Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 84: Tình và tình
“Đúng vậy! Trận lũ quét này quá đáng sợ!” Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ có thai cẩn thận đỡ vợ mình, bản thân anh ở trong núi bao nhiêu năm nay nhưng chưa bao giờ gặp trận lũ quét lớn thế này. Tuy lũ không quét đến nhà mình nhưng đã quét đến vùng sát nhà mình, trận lũ quét này rất mạnh, dường như còn khiến nhà của anh rung chuyển.
“Vậy… Hai người biết Lục Dao không?” Người phụ nữ có thai nhìn Tạ Điền với mái tóc ngắn, “Tiểu Dao à, vào hôm xảy ra lũ quét Tiểu Dao đã xuống núi, cũng không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi…” Hai người này chính là con trai và con dâu của bà Lý.
Tiểu Viên đang đứng ở một bên cũng bước lên trước, “Vậy hai người nhìn thấy Lục Dao đi một mình hay là…”
“À!” Con dâu nhà họ Lý gật đầu, “Đúng, còn có một người đàn ông cao lớn, nói là bạn đến từ thành phố Tô của Lục Dao, hai người họ cùng nhau xuống núi. Con dâu nhà họ Lý nói xong liền không chịu đựng được nữa, bây giờ bụng của cô đã to như vậy, mà còn phải đội mưa đi xuống núi, đã sớm mất hết sức lực, trên đường đến nơi an toàn cô toàn phải dựa vào sự bảo vệ của chồng.
Lúc này Tạ Điền còn cố nói thêm: “Anh có thể lên núi đúng không? Anh có biết lên núi thế nào không? Anh đưa tôi lên được không? Tôi có thể trả tiền công cho anh!”
Con trai của bà Lý bị Tạ Điền kéo lại, nắm chặt không buông, “Này! Cô kia, cô nhìn con dâu tôi phải đi bệnh viện rồi đây này! Chúng tôi không thể chậm trễ hơn được nữa!”
Tạ Điền nhìn người phụ nữ đang ôm bụng, “Tiểu Viên, cậu đưa chị này đi bệnh viện! Anh đưa tôi lên núi…”
“Không được!”
“Không được!”
Tiểu Viên và con dâu nhà họ Lý không hẹn trước mà cùng từ chối.
“Khó khăn lắm chồng tôi mới xuống được núi! Bây giờ lên núi… quá nguy hiểm!”
“Chị Tạ, một mình chị lên núi, tôi không yên tâm.”
Tiểu Viên nhìn sắc mặt của người phụ nữ đang mang thai đang trở nên khó coi. Cổ tay của người chồng đó vẫn bị nắm chặt, người chồng liền tiến lên trước một bước, nhấc tay mình ra khỏi tay Tạ Điền.
“Chị Tạ, tôi đi cùng với chị.”
Tiểu Viên không yên tâm về Tạ Điền, đã đến nơi này rồi, cậu biết Tạ Điền sẽ không từ bỏ việc lên núi, cho nên điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là cùng đi lên núi với Tạ Điền.
Ban đầu, Lục Dao và Hạ Thần Phong đi lên phía trên để tránh trận lũ quét cho nên bây giờ muốn xuống núi bắt buộc phải đi một khoảng cách xa hơn, nên bây giờ mới vừa đi xuống được đến chân núi.
Áo mưa của hai người đã được dùng để bọc ba lô, áo khoác dày trở lên lạnh và nặng hơn sau khi gặp mưa. Lục Dao thở hổn hển, cuối cùng cũng bước xuống được mặt đất bằng phẳng một cách an toàn rồi.
Dáng vẻ của hai người rất chật vật, họ dìu nhau bước đi, dưới chân núi đã có tình nguyện viên đứng đó chờ từ lâu, nhìn thấy hai người liền vội vàng chạy qua đỡ.
“Tay của anh ấy bị thương....” Lục Dao lo cho vết thương ở cánh tay của Hạ Thần Phong, cô nói ngay với tình nguyện viên, tình nguyện nghe thấy liền cẩn thận đỡ Hạ Thần Phong.
Tiểu Viên tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy dáng người cao cao của Hạ Thần Phong. Cậu không nhịn được vỗ mạnh vào vai của Tạ Điền, “Nhìn kìa, nhìn kìa! Đó chẳng phải là đội trưởng Hạ sao?”
Trước đây Tạ Điền từng đọc được một câu như thế này: có một vài người, bạn vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay, không phải vì người đó xuất sắc cỡ nào, mà chỉ vì trái tim bạn đặt ở chỗ người đó mà thôi.
Ban đầu cô còn cười nói với bạn thân, nếu trái tim nằm ở chỗ đối phương thì chẳng phải trái tim mình đã ngừng đập, trở thành xác chết rồi sao? Nhưng mà bây giờ, Tạ Điền thật sự đã có cảm giác này, trái tim đập nhanh vì người đó, cũng vì người đó mà tĩnh lặng…
Tạ Điền đi càng ngày càng nhanh, dần dần chuyển từ đi sang chạy, Lục Dao quấn khăn lông mà tình nguyện viên đưa cho, cô nhìn bóng dáng càng ngày càng gần kia, động tác trên tay cũng khựng lại.
Hạ Thần Phong đang được kiểm tra cánh tay thì có một luồng sức mạnh lớp ập đến từ phía sau, tiếp theo anh bị ôm chặt lấy. Hạ Thần Phong quay đầu muốn nhìn người phía sau nhưng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy Tiểu Viên đang chạy qua chỗ anh.
Nhìn thấy Tiểu Viên vậy thì không cần đoán Hạ Thần Phong cũng biết người phía sau là ai.
Anh quay đầu nhìn Lục Dao thì thấy cô đang cúi đầu như thể không phát hiện ra chuyện này, “Tạ Điền?”
Anh muốn tách đôi tay đang ôm chặt mình của Tạ Điền ra, nhưng lại phát hiện thì ra Tạ Điền vốn dĩ trông có vẻ ốm yếu dịu dàng lại có sức mạnh lớn như vậy.
Lục Dao cúi đầu, cô không hiểu cảm giác thất vọng trong lòng từ đâu đến, đây là lần đầu tiên trong lòng cô có cảm giác xa lạ này.
Tạ Điền ôm chặt lấy Hạ Thần Phong giống như người đuối nước ôm lấy phao cứu sinh.
Hạ Thần Phong có cảm giác vùng eo của mình bị ôm càng ngày chặt, còn tình nguyện viên vừa mới xử lý vết thương ở cánh tay cho anh thì đang cười trộm ở một bên, điều này khiến Hạ Thần Phong thấy mặt mình nóng lên, “Tạ Điền? Tôi không sao…”
“Không… Cô ấy không phải bạn gái tôi…”
“Cánh tay anh bị thương à?” Tạ Điền vốn dĩ đang ôm chặt Hạ Thần Phong đột nhiên nghe thấy tình nguyện viên nói anh bị thương liền cắt ngang lời phủ nhận của anh. Cô buông tay ra, bước lên trước, kiểm tra kỹ cánh tay bị thương của Hạ Thần Phong. Tạ Điền là bác sĩ nên đương nhiên cô biết rõ về lý thuyết y học, cô vừa nhìn đã biết vết thương này là do vật nặng từ trên cao rơi trúng.
Lúc này cánh tay của Hạ Thần Phong đã sưng lên rồi, nhưng nhờ rượu thuốc của Lục Dao nên thực ra anh cũng không cảm thấy đau lắm, anh rút tay mình ra khỏi tay của Tạ Điền, bởi vì Tạ Điền thật sự dùng rất nhiều sức, anh nhịn đau, “Tôi không sao, không bị thương đến xương, chỉ bị trầy xước chút thôi…”
Nói xong, Hạ Thần Phong vô thức nhìn Lục Dao, anh thấy cô đã đứng lên, sắc mặt cũng đã tốt hơn trước rất nhiều. Thấy vậy anh liền thấy yên tâm, Tạ Điền quay người nhìn Lục Dao sau đó bước lên trước một bước đến trước mặt Hạ Thần Phong, “Anh có biết tôi và Tiểu Đao lo lắng thế nào không hả?”
“Đúng vậy, chị Tạ vì anh mà trực tiếp chạy từ trong bệnh viện ra, anh thật sự là dọa chết chúng tôi rồi!” Tiểu Viên cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu vốn tưởng mình thật sự phải đi lên núi, nhưng bây giờ đội trưởng Hạ đi xuống, cũng coi như là bình an vô sự rồi.
“Cô thế nào rồi?” Hạ Thần Phong cúi đầu nhìn Tạ Điền, quả nhiên anh thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, còn kém hơn cả Lục Dao ở trong núi ba ngày rất nhiều, “Xem dáng vẻ của cô, có phải là cô vẫn chưa khỏi bệnh mà đã chạy ra ngoài?”
Tạ Điền xua tay, “Không sao, dạ dày tôi hơi khó chịu thôi…” Tiểu Viên ở bên cạnh muốn Hạ Thần Phong biết Tạ Điền coi trọng anh thế nào, nhưng vừa muốn nói ra bệnh tình của Tạ Điền đã thì đã bị Tạ Điền trừng mắt lên ý bảo Tiểu Viên không được nói.
“Sức khỏe không tốt thì đừng chạy lung tung, tôi sẽ không xảy ra chuyện…” Hạ Thần Phong quay người lại nhìn ngọn núi, trận lũ quét này rất nghiêm trọng, nhà cửa ở dưới chân núi đã bị phá hủy gần hết. Anh suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu nói với Tạ Điền: “Cô nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều chúng ta về thành phố Tô.”
“Vậy… Hai người biết Lục Dao không?” Người phụ nữ có thai nhìn Tạ Điền với mái tóc ngắn, “Tiểu Dao à, vào hôm xảy ra lũ quét Tiểu Dao đã xuống núi, cũng không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi…” Hai người này chính là con trai và con dâu của bà Lý.
Tiểu Viên đang đứng ở một bên cũng bước lên trước, “Vậy hai người nhìn thấy Lục Dao đi một mình hay là…”
“À!” Con dâu nhà họ Lý gật đầu, “Đúng, còn có một người đàn ông cao lớn, nói là bạn đến từ thành phố Tô của Lục Dao, hai người họ cùng nhau xuống núi. Con dâu nhà họ Lý nói xong liền không chịu đựng được nữa, bây giờ bụng của cô đã to như vậy, mà còn phải đội mưa đi xuống núi, đã sớm mất hết sức lực, trên đường đến nơi an toàn cô toàn phải dựa vào sự bảo vệ của chồng.
Lúc này Tạ Điền còn cố nói thêm: “Anh có thể lên núi đúng không? Anh có biết lên núi thế nào không? Anh đưa tôi lên được không? Tôi có thể trả tiền công cho anh!”
Con trai của bà Lý bị Tạ Điền kéo lại, nắm chặt không buông, “Này! Cô kia, cô nhìn con dâu tôi phải đi bệnh viện rồi đây này! Chúng tôi không thể chậm trễ hơn được nữa!”
Tạ Điền nhìn người phụ nữ đang ôm bụng, “Tiểu Viên, cậu đưa chị này đi bệnh viện! Anh đưa tôi lên núi…”
“Không được!”
“Không được!”
Tiểu Viên và con dâu nhà họ Lý không hẹn trước mà cùng từ chối.
“Khó khăn lắm chồng tôi mới xuống được núi! Bây giờ lên núi… quá nguy hiểm!”
“Chị Tạ, một mình chị lên núi, tôi không yên tâm.”
Tiểu Viên nhìn sắc mặt của người phụ nữ đang mang thai đang trở nên khó coi. Cổ tay của người chồng đó vẫn bị nắm chặt, người chồng liền tiến lên trước một bước, nhấc tay mình ra khỏi tay Tạ Điền.
“Chị Tạ, tôi đi cùng với chị.”
Tiểu Viên không yên tâm về Tạ Điền, đã đến nơi này rồi, cậu biết Tạ Điền sẽ không từ bỏ việc lên núi, cho nên điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là cùng đi lên núi với Tạ Điền.
Ban đầu, Lục Dao và Hạ Thần Phong đi lên phía trên để tránh trận lũ quét cho nên bây giờ muốn xuống núi bắt buộc phải đi một khoảng cách xa hơn, nên bây giờ mới vừa đi xuống được đến chân núi.
Áo mưa của hai người đã được dùng để bọc ba lô, áo khoác dày trở lên lạnh và nặng hơn sau khi gặp mưa. Lục Dao thở hổn hển, cuối cùng cũng bước xuống được mặt đất bằng phẳng một cách an toàn rồi.
Dáng vẻ của hai người rất chật vật, họ dìu nhau bước đi, dưới chân núi đã có tình nguyện viên đứng đó chờ từ lâu, nhìn thấy hai người liền vội vàng chạy qua đỡ.
“Tay của anh ấy bị thương....” Lục Dao lo cho vết thương ở cánh tay của Hạ Thần Phong, cô nói ngay với tình nguyện viên, tình nguyện nghe thấy liền cẩn thận đỡ Hạ Thần Phong.
Tiểu Viên tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy dáng người cao cao của Hạ Thần Phong. Cậu không nhịn được vỗ mạnh vào vai của Tạ Điền, “Nhìn kìa, nhìn kìa! Đó chẳng phải là đội trưởng Hạ sao?”
Trước đây Tạ Điền từng đọc được một câu như thế này: có một vài người, bạn vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay, không phải vì người đó xuất sắc cỡ nào, mà chỉ vì trái tim bạn đặt ở chỗ người đó mà thôi.
Ban đầu cô còn cười nói với bạn thân, nếu trái tim nằm ở chỗ đối phương thì chẳng phải trái tim mình đã ngừng đập, trở thành xác chết rồi sao? Nhưng mà bây giờ, Tạ Điền thật sự đã có cảm giác này, trái tim đập nhanh vì người đó, cũng vì người đó mà tĩnh lặng…
Tạ Điền đi càng ngày càng nhanh, dần dần chuyển từ đi sang chạy, Lục Dao quấn khăn lông mà tình nguyện viên đưa cho, cô nhìn bóng dáng càng ngày càng gần kia, động tác trên tay cũng khựng lại.
Hạ Thần Phong đang được kiểm tra cánh tay thì có một luồng sức mạnh lớp ập đến từ phía sau, tiếp theo anh bị ôm chặt lấy. Hạ Thần Phong quay đầu muốn nhìn người phía sau nhưng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy Tiểu Viên đang chạy qua chỗ anh.
Nhìn thấy Tiểu Viên vậy thì không cần đoán Hạ Thần Phong cũng biết người phía sau là ai.
Anh quay đầu nhìn Lục Dao thì thấy cô đang cúi đầu như thể không phát hiện ra chuyện này, “Tạ Điền?”
Anh muốn tách đôi tay đang ôm chặt mình của Tạ Điền ra, nhưng lại phát hiện thì ra Tạ Điền vốn dĩ trông có vẻ ốm yếu dịu dàng lại có sức mạnh lớn như vậy.
Lục Dao cúi đầu, cô không hiểu cảm giác thất vọng trong lòng từ đâu đến, đây là lần đầu tiên trong lòng cô có cảm giác xa lạ này.
Tạ Điền ôm chặt lấy Hạ Thần Phong giống như người đuối nước ôm lấy phao cứu sinh.
Hạ Thần Phong có cảm giác vùng eo của mình bị ôm càng ngày chặt, còn tình nguyện viên vừa mới xử lý vết thương ở cánh tay cho anh thì đang cười trộm ở một bên, điều này khiến Hạ Thần Phong thấy mặt mình nóng lên, “Tạ Điền? Tôi không sao…”
“Không… Cô ấy không phải bạn gái tôi…”
“Cánh tay anh bị thương à?” Tạ Điền vốn dĩ đang ôm chặt Hạ Thần Phong đột nhiên nghe thấy tình nguyện viên nói anh bị thương liền cắt ngang lời phủ nhận của anh. Cô buông tay ra, bước lên trước, kiểm tra kỹ cánh tay bị thương của Hạ Thần Phong. Tạ Điền là bác sĩ nên đương nhiên cô biết rõ về lý thuyết y học, cô vừa nhìn đã biết vết thương này là do vật nặng từ trên cao rơi trúng.
Lúc này cánh tay của Hạ Thần Phong đã sưng lên rồi, nhưng nhờ rượu thuốc của Lục Dao nên thực ra anh cũng không cảm thấy đau lắm, anh rút tay mình ra khỏi tay của Tạ Điền, bởi vì Tạ Điền thật sự dùng rất nhiều sức, anh nhịn đau, “Tôi không sao, không bị thương đến xương, chỉ bị trầy xước chút thôi…”
Nói xong, Hạ Thần Phong vô thức nhìn Lục Dao, anh thấy cô đã đứng lên, sắc mặt cũng đã tốt hơn trước rất nhiều. Thấy vậy anh liền thấy yên tâm, Tạ Điền quay người nhìn Lục Dao sau đó bước lên trước một bước đến trước mặt Hạ Thần Phong, “Anh có biết tôi và Tiểu Đao lo lắng thế nào không hả?”
“Đúng vậy, chị Tạ vì anh mà trực tiếp chạy từ trong bệnh viện ra, anh thật sự là dọa chết chúng tôi rồi!” Tiểu Viên cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu vốn tưởng mình thật sự phải đi lên núi, nhưng bây giờ đội trưởng Hạ đi xuống, cũng coi như là bình an vô sự rồi.
“Cô thế nào rồi?” Hạ Thần Phong cúi đầu nhìn Tạ Điền, quả nhiên anh thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, còn kém hơn cả Lục Dao ở trong núi ba ngày rất nhiều, “Xem dáng vẻ của cô, có phải là cô vẫn chưa khỏi bệnh mà đã chạy ra ngoài?”
Tạ Điền xua tay, “Không sao, dạ dày tôi hơi khó chịu thôi…” Tiểu Viên ở bên cạnh muốn Hạ Thần Phong biết Tạ Điền coi trọng anh thế nào, nhưng vừa muốn nói ra bệnh tình của Tạ Điền đã thì đã bị Tạ Điền trừng mắt lên ý bảo Tiểu Viên không được nói.
“Sức khỏe không tốt thì đừng chạy lung tung, tôi sẽ không xảy ra chuyện…” Hạ Thần Phong quay người lại nhìn ngọn núi, trận lũ quét này rất nghiêm trọng, nhà cửa ở dưới chân núi đã bị phá hủy gần hết. Anh suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu nói với Tạ Điền: “Cô nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều chúng ta về thành phố Tô.”
Tác giả :
Tư Vũ