Sổ Ngũ Phụng Thiên
Chương 33: Mỹ nhân thiên hạ (Thượng)
Edit: Leo
Beta: Linh sniper
Núi xanh hai bên bờ cao hơn trăm trượng, ngửa đầu nhìn lên, đỉnh trời lấp sau làn mây trắng. Mặt sông xanh biếc, sóng gợn lăn tăn, dãy núi trùng điệp đổ bóng xuống mặt sông như một bức tranh thủy mặc huyền bí.
Giữa bức tranh non xanh nước biếc, một chiếc thuyền lớn rộng khoảng mười bốn trượng ngược dòng chạy chậm, dương dương tự đắc.
Đuôi thuyền, một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn ghé vào lan can, nhìn phong cảnh bên bờ, một nửa gương mặt trắng nõn bị che trong chiếc khăn vải, chỉ lộ ra chiếc cằm xinh xắn.
“Tiểu Phong, thân thể đã khỏe chưa?” Trương lão vóc người vạm vỡ cười tủm tỉm đi tới.
Cô gái được gọi là Tiểu Phong chậm rãi xoay người, nở nụ cười sáng lạn nói: “Đỡ nhiều rồi!”
Trương lão nhìn nụ cười kiều diễm của nàng mà ngẩn ra, liên tục ho khan, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy ngươi định khi nào thì rời đi?”
“Rời đi?” Đôi con ngươi của cô gái chuyển động, vẻ mặt rưng rưng như chực khóc, “Từ khi ta bị biểu ca nhẫn tâm đẩy từ trên thuyền xuống, đã không có chỗ để đi nữa rồi.”
“Trời ạ!” Trương lão vừa thương cảm lại vừa căm phẫn thốt lên, “Không ngờ thiên hạ lại có kẻ vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ cả người đã kết tóc se duyên với mình!”
Tiểu Phong vội vàng nói: “Kết cũng như không kết mà thôi.”
Trương lão càng thêm đồng tình với nàng, lập tức vỗ ngực nói: “Chi bằng thế này, ta sẽ nói với tiểu thư, để ngươi tạm thời ở lại trên thuyền chúng ta, khi nào có dự định khác lại nói sau.”
Trong lòng Tiểu Phong mừng thầm, nhưng vẻ ngoài vẫn làm bộ như không, nói: “Không biết tiểu thư nhà lão có thể đồng ý hay không?
“Tiểu thư nhà ta lương thiện cả thiên hạ đều biết, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chắc chắn sẽ được.”
Thiên hạ đều biết? Tiểu Phong lại nói: “Ơn cứu mạng không thể không cảm tạ, còn chưa biết được đại danh của ân nhân.”
“Muốn tạ thì tạ tiểu thư nhà ta, nếu lúc ấy không phải tiểu thư đứng ở đầu thuyền ngâm thơ ngắm trăng, cũng sẽ không phát hiện ra ngươi chút nữa chết chìm trong nước.”
Tiểu Phong thầm nghĩ: ai biết nàng xui xẻo như vậy, ngâm mình trong nước một ngày một đêm mới gặp được một chiếc thuyền: “Thì ra là thế, ta có thể tự mình nói lời cảm tạ với tiểu thư hay không?”
“Không cần, mấy ngày gần đây tiểu thư đang chuyên chú luyện thơ từ, chỉ sợ không rảnh phân tâm.”
“Luyện thơ từ?”
“Đúng thế, lần này chúng ta đi về phía tây là vì tham gia lễ mừng sinh nhật Trưởng Tôn công tử ngày mười lăm tháng bảy. Tài trí của tiểu thư kinh diễm thiên hạ, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải bộc lộ tài năng trong Bán Nguyệt yến này.”
Tiểu Phong như đột nhiên nghĩ ra cái gì, hô nhỏ: “Chẳng lẽ tiểu thư là một trong số những vị ‘Thu Nguyệt Hải Đường Vũ Vô Hạ’ của Bách Hoa Châu?”
Trương lão ha ha cười nói: “Không ngờ ngươi còn nhỏ mà đã có chút kiến thức. Không sai, tiểu thư nhà ta đúng là Thu Nguyệt.”
“Chúng ta đang đi đến Phàn Châu?” Hai mắt nàng sáng lên.
Trương lão gật gật đầu, “Không sai, Trưởng Tôn công tử đã muốn thông báo lễ tiệc từ nửa tháng trước, nghe nói chỉ cần có thể đến Phàn Châu trong khoảng từ mười lăm tháng bảy đến mùng một tháng tám, dù có thiếp mời hay không, đều có thể trở thành khách của Trưởng Tôn gia.”
“Xa xỉ quá.”
“Cái gì?”
Tiểu Phong nghiêm túc nói: “Ý ta là Trưởng Tôn gia quả nhiên phú giáp thiên hạ*.”
*Phú giáp thiên hạ: Vô cùng giàu có.
Trương lão nói: “Có lẽ vị biểu ca kia của ngươi cũng sẽ đến, đây dù sao cũng là cơ hội tốt nhất để những người có chí trong thiên hạ bộc lộ tài năng.”
Tiểu Phong cười gượng nói: “Gặp lại không bằng hoài niệm.”
“Ngươi không cần lo lắng, ta chắc chắn đem việc này báo cho tiểu thư, đến lúc đó định nhất định có người thay ngươi trút giận!”
“Thật ra… Không trút cũng không sao cả.” Vì sao mỗi lần nàng bịa chuyện nói dối, mọi người đều tin tưởng như vậy? Lần trước Thượng Tín cũng thế, còn tìm được cả tên tri phủ háo sắc trong tưởng tượng của nàng nữa.
Tiểu Phong đương nhiên chính là người nhảy từ thuyền của Nam Nguyệt Phi Hoa xuống – Phượng Tây Trác, có điều lúc này nàng trọng thương chưa lành, lại không biết thế cục hiện tại của Tân Ung và Thụy Châu, vì thế mai danh ẩn tích rồi tính toán sau.
“Đúng rồi, biểu ca của ngươi tên là gì?”
Phượng Tây Trác cắn răng nói: “…Tang Trì Bội.”
“Thế tiểu thư nhà giàu mà hắn muốn dựa hơi nương tựa?”
“… Nhạc Phi Hoa.”
Trương lão cẩn thận nhớ kỹ, lại nói: “Nếu ngươi đã quyết định ở lại, phải tuân theo quy củ trên thuyền này. Tiểu thư thích yên tĩnh, bình thường nếu thấy nàng xuất hiện đi đứng nói chuyện nhất định phải nhẹ nhàng. Trên thuyền này ngoại trừ tiểu thư, những chuyện còn lại đều do Ánh Hồng cô nương, nha hoàn bên người tiểu thư định đoạt, khi nói chuyện với nàng, nhất định phải cẩn thận ổn trọng. Nàng ghét nhất người cợt nhả.”
Phượng Tây Trác gật đầu một cái.
“Trên thuyền ngoại trừ tiểu thư và Ánh Hồng cô nương, còn lại đều là nam tử, bởi vậy ngươi cũng sẽ không phải làm việc gì nặng, cho nên không cần lo lắng, chờ ta gặp tiểu thư, sẽ nghe nàng sắp xếp công việc cho ngươi.”
Phượng Tây Trác lẩm bẩm: “Phiền toái, không sắp xếp cũng được.”
“Cái gì?”
“Ý ta là, nếu không phiền, xin hãy sắp xếp sớm một chút.”
Trương lão vô cùng hài lòng với thái độ nhiệt tình làm việc của nàng, “Hai ngày nữa sẽ rời khỏi Ô Hạp, qua Ô Hạp là đến địa phận Phàn Châu, ngươi còn chưa tới Phàn Châu đúng không?”
“Tây phú Phàn Châu, thật sự là làm người ta ngóng trông.” Nhiều người giàu có, mục tiêu đánh cướp cũng nhiều.
Trương lão cười hì hì, “Ta đi nói chuyện của ngươi với tiểu thư, ngươi ở chỗ này chờ đã.”
Phượng Tây Trác mỉm cười nhìn Trương lão đi xa.
Sắp ra khỏi Tân Ung. Xem ra Nam Nguyệt Phi Hoa và Thượng Sí Bắc sẽ không xếp nàng vào phạm vi truy nã, nếu không từ lúc nàng còn đang chìm nổi ở trong nước, người truy bắt đã đến. Là Nam Nguyệt Phi Hoa niệm tình đồng nghiệp ngày xưa thả cho nàng một con ngựa, hay là có nguyên nhân khác?
Đối với người tâm tư thâm trầm mưu kế lo xa như Thượng Sí Bắc và Nam Nguyệt Phi Hoa, nàng không sợ bọn họ ra tay, khó lòng phòng bị, lại sợ bọn họ không ra tay, có ám chiêu khác.
Đang suy nghĩ miên man, phía sau có tiếng rẽ nước rào rạt. Quay đầu nhìn lại, ngay chỗ rẽ sông, ba chấm đen chậm rãi lớn dần.
Truy binh? Trong lòng Phượng Tây Trác căng thẳng, bước nhanh đi trở về trong khoang thuyền.
Trong phòng bếp, vài hán tử cao to đang cầm chảo lớn không ngừng xào nấu, thấy nàng tiến vào, cười nói: “Nhanh như vậy đã đói bụng rồi? Đến đến đến, nếm thử mấy miếng này trước.”
Phượng Tây Trác dung mạo kiều diễm, lại ‘thân thế khốn khổ’, đối với những hán tử vô gia này mà nói, không khác gì lương duyên trời ban, bởi vậy tuy rằng chỉ ở chung ngắn ngủn mấy ngày, nhưng chỉ cần có cơ hội là lập tức lấy lòng.
Phượng Tây Trác tuy hiểu được, nhưng nàng trước giờ vẫn sống theo kiểu binh đến tướng chận, nước đến đất ngăn, chỉ cần bọn họ không nói ra, nàng cũng vui vẻ giả bộ không biết, “Ôi, cá chưng!” Trong tay lập tức được nhét vào một đôi đũa, còn chưa kịp xuống tay với con cá béo múp vàng ươm, mục tiêu đã bị một bàn tay khác cướp đi.
Một nam tử vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, nói: “Đây là đồ ăn của tiểu thư.”
Độ ấm trong phòng bếp đột nhiên giảm xuống.
Ngay cả ngọn lửa trên bếp đều cháy nhỏ đi một nửa.
Hán tử đề nghị nàng nếm thử món ăn lúc trước lúng túng nói: “Mục đại ca, đồ ăn nguội rồi, không bằng cho Tiểu Phong ăn trước?”
Mục đại ca nhìn hắn, trầm giọng nói: “Là tiểu thư quan trọng hay là nàng quan trọng?”
Hán tử lập tức im tiếng không nói.
Phượng Tây Trác oán thầm: quả nhiên, họ Mộ họ Mục đều là oan gia của nàng.
“Nơi này là phòng bếp, những người không liên quan đi ra ngoài!” Mục đại ca nói xong, xoay người rời đi, không liếc nhìn nàng một cái.
Phượng Tây Trác sờ sờ mũi, đang cảm thấy vô vị muốn đi ra, dưới chân đột ngột rung lên, thân thuyền bị đâm hơi nghiêng về bên phải. Nàng vừa mới đứng vững, bên phải lại bị đâm thêm một cái nữa, thân thuyền lại nghiêng về phía trái!
Tiếng kêu sợ hãi vang đầy thuyền.
Hán tử trong phòng bếp đều lao ra ngoài, cầm đầu đúng là Mục đại ca: “Các ngươi đừng đi ra, để ta đi phía trước xem tình hình.”
Phượng Tây Trác trơ mắt nhìn hắn không coi ai ra gì đi ngang qua nàng, lần đầu tiên nếm thử tư vị bị người khác hoàn toàn xem nhẹ.
“Tiểu Phong, ngươi không sao chứ?” Nhóm hán tử lo lắng nhìn nàng.
“Ta không sao.” Nàng cười lộ ra hàm răng đều tăm tắm, lòng tự trọng được bù lại nho nhỏ. Có điều động tĩnh này… Sẽ không phải là đám người Thượng Sí Bắc thay đổi chủ ý tới bắt nàng chứ?
Beta: Linh sniper
Núi xanh hai bên bờ cao hơn trăm trượng, ngửa đầu nhìn lên, đỉnh trời lấp sau làn mây trắng. Mặt sông xanh biếc, sóng gợn lăn tăn, dãy núi trùng điệp đổ bóng xuống mặt sông như một bức tranh thủy mặc huyền bí.
Giữa bức tranh non xanh nước biếc, một chiếc thuyền lớn rộng khoảng mười bốn trượng ngược dòng chạy chậm, dương dương tự đắc.
Đuôi thuyền, một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn ghé vào lan can, nhìn phong cảnh bên bờ, một nửa gương mặt trắng nõn bị che trong chiếc khăn vải, chỉ lộ ra chiếc cằm xinh xắn.
“Tiểu Phong, thân thể đã khỏe chưa?” Trương lão vóc người vạm vỡ cười tủm tỉm đi tới.
Cô gái được gọi là Tiểu Phong chậm rãi xoay người, nở nụ cười sáng lạn nói: “Đỡ nhiều rồi!”
Trương lão nhìn nụ cười kiều diễm của nàng mà ngẩn ra, liên tục ho khan, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy ngươi định khi nào thì rời đi?”
“Rời đi?” Đôi con ngươi của cô gái chuyển động, vẻ mặt rưng rưng như chực khóc, “Từ khi ta bị biểu ca nhẫn tâm đẩy từ trên thuyền xuống, đã không có chỗ để đi nữa rồi.”
“Trời ạ!” Trương lão vừa thương cảm lại vừa căm phẫn thốt lên, “Không ngờ thiên hạ lại có kẻ vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ cả người đã kết tóc se duyên với mình!”
Tiểu Phong vội vàng nói: “Kết cũng như không kết mà thôi.”
Trương lão càng thêm đồng tình với nàng, lập tức vỗ ngực nói: “Chi bằng thế này, ta sẽ nói với tiểu thư, để ngươi tạm thời ở lại trên thuyền chúng ta, khi nào có dự định khác lại nói sau.”
Trong lòng Tiểu Phong mừng thầm, nhưng vẻ ngoài vẫn làm bộ như không, nói: “Không biết tiểu thư nhà lão có thể đồng ý hay không?
“Tiểu thư nhà ta lương thiện cả thiên hạ đều biết, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chắc chắn sẽ được.”
Thiên hạ đều biết? Tiểu Phong lại nói: “Ơn cứu mạng không thể không cảm tạ, còn chưa biết được đại danh của ân nhân.”
“Muốn tạ thì tạ tiểu thư nhà ta, nếu lúc ấy không phải tiểu thư đứng ở đầu thuyền ngâm thơ ngắm trăng, cũng sẽ không phát hiện ra ngươi chút nữa chết chìm trong nước.”
Tiểu Phong thầm nghĩ: ai biết nàng xui xẻo như vậy, ngâm mình trong nước một ngày một đêm mới gặp được một chiếc thuyền: “Thì ra là thế, ta có thể tự mình nói lời cảm tạ với tiểu thư hay không?”
“Không cần, mấy ngày gần đây tiểu thư đang chuyên chú luyện thơ từ, chỉ sợ không rảnh phân tâm.”
“Luyện thơ từ?”
“Đúng thế, lần này chúng ta đi về phía tây là vì tham gia lễ mừng sinh nhật Trưởng Tôn công tử ngày mười lăm tháng bảy. Tài trí của tiểu thư kinh diễm thiên hạ, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải bộc lộ tài năng trong Bán Nguyệt yến này.”
Tiểu Phong như đột nhiên nghĩ ra cái gì, hô nhỏ: “Chẳng lẽ tiểu thư là một trong số những vị ‘Thu Nguyệt Hải Đường Vũ Vô Hạ’ của Bách Hoa Châu?”
Trương lão ha ha cười nói: “Không ngờ ngươi còn nhỏ mà đã có chút kiến thức. Không sai, tiểu thư nhà ta đúng là Thu Nguyệt.”
“Chúng ta đang đi đến Phàn Châu?” Hai mắt nàng sáng lên.
Trương lão gật gật đầu, “Không sai, Trưởng Tôn công tử đã muốn thông báo lễ tiệc từ nửa tháng trước, nghe nói chỉ cần có thể đến Phàn Châu trong khoảng từ mười lăm tháng bảy đến mùng một tháng tám, dù có thiếp mời hay không, đều có thể trở thành khách của Trưởng Tôn gia.”
“Xa xỉ quá.”
“Cái gì?”
Tiểu Phong nghiêm túc nói: “Ý ta là Trưởng Tôn gia quả nhiên phú giáp thiên hạ*.”
*Phú giáp thiên hạ: Vô cùng giàu có.
Trương lão nói: “Có lẽ vị biểu ca kia của ngươi cũng sẽ đến, đây dù sao cũng là cơ hội tốt nhất để những người có chí trong thiên hạ bộc lộ tài năng.”
Tiểu Phong cười gượng nói: “Gặp lại không bằng hoài niệm.”
“Ngươi không cần lo lắng, ta chắc chắn đem việc này báo cho tiểu thư, đến lúc đó định nhất định có người thay ngươi trút giận!”
“Thật ra… Không trút cũng không sao cả.” Vì sao mỗi lần nàng bịa chuyện nói dối, mọi người đều tin tưởng như vậy? Lần trước Thượng Tín cũng thế, còn tìm được cả tên tri phủ háo sắc trong tưởng tượng của nàng nữa.
Tiểu Phong đương nhiên chính là người nhảy từ thuyền của Nam Nguyệt Phi Hoa xuống – Phượng Tây Trác, có điều lúc này nàng trọng thương chưa lành, lại không biết thế cục hiện tại của Tân Ung và Thụy Châu, vì thế mai danh ẩn tích rồi tính toán sau.
“Đúng rồi, biểu ca của ngươi tên là gì?”
Phượng Tây Trác cắn răng nói: “…Tang Trì Bội.”
“Thế tiểu thư nhà giàu mà hắn muốn dựa hơi nương tựa?”
“… Nhạc Phi Hoa.”
Trương lão cẩn thận nhớ kỹ, lại nói: “Nếu ngươi đã quyết định ở lại, phải tuân theo quy củ trên thuyền này. Tiểu thư thích yên tĩnh, bình thường nếu thấy nàng xuất hiện đi đứng nói chuyện nhất định phải nhẹ nhàng. Trên thuyền này ngoại trừ tiểu thư, những chuyện còn lại đều do Ánh Hồng cô nương, nha hoàn bên người tiểu thư định đoạt, khi nói chuyện với nàng, nhất định phải cẩn thận ổn trọng. Nàng ghét nhất người cợt nhả.”
Phượng Tây Trác gật đầu một cái.
“Trên thuyền ngoại trừ tiểu thư và Ánh Hồng cô nương, còn lại đều là nam tử, bởi vậy ngươi cũng sẽ không phải làm việc gì nặng, cho nên không cần lo lắng, chờ ta gặp tiểu thư, sẽ nghe nàng sắp xếp công việc cho ngươi.”
Phượng Tây Trác lẩm bẩm: “Phiền toái, không sắp xếp cũng được.”
“Cái gì?”
“Ý ta là, nếu không phiền, xin hãy sắp xếp sớm một chút.”
Trương lão vô cùng hài lòng với thái độ nhiệt tình làm việc của nàng, “Hai ngày nữa sẽ rời khỏi Ô Hạp, qua Ô Hạp là đến địa phận Phàn Châu, ngươi còn chưa tới Phàn Châu đúng không?”
“Tây phú Phàn Châu, thật sự là làm người ta ngóng trông.” Nhiều người giàu có, mục tiêu đánh cướp cũng nhiều.
Trương lão cười hì hì, “Ta đi nói chuyện của ngươi với tiểu thư, ngươi ở chỗ này chờ đã.”
Phượng Tây Trác mỉm cười nhìn Trương lão đi xa.
Sắp ra khỏi Tân Ung. Xem ra Nam Nguyệt Phi Hoa và Thượng Sí Bắc sẽ không xếp nàng vào phạm vi truy nã, nếu không từ lúc nàng còn đang chìm nổi ở trong nước, người truy bắt đã đến. Là Nam Nguyệt Phi Hoa niệm tình đồng nghiệp ngày xưa thả cho nàng một con ngựa, hay là có nguyên nhân khác?
Đối với người tâm tư thâm trầm mưu kế lo xa như Thượng Sí Bắc và Nam Nguyệt Phi Hoa, nàng không sợ bọn họ ra tay, khó lòng phòng bị, lại sợ bọn họ không ra tay, có ám chiêu khác.
Đang suy nghĩ miên man, phía sau có tiếng rẽ nước rào rạt. Quay đầu nhìn lại, ngay chỗ rẽ sông, ba chấm đen chậm rãi lớn dần.
Truy binh? Trong lòng Phượng Tây Trác căng thẳng, bước nhanh đi trở về trong khoang thuyền.
Trong phòng bếp, vài hán tử cao to đang cầm chảo lớn không ngừng xào nấu, thấy nàng tiến vào, cười nói: “Nhanh như vậy đã đói bụng rồi? Đến đến đến, nếm thử mấy miếng này trước.”
Phượng Tây Trác dung mạo kiều diễm, lại ‘thân thế khốn khổ’, đối với những hán tử vô gia này mà nói, không khác gì lương duyên trời ban, bởi vậy tuy rằng chỉ ở chung ngắn ngủn mấy ngày, nhưng chỉ cần có cơ hội là lập tức lấy lòng.
Phượng Tây Trác tuy hiểu được, nhưng nàng trước giờ vẫn sống theo kiểu binh đến tướng chận, nước đến đất ngăn, chỉ cần bọn họ không nói ra, nàng cũng vui vẻ giả bộ không biết, “Ôi, cá chưng!” Trong tay lập tức được nhét vào một đôi đũa, còn chưa kịp xuống tay với con cá béo múp vàng ươm, mục tiêu đã bị một bàn tay khác cướp đi.
Một nam tử vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, nói: “Đây là đồ ăn của tiểu thư.”
Độ ấm trong phòng bếp đột nhiên giảm xuống.
Ngay cả ngọn lửa trên bếp đều cháy nhỏ đi một nửa.
Hán tử đề nghị nàng nếm thử món ăn lúc trước lúng túng nói: “Mục đại ca, đồ ăn nguội rồi, không bằng cho Tiểu Phong ăn trước?”
Mục đại ca nhìn hắn, trầm giọng nói: “Là tiểu thư quan trọng hay là nàng quan trọng?”
Hán tử lập tức im tiếng không nói.
Phượng Tây Trác oán thầm: quả nhiên, họ Mộ họ Mục đều là oan gia của nàng.
“Nơi này là phòng bếp, những người không liên quan đi ra ngoài!” Mục đại ca nói xong, xoay người rời đi, không liếc nhìn nàng một cái.
Phượng Tây Trác sờ sờ mũi, đang cảm thấy vô vị muốn đi ra, dưới chân đột ngột rung lên, thân thuyền bị đâm hơi nghiêng về bên phải. Nàng vừa mới đứng vững, bên phải lại bị đâm thêm một cái nữa, thân thuyền lại nghiêng về phía trái!
Tiếng kêu sợ hãi vang đầy thuyền.
Hán tử trong phòng bếp đều lao ra ngoài, cầm đầu đúng là Mục đại ca: “Các ngươi đừng đi ra, để ta đi phía trước xem tình hình.”
Phượng Tây Trác trơ mắt nhìn hắn không coi ai ra gì đi ngang qua nàng, lần đầu tiên nếm thử tư vị bị người khác hoàn toàn xem nhẹ.
“Tiểu Phong, ngươi không sao chứ?” Nhóm hán tử lo lắng nhìn nàng.
“Ta không sao.” Nàng cười lộ ra hàm răng đều tăm tắm, lòng tự trọng được bù lại nho nhỏ. Có điều động tĩnh này… Sẽ không phải là đám người Thượng Sí Bắc thay đổi chủ ý tới bắt nàng chứ?
Tác giả :
Tô Tiếu