Sổ Ngũ Phụng Thiên
Chương 36: Nhiều khách ghé thăm (Thượng)
Edit: Leo
Beta: Linh sniper
Buổi sáng hôm sau, thuyền quả nhiên dừng lại ở Thủy Tú thành. Trương lão dẫn đầu đoàn người lên bờ mua hàng, Phượng Tây Trác vốn muốn đi, nhưng khi chuẩn bị xuất phát lại bị Ánh Hồng ép ở lại rửa thuyền.
“Ánh Hồng tỷ tỷ à, thuyền này mỗi ngày đều ngâm mình trong bồn nước tắm của thiên nhiên, đâu có cần tẩy rửa gì chứ?” Nhìn bóng dáng Trương lão càng lúc càng đi xa, nàng khóc không ra nước mắt.
Ánh Hồng đem bàn chải và khăn lau ném cho nàng, “Ngươi thì hiểu cái gì, phía trước chính là Tiên Đô, không thể không chuẩn bị kỹ càng được.”
Phượng Tây Trác nhìn thuyền đậu neo kín hai bên bờ, tuy rằng lớn nhỏ khác nhau, nhưng trang trí vô cùng rực rỡ. Duy chỉ chiếc thuyền chiến này của các nàng, nhìn chẳng khác gì gà trong bầy hạc, “Chúng ta chuẩn bị dùng sự mộc mạc sạch sẽ để khiến người khác chú ý sao? Cũng đúng, hoa ngắm nhiều thành nhàm, thỉnh thoảng nhìn thấy một cọng cỏ nhỏ cũng rất mới mẻ!”
Ánh Hồng vỗ cái gáy nàng, “Ngươi cho là Trương lão đi chơi chắc? Đồ vật trang trí chúng ta không thiếu, chỉ là tiểu thư không muốn rêu rao quá sớm. Bằng không dọc đường đã chọc đến không biết bao nhiêu ong bướm.”
Nhớ tới danh tiếng lan xa của Tam đại hoa khôi, Phượng Tây Trác cười gượng nói: “Ha ha, tiểu thư quả nhiên suy nghĩ chu toàn. Có điều thuyền của Hải Đường hình như vô cùng khoe khoang.” Thuyền kia, quần áo kia, khí phái kia…
“Hừ, nàng lúc nào chẳng muốn phô trương thanh thế, thu hút sự chú ý của toàn bộ người có quyền thế trong thiên hạ mới vừa lòng.”
Phong cách hành sự của Hải Đường và Thu Nguyệt thật ra cũng phù hợp với dung mạo của các nàng, một kẻ xán lạn như ánh bình minh, khắp nơi danh vọng. Một người thanh nhã như hoa sen, mọi chuyện thu liễm: “Đúng rồi, ‘Thu Nguyệt Hải Đường Vũ Vô Hạ’ không phải có ba vị hoa khôi sao? Vì sao Vũ Vô Hạ không tới?”
“Từ hai tháng trước nàng đã mất tích.”
“Ôi? Các ngươi không đi tìm sao? Cứ kệ như vậy?” Phượng Tây Trác kinh ngạc hỏi.
Ánh Hồng liếc mắt xem thường, “Đương nhiên là không rồi. Tiểu thư ra ngoài bên cạnh lúc nào cũng có người theo dõi, đi nơi nào, đi bao nhiêu ngày, đi gặp ai, làm cái gì đều được báo lại chi tiết cho Sầm tổng quản. Vũ Vô Hạ mất tích lâu như vậy tổng quản lại không nói một lời, tất nhiên là biết nàng đi nơi nào.”
“Bách Hoa Châu quả nhiên là một tổ chức nghiêm mật.”
Ánh Hồng nói: “Đó là tất nhiên. Nếu không ngươi cho rằng Bách Hoa Châu dựa vào cái gì có thể sừng sững trăm năm không đổ, còn đứng đầu trong Ngũ đại danh điếm?”
Phượng Tây Trác ho nhẹ một tiếng, đột nhiên tới gần nàng hỏi: “Ngươi có nghĩ đến chuyện rời đi hay không?”
Ánh Hồng sợ tới mức ngón tay mềm nhũn, khăn lau rơi xuống sàn thuyền: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Nàng trừng mắt một cái, nhặt lên khăn lau, đứng dậy chống nạnh nói: “Đừng tưởng rằng nói chút chuyện phiếm là có thể nhàn hạ! Mau đi làm việc!”
Phượng Tây Trác cầm lấy khăn lau hét lớn một tiếng: “Tuân mệnh!”
*
Đèn hoa thắp lên, bên bờ rực rỡ vô cùng.
Phượng Tây Trác cũng học mọi người lấy đèn bát giác lưu ly từ trong khoang thuyền ra thắp sáng từng cái một treo lên, những chiếc đèn lồng hình dáng tương tự nhưng mỗi mặt đèn lại có một hình vẽ màu mỹ nhân, trăm ngàn tư thái, không một người lặp lại.
Lối đi lại lớn trên thuyền được trải thảm lông dê trắng tinh, bên trong phòng khách bày biện đồ cổ, đồ ngọc quý khí trang trọng, toàn bộ thuyền lấy tốc độ ngắn ngủn một canh giờ hoàn toàn lột xác, biến từ gà trong bầy hạc thành phượng hoàng giữa quần hạc.
Trương lão trở về mua không ít nguyên liệu nấu ăn trân quý, vây cá, tổ yến muối… làm cho Phượng Tây Trác nhìn xem thèm nhỏ dãi ba thước, mắt sáng hơn đuốc. Càng khiến Mục Thiên canh giữ ở bên cạnh nguyên liệu nấu ăn nửa bước không dời.
“Mục Thiên, ngươi ra ngoài này treo cờ lên.” Ánh Hồng đứng ở cửa khoang thuyền hô lớn.
Mục Thiên trừng mắt nhìn Phượng Tây Trác vẫn không nhúc nhích.
“Mục Thiên?” Ánh Hồng lại hô một lần nữa.
Phượng Tây Trác thấy toàn bộ phòng bếp mọi người đang nhìn nàng, đành phải cười làm lành nói: “Chi bằng chúng ta cũng đi xem?”
Mục Thiên nhấc cánh cửa lên.
Phượng Tây Trác biết điều đi ra ngoài trước.
“Mục Thiên đâu?” Ánh Hồng thấy nàng đi ra, không khỏi hỏi.
“Vừa ăn vụng còn đang chùi mép.” Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh. Phượng Tây Trác buông tay nói, “Được rồi, Mục gia trước giờ ăn vụng không cần chùi mép.”
Mục Thiên từ phía sau nàng bước nhanh đi qua, quay đầu lại nhìn nàng với vẻ mặt lạnh như băng.
Phượng Tây Trác không sợ chết lại bỏ thêm một câu, “Là người ta khinh thường không thèm chùi.”
Ánh Hồng đau đầu nói: “Các ngươi đã xong chưa, mau giúp ta treo cờ lên đi thôi.”
Mục Thiên nhận lấy lá cờ thả người nhảy lên trên đỉnh thuyền, đem cờ treo lên trên lan can. Bên trên mặt cờ màu da cam, trăm hoa rực rỡ, trông rất sống động.
Phượng Tây Trác nhìn cờ Bách Hoa đón gió bay phấp phới, cảm khái nói: “Đây chính là thương hiệu.”
Ánh Hồng đắc ý nói: “Chỉ cần trông thấy Bách Hoa kỳ, hắc đạo hay bạch đạo đều nể mặt ba phần.”
Phượng Tây Trác thầm hạ quyết tâm, chờ khi hội hợp với mọi người Tự Tại sơn, cũng phải làm một chiếc Tự Tại kỳ, đại diện cho bộ mặt của Tự Tại sơn.
“Mục Thiên, có chuyện gì vậy?” Ánh Hồng thấy sắc mặt Mục Thiên sau khi nhảy xuống không tốt lắm.
Mục Thiên lạnh lùng nói: “Có hai chiến thuyền đang đi về phía này.”
Ánh Hồng nhíu nhíu mày, “Chỉ sợ là vì tiểu thư mà đến.”
Phượng Tây Trác hiếu kỳ nói: “Các ngươi làm sao mà biết là đến vì tiểu thư, mà không phải Hải Đường hay Vũ Vô Hạ?”
Ánh Hồng giải thích: “Bách hoa kỳ phân ra bốn màu. Tiểu thư là màu cam, Hải Đường là màu đỏ, Vũ Vô Hạ là màu lam, màu tím là màu riêng của chủ nhân Bách Hoa Châu, có điều cho tới bây giờ chưa ai gặp qua.”
Xem ra màu sắc cũng là một kiểu thương hiệu. Khó trách Nam Nguyệt Phi Hoa trước giờ chỉ mặc đồ màu đỏ. Phượng Tây Trác lại học được một bài học.
Ánh Hồng hỏi: “Là thuyền như thế nào? Nhìn ra được đối phương là ai không?”
“Một chiếc thuyền quan, một chiếc thuyền thương gia bình thường.”
Ánh Hồng bắt đầu phân tích, “Hiện tại đến Phàn Châu phần lớn đều là tới tham gia Bán Nguyệt yến của Trưởng Tôn công tử. Tiểu thư là khách nhân hiến nghệ mà Trưởng Tôn công tử mời, có lẽ bọn họ không dám quá ngạo mạn.”
Trương lão cũng đã tới, “Có hai chiếc thuyền tới gần chúng ta.”
Ánh Hồng nói: “Chờ bọn họ đưa thiếp gặp mặt rồi nói sau.”
Hai chiến thuyền đồng thời dừng lại ở đuôi thuyền, thiếp gặp mặt quả nhiên rất nhanh được đưa tới.
Ánh Hồng nhìn lướt qua hai tấm thiếp: “Liễu Tề Mi của Yên liễu sơn trang, Cảnh Hi quận chúa của phủ La quận vương?”
Nghe được bốn chữ phủ La quận vương, lỗ tai Phượng Tây Trác dựng thẳng, “Phủ La quận vương còn có quận chúa?”
Ánh Hồng dùng tấm thiệp gõ trán nàng, “Thật sự là dùng câu ‘kiến thức nông cạn’ cũng không đủ để hình dung trình độ hiểu biết của ngươi.”
“Vậy thì không cần dùng nó để hình dung ta.” Phượng Tây Trác ủy khuất xoa cái trán.
Ánh Hồng quay sang nói với Trương lão: “Lão giải thích với nàng ta, ta đưa thiếp đến cho tiểu thư.”
Trương lão cười nói: “Năm đó La quận Vương phi sinh một đôi long phượng. Nam chính là Thế tử La quận vương, thiên hạ đều biết đứng đầu trong Tứ đại công tử. Nữ chính là vị Cảnh Hi quận chúa này. Có điều vị quận chúa này từ nhỏ thân thể yếu ớt, bình thường đều ở trong vương phủ, ngay cả đương kim Hoàng đế truyền nàng vài lần vào kinh yết kiến, đều bị La quận vương lấy bệnh từ chối. Cho nên tiếng tăm không thể bằng ca ca nàng.”
“Ơ? Thế sao bây giờ nàng còn quang minh chính đại chạy đến đây?” Không có sức gặp Hoàng đế lại có sức chạy đến đây gặp Trưởng Tôn? Thế này không phải là nói cho người trong thiên hạ, Hoàng đế không có mặt mũi bằng Trưởng Tôn sao.
Trương lão cười nói: “Trước khác nay khác. Hiện tại ngay cả Tân Ung La quận vương còn dám xuất binh công chiếm, sao còn để ý Hoàng đế nghĩ như thế nào?”
Phượng Tây Trác nghĩ nghĩ nói: “Cũng đúng. Hiện tại thông gia Hoàng đế còn không lo nổi, nói cái gì mặt mũi.”
Mục Thiên mũi hừ nói: “Đại nghịch bất đạo.”
Phượng Tây Trác đồng ý nói: “Ngay cả giang sơn tổ tiên lưu lại đều không đảm đương nổi, quả thật là đại nghịch bất đạo.”
Mục Thiên trừng nàng, “Ta nói ngươi ngông cuồng nói chuyện triều chính, đại nghịch bất đạo.”
Phượng Tây Trác cợt nhả nói: “Làm trò, ngươi cũng nghe say sưa mà. Nếu không tại sao vẫn đứng ở đây?”
Mục Thiên quay đầu không để ý tới nàng.
Ánh Hồng từ bên trong đi ra, giao hai tấm thiệp hồi âm cho Mục Thiên, “Ngươi đưa qua đó.”
Mục Thiên tiếp nhận, cũng không quay đầu lại đi về phía đuôi thuyền.
Phượng Tây Trác đột nhiên nói: “Cái cô quận chúa kia sẽ không phải mượn cớ đến chúc mừng sinh nhật để đến làm thông gia chứ?”
Sắc mặt Ánh Hồng khẽ biến, lập tức nói: “Cũng không biết quận chúa kia có bộ dạng thế nào.”
Phượng Tây Trác nói: “Bình thường thai long phượng có bộ dạng không khác nhau lắm đúng không?”
Trương lão nói: “Luôn luôn có năm sáu phần tương tự.”
Phượng Tây Trác nhớ tới dung mạo tuyệt sắc của Thượng Sí Bắc, thấp giọng nói: “Vậy thì không ổn rồi.”
Chỉ trong lát, Mục Thiên tay không trở về. Lập tức, hai chiếc thuyền một trước một sau chậm rãi rời đi.
Beta: Linh sniper
Buổi sáng hôm sau, thuyền quả nhiên dừng lại ở Thủy Tú thành. Trương lão dẫn đầu đoàn người lên bờ mua hàng, Phượng Tây Trác vốn muốn đi, nhưng khi chuẩn bị xuất phát lại bị Ánh Hồng ép ở lại rửa thuyền.
“Ánh Hồng tỷ tỷ à, thuyền này mỗi ngày đều ngâm mình trong bồn nước tắm của thiên nhiên, đâu có cần tẩy rửa gì chứ?” Nhìn bóng dáng Trương lão càng lúc càng đi xa, nàng khóc không ra nước mắt.
Ánh Hồng đem bàn chải và khăn lau ném cho nàng, “Ngươi thì hiểu cái gì, phía trước chính là Tiên Đô, không thể không chuẩn bị kỹ càng được.”
Phượng Tây Trác nhìn thuyền đậu neo kín hai bên bờ, tuy rằng lớn nhỏ khác nhau, nhưng trang trí vô cùng rực rỡ. Duy chỉ chiếc thuyền chiến này của các nàng, nhìn chẳng khác gì gà trong bầy hạc, “Chúng ta chuẩn bị dùng sự mộc mạc sạch sẽ để khiến người khác chú ý sao? Cũng đúng, hoa ngắm nhiều thành nhàm, thỉnh thoảng nhìn thấy một cọng cỏ nhỏ cũng rất mới mẻ!”
Ánh Hồng vỗ cái gáy nàng, “Ngươi cho là Trương lão đi chơi chắc? Đồ vật trang trí chúng ta không thiếu, chỉ là tiểu thư không muốn rêu rao quá sớm. Bằng không dọc đường đã chọc đến không biết bao nhiêu ong bướm.”
Nhớ tới danh tiếng lan xa của Tam đại hoa khôi, Phượng Tây Trác cười gượng nói: “Ha ha, tiểu thư quả nhiên suy nghĩ chu toàn. Có điều thuyền của Hải Đường hình như vô cùng khoe khoang.” Thuyền kia, quần áo kia, khí phái kia…
“Hừ, nàng lúc nào chẳng muốn phô trương thanh thế, thu hút sự chú ý của toàn bộ người có quyền thế trong thiên hạ mới vừa lòng.”
Phong cách hành sự của Hải Đường và Thu Nguyệt thật ra cũng phù hợp với dung mạo của các nàng, một kẻ xán lạn như ánh bình minh, khắp nơi danh vọng. Một người thanh nhã như hoa sen, mọi chuyện thu liễm: “Đúng rồi, ‘Thu Nguyệt Hải Đường Vũ Vô Hạ’ không phải có ba vị hoa khôi sao? Vì sao Vũ Vô Hạ không tới?”
“Từ hai tháng trước nàng đã mất tích.”
“Ôi? Các ngươi không đi tìm sao? Cứ kệ như vậy?” Phượng Tây Trác kinh ngạc hỏi.
Ánh Hồng liếc mắt xem thường, “Đương nhiên là không rồi. Tiểu thư ra ngoài bên cạnh lúc nào cũng có người theo dõi, đi nơi nào, đi bao nhiêu ngày, đi gặp ai, làm cái gì đều được báo lại chi tiết cho Sầm tổng quản. Vũ Vô Hạ mất tích lâu như vậy tổng quản lại không nói một lời, tất nhiên là biết nàng đi nơi nào.”
“Bách Hoa Châu quả nhiên là một tổ chức nghiêm mật.”
Ánh Hồng nói: “Đó là tất nhiên. Nếu không ngươi cho rằng Bách Hoa Châu dựa vào cái gì có thể sừng sững trăm năm không đổ, còn đứng đầu trong Ngũ đại danh điếm?”
Phượng Tây Trác ho nhẹ một tiếng, đột nhiên tới gần nàng hỏi: “Ngươi có nghĩ đến chuyện rời đi hay không?”
Ánh Hồng sợ tới mức ngón tay mềm nhũn, khăn lau rơi xuống sàn thuyền: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Nàng trừng mắt một cái, nhặt lên khăn lau, đứng dậy chống nạnh nói: “Đừng tưởng rằng nói chút chuyện phiếm là có thể nhàn hạ! Mau đi làm việc!”
Phượng Tây Trác cầm lấy khăn lau hét lớn một tiếng: “Tuân mệnh!”
*
Đèn hoa thắp lên, bên bờ rực rỡ vô cùng.
Phượng Tây Trác cũng học mọi người lấy đèn bát giác lưu ly từ trong khoang thuyền ra thắp sáng từng cái một treo lên, những chiếc đèn lồng hình dáng tương tự nhưng mỗi mặt đèn lại có một hình vẽ màu mỹ nhân, trăm ngàn tư thái, không một người lặp lại.
Lối đi lại lớn trên thuyền được trải thảm lông dê trắng tinh, bên trong phòng khách bày biện đồ cổ, đồ ngọc quý khí trang trọng, toàn bộ thuyền lấy tốc độ ngắn ngủn một canh giờ hoàn toàn lột xác, biến từ gà trong bầy hạc thành phượng hoàng giữa quần hạc.
Trương lão trở về mua không ít nguyên liệu nấu ăn trân quý, vây cá, tổ yến muối… làm cho Phượng Tây Trác nhìn xem thèm nhỏ dãi ba thước, mắt sáng hơn đuốc. Càng khiến Mục Thiên canh giữ ở bên cạnh nguyên liệu nấu ăn nửa bước không dời.
“Mục Thiên, ngươi ra ngoài này treo cờ lên.” Ánh Hồng đứng ở cửa khoang thuyền hô lớn.
Mục Thiên trừng mắt nhìn Phượng Tây Trác vẫn không nhúc nhích.
“Mục Thiên?” Ánh Hồng lại hô một lần nữa.
Phượng Tây Trác thấy toàn bộ phòng bếp mọi người đang nhìn nàng, đành phải cười làm lành nói: “Chi bằng chúng ta cũng đi xem?”
Mục Thiên nhấc cánh cửa lên.
Phượng Tây Trác biết điều đi ra ngoài trước.
“Mục Thiên đâu?” Ánh Hồng thấy nàng đi ra, không khỏi hỏi.
“Vừa ăn vụng còn đang chùi mép.” Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh. Phượng Tây Trác buông tay nói, “Được rồi, Mục gia trước giờ ăn vụng không cần chùi mép.”
Mục Thiên từ phía sau nàng bước nhanh đi qua, quay đầu lại nhìn nàng với vẻ mặt lạnh như băng.
Phượng Tây Trác không sợ chết lại bỏ thêm một câu, “Là người ta khinh thường không thèm chùi.”
Ánh Hồng đau đầu nói: “Các ngươi đã xong chưa, mau giúp ta treo cờ lên đi thôi.”
Mục Thiên nhận lấy lá cờ thả người nhảy lên trên đỉnh thuyền, đem cờ treo lên trên lan can. Bên trên mặt cờ màu da cam, trăm hoa rực rỡ, trông rất sống động.
Phượng Tây Trác nhìn cờ Bách Hoa đón gió bay phấp phới, cảm khái nói: “Đây chính là thương hiệu.”
Ánh Hồng đắc ý nói: “Chỉ cần trông thấy Bách Hoa kỳ, hắc đạo hay bạch đạo đều nể mặt ba phần.”
Phượng Tây Trác thầm hạ quyết tâm, chờ khi hội hợp với mọi người Tự Tại sơn, cũng phải làm một chiếc Tự Tại kỳ, đại diện cho bộ mặt của Tự Tại sơn.
“Mục Thiên, có chuyện gì vậy?” Ánh Hồng thấy sắc mặt Mục Thiên sau khi nhảy xuống không tốt lắm.
Mục Thiên lạnh lùng nói: “Có hai chiến thuyền đang đi về phía này.”
Ánh Hồng nhíu nhíu mày, “Chỉ sợ là vì tiểu thư mà đến.”
Phượng Tây Trác hiếu kỳ nói: “Các ngươi làm sao mà biết là đến vì tiểu thư, mà không phải Hải Đường hay Vũ Vô Hạ?”
Ánh Hồng giải thích: “Bách hoa kỳ phân ra bốn màu. Tiểu thư là màu cam, Hải Đường là màu đỏ, Vũ Vô Hạ là màu lam, màu tím là màu riêng của chủ nhân Bách Hoa Châu, có điều cho tới bây giờ chưa ai gặp qua.”
Xem ra màu sắc cũng là một kiểu thương hiệu. Khó trách Nam Nguyệt Phi Hoa trước giờ chỉ mặc đồ màu đỏ. Phượng Tây Trác lại học được một bài học.
Ánh Hồng hỏi: “Là thuyền như thế nào? Nhìn ra được đối phương là ai không?”
“Một chiếc thuyền quan, một chiếc thuyền thương gia bình thường.”
Ánh Hồng bắt đầu phân tích, “Hiện tại đến Phàn Châu phần lớn đều là tới tham gia Bán Nguyệt yến của Trưởng Tôn công tử. Tiểu thư là khách nhân hiến nghệ mà Trưởng Tôn công tử mời, có lẽ bọn họ không dám quá ngạo mạn.”
Trương lão cũng đã tới, “Có hai chiếc thuyền tới gần chúng ta.”
Ánh Hồng nói: “Chờ bọn họ đưa thiếp gặp mặt rồi nói sau.”
Hai chiến thuyền đồng thời dừng lại ở đuôi thuyền, thiếp gặp mặt quả nhiên rất nhanh được đưa tới.
Ánh Hồng nhìn lướt qua hai tấm thiếp: “Liễu Tề Mi của Yên liễu sơn trang, Cảnh Hi quận chúa của phủ La quận vương?”
Nghe được bốn chữ phủ La quận vương, lỗ tai Phượng Tây Trác dựng thẳng, “Phủ La quận vương còn có quận chúa?”
Ánh Hồng dùng tấm thiệp gõ trán nàng, “Thật sự là dùng câu ‘kiến thức nông cạn’ cũng không đủ để hình dung trình độ hiểu biết của ngươi.”
“Vậy thì không cần dùng nó để hình dung ta.” Phượng Tây Trác ủy khuất xoa cái trán.
Ánh Hồng quay sang nói với Trương lão: “Lão giải thích với nàng ta, ta đưa thiếp đến cho tiểu thư.”
Trương lão cười nói: “Năm đó La quận Vương phi sinh một đôi long phượng. Nam chính là Thế tử La quận vương, thiên hạ đều biết đứng đầu trong Tứ đại công tử. Nữ chính là vị Cảnh Hi quận chúa này. Có điều vị quận chúa này từ nhỏ thân thể yếu ớt, bình thường đều ở trong vương phủ, ngay cả đương kim Hoàng đế truyền nàng vài lần vào kinh yết kiến, đều bị La quận vương lấy bệnh từ chối. Cho nên tiếng tăm không thể bằng ca ca nàng.”
“Ơ? Thế sao bây giờ nàng còn quang minh chính đại chạy đến đây?” Không có sức gặp Hoàng đế lại có sức chạy đến đây gặp Trưởng Tôn? Thế này không phải là nói cho người trong thiên hạ, Hoàng đế không có mặt mũi bằng Trưởng Tôn sao.
Trương lão cười nói: “Trước khác nay khác. Hiện tại ngay cả Tân Ung La quận vương còn dám xuất binh công chiếm, sao còn để ý Hoàng đế nghĩ như thế nào?”
Phượng Tây Trác nghĩ nghĩ nói: “Cũng đúng. Hiện tại thông gia Hoàng đế còn không lo nổi, nói cái gì mặt mũi.”
Mục Thiên mũi hừ nói: “Đại nghịch bất đạo.”
Phượng Tây Trác đồng ý nói: “Ngay cả giang sơn tổ tiên lưu lại đều không đảm đương nổi, quả thật là đại nghịch bất đạo.”
Mục Thiên trừng nàng, “Ta nói ngươi ngông cuồng nói chuyện triều chính, đại nghịch bất đạo.”
Phượng Tây Trác cợt nhả nói: “Làm trò, ngươi cũng nghe say sưa mà. Nếu không tại sao vẫn đứng ở đây?”
Mục Thiên quay đầu không để ý tới nàng.
Ánh Hồng từ bên trong đi ra, giao hai tấm thiệp hồi âm cho Mục Thiên, “Ngươi đưa qua đó.”
Mục Thiên tiếp nhận, cũng không quay đầu lại đi về phía đuôi thuyền.
Phượng Tây Trác đột nhiên nói: “Cái cô quận chúa kia sẽ không phải mượn cớ đến chúc mừng sinh nhật để đến làm thông gia chứ?”
Sắc mặt Ánh Hồng khẽ biến, lập tức nói: “Cũng không biết quận chúa kia có bộ dạng thế nào.”
Phượng Tây Trác nói: “Bình thường thai long phượng có bộ dạng không khác nhau lắm đúng không?”
Trương lão nói: “Luôn luôn có năm sáu phần tương tự.”
Phượng Tây Trác nhớ tới dung mạo tuyệt sắc của Thượng Sí Bắc, thấp giọng nói: “Vậy thì không ổn rồi.”
Chỉ trong lát, Mục Thiên tay không trở về. Lập tức, hai chiếc thuyền một trước một sau chậm rãi rời đi.
Tác giả :
Tô Tiếu