.
Trong lúc đầu óc rối bời, hắn không ngừng nhớ lại những lời thốt ra từ miệng tối nay, những lời nói đó hóa thành mấy nhát dao đâm vào trái tim hắn, làm hắn tỉnh táo lại.
Nghĩ đến A tỷ, quả nhiên như dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Người trước mắt hơi nhúc nhích, nhích người vào bên trong, đột nhiên lùi ra xa hắn, ôm lấy đầu gối, cuộn tròn người lại, vươn tay chọc nhẹ vào người hắn.
"...... Có uống không?"
"Cho ta chút mặt mũi đi mà."
Hắn quay đầu đột nhiên thổi tắt nến, trong phòng lại chìm vào bóng tối như trước.
Lăng Diệu Diệu "ơ" một tiếng, oán giận nói: "Uống rượu mò, ngươi bị sao vậy, ngươi nhìn thấy mặt ta không?"
Hắn thầm nghĩ chính là phải không nhìn thấy mới được.
Hàng mi dài của hắn hơi rũ, tâm phiền ý loạn cầm lấy bầu rượu, uống liền một ngụm, không dừng lại
...... Ai cho nàng thiêu đao tử*, vừa mạnh vừa cay.
*tục xưng rượu trắng thời xưa, độ rượu cao, vị đậm đặc, như lửa đốt.
"... Ngươi... ngươi chừa cho ta một chút được không." Lăng Diệu Diệu bắt đầu kéo ống tay áo hắn, mạnh mẽ đoạt lấy bầu rượu, vừa đoạt vừa lải nhải giáo huấn: "Ngươi thật không thú vị, chỉ biết uống một mình, có biết thôi bôi hoán trản* là gì không?"
*mỗi người một ly.
Lăng Diệu Diệu uống tới mê mang, lời nói trong miệng tự động nhảy ra không qua não bộ, đầu óc mơ hồ.
Mộ Thanh đoạt lấy bầu rượu từ miệng nàng, một phen đoạt lại đi.
Hai người họ cứ lôi kéo châm chọc lẫn nhau như vậy, giải quyết hết một bầu rượu trong bóng tối.
Một buổi tối vốn nên lạnh như băng sương, thế nhưng lại... uống tới mức cả người khô nóng, trong lòng gần như sắp thiêu cháy.
"Vì sao nửa đêm rồi cô còn uống rượu?"
Lại còn chạy lên giường hắn uống.
"......" Nàng dừng một chút, hạ thấp giọng nói: "Trong lòng ta... trong lòng ta có chút khó chịu."
Khóe miệng hắn cong lên, đáy mắt hiện lên nụ cười nhạo: "Lăng tiểu thư cũng có lúc trong lòng khó chịu sao?"
Hắn còn tưởng rằng nàng bách độc bất xâm, vạn sự không bận tâm.
"Ừ." Không biết có phải vì uống say không, nàng không cãi lại như thường lệ, mà mềm giọng đáp: "Ta tới tìm ngươi xin lỗi. Xin lỗi."
Thiếu niên ngẩn ra, sau đó cười lạnh.
"Tử Kỳ, thật đấy..." Không ngờ nàng chậm rãi bò tới, chớp mắt, gần như mê sảng ghé sát vào hắn, đặc biệt chân thành bắt đầu xin lỗi: "Vừa rồi ta không nên nói như vậy, xin lỗi mà..."
"Xin lỗi..."
"......"
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Lẽ ra chuyện này tuyệt đối không nên giải quyết như vậy, cái gọi là khúc mắc trong lòng sao có thể giải quyết chỉ bằng vài câu? Nhưng nàng cố tình dùng biện pháp trực tiếp như vậy, đơn giản thô bạo đối mặt với khốn cảnh.
Hắn không thuận theo, nàng không buông tha.
Vấn đề tra tấn hắn cả đêm, sự việc hắn suy xét cả buổi tối, lại bắt đầu rối hết lên, trong đầu chỉ toàn là tiếng nàng rầm rì.
"Được rồi." Thiếu niên không nhịn được nữa, duỗi tay đẩy gương mặt mềm nhũn của nàng ra: "Lăng Diệu Diệu, câm miệng."
Nàng yên lặng vài giây, mệt mỏi vô cùng liếc mắt xem thường hắn vài cái, sau đó lại nắm chặt tay, như đang liều mạng nhắc nhở bản thân không được ngủ, nàng bắt đầu ấp úng giải thích: "Là một người bạn, thật ra là ta lo lắng cho ngươi."
"...... Ta có gì mà phải lo lắng?"
Đầu lưỡi nàng còn không thể duỗi thẳng: "Không đúng, ta nói sai rồi, là quan tâm ngươi."
"...... Vậy cô quan tâm ta cái gì?"
"Ngươi không hợp với Mộ tỷ tỷ, ngươi thích Mộ tỷ tỷ... ngươi sẽ rất thảm, sẽ không có người hiểu ngươi, cánh hoa của ngươi đều sẽ sầu rớt đó. Đổi sang thích người khác đi, Mộ Thanh, đổi sang thích người khác đi..."
Nàng lôi kéo hắn làm ầm ĩ không thôi, lại còn liên tục nhắc tới Mộ Dao, làm hắn trong lòng tức giận.
Vốn nên ném Lăng Diệu Diệu xuống giường nhưng ngón tay thiếu nữ lại bò lên mặt hắn từng chút một, lạnh lẽo và dịu dàng thương tiếc.
Hắn không động đậy, như bị ma xui quỷ khiến để mặc nàng nâng lên mặt hắn, hắn bình tĩnh hỏi: "Ta nên thích ai?"
Lăng Diệu Diệu đột nhiên nở nụ cười xán lạn, đôi mắt rực rỡ hoa quang: "Thích ta này, thích ta nuôi ngươi tới trắng trẻo mập mạp..."
Nàng lại cười rộ lên, đến mức rung cả giường.
Đúng là uống say, ăn nói lung tung.
Bên tai bỗng nhiên có một cơn gió vén lên sợi tóc, hắn không kịp phòng bị, gương mặt thiếu nữ chợt dán xuống mà không hề báo trước, in một nụ hôn mềm mại lạnh lẽo lên má hắn, sau đó lập tức rời đi.
Mộ Thanh đơ ra tại chỗ, bên tai ầm ầm nổ vang.
Mặt hắn gần như bốc cháy. Nàng lại còn đổ thêm dầu vào lửa, dùng ngón tay vuốt v e vị trí đó, như muốn xin lỗi mà lau đi vết son môi trên mặt hắn, thở dài nói: "Thật đáng tiếc, ta thích Liễu đại ca, kiếp này không có duyên với ngươi... Không sao, hôm nào ta giới thiệu người tốt cho ngươi..."
Nửa câu sau vừa lọt vào tai, hắn lập tức đẩy nàng ngã xuống giường, thiếu nữ rơi vào đống chăn mềm mại, còn nảy lên một chút.
"Sao ngươi lại đẩy ta? Ngươi không biết xấu hổ." Nàng nhăn mày, oán hận mắng hắn một câu, sau đó kéo chăn, xoay người ngủ thiếp đi trên giường.
"...... Dậy, về phòng của cô đi." Hắn ôm eo nàng kéo nàng ra ngoài, trong lòng như trời sụp đất nứt, huyệt thái dương đau nhức, đầu óc vang lên ầm ầm, chỉ biết một điều rằng phải cách nàng xa một chút.
Nếu còn nghe nàng nói tiếp, e rằng trái tim hắn sẽ trực tiếp nổ tung.
Lăng Diệu Diệu bám chặt màn không buông: "Ta không đi. Cái giường này mềm hơn giường ta, ta muốn ngủ ở đây."
Hắn cắn chặt răng: "Vậy ta đi đâu?"
"Ngươi đi ngủ phòng ta." Hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi không kiên nhẫn rung động, chỉ lung tung: "Ở đối diện, đối diện. Mau đi, đừng quấy rầy ta."
Hắn đứng ở mép giường, nhìn chiếc giường bị nàng lăn lộn đến rối tung, dưới lớp váy mờ ảo của nàng lộ ra cổ chân trắng nõn, cổ chân nàng đè lên chăn hắn, hắn kéo vài cái nhưng không lôi ra được, chăn vô tình bị nàng kẹp giữa hai ch@n.
"......"
Hai má hắn đột nhiên nóng lên, vội chộp lấy chiếc áo ngoài đặt trên bàn, chui vào phòng đối diện.
Dòng suối róc rách, trăng sáng như móc câu.
"Tử Kỳ, ngươi có một người mẹ, đúng không?" Lăng Diệu Diệu nhấp môi, thận trọng nói: "Không phải mẹ Mộ tỷ tỷ, là mẹ ngươi."
Mộ Thanh nhìn nàng im lặng một lát, đáp: "Phải."
Hai người sóng vai đi dưới bầu trời đầy sao, gió nhẹ thổi hàng cây, sóng gợn lăn tăn, tiếng ào ào như ai đang hát khẽ. Thiếu nữ kéo áo choàng của hắn, yên lặng đi bên cạnh hắn, trên mái tóc truyền đến mùi hương nhàn nhạt.
Trong bụi cỏ có tiếng dế kêu, đêm thu yên bình rất thích hợp để nói lời tâm sự.
"Nếu mẹ ngươi..." Nàng cân nhắc lời nói, nhìn về phía hắn: "... là thanh lâu hồng cô, phong nguyệt nữ tử, ngươi sẽ thế nào?"
Mộ Thanh ngữ điệu bình thản, dứt khoát nói: "Không thế nào."
Nếu thực sự có người như vậy, hắn nhất định sẽ cố hết sức đối tốt với bà, làm bà ấy không có nỗi lo về sau. Lưu lạc phong trần... những năm tháng cực khổ phí hoài tuổi trẻ đều là vì nuôi sống hắn. Ai dám khinh thường bà, tổn thương bà, đẩy bà xuống bùn, hắn sẽ tìm ra từng người một, sau đó khiến bọn họ không được siêu sinh.
"Ừ..." Nàng mơ hồ trả lời: "Khi chia tay bà ấy ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Người Mộ gia nói với ta là ba tuổi." Trên môi hắn lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Nhưng ta nhớ là hơn bảy tuổi, tình huống cụ thể..." Ánh mắt hắn mê mang vô thố: "...ta không biết."
Trán nàng bắt đầu đổ mồ hôi: "Mẹ ngươi rất yêu ngươi, ngươi cũng yêu bà."
"......" Hắn rũ mi: "Bà ấy yêu ta, ta cũng yêu bà ấy, nhưng ta không bao giờ gặp lại bà ấy."
"Mộ Thanh, ngươi có một người mẹ mất tích, ngươi rất yêu bà ấy." Giọng nàng rất thấp, như là thăm dò nói: "Từ nhỏ ngươi lớn lên bên cạnh tỷ tỷ, chỉ có nàng quan tâm ngươi..."
Dường như đoán trước được điều gì đó, trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt, thái dương và lồ ng ngực đồng thời đau nhức.
"...... Có phải nàng tình cờ đã lấp đầy chỗ trống này... Liệu có phải là... ngươi mang tình yêu dành cho mẹ chuyển sang..."
"Câm miệng."
Sắc mặt hắn tái nhợt, gân xanh trên trán nháy mắt nổi lên, cắn chặt răng, khống chế luồng sát khí khổng lồ tràn ra từ cơ thể.
Hắn trừng mắt nhìn nàng như một con dã thú sắp nổi điên, đôi mắt đen lộ ra lệ khí khó tự kiểm soát: "...... Đừng nói nữa."
Thiếu nữ trước mặt tỏ vẻ kinh ngạc, trong mắt thậm chí hiện lên vẻ thương hại hiếm thấy, một lúc sau, nàng nâng tay làm động tác trấn an, vừa giống thỏa hiệp, vừa giống hứa hẹn: "Ta không nói, không bao giờ nói nữa."
Trách nàng nhất thời đắc ý vênh váo. Mọi thứ vẫn chỉ là suy đoán mang tính chủ quan, đã tùy tiện lấy ra chọc vào chỗ đau của người khác. Muốn chạm vào rễ cây đại thụ, trớ trêu thay nàng chỉ là người ngoài cuộc, không biết hắn rốt cuộc xem trọng chấp niệm đó tới mức nào...
Trái tim thắt lại vì hối hận. Người khác đều ngốc, chỉ có nàng thông minh chắc.
Đúng là... tự cho rằng mình thông minh...
Mộ Thanh lùi về phía sau.
Lời nói của nàng như ma chú văng vẳng bên tai hắn, như có người đang nhẹ nhàng dụ dỗ hắn giang tay, sau đó dùng một con dao sắc bén tàn nhẫn muốn xẻo ra khát vọng thối rữa mà hắn giấu trong lồ ng ngực.
Là như vậy sao...
Như lời nàng nói...
Hắn sắc mặt không tốt xoay người, bước nhanh đi trở về, năm lá bùa vù vù bay ra, một trận gió lốc nổi lên, tiểu yêu bốn phía tụ tập lại đây lần lượt nổ tung văng ra ngoài, tan xương nát thịt.
Ngón tay hắn nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay có máu chảy ra, càng đau đớn mới có thể gọi về một chút lý trí trong lúc hoảng loạn.
Làm sao nàng dám nói như vậy... Nhất định là nói bậy...
- -------
"A Thanh đã về?" Liễu Phất Y hơi kinh ngạc: "Sao đệ không vào?"
Khi trở về trên người thiếu niên khoác sương lạnh, đi qua sân trên vai rơi xuống ánh trăng thanh lãnh, hắn đứng lặng dưới mái hiên tối tăm, không nói một lời.
Mộ Dao ôm Sở Sở đang ngủ gà ngủ gật, hạ giọng vẫy tay: "Vừa lúc, A tỷ có chuyện dặn dò đệ."
Lúc này hắn mới di chuyển bước chân, chậm chạp đi vào phòng khách.
Ánh sáng ấm áp trong phòng vọt tới nhất thời làm hắn hơi không mở được mắt, hắn đứng cách Mộ Dao hai bước, giấu bàn tay đổ máu vào trong tay áo, dùng sức lau hai cái: "A tỷ."
Dưới ánh nến, con ngươi hắn đen nhánh, trên mặt không có một chút độ ấm, như một con thú nhỏ dầm mưa cả đêm, lông toàn thân đều rũ xuống, không thể vực dậy tinh thần.
Mộ Dao có chút lo lắng: "Đệ làm sao vậy, cơ thể không thoải mái sao?"
Mộ Thanh lắc đầu, lại nghiêng đầu tránh đi tay Mộ Dao: "Ta không sao."
Mộ Dao có chút thất vọng. Gần đây A Thanh hình như đã trưởng thành, có một giọng nói lý trí với nàng như vậy. Hắn bắt đầu có tâm sự riêng của mình, cũng xa cách nàng, nhất thời nàng không biết nên vui hay nên buồn.
Liễu Phất Y nói chen vào: "Diệu Diệu đâu?"
Mộ Thanh khựng lại, sau đó nhẹ giọng nói: "Ở phía sau."
Như thể chứng minh lời hắn nói cửa bỗng "kẹt" một tiếng mở ra, theo sau là Lăng Diệu Diệu người đầy sương lạnh, trên tay còn cầm áo choàng của Mộ Thanh, nàng đóng lại cửa, yên tĩnh đi đến bên cạnh nhóm vai chính, hiếm khi không chủ động mở miệng.
Hai người ai cũng không nói gì, thậm chí còn không nhìn nhau một cái.
Giận dỗi. Thông qua quan sát, Liễu Phất Y kết luận như vậy.
Đáng tiếc bây giờ không phải thời điểm tốt
để hòa giải mâu thuẫn.
"Ta có chuyện muốn thương lượng với mọi người." Mộ Dao hạ giọng, giải thích ngắn gọn chuyện vừa xảy ra ở đây.
"Mộ tỷ tỷ hoài nghi Thập nương tử là yêu quái hoạ bì?" Lăng Diệu Diệu nâng mắt.
"Phân tích dựa trên lời nói của Sở Sở thì có thể là Thập nương tử hoạ bì sau khi màn đêm buông xuống, thôi miên Lý Chuẩn, nhân cơ hội hút tinh khí của hắn."
"Con yêu quái họa bì này rất có thể đã tiến lên cấp độ cao." Liễu Phất Y hạ giọng, dùng ngón tay vẽ trên mặt đất: "Nàng ta chỉ hoạ bì vào ban đêm, mà có thể điều khiển Lý Chuẩn ngoan ngoãn nghe lời nàng ta vào cả ban ngày. Nàng ta lợi dụng dương khí của Lý Chuẩn để bảo vệ mình và tự do di chuyể. Yêu quái họa bì tới cấp độ cao, tinh khí của người sống không thể thỏa mãn lòng tham của nàng ta, nàng ta còn cần hút một lượng lớn âm khí..."
"Cho nên nàng dụ dỗ Lý Chuẩn chuyển nhà đến sườn núi Kính Dương. Nơi này từng là nơi chôn cất hàng vạn người, âm khí dày nặng, thậm chí còn sinh ra Âm Dương Liệt?"
"...... Đúng." Liễu Phất Y nhìn nàng hồi lâu, không nghĩ ra cái gì cần bổ sung, vì vậy gật đầu.
"Còn có nhớ mấy ngày trước chúng ta và Thập nương tử uống trà không?" Mộ Dao quay sang Lăng Diệu Diệu: "Nàng kể cho chúng ta nghe quá trình nàng quen biết Lý Chuẩn, lúc đó ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nghĩ ra không ổn chỗ nào, giờ thì ta đã hiểu."
Lăng Diệu Diệu hơi không thể tập trung: "Không ổn chỗ nào?"
"Góc nhìn của nàng có vấn đề." Mộ Dao quả quyết: "Nàng kể về "sự quen biết" của nàng và Lý Chuẩn, khi miêu tả lại chỉ có Lý Chuẩn và thê tử của hắn, không có nàng. Nàng giống như một ngọn cỏ trong đình, một đóa hoa, một con vật, quan sát cuộc sống của họ nhưng bản thân lại không tham dự vào đó."
"Nàng nói mình là bạn của Lý Chuẩn, nhưng làm bạn sao ngay cả một câu nói cũng không có?"
Trong đầu Lăng Diệu Diệu toàn là hình ảnh ngày đó Thập nương tử đặt ngón tay lên môi, nàng ra nói với nàng rằng muốn khiến một người yêu mình là phải cho đi toàn bộ tình yêu.
Yêu quái họa bì, cái tên đã nói lên tất cả, khoác lên mình bộ da được vẽ mê hoặc chúng sinh, dùng bề ngoài giả dối mê hoặc nhân tâm.
Thập nương tử luôn miệng nói yêu Lý Chuẩn nhất, thật sự là yêu... yêu quái họa bì hút tinh khí của hắn, thao túng hắn, chi phối hắn, mê hoặc hắn? Cái lý thuyết dùng tình đổi tình của nàng căn bản chính là trò cười, cái mà nàng dựa vào trước sau vẫn là khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành?
Trong lòng Lăng Diệu Diệu như một cuộn chỉ rối, trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Ta đã bố trí Thất Sát trận trên mặt đất bên ngoài cửa phòng nàng." Mộ Dao nhẹ giọng nói: "Nếu nàng đúng là đại yêu, vừa ra cửa phòng sẽ bị pháp trận vây khốn. Nhưng là phòng nàng chúng ta không dễ tiến vào, vẫn cần sự phối hợp của Sở Sở."
Liễu Phất Y cúi người, đỡ lấy đầu vai của tiểu nữ hài: "Sở Sở, nhớ những gì Liễu ca ca mới nói, muội đều nhớ rồi chứ?"
Sở Sở gật đầu, chậm rãi vươn ra bàn tay nhỏ, lộ ra nửa tờ giấy bùa vàng giấu trong tay áo.
Liễu Phất Y dùng máu huyết vẽ bùa, có thể làm giảm sức mạnh của đại yêu, khống chế hành động của đại yêu, làm nó hoa mắt chóng mặt, thúc thủ chịu trói, tác dụng tương tự với kiếm gỗ đào của đạo sĩ trấn quỷ.
"Đêm nay khi Thập di nương dỗ muội ngủ, muội tìm cơ hội dán lá bùa này lên cửa, không thể để nàng phát hiện, muội có làm được không?"
Sở Sở nửa hiểu nửa không nhìn mặt chàng, nhét lá bùa trở lại tay áo, một lúc sau, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt đen như đá quý lấp lanh, vô cùng nghiêm túc gật đầu.
"Ngoan lắm." Liễu Phất Y vỗ lưng nàng, sau đó đánh thức nhũ mẫu đang gáy như sấm ở bên cạnh.
Tiểu nữ hài được nhũ mẫu ôm trên vai, lúc sắp đi vào sau tấm bình phong nàng cắn môi, vẫy bàn tay nhỏ bé với Liễu Phất Y.
Nhóm vai chính cũng vẫy tay với nàng, đây có lẽ là người tham dự nhỏ tuổi nhất trong toàn truyện.
"Có phải đại yêu hay không, ngày mai sẽ rõ." Mộ Dao dặn dò: "Tối mai chúng ta lại đến xưởng chế hương một lần nữa, để nhìn xem có đại yêu điều khiển hay không, xưởng chế hương còn che giấu cái gì."
Từ đầu đến cuối Mộ Thanh vẫn im lặng, hắn như du hồn nghe Mộ Dao bố trí, sau đó tâm sự nặng nề quay trở về phòng, trong lúc đó Mộ Dao nhìn hắn vài lần, hắn đều tránh đi ánh mắt nàng.
"A Thanh, A Thanh..." Mộ Dao nhìn bóng dáng hắn nhíu mày, định quay đầu hỏi Diệu Diệu, lại phát hiện nàng đã sớm chuồn mất từ khi nào, bên cạnh chỉ có Liễu Phất Y với vẻ mặt ngơ ngác.
"...... Ơ, người đâu rồi?"
- -------
Mộ Thanh đẩy cửa ra.
Trong phòng chỉ châm hai ngọn nến nhỏ, khó khăn lắm mới chiếu rõ hình dáng gia cụ. Hắn xoay người đóng cửa, bóng tối lập tức bao trùm lấy hắn.
Hắn cởi áo ngoài ra đặt lên bàn, trong bóng tối hắn thuần thục vòng qua ngăn tủ, vén màn, ngồi lên giường, bắt đầu tháo dây buộc cổ tay.
Mới tháo được một bên, ánh mắt hắn bỗng lạnh xuống, nhanh như chớp tóm về phía sau: "Ai?"
"Ta... khụ khụ khụ khụ..." Cô gái cố tình hét lên một tiếng chói tai, rất giống gà trống bị bóp cổ.
Khi chạm vào chiếc cổ mềm mượt, hắn tức khắc buông tay, một mùi thơm ngào ngạt quen thuộc quanh quẩn trong không khí.
Lăng Diệu Diệu...
... đang ở trên giường hắn.
"......" Một bông hoa lửa bùng lên từ đầu ngón tay hắn, chiếu sáng mặt nàng, trong đôi mắt hạnh phản chiếu một tia sáng, đang không chớp mắt nhìn hắn.
Hoa lửa tắt, trong phòng lại rơi vào hắc ám, giấu đi khuôn mặt nàng.
Nàng có vẻ hơi hoảng hốt: "Phòng ngươi tối thế, sao không đốt đèn, ngươi nhìn thấy ta sao?"
Hắn thuận tay sờ một ngọn nến trên bàn, "bùm" một cái thắp lên, cầm trong tay, đang định đuổi nàng xuống, bỗng nhiên nhíu mày: "Cô uống rượu?"
Mùi rượu quyện với mùi hoa, như là hoa nở quá rực rỡ, có chút ngọt ngấy mà say lòng người. Trong lòng nàng ôm một bầu rượu, hai má ửng hồng.
Lăng Diệu Diệu "ừ" một tiếng: "Rượu... rượu tráng túng nhân đảm*."
*nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.
Bò lên giường Hắc liên hoa thực sự cần dũng khí rất lớn. Bây giờ lòng bàn tay nàng vẫn còn ướt, chỉ sợ Mộ Thanh nổi điên ném nàng xuống giường.
Quả nhiên Mộ Thanh tóm lấy góc áo nàng, kéo nàng ra ngoài, ngữ khí không tốt: "...... Cô đi xuống."
"Nhưng bây giờ ngươi cũng không ngủ mà..." Nàng buông bầu rượu, hai tay ôm chặt cây cột ở góc giường, làm ầm ĩ: "Ta chỉ ngồi một lát thôi, đừng keo kiệt như vậy mà. Tử Kỳ, Tử Kỳ, Tử Kỳ..."
Nàng liên tục gọi tên hắn, làm hắn như bị trăm trảo cào tâm, hắn nén giận liên tiếp thắp ba ngọn nến, bày thành một hàng, chiếu rõ hai người bọn họ.
Thế này mới được, tốt hơn nhiều so với bầu không khí tối thui vừa rồi.
"Ngươi uống rượu không Tử Kỳ?"
"......"
"Sớm vậy đã ngủ, thật nhàm chán, chẳng có cuộc sống ban đêm gì cả."
"......"
"Ngày mai sẽ phải..." Nàng chợt bừng tỉnh, bỏ qua ba chữ "nhảy kẽ nứt". "... sẽ phải bắt yêu, hôm nay chúng ta chơi nhiều một lát được không, hả? Nói đi mà Tử Kỳ, nói đi mà..."
Thật đúng là tửu tráng túng nhân đảm. Mộ Thanh mắt lạnh nhìn nàng hai tay ôm cột, cái miệng thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không có sự tự giác nhìn mặt đoán ý như bình thường chút nào.
Hơn phân nửa đêm chạy lên giường đàn ông uống rượu...
Ngọn lửa giận vừa mới lắng xuống lại bùng lên, hắn kéo cổ tay áo nàng, nhẫn nại nói: "Cô ở chỗ ta làm gì? Về phòng cô đi."
"Ta không đi." Nàng kéo chữ "không" vừa dài vừa không tình nguyện, lại còn tức giận lườm hắn, như thể hắn mới là kẻ xâm chiếm địa bàn của người khác vậy.
Đàm phán thất bại. Mộ Thanh kéo cổ áo hít thở không khí, trong phòng nóng quá.
Đầu óc hắn loạn thành một nồi cháo.
Thuật pháp, tu hành, Mộ gia, tiền đồ, tỷ tỷ... Những thứ này vốn dĩ có trật tự rõ ràng trong đầu hắn nhưng vừa nhìn thấy nàng đều rối tung lên, không có thời gian suy nghĩ cái gì, chỉ có thể quan tâm sự rối loạn trước mắt.
"Cô uống bao nhiêu rồi..." Hắn cầm cái bình lên, phát hiện nó trống không, tức khắc nổi trận lôi đình, đôi mắt đen trầm xuống: "Cô uống hết rồi sao?"
"Ừ." Nàng kiêu ngạo gật đầu một cái, ngữ khí như một người kể chuyện trên phố: "Ta uống một mạch hết, không dừng luôn."
"......"
Hắn ghé sát vào nàng, hai đôi mắt đối diện nhau như soi gương, gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông mi của đối phương, hắn hạ giọng: "Vậy cô bảo ta uống cái gì với cô?"
"Ngươi tới đây, có rất nhiều." Nàng sờ vào trong ngực, lại móc ra một bầu rượu khác, ánh mắt lấp lánh: "Ta để phần cho ngươi đây."
Áo bị kéo ra một chút, mơ hồ lộ ra da thịt trắng nõn, hắn muốn lui về phía sau nhưng Lăng Diệu Diệu lại nắm hắn tay không buông, buộc hắn cầm bầu rượu: "Ngươi sờ mà xem, ấm lắm, ta ôm vào lòng giúp ngươi hâm nóng đó..."
Nàng cười rộ lên một mình, tiếng cười như chuông bạc, như nữ yêu tinh trong động Bàn Tơ.
Bốn phía đều là mùi hương trên tóc nàng, trong ngực nàng, thân thể mềm mại trước mắt gần trong gang tấc, không ngừng trùng điệp với cảnh trong mơ.
Hắn cảm mình sắp phát điên.
Trong lúc đầu óc rối bời, hắn không ngừng nhớ lại những lời thốt ra từ miệng tối nay, những lời nói đó hóa thành mấy nhát dao đâm vào trái tim hắn, làm hắn tỉnh táo lại.
Nghĩ đến A tỷ, quả nhiên như dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Người trước mắt hơi nhúc nhích, nhích người vào bên trong, đột nhiên lùi ra xa hắn, ôm lấy đầu gối, cuộn tròn người lại, vươn tay chọc nhẹ vào người hắn.
"...... Có uống không?"
"Cho ta chút mặt mũi đi mà."
Hắn quay đầu đột nhiên thổi tắt nến, trong phòng lại chìm vào bóng tối như trước.
Lăng Diệu Diệu "ơ" một tiếng, oán giận nói: "Uống rượu mò, ngươi bị sao vậy, ngươi nhìn thấy mặt ta không?"
Hắn thầm nghĩ chính là phải không nhìn thấy mới được.
Hàng mi dài của hắn hơi rũ, tâm phiền ý loạn cầm lấy bầu rượu, uống liền một ngụm, không dừng lại
...... Ai cho nàng thiêu đao tử*, vừa mạnh vừa cay.
*tục xưng rượu trắng thời xưa, độ rượu cao, vị đậm đặc, như lửa đốt.
"... Ngươi... ngươi chừa cho ta một chút được không." Lăng Diệu Diệu bắt đầu kéo ống tay áo hắn, mạnh mẽ đoạt lấy bầu rượu, vừa đoạt vừa lải nhải giáo huấn: "Ngươi thật không thú vị, chỉ biết uống một mình, có biết thôi bôi hoán trản* là gì không?"
*mỗi người một ly.
Lăng Diệu Diệu uống tới mê mang, lời nói trong miệng tự động nhảy ra không qua não bộ, đầu óc mơ hồ.
Mộ Thanh đoạt lấy bầu rượu từ miệng nàng, một phen đoạt lại đi.
Hai người họ cứ lôi kéo châm chọc lẫn nhau như vậy, giải quyết hết một bầu rượu trong bóng tối.
Một buổi tối vốn nên lạnh như băng sương, thế nhưng lại... uống tới mức cả người khô nóng, trong lòng gần như sắp thiêu cháy.
"Vì sao nửa đêm rồi cô còn uống rượu?"
Lại còn chạy lên giường hắn uống.
"......" Nàng dừng một chút, hạ thấp giọng nói: "Trong lòng ta... trong lòng ta có chút khó chịu."
Khóe miệng hắn cong lên, đáy mắt hiện lên nụ cười nhạo: "Lăng tiểu thư cũng có lúc trong lòng khó chịu sao?"
Hắn còn tưởng rằng nàng bách độc bất xâm, vạn sự không bận tâm.
"Ừ." Không biết có phải vì uống say không, nàng không cãi lại như thường lệ, mà mềm giọng đáp: "Ta tới tìm ngươi xin lỗi. Xin lỗi."
Thiếu niên ngẩn ra, sau đó cười lạnh.
"Tử Kỳ, thật đấy..." Không ngờ nàng chậm rãi bò tới, chớp mắt, gần như mê sảng ghé sát vào hắn, đặc biệt chân thành bắt đầu xin lỗi: "Vừa rồi ta không nên nói như vậy, xin lỗi mà..."
"Xin lỗi..."
"......"
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Lẽ ra chuyện này tuyệt đối không nên giải quyết như vậy, cái gọi là khúc mắc trong lòng sao có thể giải quyết chỉ bằng vài câu? Nhưng nàng cố tình dùng biện pháp trực tiếp như vậy, đơn giản thô bạo đối mặt với khốn cảnh.
Hắn không thuận theo, nàng không buông tha.
Vấn đề tra tấn hắn cả đêm, sự việc hắn suy xét cả buổi tối, lại bắt đầu rối hết lên, trong đầu chỉ toàn là tiếng nàng rầm rì.
"Được rồi." Thiếu niên không nhịn được nữa, duỗi tay đẩy gương mặt mềm nhũn của nàng ra: "Lăng Diệu Diệu, câm miệng."
Nàng yên lặng vài giây, mệt mỏi vô cùng liếc mắt xem thường hắn vài cái, sau đó lại nắm chặt tay, như đang liều mạng nhắc nhở bản thân không được ngủ, nàng bắt đầu ấp úng giải thích: "Là một người bạn, thật ra là ta lo lắng cho ngươi."
"...... Ta có gì mà phải lo lắng?"
Đầu lưỡi nàng còn không thể duỗi thẳng: "Không đúng, ta nói sai rồi, là quan tâm ngươi."
"...... Vậy cô quan tâm ta cái gì?"
"Ngươi không hợp với Mộ tỷ tỷ, ngươi thích Mộ tỷ tỷ... ngươi sẽ rất thảm, sẽ không có người hiểu ngươi, cánh hoa của ngươi đều sẽ sầu rớt đó. Đổi sang thích người khác đi, Mộ Thanh, đổi sang thích người khác đi..."
Nàng lôi kéo hắn làm ầm ĩ không thôi, lại còn liên tục nhắc tới Mộ Dao, làm hắn trong lòng tức giận.
Vốn nên ném Lăng Diệu Diệu xuống giường nhưng ngón tay thiếu nữ lại bò lên mặt hắn từng chút một, lạnh lẽo và dịu dàng thương tiếc.
Hắn không động đậy, như bị ma xui quỷ khiến để mặc nàng nâng lên mặt hắn, hắn bình tĩnh hỏi: "Ta nên thích ai?"
Lăng Diệu Diệu đột nhiên nở nụ cười xán lạn, đôi mắt rực rỡ hoa quang: "Thích ta này, thích ta nuôi ngươi tới trắng trẻo mập mạp..."
Nàng lại cười rộ lên, đến mức rung cả giường.
Đúng là uống say, ăn nói lung tung.
Bên tai bỗng nhiên có một cơn gió vén lên sợi tóc, hắn không kịp phòng bị, gương mặt thiếu nữ chợt dán xuống mà không hề báo trước, in một nụ hôn mềm mại lạnh lẽo lên má hắn, sau đó lập tức rời đi.
Mộ Thanh đơ ra tại chỗ, bên tai ầm ầm nổ vang.
Mặt hắn gần như bốc cháy. Nàng lại còn đổ thêm dầu vào lửa, dùng ngón tay vuốt v e vị trí đó, như muốn xin lỗi mà lau đi vết son môi trên mặt hắn, thở dài nói: "Thật đáng tiếc, ta thích Liễu đại ca, kiếp này không có duyên với ngươi... Không sao, hôm nào ta giới thiệu người tốt cho ngươi..."
Nửa câu sau vừa lọt vào tai, hắn lập tức đẩy nàng ngã xuống giường, thiếu nữ rơi vào đống chăn mềm mại, còn nảy lên một chút.
"Sao ngươi lại đẩy ta? Ngươi không biết xấu hổ." Nàng nhăn mày, oán hận mắng hắn một câu, sau đó kéo chăn, xoay người ngủ thiếp đi trên giường.
"...... Dậy, về phòng của cô đi." Hắn ôm eo nàng kéo nàng ra ngoài, trong lòng như trời sụp đất nứt, huyệt thái dương đau nhức, đầu óc vang lên ầm ầm, chỉ biết một điều rằng phải cách nàng xa một chút.
Nếu còn nghe nàng nói tiếp, e rằng trái tim hắn sẽ trực tiếp nổ tung.
Lăng Diệu Diệu bám chặt màn không buông: "Ta không đi. Cái giường này mềm hơn giường ta, ta muốn ngủ ở đây."
Hắn cắn chặt răng: "Vậy ta đi đâu?"
"Ngươi đi ngủ phòng ta." Hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi không kiên nhẫn rung động, chỉ lung tung: "Ở đối diện, đối diện. Mau đi, đừng quấy rầy ta."
Hắn đứng ở mép giường, nhìn chiếc giường bị nàng lăn lộn đến rối tung, dưới lớp váy mờ ảo của nàng lộ ra cổ chân trắng nõn, cổ chân nàng đè lên chăn hắn, hắn kéo vài cái nhưng không lôi ra được, chăn vô tình bị nàng kẹp giữa hai ch@n.
"......"
Hai má hắn đột nhiên nóng lên, vội chộp lấy chiếc áo ngoài đặt trên bàn, chui vào phòng đối diện.
Tác giả :
Bạch Vũ Trích Điêu Cung