Sổ Điểm Danh Vạn Giới
Chương 61: Hamster bảnh nhất thôn
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Kể từ khi xem bức thư tự gửi cho mình, Hứa Kỳ Tịch hơi mẫn cảm với mấy từ khóa như “chó, đầu, cắn”. Dù sao thì nguyên nhân khiến mình mất trí nhớ cũng là vì bị một con tinh thú dạng chó cắn vào đầu mà.
Mấy hôm trước, khi nhìn meme “cười xoa đầu chó” hắn còn thấy khó chịu nữa là.
Bây giờ thấy đồ án trên áo khoác của vị “anh hùng” này xong, toàn thân hắn lại thấy bứt rứt khó chịu. Lúc này, hắn hy vọng mình có thể nhảy vào trong tivi, dùng bút sửa lại đồ án trên áo khoác của người này.
Ví như đổi thành người nào đó cắn đầu chó chẳng hạn.
Nếu như vậy thì hắn sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Đây là người thức tỉnh à?” Họa Mi nhìn bộ đồ bệnh nhân của người này, quay sang hỏi Hứa Kỳ Tịch.
Nhìn từ khí chất, anh chàng ngầu lòi này trông khá giống anh hùng.
“Cách một cái màn hình thế này, không biết đây có phải là nhân vật anh hùng mà Đại Hạ muốn đẩy ra hay không… Nhưng lúc này mà còn có thể lên đài cực ngầu, anh dũng xông về phía hình chiếu tinh thú như thế thì chỉ có thể là anh hùng hoặc gan lớn, mà cũng có thể là bệnh nhân.” Hứa Kỳ Tịch nhìn quần áo bệnh nhân trên người anh ta - bệnh nhân có vấn đề về thần kinh.
Từ khóa mấu chốt lại thành “chó, cắn, đầu, não có vấn đề”, cảm giác bị mạo phạm kia lại càng rõ ràng hơn.
Người dẫn chương trình truyền hình cũng phát hiện ra thân ảnh ngược dòng kia, ra dấu cho quay phim nhắm ngay chỗ của người nọ. Rõ ràng, rất có thể bọn họ đã nhận được thông báo của sếp, đang phối hợp với vị anh hùng kia, ra sức tạo thế cho anh ta.
“Nhưng… năng lực của người thức tỉnh bình thường có thể dùng trong phạm vi sương mù hồng à?” Hứa Kỳ Tịch có phần lo lắng.
Sau khi tiếp xúc với chị em bác sĩ Diệt Hoàng, Hứa Kỳ Tịch cũng có chút hiểu biết về người thức tỉnh của Đại Hạ… trong tình huống bình thường, năng lực của người thức tỉnh bình thường chỉ có thể dùng trong thế giới gương mà thôi.
Cũng không biết người thức tỉnh có thể dùng năng lực trong sương mù hồng hay không, dù dùng được thì lại có thể được bao nhiêu phần đây?
Chàng trai mặc quần áo bệnh nhân kia tiếp cận được tinh thú thì cởi áo khoác của mình xuống, cầm ở trong tay.
Sau đó anh ta lại tháo kính râm ra, đôi mắt ở dưới kính râm đã biến thành đỏ bừng.
Hứa Kỳ Tịch xem tới đây thì thầm thở phào: “Xem ra năng lực của người thức tỉnh có thể dùng được trong sương mù hồng, thế thì tốt rồi.”
“Qùy xuống!” đôi mắt đỏ rực của anh chàng bệnh nhân nhìn chằm chằm vào tinh thú côn trùng, quát một tiếng. Chắc năng lực của anh ta chính là đôi mắt biến dị.
Không biết là trọng lực hay là linh ngôn kiểu ngôn xuất pháp tùy nhỉ?
Theo một tiếng quát của anh ta, con tinh thú côn trùng kia giống như bị ảnh hưởng, thân hình cứng đờ ra, không thể nhúc nhích.
Nhưng nó cũng không quỳ xuống…
Cũng không phải do nó quá mạnh, có thể miễn dịch với năng lực của anh chàng bệnh nhân, mà là nó bẩm sinh đã không có chức năng “quỳ” này.
Sáu cái chân của nó đều thẳng đứng, hoàn toàn không có khớp xương.
Quỳ là không quỳ được rồi, cho dù chết cũng không quỳ được, trừ khi cắt đứt chân nó!
Đây là thiên phú chủng tộc - không quỳ.
Rõ ràng anh chàng bệnh nhân cũng nhận ra điều này, ánh sáng đỏ trong mắt anh ta lại lóe lên: “Gục xuống!”
Thân thể của con tinh thú côn trùng kia lại lắc lư dữ dội.
Lần này nó miễn cưỡng chống lại năng lực của anh chàng bệnh nhân, có thể trụ vững. Đồng thời, đám xì gà ở lưng của nó lại phóng ra, bắn tới tấp về phía anh chàng bệnh nhân nọ.
Hình chiếu hư ảo của tinh thú không thể tổn thương người thường, nhưng lại có thể ảnh hưởng tới người thức tỉnh.
Ví dụ như Cao Toán bơm hơi ngày đó đã bị tinh thú sáu tay đâm xì suốt mấy lần.
Đối mặt với đám tinh thú xì gà đang bay tới, anh chàng bệnh nhân vẫn không chút hoang mang, chỉ từ từ nhắm mắt lại, để đôi mắt đang khô khốc đỡ rát hơn.
Đồng thời, lại có một thân ảnh mặc áo bệnh nhân xuất hiện bên cạnh anh ta, chẳng qua áo khoác trên người đã đổi thành màu đen mà thôi.
Trên áo khoác màu đen kia cũng in hình chó cắn đầu đàn ông.
Hình như hai người bọn họ là tổ hợp anh hùng nào đó? Hoặc là thành viên của tiểu đội anh hùng nào đó? Dù sao Diệt Phượng cũng có cả một tiểu đội Diệt Phượng bao gồm các thành viên Diệt Phượng, Diệt Hoàng, Diệt Kỳ, Diệt Lân… chắc là vẫn còn vài danh hiệu kiểu thần thú khác nữa.
Sau khi anh chàng bệnh nhân khoác áo chó cắn đầu màu đen xuất hiện thì lại hất chiếc áo khoác đen trên người lên. Chiếc áo biến thành lớp phòng ngự không thể phá vỡ, ngăn cản toàn bộ tinh thú xì gà kia lại.
Đám tinh thú xì gà kia đều lần lượt nổ tung, nhưng lại không thể tạo thành tổn thương gì lớn đối với chiếc áo chó cắn đầu màu đen kia. Có khả năng là nổ cháy đen một chút, nhưng chiếc áo này vốn đã màu đen, dù đen thêm một chút cũng chẳng sao.
“Cũng tới lúc rồi…” anh chàng bệnh nhân áo khoác trắng trầm giọng nói.
Ngay sau đó, hai người đồng loạt thi pháp: “Thần Lam!”
Hai cơn lốc đồng thời xuất hiện, thổi tan sương mù màu hồng.
Hiện thế khác với thế giới gương, trước mắt đám tinh thú này không thể nào xuất hiện ở hiện thế, chỉ có thể mượn nhờ đám sương mù màu hồng này để hiện thân mà thôi.
Mỗi khi sương mù bị thổi tan thì thân ảnh hư ảo của chúng cũng chẳng duy trì được bao lâu, nhanh chóng biến mất.
“Cút về đi!” anh chàng bệnh nhân áo khoác trắng quát lên một tiếng, ánh sáng đỏ trong mắt lại càng mạnh hơn.
Hình chiếu của con tinh thú kia cũng hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, hai anh chàng bệnh nhân mặc áo khoác đen trắng lại phủ áo khoác lên, sau đó bước tới, thân ảnh cũng biến mất không thấy tăm hơi… Bọn họ trực tiếp bước vào thế giới gương để giải quyết bản thể của con tinh thú ở đó.
Từ tình hình hiện tại mà xem thì đây là một trận đại thắng nhanh gọn.
Trong đám người vang lên từng tiếng kinh hô.
Cuối cùng, tiếng kinh hô nối tiếp nhau không dứt, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo tiết tấu. Rõ ràng, trong đám người đã được cài sẵn người bắt nhịp. Lợi dụng những tiếng hoan hô này để xua tan nỗi sợ của mọi người, giúp tăng cường lòng tin cho tất cả.
Đồng thời cũng có thể xây dựng hình tượng “anh hùng”.
Người dẫn chương trình ở hiện trường cũng khen ngợi không dứt.
Với tốc độ lan truyền tin tức như hiện này, không tới mấy giờ đồng hồ nữa, tên tuổi của tổ hợp anh hùng “bệnh nhân hắc bạch” sẽ nhanh chóng lan truyền khắp thành phố Dương Ích, thậm chí là lưu truyền khắp cả Đại Hạ.
Đây là một lần tạo thế cực kỳ thành công.
Khiến cho quần chúng biết rõ Đại Hạ không phải không có khả năng chống lại đám quái thú bất ngờ xuất hiện này, bọn họ đã có chuẩn bị và thủ đoạn phòng ngự từ trước.
“Sau khi tổ hợp anh hùng này phổ biến thành công thì chắc là hai anh chàng đó sẽ trở thành danh hùng đại diện cho thành phố Dương Ích. Xét theo trình độ thì chắc là người bảo vệ cấp thành phố nhỉ?” Hứa Kỳ Tịch nói.
Chắc là tiếp theo những anh hùng cấp thành phố ở những nơi khác cũng sẽ lần lượt xuất hiện… Người bảo vệ cấp tỉnh chắc là sẽ xuất hiện nhanh thôi.
Sau đó người bảo vệ cấp khu, cấp trấn, cấp thôn cũng sẽ lần lượt ra mặt.
Nói không chừng lại có cả người bảo vệ cấp phố, cấp phường, phụ trách xử lý đám tinh thú nhỏ yếu luôn ấy chứ.
Thật ra người bảo vệ cấp phố phường còn ngầu hơn cấp thôn với cấp trấn nhiều.
Bọn họ đã có sẵn lời thoại rồi.
“Phố này do ta bảo kê!”
“Có cần bảo kê thôn của chúng ta luôn không nhỉ?” Hứa Kỳ Tịch quay sang hỏi Thẩm Họa Mi.
Đến cả hắn cũng có lúc muốn trở thành người bảnh nhất thôn.
“Em ủng hộ anh!” Họa Mi cười đáp, cô cũng không phản đối chuyện Hứa Kỳ Tịch trở nên nổi bật.
Nói đoạn, hai mắt của cô đột nhiên sáng rực lên, chỉ vào một kênh vừa mới chuyển trên tivi: “Hình như cơ hội tới rồi kìa?”
Họa Mi vừa mới chuyển sang kênh địa phương…
Trùng hợp nhất chính là kênh địa phương đang thông báo về một địa điểm vừa xuất hiện quái vật.
Một con tinh thú đã xuất hiện trong trấn của Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch liếc nhìn, xem thử địa điểm xuất hiện: “Ồ? Gần thế, lái xe chưa tới năm phút nữa, hay là chúng ta đi xem thử nhé?”
“Đi thôi, dù sao chiều nay cũng không có việc gì.” Họa Mi gật đầu nói.
Hứa Kỳ Tịch hớn hở đứng dậy, cảm giác no căng khi nãy nay đã bớt đi, có thể đi vận động tiêu cơm sau khi ăn rồi.
Trong kênh truyền hình địa phương, người dẫn chương trình cũng căng thẳng tột cùng. Trong mản hình là một con tinh thú giống rùa đang di chuyển trên phố.
Lần này có nhân vật tương tự như anh hùng xuất hiện hay không?
Tất cả mọi người đều đang chờ mong.
Ngay sau đó, một con hamster đột nhiên xuất hiện trong màn ảnh.
Sở dĩ mọi người có thể thấy con hamster này ngay lập tức, là vì trên lưng nó còn vác theo một chậu lô hội, nên đặc biệt bắt mắt.
Đây không phải con gái của mình và anh Diệu à? Hứa Kỳ Tịch ngu người.
***
Kể từ khi xem bức thư tự gửi cho mình, Hứa Kỳ Tịch hơi mẫn cảm với mấy từ khóa như “chó, đầu, cắn”. Dù sao thì nguyên nhân khiến mình mất trí nhớ cũng là vì bị một con tinh thú dạng chó cắn vào đầu mà.
Mấy hôm trước, khi nhìn meme “cười xoa đầu chó” hắn còn thấy khó chịu nữa là.
Bây giờ thấy đồ án trên áo khoác của vị “anh hùng” này xong, toàn thân hắn lại thấy bứt rứt khó chịu. Lúc này, hắn hy vọng mình có thể nhảy vào trong tivi, dùng bút sửa lại đồ án trên áo khoác của người này.
Ví như đổi thành người nào đó cắn đầu chó chẳng hạn.
Nếu như vậy thì hắn sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Đây là người thức tỉnh à?” Họa Mi nhìn bộ đồ bệnh nhân của người này, quay sang hỏi Hứa Kỳ Tịch.
Nhìn từ khí chất, anh chàng ngầu lòi này trông khá giống anh hùng.
“Cách một cái màn hình thế này, không biết đây có phải là nhân vật anh hùng mà Đại Hạ muốn đẩy ra hay không… Nhưng lúc này mà còn có thể lên đài cực ngầu, anh dũng xông về phía hình chiếu tinh thú như thế thì chỉ có thể là anh hùng hoặc gan lớn, mà cũng có thể là bệnh nhân.” Hứa Kỳ Tịch nhìn quần áo bệnh nhân trên người anh ta - bệnh nhân có vấn đề về thần kinh.
Từ khóa mấu chốt lại thành “chó, cắn, đầu, não có vấn đề”, cảm giác bị mạo phạm kia lại càng rõ ràng hơn.
Người dẫn chương trình truyền hình cũng phát hiện ra thân ảnh ngược dòng kia, ra dấu cho quay phim nhắm ngay chỗ của người nọ. Rõ ràng, rất có thể bọn họ đã nhận được thông báo của sếp, đang phối hợp với vị anh hùng kia, ra sức tạo thế cho anh ta.
“Nhưng… năng lực của người thức tỉnh bình thường có thể dùng trong phạm vi sương mù hồng à?” Hứa Kỳ Tịch có phần lo lắng.
Sau khi tiếp xúc với chị em bác sĩ Diệt Hoàng, Hứa Kỳ Tịch cũng có chút hiểu biết về người thức tỉnh của Đại Hạ… trong tình huống bình thường, năng lực của người thức tỉnh bình thường chỉ có thể dùng trong thế giới gương mà thôi.
Cũng không biết người thức tỉnh có thể dùng năng lực trong sương mù hồng hay không, dù dùng được thì lại có thể được bao nhiêu phần đây?
Chàng trai mặc quần áo bệnh nhân kia tiếp cận được tinh thú thì cởi áo khoác của mình xuống, cầm ở trong tay.
Sau đó anh ta lại tháo kính râm ra, đôi mắt ở dưới kính râm đã biến thành đỏ bừng.
Hứa Kỳ Tịch xem tới đây thì thầm thở phào: “Xem ra năng lực của người thức tỉnh có thể dùng được trong sương mù hồng, thế thì tốt rồi.”
“Qùy xuống!” đôi mắt đỏ rực của anh chàng bệnh nhân nhìn chằm chằm vào tinh thú côn trùng, quát một tiếng. Chắc năng lực của anh ta chính là đôi mắt biến dị.
Không biết là trọng lực hay là linh ngôn kiểu ngôn xuất pháp tùy nhỉ?
Theo một tiếng quát của anh ta, con tinh thú côn trùng kia giống như bị ảnh hưởng, thân hình cứng đờ ra, không thể nhúc nhích.
Nhưng nó cũng không quỳ xuống…
Cũng không phải do nó quá mạnh, có thể miễn dịch với năng lực của anh chàng bệnh nhân, mà là nó bẩm sinh đã không có chức năng “quỳ” này.
Sáu cái chân của nó đều thẳng đứng, hoàn toàn không có khớp xương.
Quỳ là không quỳ được rồi, cho dù chết cũng không quỳ được, trừ khi cắt đứt chân nó!
Đây là thiên phú chủng tộc - không quỳ.
Rõ ràng anh chàng bệnh nhân cũng nhận ra điều này, ánh sáng đỏ trong mắt anh ta lại lóe lên: “Gục xuống!”
Thân thể của con tinh thú côn trùng kia lại lắc lư dữ dội.
Lần này nó miễn cưỡng chống lại năng lực của anh chàng bệnh nhân, có thể trụ vững. Đồng thời, đám xì gà ở lưng của nó lại phóng ra, bắn tới tấp về phía anh chàng bệnh nhân nọ.
Hình chiếu hư ảo của tinh thú không thể tổn thương người thường, nhưng lại có thể ảnh hưởng tới người thức tỉnh.
Ví dụ như Cao Toán bơm hơi ngày đó đã bị tinh thú sáu tay đâm xì suốt mấy lần.
Đối mặt với đám tinh thú xì gà đang bay tới, anh chàng bệnh nhân vẫn không chút hoang mang, chỉ từ từ nhắm mắt lại, để đôi mắt đang khô khốc đỡ rát hơn.
Đồng thời, lại có một thân ảnh mặc áo bệnh nhân xuất hiện bên cạnh anh ta, chẳng qua áo khoác trên người đã đổi thành màu đen mà thôi.
Trên áo khoác màu đen kia cũng in hình chó cắn đầu đàn ông.
Hình như hai người bọn họ là tổ hợp anh hùng nào đó? Hoặc là thành viên của tiểu đội anh hùng nào đó? Dù sao Diệt Phượng cũng có cả một tiểu đội Diệt Phượng bao gồm các thành viên Diệt Phượng, Diệt Hoàng, Diệt Kỳ, Diệt Lân… chắc là vẫn còn vài danh hiệu kiểu thần thú khác nữa.
Sau khi anh chàng bệnh nhân khoác áo chó cắn đầu màu đen xuất hiện thì lại hất chiếc áo khoác đen trên người lên. Chiếc áo biến thành lớp phòng ngự không thể phá vỡ, ngăn cản toàn bộ tinh thú xì gà kia lại.
Đám tinh thú xì gà kia đều lần lượt nổ tung, nhưng lại không thể tạo thành tổn thương gì lớn đối với chiếc áo chó cắn đầu màu đen kia. Có khả năng là nổ cháy đen một chút, nhưng chiếc áo này vốn đã màu đen, dù đen thêm một chút cũng chẳng sao.
“Cũng tới lúc rồi…” anh chàng bệnh nhân áo khoác trắng trầm giọng nói.
Ngay sau đó, hai người đồng loạt thi pháp: “Thần Lam!”
Hai cơn lốc đồng thời xuất hiện, thổi tan sương mù màu hồng.
Hiện thế khác với thế giới gương, trước mắt đám tinh thú này không thể nào xuất hiện ở hiện thế, chỉ có thể mượn nhờ đám sương mù màu hồng này để hiện thân mà thôi.
Mỗi khi sương mù bị thổi tan thì thân ảnh hư ảo của chúng cũng chẳng duy trì được bao lâu, nhanh chóng biến mất.
“Cút về đi!” anh chàng bệnh nhân áo khoác trắng quát lên một tiếng, ánh sáng đỏ trong mắt lại càng mạnh hơn.
Hình chiếu của con tinh thú kia cũng hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, hai anh chàng bệnh nhân mặc áo khoác đen trắng lại phủ áo khoác lên, sau đó bước tới, thân ảnh cũng biến mất không thấy tăm hơi… Bọn họ trực tiếp bước vào thế giới gương để giải quyết bản thể của con tinh thú ở đó.
Từ tình hình hiện tại mà xem thì đây là một trận đại thắng nhanh gọn.
Trong đám người vang lên từng tiếng kinh hô.
Cuối cùng, tiếng kinh hô nối tiếp nhau không dứt, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo tiết tấu. Rõ ràng, trong đám người đã được cài sẵn người bắt nhịp. Lợi dụng những tiếng hoan hô này để xua tan nỗi sợ của mọi người, giúp tăng cường lòng tin cho tất cả.
Đồng thời cũng có thể xây dựng hình tượng “anh hùng”.
Người dẫn chương trình ở hiện trường cũng khen ngợi không dứt.
Với tốc độ lan truyền tin tức như hiện này, không tới mấy giờ đồng hồ nữa, tên tuổi của tổ hợp anh hùng “bệnh nhân hắc bạch” sẽ nhanh chóng lan truyền khắp thành phố Dương Ích, thậm chí là lưu truyền khắp cả Đại Hạ.
Đây là một lần tạo thế cực kỳ thành công.
Khiến cho quần chúng biết rõ Đại Hạ không phải không có khả năng chống lại đám quái thú bất ngờ xuất hiện này, bọn họ đã có chuẩn bị và thủ đoạn phòng ngự từ trước.
“Sau khi tổ hợp anh hùng này phổ biến thành công thì chắc là hai anh chàng đó sẽ trở thành danh hùng đại diện cho thành phố Dương Ích. Xét theo trình độ thì chắc là người bảo vệ cấp thành phố nhỉ?” Hứa Kỳ Tịch nói.
Chắc là tiếp theo những anh hùng cấp thành phố ở những nơi khác cũng sẽ lần lượt xuất hiện… Người bảo vệ cấp tỉnh chắc là sẽ xuất hiện nhanh thôi.
Sau đó người bảo vệ cấp khu, cấp trấn, cấp thôn cũng sẽ lần lượt ra mặt.
Nói không chừng lại có cả người bảo vệ cấp phố, cấp phường, phụ trách xử lý đám tinh thú nhỏ yếu luôn ấy chứ.
Thật ra người bảo vệ cấp phố phường còn ngầu hơn cấp thôn với cấp trấn nhiều.
Bọn họ đã có sẵn lời thoại rồi.
“Phố này do ta bảo kê!”
“Có cần bảo kê thôn của chúng ta luôn không nhỉ?” Hứa Kỳ Tịch quay sang hỏi Thẩm Họa Mi.
Đến cả hắn cũng có lúc muốn trở thành người bảnh nhất thôn.
“Em ủng hộ anh!” Họa Mi cười đáp, cô cũng không phản đối chuyện Hứa Kỳ Tịch trở nên nổi bật.
Nói đoạn, hai mắt của cô đột nhiên sáng rực lên, chỉ vào một kênh vừa mới chuyển trên tivi: “Hình như cơ hội tới rồi kìa?”
Họa Mi vừa mới chuyển sang kênh địa phương…
Trùng hợp nhất chính là kênh địa phương đang thông báo về một địa điểm vừa xuất hiện quái vật.
Một con tinh thú đã xuất hiện trong trấn của Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch liếc nhìn, xem thử địa điểm xuất hiện: “Ồ? Gần thế, lái xe chưa tới năm phút nữa, hay là chúng ta đi xem thử nhé?”
“Đi thôi, dù sao chiều nay cũng không có việc gì.” Họa Mi gật đầu nói.
Hứa Kỳ Tịch hớn hở đứng dậy, cảm giác no căng khi nãy nay đã bớt đi, có thể đi vận động tiêu cơm sau khi ăn rồi.
Trong kênh truyền hình địa phương, người dẫn chương trình cũng căng thẳng tột cùng. Trong mản hình là một con tinh thú giống rùa đang di chuyển trên phố.
Lần này có nhân vật tương tự như anh hùng xuất hiện hay không?
Tất cả mọi người đều đang chờ mong.
Ngay sau đó, một con hamster đột nhiên xuất hiện trong màn ảnh.
Sở dĩ mọi người có thể thấy con hamster này ngay lập tức, là vì trên lưng nó còn vác theo một chậu lô hội, nên đặc biệt bắt mắt.
Đây không phải con gái của mình và anh Diệu à? Hứa Kỳ Tịch ngu người.
Tác giả :
Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết