Sổ Ngũ Phụng Thiên
Chương 8: Đêm không ngủ [hạ]
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Giọng nói của thiếu niên đã lớn đột ngột vang lên phía sau nàng.
Phượng Tây Trác không chút kinh ngạc, lười biếng duỗi eo, “Không có gì, chỉ là nhớ đến Phế nhân thúc thúc.” “Tốt nhất không cần nhớ. Hắn hiện tại đã là nhân vật người người trong thiên hạ đều muốn diệt trừ cho thống khoái, chạm tay là có thể bỏng. Nếu để người khác biết ngươi cùng hắn có quan hệ, chỉ sợ lập tức sẽ bị lột da rút gân.” Mộ Tăng vừa nói vừa ‘sợ hãi’ rụt bả vai.
‘Dự ngôn của Phế môn, chữ thiếu ý càng lộn, muốn giải nghĩa trong đó, chỉ có tìm phế nhân.’ Những câu vè này cùng với lời tiên đoán của Phế môn lưu truyền hậu thế, mọi người đều biết. Thế lực khắp nơi càng vì muốn biết lời giải đằng sau mà tìm kiếm không ngừng. Đáng tiếc hành tung của người trong Phế môn mơ hồ, tìm khắp chân trời góc bể. Đến nay, lời tiên đoán sắp thành truyền thuyết, mà người đưa ra lời tiên đoán càng thành truyền kỳ.
Nàng thở dài, “Cũng không biết hắn tìm được truyền nhân không?”
“Tìm mười năm còn không tìm được…… Thật xứng với tên Phế nhân*.” Ngoại trừ “phế nhân”, hắn cũng không tìm được định nghĩa nào tốt hơn.
*Phế nhân nghĩa là người vô dụng, người bỏ đi, cũng có nghĩa là người của Phế môn.
Phượng Tây Trác quay đầu nhìn thấy một túi đồ trên vai hắn, “Thành công?”
“Thành công? Ngươi hỏi cũng thật thoải mái.” Mộ Tăng Nhất làm bộ lau lau mồ hôi lạnh, “Đêm nay chỉ có thể dùng từ mạo hiểm đến cực điểm để hình dung……”
Phượng Tây Trác cắt ngang lời nói của hắn, duỗi tay tiếp nhận lấy túi, “Dù sao cũng đã bình an vượt qua, quá trình nói hay không đều……”
Mộ Tăng Nhất duỗi tay nắm chặt lấy túi đồ, ngẩng đầu nhìn trời.
Phượng Tây Trác kéo hai cái, thấy không nhúc nhích.
“Được rồi, quá trình nói hay không đều rất quan trọng.” Nàng lộ ra một nụ cười ngây thơ, “Sư huynh, ta thật sự rất muốn biết quá trình như thế nào, ngươi nhất định phải kể nha.”
Mộ Tăng buông lỏng tay, bất đắc dĩ nói: “Thật sự là hết cách với ngươi. Thói quen thích nghe kể chuyện từ nhỏ tại sao vẫn chưa sửa được a?”
Ngươi cho rằng ta không muốn bỏ sao?! Đến tột cùng là ai hết cách nha? Phượng Tây Trác ngẩng đầu nhìn về hướng vừa rồi hắn nhìn.
“…… Lúc đó phía sau ta là một sơ hở lớn, ẩn nấp chỗ tối là đại cao thủ ngang tài ngang sức…… Đúng là thời khắc ngàn cân treo sợi tóc!” Hắn bất mãn liếc mắt nhìn nàng một cái, “Rốt cuộc ngươi có nghe hay không?”
“Có có có, nghe đến nỗi nhập thần.” Phượng Tây Trác cố gắng mở to hai mắt, “Sư huynh ẩn nấp chỗ tối, cao thủ để lộ sơ hở, sau đó thì sao?”
Tay Mộ Tăng Nhất chậm rãi sờ đến túi đồ.
Tinh thần Phượng Tây Trác rung lên, “A, ta nhớ lầm, là cao thủ ẩn nấp trong chỗ tối, sư huynh để lộ sơ hở. Có điều sư huynh võ công cái thế, trí tuệ hơn người, tất nhiên có thể biến nguy thành an, thoát khỏi khốn cảnh.”
Mộ Tăng Nhất thoáng vừa lòng, “Quả nhiên vẫn là Tây…… khụ, sư muội hiểu ta. Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện khi đó xảy ra rất nhanh, trong màn đêm duỗi tay không thấy năm ngón, một đồ vật giống như sao chổi bỗng nhiên bay về phía ta!”
“Một đồ vật?” Phượng Tây Trác rốt cục cũng có chút tò mò. Nói thế nào thì phía sau ném đến cũng nên là ám khí linh tinh gì đó chứ.
“Bất cứ người tập võ nào khi gặp được loại tình huống như vậy đều có hai loại phản ứng, tránh đi hoặc ngăn cản. Có điều người tránh ở chỗ tối nói một câu, khiến ta thay đổi chủ ý.”
Con ngươi của nàng chuyển động, ngạc nhiên nói: “Không tránh không chắn…… Sư huynh chộp lấy vật kia sao? Chẳng lẽ, vật đó chính là túi đồ này? Tây Hoang Kỳ Trân?”
Mộ Tăng Nhất cười híp mắt gật đầu, “Không hổ là sư muội của Mộ Tăng Nhất ta, suy một ra ba, thông minh.”
“Người kia nhất định nói là: Thứ ngươi muốn.”
Mộ Tăng Nhất hắc hắc cười nói: “Không, lúc ấy hắn nói: Bắt lấy.”
Khóe mắt Phượng Tây Trác khẽ giật giật, “Sư huynh quả nhiên lòng dạ bằng phẳng, quang minh lỗi lạc, ngây thơ hồn nhiên, tính trẻ con chưa hết, thấy chết không sờn, xúc động lòng người.” Nếu đối phương ném thuốc độc ám khí, cũng cứ bắt lấy như vậy sao?
Mộ Tăng Nhất lộ ra loại biểu tình ‘trời đất chỉ có ta, biết bao cô quạnh’: “Một người đẳng cấp cao thủ sánh ngang ta, khinh thường nhất chính là chuyện phóng độc hay ám khí đả thương người.”
Phượng Tây Trác nhìn túi đồ đặt trên tay hắn, nhịn xuống không nói lời nào.
“Đương nhiên, nguyên nhân chính là, ta nhận ra được giọng nói của người nọ.”
Phượng Tây Trác giật mình. Đây mới là nguyên nhân. “Người kia là…… Hàn đại tổng quản?” Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại những cao thủ trong thành Tùng Nguyên, cũng chỉ có thái độ của Hàn đại tổng quản là thâm sâu ám muội, có khả năng âm thầm hỗ trợ nhất.
Mộ Tăng Nhất thu lại bàn tay đặt trên túi đồ, “Sư muội quả nhiên có bảy phần trí tuệ của ta.”
Phượng Tây Trác vội vã đem dấu túi đồ về sau lưng, tức giận nói: “Đừng có lòng vòng rồi mắng ta ngu ngốc.”
Mộ Tăng Nhất buồn bực nói: “Chúng ta rốt cuộc là ai lòng vòng mắng ai?”
“Có điều Hàn đại tổng quản vì sao lại giúp ngươi? Hơn nữa, hắn lấy được Tây Hoang Kỳ Trân như thế nào?” Đôi lông mày của Phượng Tây Trác khẽ nhíu lại thành một gò núi nhỏ, “Sư huynh không thấy Hàn đại tổng quản này, đối với ngươi tốt đến đáng ngờ sao?” Trận chiến trên Thủy Thượng cư cũng là hắn thoải mái thả người, hiện tại lại đưa Tây Hoang Kỳ Trân đến tận tay, cứ coi như là phổ độ chúng sinh, đối tượng cũng quá đặc biệt rồi.
Mộ Tăng Nhất chớp mắt lại hiện lên vẻ gian trá, “Hắc hắc, không phải sư muội vừa nói, dù sao cũng đã bình an vượt qua, quá trình không quan trọng hay sao?”
Phượng Tây Trác gật gật đầu, “Cũng đúng.” Lập tức ném chuyện này ra sau đầu.
“Phải rồi, cái đuôi nhỏ của ngươi đâu?”
“Hiểu hiểu? Ta bảo nàng tùy tiện tìm một nơi trong cư dân để trốn rồi. Dù sao Tây Hoang Kỳ Trân mất trộm, hiềm nghi đối với ta là lớn nhất.”
Căn bản không phải là hiềm nghi hay không hiềm nghi, mà là đáp án khẳng định mười phần. “Ngươi định khi nào thì tìm Trương Văn Đa ngả bài?”
Phượng Tây Trác vuốt túi đồ, “Ngày mai đi. Nhất định phải khiến hắn không kịp trở tay.”
“Vì Chung gia, sư muội quả nhiên tận hết sức lực.”
“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, ăn nhờ ở đậu, chính là thê thảm như vậy.” Phượng Tây Trác khịt khịt mũi, “Ai bảo chúng ta có Đại đương gia mà giống như không có.”
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Thành ngữ ý chỉ ăn hoặc dựa vào người ta thì cũng nên tìm cách đáp trả.
“Lúc trước danh phận Lão đại, Lão nhị là do sư muội chọn trước.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão đại không phải là lãnh trách nhiệm đảm đương quần hùng sao?”
“Theo lý giải của ta…… Lão đại là người duy nhất có thể ra lệnh cho Lão nhị làm việc.”
Phượng Tây Trác tà ác cười nói: “Năng lực lý giải của sư huynh vô cùng cao minh, ai có thể lĩnh ngộ thấu đáo hơn ta?”
Mộ Tăng Nhất đảo đảo con ngươi, thức thời chuyển đề tài: “Có điều sư muội chọn nơi đến thật tốt đẹp. Thiên hạ phân tranh, không chừng chính là bắt nguồn từ Chung gia.” ‘Thiên hạ phân tranh, ngũ liệt ngưng chiến’, lời tiên đoán này đã truyền khắp Nam Bắc. Nhưng hôm nay ngay cả phân tranh thiên hạ còn chưa diễn ra, nói gì đến ngũ liệt ngưng chiến.
Phượng Tây Trác ngạc nhiên.
“Nếu sư muội có thể giữ được một cái mạng, có lẽ sẽ có được giang sơn trong lòng bàn tay.”
Phượng Tây Trác thôi kinh ngạc, tức giận nói: “Thà rằng Tuyên Triều tiếp tục kéo dài hơi tàn, để ta mỗi ngày có thể ngủ yên ổn một chút còn hơn.”
“Trời từ xưa đến nay không theo ý nguyện của con người đâu.” Tóc trên trán bị gió thổi tung, bay bay trước mí mắt hắn. Phượng Tây Trác không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ thấy được khóe miệng hơi hơi cong lên của hắn, cong như lưỡi liềm.
“Sư huynh, biểu tình của ngươi thật quỷ dị.”
“Hả? Có sao?” Mộ Tăng Nhất vén tóc trên trán, lộ ra ánh mắt vô tội tới cực điểm.
Phượng Tây Trác rùng mình một cái, mang theo túi đồ nhấc chân bước đi.
“Sư muội, không nên lần nào cũng để lại một mình ta.” Lời nói của Mộ Tăng Nhất thật là động tình.
Phượng Tây Trác cũng không quay đầu lại nói: “Đó là bởi vì lần nào ngươi cũng không đi trước.”
“Sư muội!” Mộ Tăng Nhất tội nghiệp hỏi, “Ngươi đi đâu?” “Tìm cây thắt cổ! Không chết cũng đừng để ý đến ta!”
Phượng Tây Trác không chút kinh ngạc, lười biếng duỗi eo, “Không có gì, chỉ là nhớ đến Phế nhân thúc thúc.” “Tốt nhất không cần nhớ. Hắn hiện tại đã là nhân vật người người trong thiên hạ đều muốn diệt trừ cho thống khoái, chạm tay là có thể bỏng. Nếu để người khác biết ngươi cùng hắn có quan hệ, chỉ sợ lập tức sẽ bị lột da rút gân.” Mộ Tăng vừa nói vừa ‘sợ hãi’ rụt bả vai.
‘Dự ngôn của Phế môn, chữ thiếu ý càng lộn, muốn giải nghĩa trong đó, chỉ có tìm phế nhân.’ Những câu vè này cùng với lời tiên đoán của Phế môn lưu truyền hậu thế, mọi người đều biết. Thế lực khắp nơi càng vì muốn biết lời giải đằng sau mà tìm kiếm không ngừng. Đáng tiếc hành tung của người trong Phế môn mơ hồ, tìm khắp chân trời góc bể. Đến nay, lời tiên đoán sắp thành truyền thuyết, mà người đưa ra lời tiên đoán càng thành truyền kỳ.
Nàng thở dài, “Cũng không biết hắn tìm được truyền nhân không?”
“Tìm mười năm còn không tìm được…… Thật xứng với tên Phế nhân*.” Ngoại trừ “phế nhân”, hắn cũng không tìm được định nghĩa nào tốt hơn.
*Phế nhân nghĩa là người vô dụng, người bỏ đi, cũng có nghĩa là người của Phế môn.
Phượng Tây Trác quay đầu nhìn thấy một túi đồ trên vai hắn, “Thành công?”
“Thành công? Ngươi hỏi cũng thật thoải mái.” Mộ Tăng Nhất làm bộ lau lau mồ hôi lạnh, “Đêm nay chỉ có thể dùng từ mạo hiểm đến cực điểm để hình dung……”
Phượng Tây Trác cắt ngang lời nói của hắn, duỗi tay tiếp nhận lấy túi, “Dù sao cũng đã bình an vượt qua, quá trình nói hay không đều……”
Mộ Tăng Nhất duỗi tay nắm chặt lấy túi đồ, ngẩng đầu nhìn trời.
Phượng Tây Trác kéo hai cái, thấy không nhúc nhích.
“Được rồi, quá trình nói hay không đều rất quan trọng.” Nàng lộ ra một nụ cười ngây thơ, “Sư huynh, ta thật sự rất muốn biết quá trình như thế nào, ngươi nhất định phải kể nha.”
Mộ Tăng buông lỏng tay, bất đắc dĩ nói: “Thật sự là hết cách với ngươi. Thói quen thích nghe kể chuyện từ nhỏ tại sao vẫn chưa sửa được a?”
Ngươi cho rằng ta không muốn bỏ sao?! Đến tột cùng là ai hết cách nha? Phượng Tây Trác ngẩng đầu nhìn về hướng vừa rồi hắn nhìn.
“…… Lúc đó phía sau ta là một sơ hở lớn, ẩn nấp chỗ tối là đại cao thủ ngang tài ngang sức…… Đúng là thời khắc ngàn cân treo sợi tóc!” Hắn bất mãn liếc mắt nhìn nàng một cái, “Rốt cuộc ngươi có nghe hay không?”
“Có có có, nghe đến nỗi nhập thần.” Phượng Tây Trác cố gắng mở to hai mắt, “Sư huynh ẩn nấp chỗ tối, cao thủ để lộ sơ hở, sau đó thì sao?”
Tay Mộ Tăng Nhất chậm rãi sờ đến túi đồ.
Tinh thần Phượng Tây Trác rung lên, “A, ta nhớ lầm, là cao thủ ẩn nấp trong chỗ tối, sư huynh để lộ sơ hở. Có điều sư huynh võ công cái thế, trí tuệ hơn người, tất nhiên có thể biến nguy thành an, thoát khỏi khốn cảnh.”
Mộ Tăng Nhất thoáng vừa lòng, “Quả nhiên vẫn là Tây…… khụ, sư muội hiểu ta. Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện khi đó xảy ra rất nhanh, trong màn đêm duỗi tay không thấy năm ngón, một đồ vật giống như sao chổi bỗng nhiên bay về phía ta!”
“Một đồ vật?” Phượng Tây Trác rốt cục cũng có chút tò mò. Nói thế nào thì phía sau ném đến cũng nên là ám khí linh tinh gì đó chứ.
“Bất cứ người tập võ nào khi gặp được loại tình huống như vậy đều có hai loại phản ứng, tránh đi hoặc ngăn cản. Có điều người tránh ở chỗ tối nói một câu, khiến ta thay đổi chủ ý.”
Con ngươi của nàng chuyển động, ngạc nhiên nói: “Không tránh không chắn…… Sư huynh chộp lấy vật kia sao? Chẳng lẽ, vật đó chính là túi đồ này? Tây Hoang Kỳ Trân?”
Mộ Tăng Nhất cười híp mắt gật đầu, “Không hổ là sư muội của Mộ Tăng Nhất ta, suy một ra ba, thông minh.”
“Người kia nhất định nói là: Thứ ngươi muốn.”
Mộ Tăng Nhất hắc hắc cười nói: “Không, lúc ấy hắn nói: Bắt lấy.”
Khóe mắt Phượng Tây Trác khẽ giật giật, “Sư huynh quả nhiên lòng dạ bằng phẳng, quang minh lỗi lạc, ngây thơ hồn nhiên, tính trẻ con chưa hết, thấy chết không sờn, xúc động lòng người.” Nếu đối phương ném thuốc độc ám khí, cũng cứ bắt lấy như vậy sao?
Mộ Tăng Nhất lộ ra loại biểu tình ‘trời đất chỉ có ta, biết bao cô quạnh’: “Một người đẳng cấp cao thủ sánh ngang ta, khinh thường nhất chính là chuyện phóng độc hay ám khí đả thương người.”
Phượng Tây Trác nhìn túi đồ đặt trên tay hắn, nhịn xuống không nói lời nào.
“Đương nhiên, nguyên nhân chính là, ta nhận ra được giọng nói của người nọ.”
Phượng Tây Trác giật mình. Đây mới là nguyên nhân. “Người kia là…… Hàn đại tổng quản?” Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại những cao thủ trong thành Tùng Nguyên, cũng chỉ có thái độ của Hàn đại tổng quản là thâm sâu ám muội, có khả năng âm thầm hỗ trợ nhất.
Mộ Tăng Nhất thu lại bàn tay đặt trên túi đồ, “Sư muội quả nhiên có bảy phần trí tuệ của ta.”
Phượng Tây Trác vội vã đem dấu túi đồ về sau lưng, tức giận nói: “Đừng có lòng vòng rồi mắng ta ngu ngốc.”
Mộ Tăng Nhất buồn bực nói: “Chúng ta rốt cuộc là ai lòng vòng mắng ai?”
“Có điều Hàn đại tổng quản vì sao lại giúp ngươi? Hơn nữa, hắn lấy được Tây Hoang Kỳ Trân như thế nào?” Đôi lông mày của Phượng Tây Trác khẽ nhíu lại thành một gò núi nhỏ, “Sư huynh không thấy Hàn đại tổng quản này, đối với ngươi tốt đến đáng ngờ sao?” Trận chiến trên Thủy Thượng cư cũng là hắn thoải mái thả người, hiện tại lại đưa Tây Hoang Kỳ Trân đến tận tay, cứ coi như là phổ độ chúng sinh, đối tượng cũng quá đặc biệt rồi.
Mộ Tăng Nhất chớp mắt lại hiện lên vẻ gian trá, “Hắc hắc, không phải sư muội vừa nói, dù sao cũng đã bình an vượt qua, quá trình không quan trọng hay sao?”
Phượng Tây Trác gật gật đầu, “Cũng đúng.” Lập tức ném chuyện này ra sau đầu.
“Phải rồi, cái đuôi nhỏ của ngươi đâu?”
“Hiểu hiểu? Ta bảo nàng tùy tiện tìm một nơi trong cư dân để trốn rồi. Dù sao Tây Hoang Kỳ Trân mất trộm, hiềm nghi đối với ta là lớn nhất.”
Căn bản không phải là hiềm nghi hay không hiềm nghi, mà là đáp án khẳng định mười phần. “Ngươi định khi nào thì tìm Trương Văn Đa ngả bài?”
Phượng Tây Trác vuốt túi đồ, “Ngày mai đi. Nhất định phải khiến hắn không kịp trở tay.”
“Vì Chung gia, sư muội quả nhiên tận hết sức lực.”
“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, ăn nhờ ở đậu, chính là thê thảm như vậy.” Phượng Tây Trác khịt khịt mũi, “Ai bảo chúng ta có Đại đương gia mà giống như không có.”
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Thành ngữ ý chỉ ăn hoặc dựa vào người ta thì cũng nên tìm cách đáp trả.
“Lúc trước danh phận Lão đại, Lão nhị là do sư muội chọn trước.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão đại không phải là lãnh trách nhiệm đảm đương quần hùng sao?”
“Theo lý giải của ta…… Lão đại là người duy nhất có thể ra lệnh cho Lão nhị làm việc.”
Phượng Tây Trác tà ác cười nói: “Năng lực lý giải của sư huynh vô cùng cao minh, ai có thể lĩnh ngộ thấu đáo hơn ta?”
Mộ Tăng Nhất đảo đảo con ngươi, thức thời chuyển đề tài: “Có điều sư muội chọn nơi đến thật tốt đẹp. Thiên hạ phân tranh, không chừng chính là bắt nguồn từ Chung gia.” ‘Thiên hạ phân tranh, ngũ liệt ngưng chiến’, lời tiên đoán này đã truyền khắp Nam Bắc. Nhưng hôm nay ngay cả phân tranh thiên hạ còn chưa diễn ra, nói gì đến ngũ liệt ngưng chiến.
Phượng Tây Trác ngạc nhiên.
“Nếu sư muội có thể giữ được một cái mạng, có lẽ sẽ có được giang sơn trong lòng bàn tay.”
Phượng Tây Trác thôi kinh ngạc, tức giận nói: “Thà rằng Tuyên Triều tiếp tục kéo dài hơi tàn, để ta mỗi ngày có thể ngủ yên ổn một chút còn hơn.”
“Trời từ xưa đến nay không theo ý nguyện của con người đâu.” Tóc trên trán bị gió thổi tung, bay bay trước mí mắt hắn. Phượng Tây Trác không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ thấy được khóe miệng hơi hơi cong lên của hắn, cong như lưỡi liềm.
“Sư huynh, biểu tình của ngươi thật quỷ dị.”
“Hả? Có sao?” Mộ Tăng Nhất vén tóc trên trán, lộ ra ánh mắt vô tội tới cực điểm.
Phượng Tây Trác rùng mình một cái, mang theo túi đồ nhấc chân bước đi.
“Sư muội, không nên lần nào cũng để lại một mình ta.” Lời nói của Mộ Tăng Nhất thật là động tình.
Phượng Tây Trác cũng không quay đầu lại nói: “Đó là bởi vì lần nào ngươi cũng không đi trước.”
“Sư muội!” Mộ Tăng Nhất tội nghiệp hỏi, “Ngươi đi đâu?” “Tìm cây thắt cổ! Không chết cũng đừng để ý đến ta!”
Tác giả :
Tô Tiếu