Sổ Ngũ Phụng Thiên
Chương 41: Nguyệt công tử (Hạ)
Edit: Leo
Beta: Linh sniper
Tống thúc là đầu bếp chính của Trưởng Tôn gia mười hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được Trưởng Tôn Nguyệt Sắc tự mình xuống phòng bếp, tay cầm chiếc muôi nâng lên hạ xuống, lại không biết đặt ở chỗ nào. Sau một lúc lâu mới nói: “Công tử sao lại tự mình đến đây? Có chuyện gì, cứ chuyển lời cho Tử Khí cô nương đến phân phó một tiếng không phải được rồi? Sao người lại mệt nhọc xuống đây.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ cười nói: “Không cần để ý đến ta, các ngươi cứ làm việc của mình.”
Tống thúc nhìn thấy Phượng Tây Trác ở phía sau, đang mở to mắt, lưu luyến không dời nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, lập tức hiểu rõ: “Vị cô nương này đói bụng sao?”
Xưa nay Phượng Tây Trác luôn nhận da mặt dày, nhưng hôm nay không biết tại sao lại có chút ngại ngùng, “Nào có, ha ha.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Tống thúc, xin hãy chuẩn bị vài món ăn trong yến hội ngày mai, ta muốn thử xem.”
Tống thúc thấy công tử nhà hắn lại nhớ rõ tên mình, vẻ mặt vô cùng cảm động. Những món ăn cần chuẩn bị cho yến hội ngày mai bọn họ đã chuẩn bị trong nhiều ngày, lúc nào cũng luyện tập, tất nhiên là sớm có chuẩn bị. Hắn lập tức sai người chuẩn bị một bộ bàn ghế trong sân, mời Trưởng Tôn Nguyệt Sắc và Phượng Tây Trác đến ngồi xuống ghế, mới lần lượt đưa đồ ăn lên.
Phượng Tây Trác làm thổ phỉ đã nhiều năm, thứ tốt nhìn thấy không ít, nhưng một bàn đồ ăn trước mắt này có hơn một nửa nàng chưa hề nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
“Đây là món gì?” Phượng Tây Trác nhìn một đĩa vật rán vàng óng ánh lại điểm chút xanh biếc nói.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nâng đũa chỉ vào một đĩa đồ ăn khác, “Cái này?”
Lúc này Phượng Tây Trác mới nhớ ra hắn nhìn không thấy, vội nói: “Không phải, là cái này.” Nàng duỗi tay nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của hắn, di chuyển sang một hướng khác. Đầu đũa dừng ở lại ở trên món ăn kia, lại ngưng một lúc lâu không hề động đậy.
Nàng giương mắt nhìn về phía chủ nhân của đôi đũa, “Làm sao vậy?”
Hai gò má trơn mịn tinh tế như bạch ngọc của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lộ ra chút ửng đỏ, nghe nàng hỏi thì mím môi nói nhỏ: “Không có gì.” Chiếc đũa nhẹ nhàng gắp một miếng, để vào trong miệng.
Phượng Tây Trác lập tức hỏi: “Thế nào?”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc bắt đầu nhai nuốt, sau khi nuốt xuống mới nói: “Đây là đậu hũ tỳ bà.”
“Đậu hũ?” Phượng Tây Trác cũng gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa la lớn: “Ngon quá! Quả thật là đậu hũ, vào miệng là tan, còn có vị tôm.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Đây là một món ăn nổi tiếng của Phàn Châu, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại cực kỳ mất nhiều thời gian. Là sở trường của Tống thúc.”
Tống thúc đã sớm bỏ lại công việc của mình, đang đứng ở cạnh cửa, một bên thúc giục mọi người, một bên để tâm cuộc nói chuyện của bọn họ, nghe Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khen mình, vội vàng tiếp lời: “Ta đã thực hiện rất nhiều cải tiến trong món ăn này, so với ban đầu phức tạp hơn vài lần.”
Phượng Tây Trác lại ăn thêm một miếng lớn, dựng thẳng ngón cái với Tống thúc: “Ăn ngon tuyệt.” Chọc Tống thúc cười vui vẻ không thôi.
Đôi đũa trong tay nàng đảo nhanh như bay, mỗi một nơi chiếc đũa lướt qua, trong đĩa lại thiếu đi một miếng thịt.
Phượng Tây Trác ăn khoảng nửa canh giờ, đến khi cảm thấy mỹ mãn mới xoa xoa cái bụng nói: “Sớm biết như thế ngày hôm qua đã đói rồi.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ cười ra tiếng.
Lúc này Phượng Tây Trác mới phát hiện ra hắn hình như còn chưa động đũa, lúng túng nói: “Ngươi không ăn thêm một chút sao?” Trên thực tế trên bàn đã không còn gì có thể ăn.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lắc đầu nói: “Ta không đói. Nếu Phượng cô nương chưa no, có thể gọi thêm một bàn.”
“Có thể để lại đến lần sau hay không?” Nàng ợ môt tiếng no nê nói.
“Nếu Phượng cô nương thích, bất cứ lúc nào Trưởng Tôn phủ cũng hoan nghênh.”
Mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng ánh mắt lại thật sự thành khẩn, Phượng Tây Trác thấy thế gật gật đầu.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc giống như cảm ứng được, nở nụ cười, đột nhiên quay đầu nói: “Tử Khí, tiến vào đi.”
Phượng Tây Trác ngẩn ra, thấy một nữ tử yểu điệu mặc áo tím từ ngoài cửa tiến vào, dung mạo xinh đẹp lại thanh thoát, vẻ mặt lạnh như băng, đến khi cách Trưởng Tôn Nguyệt Sắc ba bước thì dừng lại, nói: “Hai hàng chưởng quầy đã ở thư phòng đợi một canh giờ.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lại cười nói: “Không sao, bọn họ có thói quen mang theo sổ sách bàn tính ở bên người, có lẽ giờ này còn đang tính đến cao hứng.”
Tử Khí nghe vậy không nói gì nữa.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc quay sang phía Phượng Tây Trác, “Nếu Phượng cô nương không có chuyện gì quan trọng, để Tử Khí dẫn cô nương đi dạo chung quanh một chút được không?”
Phượng Tây Trác nhớ tới Trưởng Tôn Nguyệt Sắc quản lý một trong số những nơi giàu có nhất thiên hạ, tiếp đón mình đã không biết chậm trễ bao nhiêu chuyện, vội vàng nói: “Ta không sao, Trưởng Tôn công tử có việc cứ đi trước.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười đứng dậy, cáo biệt đám người Tống thúc mới rời đi.
Chờ Trưởng Tôn Nguyệt Sắc biến mất ở chỗ rẽ, nàng mới quay sang hỏi: “Tử Khí cô nương, cô có biết ở Tiên Đô có chỗ nào bán đồ ngọc hay đồ cổ không?”
Vẻ mặt Tử Khí không thay đổi nói: “Biết.” Dứt lời, xoay người đi ra ngoài trước.
Phượng Tây Trác thè lưỡi, lại ca ngợi Tống thúc một phen, mới bước nhanh đuổi theo nàng.
Nàng vốn xem như là nha hoàn đi theo Thu Nguyệt, tặng lễ vật vốn không đến phiên nàng. Nhưng hiện tại biến hóa nhanh chóng, nàng trở thành khách của Trưởng Tôn thế gia, hai tay trống trơn hiển nhiên không thể chấp nhận được. Đáng tiếc nàng vốn là chạy trốn đến đây, trên người không mang thứ gì trân quý. Thứ đáng giá nhất là một mảnh của tấm bảo đồ Cao thị Chung lão đưa cho, nhưng Trưởng Tôn Nguyệt Sắc vốn vô cùng giàu có, chưa chắc đã để nó vào mắt. Thứ hai trên người nàng chỉ có một phần tư của tấm bản đồ, thành ý tất nhiên không đủ. Thứ ba là Cao Thị bí bảo là thật hay là giả tạm thời chưa biết, nhưng bị mọi người nhòm ngó là chuyện thật, nhỡ đâu lễ vật nàng tặng lại mang đến phiền toái cho người ta, nàng càng băn khoăn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên chuẩn bị một phần lễ khác. Có điều… nàng sờ sờ túi tiền lép kẹp, thầm nghĩ: vì tặng lễ mà ở cướp bóc ở Tiên Đô, có lẽ Trưởng Tôn Nguyệt Sắc sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt đi?
Trên đường đến Trưởng Tôn thế gia, nàng luôn ngủ, cho nên bỏ lỡ cơ hội ngắm cảnh, bởi vậy lần này đi ra ngoài nàng phải trừng mắt thật to, chuẩn bị thu toàn bộ phong thái của thủ phủ vào đáy mắt.
Sau nửa canh giờ, mắt nàng cay xè, chui ra khỏi toa xe ngồi bên cạnh Tử Khí, chỉ vào hai bên tường cao kéo dài không dứt, nói: “Chúng ta còn chưa ra ngoài sao?”
Tử Khí ừ một tiếng coi như đáp lời.
Phượng Tây Trác nằm ngửa mặt lên trời, hai chân treo ở giữa không trung, đầu gối vào trong xe, “Xem ra buổi tối phải ở lại bên ngoài rồi.”
Tử Khí: “Ngày mai ta tới đón ngươi.”
… Ngươi thật đúng là sảng khoái. Phượng Tây Trác quay đầu đi, đột nhiên ngồi bật dậy, chỉ vào ngã tư đường vừa quét mắt qua, “Đó là chỗ nào?” Mùi hương kia… Rõ ràng là chao! (Chao: Món đậu phụ ủ lên men)
“Tam Lượng Nhai.”
Phượng Tây Trác ấn bụng, nội tâm giãy dụa. Quay đầu, không quay đầu, quay đầu, không quay đầu, quay đầu… Không quay đầu!
Xe ngựa càng chạy càng nhanh, như tên một mũi tên bắn xuyên qua chiếc cổng tò vò.
“Ra ngoài rồi.” Tử Khí thản nhiên nói.
“Hả?” Phượng Tây Trác lại ngồi dậy, tầm mắt lướt qua xe đỉnh nhìn về phía sau, “Không có cổng sao?” Tường cao như vậy, mà lại không có cổng.
Tử Khí nói: “Thời điểm cần tự nhiên sẽ có.”
“… Không ngờ Trưởng Tôn gia lại tiết kiệm như vậy.”
Xe ngựa xuyên qua một cánh đồng lúa mì, tới phố xá náo nhiệt. Nghe những tiếng ồn ào làm Phượng Tây Trác thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng. Nửa tháng khiếp sống phong kín trên thuyền, khiến cho nàng cảm thấy thành thị xa lạ này lập tức trở nên đáng yêu lại thân thiết.
Tử Khí đánh xe dần chậm lại, cuối cùng dừng trước cửa một tiệm tên là ‘Bảo Lai các’.
Phượng Tây Trác nhảy xuống xe ngựa, nhìn tấm biển cửa tiệm đã hơi cũ, nhỏ giọng nói: “Có nơi nào cao cấp hơn một chút không?”
Tử Khí ném dây cương cho tiểu nhị vừa chạy tới tiếp ứng, “Phượng cô nương chỉ cần lo tiền bạc là được.”
Nghe giọng điệu chắc chắn của nàng, Phượng Tây Trác mới bắt đầu lo lắng. Sau khi rơi xuống nước, tất cả ngân phiếu đều trở thành phế thải, có thể sử dụng được chỉ còn lại không đến mười lượng bạc vụn: “Có bán chịu sao?”
Ánh mắt Tử Khí hờ hững đảo qua.
Phượng Tây Trác liếm liếm môi nói: “Hiểu rồi.”
Vào bên trong, Phượng Tây Trác mới chính thức hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Chỉ nhìn vào những đồ vật đặt bên ngoài đã không có một món đồ nào dưới trăm lượng, huống chi những đồ tốt bình thường chủ cửa hàng đều cất giấu chờ khách quý tới cửa mới lấy ra.
“Tử Khí cô nương.” Chưởng quầy có dáng người mập mạp khó khăn từ phía sau quầy bước ra, “Ngài sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?”
Tử Khí nói: “Vị này là Phượng cô nương, nàng muốn mua một món đồ ngọc khí cao cấp.”
Tuy rằng hai chữ cao cấp là nàng nói, nhưng trong trường hợp này hiển nhiên có chút không thích hợp. Phượng Tây Trác nhìn hai mắt chưởng quầy đột nhiên sáng lên, khóc không ra nước mắt.
“Phượng cô nương thích cái gì, chỉ cần mở miệng.” Chưởng quầy cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường thẳng.
Cho dù không có thuật đọc tâm, Phượng Tây Trác cũng biết hắn hiện tại nhất định đang tính toán có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ nàng. Nghĩ đến trong túi chỉ còn chưa đầy mười lượng, đầu nàng thật sự không nâng lên nổi: “À thì, nhỏ thôi, tinh xảo một chút, tặng người.” Mấu chốt là giá rẻ.
“Không biết cô nương muốn tặng cho người nào?”
Phượng Tây Trác nhìn Tử Khí, phát hiện nàng đã sớm ngồi vào một bên uống trà, “Bằng hữu.”
Chưởng quầy ha ha cười, “Có có, người thanh nhã như Phượng cô nương, bằng hữu cũng nhất định vô cùng thoát tục.” Hắn xoay người trở lại quầy, sờ soạng một hồi lâu, mới lấy ra một chiếc hộp gỗ, “Cô nương cảm thấy thứ này như thế nào?”
Phượng Tây Trác mở nắp ra, một chiếc vòng mặt trạm trổ tỳ hưu bằng ngọc trắng vô cùng tinh tế: “Thứ này…”
“Tì hưu chiêu tài lại thu tài, nếu tặng cho thương nhân, là thích hợp nhất.” Chưởng quầy nháy mắt mấy cái với nàng. Hiển nhiên đã đoán ra đối tượng nàng muốn đưa. Dù sao cũng là đích thân nha hoàn Tử Khí bên người Trưởng Tôn Nguyệt Sắc hộ tống tới, mà ngày mai lại là Bán Nguyệt yến.
Phượng Tây Trác chỉ liếc mắt một cái đã biết thứ này tối thiểu cũng hai trăm lượng.
“Hơn nữa chỉ cần hai…”
“Quá keo kiệt.” Phượng Tây Trác khép lại hộp, “Nhỏ và tinh xảo thật, nhưng cũng phải cầm được mới được.”
Chưởng quầy thu hồi tráp, liên tục gật đầu nói: “Ta đổi cho ngài một thứ khác.”
Phượng Tây Trác nhìn hắn cố gắng sờ soạng bên dưới quầy, vô cùng không đành lòng, “Thật ra…”
“A!” Chưởng quầy đột nhiên nhảy dựng lên, “Chi bằng Phượng cô nương lên trên lầu, có một bảo bối nhất định khiến Phượng cô nương vừa lòng.”
Phượng Tây Trác vươn ngón trỏ gãi gãi trán, “Chỉ sợ hơi khó.”
Chưởng quầy cho rằng nàng yêu cầu cao, cam đoan nói: “Tuyệt đối là thứ tốt thế gian khó tìm, mời đi bên này.”
Phượng Tây Trác bất đắc dĩ đi theo phía sau hắn, lại nghe tiếng bước chân từ bên trên xuống.
Bởi vì cầu thang chật hẹp, chưởng quầy liền lui qua một bên chờ đối phương xuống dưới mới đi lên.
Ước chừng tiếng bước chân cách nàng tám, chín bậc thang, vạt áo màu đen lọt vào tầm mắt. Phượng Tây Trác ngẩng đầu, đến khi thấy rõ đối phương là ai, chao ôi một tiếng.
Beta: Linh sniper
Tống thúc là đầu bếp chính của Trưởng Tôn gia mười hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được Trưởng Tôn Nguyệt Sắc tự mình xuống phòng bếp, tay cầm chiếc muôi nâng lên hạ xuống, lại không biết đặt ở chỗ nào. Sau một lúc lâu mới nói: “Công tử sao lại tự mình đến đây? Có chuyện gì, cứ chuyển lời cho Tử Khí cô nương đến phân phó một tiếng không phải được rồi? Sao người lại mệt nhọc xuống đây.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ cười nói: “Không cần để ý đến ta, các ngươi cứ làm việc của mình.”
Tống thúc nhìn thấy Phượng Tây Trác ở phía sau, đang mở to mắt, lưu luyến không dời nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, lập tức hiểu rõ: “Vị cô nương này đói bụng sao?”
Xưa nay Phượng Tây Trác luôn nhận da mặt dày, nhưng hôm nay không biết tại sao lại có chút ngại ngùng, “Nào có, ha ha.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Tống thúc, xin hãy chuẩn bị vài món ăn trong yến hội ngày mai, ta muốn thử xem.”
Tống thúc thấy công tử nhà hắn lại nhớ rõ tên mình, vẻ mặt vô cùng cảm động. Những món ăn cần chuẩn bị cho yến hội ngày mai bọn họ đã chuẩn bị trong nhiều ngày, lúc nào cũng luyện tập, tất nhiên là sớm có chuẩn bị. Hắn lập tức sai người chuẩn bị một bộ bàn ghế trong sân, mời Trưởng Tôn Nguyệt Sắc và Phượng Tây Trác đến ngồi xuống ghế, mới lần lượt đưa đồ ăn lên.
Phượng Tây Trác làm thổ phỉ đã nhiều năm, thứ tốt nhìn thấy không ít, nhưng một bàn đồ ăn trước mắt này có hơn một nửa nàng chưa hề nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
“Đây là món gì?” Phượng Tây Trác nhìn một đĩa vật rán vàng óng ánh lại điểm chút xanh biếc nói.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nâng đũa chỉ vào một đĩa đồ ăn khác, “Cái này?”
Lúc này Phượng Tây Trác mới nhớ ra hắn nhìn không thấy, vội nói: “Không phải, là cái này.” Nàng duỗi tay nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của hắn, di chuyển sang một hướng khác. Đầu đũa dừng ở lại ở trên món ăn kia, lại ngưng một lúc lâu không hề động đậy.
Nàng giương mắt nhìn về phía chủ nhân của đôi đũa, “Làm sao vậy?”
Hai gò má trơn mịn tinh tế như bạch ngọc của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lộ ra chút ửng đỏ, nghe nàng hỏi thì mím môi nói nhỏ: “Không có gì.” Chiếc đũa nhẹ nhàng gắp một miếng, để vào trong miệng.
Phượng Tây Trác lập tức hỏi: “Thế nào?”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc bắt đầu nhai nuốt, sau khi nuốt xuống mới nói: “Đây là đậu hũ tỳ bà.”
“Đậu hũ?” Phượng Tây Trác cũng gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa la lớn: “Ngon quá! Quả thật là đậu hũ, vào miệng là tan, còn có vị tôm.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Đây là một món ăn nổi tiếng của Phàn Châu, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại cực kỳ mất nhiều thời gian. Là sở trường của Tống thúc.”
Tống thúc đã sớm bỏ lại công việc của mình, đang đứng ở cạnh cửa, một bên thúc giục mọi người, một bên để tâm cuộc nói chuyện của bọn họ, nghe Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khen mình, vội vàng tiếp lời: “Ta đã thực hiện rất nhiều cải tiến trong món ăn này, so với ban đầu phức tạp hơn vài lần.”
Phượng Tây Trác lại ăn thêm một miếng lớn, dựng thẳng ngón cái với Tống thúc: “Ăn ngon tuyệt.” Chọc Tống thúc cười vui vẻ không thôi.
Đôi đũa trong tay nàng đảo nhanh như bay, mỗi một nơi chiếc đũa lướt qua, trong đĩa lại thiếu đi một miếng thịt.
Phượng Tây Trác ăn khoảng nửa canh giờ, đến khi cảm thấy mỹ mãn mới xoa xoa cái bụng nói: “Sớm biết như thế ngày hôm qua đã đói rồi.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ cười ra tiếng.
Lúc này Phượng Tây Trác mới phát hiện ra hắn hình như còn chưa động đũa, lúng túng nói: “Ngươi không ăn thêm một chút sao?” Trên thực tế trên bàn đã không còn gì có thể ăn.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lắc đầu nói: “Ta không đói. Nếu Phượng cô nương chưa no, có thể gọi thêm một bàn.”
“Có thể để lại đến lần sau hay không?” Nàng ợ môt tiếng no nê nói.
“Nếu Phượng cô nương thích, bất cứ lúc nào Trưởng Tôn phủ cũng hoan nghênh.”
Mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng ánh mắt lại thật sự thành khẩn, Phượng Tây Trác thấy thế gật gật đầu.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc giống như cảm ứng được, nở nụ cười, đột nhiên quay đầu nói: “Tử Khí, tiến vào đi.”
Phượng Tây Trác ngẩn ra, thấy một nữ tử yểu điệu mặc áo tím từ ngoài cửa tiến vào, dung mạo xinh đẹp lại thanh thoát, vẻ mặt lạnh như băng, đến khi cách Trưởng Tôn Nguyệt Sắc ba bước thì dừng lại, nói: “Hai hàng chưởng quầy đã ở thư phòng đợi một canh giờ.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lại cười nói: “Không sao, bọn họ có thói quen mang theo sổ sách bàn tính ở bên người, có lẽ giờ này còn đang tính đến cao hứng.”
Tử Khí nghe vậy không nói gì nữa.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc quay sang phía Phượng Tây Trác, “Nếu Phượng cô nương không có chuyện gì quan trọng, để Tử Khí dẫn cô nương đi dạo chung quanh một chút được không?”
Phượng Tây Trác nhớ tới Trưởng Tôn Nguyệt Sắc quản lý một trong số những nơi giàu có nhất thiên hạ, tiếp đón mình đã không biết chậm trễ bao nhiêu chuyện, vội vàng nói: “Ta không sao, Trưởng Tôn công tử có việc cứ đi trước.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười đứng dậy, cáo biệt đám người Tống thúc mới rời đi.
Chờ Trưởng Tôn Nguyệt Sắc biến mất ở chỗ rẽ, nàng mới quay sang hỏi: “Tử Khí cô nương, cô có biết ở Tiên Đô có chỗ nào bán đồ ngọc hay đồ cổ không?”
Vẻ mặt Tử Khí không thay đổi nói: “Biết.” Dứt lời, xoay người đi ra ngoài trước.
Phượng Tây Trác thè lưỡi, lại ca ngợi Tống thúc một phen, mới bước nhanh đuổi theo nàng.
Nàng vốn xem như là nha hoàn đi theo Thu Nguyệt, tặng lễ vật vốn không đến phiên nàng. Nhưng hiện tại biến hóa nhanh chóng, nàng trở thành khách của Trưởng Tôn thế gia, hai tay trống trơn hiển nhiên không thể chấp nhận được. Đáng tiếc nàng vốn là chạy trốn đến đây, trên người không mang thứ gì trân quý. Thứ đáng giá nhất là một mảnh của tấm bảo đồ Cao thị Chung lão đưa cho, nhưng Trưởng Tôn Nguyệt Sắc vốn vô cùng giàu có, chưa chắc đã để nó vào mắt. Thứ hai trên người nàng chỉ có một phần tư của tấm bản đồ, thành ý tất nhiên không đủ. Thứ ba là Cao Thị bí bảo là thật hay là giả tạm thời chưa biết, nhưng bị mọi người nhòm ngó là chuyện thật, nhỡ đâu lễ vật nàng tặng lại mang đến phiền toái cho người ta, nàng càng băn khoăn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên chuẩn bị một phần lễ khác. Có điều… nàng sờ sờ túi tiền lép kẹp, thầm nghĩ: vì tặng lễ mà ở cướp bóc ở Tiên Đô, có lẽ Trưởng Tôn Nguyệt Sắc sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt đi?
Trên đường đến Trưởng Tôn thế gia, nàng luôn ngủ, cho nên bỏ lỡ cơ hội ngắm cảnh, bởi vậy lần này đi ra ngoài nàng phải trừng mắt thật to, chuẩn bị thu toàn bộ phong thái của thủ phủ vào đáy mắt.
Sau nửa canh giờ, mắt nàng cay xè, chui ra khỏi toa xe ngồi bên cạnh Tử Khí, chỉ vào hai bên tường cao kéo dài không dứt, nói: “Chúng ta còn chưa ra ngoài sao?”
Tử Khí ừ một tiếng coi như đáp lời.
Phượng Tây Trác nằm ngửa mặt lên trời, hai chân treo ở giữa không trung, đầu gối vào trong xe, “Xem ra buổi tối phải ở lại bên ngoài rồi.”
Tử Khí: “Ngày mai ta tới đón ngươi.”
… Ngươi thật đúng là sảng khoái. Phượng Tây Trác quay đầu đi, đột nhiên ngồi bật dậy, chỉ vào ngã tư đường vừa quét mắt qua, “Đó là chỗ nào?” Mùi hương kia… Rõ ràng là chao! (Chao: Món đậu phụ ủ lên men)
“Tam Lượng Nhai.”
Phượng Tây Trác ấn bụng, nội tâm giãy dụa. Quay đầu, không quay đầu, quay đầu, không quay đầu, quay đầu… Không quay đầu!
Xe ngựa càng chạy càng nhanh, như tên một mũi tên bắn xuyên qua chiếc cổng tò vò.
“Ra ngoài rồi.” Tử Khí thản nhiên nói.
“Hả?” Phượng Tây Trác lại ngồi dậy, tầm mắt lướt qua xe đỉnh nhìn về phía sau, “Không có cổng sao?” Tường cao như vậy, mà lại không có cổng.
Tử Khí nói: “Thời điểm cần tự nhiên sẽ có.”
“… Không ngờ Trưởng Tôn gia lại tiết kiệm như vậy.”
Xe ngựa xuyên qua một cánh đồng lúa mì, tới phố xá náo nhiệt. Nghe những tiếng ồn ào làm Phượng Tây Trác thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng. Nửa tháng khiếp sống phong kín trên thuyền, khiến cho nàng cảm thấy thành thị xa lạ này lập tức trở nên đáng yêu lại thân thiết.
Tử Khí đánh xe dần chậm lại, cuối cùng dừng trước cửa một tiệm tên là ‘Bảo Lai các’.
Phượng Tây Trác nhảy xuống xe ngựa, nhìn tấm biển cửa tiệm đã hơi cũ, nhỏ giọng nói: “Có nơi nào cao cấp hơn một chút không?”
Tử Khí ném dây cương cho tiểu nhị vừa chạy tới tiếp ứng, “Phượng cô nương chỉ cần lo tiền bạc là được.”
Nghe giọng điệu chắc chắn của nàng, Phượng Tây Trác mới bắt đầu lo lắng. Sau khi rơi xuống nước, tất cả ngân phiếu đều trở thành phế thải, có thể sử dụng được chỉ còn lại không đến mười lượng bạc vụn: “Có bán chịu sao?”
Ánh mắt Tử Khí hờ hững đảo qua.
Phượng Tây Trác liếm liếm môi nói: “Hiểu rồi.”
Vào bên trong, Phượng Tây Trác mới chính thức hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Chỉ nhìn vào những đồ vật đặt bên ngoài đã không có một món đồ nào dưới trăm lượng, huống chi những đồ tốt bình thường chủ cửa hàng đều cất giấu chờ khách quý tới cửa mới lấy ra.
“Tử Khí cô nương.” Chưởng quầy có dáng người mập mạp khó khăn từ phía sau quầy bước ra, “Ngài sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?”
Tử Khí nói: “Vị này là Phượng cô nương, nàng muốn mua một món đồ ngọc khí cao cấp.”
Tuy rằng hai chữ cao cấp là nàng nói, nhưng trong trường hợp này hiển nhiên có chút không thích hợp. Phượng Tây Trác nhìn hai mắt chưởng quầy đột nhiên sáng lên, khóc không ra nước mắt.
“Phượng cô nương thích cái gì, chỉ cần mở miệng.” Chưởng quầy cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường thẳng.
Cho dù không có thuật đọc tâm, Phượng Tây Trác cũng biết hắn hiện tại nhất định đang tính toán có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ nàng. Nghĩ đến trong túi chỉ còn chưa đầy mười lượng, đầu nàng thật sự không nâng lên nổi: “À thì, nhỏ thôi, tinh xảo một chút, tặng người.” Mấu chốt là giá rẻ.
“Không biết cô nương muốn tặng cho người nào?”
Phượng Tây Trác nhìn Tử Khí, phát hiện nàng đã sớm ngồi vào một bên uống trà, “Bằng hữu.”
Chưởng quầy ha ha cười, “Có có, người thanh nhã như Phượng cô nương, bằng hữu cũng nhất định vô cùng thoát tục.” Hắn xoay người trở lại quầy, sờ soạng một hồi lâu, mới lấy ra một chiếc hộp gỗ, “Cô nương cảm thấy thứ này như thế nào?”
Phượng Tây Trác mở nắp ra, một chiếc vòng mặt trạm trổ tỳ hưu bằng ngọc trắng vô cùng tinh tế: “Thứ này…”
“Tì hưu chiêu tài lại thu tài, nếu tặng cho thương nhân, là thích hợp nhất.” Chưởng quầy nháy mắt mấy cái với nàng. Hiển nhiên đã đoán ra đối tượng nàng muốn đưa. Dù sao cũng là đích thân nha hoàn Tử Khí bên người Trưởng Tôn Nguyệt Sắc hộ tống tới, mà ngày mai lại là Bán Nguyệt yến.
Phượng Tây Trác chỉ liếc mắt một cái đã biết thứ này tối thiểu cũng hai trăm lượng.
“Hơn nữa chỉ cần hai…”
“Quá keo kiệt.” Phượng Tây Trác khép lại hộp, “Nhỏ và tinh xảo thật, nhưng cũng phải cầm được mới được.”
Chưởng quầy thu hồi tráp, liên tục gật đầu nói: “Ta đổi cho ngài một thứ khác.”
Phượng Tây Trác nhìn hắn cố gắng sờ soạng bên dưới quầy, vô cùng không đành lòng, “Thật ra…”
“A!” Chưởng quầy đột nhiên nhảy dựng lên, “Chi bằng Phượng cô nương lên trên lầu, có một bảo bối nhất định khiến Phượng cô nương vừa lòng.”
Phượng Tây Trác vươn ngón trỏ gãi gãi trán, “Chỉ sợ hơi khó.”
Chưởng quầy cho rằng nàng yêu cầu cao, cam đoan nói: “Tuyệt đối là thứ tốt thế gian khó tìm, mời đi bên này.”
Phượng Tây Trác bất đắc dĩ đi theo phía sau hắn, lại nghe tiếng bước chân từ bên trên xuống.
Bởi vì cầu thang chật hẹp, chưởng quầy liền lui qua một bên chờ đối phương xuống dưới mới đi lên.
Ước chừng tiếng bước chân cách nàng tám, chín bậc thang, vạt áo màu đen lọt vào tầm mắt. Phượng Tây Trác ngẩng đầu, đến khi thấy rõ đối phương là ai, chao ôi một tiếng.
Tác giả :
Tô Tiếu