Sổ Điểm Danh Vạn Giới
Chương 19: Hệ thống Đại Hạ của ta là số 1 thế giới
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
“Họa Mi... hai người không sao chứ?”
Bác sĩ Diệt Hoàng vội vàng chạy đến, vừa vào cửa đã lo lắng hỏi thăm.
Hứa Kỳ Tịch nhìn vị bác sĩ có mái tóc vàng búi củ tỏi hai bên, đáp: “Chúng tôi đều ổn, nhưng bác sĩ Diệt Hoàng này, sao trông cô như vừa chạy đường dài cả nghìn mét vậy?”
Cô thở hồng hộc thế kia, chẳng lẽ là chạy bộ đến đây ư?
“Hai người đột nhiên bảo tôi mang chuột bạch tới, tôi còn tưởng là nhà hai người xảy ra chuyện gì chứ.”
Bác sĩ Diệt Hoàng thấy hai người vẫn khỏe mạnh thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhấc lồng sắt trong tay lên, nói:
“Chỗ tôi chỉ có hai con chuột bạch thôi, thế nên tôi mang một con Hamster đến cho đủ số, vậy có đủ không?”
“Thực ra tôi chỉ cần hai con là đủ rồi, cô còn có thể đem một con về.”
Tề Y San mỉm cười vươn tay ra cầm lấy chiếc lồng.
Diệt Hoàng nghe thế, cười hì hì đáp:
“Vậy thì tôi mang một con chuột bạch về... Tôi đã chán thấy cảnh hai đứa chúng nó bám lấy nhau cả ngày lắm rồi, hôm nay vừa hay tách chúng nó ra, để từ nay về sau mỗi đứa sống ở một nơi.”
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Tuy rằng chuột bạch không phải là người nhưng bác sĩ Diệt Hoàng à, cô quá đáng lắm à nha.
“Họa Mi, các cô định dùng chuột bạch làm thí nghiệm à?”
Diệt Hoàng hỏi.
Tề Y San gật đầu đáp:
“Tôi định dùng nó để làm thí nghiệm.”
Dứt lời, cô đeo găng tay vào, bắt một con chuột bạch ra khỏi lồng sắt, đeo cho nó một vòng điện tử tiếp nhận số liệu rồ lại đặt một mình nó vào trong một cái lồng nhỏ.
“Tôi có cần tránh đi một lúc không?”
Bác sĩ Diệt Hoàng hỏi... Những chuyện thí nghiệm thế này, hầu hết đều phải giữ bí mật.
Tề Y San lắc đầu đáp:
“Không phải là thí nghiệm bảo mật gì đâu, chỉ là dùng chuột bạch để thử dụng cụ tôi và A Tịch cùng lắp thôi... thế nên cô không cần phải tránh mặt.”
“Tạm biệt!”
Bác sĩ Diệt Hoàng vừa nghe thứ mà Họa Mi định thử nghiệm là trang bị mà vợ chồng họ tự lắp thì cảm thấy như có mưa đá lạnh lẽo táp thẳng vào mặt.
“Tôi ra ngoài chờ hai người, hai người chơi thí nghiệm xong rồi lại ra tìm tôi... Tiện đường tôi làm kiểm tra toàn diện cho cả hai luôn.”
Bác sĩ Diệt Hoàng phất tay nhẹ tênh, ra ngoài xong còn không quên đóng cửa lại.
...
Thấy bác sĩ Diệt Hoàng đi ra khỏi nhà, Hứa Kỳ Tịch không ngăn cản... Vì nếu như cô ở lại đây, lát nữa nhỡ lại hỏi vợ chồng họ định làm thí nghiệm gì thì Hứa Kỳ Tịch không biết nên trả lời ra sao.
Chẳng lẽ lại nói: Bọn tôi đang nghiên cứu xem làm thế nào để kích thích năng lực siêu nhiên à?
Thế nên bác sĩ Diệt Hoảng ở chỗ mà gọi được ngay khi có chuyện là tốt nhất.
“Kỳ Tịch, chúng ta bắt đầu đi.”
Tề Y San đi đến chỗ khoang sinh vật của cánh cổng kỳ tích, mở nắp khoang ra, đặt lồng chuột bạch vào trong.
Đợi khi cô lùi ra khỏi phạm vi của cánh cổng kỳ tích, Hứa Kỳ Tịch cắm điện vào.
Có ánh sáng yếu ớt lóe lên ở tầng 1, là hàng đèn tín hiệu trên thiết bị cánh cổng kỳ tích.
Con chuột bạch trong trang bị kêu chít chít đầy căng thẳng.
Còn có thể nghe thấy tiếng nó chạy loạn trong lồng.
Thế nhưng những âm thanh này chỉ vang lên một lát rồi dừng lại.
Mấy phút sau, cánh cổng kỳ tích và chuột bạch đều không có thay đổi mới nào.
Hiệu ứng hình ảnh năng lượng cao cũng không xuất hiện.
Không đủ tiền hiệu ứng à?
“Chuột bạch chết rồi sao?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi.
Cùng lúc đó, hắn phát hiện ra sâu trong lòng mình thấy hơi thất vọng.
Có thất vọng, đồng nghĩa trước đây hắn đã từng mong đợi.
“Không phải lo, trạng thái của chuột bạch rất ổn định…”
Tề Y San cúi đầu quan sát số liệu trong notebook, nhoẻn miệng mỉm cười.
Không thất bại.
“Mà… nếu như thành công, con chuột bạch sẽ trở thành “chuột siêu năng lực” à?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi.
“Không đâu.”
Tề Y San lắc đầu đáp:
“Cánh cổng kỳ tích được chế tạo riêng cho ‘người’… Hiện giờ EVA-01 chỉ thích hợp với trạng thái của anh và em, coi như là đặc chế riêng. Cho dù người khác có đi vào cũng không có tác dụng gì.”
Phải đợi khi bản đặc chế thành công thì mới có thể dùng các thí nghiệm điều chỉnh để chế tạo ra bản phổ thông, biến nó thành loại máy thích hợp với tất cả mọi người.
Quá trình này không thể giải quyết trong chốc lát mà phải từ từ từng bước.
“Đợi thêm năm phút nữa, nếu như chuột bạch không có vấn đề gì thì em sẽ vào thử.”
Trên gương mặt Tề Y San tràn ngập vẻ kích động.
Cô đã đợi ngày này quá lâu rồi… Nếu không phải Hứa Kỳ Tịch bị mất trí nhớ ba năm thì không cần chuột bạch, cô đã tự vào thử luôn rồi.
“Để anh vào trước đi, dù sao thì anh cũng mất trí nhớ ba năm rồi mà.”
Hứa Kỳ Tịch kiên định nói.
Nghe thấy ngữ khí kiên định của hắn, Tề Y San hơi ngẩn ra, sau đó cô vươn tay nắm lấy tay Hứa Kỳ Tịch:
“Kỳ Tịch, anh có muốn có Hứa baby không?”
Sự chu đáo của Hứa Kỳ Tịch khiến cô không nhịn được muốn chuyển kỹ thuật tối thượng từ thế giới của mình qua đây, dùng gene của Hứa Kỳ Tịch để tạo ra một sinh mệnh mới.
Hứa Kỳ Tịch: “???”
…
Lại qua một lúc nữa.
“Được rồi đó.”
Tề Y San đặt notebook xuống.
“Anh đi xem thử trạng thái của chuột bạch.”
Hứa Kỳ Tịch ngắt nguồn điện, đợi đèn tín hiệu của cánh cổng kỳ tích tắt hết, hắn mới bước vào trong, mở cái nắp giống như khoang sinh vật ra
“Cạch ~”
Cửa khoang mở ra, để lộ chuột bạch ngoan ngoãn nằm sấp trong lồng.
Nó vẫn còn sống, nhìn bề ngoài thì không có chuyện gì.
Về phần bên trong có vấn đề hay không phải để chuyên gia như bác sĩ Diệt Hoàng phán đoán.
“Xem ra nhóc này đang sợ lắm nè.”
Hứa Kỳ Tịch mỉm cười khom lưng, tay phải vươn vào trong khoang sinh vật, thò về hướng chiếc lồng.
…
Một người vươn tay, nắm lấy một thứ gì đó ở khoảng cách ngoài 30cm sẽ mất bao lâu?
Một giây, thậm chí có khi còn ngắn hơn?
Thường với khoảng cách ngắn như thế, đáng lẽ chỉ với một suy nghĩ, ngón tay đã chạm đến đích.
Nhưng lúc này Hứa Kỳ Tịch cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể của mình đang bất thường.
Chậm… chậm quá!
Hắn cảm thấy động tác ở ngón tay của mình như bị phát chậm mấy chục lần giống cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, từ từ vươn về phía chiếc lồng với tốc độ sên bò.
Chuyện vốn dĩ chỉ cần một giây là có thể làm được mà bây giờ chỉ riêng thời gian “vươn tay chạm vào” cũng đủ để hắn suy nghĩ “là động tác của ta quá chậm hay là ý thức của ta quá nhanh”.
Đối với Hứa Kỳ Tịch, cảm giác như qua khoảng 50 giây, ngón tay của hắn mới chạm vào được chiếc lồng đựng chuột bạch.
Rõ ràng hiện tượng này chẳng bình thường chút nào.
Nhưng hắn không hề thấy hoảng hốt.
Hắn đang mong đợi sự “bất bình thường” này.
Kiềm chế cảm giác vui mừng trong lòng, Hứa Kỳ Tịch dùng tốc độ chậm chạp để lấy chiếc lồng ra khỏi cánh cổng kỳ tích rồi lại từ từ xoay người lại.
“Y… San…”
Hắn quay mặt về phía Tề Y San, từ từ gọi tên cô.
Vốn đang cúi đầu điều chỉnh số liệu, Tề Y San ngẩng phắt đầu lên, nhìn Hứa Kỳ Tịch… Ngữ khí, tiết tấu gọi tên cô ban nãy của hắn đều rất kỳ lạ.
“Đây là trạng thái tăng tốc à? Sao lại thế này? cánh cổng kỳ tích vẫn chưa mở mà?”
Tề Y San bước nhanh đến bên Hứa Kỳ Tịch, cầm lấy chiếc lồng chuột bạch trong tay hắn, đặt sang bên cạnh.
Cô quan sát trạng thái của Hứa Kỳ Tịch rồi lại nhìn cánh cổng kỳ tích. Lúc này nguồn điện của cánh cổng kỳ tích đã bị ngắt… không được khởi động.
“Kỳ Tịch bị chậm lại à?”
Tề Y San cố gắng rút gọn câu của mình và tăng nhanh ngữ điệu.
“Ừm~”
Hứa Kỳ Tịch gật đầu.
Không mở nguồn điện nhưng hắn chỉ đứng trong phạm vi cánh cổng kỳ tích mà đã bị thay đổi rồi.
Khi kiểu “tăng tốc ý thức” này không ngừng được tăng cường, đạt đến một cực hạn nào đó… trước mặt Hứa Kỳ Tịch xuất hiện ảo giác.
Hắn thấy được một cánh cửa màu tím tràn ngập phong cách khoa học viễn tưởng.
Một bên cánh cửa là thế giới ấm áp, bên kia là nơi thần bí không nhìn thấu.
Hắn đang đứng bên cạnh cánh cửa.
Chỉ cần vươn tay đẩy nhẹ… là có thể bước qua cửa.
“Là ảo giác hay là thứ gì khác?”
Hứa Kỳ Tịch vươn tay ra, đặt lên cánh cửa đó.
Thậm chí còn có xúc cảm mềm mại.
Mà tay còn lại của hắn lại đang nắm một đôi tay nhỏ hơn… Là Tề Y San đang nắm chặt lấy tay hắn, chỉ là Hứa Kỳ Tịch lúc này không thể nhìn rõ dáng vẻ của Tề Y San được.
“Đi!”
Hứa Kỳ Tịch nói khẽ.
Tay phải của hắn đẩy nhẹ, cánh cửa được mở ra.
…
Cùng lúc đó.
Đúng vào lúc Hứa Kỳ Tịch đẩy cánh cửa ra, lấy nhà hắn làm trung tâm, có một đợt dao động vô hình bao trùm lên xung quanh.
“Ủa?”
Bác sĩ Diệt Hoàng đang đứng ở cửa là người đầu tiên phát giác ra.
Cô há hốc mồm, ngơ ngác nhìn về hướng nhà thầy Hứa.
Di động đang nắm trong tay rớt xuống đất.
“A lô, a lô, Diệt Hoàng, có chuyện gì thế?”
Giọng nói lớn tiếng của một thiếu nữ vang lên từ di động.
“Chị ơi… mau tới đây, em cần giúp đỡ.”
Diệt Hoàng nhặt di động lên, vội vàng nói:
“Đến nhà thầy Hứa ấy.”
Ngoại trừ Diệt Hoàng ra, phàm là những nơi dao động kia bao trùm, không biết tại sao, rất những người quen biết với Hứa Kỳ Tịch đều đột nhiên nhớ tới đứa con nhà lão Hứa.
Tất cả hàng xóm, người quen lúc này đều nghi hoặc, không biết tại sao mình lại nghĩ tới Hứa Kỳ Tịch.
Đặc biệt là những người hàng xóm không quá thân quen với Hứa Kỳ Tịch, chỉ mới gật đầu chào hỏi vài lần, bây giờ trong đầu họ xuất hiện gương mặt rõ ràng của đứa con trai nhà lão Hứa, điều này khiến họ nghi hoặc.
…
Đằng sau cánh cửa sẽ là gì?
Có thể khẳng định… sẽ là một thế giới mới.
Sức mạnh thần kỳ mà Tề Y San muốn đang nằm sau cánh cửa này.
Hứa Kỳ Tịch đẩy cửa ra, thế giới trong mắt hắn đột nhiên phai màu, tất cả màu sắc đều rút đi như thủy triều, biến thế giới thành chế độ đen trắng.
Ngay sau đó, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, tiếng xe cộ… tất cả âm thanh đều biến mất ngay lúc này.
Thời gian như ngừng trôi.
Nếu là bình thường, đáng lẽ hắn phải hoảng hốt, nhưng lúc này tim hắn đập mạnh mẽ, không có chút sợ sệt nào, dù cho đang đối mặt với hiện tượng siêu nhiên.
Hắn và Tề Y San đều mong đợi cảnh tượng này!
Hứa Kỳ Tịch nhìn một lượt thế giới đen trắng này… Đây là tầm nhìn với “góc nhìn thượng đế”, đứng trên cao nhìn xuống bên dưới.
Dường như thế giới này đang ở trong trạng thái “bất động”.
Chuột bạch, chuột Hamster bị thêm vào cho đủ số hay đến cả Tề Y San mà hắn đang nắm chặt tay cũng bất động, hóa thành đen trắng.
Mà trong thế giới đen trắng này, Hứa Kỳ Tịch đột nhiên nhìn thấy một dải màu rực rỡ.
Là Sổ Điểm Danh đang nằm yên trên bàn.
Ánh mắt ở góc nhìn thượng đế của Hứa Kỳ Tịch lướt qua Sổ Điểm Danh, nó tự động mở khóa… Giao diện con cua nhỏ kia lại bật ra.
Quyền hạn tăng lên rồi à?
“Là bởi vì mình đẩy cửa, cơ thể đã hoàn thành biến hóa, phù hợp với yêu cầu tăng quyền hạn của Sổ Điểm Danh ư?”
Nghĩ đến đây, trong đầu Hứa Kỳ Tịch lóe lên một suy nghĩ, hắn muốn dắt Tề Y San đến chỗ Sổ Điểm Danh… Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện ra mình không thể cử động được nữa.
Hắn cũng đang ở trạng thái “bất động”.
Chỉ có ý thức là hoàn toàn tỉnh táo.
“???”
Mình phải thoát khỏi trạng thái này như thế nào đây?
[Thầy Hứa!]
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc như vọng từ nơi rất xa tới.
Là giọng nói của bác sĩ Diệt Hoàng.
Hứa Kỳ Tịch muốn trả lời cô nhưng hình như cơ thể hắn đang biến đổi.
Khi nhìn xuống người mình, hắn nhìn thấy mình… đang lột da!
Ngoại trừ ý thức và ánh mắt ra, hắn không cử động được, cũng không thể nói nổi.
[Xin hãy chú ý an toàn ~ Sắp tới rồi ~]
Giọng nói của bác sĩ Diệt Hoàng lại vọng từ xa tới.
Trong thế giới đen trắng quái lạ này, cô lại có thể nói chuyện.
“Thứ gì sắp tới vậy?”
Hứa Kỳ Tịch nhìn xung quanh, hắn muốn xem tình hình trong phòng.
Nghĩ vậy, ánh mắt của hắn xuyên qua tường mà nhìn ra ngoài.
Sau đó, hắn phát hiện ra bên ngoài nhà mình bị bao trùm bởi sương mù.
Sương mù quái dị ngưng tụ một lượng lớn chỉ trong thời gian ngắn, khiến cho tầm nhìn của Hứa Kỳ Tịch bị ảnh hưởng.
Loáng thoáng có tiếng kêu quái dị truyền từ trong sương mù tới... chúng giống như tiếng kêu của các con thú trước khi chết vậy.
Sương mù bao trùm lấy nhà hắn, loài động vật lạ kêu gào trong sương mù cũng chạy về phía nhà hắn!
“Xông về phía mình ư?”
Trong lòng Hứa Kỳ Tịch dâng lên trực giác này.
Sương mù và thứ ở trong nó đều là do hắn dụ tới. Hắn đẩy cánh cửa ra, cơ thể nảy sinh biến hóa, từ đó hấp dẫn những thứ này tới ư?
Trong sương mù dày đặc, tiếng kêu của quái vật ngày một rõ hơn.
Không chỉ một con mà cả một bầy quái vật luôn à?
Bọn chúng đang vội vàng chạy về hướng nhà của Hứa Kỳ Tịch.
Vù ~
Đột nhiên “ánh mắt” của Hứa Kỳ Tịch cảm ứng được một thân ảnh rất nhanh nhẹn, như mũi tên vụt khỏi cung, nhanh hơn nhiều so với lũ quái vật đang kêu gào kia, nhanh chóng phi về hướng của hắn.
Trên đường đi, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản thân ảnh nhanh như tên này.
Đại thụ hay tường đều trở nên vô hình trước mặt nó.
Nó có khả năng đi xuyên tường giống như u linh.
Hơn nữa còn có cơ thể khổng lồ.
Khi mà thân ảnh cực nhanh này xuyên qua tường nhà Hứa Kỳ Tịch mà xông tới, Hứa Kỳ Tịch đã nhìn rõ hình dạng của nó.
Về chỉnh thể nó là một quái vật giống như rắn, miệng khổng lồ há ra, nhào về phía hắn và Tề Y San.
Xấu đau xấu đớn.
Hứa Kỳ Tịch vô thức muốn dùng cánh tay để chống cự lại...
Nhưng cơ thể của hắn còn đang lột da.
Lúc này, đến cả việc bảo vệ Tề Y San ở sau lưng hắn cũng không làm được.
Ngoại trừ ánh mắt, hắn không cử động được gì hết.
Sổ Điểm Danh!
Như bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng, Hứa Kỳ Tịch nhìn xuống Sổ Điểm Danh!
Cảm ứng được ánh mắt của hắn, Sổ Điểm Danh tự động mở ra.
Làm mới từng trang một.
Cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh một con Hamster...
[Diệu Diệu?]
Hứa Kỳ Tịch muốn điểm danh.
Nhưng miệng của hắn không cử động được.
Mắt thấy con quái xà xấu đau xấu đớn kia chuẩn bị nuốt lấy hắn và Tề Y San...
“Tránh ra cho ta!”
Lúc này, tiếng quát của bác sĩ Diệt Hoàng vang lên từ chỗ cửa đầy sương mù.
Một tia kim quang chói mắt lóe lên trong sương mù, tựa như một lưỡi đao bén nhọn, chém về phía rắn khổng lồ quái dị.
Coong ~ Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Trong sương mù, rắn khổng lồ quái dị bị đẩy lui, phát ra tiếng kêu thảm trầm thấp.
Ánh sáng màu vàng chói mắt theo đà chém trúng vào tường nhà Hứa Kỳ Tịch, tạo thành một lỗ hổng lớn trên tường.
Lưỡi đao kim quang không có tính chất xuyên tường.
Hứa Kỳ Tịch: “...”
Ôi tường nhà tui.
Đương nhiên so với chuyện nhỏ tường bị phá, hắn biết ơn sự giúp đỡ của bác sĩ Diệt Hoàng hơn.
Vách tường cũng chỉ là vật ngoài thân, hỏng rồi thì có thể sửa.
“Ta không để các ngươi tới gần thầy Hứa đâu... Chị, xé rách sương mù bao quanh đi.”
Diệt Hoàng gọi.
“Lôi thú!”
Một giọng nữ nũng nịu vang lên ngoài nhà hắn.
Tiếng sấm rền vang.
Một tia lôi điện màu hồng lóe lên trong không trung.
Màu hồng thiếu nữ đó.
Thực nữ không thể thô bạo dùng thẳng lôi điện đánh người, phải đổi thành kiểu màu hồng mới được.
Ngay khi sấm sét màu hồng đánh xuống, sương mù bên ngoài tản ra một khoảng lớn.
Ngoại trừ hai chị em Diệt Hoàng ra, từ đằng xa cũng liên tục truyền đến tiếng vang.
Hiển nhiên còn có những tồn tại khác giống như chị em Diệt Hoàng đang bảo vệ cho khu vực này... bảo vệ nhà Hứa Kỳ Tịch.
Từ trước đến nay Diệt Hoàng đều gọi Hứa Kỳ Tịch là thầy Hứa, đây không chỉ là cách gọi với thân phận tác giả truyện tranh của hắn... mà còn là cách gọi kính trọng.
...
Sương mù ngoài nhà tản đi nhưng lại không ngừng có sương mù ùa tới.
Lúc này cả tầng 1 nhà Hứa Kỳ Tịch đều bị sương mù bao phủ.
Tầm nhìn của Hứa Kỳ Tịch bị hạn chế đến cực hạn.
Sau khi đánh lui rắn khổng lồ quái dị, bác sĩ Diệt Hoàng nhanh chóng đến gần Hứa Kỳ Tịch và Tề Y San:
“Thầy Hứa, chúc mừng anh ~ Chuyện sắp tới cứ giao cho chúng tôi là được.”
“Hệ thống Đại Hạ 5% công suất, Thần Lam.”
Cô quát lên, giơ tay ra.
Có một lốc xoáy màu xanh mà mắt có thể nhìn thấy được di chuyển trong phòng, xua tan sương mù, khôi phục lại tầm nhìn.
Hứa Kỳ Tịch: “...”
Hắn nhìn bác sĩ Diệt Hoàng.
Lúc này hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.
Nhưng hắn không thể nói được.
Bác sĩ Diệt Hoàng nhìn Hứa Kỳ Tịch, bốn mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, dường như đọc được ánh mắt của Hứa Kỳ Tịch, cô chủ động giải thích:
“Đây là thế giới gương, cũng được gọi là thế giới bên trong (*). Thường thì chỉ khi sương mù và bầy thú thiên tai ngoài hành tinh xuất hiện thì không gian này mới hiện lên. Nó là khu vực hoang tàn hiện hóa ra khi trường lực của thế giới bọn ta bị từ trường sinh mệnh của bầy thú thiên tai bóp méo. Nhỏ thì đường kính tầm trăm ngàn mét, lớn thì bao trùm cả thành phố… thậm chí còn lớn hơn.”
“Theo những gì đã biết, đám thú thiên tai này là sản phẩm của một nền văn minh có sức mạnh tinh thần hoàn toàn khác với chúng ta. Chúng là những sinh mệnh tinh thần mà tấn công vật lý bình thường không thể chạm đến. Hai năm trước, bọn chúng bỗng xuất hiện trên trời, cho đến nay vẫn thường xuyên hiện ra ở nhiều nơi trên thế giới.”
“Tấn công vật lý bình thường không thể chạm đến bọn chúng… muốn giết chết bọn chúng rất khó khăn. Cho đến khi những người đặc biệt như chúng tôi xuất hiện.”
“Điều đáng nói là, khi có “Kỳ Tích Giả” mới xuất hiện cũng sẽ sinh ra “thế giới gương” với phạm vi nhỏ… Điều này sẽ dẫn sương mù và bầy thú thiên tai đến.”
“Chúng tôi nghi ngờ, khi năng lực của Kỳ Tích Giả đạt đến một mức độ nhất định thì có thể tùy ý mở thế giới gương.”
Điểm cuối cùng này lại giống với suy đoán của Hứa Kỳ Tịch. Quả nhiên đám sương mù và quái thú đó là do hắn dụ tới.
[Tấn công thông thường không thể chạm đến ư? Y San cũng từng đề cập đến loại quái vật tương tự!]
Chúng nó là cùng một loại à?
Hay là hai loại quái thú vừa hay có thuộc tính giống nhau?
“Tôi…”
Đúng lúc này, miệng của Hứa Kỳ Tịch cũng hồi phục chức năng.
Sau khi thử phát âm vài tiếng, hắn suy tư hỏi:
“Vậy ở chỗ mấy người, tôi đóng vai trò gì?”
Đến lúc này, ai sáng suốt cũng có thể nhận ra bác sĩ Diệt Hoàng và đồng bạn của cô đang âm thầm bảo vệ hắn và Họa Mi.
Trên thế gian này ít có tình yêu nào mà không có nguyên do.
Dù là tình yêu không cần báo đáp xuất phát từ lòng thương hại, thì cũng có nguyên nhân là “thương hại”.
“Thầy Hứa, anh là một trong số những người sáng tạo ra “hệ thống thao tác năng lực mới” đầu tiên của thế giới, là cha đẻ của “Đại Giải… Hạ, hệ thống Đại Hạ, một trong số thầy hướng dẫn của tất cả các Kỳ Tích Giả.”
Bác sĩ Diệt Hoàng đáp:
“Tuy rằng anh chưa thức tỉnh sức mạnh đặc biệt, nhưng với tư cách chỉ là một người bình thường, anh và thầy Giải lại đặt nền móng cho hệ thống lý luận của Kỳ Tích Giả. Dưới sự cố gắng của hai người, hệ thống Đại Hạ phiên bản đầu tiên ra đời, giúp đỡ những Kỳ Tích Giả như chúng tôi nắm giữ sức mạnh đặc biệt của bản thân, tự tiến bộ với tốc độ nhanh nhất.”
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Mình giỏi thế cơ á, sao mình lại không biết nhỉ.
Hơn nữa, mình còn có một người bạn vô cùng thân thiết họ Giải sao?
Điều này không khỏi khiến cho hắn nhớ tới cua nhỏ (**) đang bò ở trang chủ Sổ Điểm Danh.
“Hơn nữa, cho dù hiện tại nhiều nơi trên thế giới bắt chước hệ thống Đại Hạ mà sản xuất ra các loại hệ thống thao tác năng lực mới khác nhau… nhưng hệ thống Đại Hạ mà thầy Hứa và thầy Giải nghiên cứu ra vẫn là số 1!”
Lúc này, một thiếu nữ xuất hiện sau lưng bác sĩ Diệt Hoàng, tự hào nói.
- ---------
Chú thích:
*Thế giới bên trong: Nguyên văn 里世界 = Là một thế giới khác tương ứng với thế giới hiện thực.
**Con cua trong tiếng Trung là “bàng giải”, cho nên khi nhắc đến họ Giải thì Hứa Kỳ Tịch nhớ ngay đến con cua
***
“Họa Mi... hai người không sao chứ?”
Bác sĩ Diệt Hoàng vội vàng chạy đến, vừa vào cửa đã lo lắng hỏi thăm.
Hứa Kỳ Tịch nhìn vị bác sĩ có mái tóc vàng búi củ tỏi hai bên, đáp: “Chúng tôi đều ổn, nhưng bác sĩ Diệt Hoàng này, sao trông cô như vừa chạy đường dài cả nghìn mét vậy?”
Cô thở hồng hộc thế kia, chẳng lẽ là chạy bộ đến đây ư?
“Hai người đột nhiên bảo tôi mang chuột bạch tới, tôi còn tưởng là nhà hai người xảy ra chuyện gì chứ.”
Bác sĩ Diệt Hoàng thấy hai người vẫn khỏe mạnh thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhấc lồng sắt trong tay lên, nói:
“Chỗ tôi chỉ có hai con chuột bạch thôi, thế nên tôi mang một con Hamster đến cho đủ số, vậy có đủ không?”
“Thực ra tôi chỉ cần hai con là đủ rồi, cô còn có thể đem một con về.”
Tề Y San mỉm cười vươn tay ra cầm lấy chiếc lồng.
Diệt Hoàng nghe thế, cười hì hì đáp:
“Vậy thì tôi mang một con chuột bạch về... Tôi đã chán thấy cảnh hai đứa chúng nó bám lấy nhau cả ngày lắm rồi, hôm nay vừa hay tách chúng nó ra, để từ nay về sau mỗi đứa sống ở một nơi.”
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Tuy rằng chuột bạch không phải là người nhưng bác sĩ Diệt Hoàng à, cô quá đáng lắm à nha.
“Họa Mi, các cô định dùng chuột bạch làm thí nghiệm à?”
Diệt Hoàng hỏi.
Tề Y San gật đầu đáp:
“Tôi định dùng nó để làm thí nghiệm.”
Dứt lời, cô đeo găng tay vào, bắt một con chuột bạch ra khỏi lồng sắt, đeo cho nó một vòng điện tử tiếp nhận số liệu rồ lại đặt một mình nó vào trong một cái lồng nhỏ.
“Tôi có cần tránh đi một lúc không?”
Bác sĩ Diệt Hoàng hỏi... Những chuyện thí nghiệm thế này, hầu hết đều phải giữ bí mật.
Tề Y San lắc đầu đáp:
“Không phải là thí nghiệm bảo mật gì đâu, chỉ là dùng chuột bạch để thử dụng cụ tôi và A Tịch cùng lắp thôi... thế nên cô không cần phải tránh mặt.”
“Tạm biệt!”
Bác sĩ Diệt Hoàng vừa nghe thứ mà Họa Mi định thử nghiệm là trang bị mà vợ chồng họ tự lắp thì cảm thấy như có mưa đá lạnh lẽo táp thẳng vào mặt.
“Tôi ra ngoài chờ hai người, hai người chơi thí nghiệm xong rồi lại ra tìm tôi... Tiện đường tôi làm kiểm tra toàn diện cho cả hai luôn.”
Bác sĩ Diệt Hoàng phất tay nhẹ tênh, ra ngoài xong còn không quên đóng cửa lại.
...
Thấy bác sĩ Diệt Hoàng đi ra khỏi nhà, Hứa Kỳ Tịch không ngăn cản... Vì nếu như cô ở lại đây, lát nữa nhỡ lại hỏi vợ chồng họ định làm thí nghiệm gì thì Hứa Kỳ Tịch không biết nên trả lời ra sao.
Chẳng lẽ lại nói: Bọn tôi đang nghiên cứu xem làm thế nào để kích thích năng lực siêu nhiên à?
Thế nên bác sĩ Diệt Hoảng ở chỗ mà gọi được ngay khi có chuyện là tốt nhất.
“Kỳ Tịch, chúng ta bắt đầu đi.”
Tề Y San đi đến chỗ khoang sinh vật của cánh cổng kỳ tích, mở nắp khoang ra, đặt lồng chuột bạch vào trong.
Đợi khi cô lùi ra khỏi phạm vi của cánh cổng kỳ tích, Hứa Kỳ Tịch cắm điện vào.
Có ánh sáng yếu ớt lóe lên ở tầng 1, là hàng đèn tín hiệu trên thiết bị cánh cổng kỳ tích.
Con chuột bạch trong trang bị kêu chít chít đầy căng thẳng.
Còn có thể nghe thấy tiếng nó chạy loạn trong lồng.
Thế nhưng những âm thanh này chỉ vang lên một lát rồi dừng lại.
Mấy phút sau, cánh cổng kỳ tích và chuột bạch đều không có thay đổi mới nào.
Hiệu ứng hình ảnh năng lượng cao cũng không xuất hiện.
Không đủ tiền hiệu ứng à?
“Chuột bạch chết rồi sao?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi.
Cùng lúc đó, hắn phát hiện ra sâu trong lòng mình thấy hơi thất vọng.
Có thất vọng, đồng nghĩa trước đây hắn đã từng mong đợi.
“Không phải lo, trạng thái của chuột bạch rất ổn định…”
Tề Y San cúi đầu quan sát số liệu trong notebook, nhoẻn miệng mỉm cười.
Không thất bại.
“Mà… nếu như thành công, con chuột bạch sẽ trở thành “chuột siêu năng lực” à?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi.
“Không đâu.”
Tề Y San lắc đầu đáp:
“Cánh cổng kỳ tích được chế tạo riêng cho ‘người’… Hiện giờ EVA-01 chỉ thích hợp với trạng thái của anh và em, coi như là đặc chế riêng. Cho dù người khác có đi vào cũng không có tác dụng gì.”
Phải đợi khi bản đặc chế thành công thì mới có thể dùng các thí nghiệm điều chỉnh để chế tạo ra bản phổ thông, biến nó thành loại máy thích hợp với tất cả mọi người.
Quá trình này không thể giải quyết trong chốc lát mà phải từ từ từng bước.
“Đợi thêm năm phút nữa, nếu như chuột bạch không có vấn đề gì thì em sẽ vào thử.”
Trên gương mặt Tề Y San tràn ngập vẻ kích động.
Cô đã đợi ngày này quá lâu rồi… Nếu không phải Hứa Kỳ Tịch bị mất trí nhớ ba năm thì không cần chuột bạch, cô đã tự vào thử luôn rồi.
“Để anh vào trước đi, dù sao thì anh cũng mất trí nhớ ba năm rồi mà.”
Hứa Kỳ Tịch kiên định nói.
Nghe thấy ngữ khí kiên định của hắn, Tề Y San hơi ngẩn ra, sau đó cô vươn tay nắm lấy tay Hứa Kỳ Tịch:
“Kỳ Tịch, anh có muốn có Hứa baby không?”
Sự chu đáo của Hứa Kỳ Tịch khiến cô không nhịn được muốn chuyển kỹ thuật tối thượng từ thế giới của mình qua đây, dùng gene của Hứa Kỳ Tịch để tạo ra một sinh mệnh mới.
Hứa Kỳ Tịch: “???”
…
Lại qua một lúc nữa.
“Được rồi đó.”
Tề Y San đặt notebook xuống.
“Anh đi xem thử trạng thái của chuột bạch.”
Hứa Kỳ Tịch ngắt nguồn điện, đợi đèn tín hiệu của cánh cổng kỳ tích tắt hết, hắn mới bước vào trong, mở cái nắp giống như khoang sinh vật ra
“Cạch ~”
Cửa khoang mở ra, để lộ chuột bạch ngoan ngoãn nằm sấp trong lồng.
Nó vẫn còn sống, nhìn bề ngoài thì không có chuyện gì.
Về phần bên trong có vấn đề hay không phải để chuyên gia như bác sĩ Diệt Hoàng phán đoán.
“Xem ra nhóc này đang sợ lắm nè.”
Hứa Kỳ Tịch mỉm cười khom lưng, tay phải vươn vào trong khoang sinh vật, thò về hướng chiếc lồng.
…
Một người vươn tay, nắm lấy một thứ gì đó ở khoảng cách ngoài 30cm sẽ mất bao lâu?
Một giây, thậm chí có khi còn ngắn hơn?
Thường với khoảng cách ngắn như thế, đáng lẽ chỉ với một suy nghĩ, ngón tay đã chạm đến đích.
Nhưng lúc này Hứa Kỳ Tịch cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể của mình đang bất thường.
Chậm… chậm quá!
Hắn cảm thấy động tác ở ngón tay của mình như bị phát chậm mấy chục lần giống cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, từ từ vươn về phía chiếc lồng với tốc độ sên bò.
Chuyện vốn dĩ chỉ cần một giây là có thể làm được mà bây giờ chỉ riêng thời gian “vươn tay chạm vào” cũng đủ để hắn suy nghĩ “là động tác của ta quá chậm hay là ý thức của ta quá nhanh”.
Đối với Hứa Kỳ Tịch, cảm giác như qua khoảng 50 giây, ngón tay của hắn mới chạm vào được chiếc lồng đựng chuột bạch.
Rõ ràng hiện tượng này chẳng bình thường chút nào.
Nhưng hắn không hề thấy hoảng hốt.
Hắn đang mong đợi sự “bất bình thường” này.
Kiềm chế cảm giác vui mừng trong lòng, Hứa Kỳ Tịch dùng tốc độ chậm chạp để lấy chiếc lồng ra khỏi cánh cổng kỳ tích rồi lại từ từ xoay người lại.
“Y… San…”
Hắn quay mặt về phía Tề Y San, từ từ gọi tên cô.
Vốn đang cúi đầu điều chỉnh số liệu, Tề Y San ngẩng phắt đầu lên, nhìn Hứa Kỳ Tịch… Ngữ khí, tiết tấu gọi tên cô ban nãy của hắn đều rất kỳ lạ.
“Đây là trạng thái tăng tốc à? Sao lại thế này? cánh cổng kỳ tích vẫn chưa mở mà?”
Tề Y San bước nhanh đến bên Hứa Kỳ Tịch, cầm lấy chiếc lồng chuột bạch trong tay hắn, đặt sang bên cạnh.
Cô quan sát trạng thái của Hứa Kỳ Tịch rồi lại nhìn cánh cổng kỳ tích. Lúc này nguồn điện của cánh cổng kỳ tích đã bị ngắt… không được khởi động.
“Kỳ Tịch bị chậm lại à?”
Tề Y San cố gắng rút gọn câu của mình và tăng nhanh ngữ điệu.
“Ừm~”
Hứa Kỳ Tịch gật đầu.
Không mở nguồn điện nhưng hắn chỉ đứng trong phạm vi cánh cổng kỳ tích mà đã bị thay đổi rồi.
Khi kiểu “tăng tốc ý thức” này không ngừng được tăng cường, đạt đến một cực hạn nào đó… trước mặt Hứa Kỳ Tịch xuất hiện ảo giác.
Hắn thấy được một cánh cửa màu tím tràn ngập phong cách khoa học viễn tưởng.
Một bên cánh cửa là thế giới ấm áp, bên kia là nơi thần bí không nhìn thấu.
Hắn đang đứng bên cạnh cánh cửa.
Chỉ cần vươn tay đẩy nhẹ… là có thể bước qua cửa.
“Là ảo giác hay là thứ gì khác?”
Hứa Kỳ Tịch vươn tay ra, đặt lên cánh cửa đó.
Thậm chí còn có xúc cảm mềm mại.
Mà tay còn lại của hắn lại đang nắm một đôi tay nhỏ hơn… Là Tề Y San đang nắm chặt lấy tay hắn, chỉ là Hứa Kỳ Tịch lúc này không thể nhìn rõ dáng vẻ của Tề Y San được.
“Đi!”
Hứa Kỳ Tịch nói khẽ.
Tay phải của hắn đẩy nhẹ, cánh cửa được mở ra.
…
Cùng lúc đó.
Đúng vào lúc Hứa Kỳ Tịch đẩy cánh cửa ra, lấy nhà hắn làm trung tâm, có một đợt dao động vô hình bao trùm lên xung quanh.
“Ủa?”
Bác sĩ Diệt Hoàng đang đứng ở cửa là người đầu tiên phát giác ra.
Cô há hốc mồm, ngơ ngác nhìn về hướng nhà thầy Hứa.
Di động đang nắm trong tay rớt xuống đất.
“A lô, a lô, Diệt Hoàng, có chuyện gì thế?”
Giọng nói lớn tiếng của một thiếu nữ vang lên từ di động.
“Chị ơi… mau tới đây, em cần giúp đỡ.”
Diệt Hoàng nhặt di động lên, vội vàng nói:
“Đến nhà thầy Hứa ấy.”
Ngoại trừ Diệt Hoàng ra, phàm là những nơi dao động kia bao trùm, không biết tại sao, rất những người quen biết với Hứa Kỳ Tịch đều đột nhiên nhớ tới đứa con nhà lão Hứa.
Tất cả hàng xóm, người quen lúc này đều nghi hoặc, không biết tại sao mình lại nghĩ tới Hứa Kỳ Tịch.
Đặc biệt là những người hàng xóm không quá thân quen với Hứa Kỳ Tịch, chỉ mới gật đầu chào hỏi vài lần, bây giờ trong đầu họ xuất hiện gương mặt rõ ràng của đứa con trai nhà lão Hứa, điều này khiến họ nghi hoặc.
…
Đằng sau cánh cửa sẽ là gì?
Có thể khẳng định… sẽ là một thế giới mới.
Sức mạnh thần kỳ mà Tề Y San muốn đang nằm sau cánh cửa này.
Hứa Kỳ Tịch đẩy cửa ra, thế giới trong mắt hắn đột nhiên phai màu, tất cả màu sắc đều rút đi như thủy triều, biến thế giới thành chế độ đen trắng.
Ngay sau đó, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, tiếng xe cộ… tất cả âm thanh đều biến mất ngay lúc này.
Thời gian như ngừng trôi.
Nếu là bình thường, đáng lẽ hắn phải hoảng hốt, nhưng lúc này tim hắn đập mạnh mẽ, không có chút sợ sệt nào, dù cho đang đối mặt với hiện tượng siêu nhiên.
Hắn và Tề Y San đều mong đợi cảnh tượng này!
Hứa Kỳ Tịch nhìn một lượt thế giới đen trắng này… Đây là tầm nhìn với “góc nhìn thượng đế”, đứng trên cao nhìn xuống bên dưới.
Dường như thế giới này đang ở trong trạng thái “bất động”.
Chuột bạch, chuột Hamster bị thêm vào cho đủ số hay đến cả Tề Y San mà hắn đang nắm chặt tay cũng bất động, hóa thành đen trắng.
Mà trong thế giới đen trắng này, Hứa Kỳ Tịch đột nhiên nhìn thấy một dải màu rực rỡ.
Là Sổ Điểm Danh đang nằm yên trên bàn.
Ánh mắt ở góc nhìn thượng đế của Hứa Kỳ Tịch lướt qua Sổ Điểm Danh, nó tự động mở khóa… Giao diện con cua nhỏ kia lại bật ra.
Quyền hạn tăng lên rồi à?
“Là bởi vì mình đẩy cửa, cơ thể đã hoàn thành biến hóa, phù hợp với yêu cầu tăng quyền hạn của Sổ Điểm Danh ư?”
Nghĩ đến đây, trong đầu Hứa Kỳ Tịch lóe lên một suy nghĩ, hắn muốn dắt Tề Y San đến chỗ Sổ Điểm Danh… Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện ra mình không thể cử động được nữa.
Hắn cũng đang ở trạng thái “bất động”.
Chỉ có ý thức là hoàn toàn tỉnh táo.
“???”
Mình phải thoát khỏi trạng thái này như thế nào đây?
[Thầy Hứa!]
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc như vọng từ nơi rất xa tới.
Là giọng nói của bác sĩ Diệt Hoàng.
Hứa Kỳ Tịch muốn trả lời cô nhưng hình như cơ thể hắn đang biến đổi.
Khi nhìn xuống người mình, hắn nhìn thấy mình… đang lột da!
Ngoại trừ ý thức và ánh mắt ra, hắn không cử động được, cũng không thể nói nổi.
[Xin hãy chú ý an toàn ~ Sắp tới rồi ~]
Giọng nói của bác sĩ Diệt Hoàng lại vọng từ xa tới.
Trong thế giới đen trắng quái lạ này, cô lại có thể nói chuyện.
“Thứ gì sắp tới vậy?”
Hứa Kỳ Tịch nhìn xung quanh, hắn muốn xem tình hình trong phòng.
Nghĩ vậy, ánh mắt của hắn xuyên qua tường mà nhìn ra ngoài.
Sau đó, hắn phát hiện ra bên ngoài nhà mình bị bao trùm bởi sương mù.
Sương mù quái dị ngưng tụ một lượng lớn chỉ trong thời gian ngắn, khiến cho tầm nhìn của Hứa Kỳ Tịch bị ảnh hưởng.
Loáng thoáng có tiếng kêu quái dị truyền từ trong sương mù tới... chúng giống như tiếng kêu của các con thú trước khi chết vậy.
Sương mù bao trùm lấy nhà hắn, loài động vật lạ kêu gào trong sương mù cũng chạy về phía nhà hắn!
“Xông về phía mình ư?”
Trong lòng Hứa Kỳ Tịch dâng lên trực giác này.
Sương mù và thứ ở trong nó đều là do hắn dụ tới. Hắn đẩy cánh cửa ra, cơ thể nảy sinh biến hóa, từ đó hấp dẫn những thứ này tới ư?
Trong sương mù dày đặc, tiếng kêu của quái vật ngày một rõ hơn.
Không chỉ một con mà cả một bầy quái vật luôn à?
Bọn chúng đang vội vàng chạy về hướng nhà của Hứa Kỳ Tịch.
Vù ~
Đột nhiên “ánh mắt” của Hứa Kỳ Tịch cảm ứng được một thân ảnh rất nhanh nhẹn, như mũi tên vụt khỏi cung, nhanh hơn nhiều so với lũ quái vật đang kêu gào kia, nhanh chóng phi về hướng của hắn.
Trên đường đi, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản thân ảnh nhanh như tên này.
Đại thụ hay tường đều trở nên vô hình trước mặt nó.
Nó có khả năng đi xuyên tường giống như u linh.
Hơn nữa còn có cơ thể khổng lồ.
Khi mà thân ảnh cực nhanh này xuyên qua tường nhà Hứa Kỳ Tịch mà xông tới, Hứa Kỳ Tịch đã nhìn rõ hình dạng của nó.
Về chỉnh thể nó là một quái vật giống như rắn, miệng khổng lồ há ra, nhào về phía hắn và Tề Y San.
Xấu đau xấu đớn.
Hứa Kỳ Tịch vô thức muốn dùng cánh tay để chống cự lại...
Nhưng cơ thể của hắn còn đang lột da.
Lúc này, đến cả việc bảo vệ Tề Y San ở sau lưng hắn cũng không làm được.
Ngoại trừ ánh mắt, hắn không cử động được gì hết.
Sổ Điểm Danh!
Như bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng, Hứa Kỳ Tịch nhìn xuống Sổ Điểm Danh!
Cảm ứng được ánh mắt của hắn, Sổ Điểm Danh tự động mở ra.
Làm mới từng trang một.
Cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh một con Hamster...
[Diệu Diệu?]
Hứa Kỳ Tịch muốn điểm danh.
Nhưng miệng của hắn không cử động được.
Mắt thấy con quái xà xấu đau xấu đớn kia chuẩn bị nuốt lấy hắn và Tề Y San...
“Tránh ra cho ta!”
Lúc này, tiếng quát của bác sĩ Diệt Hoàng vang lên từ chỗ cửa đầy sương mù.
Một tia kim quang chói mắt lóe lên trong sương mù, tựa như một lưỡi đao bén nhọn, chém về phía rắn khổng lồ quái dị.
Coong ~ Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Trong sương mù, rắn khổng lồ quái dị bị đẩy lui, phát ra tiếng kêu thảm trầm thấp.
Ánh sáng màu vàng chói mắt theo đà chém trúng vào tường nhà Hứa Kỳ Tịch, tạo thành một lỗ hổng lớn trên tường.
Lưỡi đao kim quang không có tính chất xuyên tường.
Hứa Kỳ Tịch: “...”
Ôi tường nhà tui.
Đương nhiên so với chuyện nhỏ tường bị phá, hắn biết ơn sự giúp đỡ của bác sĩ Diệt Hoàng hơn.
Vách tường cũng chỉ là vật ngoài thân, hỏng rồi thì có thể sửa.
“Ta không để các ngươi tới gần thầy Hứa đâu... Chị, xé rách sương mù bao quanh đi.”
Diệt Hoàng gọi.
“Lôi thú!”
Một giọng nữ nũng nịu vang lên ngoài nhà hắn.
Tiếng sấm rền vang.
Một tia lôi điện màu hồng lóe lên trong không trung.
Màu hồng thiếu nữ đó.
Thực nữ không thể thô bạo dùng thẳng lôi điện đánh người, phải đổi thành kiểu màu hồng mới được.
Ngay khi sấm sét màu hồng đánh xuống, sương mù bên ngoài tản ra một khoảng lớn.
Ngoại trừ hai chị em Diệt Hoàng ra, từ đằng xa cũng liên tục truyền đến tiếng vang.
Hiển nhiên còn có những tồn tại khác giống như chị em Diệt Hoàng đang bảo vệ cho khu vực này... bảo vệ nhà Hứa Kỳ Tịch.
Từ trước đến nay Diệt Hoàng đều gọi Hứa Kỳ Tịch là thầy Hứa, đây không chỉ là cách gọi với thân phận tác giả truyện tranh của hắn... mà còn là cách gọi kính trọng.
...
Sương mù ngoài nhà tản đi nhưng lại không ngừng có sương mù ùa tới.
Lúc này cả tầng 1 nhà Hứa Kỳ Tịch đều bị sương mù bao phủ.
Tầm nhìn của Hứa Kỳ Tịch bị hạn chế đến cực hạn.
Sau khi đánh lui rắn khổng lồ quái dị, bác sĩ Diệt Hoàng nhanh chóng đến gần Hứa Kỳ Tịch và Tề Y San:
“Thầy Hứa, chúc mừng anh ~ Chuyện sắp tới cứ giao cho chúng tôi là được.”
“Hệ thống Đại Hạ 5% công suất, Thần Lam.”
Cô quát lên, giơ tay ra.
Có một lốc xoáy màu xanh mà mắt có thể nhìn thấy được di chuyển trong phòng, xua tan sương mù, khôi phục lại tầm nhìn.
Hứa Kỳ Tịch: “...”
Hắn nhìn bác sĩ Diệt Hoàng.
Lúc này hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.
Nhưng hắn không thể nói được.
Bác sĩ Diệt Hoàng nhìn Hứa Kỳ Tịch, bốn mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, dường như đọc được ánh mắt của Hứa Kỳ Tịch, cô chủ động giải thích:
“Đây là thế giới gương, cũng được gọi là thế giới bên trong (*). Thường thì chỉ khi sương mù và bầy thú thiên tai ngoài hành tinh xuất hiện thì không gian này mới hiện lên. Nó là khu vực hoang tàn hiện hóa ra khi trường lực của thế giới bọn ta bị từ trường sinh mệnh của bầy thú thiên tai bóp méo. Nhỏ thì đường kính tầm trăm ngàn mét, lớn thì bao trùm cả thành phố… thậm chí còn lớn hơn.”
“Theo những gì đã biết, đám thú thiên tai này là sản phẩm của một nền văn minh có sức mạnh tinh thần hoàn toàn khác với chúng ta. Chúng là những sinh mệnh tinh thần mà tấn công vật lý bình thường không thể chạm đến. Hai năm trước, bọn chúng bỗng xuất hiện trên trời, cho đến nay vẫn thường xuyên hiện ra ở nhiều nơi trên thế giới.”
“Tấn công vật lý bình thường không thể chạm đến bọn chúng… muốn giết chết bọn chúng rất khó khăn. Cho đến khi những người đặc biệt như chúng tôi xuất hiện.”
“Điều đáng nói là, khi có “Kỳ Tích Giả” mới xuất hiện cũng sẽ sinh ra “thế giới gương” với phạm vi nhỏ… Điều này sẽ dẫn sương mù và bầy thú thiên tai đến.”
“Chúng tôi nghi ngờ, khi năng lực của Kỳ Tích Giả đạt đến một mức độ nhất định thì có thể tùy ý mở thế giới gương.”
Điểm cuối cùng này lại giống với suy đoán của Hứa Kỳ Tịch. Quả nhiên đám sương mù và quái thú đó là do hắn dụ tới.
[Tấn công thông thường không thể chạm đến ư? Y San cũng từng đề cập đến loại quái vật tương tự!]
Chúng nó là cùng một loại à?
Hay là hai loại quái thú vừa hay có thuộc tính giống nhau?
“Tôi…”
Đúng lúc này, miệng của Hứa Kỳ Tịch cũng hồi phục chức năng.
Sau khi thử phát âm vài tiếng, hắn suy tư hỏi:
“Vậy ở chỗ mấy người, tôi đóng vai trò gì?”
Đến lúc này, ai sáng suốt cũng có thể nhận ra bác sĩ Diệt Hoàng và đồng bạn của cô đang âm thầm bảo vệ hắn và Họa Mi.
Trên thế gian này ít có tình yêu nào mà không có nguyên do.
Dù là tình yêu không cần báo đáp xuất phát từ lòng thương hại, thì cũng có nguyên nhân là “thương hại”.
“Thầy Hứa, anh là một trong số những người sáng tạo ra “hệ thống thao tác năng lực mới” đầu tiên của thế giới, là cha đẻ của “Đại Giải… Hạ, hệ thống Đại Hạ, một trong số thầy hướng dẫn của tất cả các Kỳ Tích Giả.”
Bác sĩ Diệt Hoàng đáp:
“Tuy rằng anh chưa thức tỉnh sức mạnh đặc biệt, nhưng với tư cách chỉ là một người bình thường, anh và thầy Giải lại đặt nền móng cho hệ thống lý luận của Kỳ Tích Giả. Dưới sự cố gắng của hai người, hệ thống Đại Hạ phiên bản đầu tiên ra đời, giúp đỡ những Kỳ Tích Giả như chúng tôi nắm giữ sức mạnh đặc biệt của bản thân, tự tiến bộ với tốc độ nhanh nhất.”
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Mình giỏi thế cơ á, sao mình lại không biết nhỉ.
Hơn nữa, mình còn có một người bạn vô cùng thân thiết họ Giải sao?
Điều này không khỏi khiến cho hắn nhớ tới cua nhỏ (**) đang bò ở trang chủ Sổ Điểm Danh.
“Hơn nữa, cho dù hiện tại nhiều nơi trên thế giới bắt chước hệ thống Đại Hạ mà sản xuất ra các loại hệ thống thao tác năng lực mới khác nhau… nhưng hệ thống Đại Hạ mà thầy Hứa và thầy Giải nghiên cứu ra vẫn là số 1!”
Lúc này, một thiếu nữ xuất hiện sau lưng bác sĩ Diệt Hoàng, tự hào nói.
- ---------
Chú thích:
*Thế giới bên trong: Nguyên văn 里世界 = Là một thế giới khác tương ứng với thế giới hiện thực.
**Con cua trong tiếng Trung là “bàng giải”, cho nên khi nhắc đến họ Giải thì Hứa Kỳ Tịch nhớ ngay đến con cua
Tác giả :
Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết