Sơ Hạ Trong Tôi
Chương 5
Lúc ra khỏi cửa chính của Diệu Tinh, Kỷ Sơ Hạ quả thật không xem những lời châm chọc khiêu khích của đại diện Trần là chuyện gì to tát, ở đâu mà không phải lăn lộn, dù sao cũng sẽ không bị người đại diện kỳ ba đàn áp hơn nữa, nhưng rất nhanh sau đó, cậu phát hiện sự tình nằm ngoài dự đoán của bản thân.
Hơn nửa năm này, ngoài trừ Đông Hoàng còn có ba, bốn công ty tiếp xúc với Kỷ Sơ Hạ, thậm chỉ còn có hai công ty đã bàn bạc kỹ càng, đãi ngộ đều tốt hơn Diệu Tinh rất nhiều. Nhưng hiện tại, Kỷ Sơ Hạ liên hệ với hai công ty kia đều bị khách sáo hoặc quanh co lòng vòng bày tỏ, hiện tại công ty không có kế hoạch ký thêm người mời, không khách sáo thì trực tiếp cúp điện thoại của cậu.
Đã một tháng trôi qua, Kỷ Sơ Hạ chạy ngược chạy xuôi, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được ông chủ mới, mắt thấy con số tài khoản ngày một giảm đi, nói không sốt ruột thì đúng là giả.
Bác sĩ nói cẳng chân bị gãy của cậu cần nghỉ ngơi ít nhất ba tháng, nhưng hơn một tháng nay cậu không thể đợi được cắt bỏ thạch cao, ném xe lăn, chạy đi tìm một phó đạo diễn cậu có quan hệ không tồi.
Đặng Thiên Nghiệp là một đạo diễn nhỏ không có tiếng tăm gì, lăn lộn mãi vẫn không nổi tiếng, chỉ có thể đi theo làm phụ tá cho những đạo diễn tên tưởi, mấy năm trước Kỷ Sơ Hạ gia nhập một đoàn phim quen được hắn, xem như là người duy nhất trong cái vòng lẩn quẩn này thật tình kết giao bạn bè với cậu. Mấy tháng nay Đặng Thiên Nghiệp đến nơi khác quay phim, Kỷ Sơ Hạ xảy ra chuyện, hắn cũng chỉ có thể gọi vài cuộc điện thoại ân cần hỏi thăm, ngày hôm qua hắn vừa trở về thành phố, liền chủ động hẹn gặp cậu.
“Thằng nhóc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đang yên lành sao lại bị té gãy chân?”
Đặng Thiên Nghiệp hơi thấp béo, nói chuyện lớn tiếng nhưng không có ác ý, cũng chỉ trước mặt hắn Kỷ Sơ Hạ mới kể khổ: “Đừng nói nữa, không phải té, là nửa đêm gặp cướp, còn bị đánh một trận.”
“Cái gì? Báo cảnh sát chưa?”
“Báo cảnh sát cũng vô dụng, không nói chuyện này nữa, em muốn hỏi một chút, anh Thiên… Anh có thể giới thiệu tài nguyên cho em không?” Kỷ Sơ Hạ khó mở miệng, ngoại trừ chuyện bất đắc dĩ, cậu thật sự không muốn làm phiền người khác, hiện tại tạm thời không tìm được công ty mới, cậu cũng không thể không có thu nhập, tìm một bộ phim quay trước cũng tốt.
Thịt mỡ trên mặt Đặng Thiên Nghiệp xoắn lại thành một đoàn, châm chước nói: “Anh hẹn cậu ra đây chính là muốn hỏi chuyện này, gần đây có phải cậu đắc tội người nào không? Bị người khác nhắm vào?”
“Ngay cả anh cũng biết.” Kỷ Sơ Hạ cười khổ, dù cậu có không nhạy bén thế nào đi nữa, trải qua hơn một tháng nay cậu cũng đã hiểu là có người chỉnh cậu sau lưng: “Em cũng không rõ, thật sự không biết rốt cuộc là đắc tội với ai, hợp đồng của em với Diệu Tinh đã đến hạn, hiện tại gặp khó khăn khắp nơi không tìm được công ty mới.”
“Anh có nghe người ta nói, hình như là Đông Hoàng điểm danh muốn phong giết cậu, Diệu Tinh không quản cậu, phỏng chừng mấy công ty khác cũng không muốn chọc phiền phức. Cậu cũng biết đó, sau lưng Đông Hoàng chính là Tần thị, thế lực của bọn họ rất lớn, rốt cuộc cậu làm gì mà đắc tội nhà người ta vậy? Chẳng lẽ tin đồn cậu muốn dụ dỗ thiên kim đại tiểu thư nhà người ra nên bị chỉnh là sự thật?”
“Em và Tần tiểu thư hoàn toàn không có gì, dù em không có mắt nhìn cũng biết không thể đụng vào thiên kim tiểu thư mà.”
Cậu không phải hoàn toàn không biết là ai nhằm vào cậu, trong thời gian này gặp trở ngại khắp nơi, ít nhiều cũng nghe chút tiếng gió – Bởi vì cậu vọng tưởng thiên kim hào môn, chọc giận người phía sau Đông Hoàng chính là ông chủ của Tần thị, nên mới bị phong giết.
Kỷ Sơ Hạ thừa nhận, cậu quen biết Tần Dao là có mục đích. Lúc đầu khi tham gia show giải trí kia, cậu còn không biết đại tiểu thư cũng tham gia. Nhưng sau khi trò chuyện vài câu, phát hiện Tần Dao cũng không ra vẻ thiên kim tiểu thư, rất dễ ở chung mà còn trò chuyện rất vui. Nhưng mấy đoạn ái muội và fan cp gì đó đều là hiệu quả của chương trình. Cậu đúng là muốn lấy lòng Tần Dao nhưng cũng vì muốn nhờ cô giúp giới thiệu với Đông Hoàng mà thôi.
Về phần cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga gì đó, Kỷ Sơ Hạ rất tự hiểu lấy bản thân, dù Tần Dao hòa đồng thân thiện thế nào đi nữa thì cũng là thiên kim hào môn ngậm khóa vàng không thể với tới, là đối tượng mà cậu tuyệt đối không dám mơ tưởng. Trong suốt quá trình tiếp xúc với Tần Dao, Kỷ Sơ Hạ chưa từng vượt qua ranh giới nửa bước, chẳng lẽ vì đại tiểu thư dùng quan hệ giúp đỡ mà phạm tội ác tày trời sao?
Đặng Thiên Nghiệp chậc chậc lưỡi, bất đắc dĩ nói: “Để anh giúp cậu nhìn xem có nhân vật nào thích hợp không, nhưng cậu biết đó, nếu đúng là Đông Hoàng nhằm vào cậu, công ty đó gốc rễ rất sâu trong cái vòng lẩn quẩn này, sợ là sẽ rất phiền toái.”
Đương nhiên Kỷ Sơ Hạ hiểu được, trong giới này có bao nhiêu đạo diễn nổi tiếng và nhà sản xuất có quan hệ tốt với Đông Hoàng, giữa các công ty không chỉ có cạnh tranh mà còn có lợi ích hợp tác, ai sẽ vì một kẻ nhỏ nhoi như cậu mà đắc tội với Đông Hoàng chứ. Tiểu thịt tươi đang hot, người sau lại mới mẻ hơn người trước, chỉ cần phong giết cậu một năm rưỡi, có lẽ rất nhanh sẽ không còn người nhớ rõ cậu là ai.
Thấy tâm trạng Kỷ Sơ Hạ xuống thấp, Đặng Thiên Nghiệp vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Cậu đừng quá nản lòng, trời không tuyệt đường sống của con người, anh sẽ giúp cậu lưu ý một chút, chính cậu cũng tìm kiếm nhiều hơn, tư thế thấp xuống, dù Đông Hoàng có lợi hại thế nào cũng không thể lấy thúng úp voi, đúng không?”
“Em hiểu được…” Bữa cơm này Kỷ Sơ Hạ ăn không biết mùi vị gì, Đặng Thiên Nghiệp cũng rất khó xử, chỉ có thể hứa hẹn tận lực giúp cậu vận động một chút, nhưng tâm trạng của cậu vẫn ngày càng kém.
Ánh đèn rực rỡ sáng lên, Kỷ Sơ Hạ đội mũ đeo khẩu trang bước đi vô định trên đường lớn náo nhiệt trong thành phố phồn hoa, đám đông rộn ràng ồn ào không ngừng lướt qua, tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi, lại không hề liên quan đến cậu.
Kỷ Sơ Hạ Nhìn hai mắt không hề có chút ánh sáng của cậu trên tủ kính thủy tinh ven đường, nhịn không được tự giễu, qua mấy tháng nữa, cho dù cậu không đội mũ đeo khẩu trang, giơ bảng hiệu hò hét trên đường lớn chắc cũng sẽ không nhiều người liếc cậu lấy một cái.
Mới cắt thạch cao nên chân cậu vẫn đau như trước, Kỷ Sơ Hạ đi đến bờ tường khuất bóng, tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống, dung nhập thân mình vài bóng đêm.
Nhà chính Tần gia.
Thư phòng trên lầu hai vẫn sáng đèn, người giúp việc đặt thức ăn khuya xuống bàn rồi nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.
Tần Ý dựa vào ghế dài cạnh bàn làm việc, trên tay là quyển tiểu thuyết trinh thám nước ngoài nguyên bản, đọc đến mê mẩn.
Trong mắt người ngoài, Tần Ý là một người lạnh lùng, không có tình người, trừ hắn và cặp em trai em gái sinh đôi ra, dường như hắn không thèm để ý đến bất cứ người nào khác. Hắn toàn quyền nắm giữ Tần thị trong lòng bàn tay, trên thường trường sát phạt quyết đoán, đối với kẻ thù, cho dù là người thân cùng họ cùng dòng máu cũng không hề nương tay, rất nhiều người sợ và kính trọng hắn, tên của hắn đối với đa số người là một thứ gì đó không thể với tới.
Nhưng rất ít người biết, thật ra chủ tịch trẻ tuổi nắm quyền tập đoàn tài chính ngàn tỉ không phải là người cuồng công việc, Tần Ý không thích tăng ca, sinh hoạt cũng rất đơn điệu, thú vui duy nhất chính là mỗi đêm yên tĩnh đọc sách trong thư phòng..
Màn hình laptop trên bàn sáng lên, bắt đầu từ ba tháng trước, mỗi đêm vào đúng giờ này, quản gia nhà họ Tần ở nước A xa xôi sẽ gọi video cho Tần Ý, báo cáo tình hình và sức khỏe của Tần Dao.
“Ngày mai tiểu thư bắt đầu chính thức nhập học, thủ tục đã xong xuôi. Tôi đã mở lời dặn dò thầy giáo, sẽ sắp xếp bảo vệ bên người tiểu thư, bác sĩ La nói cơ thể tiểu thư đã hồi phục không còn vấn đề gì, ngài cứ yên tâm, tiểu thư nói muốn trò chuyện với ngài.”
Cách ba tháng, Tần Dao rốt cuộc đồng ý xuất hiện trước mặt hắn lần thứ hai, cô gầy yếu hơn rất nhiều, ánh mắt vẫn chưa hồi phục tia tươi cười đẹp đẽ.
“Anh, là em sai… Em sẽ nghe lời anh, ở bên này cố gắng học tập.”
Giọng nói của cô hơi sợ hãi, cho dù ngày thường Tần Ý rất nuông chiều cô, nhưng đối với vị anh trai này, kỳ thật cô vẫn luôn e sợ.
“Em có biết mình sai chỗ nào không?”
Tần Dao nhanh chóng gật đầu: “Em không nên không có tự trọng làm chuyện sỉ nhục gia tộc, để anh phải bận tâm vì em, mấy tháng nay em đã suy nghĩ rất nhiều, đúng là em sai, sau này em sẽ sửa.”
“Không phải em làm thể diện gia tộc bị tổn hại, mà là chính cơ thể của em.” Tần Ý trầm giọng nhắc nhở cô.
“Em biết em biết, là em sai.” Tần Dao chực khóc.
“Chuyện này coi như xong, ngày mai bắt đầu học tập cho tốt, đừng suy nghĩ nữa.”
“Dạ, nhưng Kỷ Sơ Hạ…Anh, anh có thể buông… buông tha cho hắn không?”
Giọng nói Tần Ý hơi lạnh đi: “Em lo chuyện của em là được.”
Tần Dao cắn môi, muốn nói lại thôi, kết cuộc vẫn là nói không nên lời.
Hơn nửa năm này, ngoài trừ Đông Hoàng còn có ba, bốn công ty tiếp xúc với Kỷ Sơ Hạ, thậm chỉ còn có hai công ty đã bàn bạc kỹ càng, đãi ngộ đều tốt hơn Diệu Tinh rất nhiều. Nhưng hiện tại, Kỷ Sơ Hạ liên hệ với hai công ty kia đều bị khách sáo hoặc quanh co lòng vòng bày tỏ, hiện tại công ty không có kế hoạch ký thêm người mời, không khách sáo thì trực tiếp cúp điện thoại của cậu.
Đã một tháng trôi qua, Kỷ Sơ Hạ chạy ngược chạy xuôi, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được ông chủ mới, mắt thấy con số tài khoản ngày một giảm đi, nói không sốt ruột thì đúng là giả.
Bác sĩ nói cẳng chân bị gãy của cậu cần nghỉ ngơi ít nhất ba tháng, nhưng hơn một tháng nay cậu không thể đợi được cắt bỏ thạch cao, ném xe lăn, chạy đi tìm một phó đạo diễn cậu có quan hệ không tồi.
Đặng Thiên Nghiệp là một đạo diễn nhỏ không có tiếng tăm gì, lăn lộn mãi vẫn không nổi tiếng, chỉ có thể đi theo làm phụ tá cho những đạo diễn tên tưởi, mấy năm trước Kỷ Sơ Hạ gia nhập một đoàn phim quen được hắn, xem như là người duy nhất trong cái vòng lẩn quẩn này thật tình kết giao bạn bè với cậu. Mấy tháng nay Đặng Thiên Nghiệp đến nơi khác quay phim, Kỷ Sơ Hạ xảy ra chuyện, hắn cũng chỉ có thể gọi vài cuộc điện thoại ân cần hỏi thăm, ngày hôm qua hắn vừa trở về thành phố, liền chủ động hẹn gặp cậu.
“Thằng nhóc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đang yên lành sao lại bị té gãy chân?”
Đặng Thiên Nghiệp hơi thấp béo, nói chuyện lớn tiếng nhưng không có ác ý, cũng chỉ trước mặt hắn Kỷ Sơ Hạ mới kể khổ: “Đừng nói nữa, không phải té, là nửa đêm gặp cướp, còn bị đánh một trận.”
“Cái gì? Báo cảnh sát chưa?”
“Báo cảnh sát cũng vô dụng, không nói chuyện này nữa, em muốn hỏi một chút, anh Thiên… Anh có thể giới thiệu tài nguyên cho em không?” Kỷ Sơ Hạ khó mở miệng, ngoại trừ chuyện bất đắc dĩ, cậu thật sự không muốn làm phiền người khác, hiện tại tạm thời không tìm được công ty mới, cậu cũng không thể không có thu nhập, tìm một bộ phim quay trước cũng tốt.
Thịt mỡ trên mặt Đặng Thiên Nghiệp xoắn lại thành một đoàn, châm chước nói: “Anh hẹn cậu ra đây chính là muốn hỏi chuyện này, gần đây có phải cậu đắc tội người nào không? Bị người khác nhắm vào?”
“Ngay cả anh cũng biết.” Kỷ Sơ Hạ cười khổ, dù cậu có không nhạy bén thế nào đi nữa, trải qua hơn một tháng nay cậu cũng đã hiểu là có người chỉnh cậu sau lưng: “Em cũng không rõ, thật sự không biết rốt cuộc là đắc tội với ai, hợp đồng của em với Diệu Tinh đã đến hạn, hiện tại gặp khó khăn khắp nơi không tìm được công ty mới.”
“Anh có nghe người ta nói, hình như là Đông Hoàng điểm danh muốn phong giết cậu, Diệu Tinh không quản cậu, phỏng chừng mấy công ty khác cũng không muốn chọc phiền phức. Cậu cũng biết đó, sau lưng Đông Hoàng chính là Tần thị, thế lực của bọn họ rất lớn, rốt cuộc cậu làm gì mà đắc tội nhà người ta vậy? Chẳng lẽ tin đồn cậu muốn dụ dỗ thiên kim đại tiểu thư nhà người ra nên bị chỉnh là sự thật?”
“Em và Tần tiểu thư hoàn toàn không có gì, dù em không có mắt nhìn cũng biết không thể đụng vào thiên kim tiểu thư mà.”
Cậu không phải hoàn toàn không biết là ai nhằm vào cậu, trong thời gian này gặp trở ngại khắp nơi, ít nhiều cũng nghe chút tiếng gió – Bởi vì cậu vọng tưởng thiên kim hào môn, chọc giận người phía sau Đông Hoàng chính là ông chủ của Tần thị, nên mới bị phong giết.
Kỷ Sơ Hạ thừa nhận, cậu quen biết Tần Dao là có mục đích. Lúc đầu khi tham gia show giải trí kia, cậu còn không biết đại tiểu thư cũng tham gia. Nhưng sau khi trò chuyện vài câu, phát hiện Tần Dao cũng không ra vẻ thiên kim tiểu thư, rất dễ ở chung mà còn trò chuyện rất vui. Nhưng mấy đoạn ái muội và fan cp gì đó đều là hiệu quả của chương trình. Cậu đúng là muốn lấy lòng Tần Dao nhưng cũng vì muốn nhờ cô giúp giới thiệu với Đông Hoàng mà thôi.
Về phần cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga gì đó, Kỷ Sơ Hạ rất tự hiểu lấy bản thân, dù Tần Dao hòa đồng thân thiện thế nào đi nữa thì cũng là thiên kim hào môn ngậm khóa vàng không thể với tới, là đối tượng mà cậu tuyệt đối không dám mơ tưởng. Trong suốt quá trình tiếp xúc với Tần Dao, Kỷ Sơ Hạ chưa từng vượt qua ranh giới nửa bước, chẳng lẽ vì đại tiểu thư dùng quan hệ giúp đỡ mà phạm tội ác tày trời sao?
Đặng Thiên Nghiệp chậc chậc lưỡi, bất đắc dĩ nói: “Để anh giúp cậu nhìn xem có nhân vật nào thích hợp không, nhưng cậu biết đó, nếu đúng là Đông Hoàng nhằm vào cậu, công ty đó gốc rễ rất sâu trong cái vòng lẩn quẩn này, sợ là sẽ rất phiền toái.”
Đương nhiên Kỷ Sơ Hạ hiểu được, trong giới này có bao nhiêu đạo diễn nổi tiếng và nhà sản xuất có quan hệ tốt với Đông Hoàng, giữa các công ty không chỉ có cạnh tranh mà còn có lợi ích hợp tác, ai sẽ vì một kẻ nhỏ nhoi như cậu mà đắc tội với Đông Hoàng chứ. Tiểu thịt tươi đang hot, người sau lại mới mẻ hơn người trước, chỉ cần phong giết cậu một năm rưỡi, có lẽ rất nhanh sẽ không còn người nhớ rõ cậu là ai.
Thấy tâm trạng Kỷ Sơ Hạ xuống thấp, Đặng Thiên Nghiệp vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Cậu đừng quá nản lòng, trời không tuyệt đường sống của con người, anh sẽ giúp cậu lưu ý một chút, chính cậu cũng tìm kiếm nhiều hơn, tư thế thấp xuống, dù Đông Hoàng có lợi hại thế nào cũng không thể lấy thúng úp voi, đúng không?”
“Em hiểu được…” Bữa cơm này Kỷ Sơ Hạ ăn không biết mùi vị gì, Đặng Thiên Nghiệp cũng rất khó xử, chỉ có thể hứa hẹn tận lực giúp cậu vận động một chút, nhưng tâm trạng của cậu vẫn ngày càng kém.
Ánh đèn rực rỡ sáng lên, Kỷ Sơ Hạ đội mũ đeo khẩu trang bước đi vô định trên đường lớn náo nhiệt trong thành phố phồn hoa, đám đông rộn ràng ồn ào không ngừng lướt qua, tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi, lại không hề liên quan đến cậu.
Kỷ Sơ Hạ Nhìn hai mắt không hề có chút ánh sáng của cậu trên tủ kính thủy tinh ven đường, nhịn không được tự giễu, qua mấy tháng nữa, cho dù cậu không đội mũ đeo khẩu trang, giơ bảng hiệu hò hét trên đường lớn chắc cũng sẽ không nhiều người liếc cậu lấy một cái.
Mới cắt thạch cao nên chân cậu vẫn đau như trước, Kỷ Sơ Hạ đi đến bờ tường khuất bóng, tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống, dung nhập thân mình vài bóng đêm.
Nhà chính Tần gia.
Thư phòng trên lầu hai vẫn sáng đèn, người giúp việc đặt thức ăn khuya xuống bàn rồi nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.
Tần Ý dựa vào ghế dài cạnh bàn làm việc, trên tay là quyển tiểu thuyết trinh thám nước ngoài nguyên bản, đọc đến mê mẩn.
Trong mắt người ngoài, Tần Ý là một người lạnh lùng, không có tình người, trừ hắn và cặp em trai em gái sinh đôi ra, dường như hắn không thèm để ý đến bất cứ người nào khác. Hắn toàn quyền nắm giữ Tần thị trong lòng bàn tay, trên thường trường sát phạt quyết đoán, đối với kẻ thù, cho dù là người thân cùng họ cùng dòng máu cũng không hề nương tay, rất nhiều người sợ và kính trọng hắn, tên của hắn đối với đa số người là một thứ gì đó không thể với tới.
Nhưng rất ít người biết, thật ra chủ tịch trẻ tuổi nắm quyền tập đoàn tài chính ngàn tỉ không phải là người cuồng công việc, Tần Ý không thích tăng ca, sinh hoạt cũng rất đơn điệu, thú vui duy nhất chính là mỗi đêm yên tĩnh đọc sách trong thư phòng..
Màn hình laptop trên bàn sáng lên, bắt đầu từ ba tháng trước, mỗi đêm vào đúng giờ này, quản gia nhà họ Tần ở nước A xa xôi sẽ gọi video cho Tần Ý, báo cáo tình hình và sức khỏe của Tần Dao.
“Ngày mai tiểu thư bắt đầu chính thức nhập học, thủ tục đã xong xuôi. Tôi đã mở lời dặn dò thầy giáo, sẽ sắp xếp bảo vệ bên người tiểu thư, bác sĩ La nói cơ thể tiểu thư đã hồi phục không còn vấn đề gì, ngài cứ yên tâm, tiểu thư nói muốn trò chuyện với ngài.”
Cách ba tháng, Tần Dao rốt cuộc đồng ý xuất hiện trước mặt hắn lần thứ hai, cô gầy yếu hơn rất nhiều, ánh mắt vẫn chưa hồi phục tia tươi cười đẹp đẽ.
“Anh, là em sai… Em sẽ nghe lời anh, ở bên này cố gắng học tập.”
Giọng nói của cô hơi sợ hãi, cho dù ngày thường Tần Ý rất nuông chiều cô, nhưng đối với vị anh trai này, kỳ thật cô vẫn luôn e sợ.
“Em có biết mình sai chỗ nào không?”
Tần Dao nhanh chóng gật đầu: “Em không nên không có tự trọng làm chuyện sỉ nhục gia tộc, để anh phải bận tâm vì em, mấy tháng nay em đã suy nghĩ rất nhiều, đúng là em sai, sau này em sẽ sửa.”
“Không phải em làm thể diện gia tộc bị tổn hại, mà là chính cơ thể của em.” Tần Ý trầm giọng nhắc nhở cô.
“Em biết em biết, là em sai.” Tần Dao chực khóc.
“Chuyện này coi như xong, ngày mai bắt đầu học tập cho tốt, đừng suy nghĩ nữa.”
“Dạ, nhưng Kỷ Sơ Hạ…Anh, anh có thể buông… buông tha cho hắn không?”
Giọng nói Tần Ý hơi lạnh đi: “Em lo chuyện của em là được.”
Tần Dao cắn môi, muốn nói lại thôi, kết cuộc vẫn là nói không nên lời.
Tác giả :
Bạch Giới Tử