Sở Lưu Hương Hệ Liệt
Chương 22: Phơi bày mặt thật
Tiểu Phi quay về thành Tế nam với một tâm trạng nặng trĩu bi thương.
Chính mắt chàng mục kích thân hình Nhậm phu nhân rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng và chàng đã trơ mắt ra mà nhìn lớp mây sương đùn đục nuốt mất lấy người nàng, muốn cứu cũng không sao cứu kịp.
Tuy chàng nhìn thấy thật rõ ánh mắt của nhậm phu nhân trước khi chết vẫn hết sức bình thản, hết sức êm lặng, không hề gợn một chi nuối tiếc hay bi thương.
và tuy hiểu rằng, đối với một kẻ ê chề, mỏi mệt ở cuộc sống như Nhậm phu nhân, thì cái chết quả là một điều giải thoát một an nghỉ vĩnh viễn, nhưng Tiểu Phi vẫn cứ không làm sao vơi được bi ai cũng như phẩn nộ... Chàng mím chặt vành môi trong những tiếng bước nặng nề, nhất định phải tìm cho được Nam Cung Linh.
Và tìm hắn làm gì? Tiểu Phi cũng chưa biết mình sẽ phải làm gì khi tìm dược Nam Cung Linh, nhưng chàng vẫn cứ quyết tìm! *** Đêm dù đã quá khuya, nhưng trong hương đường của Cái bang, đèn đuốc vẫn sáng choang rực rỡ.
Tiểu Phi trở lại nơi đây chỉ là để cầu may, chứ tuyệt không hy vọng tìm gặp Nam Cung Linh.
Chàng chỉ mong vớ được tên đệ tử Cái bang nào đó, hỏi ra chổ Nam Cung Linh mà thôi.
Nhưng dưới ánh nến sáng choang, trên chiếc ghế bằng đàn mộc bệ vệ, rõ ràng ncl vẫn ngồi đó, ngồi im lìm như pho tượng bằng thạch cao.
Tay chống lấy cằm, mắt đăm đăm nhìn vào ánh nến bập bùng, như đang trầm tư mà cũng như đang đợi ai.
Tiểu Phi nằm trên mái nhà đối diện, nên trông thấy hắn thật dễ dàng. Trong óc chàng lập tức đánh lên một dấu hỏi to tướng:
-Hắn đang đợi ai?
Tất nhiên Bạch Ngọc Ma đã quay về đây, và tất nhiên Nam Cung Linh phải biết Thu Linh Tố đã nói chuyện riêng được cùng Tiểu Phi! Thế thì, tại sao hắn chưa trốn đi? Tại sao vẫn ngồi yên nơi đấy?
Một cái bẫy giương ra để đợi chàng chăng?... bên trong nhà phải chăng đâu đâu cũng đầy những mai phục giết người, và Nam Cung Linh đã không ngại dùng chính bản thân mình làm miếng mồi ngon để đưa chàng vào bẫy rập?
Nhưng bên trong sân nhà vẫn im lìm lặng trang, không một dạng người thấp thoáng, cũng không một dấu vết gì của hiểm nguy chết chóc. Ánh sao vẫn lung linh hắt lên những viên đá xanh nhẵn bóng ngời như mặt gương.
Nam Cung Linh chợt ngẩng đầu lên mỉm cười:
-Lưu huynh đã đến đấy chăng? Tiểu đệ đợi ở đây đã lâu! Tiểu Phi rúng động chưa kịp đáp, Nam Cung Linh đã nối lời:
-Xin Lưu huynh yên tâm, nơi đây chỉ có một mình tiểu đệ mà thôi, tuyệt không có mai phục chi hết! Tiểu Phi cười to:
-Nếu quả chẳng có mai phục, ta tất nhiên hết sức an tâm. Tất nhiên Nam Cung huynh không muốn để chuyện này kinh động đến người khác, và tất nhiên Nam Cung huynh cũng hiểu rõ, đơn độc hai ta giải quyết nhau là tốt nhất! Lồng theo âm thanh, Tiểu Phi đã lướt nhanh vào đại sảnh, ánh mắt ngời ngời nhìn thẳng vào Nam Cung Linh.
Nam Cung Linh cũng đưa tia mắt bén lạnh như mắt sói nhìn trả lại chàng... Khá lâu sau, Nam Cung Linh thở dài cất tiếng:
-Lưu huynh đã biết hết cả rồi phải không?
Tiểu Phi gật đầu, hỏi lại:
-Nam Cung huynh cũng đã biết là tôi đã biết rồi chứ?
Nam Cung Linh gật đầu điểm nhẹ nụ cười:
-Nhưng tiểu đệ vẫn chưa đi, vẫn đợi ở nơi đây, hẳn Lưu huynh rất ngạc nhiên! Tiểu Phi nhếch mép lạnh lùng:
-Nam Cung huynh không đi vì biết có đi cũng không xong! Nam Cung Linh cười to lên:
đệ không đi, vì đệ không muốn đi thế thôi! Bằng không trời đất bao la như thế kia, nơi đâu mà chẳng được?
Tiểu Phi tự kéo ghế ngồi xuống:
-Muốn đi Nam Cung huynh phải vứt bỏ tất cả, sống một cuộc đời như một kẻ bị bỏ đi, nhưng nếu bắt Nam Cung huynh vứt bỏ tất cả thanh danh quyền thế như hiện thời, đối với Nam Cung huynh thật còn thống khổ hơn cả cái chết! Nam Cung Linh cười càng thêm to:
-Lưu huynh đáng gọi là tri kỷ của tiểu đệ lắm! Hắn vụt dứt ngay tiếng cười, gằn gằn từng câu một:
-Lưu huynh đã hiểu rõ lòng dạ của đệ như thế, tất Lưu huynh cũng cần nên biết là, đệ dù chết cũng quyết chẳng bỏ những gì mà đệ đã phí cả tâm huyết suốt một đời mới đạt được, không ai có thể buộc đệ phải vứt bỏ cả! Tiểu Phi điềm nhiên hỏi:
-Nam Cung huynh nhắm có thể không vứt bỏ được à?
Nam Cung Linh vụt đứng phắt dậy lớn tiếng:
-Tại sao đệ không thể không vứt bỏ? Cho dù đệ có giết Nhậm Từ, nhưng đó cũng chẳng qua vì cha mà báo thù. "Thù cha chẳng đội trời chung", trong giang hồ ai dám nói tiểu đệ là không phải chứ?
Tiểu Phi thất thanh:
-Nam Cung huynh đã biết rõ điều bí mật đó?
Nam Cung Linh cười thảm não:
-Nhậm Từ tưởng đâu giấu được tiểu đệ, bây giờ không lẽ Lưu huynh lại cũng có ý nghĩ đó?
Tiểu Phi thở ra:
-cho dù Nam Cung huynh làm thế thật sự vì báo thù cha, cho dù người trong giang hồ chẳng ai can thiệp đến. Nhưng Cái bang đệ tử, nếu biết chính Nam Cung huynh giết chết Nhậm Từ, họ có thể để yên cho Nam Cung huynh làm Bang chủ à?
Nam Cung Linh rúng động, gieo mình nặng nề trở xuống ghế.
Câu nói của Tiểu Phi y như một nhát đao bén chích thẳng vào tim hắn.
Da mặt của Nam Cung Linh vụt co rúm lại như già đi thêm mấy tuổi, hắn gầm đầu thảm não:
-Lưu huynh, tại làm sao Lưu huynh cứ mãi bức bách tôi? Tôi nào có ý làm hại Lưu huynh đâu? Tại sao Lưu huynh cứ hay gánh lấy việc người?
Tiểu Phi lặng thinh một lúc nhếch môi cười:
-Có lẽ vì trời sinh đệ là một người hay gánh vác việc thiên hạ! Nam Cung Linh chầm chậm tiếp lời:
-Từ khi mới gặp mặt lần đầu, tiểu đệ đã xem Lưu huynh như người bạn tốt suốt đời mình, Lưu huynh còn nhớ cái lần đầu tiên chúng ta ga95p nhau là nơi nào chăng?
Tiểu Phi đáp:
-Trên triền Thái Sơn, khi đó Lổ Tề Tứ Hùng không những cướp đi số hàng hóa bảo tiêu của Song Nghĩa Tiêu Cục ở thành Kim Lăng, lại còn bắt cóc cả con gái của Tổâng tiêu đầu là Sa Thiên Nghĩa. Đệ nghe được tin ấy, vụt nổi lên cái tật hay gánh vác việc người, lập tức đến ngay Thái Sơn, không ngờ Nam Cung huynh đã đến trước đệ rồi.
Ánh mắt đang sáng quắc của chàng bỗng từ từ dịu lại, chàng nói tiếp:
-Khi đệ đến nơi, thì Nam Cung huynh đã với một đội nhục chưởng đánh trọng thương Tề Lổ Tứ Hùng rồi. Đệ thấy võ công phi phàm của Nam Cung huynh lại thêm trẻ tuổi mà hào hùng, không khỏi đem lòng mến phục. Giá như lúc ấy, nếu có ai hỏi, ai là đệ nhất thiếu niên anh hùng trong thiên hạ, đệ tất sẽ không chút trù trừ mà chỉ ngay là Nam Cung Linh! Cho đến bây giờ vành môi của Nam Cung Linh mới thoángnụ cười:
-Rồi từ đấy về sau, Lưu huynh và tôi đã trở thành đôi bạn tâm giao. Mỗi khi rảnh rỗi, đệ đến ngay thuyền của Lưu huynh ở lại đôi ngày. Lưu huynh chắc còn nhớ cái lần mà đệ họa tượng cho Tô Dung Dung... Tiểu Phi khoé môi hiện lên nụ cười:
-Cái lần đó là lần Nam Cung huynh ở lại thuyền đệ lâu nhất, luôn năm ngày hai chúng ta uống cạn tất cả những vò rượu chứa trong thuyền. Có lần đệ uống say mèm, nhào xuống biển định chụp mặt trăng, Nam Cung huynh cũng nhảy theo giúp sức. Trăng tuy không bắt được nhưng lại chụp được con rùa biển thật là to! Nam Cung Linh khoái trá cười to lên:
-Con rùa biển đó thật là một mỹ vị mà đệ chưa bao giờ thưởng thức qua, chúng ta thi tài ăn với nhau, xem ai ăn được nhiều, một con rùa to chừng ấy, thế mà bị chúng ta ăn mộtngày hết ráo. Nhưng cũng vì đó mà cả hai người bị đau bụng suốt hai ngày! Hai người nhìn nhau mà cười lên, cười thật cởi mở, hình như đã quên đi tất cả những gì ngăn cách vừa xảy ra, nhưng rồi chẳng hiểu vì sao, giọng cười của họ yếu dần... và bỗng trở thành chai cứng! Tiểu Phi lẩm bẩm như nói với chính mình:
-Những chuổi ngày ấy, quả là những chuổi ngày thật vui vẻ... lắm lúc đệ lạ lùng tự hỏi: tại sao những ngày vui bao giờ cũng rất chóng tàn?
Nam Cung Linh buồn buồn đáp:
-Chỉ cần Lưu huynh đừng phá hoại nó thì những ngày vui tươi của chúng ta vẫn còn mãi. Chỉ cần Lưu huynh đừng nói ra, thì sự bí mật kia sẽ mãi mãi nằm trong vòng bí mật không một ai biết! Tiểu Phi mím môi một lúc và thở dài:
-Trên đời nếu nói cái chi làm xiêu lòng Lưu Hương này, thì đó là tình bạn! Nam Cung Linh sáng mắt lên:
-Lưu huynh bằng lòng... bằng lòng không nói ra?
Tiểu Phi đáp thật chậm:
đệ không nói... Nam Cung Linh mừng quá ngắt ngang:
-Lưu huynh... đệ biết lắm mà! Đệ chọn Lưu huynh làm bạn không bao giờ lầm! Nhưng Tiểu Phi đã trầm giọng:
đệ không nói với điều kiện là Nam Cung huynh phải ưng thuận hai việc! Nam Cung Linh rúng động:
-Hai việc chi?
Tiểu Phi đáp rõ từng tiếng:
-Tuy Nam Cung huynh vì cha mà báo thù, nhưng thủ đoạn lý ra không nên tàn khốc như thế, càngg không nên sát hại nhiều người vô can như thế. Đệ yêu cầu Nam Cung huynh tạm thời từ chức Bang chủ, tìm một nơi thanh vắng đóng cửa sám hối. Nam Cung huynh tuổi vẫn còn rất trẻ, vẫn có thể sau này bắt đầu làm lại tương lai với tài cán như Nam Cung huynh hiện thời, sợ chi mà chẳng được?
Nam Cung Linh sắc mặt vụt tái xanh, ngửa đầu cười to:
-Lưu Hương... ha ha, người bạn thân của đệ! Kể ra Lưu huynh chưa nói huỵch tẹt là muốn giết đệ thôi, mà chỉ nói là bắt đầu làm lại tương lai sau này, nhưng sau này là chừng nào? Mười năm? Hai mươi năm?
Vị Bang chủ Cái bang vụt đứng phắt dậy, thân hình rung lên giọng nói cũng rung lên:
-Trong một đời người thử hỏi có được mấy cái hai mươi năm? Tại sao Lưu huynh lại buộc tôi phải hy sinh cái khoảng thời gian d0ẹp nhât của cuộc đời? Tại sao Lưu huynh không nói trắng ra là muốn giết tôi?
Tiểu Phi lắc đầu thở ra:
đệ chỉ muốn Nam Cung huynh chuộc lại những lỗi mình đã làm. Chỉ cần Nam Cung huynh chịu cải hóa, không cần Nam Cung huynh phải chết. Vì chết đâu phải là một phương pháp hay để cho người ta chuộc lỗi được?
Nam Cung Linh cười nhạt:
-Vậy điều kiện thứ hai của Lưu huynh thế nào? Đệ cần nghe cho biết luôn.
Tiểu Phi nghiêm giọng:
đệ chỉ cần Nam Cung huynh cho biết hắn là ai?
Nam Cung Linh nhíu mày:
-Hắn?
Tiểu Phi gật đầu:
-Hắn là kẻ giết chết Thiên Ưng Tử, giết chết Tống Cang. Hắn là kẻ mạo trang Thiên Phong Thập Tứ Lang để muốn giết chết đệ, cũng là kẻ trộm Thiên Nhất Thần Thủy nơi Thần Thủy Cung! Nam Cung Linh lại rúng động nhưng hắn ngậm miệng làm thinh.
Tiểu Phi nói tiếp:
-Tất nhiên Nam Cung huynh phải hiểu, hắn làm như thế, nhất định không phải chỉ vì giết chết Nhậm Từ thôi, mà còn dẩn theo nhiều âm mưu vĩ đại khác. Đệ không thể trơ mắt mà nhìn cái âm mưu của hắn phát triển thêm, đệ nhất định phải ngăn cản tới cùng! Nam Cung Linh nghiến chặt hai hàm răng, từng tiếng nói thoát qua hai kẽ răng rít chặt:
-Lưu huynh không làm sao ngăn cản nổi hắn, mà cũng không một ai trên đời ngăn cản nổi hắn! Tiểu Phi nói to lên:
-Cho đến giờ phút này, Nam Cung huynh vãn còn muốn giữ bí mật cho hắn sao? Nam Cung huynh cần phải hiểu: Giết chết Nhậm Từ chẳng qua là một nước cờ nằm trong âm mưu của hắn thôi. Và chính Nam Cung huynh bất quá chỉ là một công cụ để hắn lợi dụng giết chết Nhậm Từ thôi, đến lúc cần, hắn có thể giết chết Nam Cung huynh không một chút tiếc tay! Nam Cung Linh bật cười lanh lảnh:
-Hắn lợi dụng đệ? Hắn có thể giết đệ? Ha ha, ha ha! Lưu huynh có biết hắn là ai chưa?
Tiểu Phi gằn giọng:
-Vì không biết, nên đệ mới cần hỏi đến Nam Cung huynh! Khoé môi Nam Cung Linh thoáng nhếch lên lạnh lùng:
-Và Lưu huynh tưởng rằng tôi sẽ nói ra?
Tiểu Phi đôi mắt vụt quắc lên như dao bén:
-Nam Cung huynh, thật ra tôi không có ý muốn làm hại Nam Cung huynh, đừng buộc tôi phải hành động điều mà tôi không thích! Nam Cung Linh cũng đưa mắt quắc lại:
-Chính là Lưu huynh buộc tôi, chứ không phải tôi buộc Lưu huynh. Tuy tôi chưa hề có làm hại Lưu huynh, nhưng đến lúc vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ còn cách phải ra tay thôi! Tiểu Phi chậm rãi:
-Nam Cung huynh không thể ra tay được vì võ công của Nam Cung huynh không phải là đối thủ của đệ! Nam Cung Linh nhướng mắt:
-Thật vậy à?
Lồøng theo câu nói, thânhình của vị Bang chủ Cái bang vẫn không một chút nhúc nhích, nhưng tự dưng nhấc rời khỏi mặt ghế tà tà bay tới.
Và gần như cùng lúc đó, thân hình của Tiểu Phi cũng không hề thấy nhúc nhích, cũng lờ đờ nhấc lên cao... Nhưng khi cả hai đều nhớm rời khỏi mặt đất, Tiểu Phi vẫn trong tư thế ngồi, chiếc ghế tử đàn mộc nặng nề to lớn như bị dán chặt vào mông... Thân hình hai người vừa xoắn vào nhau, tiếng chưởng va chạm liên tiếp bảy lượt... Trong thoáng mắt như vó ngựa lướt qua kẻ hở đó, đôi bên đã trao nhau đúng bảy chưởng và đôi bên lập tức dang ra... Tiểu Phi vẫn với chiếc ghê dính trong người, là đà đáp nhẹ xuống đất gần như đúng vào vị trí cũ, không một chút sai lệch, bốn chiếc chân ghế như được ai nâng đặt nhẹ xuống nền gạch không một âm vang.
Nam Cung Linh cũng lộn người rơi đúng trở lên chiếc ghế của mình, nhưng khi gieo người trở xuống đã khiến chiếc ghế cứng chắc vang lên một tiếng "rắc" khô nặng, sắc mặt cũng biến sang màu tai tái.
Tuy không một ai bị thương, nhưng sự cao thấp đã phân ranh, thời gian giao thủ dù ngắn, nhưng có thể nói là đã quyết định được thế cuộc của cả vòm trời võ lâm đương kim! Trận đấu xem ra tuy nhẹ nhàng đơn giản, nhưng tính chất trọng yếu của nó, quả thật không thua bất cứ trận đấu nào trong lịch sử võ lâm từ xưa chí nay! Tiểu Phi nhẹ thở ra:
-Nam Cung huynh, không lẽ còn muốn buộc đệ phải ra tay nữa sao?
Nhưng hắn vụt đứng lên, quắc mắt:
-Lưu Hương, đừng tưởng như thế rồi đắc ý vội! Nam Cung Linh dám đợi mi ở đây, tại sao lại không có thủ đoạn khác dự sẵn chứ?
Tay vị Bang chủ Cái bang phất nhẹ lên ra dấu, từ hậu đường một tên đại hán sói đầu cổi trần trùng trục, chiều cao có hơn tám thước, vạm vỡ lầm lỳ y như con mảnh thú xồng xộc bước ra, trên tay nâng cao một chiếc ghế... *** Ánh đèn rực rỡ của sảnh đường, chiếu diệu lên một con người ngồi trơ như pho tượng gỗ, trên chiếc ghế, sắc mặt tái trắng với đôi mắt diễm kiều như hai khoảng hư vô nhìn sững ra phía trước.
Tiểu Phi giật bắn mình kêu lên:
- Dung Dung... sao Dung Dung lại ở đây?
Hình như không nghe tiếng chàng gọi, Dung Dung vẫn im lìm như pho tượng đá! Nam Cung Linh cười rợn lạnh:
-Tất nhiên là do ta mời Tô cô nương đến. Trừ ta ra, còn ai mời được nàng đi?
Tiểu Phi mím môi:
-Trên đình phong vũ nơi bờ hồ Đại Minh, bốn tên đại hán kia phải chăng do ngươi phái đến?
Nam Cung Linh gật đầu; -Phải! Tiểu Phi lại hỏi:
-Tại sao ngươi biết nàng ở đấy! Nam Cung Linh cười ha hả:
-Nắng xế hồ Đại minh, dưới trăng đợi người đẹp, Vô Hoa đại sư đã cảnh tỉnh ta bằng câu nói ấy, tất nhiên ta phải đến đó mà xem! Ta đã chính tay họa tượng cho nàng, thì tại sao ta lại không nhận ra nàng?
Tiểu Phi đã lấy lại vẻ bình tỉnh cố hửu của mình, gật gù nhếch mép:
-Vì sợ nàng đã dò ra bí mật của Thần Thủy Cung cho nên bất thần hạ độc thủ để diệt nàng. Nhưng do đâu, các ngươi lại biết nàng chưa chết?
Nam Cung Linh đắc ý cười:
-Ta biết tên thiếu niên đứng mục kích mọi việc xảy ra ở gần đấy, nên cố ý lợi dụng hắn để thuật lại sự tình cho ngươi biết. Nhưng khi ngươi trở lại đây, nét mặt không tỏ lộ chút đau thương nào. Như thế đủ thấy, Tô Dung Dung vị tất đã chết?
Cho nên, khi ngươi mượn cớ đi tiểu để trốn đi, ta không đuổi theo ngươi mà trái lại đuổi theo nàng. Vì đuổi theo ngươi không dễ, nhưng đuổi theo nàng không khó! Tiểu Phi lại gật gù:
-Hơn nữa đối với ngươi nàng không chút nghi ngờ, bằng không làm sao lọt vcào tay ngươi được?
Nam Cung Linh bật cười to:
-Nàng làm sao dám hoài nghi người bạn của Đạo Soái Lưu Hương?
Chợt nghĩ ra một điều gì, Tiểu Phi quát to lên:
-Không phải! Khi bốn tên đại hán hạ thủ nàng, thì đang lúc ngươi đưa ta lên tìm Nhậm phu nhân, chuyện này hiển nhiên do một kẻ khác chủ sử! Hắn là ai? Tại sao hắn nhận ra Dung muội?
Nam Cung Linh thoáng biến sắc, nhưng liền nói to:
-Ta đã hạ lịnh còn cần gì phải chính tay mình ra trận?
Và không để cho Tiểu Phi kịp nói gì, hắn quát lên:
để nàng xuống! Gã đại hán vóc dáng như mãnh thú kia lập tức từ từ hạ đôi tay, đặt chiếc ghế xuống đất.
Nam Cung Linh nói tiếp:
-Tại sao ngươi không hiển lộng chút sức mạnh của đôi tay, cho ông bạn của ta đây xem chơi?
Gã đại hán to con chành chiếc miệng ra cười hắc lên một tiếng, hai cánh tay lông lá xù xù vươn ra chụp vào chiếc ghế dựa đặt cạnh đấy, từ từ bóp mạnh... Rắc... rắc, rắc! Một chuổi âm thanh khô khốc nối tiếp vang lên, chiếc ghế bằng gổ đàn mộc rắn chắc qua sức bóp của hai bàn tay hắn nát thành bụi vụn.
Sức mạnh đó, quả không phải là sức mạnh của con người, mà là sức mạnh của một loại thú từ đời tiền sử! Nam Cung Linh lại cười to lên:
-Hay lắm! Bây giờ, cũng bằng đôi tay đó, ngươi đặt lên trên đầu vị cô nương này, nhưng cẩn thận đấy nhé, đừng đè bẹp mất chiếc đầu xinh xắn của nàng.
Gã đại hán y như con người máy dướ sự điều khiển của chủ nhân, hai bàn tay quả nhiên từ từ đặt lên đầu Tô Dung Dung.
Chỉ vào Tiểu Phi, Nam Cung Linh nói tiếp với gã đại hán:
-Bây giờ, ngươi giương to mắt ra mà nhìn chừng cái người này, bất luận, tay, chân, mình mẩy của hắn có chút gì động đậy, ngươi cứ đập nát vị cô nương đó ra! Tên đại hán chành chiếc miệng rộng lởm chởm răng nhọn ra cười lên khanh khách, y như được thưởng thức một trò vui thích thú.
Trái lại, Tiểu Phi cảm thấy chân tay đều lạnh ngắt, ngửa mặt thở dài:
-Nam Cung Linh, quả không ngờ ngươi có thể làm được những việc hèn hạ vô liêm sỉ đến thế này, ngươi... ngươi đã làm ta thất vọng về ngươi quá nhiều! Nam Cung Linh quay ngoắt lại rít lên:
-Thật sự lòng ta không khi nào muốn làm như thế, nhưng tại sao ngươi cứ mãi bắt buộc ta?
Tiểu Phi chớp mắt:
-Bây giờ... ngươi muốn thế nào?
Nam Cung Linh gằn gằn đáp:
-Ta muốn ngươi biết rằng, Tô Dung Dung hiện giờ nằm trong tay ta nếu ngươi muốn nàng còn sống, thì đừng bao giờ xen vào công chuyện của ta làm! Tiểu Phi trầm ngâm giây lúc, mím môi:
-Nếu ta không màng đến tính mạng của nàng và cứ xen vào việc của ngươi thì sao?
Nam Cung Linh ngoảnh nhìn sang phía Tô Dung Dung nhếch môi như thách đố:
-Ta dám quyết chắc là con người của Lưu Hương không bao giờ như thế cả! Tiểu Phi liếm mép:
-Và như thế thì... thì phải chăng ngươi giữ Tô Dung Dung mãi ở nơi đây?
Nam Cung Linh đáp:
- Dù bất cứ nơi nào, ta cũng có thể luôn luôn cho ngươi biết tin là nàng vẫn còn sống được chứ?
Tiểu Phi nói thật chậm:
-Nhưng ta vẫn còn sống, khi ta vẫn còn sống, các ngươi không làm sao yên tâm, cho nên dù bây giờ ta có ưng thuận, các ngươi cũng quyết dồn ta vào tử địa như thường, có phải thế không?
Nét mặt của Nam Cung Linh càng lúc càng nặng xuống:
đó là vấn đề khác, sự sống chết của ngươi không liên quan gì đến sự sống chết của nàng. Nếu như ngươi muốn nàng còn sống ngay bây giờ phải hứa một tiếng bằng lòng! Tiểu Phi không đáp ngay câu hỏi:
-Sau khi ta chết rồi, ngươi vẫn giết nàng như thường! Nam Cung Linh cười nửa mép:
-Ngươi chết rồi, thì nàng chết hay sống, không còn thành vấn đề với ngươi nữa.
Nhưng ngay bây giờ, ngươi vẫn còn sống tất nhiên ngươi không nỡ nhìn nàng phải chết. Như thế cũng quá đủ rồi! Tiểu Phi cười buồn:
-Một hòa ước không công bình chút nào cả! Nam Cung Linh buông tiếng cười to:
-Trong giờ phút này, ngươi còn hy vọng gì một hòa ước công bình chứ? Huống hồ, trước khi ngươi chưa chết, còn thiếu gì cơ hội để cứu nàng ra?
Ánh mắt của Tiểu Phi cứ chằm chặp nhìn về phía Tô Dung Dung, đầu ngón tay đã bất giác run run.
Giá như có ai bảo lả Tiểu Phi cũng biết phát run, chắc trên đời không một người nào chịu tin là thật! Nam Cung Linh lại cười to:
đạo Soái Lưu Hương, ta đã nhìn thấy tim đen của ngươi rồi, ta biết thế nào là ngươi cũng phải ưng thuận, không còn can đảm đâu để mà lựa chọn! Tiểu Phi hình như liếc thật nhanh ra ngoài phía cửa sổ, và nhè nhẹ thở dài:
-Nam Cung Linh, ngươi đã làm ta quá thất vọng và rất có thể ta cũng sẽ làm cho ngươi phải thất vọng lại! Một tiếng véo đột nhiên vang lên, kẹp theo một đạo ô quang cuồn cuộn như con độc xà bắn thẳng vào yết hầu của gã đại hán to con.
Gã đại hán rống oên như thú dữ bị thương, hai tay chới với đưa lên... Hai cánh tay gã mới vừa nhấc lên, Tiểu Phi đã như một trận gió nhẹ lướt tới, đẩy nhanh Tô Dung Dung cả người lẩn ghê ra xa.
Nam Cung Linh cả kinh, định phóng tới cứu vãn tình thế, nhưng một đạo kiếm quang lạnh toát đã như một sợi rào thép chọn lấy lối đi của hắn.
Tiểu Phi đẩy Tô Dung Dung đến cuối góc nhà, mới thở phào một hơi, mỉm cười lẩm bẩm:
-Hắc Trân Châu, Nhất Điểm Hồng! Ta quen được nhị vị quả là một điều may mắn cho ta!
Chính mắt chàng mục kích thân hình Nhậm phu nhân rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng và chàng đã trơ mắt ra mà nhìn lớp mây sương đùn đục nuốt mất lấy người nàng, muốn cứu cũng không sao cứu kịp.
Tuy chàng nhìn thấy thật rõ ánh mắt của nhậm phu nhân trước khi chết vẫn hết sức bình thản, hết sức êm lặng, không hề gợn một chi nuối tiếc hay bi thương.
và tuy hiểu rằng, đối với một kẻ ê chề, mỏi mệt ở cuộc sống như Nhậm phu nhân, thì cái chết quả là một điều giải thoát một an nghỉ vĩnh viễn, nhưng Tiểu Phi vẫn cứ không làm sao vơi được bi ai cũng như phẩn nộ... Chàng mím chặt vành môi trong những tiếng bước nặng nề, nhất định phải tìm cho được Nam Cung Linh.
Và tìm hắn làm gì? Tiểu Phi cũng chưa biết mình sẽ phải làm gì khi tìm dược Nam Cung Linh, nhưng chàng vẫn cứ quyết tìm! *** Đêm dù đã quá khuya, nhưng trong hương đường của Cái bang, đèn đuốc vẫn sáng choang rực rỡ.
Tiểu Phi trở lại nơi đây chỉ là để cầu may, chứ tuyệt không hy vọng tìm gặp Nam Cung Linh.
Chàng chỉ mong vớ được tên đệ tử Cái bang nào đó, hỏi ra chổ Nam Cung Linh mà thôi.
Nhưng dưới ánh nến sáng choang, trên chiếc ghế bằng đàn mộc bệ vệ, rõ ràng ncl vẫn ngồi đó, ngồi im lìm như pho tượng bằng thạch cao.
Tay chống lấy cằm, mắt đăm đăm nhìn vào ánh nến bập bùng, như đang trầm tư mà cũng như đang đợi ai.
Tiểu Phi nằm trên mái nhà đối diện, nên trông thấy hắn thật dễ dàng. Trong óc chàng lập tức đánh lên một dấu hỏi to tướng:
-Hắn đang đợi ai?
Tất nhiên Bạch Ngọc Ma đã quay về đây, và tất nhiên Nam Cung Linh phải biết Thu Linh Tố đã nói chuyện riêng được cùng Tiểu Phi! Thế thì, tại sao hắn chưa trốn đi? Tại sao vẫn ngồi yên nơi đấy?
Một cái bẫy giương ra để đợi chàng chăng?... bên trong nhà phải chăng đâu đâu cũng đầy những mai phục giết người, và Nam Cung Linh đã không ngại dùng chính bản thân mình làm miếng mồi ngon để đưa chàng vào bẫy rập?
Nhưng bên trong sân nhà vẫn im lìm lặng trang, không một dạng người thấp thoáng, cũng không một dấu vết gì của hiểm nguy chết chóc. Ánh sao vẫn lung linh hắt lên những viên đá xanh nhẵn bóng ngời như mặt gương.
Nam Cung Linh chợt ngẩng đầu lên mỉm cười:
-Lưu huynh đã đến đấy chăng? Tiểu đệ đợi ở đây đã lâu! Tiểu Phi rúng động chưa kịp đáp, Nam Cung Linh đã nối lời:
-Xin Lưu huynh yên tâm, nơi đây chỉ có một mình tiểu đệ mà thôi, tuyệt không có mai phục chi hết! Tiểu Phi cười to:
-Nếu quả chẳng có mai phục, ta tất nhiên hết sức an tâm. Tất nhiên Nam Cung huynh không muốn để chuyện này kinh động đến người khác, và tất nhiên Nam Cung huynh cũng hiểu rõ, đơn độc hai ta giải quyết nhau là tốt nhất! Lồng theo âm thanh, Tiểu Phi đã lướt nhanh vào đại sảnh, ánh mắt ngời ngời nhìn thẳng vào Nam Cung Linh.
Nam Cung Linh cũng đưa tia mắt bén lạnh như mắt sói nhìn trả lại chàng... Khá lâu sau, Nam Cung Linh thở dài cất tiếng:
-Lưu huynh đã biết hết cả rồi phải không?
Tiểu Phi gật đầu, hỏi lại:
-Nam Cung huynh cũng đã biết là tôi đã biết rồi chứ?
Nam Cung Linh gật đầu điểm nhẹ nụ cười:
-Nhưng tiểu đệ vẫn chưa đi, vẫn đợi ở nơi đây, hẳn Lưu huynh rất ngạc nhiên! Tiểu Phi nhếch mép lạnh lùng:
-Nam Cung huynh không đi vì biết có đi cũng không xong! Nam Cung Linh cười to lên:
đệ không đi, vì đệ không muốn đi thế thôi! Bằng không trời đất bao la như thế kia, nơi đâu mà chẳng được?
Tiểu Phi tự kéo ghế ngồi xuống:
-Muốn đi Nam Cung huynh phải vứt bỏ tất cả, sống một cuộc đời như một kẻ bị bỏ đi, nhưng nếu bắt Nam Cung huynh vứt bỏ tất cả thanh danh quyền thế như hiện thời, đối với Nam Cung huynh thật còn thống khổ hơn cả cái chết! Nam Cung Linh cười càng thêm to:
-Lưu huynh đáng gọi là tri kỷ của tiểu đệ lắm! Hắn vụt dứt ngay tiếng cười, gằn gằn từng câu một:
-Lưu huynh đã hiểu rõ lòng dạ của đệ như thế, tất Lưu huynh cũng cần nên biết là, đệ dù chết cũng quyết chẳng bỏ những gì mà đệ đã phí cả tâm huyết suốt một đời mới đạt được, không ai có thể buộc đệ phải vứt bỏ cả! Tiểu Phi điềm nhiên hỏi:
-Nam Cung huynh nhắm có thể không vứt bỏ được à?
Nam Cung Linh vụt đứng phắt dậy lớn tiếng:
-Tại sao đệ không thể không vứt bỏ? Cho dù đệ có giết Nhậm Từ, nhưng đó cũng chẳng qua vì cha mà báo thù. "Thù cha chẳng đội trời chung", trong giang hồ ai dám nói tiểu đệ là không phải chứ?
Tiểu Phi thất thanh:
-Nam Cung huynh đã biết rõ điều bí mật đó?
Nam Cung Linh cười thảm não:
-Nhậm Từ tưởng đâu giấu được tiểu đệ, bây giờ không lẽ Lưu huynh lại cũng có ý nghĩ đó?
Tiểu Phi thở ra:
-cho dù Nam Cung huynh làm thế thật sự vì báo thù cha, cho dù người trong giang hồ chẳng ai can thiệp đến. Nhưng Cái bang đệ tử, nếu biết chính Nam Cung huynh giết chết Nhậm Từ, họ có thể để yên cho Nam Cung huynh làm Bang chủ à?
Nam Cung Linh rúng động, gieo mình nặng nề trở xuống ghế.
Câu nói của Tiểu Phi y như một nhát đao bén chích thẳng vào tim hắn.
Da mặt của Nam Cung Linh vụt co rúm lại như già đi thêm mấy tuổi, hắn gầm đầu thảm não:
-Lưu huynh, tại làm sao Lưu huynh cứ mãi bức bách tôi? Tôi nào có ý làm hại Lưu huynh đâu? Tại sao Lưu huynh cứ hay gánh lấy việc người?
Tiểu Phi lặng thinh một lúc nhếch môi cười:
-Có lẽ vì trời sinh đệ là một người hay gánh vác việc thiên hạ! Nam Cung Linh chầm chậm tiếp lời:
-Từ khi mới gặp mặt lần đầu, tiểu đệ đã xem Lưu huynh như người bạn tốt suốt đời mình, Lưu huynh còn nhớ cái lần đầu tiên chúng ta ga95p nhau là nơi nào chăng?
Tiểu Phi đáp:
-Trên triền Thái Sơn, khi đó Lổ Tề Tứ Hùng không những cướp đi số hàng hóa bảo tiêu của Song Nghĩa Tiêu Cục ở thành Kim Lăng, lại còn bắt cóc cả con gái của Tổâng tiêu đầu là Sa Thiên Nghĩa. Đệ nghe được tin ấy, vụt nổi lên cái tật hay gánh vác việc người, lập tức đến ngay Thái Sơn, không ngờ Nam Cung huynh đã đến trước đệ rồi.
Ánh mắt đang sáng quắc của chàng bỗng từ từ dịu lại, chàng nói tiếp:
-Khi đệ đến nơi, thì Nam Cung huynh đã với một đội nhục chưởng đánh trọng thương Tề Lổ Tứ Hùng rồi. Đệ thấy võ công phi phàm của Nam Cung huynh lại thêm trẻ tuổi mà hào hùng, không khỏi đem lòng mến phục. Giá như lúc ấy, nếu có ai hỏi, ai là đệ nhất thiếu niên anh hùng trong thiên hạ, đệ tất sẽ không chút trù trừ mà chỉ ngay là Nam Cung Linh! Cho đến bây giờ vành môi của Nam Cung Linh mới thoángnụ cười:
-Rồi từ đấy về sau, Lưu huynh và tôi đã trở thành đôi bạn tâm giao. Mỗi khi rảnh rỗi, đệ đến ngay thuyền của Lưu huynh ở lại đôi ngày. Lưu huynh chắc còn nhớ cái lần mà đệ họa tượng cho Tô Dung Dung... Tiểu Phi khoé môi hiện lên nụ cười:
-Cái lần đó là lần Nam Cung huynh ở lại thuyền đệ lâu nhất, luôn năm ngày hai chúng ta uống cạn tất cả những vò rượu chứa trong thuyền. Có lần đệ uống say mèm, nhào xuống biển định chụp mặt trăng, Nam Cung huynh cũng nhảy theo giúp sức. Trăng tuy không bắt được nhưng lại chụp được con rùa biển thật là to! Nam Cung Linh khoái trá cười to lên:
-Con rùa biển đó thật là một mỹ vị mà đệ chưa bao giờ thưởng thức qua, chúng ta thi tài ăn với nhau, xem ai ăn được nhiều, một con rùa to chừng ấy, thế mà bị chúng ta ăn mộtngày hết ráo. Nhưng cũng vì đó mà cả hai người bị đau bụng suốt hai ngày! Hai người nhìn nhau mà cười lên, cười thật cởi mở, hình như đã quên đi tất cả những gì ngăn cách vừa xảy ra, nhưng rồi chẳng hiểu vì sao, giọng cười của họ yếu dần... và bỗng trở thành chai cứng! Tiểu Phi lẩm bẩm như nói với chính mình:
-Những chuổi ngày ấy, quả là những chuổi ngày thật vui vẻ... lắm lúc đệ lạ lùng tự hỏi: tại sao những ngày vui bao giờ cũng rất chóng tàn?
Nam Cung Linh buồn buồn đáp:
-Chỉ cần Lưu huynh đừng phá hoại nó thì những ngày vui tươi của chúng ta vẫn còn mãi. Chỉ cần Lưu huynh đừng nói ra, thì sự bí mật kia sẽ mãi mãi nằm trong vòng bí mật không một ai biết! Tiểu Phi mím môi một lúc và thở dài:
-Trên đời nếu nói cái chi làm xiêu lòng Lưu Hương này, thì đó là tình bạn! Nam Cung Linh sáng mắt lên:
-Lưu huynh bằng lòng... bằng lòng không nói ra?
Tiểu Phi đáp thật chậm:
đệ không nói... Nam Cung Linh mừng quá ngắt ngang:
-Lưu huynh... đệ biết lắm mà! Đệ chọn Lưu huynh làm bạn không bao giờ lầm! Nhưng Tiểu Phi đã trầm giọng:
đệ không nói với điều kiện là Nam Cung huynh phải ưng thuận hai việc! Nam Cung Linh rúng động:
-Hai việc chi?
Tiểu Phi đáp rõ từng tiếng:
-Tuy Nam Cung huynh vì cha mà báo thù, nhưng thủ đoạn lý ra không nên tàn khốc như thế, càngg không nên sát hại nhiều người vô can như thế. Đệ yêu cầu Nam Cung huynh tạm thời từ chức Bang chủ, tìm một nơi thanh vắng đóng cửa sám hối. Nam Cung huynh tuổi vẫn còn rất trẻ, vẫn có thể sau này bắt đầu làm lại tương lai với tài cán như Nam Cung huynh hiện thời, sợ chi mà chẳng được?
Nam Cung Linh sắc mặt vụt tái xanh, ngửa đầu cười to:
-Lưu Hương... ha ha, người bạn thân của đệ! Kể ra Lưu huynh chưa nói huỵch tẹt là muốn giết đệ thôi, mà chỉ nói là bắt đầu làm lại tương lai sau này, nhưng sau này là chừng nào? Mười năm? Hai mươi năm?
Vị Bang chủ Cái bang vụt đứng phắt dậy, thân hình rung lên giọng nói cũng rung lên:
-Trong một đời người thử hỏi có được mấy cái hai mươi năm? Tại sao Lưu huynh lại buộc tôi phải hy sinh cái khoảng thời gian d0ẹp nhât của cuộc đời? Tại sao Lưu huynh không nói trắng ra là muốn giết tôi?
Tiểu Phi lắc đầu thở ra:
đệ chỉ muốn Nam Cung huynh chuộc lại những lỗi mình đã làm. Chỉ cần Nam Cung huynh chịu cải hóa, không cần Nam Cung huynh phải chết. Vì chết đâu phải là một phương pháp hay để cho người ta chuộc lỗi được?
Nam Cung Linh cười nhạt:
-Vậy điều kiện thứ hai của Lưu huynh thế nào? Đệ cần nghe cho biết luôn.
Tiểu Phi nghiêm giọng:
đệ chỉ cần Nam Cung huynh cho biết hắn là ai?
Nam Cung Linh nhíu mày:
-Hắn?
Tiểu Phi gật đầu:
-Hắn là kẻ giết chết Thiên Ưng Tử, giết chết Tống Cang. Hắn là kẻ mạo trang Thiên Phong Thập Tứ Lang để muốn giết chết đệ, cũng là kẻ trộm Thiên Nhất Thần Thủy nơi Thần Thủy Cung! Nam Cung Linh lại rúng động nhưng hắn ngậm miệng làm thinh.
Tiểu Phi nói tiếp:
-Tất nhiên Nam Cung huynh phải hiểu, hắn làm như thế, nhất định không phải chỉ vì giết chết Nhậm Từ thôi, mà còn dẩn theo nhiều âm mưu vĩ đại khác. Đệ không thể trơ mắt mà nhìn cái âm mưu của hắn phát triển thêm, đệ nhất định phải ngăn cản tới cùng! Nam Cung Linh nghiến chặt hai hàm răng, từng tiếng nói thoát qua hai kẽ răng rít chặt:
-Lưu huynh không làm sao ngăn cản nổi hắn, mà cũng không một ai trên đời ngăn cản nổi hắn! Tiểu Phi nói to lên:
-Cho đến giờ phút này, Nam Cung huynh vãn còn muốn giữ bí mật cho hắn sao? Nam Cung huynh cần phải hiểu: Giết chết Nhậm Từ chẳng qua là một nước cờ nằm trong âm mưu của hắn thôi. Và chính Nam Cung huynh bất quá chỉ là một công cụ để hắn lợi dụng giết chết Nhậm Từ thôi, đến lúc cần, hắn có thể giết chết Nam Cung huynh không một chút tiếc tay! Nam Cung Linh bật cười lanh lảnh:
-Hắn lợi dụng đệ? Hắn có thể giết đệ? Ha ha, ha ha! Lưu huynh có biết hắn là ai chưa?
Tiểu Phi gằn giọng:
-Vì không biết, nên đệ mới cần hỏi đến Nam Cung huynh! Khoé môi Nam Cung Linh thoáng nhếch lên lạnh lùng:
-Và Lưu huynh tưởng rằng tôi sẽ nói ra?
Tiểu Phi đôi mắt vụt quắc lên như dao bén:
-Nam Cung huynh, thật ra tôi không có ý muốn làm hại Nam Cung huynh, đừng buộc tôi phải hành động điều mà tôi không thích! Nam Cung Linh cũng đưa mắt quắc lại:
-Chính là Lưu huynh buộc tôi, chứ không phải tôi buộc Lưu huynh. Tuy tôi chưa hề có làm hại Lưu huynh, nhưng đến lúc vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ còn cách phải ra tay thôi! Tiểu Phi chậm rãi:
-Nam Cung huynh không thể ra tay được vì võ công của Nam Cung huynh không phải là đối thủ của đệ! Nam Cung Linh nhướng mắt:
-Thật vậy à?
Lồøng theo câu nói, thânhình của vị Bang chủ Cái bang vẫn không một chút nhúc nhích, nhưng tự dưng nhấc rời khỏi mặt ghế tà tà bay tới.
Và gần như cùng lúc đó, thân hình của Tiểu Phi cũng không hề thấy nhúc nhích, cũng lờ đờ nhấc lên cao... Nhưng khi cả hai đều nhớm rời khỏi mặt đất, Tiểu Phi vẫn trong tư thế ngồi, chiếc ghế tử đàn mộc nặng nề to lớn như bị dán chặt vào mông... Thân hình hai người vừa xoắn vào nhau, tiếng chưởng va chạm liên tiếp bảy lượt... Trong thoáng mắt như vó ngựa lướt qua kẻ hở đó, đôi bên đã trao nhau đúng bảy chưởng và đôi bên lập tức dang ra... Tiểu Phi vẫn với chiếc ghê dính trong người, là đà đáp nhẹ xuống đất gần như đúng vào vị trí cũ, không một chút sai lệch, bốn chiếc chân ghế như được ai nâng đặt nhẹ xuống nền gạch không một âm vang.
Nam Cung Linh cũng lộn người rơi đúng trở lên chiếc ghế của mình, nhưng khi gieo người trở xuống đã khiến chiếc ghế cứng chắc vang lên một tiếng "rắc" khô nặng, sắc mặt cũng biến sang màu tai tái.
Tuy không một ai bị thương, nhưng sự cao thấp đã phân ranh, thời gian giao thủ dù ngắn, nhưng có thể nói là đã quyết định được thế cuộc của cả vòm trời võ lâm đương kim! Trận đấu xem ra tuy nhẹ nhàng đơn giản, nhưng tính chất trọng yếu của nó, quả thật không thua bất cứ trận đấu nào trong lịch sử võ lâm từ xưa chí nay! Tiểu Phi nhẹ thở ra:
-Nam Cung huynh, không lẽ còn muốn buộc đệ phải ra tay nữa sao?
Nhưng hắn vụt đứng lên, quắc mắt:
-Lưu Hương, đừng tưởng như thế rồi đắc ý vội! Nam Cung Linh dám đợi mi ở đây, tại sao lại không có thủ đoạn khác dự sẵn chứ?
Tay vị Bang chủ Cái bang phất nhẹ lên ra dấu, từ hậu đường một tên đại hán sói đầu cổi trần trùng trục, chiều cao có hơn tám thước, vạm vỡ lầm lỳ y như con mảnh thú xồng xộc bước ra, trên tay nâng cao một chiếc ghế... *** Ánh đèn rực rỡ của sảnh đường, chiếu diệu lên một con người ngồi trơ như pho tượng gỗ, trên chiếc ghế, sắc mặt tái trắng với đôi mắt diễm kiều như hai khoảng hư vô nhìn sững ra phía trước.
Tiểu Phi giật bắn mình kêu lên:
- Dung Dung... sao Dung Dung lại ở đây?
Hình như không nghe tiếng chàng gọi, Dung Dung vẫn im lìm như pho tượng đá! Nam Cung Linh cười rợn lạnh:
-Tất nhiên là do ta mời Tô cô nương đến. Trừ ta ra, còn ai mời được nàng đi?
Tiểu Phi mím môi:
-Trên đình phong vũ nơi bờ hồ Đại Minh, bốn tên đại hán kia phải chăng do ngươi phái đến?
Nam Cung Linh gật đầu; -Phải! Tiểu Phi lại hỏi:
-Tại sao ngươi biết nàng ở đấy! Nam Cung Linh cười ha hả:
-Nắng xế hồ Đại minh, dưới trăng đợi người đẹp, Vô Hoa đại sư đã cảnh tỉnh ta bằng câu nói ấy, tất nhiên ta phải đến đó mà xem! Ta đã chính tay họa tượng cho nàng, thì tại sao ta lại không nhận ra nàng?
Tiểu Phi đã lấy lại vẻ bình tỉnh cố hửu của mình, gật gù nhếch mép:
-Vì sợ nàng đã dò ra bí mật của Thần Thủy Cung cho nên bất thần hạ độc thủ để diệt nàng. Nhưng do đâu, các ngươi lại biết nàng chưa chết?
Nam Cung Linh đắc ý cười:
-Ta biết tên thiếu niên đứng mục kích mọi việc xảy ra ở gần đấy, nên cố ý lợi dụng hắn để thuật lại sự tình cho ngươi biết. Nhưng khi ngươi trở lại đây, nét mặt không tỏ lộ chút đau thương nào. Như thế đủ thấy, Tô Dung Dung vị tất đã chết?
Cho nên, khi ngươi mượn cớ đi tiểu để trốn đi, ta không đuổi theo ngươi mà trái lại đuổi theo nàng. Vì đuổi theo ngươi không dễ, nhưng đuổi theo nàng không khó! Tiểu Phi lại gật gù:
-Hơn nữa đối với ngươi nàng không chút nghi ngờ, bằng không làm sao lọt vcào tay ngươi được?
Nam Cung Linh bật cười to:
-Nàng làm sao dám hoài nghi người bạn của Đạo Soái Lưu Hương?
Chợt nghĩ ra một điều gì, Tiểu Phi quát to lên:
-Không phải! Khi bốn tên đại hán hạ thủ nàng, thì đang lúc ngươi đưa ta lên tìm Nhậm phu nhân, chuyện này hiển nhiên do một kẻ khác chủ sử! Hắn là ai? Tại sao hắn nhận ra Dung muội?
Nam Cung Linh thoáng biến sắc, nhưng liền nói to:
-Ta đã hạ lịnh còn cần gì phải chính tay mình ra trận?
Và không để cho Tiểu Phi kịp nói gì, hắn quát lên:
để nàng xuống! Gã đại hán vóc dáng như mãnh thú kia lập tức từ từ hạ đôi tay, đặt chiếc ghế xuống đất.
Nam Cung Linh nói tiếp:
-Tại sao ngươi không hiển lộng chút sức mạnh của đôi tay, cho ông bạn của ta đây xem chơi?
Gã đại hán to con chành chiếc miệng ra cười hắc lên một tiếng, hai cánh tay lông lá xù xù vươn ra chụp vào chiếc ghế dựa đặt cạnh đấy, từ từ bóp mạnh... Rắc... rắc, rắc! Một chuổi âm thanh khô khốc nối tiếp vang lên, chiếc ghế bằng gổ đàn mộc rắn chắc qua sức bóp của hai bàn tay hắn nát thành bụi vụn.
Sức mạnh đó, quả không phải là sức mạnh của con người, mà là sức mạnh của một loại thú từ đời tiền sử! Nam Cung Linh lại cười to lên:
-Hay lắm! Bây giờ, cũng bằng đôi tay đó, ngươi đặt lên trên đầu vị cô nương này, nhưng cẩn thận đấy nhé, đừng đè bẹp mất chiếc đầu xinh xắn của nàng.
Gã đại hán y như con người máy dướ sự điều khiển của chủ nhân, hai bàn tay quả nhiên từ từ đặt lên đầu Tô Dung Dung.
Chỉ vào Tiểu Phi, Nam Cung Linh nói tiếp với gã đại hán:
-Bây giờ, ngươi giương to mắt ra mà nhìn chừng cái người này, bất luận, tay, chân, mình mẩy của hắn có chút gì động đậy, ngươi cứ đập nát vị cô nương đó ra! Tên đại hán chành chiếc miệng rộng lởm chởm răng nhọn ra cười lên khanh khách, y như được thưởng thức một trò vui thích thú.
Trái lại, Tiểu Phi cảm thấy chân tay đều lạnh ngắt, ngửa mặt thở dài:
-Nam Cung Linh, quả không ngờ ngươi có thể làm được những việc hèn hạ vô liêm sỉ đến thế này, ngươi... ngươi đã làm ta thất vọng về ngươi quá nhiều! Nam Cung Linh quay ngoắt lại rít lên:
-Thật sự lòng ta không khi nào muốn làm như thế, nhưng tại sao ngươi cứ mãi bắt buộc ta?
Tiểu Phi chớp mắt:
-Bây giờ... ngươi muốn thế nào?
Nam Cung Linh gằn gằn đáp:
-Ta muốn ngươi biết rằng, Tô Dung Dung hiện giờ nằm trong tay ta nếu ngươi muốn nàng còn sống, thì đừng bao giờ xen vào công chuyện của ta làm! Tiểu Phi trầm ngâm giây lúc, mím môi:
-Nếu ta không màng đến tính mạng của nàng và cứ xen vào việc của ngươi thì sao?
Nam Cung Linh ngoảnh nhìn sang phía Tô Dung Dung nhếch môi như thách đố:
-Ta dám quyết chắc là con người của Lưu Hương không bao giờ như thế cả! Tiểu Phi liếm mép:
-Và như thế thì... thì phải chăng ngươi giữ Tô Dung Dung mãi ở nơi đây?
Nam Cung Linh đáp:
- Dù bất cứ nơi nào, ta cũng có thể luôn luôn cho ngươi biết tin là nàng vẫn còn sống được chứ?
Tiểu Phi nói thật chậm:
-Nhưng ta vẫn còn sống, khi ta vẫn còn sống, các ngươi không làm sao yên tâm, cho nên dù bây giờ ta có ưng thuận, các ngươi cũng quyết dồn ta vào tử địa như thường, có phải thế không?
Nét mặt của Nam Cung Linh càng lúc càng nặng xuống:
đó là vấn đề khác, sự sống chết của ngươi không liên quan gì đến sự sống chết của nàng. Nếu như ngươi muốn nàng còn sống ngay bây giờ phải hứa một tiếng bằng lòng! Tiểu Phi không đáp ngay câu hỏi:
-Sau khi ta chết rồi, ngươi vẫn giết nàng như thường! Nam Cung Linh cười nửa mép:
-Ngươi chết rồi, thì nàng chết hay sống, không còn thành vấn đề với ngươi nữa.
Nhưng ngay bây giờ, ngươi vẫn còn sống tất nhiên ngươi không nỡ nhìn nàng phải chết. Như thế cũng quá đủ rồi! Tiểu Phi cười buồn:
-Một hòa ước không công bình chút nào cả! Nam Cung Linh buông tiếng cười to:
-Trong giờ phút này, ngươi còn hy vọng gì một hòa ước công bình chứ? Huống hồ, trước khi ngươi chưa chết, còn thiếu gì cơ hội để cứu nàng ra?
Ánh mắt của Tiểu Phi cứ chằm chặp nhìn về phía Tô Dung Dung, đầu ngón tay đã bất giác run run.
Giá như có ai bảo lả Tiểu Phi cũng biết phát run, chắc trên đời không một người nào chịu tin là thật! Nam Cung Linh lại cười to:
đạo Soái Lưu Hương, ta đã nhìn thấy tim đen của ngươi rồi, ta biết thế nào là ngươi cũng phải ưng thuận, không còn can đảm đâu để mà lựa chọn! Tiểu Phi hình như liếc thật nhanh ra ngoài phía cửa sổ, và nhè nhẹ thở dài:
-Nam Cung Linh, ngươi đã làm ta quá thất vọng và rất có thể ta cũng sẽ làm cho ngươi phải thất vọng lại! Một tiếng véo đột nhiên vang lên, kẹp theo một đạo ô quang cuồn cuộn như con độc xà bắn thẳng vào yết hầu của gã đại hán to con.
Gã đại hán rống oên như thú dữ bị thương, hai tay chới với đưa lên... Hai cánh tay gã mới vừa nhấc lên, Tiểu Phi đã như một trận gió nhẹ lướt tới, đẩy nhanh Tô Dung Dung cả người lẩn ghê ra xa.
Nam Cung Linh cả kinh, định phóng tới cứu vãn tình thế, nhưng một đạo kiếm quang lạnh toát đã như một sợi rào thép chọn lấy lối đi của hắn.
Tiểu Phi đẩy Tô Dung Dung đến cuối góc nhà, mới thở phào một hơi, mỉm cười lẩm bẩm:
-Hắc Trân Châu, Nhất Điểm Hồng! Ta quen được nhị vị quả là một điều may mắn cho ta!
Tác giả :
Cổ Long