Sở Sở Ở Thanh Triều
Chương 42: Kim thiền thoát xác làng du lịch
*Kim thiền thoát xác (ve sầu lột xác)kế này dùng cho lúc nguy cấp, tính chuyện ngụy trang một hình tượng để lừa dối, che mắt đối phương, đặng đào tẩu chờ một cơ hội khác.
Sở Sở luôn luôn không thích có người ở bên cạnh phục vụ, cho nên đại đa số thời gian, trong phòng khách Lưu Cầu quán chỉ có một mình nàng. Bà tử thô sử trực đêm bình thường đều ở trong phòng nhỏ bên cạnh tiền viện, hơn nữa ban đêm từ bên trong chen vào dây buộc cửa, người bên ngoài trừ phi xông vào, rất khó tiến vào.
Khi trong phòng chỉ còn lại Sở Sở, thì ánh mắt của Sở Sở lóe lóe, thầm nói: mình giả bộ thật là khổ cực, vì để cho Tứ a ca buông lỏng cảnh giác, dĩ nhiên cũng có không nguyện ý đối mặt với Tứ a ca. Sở Sở lừa gạt mọi người, trong mấy ngày nay, chính là cơ hội cao bay xa chạy tốt nhất, ở Dung Nguyệt cư Trương thị sắp lâm bồn, Tứ a ca không có thời gian nhìn chằm chằm nơi này, huống chi mình đã giả bộ nửa năm, đoán chừng phòng bị của hắn cũng có thể buông lỏng.
Đây nên cảm tạ Khang Hi đem nàng an bài ở Lưu Cầu quán, cái chỗ này ban đầu thiết kế thì liền hoàn toàn phỏng theo phong cách Nhật Bản, tường viện thấp lùn, vả lại trước tường trồng một mảnh cây hoa anh đào, cản trở tầm mắt rất tốt, không hay nhất chính là tuyết đã rơi, nếu như không có trận tuyết này, tối hôm nay nàng có thể đi nha.
Sở Sở đang ảo não cực kỳ, buổi chiều tuyết nhưng dần dần ngừng, bởi vì là trận tuyết đầu, nhiệt độ mặt đất vẫn còn tương đối ấm, cho nên tuyết tan vô cùng mau, ngày thứ ba tuyết đã tan hết rồi. Tứ a ca cũng là lần đầu hai ngày không có tới Lưu Cầu quán, Sở Sở châm chọc cười cười, Đại Nữu nói Trương thị đó không tốt lắm, đau bụng hai ngày cũng chưa sinh ra. Hôm nay náo nhiệt hơn nữa, trong phủ Na Lạp thị cùng bà mụ đều tới, nghe nói nếu là tối hôm nay sinh không được liền nguy rồi, gây chuyện không tốt một thi hai mệnh.
Trong mắt Sở Sở xẹt qua một tia thương hại, chính xác mà nói Trương thị đó mới là người đáng thương nhất, một công cụ sinh con, một vật hy sinh thật đáng buồn.
Thật ra thì Trương thị so với lời Đại Nữu nói còn nghiêm trọng hơn nhiều, bà tử có kinh nghiệm cùng Na Lạp thị trong phủ đều ở trong phòng sinh chờ đợi. Na Lạp thị dĩ nhiên không phải khẩn trương vì Trương thị, nàng ta nghĩ nếu như là một a ca, theo như tổ chế là nàng ta sẽ nuôi, nhưng còn có một Đông cách cách có hoàng thượng cùng Tứ gia làm chỗ dựa. Nhưng hơn nửa năm nay, nghe nói Đông cách cách đó vẫn còn ngây ngốc, đoán chừng nàng ta không có chuyện gì, cứ như vậy, mình bảo dưỡng đứa bé này cũng là chuyện đương nhiên.
Tứ a ca ngược lại không có ở hậu viện, mà đang ở trong noãn các Sở Sở thường ở chờ tin tức, trong đầu loạn một đoàn, đến nay Sở Sở không có dấu hiệu chuyển tốt, Trương thị cũng là khó sanh, chẳng lẽ đây chính là kết quả do lòng tham của mình. Giống như Thập Tứ đệ nói, lấy được cô nương như Sở Sở vậy còn không thỏa mãn, cho nên mới có báo ứng.
Tiếng quát tháo của Trương thị khàn kiệt lực, ở tại Đông noãn các cũng có thể nghe rõ ràng. Nhưng lại nghĩ đến ban đầu Sở Sở đẻ non, thai nhi đã hơn bốn tháng nên sẽ rất đau, từ trước đến giờ Sở Sở sợ đau lại nhịn không nói tiếng nào. Đoán chừng là sợ nô tỳ phục vụ phát hiện, nàng hận hắn như thế sao, trên mặt Tứ a ca một mảnh ảm đạm.
Đến ban đêm, Đại Nữu phục vụ Sở Sở đi ngủ, đắp kín cái mền để màn xuống, dẫn hai bà tử đi ra ngoài, Sở Sở nghiêng tai nghe một lát, nghe được tiếng đóng cửa phía ngoài. Qua thật lâu, từ dưới cái gối lấy ra, là đồng hồ quả lắc trước kia Khang Hi ban cho, thấy kim chỉ giờ chỉ vào số 10, nhẹ nhàng đứng dậy xuống đất, may mà Đại Nữu biết thói quen của nàng, bên giường vẫn còn thắp một chiếc đèn cung đình. Sở Sở nhẹ nhàng mở tủ quần áo ra, lấy ra một bộ áo quần thanh hoa ở tầng dưới cùng, là Đông đại nương làm cho nàng mặc lúc mới đến, sau này quần áo nàng đều là Tứ a ca tự mình xử lý, lại có Khang Hi không ngừng ban thưởng, chất vải quần áo căn bản đều là nội tạo, những thứ kia vạn vạn không thể mặc đi ra ngoài, rất dễ dàng bị tìm được.
Bộ này may mà Đại Nữu nhớ tình cũ không có ném đi, để mấy năm nên hơi cũ, chạm tay vào có chút tiếng vang, Sở Sở đưa tay từ trong túi áo bông móc ra một ngân phiếu, mở ra là mệnh giá ba trăm lượng. Sở Sở không khỏi mừng thầm, nhớ đây là đồ trang sức của Hiểu Oánh, sau đó ngạch nương a mã chết sống không lấy, mình tiện tay đặt ở trong túi áo bông, hiện tại đây chính là sinh tồn sau này của mình rồi. Khẽ thở dài một cái, nghĩ mình giằng co mấy năm, cuối cùng vẫn chỉ cần ba trăm lượng lúc ban đầu.
Rón rén thay áo quần, tìm trước bàn gương, thấy bộ dạng bản thân rất kỳ quái, kể từ khi tới nơi này gần ba năm rồi, thế nhưng một chút biến hóa cũng không có, giống như bị thời gian quên lãng. Để chút tóc mái, dùng cây kéo cắt thành mái bằng thật dày, che kín trán đầy đặn cùng lông mày, còn dư lại ở phía sau buộc lên thành một cái bím tóc, cả người lập tức biến thành một thôn cô rất bình thường. Nhìn đồ trang sức trên bàn gương đều là nội tạo, mặc dù giá trị liên thành lại có thể lưu lại đầu mối rất rõ ràng, không thể mang đi. Kéo ra tầng thứ hai, ánh mắt Sở Sở sáng lên, thiếu chút nữa đã quên rồi, tháng trước Thập Tứ đưa tới cho nàng một viên dạ minh châu không nhỏ, cầm lên đặt ở trong túi áo.
Vạch màn ra, đem gối ôm đặt ở trong cái mền gói kỹ lưỡng, bên gối có một hà bao nhỏ tinh xảo mà Cửu a ca trước đó vài ngày cho nàng chơi, bên trong là mấy quả bí đỏ bằng vàng và nguyên bảo nhỏ khéo léo đáng yêu. Sở Sở suy nghĩ một chút, cầm trong tay, sửa sang lại màn xong, lại đợi mấy canh giờ, khi đêm dã khuya, mới tìm áo choàng màu đen liền mũ không bắt mắt nhất phủ thêm, liếc mắt nhìn nơi mình ở hơn nửa năm, xoay người đi ra ngoài.
Gian phòng phía ngoài thiết kế rất đặc biệt, trước sau cũng có cửa, trước mặt thông hướng tiền viện cũng chính là cửa chính Lưu Cầu quán, phía sau thông hướng ôn tuyền cùng rừng hoa anh đào ở hậu viện, bà tử phục vụ trực đêm cũng ở tại đằng trước. Nhưng hậu viện là giáp với thư phòng Dung Nguyệt cư, nhưng mà vẫn cách hai tường viện là một con hẻm nhỏ. Thời điểm ban đầu Sở Sở thiết kế, đối với địa hình vùng này biết rất rõ ràng, nàng biết chỉ cần bay qua tường thấp Lưu Cầu quán, bên ngoài là hàng rào sắt của làng du lịch rất dễ dàng leo qua. Đi ra ngoài dọc theo phía Đông Dung Nguyệt cư, đi qua núi Trúc Can, chính là thôn trang của Đông phủ cùng người làm thuê quản lý tạo thành một thôn làng nhỏ.
Cách chỗ ở ban đầu của nàng cùng phu thê Đông lão hán không xa, nghe Đại Nữu nói nơi đó hiện tại thành Thủy Tiên thôn nổi tiếng xa gần, lấy nơi ở của Ô đại thúc làm trung tâm, các hộ gia đình chung quanh, vừa đến mùa đông sẽ dùng biện pháp điêu khắc thủy tiên của Sở Sở mang vào thành đi bán. Sở Sở ngay lập tức còn nói: không nghĩ tới chính mình tạo nên một trào lưu, thế nhưng khiến cho những thôn dân chất phác này thoát khỏi nghèo khó rồi.
Đại Nữu nói có mấy nhà làm rất tốt, đưa đến các phủ trong thành không chỉ thoát khỏi nghèo khó, đã rất thành công giàu có rồi, Sở Sở còn đùa giỡn với Đại Nữu. Bây giờ nghĩ lại giống như đang ở ngày hôm qua, mình còn rất vui vẻ.
Cho nên theo như Sở Sở đoán, thời tiết bây giờ sẽ có rất nhiều xe thủy tiên hướng trong thành đưa tới, cho chút bạc sẽ rất nhanh là có thể đến trong thành. Sở Sở tạm thời không muốn đi xa, phía dưới mí mắt thường thường là điểm mù lớn nhất không phải sao, kế hoạch của Sở Sở rất kín đáo, ra khỏi hậu viện. Phải cảm tạ lúc ở hiện đại Hiểu Oánh ép mình cùng cô ấy học không thủ đạo, mặc dù không phải là cao thủ, nhưng trèo tường trèo cây còn chưa phải khó khăn, rất nhanh Sở Sở nhảy ra khỏi làng du lịch. Mặc dù đêm đã khuya, Dung Nguyệt cư lại một mảnh đèn dầu sáng rỡ, có thể thấy được bóng người mơ hồ ở hậu viện bận rộn ra vào.
Vận khí Sở Sở không tệ, thấy thư phòng Dung Nguyệt cư không có ai, nếu không rất dễ dàng sẽ liền phát hiện Sở Sở. Sở Sở theo thành Đông, đi nửa canh giờ, mới ra khỏi phạm vi tầm mắt của Dung Nguyệt cư cùng làng du lịch.
Đến dưới chân núi Trúc Can, Sở Sở lấy hơi, nghĩ thời gian ngủ dậy theo thói quen của chính mình, ước chừng là giờ tỵ, cũng chính là trước mười giờ sáng mới có thể rời giường. Móc đồng hồ quả tắc cùng dạ minh châu chói lọi ra, đã hai giờ rưỡi rồi, mình ít nhất còn có mấy giờ chạy trốn ẩn núp. Nàng thật ra không dám tưởng tượng nếu như mình thất bại, sẽ chịu đựng hậu quả thảm thiết như thế nào đến từ Tứ a ca, đến từ Khang Hi. Thở dài thật thấp, quay đầu lại quét mắt một cái làng du lịch do chính một tay mình tạo dựng lên, nhìn xa xa tựa như một trấn nhỏ xinh đẹp, điểm một ngọn đèn dầu nối thành một mảnh rất đẹp.
Nhìn đến ngọn đèn dầu ở Dung Nguyệt cư, trên mặt Sở Sở xẹt qua một tia chán nản, Tứ a ca cũng rất hạnh phúc, con cái sắp ra đời, trong phủ kiều thê mỹ thiếp, không có mình, hắn cởi ra trói buộc nói cũng không chừng. Sở Sở tin tưởng cho dù mình đào xuất, sẽ làm Tứ a ca tức giận ngắn ngủi, dời đổi theo thời gian cùng sau này Niên Thị xuất hiện, sẽ trở lại bình thường, thậm chí sẽ quên mình, dù sao thời gian mình ở cùng hắn không tới ba năm.
Sở Sở dứt khoát lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, cảm giác rất muốn ngồi xe, hiện tại đi bộ làm Sở Sở khổ không thể tả. Khi Sở Sở vòng qua núi Trúc Can, đi tới thôn xóm Đại Nữu nói thì sắc trời đã có chút tờ mờ sáng rồi. Sở Sở mệt chết đi, ngồi xuống vừa nghỉ ngơi chốc lát, quan sát chung quanh, trước mặt không xa là một thôn nhỏ ước chừng có mấy chục gia đình, tiếng gà gáy mơ hồ truyền đến, bên trái gần hơn chính là một cái thôn trang so với Dung Nguyệt cư còn lớn hơn, Sở Sở đoán l của Đông phủ, phía bên phải đi thêm một đoạn đường là tới chỗ trú của Ô đại thúc rồi.
Sở Sở lấy đồng hồ quả tắc ra xem một chút, đã sáu giờ rồi, đang muốn vào thôn, nghe phía sau một hồi tiếng vó ngựa dồn dập mơ hồ truyền đến. Sở Sở kinh hãi, trong lúc bối rối thấy bên trái gần đây có thôn trang, vội vã chạy tới, may mà không phải cửa chính thôn trang, tường rào so với chiều cao Sở Sở cao hơn rất nhiều, nhưng bên ngoài tường lại có mấy cây cối cao lớn, cành cây đã đưa vào bên trong tường rào, nhìn nhìn bao tay bản thân mang theo, Sở Sở âm thầm may mắn. Mất một chút công phu mới leo lên cây được, mùa đông không có lá cây rậm rạp che lấp, nếu như Sở Sở trốn ở chỗ này, rất dễ dàng bị phát hiện, cẩn thận dọc theo thân cành đưa vào tường rào, trèo đến trên tường rào.
Lúc này tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng rõ ràng, Sở Sở quýnh lên, nhảy vào trong tường rào, vận khí không tệ, là một chuồng ngựa, trên đất đều là thức ăn gia súc, cỏ khô mềm mại gì đó, Sở Sở nhìn khắp mọi nơi, so với viện Dung Nguyệt cư lớn hơn rất nhiều, mặc dù không có đình đài lầu các tinh xảo, cũng là một trạch viện đủ khí phái. Địa phương Sở Sở nhảy xuống là một nơi giáp tiền viện, đây là Sở Sở đoán, bởi vì bình thường chuồng ngựa đều ở gần cửa. Quả nhiên theo tường rào đi về phía trước trăm mét chính là một cửa hông nhỏ, thôn trang đại khái thật lâu không có chủ tử tới cho nên rất thanh tĩnh, không nhìn thấy nô tài.
Nghe tiếng vó ngựa ngoài tường dần dần đi xa, Sở Sở mới thở nhẹ một hơi thầm nghĩ:
“Sao nhanh như vậy liền bị phát hiện, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quả thật kế hoạch của Sở Sở khá hơn nữa cũng bị biến hóa khó lường. Trương thị rốt cuộc ở giờ dần sinh một a ca, mình lại đi đời nhà ma. Cho tới bây giờ Tứ a ca cũng không có chút để ý chuyện Trương thị chết hay sống, vốn là âm thầm liền đem những chuyện này của Sở Sở, cũng giận chó đánh mèo ở trên người ả ta, chính là ả ta không chết đoán chừng cũng không được sủng nữa.
Tứ a ca mừng rỡ, rốt cuộc sau khi xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, có một chuyện vui đắc ý, chuyện đầu tiên Tứ a ca nghĩ tới là nói cho Sở Sở, cho dù nàng không có phản ứng, Tứ a ca vẫn hy vọng nhất, mình và Sở Sở cùng nhau chia sẻ cái tin tức tốt này. Cho nên đang nhìn qua đứa bé, phân phó hậu táng Trương thị xong, rất nóng lòng chạy vội tới Lưu Cầu quán. Bà tử nơi đó nào dám có câu oán hận, mở cửa hầu hạ, nhưng thường ngày cũng không khóa cửa lại, hôm nay lại chèn ở bên trong, hai bà tử kêu nửa ngày cũng không có phản ứng.
Tứ a ca ở một bên, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đẩy hai bà tử ra, một cước liền đạp cửa nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, nhìn lướt qua phòng không có thay đổi gì, trên giá áo còn có y phục Sở Sở cởi xuống, màn lụa trên giường vẫn buông rũ, mơ hồ có thể thấy được một hình người, sắc mặt mới hòa hoãn rất nhiều, thầm nói tự mình nghĩ quá nhiều. Đi lên vạch màn ra, cũng cả kinh, tháo ra cái mền đang đắp ôm gối, bất giác cười to một hồi khác thường, sau cắn răng nói:
“Quả nhiên a, thật là tốt bụng, nha đầu, thế nhưng lừa gạt được mọi người.”
Cao Vô Dung đã sớm mắt choáng váng, không nghĩ tới Đông cách cách lại dùng kim thiền thoát xác. Sắc mặt Tứ a ca âm trầm nói:
“Được, gia liền cùng nàng nhiều lần tâm cơ, gia cũng không tin, nàng có thể trốn ra lòng bàn tay gia, trước kia là gia quá quan tâm nàng, thế nhưng dám dùng thủ đoạn đùa bỡn gia.”
Lúc này Tứ a ca đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt cơ trí lạnh lùng. Cao Vô Dung không khỏi lo lắng cho Sở Sở, thủ đoạn vị gia này cho tới bây giờ chưa có sử dụng qua ở trên người Đông cách cách đâu, cứ như vậy chỉ sợ kết quả là hai bên cùng tổn hại a.
Cơ hồ lập tức làng du lịch đèn dầu sáng rỡ, thị vệ cùng ám vệ Dung Nguyệt cư đã đến Lưu Cầu quán đợi lệnh. Tứ a ca cẩn thận nhìn bên ngoài Lưu Cầu quán, sai Đại Nữu tỉ mỉ tra xét đồ Sở Sở mang đi, Đại Nữu âm thầm kinh hãi mặc dù không tin tưởng Sở Sở mất trí nhớ thật, nhưng cũng không nghĩ đến nàng đánh chủ ý trốn chạy này.
Mấy thứ đồ dùng của Sở Sở nàng so với Sở Sở càng biết rõ ràng hơn nhiều, kiểm tra một lần, không phát hiện thiếu cái gì, chính là hà bao hồi trước Cửu a ca cho Sở Sở chơi không có, ở trong đó có quả bí nhỏ bằng vàng và nguyên bảo nhỏ nếu đổi thành bạc sẽ đủ một nhà người bình thường sống mười năm không thành vấn đề, còn có một bộ y phục trước đây của Sở Sở.
Đại Nữu suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ Sở Sở một năm gần đây trôi qua khổ cực, không còn có vui vẻ như lúc ban đầu, có lẽ lúc này rời đi mới là kết cục tốt nhất đối với nàng. Lại nói nhìn bộ dạng Tứ a ca nghiêm nghị hung ác tuyệt tình, cho dù bây giờ Sở Sở trở về cũng chiếm không được tốt, không bằng đi xa xa tốt hơn chút, nghĩ đến ch này, trả lời:
“Chỉ thiếu đi một bộ hán phục tím đậm bình thường, cũng không có thiếu cái gì khác.”
Ly trà trong tay bị Tứ a ca bóp nát bấy thầm nghĩ:
“Khá lắm Sở Sở, một chút đầu mối cũng không có, sớm biết nàng thông minh, không nghĩ tới lợi hại như vậy.”
Sở Sở luôn luôn không thích có người ở bên cạnh phục vụ, cho nên đại đa số thời gian, trong phòng khách Lưu Cầu quán chỉ có một mình nàng. Bà tử thô sử trực đêm bình thường đều ở trong phòng nhỏ bên cạnh tiền viện, hơn nữa ban đêm từ bên trong chen vào dây buộc cửa, người bên ngoài trừ phi xông vào, rất khó tiến vào.
Khi trong phòng chỉ còn lại Sở Sở, thì ánh mắt của Sở Sở lóe lóe, thầm nói: mình giả bộ thật là khổ cực, vì để cho Tứ a ca buông lỏng cảnh giác, dĩ nhiên cũng có không nguyện ý đối mặt với Tứ a ca. Sở Sở lừa gạt mọi người, trong mấy ngày nay, chính là cơ hội cao bay xa chạy tốt nhất, ở Dung Nguyệt cư Trương thị sắp lâm bồn, Tứ a ca không có thời gian nhìn chằm chằm nơi này, huống chi mình đã giả bộ nửa năm, đoán chừng phòng bị của hắn cũng có thể buông lỏng.
Đây nên cảm tạ Khang Hi đem nàng an bài ở Lưu Cầu quán, cái chỗ này ban đầu thiết kế thì liền hoàn toàn phỏng theo phong cách Nhật Bản, tường viện thấp lùn, vả lại trước tường trồng một mảnh cây hoa anh đào, cản trở tầm mắt rất tốt, không hay nhất chính là tuyết đã rơi, nếu như không có trận tuyết này, tối hôm nay nàng có thể đi nha.
Sở Sở đang ảo não cực kỳ, buổi chiều tuyết nhưng dần dần ngừng, bởi vì là trận tuyết đầu, nhiệt độ mặt đất vẫn còn tương đối ấm, cho nên tuyết tan vô cùng mau, ngày thứ ba tuyết đã tan hết rồi. Tứ a ca cũng là lần đầu hai ngày không có tới Lưu Cầu quán, Sở Sở châm chọc cười cười, Đại Nữu nói Trương thị đó không tốt lắm, đau bụng hai ngày cũng chưa sinh ra. Hôm nay náo nhiệt hơn nữa, trong phủ Na Lạp thị cùng bà mụ đều tới, nghe nói nếu là tối hôm nay sinh không được liền nguy rồi, gây chuyện không tốt một thi hai mệnh.
Trong mắt Sở Sở xẹt qua một tia thương hại, chính xác mà nói Trương thị đó mới là người đáng thương nhất, một công cụ sinh con, một vật hy sinh thật đáng buồn.
Thật ra thì Trương thị so với lời Đại Nữu nói còn nghiêm trọng hơn nhiều, bà tử có kinh nghiệm cùng Na Lạp thị trong phủ đều ở trong phòng sinh chờ đợi. Na Lạp thị dĩ nhiên không phải khẩn trương vì Trương thị, nàng ta nghĩ nếu như là một a ca, theo như tổ chế là nàng ta sẽ nuôi, nhưng còn có một Đông cách cách có hoàng thượng cùng Tứ gia làm chỗ dựa. Nhưng hơn nửa năm nay, nghe nói Đông cách cách đó vẫn còn ngây ngốc, đoán chừng nàng ta không có chuyện gì, cứ như vậy, mình bảo dưỡng đứa bé này cũng là chuyện đương nhiên.
Tứ a ca ngược lại không có ở hậu viện, mà đang ở trong noãn các Sở Sở thường ở chờ tin tức, trong đầu loạn một đoàn, đến nay Sở Sở không có dấu hiệu chuyển tốt, Trương thị cũng là khó sanh, chẳng lẽ đây chính là kết quả do lòng tham của mình. Giống như Thập Tứ đệ nói, lấy được cô nương như Sở Sở vậy còn không thỏa mãn, cho nên mới có báo ứng.
Tiếng quát tháo của Trương thị khàn kiệt lực, ở tại Đông noãn các cũng có thể nghe rõ ràng. Nhưng lại nghĩ đến ban đầu Sở Sở đẻ non, thai nhi đã hơn bốn tháng nên sẽ rất đau, từ trước đến giờ Sở Sở sợ đau lại nhịn không nói tiếng nào. Đoán chừng là sợ nô tỳ phục vụ phát hiện, nàng hận hắn như thế sao, trên mặt Tứ a ca một mảnh ảm đạm.
Đến ban đêm, Đại Nữu phục vụ Sở Sở đi ngủ, đắp kín cái mền để màn xuống, dẫn hai bà tử đi ra ngoài, Sở Sở nghiêng tai nghe một lát, nghe được tiếng đóng cửa phía ngoài. Qua thật lâu, từ dưới cái gối lấy ra, là đồng hồ quả lắc trước kia Khang Hi ban cho, thấy kim chỉ giờ chỉ vào số 10, nhẹ nhàng đứng dậy xuống đất, may mà Đại Nữu biết thói quen của nàng, bên giường vẫn còn thắp một chiếc đèn cung đình. Sở Sở nhẹ nhàng mở tủ quần áo ra, lấy ra một bộ áo quần thanh hoa ở tầng dưới cùng, là Đông đại nương làm cho nàng mặc lúc mới đến, sau này quần áo nàng đều là Tứ a ca tự mình xử lý, lại có Khang Hi không ngừng ban thưởng, chất vải quần áo căn bản đều là nội tạo, những thứ kia vạn vạn không thể mặc đi ra ngoài, rất dễ dàng bị tìm được.
Bộ này may mà Đại Nữu nhớ tình cũ không có ném đi, để mấy năm nên hơi cũ, chạm tay vào có chút tiếng vang, Sở Sở đưa tay từ trong túi áo bông móc ra một ngân phiếu, mở ra là mệnh giá ba trăm lượng. Sở Sở không khỏi mừng thầm, nhớ đây là đồ trang sức của Hiểu Oánh, sau đó ngạch nương a mã chết sống không lấy, mình tiện tay đặt ở trong túi áo bông, hiện tại đây chính là sinh tồn sau này của mình rồi. Khẽ thở dài một cái, nghĩ mình giằng co mấy năm, cuối cùng vẫn chỉ cần ba trăm lượng lúc ban đầu.
Rón rén thay áo quần, tìm trước bàn gương, thấy bộ dạng bản thân rất kỳ quái, kể từ khi tới nơi này gần ba năm rồi, thế nhưng một chút biến hóa cũng không có, giống như bị thời gian quên lãng. Để chút tóc mái, dùng cây kéo cắt thành mái bằng thật dày, che kín trán đầy đặn cùng lông mày, còn dư lại ở phía sau buộc lên thành một cái bím tóc, cả người lập tức biến thành một thôn cô rất bình thường. Nhìn đồ trang sức trên bàn gương đều là nội tạo, mặc dù giá trị liên thành lại có thể lưu lại đầu mối rất rõ ràng, không thể mang đi. Kéo ra tầng thứ hai, ánh mắt Sở Sở sáng lên, thiếu chút nữa đã quên rồi, tháng trước Thập Tứ đưa tới cho nàng một viên dạ minh châu không nhỏ, cầm lên đặt ở trong túi áo.
Vạch màn ra, đem gối ôm đặt ở trong cái mền gói kỹ lưỡng, bên gối có một hà bao nhỏ tinh xảo mà Cửu a ca trước đó vài ngày cho nàng chơi, bên trong là mấy quả bí đỏ bằng vàng và nguyên bảo nhỏ khéo léo đáng yêu. Sở Sở suy nghĩ một chút, cầm trong tay, sửa sang lại màn xong, lại đợi mấy canh giờ, khi đêm dã khuya, mới tìm áo choàng màu đen liền mũ không bắt mắt nhất phủ thêm, liếc mắt nhìn nơi mình ở hơn nửa năm, xoay người đi ra ngoài.
Gian phòng phía ngoài thiết kế rất đặc biệt, trước sau cũng có cửa, trước mặt thông hướng tiền viện cũng chính là cửa chính Lưu Cầu quán, phía sau thông hướng ôn tuyền cùng rừng hoa anh đào ở hậu viện, bà tử phục vụ trực đêm cũng ở tại đằng trước. Nhưng hậu viện là giáp với thư phòng Dung Nguyệt cư, nhưng mà vẫn cách hai tường viện là một con hẻm nhỏ. Thời điểm ban đầu Sở Sở thiết kế, đối với địa hình vùng này biết rất rõ ràng, nàng biết chỉ cần bay qua tường thấp Lưu Cầu quán, bên ngoài là hàng rào sắt của làng du lịch rất dễ dàng leo qua. Đi ra ngoài dọc theo phía Đông Dung Nguyệt cư, đi qua núi Trúc Can, chính là thôn trang của Đông phủ cùng người làm thuê quản lý tạo thành một thôn làng nhỏ.
Cách chỗ ở ban đầu của nàng cùng phu thê Đông lão hán không xa, nghe Đại Nữu nói nơi đó hiện tại thành Thủy Tiên thôn nổi tiếng xa gần, lấy nơi ở của Ô đại thúc làm trung tâm, các hộ gia đình chung quanh, vừa đến mùa đông sẽ dùng biện pháp điêu khắc thủy tiên của Sở Sở mang vào thành đi bán. Sở Sở ngay lập tức còn nói: không nghĩ tới chính mình tạo nên một trào lưu, thế nhưng khiến cho những thôn dân chất phác này thoát khỏi nghèo khó rồi.
Đại Nữu nói có mấy nhà làm rất tốt, đưa đến các phủ trong thành không chỉ thoát khỏi nghèo khó, đã rất thành công giàu có rồi, Sở Sở còn đùa giỡn với Đại Nữu. Bây giờ nghĩ lại giống như đang ở ngày hôm qua, mình còn rất vui vẻ.
Cho nên theo như Sở Sở đoán, thời tiết bây giờ sẽ có rất nhiều xe thủy tiên hướng trong thành đưa tới, cho chút bạc sẽ rất nhanh là có thể đến trong thành. Sở Sở tạm thời không muốn đi xa, phía dưới mí mắt thường thường là điểm mù lớn nhất không phải sao, kế hoạch của Sở Sở rất kín đáo, ra khỏi hậu viện. Phải cảm tạ lúc ở hiện đại Hiểu Oánh ép mình cùng cô ấy học không thủ đạo, mặc dù không phải là cao thủ, nhưng trèo tường trèo cây còn chưa phải khó khăn, rất nhanh Sở Sở nhảy ra khỏi làng du lịch. Mặc dù đêm đã khuya, Dung Nguyệt cư lại một mảnh đèn dầu sáng rỡ, có thể thấy được bóng người mơ hồ ở hậu viện bận rộn ra vào.
Vận khí Sở Sở không tệ, thấy thư phòng Dung Nguyệt cư không có ai, nếu không rất dễ dàng sẽ liền phát hiện Sở Sở. Sở Sở theo thành Đông, đi nửa canh giờ, mới ra khỏi phạm vi tầm mắt của Dung Nguyệt cư cùng làng du lịch.
Đến dưới chân núi Trúc Can, Sở Sở lấy hơi, nghĩ thời gian ngủ dậy theo thói quen của chính mình, ước chừng là giờ tỵ, cũng chính là trước mười giờ sáng mới có thể rời giường. Móc đồng hồ quả tắc cùng dạ minh châu chói lọi ra, đã hai giờ rưỡi rồi, mình ít nhất còn có mấy giờ chạy trốn ẩn núp. Nàng thật ra không dám tưởng tượng nếu như mình thất bại, sẽ chịu đựng hậu quả thảm thiết như thế nào đến từ Tứ a ca, đến từ Khang Hi. Thở dài thật thấp, quay đầu lại quét mắt một cái làng du lịch do chính một tay mình tạo dựng lên, nhìn xa xa tựa như một trấn nhỏ xinh đẹp, điểm một ngọn đèn dầu nối thành một mảnh rất đẹp.
Nhìn đến ngọn đèn dầu ở Dung Nguyệt cư, trên mặt Sở Sở xẹt qua một tia chán nản, Tứ a ca cũng rất hạnh phúc, con cái sắp ra đời, trong phủ kiều thê mỹ thiếp, không có mình, hắn cởi ra trói buộc nói cũng không chừng. Sở Sở tin tưởng cho dù mình đào xuất, sẽ làm Tứ a ca tức giận ngắn ngủi, dời đổi theo thời gian cùng sau này Niên Thị xuất hiện, sẽ trở lại bình thường, thậm chí sẽ quên mình, dù sao thời gian mình ở cùng hắn không tới ba năm.
Sở Sở dứt khoát lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, cảm giác rất muốn ngồi xe, hiện tại đi bộ làm Sở Sở khổ không thể tả. Khi Sở Sở vòng qua núi Trúc Can, đi tới thôn xóm Đại Nữu nói thì sắc trời đã có chút tờ mờ sáng rồi. Sở Sở mệt chết đi, ngồi xuống vừa nghỉ ngơi chốc lát, quan sát chung quanh, trước mặt không xa là một thôn nhỏ ước chừng có mấy chục gia đình, tiếng gà gáy mơ hồ truyền đến, bên trái gần hơn chính là một cái thôn trang so với Dung Nguyệt cư còn lớn hơn, Sở Sở đoán l của Đông phủ, phía bên phải đi thêm một đoạn đường là tới chỗ trú của Ô đại thúc rồi.
Sở Sở lấy đồng hồ quả tắc ra xem một chút, đã sáu giờ rồi, đang muốn vào thôn, nghe phía sau một hồi tiếng vó ngựa dồn dập mơ hồ truyền đến. Sở Sở kinh hãi, trong lúc bối rối thấy bên trái gần đây có thôn trang, vội vã chạy tới, may mà không phải cửa chính thôn trang, tường rào so với chiều cao Sở Sở cao hơn rất nhiều, nhưng bên ngoài tường lại có mấy cây cối cao lớn, cành cây đã đưa vào bên trong tường rào, nhìn nhìn bao tay bản thân mang theo, Sở Sở âm thầm may mắn. Mất một chút công phu mới leo lên cây được, mùa đông không có lá cây rậm rạp che lấp, nếu như Sở Sở trốn ở chỗ này, rất dễ dàng bị phát hiện, cẩn thận dọc theo thân cành đưa vào tường rào, trèo đến trên tường rào.
Lúc này tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng rõ ràng, Sở Sở quýnh lên, nhảy vào trong tường rào, vận khí không tệ, là một chuồng ngựa, trên đất đều là thức ăn gia súc, cỏ khô mềm mại gì đó, Sở Sở nhìn khắp mọi nơi, so với viện Dung Nguyệt cư lớn hơn rất nhiều, mặc dù không có đình đài lầu các tinh xảo, cũng là một trạch viện đủ khí phái. Địa phương Sở Sở nhảy xuống là một nơi giáp tiền viện, đây là Sở Sở đoán, bởi vì bình thường chuồng ngựa đều ở gần cửa. Quả nhiên theo tường rào đi về phía trước trăm mét chính là một cửa hông nhỏ, thôn trang đại khái thật lâu không có chủ tử tới cho nên rất thanh tĩnh, không nhìn thấy nô tài.
Nghe tiếng vó ngựa ngoài tường dần dần đi xa, Sở Sở mới thở nhẹ một hơi thầm nghĩ:
“Sao nhanh như vậy liền bị phát hiện, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quả thật kế hoạch của Sở Sở khá hơn nữa cũng bị biến hóa khó lường. Trương thị rốt cuộc ở giờ dần sinh một a ca, mình lại đi đời nhà ma. Cho tới bây giờ Tứ a ca cũng không có chút để ý chuyện Trương thị chết hay sống, vốn là âm thầm liền đem những chuyện này của Sở Sở, cũng giận chó đánh mèo ở trên người ả ta, chính là ả ta không chết đoán chừng cũng không được sủng nữa.
Tứ a ca mừng rỡ, rốt cuộc sau khi xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, có một chuyện vui đắc ý, chuyện đầu tiên Tứ a ca nghĩ tới là nói cho Sở Sở, cho dù nàng không có phản ứng, Tứ a ca vẫn hy vọng nhất, mình và Sở Sở cùng nhau chia sẻ cái tin tức tốt này. Cho nên đang nhìn qua đứa bé, phân phó hậu táng Trương thị xong, rất nóng lòng chạy vội tới Lưu Cầu quán. Bà tử nơi đó nào dám có câu oán hận, mở cửa hầu hạ, nhưng thường ngày cũng không khóa cửa lại, hôm nay lại chèn ở bên trong, hai bà tử kêu nửa ngày cũng không có phản ứng.
Tứ a ca ở một bên, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đẩy hai bà tử ra, một cước liền đạp cửa nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, nhìn lướt qua phòng không có thay đổi gì, trên giá áo còn có y phục Sở Sở cởi xuống, màn lụa trên giường vẫn buông rũ, mơ hồ có thể thấy được một hình người, sắc mặt mới hòa hoãn rất nhiều, thầm nói tự mình nghĩ quá nhiều. Đi lên vạch màn ra, cũng cả kinh, tháo ra cái mền đang đắp ôm gối, bất giác cười to một hồi khác thường, sau cắn răng nói:
“Quả nhiên a, thật là tốt bụng, nha đầu, thế nhưng lừa gạt được mọi người.”
Cao Vô Dung đã sớm mắt choáng váng, không nghĩ tới Đông cách cách lại dùng kim thiền thoát xác. Sắc mặt Tứ a ca âm trầm nói:
“Được, gia liền cùng nàng nhiều lần tâm cơ, gia cũng không tin, nàng có thể trốn ra lòng bàn tay gia, trước kia là gia quá quan tâm nàng, thế nhưng dám dùng thủ đoạn đùa bỡn gia.”
Lúc này Tứ a ca đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt cơ trí lạnh lùng. Cao Vô Dung không khỏi lo lắng cho Sở Sở, thủ đoạn vị gia này cho tới bây giờ chưa có sử dụng qua ở trên người Đông cách cách đâu, cứ như vậy chỉ sợ kết quả là hai bên cùng tổn hại a.
Cơ hồ lập tức làng du lịch đèn dầu sáng rỡ, thị vệ cùng ám vệ Dung Nguyệt cư đã đến Lưu Cầu quán đợi lệnh. Tứ a ca cẩn thận nhìn bên ngoài Lưu Cầu quán, sai Đại Nữu tỉ mỉ tra xét đồ Sở Sở mang đi, Đại Nữu âm thầm kinh hãi mặc dù không tin tưởng Sở Sở mất trí nhớ thật, nhưng cũng không nghĩ đến nàng đánh chủ ý trốn chạy này.
Mấy thứ đồ dùng của Sở Sở nàng so với Sở Sở càng biết rõ ràng hơn nhiều, kiểm tra một lần, không phát hiện thiếu cái gì, chính là hà bao hồi trước Cửu a ca cho Sở Sở chơi không có, ở trong đó có quả bí nhỏ bằng vàng và nguyên bảo nhỏ nếu đổi thành bạc sẽ đủ một nhà người bình thường sống mười năm không thành vấn đề, còn có một bộ y phục trước đây của Sở Sở.
Đại Nữu suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ Sở Sở một năm gần đây trôi qua khổ cực, không còn có vui vẻ như lúc ban đầu, có lẽ lúc này rời đi mới là kết cục tốt nhất đối với nàng. Lại nói nhìn bộ dạng Tứ a ca nghiêm nghị hung ác tuyệt tình, cho dù bây giờ Sở Sở trở về cũng chiếm không được tốt, không bằng đi xa xa tốt hơn chút, nghĩ đến ch này, trả lời:
“Chỉ thiếu đi một bộ hán phục tím đậm bình thường, cũng không có thiếu cái gì khác.”
Ly trà trong tay bị Tứ a ca bóp nát bấy thầm nghĩ:
“Khá lắm Sở Sở, một chút đầu mối cũng không có, sớm biết nàng thông minh, không nghĩ tới lợi hại như vậy.”
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh