Sở Sở Ở Thanh Triều
Chương 27: Tối nay Trực Đãi không người nào ngủ
Vào huyện nha Cao Thanh đã là sau giữa trưa, huyện nha tương đối cũ kỹ, hiển nhiên là thật lâu không có sửa chữa rồi, thật ra thì cả Cao Thanh huyện hoặc là nói cả Trực Đãi Sơn Đông, mấy năm gần đây đều có cảnh tượng khó khăn. Sở Sở ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, ánh nắng rực rỡ, một đám mây đen cũng không có, phía sau huyện nha có một viện tương đối nhỏ, hôm nay cũng không có một chút màu xanh lá cây hoa cỏ, nhìn như đất hoang ngoài thành, nứt nẻ như chân chim.
Đứng ở phía sau viện ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một tòa Phật tháp cao bảy tầng, hình bát giác xây bằng gạch đá, có chút cũ rách rồi, nhưng kết cấu vẫn tương đối hoàn chỉnh, cho nên từ xa nhìn lại vẫn rất uy vũ hùng tráng. Theo Lý Vệ nói tháp đó thuộc một tòa tự miếu tên là Linh Tháp tự, dân chúng nơi này quen gọi là “Tháp cao đại tự” thờ phụng Dược Vương Bồ Tát, trong chùa nguyên có mười tăng nhân, trước kia hương khói cũng rất thịnh vượng, mấy năm gần đây bởi vì nhiều năm liên tục đại hạn hán, trong chùa tăng nhân bỏ đi cũng không xê xích gì nhiều, chỉ còn lại một lão hòa thượng pháp danh Giác Tuệ vẫn còn ở bên trong trông coi tháp niệm kinh, hương khói cũng ít đi rồi.
Dược Vương Bồ Tát
Sở Sở gật gật đầu nói:
“Dân chúng trong ba mươi dặm chung quanh huyện thành cũng dời đi sao?”
“Ngày hôm qua toàn bộ cũng đã dời đi.”
“Đại khái làm bao nhiêu đèn Khổng Minh?”
Lý Vệ nói:
“Bởi vì là tạo mưa, cho nên rất nhiều nạn dân được tin, cùng dân chúng mấy huyện phụ cận cũng đã làm rất nhiều đưa tới, có chừng hơn mười ngàn đèn.”
Sở Sở suy nghĩ một chút nói:
“Ngày mai trước giờ dần đem tất cả băng khô làm xong cột vào dưới đèn, toàn bộ thả vào bên ngoài tháp cao trong chùa Linh Tháp, lệnh quan binh, khi truyền lệnh từng người một nhanh chóng thả lên bầu trời.”
Quay đầu lại đối với tổng binh Trương Quảng Tứ chờ ở một bên nói:
“Trương đại nhân, mười cỗ đại pháo Hồng Y hiện tại liền cả đêm gác ở ngoài thành, nhìn thấy cờ đỏ tung bay trên tháp cao, liền lập tức hướng nơi mây đen bắn.”
Trương đại nhân cũng bị tình hình hạn hán hành hạ, nhưng coi chừng binh doanh không có thánh chỉ là vạn vạn cũng không dám triệt phòng, nước uống mỗi ngày đều là lệnh binh sĩ đi ngoài trăm dặm vận chuyển tới, rất vất vả. Nghe nói tiểu cách cách này có thể làm mưa xuống, hắn không tin lắm, nhưng có Vạn Tuế Gia, có lẽ Long Vương gia vừa thấy Thiên Tử cũng tới thành tâm cầu mưa rồi, nên mở lòng từ bi, cũng có thể lắm, dù sao có thánh chỉ quân lệnh, hắn liền phụ trách nổ súng là được, trời mưa là tốt nhất, không mưa cũng không phải trách nhiệm của hắn.
Một đêm này có thể nói Cao Thanh huyện thậm chí cả Trực Đãi Sơn Đông cũng không có người ngủ yên. Phàm những ai có thể chạy tới, toàn bộ tràn vào Cao Thanh huyện, thành Cao Thanh huyện nho nhỏ vốn chỉ có mấy ngàn gia đình, lại lộ ra một loại phồn vinh nghèo nàn quỷ dị, không người nào nguyện ý đi ngủ, cũng tụ hợp nơi cách Linh Tháp tự gần nhất chờ đợi, có người thậm chí leo lên đầu tường và cây khô chờ.
Linh Tháp tự sớm đã bị quan binh bao vây xung quanh, người không có nhiệm vụ, không cấp bậc một mực không cho tiến vào. Khi Khang Hi và Sở Sở xuất hiện ở cửa huyện nha môn, mặc dù khoảng cách Linh Tháp tự chỉ có trăm mét, liếc nhìn lại thấy tối om om một mảnh, tất cả đều là đầu người, nửa bước khó đi, Lý Vệ đi phía trước một bước la lớn:
“Các vị hương thân Sơn Đông xin nhường đường để Vạn Tuế Gia và cách cách làm mưa của chúng ta đi Linh Tháp tự.”
Một câu nói vừa dứt, soàn soạt soàn soạt đám người lập tức mau tránh ra, xuất hiện một lối đi rất rộng, quan binh nhanh chóng chạy lên trước vây thành bức tường người. Khang Hi mới dẫn đầu đi tới, vào Linh Tháp tự. Ngày mới mới vừa tờ mờ sáng, một lão hòa thượng mặc tăng y màu xanh đứng ở trong chùa nghênh đón, cho thấy là cao tăng có chút tu hành, nhìn thấy Khang Hi cũng rất thong dong, hô lên Phật hiệu, nhưng nhìn thấy Sở Sở ngược lại sửng sốt, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Sở Sở cũng mặc kệ những chuyện này, vội vàng đến dưới tháp lần lượt kiểm tra, thấy tất cả tề chỉnh rồi, mới ra lệnh bắt đầu. Khang Hi, Sở Sở cùng cả đám đại thần theo giá toàn bộ đứng ở dưới tháp chờ. Các quan binh làm theo lệnh của Sở Sở, đem từng cái đèn Khổng Minh phía dưới mang theo băng khô nhanh chóng thả lên bầu trời, nhìn ánh sáng mông lung, đèn Khổng Minh mang theo tất cả hi vọng tha thiết của dân chúng Trực Đãi Sơn Đông, của Sở Sở, của Khang Hi Đế nhẹ nhàng bay lên đám mây.
Thật ra thì trong lòng Sở Sở cũng đang tâm thần bất định, tim đập thình thịch, nàng không nghĩ sẽ đến rất nhiều người thế này, làm lớn như vậy, chỉ cho là thí nghiệm của mình thôi, tựa như lúc đi học mỗi lần ở phòng thí nghiệm làm, thành công thất bại cũng không có gì quan hệ, nhưng hôm nay trận thế này, nếu như thất bại…Sở Sở không dám tưởng tượng kết quả của mình.
Không trách được Thập Tam tối hôm qua đã nói với nàng:
“Cô liền bày trò đi, cô nghĩ qua chưa… Nếu như chuyện này một phen náo loạn vừa binh doanh vừa đại pháo, không có hiệu quả, cô ở đây thất sủng trước hoàng a mã cũng không có gì, dù sao còn có Tứ ca cùng chúng ta bao che. Nhưng dân chúng Sơn Đông cũng có thể đem cô ăn tươi, không có hi vọng, so với có hi vọng sau đó lại tan biến, dễ dàng đưa tới tức giận tuyệt vọng hơn.”
Sở Sở hiểu Thập Tam nói rất có lý, dù sao bây giờ người dân tương đối ngu muội, mặc dù rất dễ dàng khống chế, nhưng nếu như kích thích sự phẫn nộ của dân chúng đó cũng là càng thêm không để ý tới lý trí, đoán chừng đến lúc đó cho dù tất cả a ca đại thần đều ra mặt bảo vệ nàng, Khang Hi cũng sẽ dùng đầu của nàng để bình ổn không khí. Thật ra thì khi Sở Sở và Khang Hi đến Cao huyện Thanh liền hối hận, nhưng bây giờ cưỡi hổ khó xuống, không có cách nào khác đâm lao phải theo lao. Dù sao còn có 50% cơ hội, có câu nói là “Cuộc sống có thể được mấy lần vật lộn đọ sức, lúc này không vật lộn đọ sức thì khi nào vật lộn đọ sức?” dù sao cùng lắm là chết, có khi xuyên trở về nàng tiếp tục làm trí thức nhỏ không lo ăn uống cũng không tồi.
Suốt một canh giờ mới thả xong toàn bộ đèn Khổng Minh, sắc trời đã sáng rõ, lúc này đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô rung trời, liên tiếp đinh tai nhức óc, Lý Vệ kích động chỉ vào nơi xa nói:
“Trời đất quỷ thần ơi, Vạn Tuế Gia, cách cách thật là thần, người xem thật sự có tầng mây.”
Khang Hi cùng đám người Sở Sở vội vàng đi lên tháp cao, nhìn phía bầu trời, quả thật hôm nay không lộ ra một chút bóng dáng mặt trời, trên bầu trời dần dần tụ hợp tầng mây, mặc dù chậm chạp, nhưng có thể thấy được rõ ràng, tựa như trời đầy mây. Khang Hi nhìn tầng mây càng ngày càng từ từ dầy nặng, càng ngày càng trở nên tối, nội tâm cũng thật cao hứng kích động, qua nửa canh giờ ước chừng đến giờ thìn, mây đen đã rất dầy rồi.
Cả thành huyện Cao Thanh đã bị bao phủ trong một mảnh âm u. Sở Sở cảm giác đập vào mặt chính là hơi ẩm nghi ngút, nhanh chóng ra lệnh binh sĩ trên tháp quơ múa đại kỳ cầm trong tay, chỉ chốc lát liền nghe thấy, oành - oành - oành - oành... tiếng pháo vang dồn dập, từng trận ánh lửa cùng với khói mù xông lên nơi mây đen dày đặc, cả Cao Thanh huyện giống như tuyến ngoài thành ở chiến trường, trong nháy mắt khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Đại khái vang lên hai mươi mấy tiếng nổ liền có rất nhiều mưa nhỏ rơi xuống mặt mũi Sở Sở. Sở Sở đã sớm nhắc nhở Trương Quảng Tứ nếu như có trời mưa, liền lập tức dừng bắn lại, nếu không đánh tan tầng mây mưa đã tạnh rồi. Không còn tiếng pháo nữa, chuyển thành tiếng hoan hô, hô to hoàng đế vạn tuế, cách cách thiên tuế, so với tiếng pháo mới vừa rồi còn vang dội hơn. Dần dần trời mưa lớn, Lý Đức Toàn bung cây dù, tiến lên che những giọt mưa theo cơn gió bay vào tháp cho Khang Hi, Khang Hi ngược lại phất tay một cái, cười ha ha nói:
“Mưa rồi, mưa rồi, trận mưa xuân này coi như còn quý báu hơn so với vàng a, đã cứu ngàn vạn lê dân của ta, lòng trẫm rất an ủi. Sở Sở còn tốt chứ, nha đầu con được ghi vào lịch sử so với Trưởng Tôn Ban Cố cũng không kém bao nhiêu!”
*Ban Cố (tiếng Trung: 班固, Wade-Giles: Pan Ku, bính âm: Ban Gu, 32 – 92), tự là Mạnh Kiên (孟堅), là sử gia nổi tiếng Trung Quốc trong thế kỷ 1. Ông được biết đến nhờ sách Hán thư do gia đình ông viết ra.
*Trưởng Tôn hoàng hậu (chữ Hán: 长孙皇后, không rõ tên thật) (601 - 28 tháng 7, 636[1]), thường được gọi là Văn Đức hoàng hậu (文德皇后), là hoàng hậu của hoàng đế Đường Thái Tông và mẹ của hoàng đế Đường Cao Tông.(vợ Lý Thế Dân, mẹ Lý Trị)
Cái gọi là người nói vô tâm người nghe hữu ý. Ban Cố kia không phải là nữ nhân thì thôi đi, nhưng Trưởng Tôn là ai a, đây chính là hoàng hậu Đại Đường nổi danh lừng lẫy a. Đại thần theo giá sau lưng cũng thầm giật mình, quan sát Sở Sở, Sở Sở cũng không thèm để ý, xông ra làm mặt quỷ với Khang Hi nói:
“Sư phụ, ngài ngàn vạn đừng lừa dối đệ tử, đệ tử tâm không có chí lớn, mục tiêu là cuộc sống thiết thực, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, kiếm tiền đếm tới tay bị chuột rút. Ngài ngàn vạn đừng đem đệ tử cho leo lên quá cao, nếu không có cái thang đệ tử sẽ rất thê thảm “
Khang Hi càng thêm cười to vỗ vỗ đầu của nàng nói:
“Được, trẫm đáp ứng con, sẽ để cho con làm cô nương tiêu dao mà Đại Thanh triều ta xưa nay chưa từng có, không bằng trẫm phong con làm công chúa đi, rồi ban thưởng con một tòa phủ công chúa, có tiền lại có địa vị không phải là thực hiện nguyện vọng của con sao.”
Thập Tam Thập Tứ ở một bên đều âm thầm gấp gáp, thầm nghĩ:
“Hoàng a mã nếu như đem Sở Sở phong làm công chúa, thì sao bây giờ, ai cũng đừng đánh chủ ý nữa. Chính là Tứ a ca cũng phải buông tay, dù sao thân phận huynh muội, ai cũng không thể vượt qua.”
Sở Sở thầm nghĩ:
“Công chúa, ta không thèm, sau này đầu lão Khang nóng lên, gả ta đi Mông Cổ hòa thân, chẳng phải thảm sao, nơi đó vật chất rất thiếu thốn, mình mới không muốn đi chịu tội. Lại nói tính tình Tứ a ca rất cố chấp, khi hắn không có buông tay trước mình tuyệt đối không được tự do. Điểm này Sở Sở đã sớm rất rõ ràng, nếu kiếm một cái danh tiếng công chúa trở về, vị gia kia còn không biết làm ra chuyện gì đâu, mình cũng không muốn tìm phiền phức tới.”
Nghĩ đến chỗ này, cười hắc hắc nói:
“Sư phụ nói đùa, con vẫn cảm thấy làm đệ tử của ngài là tốt nhất. Tự do tự tại, còn có ngài ở phía sau chống, những thứ lễ nghi trong cung của ngài chính là giết con cũng học không được, ngài hãy để cho con làm đệ tử sau lưng ngài đi, tiếp tục cáo mượn oai hùm đi.”
Khang Hi gia bất giác bật cười nói:
“Tính tình con lười biếng, cùng lão Tứ nửa năm cũng không biết thu lại, thôi, trước làm đệ tử trẫm đi, xem chừng con cũng không chạy được.”
Mọi người cười to một hồi, Thập Tam Thập Tứ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì số lượng băng khô không nhiều lắm, hơn nữa không phải ở hiện đại dùng phi cơ phun, cho nên thời gian trời mưa không lâu, chỉ kéo dài một canh giờ, lại chấn động cả Trực Đãi Sơn Đông thậm chí cả Đại Thanh triều, không thể coi thường lực lượng truyền thông cổ đại.
Ngắn ngủi thời gian ba ngày, cả Đại Thanh từ Bắc đến Nam, từ dân chúng tầm thường đến quan to quyền quý, từ đầu đường cuối ngõ đến hoàng cung đại nội, cũng biết Đông phủ xuất ra một cách cách như thần làm mưa. Đông phủ nhất thời đông như trẩy hội dị thường náo nhiệt. Đông Sở Sở lại một lần nữa trở thành nhân vật giật tít trang đầu của kinh thành thậm chí cả Thanh triều, cùng với lễ khai mạc làng du lịch trước đây không lâu, cơ hồ đem Sở Sở YY thành thần tiên cũng không khác lắm.
Bên trong Thúy Trúc hiên Đông phủ, bóng lưng Thuấn An Nhan cao ngất thanh tú dựa vào cột trụ đang xem mưa, ngọc tiêu trong tay nhẹ nhàng gõ giọt nước vương trên lá trúc bên ngoài mái hiên, vài giọt nước theo tiêu chảy tới trong tay Thuấn An Nhan mang đến tia lạnh lẽo, chân mày Thuấn An Nhan nhẹ nhăn lại nhỏ giọng thì thào nói:
“Cơn mưa này cũng là nàng làm mưa xuống ư, nếu vậy ta nhất định chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nàng sao, len lén nhớ thương nàng sao, Sở Sở...”
Kinh Giao Dung Nguyệt Cđang chăm chú nhìn thư Thập Tam gửi tới, cơ hồ là ba ngày liền một phong, không chỉ hồi báo rõ chi tiết chuyện của Sở Sở, biết Sở Sở thu dụng Lý Vệ, rất vui mừng, biết muốn giúp nạn thiên tai tạo mưa, toàn bộ vài ngày Tứ a ca đều không an giấc, âm thầm suy nghĩ cả triệu lần nếu như sau đó thất bại, mình dùng biện pháp như thế nào cứu Sở Sở, gấp đến độ tóc bạc vài sợi.
Nhưng vận số nha đầu kia còn chưa phải kém, nghe tới tin tức tạo mưa thành công, hoảng loạn trong lòng Tứ a ca mới coi quay trở về vị trí cũ, chờ nha đầu kia trở lại, mình nên dứt khoát giết nàng để thanh tỉnh, hay là đem nàng ôm vào trong ngực bừa bãi trìu mến, cho nàng hiểu nỗi khổ tương tư của mình?
Đã là lúc đêm khuya rồi, tin tức Sơn Đông truyền đến, hoàng a mã đem cách làm của Sở Sở sao chép thành sách, kịch liệt mang đến phủ nha các nơi, lệnh Thập Tứ cùng Thập Tam đi trại lính các nơi điều đại pháo Hồng Y phối hợp. Các nơi thuộc Sơn Đông mưa nhỏ đã rối rít rơi xuống, tạm thời hóa giải một chút tình hình hạn hán Sơn Đông, mà Sở Sở có công lớn, cũng ở Cao Thanh huyện cùng với hoàng a mã theo giá ngừng ba ngày.
Tứ a ca đứng lên đẩy cửa sổ thư phòng ra, thư phòng Dung Nguyệt cư là sau khi Sở Sở làm chủ cải tạo, mặt đông sát bên Lưu Cầu quán của làng du lịch, có thể nhìn thấy hoa anh đào ở hậu viện Lưu Cầu quán. Lúc Sở Sở đi hoa còn đang nở rộ, cánh hoa màu hồng lúc theo gió bay tới, truyền đến mùi thơm thoang thoảng, bây giờ đã qua nửa tháng, hoa anh đào đã sớm tàn hết rồi, chỉ có chuối tây dưới cửa thư phòng Sở Sở dời tới, ở trong mưa nhỏ tí tách xào xạc vang dội,
“Là ai nhiều chuyện loại chuối tây, sớm cũng xào xạc muộn cũng xào xạc”, Tứ a ca khẽ thở dài một cái xoay người lại ngồi xuống, viết thơ cho đủ ba tờ giấy kêu hắn (Thập Tam) thay hắn (Tứ gia) tiếp tục trông coi nha đầu kia.
Đứng ở phía sau viện ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một tòa Phật tháp cao bảy tầng, hình bát giác xây bằng gạch đá, có chút cũ rách rồi, nhưng kết cấu vẫn tương đối hoàn chỉnh, cho nên từ xa nhìn lại vẫn rất uy vũ hùng tráng. Theo Lý Vệ nói tháp đó thuộc một tòa tự miếu tên là Linh Tháp tự, dân chúng nơi này quen gọi là “Tháp cao đại tự” thờ phụng Dược Vương Bồ Tát, trong chùa nguyên có mười tăng nhân, trước kia hương khói cũng rất thịnh vượng, mấy năm gần đây bởi vì nhiều năm liên tục đại hạn hán, trong chùa tăng nhân bỏ đi cũng không xê xích gì nhiều, chỉ còn lại một lão hòa thượng pháp danh Giác Tuệ vẫn còn ở bên trong trông coi tháp niệm kinh, hương khói cũng ít đi rồi.
Dược Vương Bồ Tát
Sở Sở gật gật đầu nói:
“Dân chúng trong ba mươi dặm chung quanh huyện thành cũng dời đi sao?”
“Ngày hôm qua toàn bộ cũng đã dời đi.”
“Đại khái làm bao nhiêu đèn Khổng Minh?”
Lý Vệ nói:
“Bởi vì là tạo mưa, cho nên rất nhiều nạn dân được tin, cùng dân chúng mấy huyện phụ cận cũng đã làm rất nhiều đưa tới, có chừng hơn mười ngàn đèn.”
Sở Sở suy nghĩ một chút nói:
“Ngày mai trước giờ dần đem tất cả băng khô làm xong cột vào dưới đèn, toàn bộ thả vào bên ngoài tháp cao trong chùa Linh Tháp, lệnh quan binh, khi truyền lệnh từng người một nhanh chóng thả lên bầu trời.”
Quay đầu lại đối với tổng binh Trương Quảng Tứ chờ ở một bên nói:
“Trương đại nhân, mười cỗ đại pháo Hồng Y hiện tại liền cả đêm gác ở ngoài thành, nhìn thấy cờ đỏ tung bay trên tháp cao, liền lập tức hướng nơi mây đen bắn.”
Trương đại nhân cũng bị tình hình hạn hán hành hạ, nhưng coi chừng binh doanh không có thánh chỉ là vạn vạn cũng không dám triệt phòng, nước uống mỗi ngày đều là lệnh binh sĩ đi ngoài trăm dặm vận chuyển tới, rất vất vả. Nghe nói tiểu cách cách này có thể làm mưa xuống, hắn không tin lắm, nhưng có Vạn Tuế Gia, có lẽ Long Vương gia vừa thấy Thiên Tử cũng tới thành tâm cầu mưa rồi, nên mở lòng từ bi, cũng có thể lắm, dù sao có thánh chỉ quân lệnh, hắn liền phụ trách nổ súng là được, trời mưa là tốt nhất, không mưa cũng không phải trách nhiệm của hắn.
Một đêm này có thể nói Cao Thanh huyện thậm chí cả Trực Đãi Sơn Đông cũng không có người ngủ yên. Phàm những ai có thể chạy tới, toàn bộ tràn vào Cao Thanh huyện, thành Cao Thanh huyện nho nhỏ vốn chỉ có mấy ngàn gia đình, lại lộ ra một loại phồn vinh nghèo nàn quỷ dị, không người nào nguyện ý đi ngủ, cũng tụ hợp nơi cách Linh Tháp tự gần nhất chờ đợi, có người thậm chí leo lên đầu tường và cây khô chờ.
Linh Tháp tự sớm đã bị quan binh bao vây xung quanh, người không có nhiệm vụ, không cấp bậc một mực không cho tiến vào. Khi Khang Hi và Sở Sở xuất hiện ở cửa huyện nha môn, mặc dù khoảng cách Linh Tháp tự chỉ có trăm mét, liếc nhìn lại thấy tối om om một mảnh, tất cả đều là đầu người, nửa bước khó đi, Lý Vệ đi phía trước một bước la lớn:
“Các vị hương thân Sơn Đông xin nhường đường để Vạn Tuế Gia và cách cách làm mưa của chúng ta đi Linh Tháp tự.”
Một câu nói vừa dứt, soàn soạt soàn soạt đám người lập tức mau tránh ra, xuất hiện một lối đi rất rộng, quan binh nhanh chóng chạy lên trước vây thành bức tường người. Khang Hi mới dẫn đầu đi tới, vào Linh Tháp tự. Ngày mới mới vừa tờ mờ sáng, một lão hòa thượng mặc tăng y màu xanh đứng ở trong chùa nghênh đón, cho thấy là cao tăng có chút tu hành, nhìn thấy Khang Hi cũng rất thong dong, hô lên Phật hiệu, nhưng nhìn thấy Sở Sở ngược lại sửng sốt, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Sở Sở cũng mặc kệ những chuyện này, vội vàng đến dưới tháp lần lượt kiểm tra, thấy tất cả tề chỉnh rồi, mới ra lệnh bắt đầu. Khang Hi, Sở Sở cùng cả đám đại thần theo giá toàn bộ đứng ở dưới tháp chờ. Các quan binh làm theo lệnh của Sở Sở, đem từng cái đèn Khổng Minh phía dưới mang theo băng khô nhanh chóng thả lên bầu trời, nhìn ánh sáng mông lung, đèn Khổng Minh mang theo tất cả hi vọng tha thiết của dân chúng Trực Đãi Sơn Đông, của Sở Sở, của Khang Hi Đế nhẹ nhàng bay lên đám mây.
Thật ra thì trong lòng Sở Sở cũng đang tâm thần bất định, tim đập thình thịch, nàng không nghĩ sẽ đến rất nhiều người thế này, làm lớn như vậy, chỉ cho là thí nghiệm của mình thôi, tựa như lúc đi học mỗi lần ở phòng thí nghiệm làm, thành công thất bại cũng không có gì quan hệ, nhưng hôm nay trận thế này, nếu như thất bại…Sở Sở không dám tưởng tượng kết quả của mình.
Không trách được Thập Tam tối hôm qua đã nói với nàng:
“Cô liền bày trò đi, cô nghĩ qua chưa… Nếu như chuyện này một phen náo loạn vừa binh doanh vừa đại pháo, không có hiệu quả, cô ở đây thất sủng trước hoàng a mã cũng không có gì, dù sao còn có Tứ ca cùng chúng ta bao che. Nhưng dân chúng Sơn Đông cũng có thể đem cô ăn tươi, không có hi vọng, so với có hi vọng sau đó lại tan biến, dễ dàng đưa tới tức giận tuyệt vọng hơn.”
Sở Sở hiểu Thập Tam nói rất có lý, dù sao bây giờ người dân tương đối ngu muội, mặc dù rất dễ dàng khống chế, nhưng nếu như kích thích sự phẫn nộ của dân chúng đó cũng là càng thêm không để ý tới lý trí, đoán chừng đến lúc đó cho dù tất cả a ca đại thần đều ra mặt bảo vệ nàng, Khang Hi cũng sẽ dùng đầu của nàng để bình ổn không khí. Thật ra thì khi Sở Sở và Khang Hi đến Cao huyện Thanh liền hối hận, nhưng bây giờ cưỡi hổ khó xuống, không có cách nào khác đâm lao phải theo lao. Dù sao còn có 50% cơ hội, có câu nói là “Cuộc sống có thể được mấy lần vật lộn đọ sức, lúc này không vật lộn đọ sức thì khi nào vật lộn đọ sức?” dù sao cùng lắm là chết, có khi xuyên trở về nàng tiếp tục làm trí thức nhỏ không lo ăn uống cũng không tồi.
Suốt một canh giờ mới thả xong toàn bộ đèn Khổng Minh, sắc trời đã sáng rõ, lúc này đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô rung trời, liên tiếp đinh tai nhức óc, Lý Vệ kích động chỉ vào nơi xa nói:
“Trời đất quỷ thần ơi, Vạn Tuế Gia, cách cách thật là thần, người xem thật sự có tầng mây.”
Khang Hi cùng đám người Sở Sở vội vàng đi lên tháp cao, nhìn phía bầu trời, quả thật hôm nay không lộ ra một chút bóng dáng mặt trời, trên bầu trời dần dần tụ hợp tầng mây, mặc dù chậm chạp, nhưng có thể thấy được rõ ràng, tựa như trời đầy mây. Khang Hi nhìn tầng mây càng ngày càng từ từ dầy nặng, càng ngày càng trở nên tối, nội tâm cũng thật cao hứng kích động, qua nửa canh giờ ước chừng đến giờ thìn, mây đen đã rất dầy rồi.
Cả thành huyện Cao Thanh đã bị bao phủ trong một mảnh âm u. Sở Sở cảm giác đập vào mặt chính là hơi ẩm nghi ngút, nhanh chóng ra lệnh binh sĩ trên tháp quơ múa đại kỳ cầm trong tay, chỉ chốc lát liền nghe thấy, oành - oành - oành - oành... tiếng pháo vang dồn dập, từng trận ánh lửa cùng với khói mù xông lên nơi mây đen dày đặc, cả Cao Thanh huyện giống như tuyến ngoài thành ở chiến trường, trong nháy mắt khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Đại khái vang lên hai mươi mấy tiếng nổ liền có rất nhiều mưa nhỏ rơi xuống mặt mũi Sở Sở. Sở Sở đã sớm nhắc nhở Trương Quảng Tứ nếu như có trời mưa, liền lập tức dừng bắn lại, nếu không đánh tan tầng mây mưa đã tạnh rồi. Không còn tiếng pháo nữa, chuyển thành tiếng hoan hô, hô to hoàng đế vạn tuế, cách cách thiên tuế, so với tiếng pháo mới vừa rồi còn vang dội hơn. Dần dần trời mưa lớn, Lý Đức Toàn bung cây dù, tiến lên che những giọt mưa theo cơn gió bay vào tháp cho Khang Hi, Khang Hi ngược lại phất tay một cái, cười ha ha nói:
“Mưa rồi, mưa rồi, trận mưa xuân này coi như còn quý báu hơn so với vàng a, đã cứu ngàn vạn lê dân của ta, lòng trẫm rất an ủi. Sở Sở còn tốt chứ, nha đầu con được ghi vào lịch sử so với Trưởng Tôn Ban Cố cũng không kém bao nhiêu!”
*Ban Cố (tiếng Trung: 班固, Wade-Giles: Pan Ku, bính âm: Ban Gu, 32 – 92), tự là Mạnh Kiên (孟堅), là sử gia nổi tiếng Trung Quốc trong thế kỷ 1. Ông được biết đến nhờ sách Hán thư do gia đình ông viết ra.
*Trưởng Tôn hoàng hậu (chữ Hán: 长孙皇后, không rõ tên thật) (601 - 28 tháng 7, 636[1]), thường được gọi là Văn Đức hoàng hậu (文德皇后), là hoàng hậu của hoàng đế Đường Thái Tông và mẹ của hoàng đế Đường Cao Tông.(vợ Lý Thế Dân, mẹ Lý Trị)
Cái gọi là người nói vô tâm người nghe hữu ý. Ban Cố kia không phải là nữ nhân thì thôi đi, nhưng Trưởng Tôn là ai a, đây chính là hoàng hậu Đại Đường nổi danh lừng lẫy a. Đại thần theo giá sau lưng cũng thầm giật mình, quan sát Sở Sở, Sở Sở cũng không thèm để ý, xông ra làm mặt quỷ với Khang Hi nói:
“Sư phụ, ngài ngàn vạn đừng lừa dối đệ tử, đệ tử tâm không có chí lớn, mục tiêu là cuộc sống thiết thực, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, kiếm tiền đếm tới tay bị chuột rút. Ngài ngàn vạn đừng đem đệ tử cho leo lên quá cao, nếu không có cái thang đệ tử sẽ rất thê thảm “
Khang Hi càng thêm cười to vỗ vỗ đầu của nàng nói:
“Được, trẫm đáp ứng con, sẽ để cho con làm cô nương tiêu dao mà Đại Thanh triều ta xưa nay chưa từng có, không bằng trẫm phong con làm công chúa đi, rồi ban thưởng con một tòa phủ công chúa, có tiền lại có địa vị không phải là thực hiện nguyện vọng của con sao.”
Thập Tam Thập Tứ ở một bên đều âm thầm gấp gáp, thầm nghĩ:
“Hoàng a mã nếu như đem Sở Sở phong làm công chúa, thì sao bây giờ, ai cũng đừng đánh chủ ý nữa. Chính là Tứ a ca cũng phải buông tay, dù sao thân phận huynh muội, ai cũng không thể vượt qua.”
Sở Sở thầm nghĩ:
“Công chúa, ta không thèm, sau này đầu lão Khang nóng lên, gả ta đi Mông Cổ hòa thân, chẳng phải thảm sao, nơi đó vật chất rất thiếu thốn, mình mới không muốn đi chịu tội. Lại nói tính tình Tứ a ca rất cố chấp, khi hắn không có buông tay trước mình tuyệt đối không được tự do. Điểm này Sở Sở đã sớm rất rõ ràng, nếu kiếm một cái danh tiếng công chúa trở về, vị gia kia còn không biết làm ra chuyện gì đâu, mình cũng không muốn tìm phiền phức tới.”
Nghĩ đến chỗ này, cười hắc hắc nói:
“Sư phụ nói đùa, con vẫn cảm thấy làm đệ tử của ngài là tốt nhất. Tự do tự tại, còn có ngài ở phía sau chống, những thứ lễ nghi trong cung của ngài chính là giết con cũng học không được, ngài hãy để cho con làm đệ tử sau lưng ngài đi, tiếp tục cáo mượn oai hùm đi.”
Khang Hi gia bất giác bật cười nói:
“Tính tình con lười biếng, cùng lão Tứ nửa năm cũng không biết thu lại, thôi, trước làm đệ tử trẫm đi, xem chừng con cũng không chạy được.”
Mọi người cười to một hồi, Thập Tam Thập Tứ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì số lượng băng khô không nhiều lắm, hơn nữa không phải ở hiện đại dùng phi cơ phun, cho nên thời gian trời mưa không lâu, chỉ kéo dài một canh giờ, lại chấn động cả Trực Đãi Sơn Đông thậm chí cả Đại Thanh triều, không thể coi thường lực lượng truyền thông cổ đại.
Ngắn ngủi thời gian ba ngày, cả Đại Thanh từ Bắc đến Nam, từ dân chúng tầm thường đến quan to quyền quý, từ đầu đường cuối ngõ đến hoàng cung đại nội, cũng biết Đông phủ xuất ra một cách cách như thần làm mưa. Đông phủ nhất thời đông như trẩy hội dị thường náo nhiệt. Đông Sở Sở lại một lần nữa trở thành nhân vật giật tít trang đầu của kinh thành thậm chí cả Thanh triều, cùng với lễ khai mạc làng du lịch trước đây không lâu, cơ hồ đem Sở Sở YY thành thần tiên cũng không khác lắm.
Bên trong Thúy Trúc hiên Đông phủ, bóng lưng Thuấn An Nhan cao ngất thanh tú dựa vào cột trụ đang xem mưa, ngọc tiêu trong tay nhẹ nhàng gõ giọt nước vương trên lá trúc bên ngoài mái hiên, vài giọt nước theo tiêu chảy tới trong tay Thuấn An Nhan mang đến tia lạnh lẽo, chân mày Thuấn An Nhan nhẹ nhăn lại nhỏ giọng thì thào nói:
“Cơn mưa này cũng là nàng làm mưa xuống ư, nếu vậy ta nhất định chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nàng sao, len lén nhớ thương nàng sao, Sở Sở...”
Kinh Giao Dung Nguyệt Cđang chăm chú nhìn thư Thập Tam gửi tới, cơ hồ là ba ngày liền một phong, không chỉ hồi báo rõ chi tiết chuyện của Sở Sở, biết Sở Sở thu dụng Lý Vệ, rất vui mừng, biết muốn giúp nạn thiên tai tạo mưa, toàn bộ vài ngày Tứ a ca đều không an giấc, âm thầm suy nghĩ cả triệu lần nếu như sau đó thất bại, mình dùng biện pháp như thế nào cứu Sở Sở, gấp đến độ tóc bạc vài sợi.
Nhưng vận số nha đầu kia còn chưa phải kém, nghe tới tin tức tạo mưa thành công, hoảng loạn trong lòng Tứ a ca mới coi quay trở về vị trí cũ, chờ nha đầu kia trở lại, mình nên dứt khoát giết nàng để thanh tỉnh, hay là đem nàng ôm vào trong ngực bừa bãi trìu mến, cho nàng hiểu nỗi khổ tương tư của mình?
Đã là lúc đêm khuya rồi, tin tức Sơn Đông truyền đến, hoàng a mã đem cách làm của Sở Sở sao chép thành sách, kịch liệt mang đến phủ nha các nơi, lệnh Thập Tứ cùng Thập Tam đi trại lính các nơi điều đại pháo Hồng Y phối hợp. Các nơi thuộc Sơn Đông mưa nhỏ đã rối rít rơi xuống, tạm thời hóa giải một chút tình hình hạn hán Sơn Đông, mà Sở Sở có công lớn, cũng ở Cao Thanh huyện cùng với hoàng a mã theo giá ngừng ba ngày.
Tứ a ca đứng lên đẩy cửa sổ thư phòng ra, thư phòng Dung Nguyệt cư là sau khi Sở Sở làm chủ cải tạo, mặt đông sát bên Lưu Cầu quán của làng du lịch, có thể nhìn thấy hoa anh đào ở hậu viện Lưu Cầu quán. Lúc Sở Sở đi hoa còn đang nở rộ, cánh hoa màu hồng lúc theo gió bay tới, truyền đến mùi thơm thoang thoảng, bây giờ đã qua nửa tháng, hoa anh đào đã sớm tàn hết rồi, chỉ có chuối tây dưới cửa thư phòng Sở Sở dời tới, ở trong mưa nhỏ tí tách xào xạc vang dội,
“Là ai nhiều chuyện loại chuối tây, sớm cũng xào xạc muộn cũng xào xạc”, Tứ a ca khẽ thở dài một cái xoay người lại ngồi xuống, viết thơ cho đủ ba tờ giấy kêu hắn (Thập Tam) thay hắn (Tứ gia) tiếp tục trông coi nha đầu kia.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh