Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 69: Người trên núi
“Ôi chao! Có phải Tiểu Dao đã về hay không vậy!” Quả nhiên, sức hút của lá cờ đỏ này rất lớn, cho dù là tuyết lớn phủ kín đường núi nhưng đã có người đầu tiên đến nhà Lục Dao.
Lục Dao mở cửa ra, nhìn thấy bà lão trước mặt, “Bà Lý, đã lâu không gặp.” Nhà họ Lý cách nhà họ Lục gần nhất trong số các gia đình trên núi.
Bà Lý cười, tay cầm một chiếc giỏ đến, “Ôi chao, trận tuyết này lớn quá! Tiểu Dao trở về sợ là chưa có đồ ăn, bà Lý cũng không có gì ăn ngon, chỉ có một ít khoai tây, cải thảo, còn có cái này... Một con gà mái già...”
Lục Dao cười nhận lấy... “Thật cảm ơn bà Lý, không biết lần này bà Lý muốn biết chuyện gì?”
Bà Lý xoa tay, trên mặt có chút ngượng ngùng, “Đại Mã nhà bà, không phải năm năm trước vợ mất sao, năm kia bà vừa mới tìm cho nó một cô vợ, bà muốn nhờ cháu tính xem lúc nào nên có đứa con, tốt nhất là có thể biết có phải là có cháu đích tôn...” Bà lý nói xong rồi mở cửa, vẫy tay gọi một người phụ nữ hơi béo đi vào.
Bà Lý kéo người phụ nữ đến bên cạnh mình, “Vừa rồi, bà sợ Tiểu Dao không muốn xem cho nên con dâu bà không đi vào.” Lục Dao cười, cô đã nhận đồ của nhà họ Lý, đương nhiên phải thỏa mãn yêu cầu của họ.
“Bà Lý, hai người ngồi xuống trước đi!” Lục Dao đưa người đến trước bàn bát tiên(*), bà Lý cười kéo vợ của con trai mình ngồi đối diện với Lục Dao.
(*) Bàn bát tiên: tên gọi một loại bàn ở Trung Quốc, bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.
Cô con dâu mới của bà Lý có khuôn mặt tròn, Lục Dao cười kéo tay của cô con dâu đó nói, “Bà Lý, khuôn mặt cô con dâu của bà có phúc khí(**) đó.”
(**) Phúc khí: người con người hiền lành, sống lương thiện, luôn làm việc tốt sẽ tạo ra dòng khí tốt luôn đem may mắn hạnh phúc đến cho bản thân.
Bà Lý vừa nghe thấy lời này, lập tức cười đến tít cả mắt, “Ôi chao, Tiểu Dao cháu thật biết ăn nói, điều cháu nói sẽ linh nghiệm…”
Lục Dao mỉm cười, “Những lời này cháu không nói linh tinh đâu, bà xem cung mệnh và sơn căn của cô gái này...” Bà Lý nhìn theo tầm mắt của Lục Dao, cung mệnh nằm ở giữa hai lông mày hay còn gọi là ấn đường, phía trên của sơn căn(*).
(*) Cung mệnh, sơn căn, ấn đường: Thuật ngữ trong xem tướng chỉ các khu vực khác nhau trên khuôn mặt.
- Cung mệnh: cung chính trong tử vi dùng để xem vể chính bản mệnh của người có số. Xem cung mệnh chúng ta có thể biết được khái quát về tướng mạo, tính tình, công danh tài lộc, khả năng chuyên môn, sự thọ yểu, thăng trầm, những bệnh tật hay tai họa trong cuộc đời.
- Ấn đường: là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán, biểu hiện chủ yếu cho vận mệnh của con người.
- Khu vực sống mũi nằm giữa hai mắt và là khởi điểm của mũi được gọi là sơn căn. Với nữ mệnh, mũi còn đại diện cho cung phu.
“Ấn đường của cô gái này sáng ngời, sơn căn bằng phẳng đầy đặn, đây chính là tượng trưng cho việc có phúc khí.”
Thấy Lục Dao nói như vậy, bà Lý càng thêm vui vẻ, vỗ tay nói, “Ôi chao, đã bảo mà, lúc đầu bà đã nhìn trúng khuôn mặt có phúc khí này! Còn những cái khác thì sao...”
Lục Dao nhìn gương mặt của người phụ nữ và tiếp tục nói, “Trong nhà cô gái này chắc hẳn có mấy anh em, quan hệ đều rất tốt, là một gia đình lương thiện...” Cung anh em nằm ở hai hàng lông mày, lông mày thon dài hơn nữa vượt qua cả con mắt, là tượng trưng cho việc có nhiều anh em.
Cô gái gật đầu, “Đúng đúng, đúng là tôi có mấy người anh em, cô nói thật chuẩn.”
“Bà Lý, về mặt con nỗi dõi, bà không phải lo lắng, tướng mặt của cô gái này rất tốt, tam dương(*) bằng phẳng đầy đủ, con cháu phúc lộc phồn vinh hưng thịnh.”
(*) Tam dương: Khu vực lông mày, bên phải là âm bên trái là dương gồm: thái âm thái dương là đầu lông mày, trung dương trung âm là giữa lông mày, thiếu âm thiếu dương là đuôi lông mày.
Lời nói này quả thực là nói đúng những điều trong đáy lòng của hai người đối diện, hai người cười vui vẻ, nắm chặt tay đối phương, trên mặt đều hiện vẻ mong chờ hạnh phúc.
Bà Lý cười một lúc, nhìn Lục Dao, “Tiểu Dao này, bà Lý ta tuổi cũng cao rồi, đứa cháu này...” hỏi xong câu này, bà Lý và con dâu của bà đều hồi hộp nhìn Lục Dao.
Nhìn vẻ mặt của hai người Lục Dao lại cảm thấy đáng yêu, cô nhìn con dâu nhà họ Lý nói, “Cô đợi đến lúc tuyết ngừng thì đến bệnh viện khám đi, đứa trẻ của nhà họ Lý dường như đến rồi.”
“Việc này... Việc này... Có thật không?” Không chỉ có bà Lý, ngay cả cô con dâu đó cũng ngạc nhiên mở to đôi mắt, nhìn Lục Dao, sự kích động trong lòng như muốn trào ra.
“Ôi chao! Ôi chao! Điều này thật tốt quá rồi... Ôi chao! Tuyết rơi lớn thế này, sao ta lại để cho con ra đây chứ! Phải làm sao bây giờ!” Bà Lý đột nhiên nghĩ việc đến con dâu mình đã có thai, lúc này tuyết lại còn rơi lớn, lại thêm đây là đường núi, may mà trên đường không xảy ra chuyện gì, nếu không bản thân bà thật sự mang tội lớn rồi.
Lục Dao nhìn bà Lý và con dâu vừa vui vừa sợ, cười nói, “Bà Lý yên tâm đi, đứa trẻ này và mọi người sẽ rất hạnh phúc, cái thai này rất ổn định, chỉ cẩn chú ý một chút thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Cơ thể của con dâu bà Lý có vẻ rất khỏe mạnh, Lục Dao ngoài việc biết xem tướng ra thì còn biết thêm một chút về Đông y, Lục Dao thuần thục xem tướng học, cộng thêm vừa mới nắm tay người phụ nữ đó, cho nên cũng cảm nhân được một chút hoạt mạch(*), ở đây cách bệnh viện rất xa, cho nên cho dù đúng là có thai rồi, đoán chừng cũng phải chờ bụng to lên mới đi khám.
(*) Hoạt mạch: kiểu mạch của người phụ nữ có thai trong bắt mạch Đông y.
Thật ra lần này Lục Dao đã gặp một sự trùng hợp.
Khó khăn lắm mới tiễn được nhà bà Lý hết lần này đến lần khác cảm ơn mình về. Lúc này Lục Dao mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra vụ làm ăn đầu tiên của mình không tệ chút nào. Bản thân cô cũng mong muốn được nhìn thấy những việc tốt thế này, so với gặp nhiều việc bực mình ở thành phố Tô như vậy, những niềm hạnh phúc giản đơn này càng làm cho Lục Dao cảm thấy hài lòng hơn.
Lục Dao kéo cờ đỏ xuống, đóng cửa lại, đi vào phòng của ông nội mình. Phòng của ông nội Lục Dao ở phía sau bên trái, tuy ông đã mất từ lâu rồi, nhưng bên trong căn phòng vẫn được quét dọn rất sạch sẽ, lần này trở về Lục Dao cũng quét dọn phòng của ông nội đầu tiên.
Lục Dao nhìn mọi thứ quen thuộc trong phòng ông, cô cảm thấy giống như ông nội mình chưa từng rời đi, cô ngồi trước bàn sách, đây là đồ dùng duy nhất đáng tiền trong gian phòng của ông nội.
Ông nội Lục Dao chưa từng từ bỏ việc luyện chữ, do ảnh hưởng của ông, chữ viết của Lục Dao mới đẹp như thế. Khi còn sống, ông nội Lục Dao để lại tổng cộng bốn bản ghi chép. Đây là thứ nhà họ Lục đã lưu truyền từ rất sớm. Có thể nói đây là một trong những bảo vật gia truyền của nhà họ Lục.
Cuốn đầu tiên là phong thủy âm dương trạch, cuốn thứ hai là xem tướng, cuốn thứ ba liên quan đến kì môn bát quái(*), mà thần kỳ nhất là cuốn thứ tư, cũng là cuốn rất nhiều người bây giờ đều cảm thấy bí ẩn nhất, đoán quẻ xem bói.
(*) Kỳ một bát quái: các quẻ bói trong kỳ môn độn giáp.
Quyển thứ tư này mới là bản lĩnh độc đáo của nhà họ Lục, giống như là Thôi Bối Đồ(**) năm đó, cả đời ông nội Lục Dao đều nghiên cứu thuật bói toán này.
(**) Thôi Bối Đồ là pho lịch sử mang tính dự báo, cuốn kỳ thư nổi tiếng nhất trong các trước tác dự đoán học của Trung Hoa cổ đại.
Cuốn ghi chép thứ tư chính là cuốn sách Lục Dao mang theo bên mình, trong khi đó ba cuốn còn lại đều để ở nhà, lần này trở về nhà Lục Dao muốn học cuốn đầu tiên, cũng là cuốn trước đây cô học yếu nhất.
Cô lấy cuốn ghi chép đầu tiên từ trong ngăn bàn đọc sách ra, nhớ lại những lời ông nội nói trước đây, ông cũng không muốn Lục Dao tiếp xúc quá nhiều với phần phong thủy âm dương trạch. Lúc ông nội Lục Dao còn sống liên quan đến quá nhiều việc ông không muốn cháu mình bị những việc tầm thường ở chỗ đó quấy nhiễu. Mà Lục Dao cũng không chịu thua kém ông nội, trừ cuốn phong thủy học đầu tiên kia ra, ba cuốn còn lại Lục Dao đều học được một nửa, cho dù chỉ có một nửa cũng rất giỏi rồi.
Lần này vì chuyện của Tập đoàn Tinh Thần, Lục Dao vuốt bìa cuốn đầu tiên, phía trên đã có dấu vết của năm tháng, “Ông à, trước đây ông đã nói rồi, ông không muốn cháu chạm vào cuốn sách này, cho nên cháu chỉ học có một chút, nhưng bây giờ cháu không thể không học thật tốt rồi…”
Lục Dao mở cửa ra, nhìn thấy bà lão trước mặt, “Bà Lý, đã lâu không gặp.” Nhà họ Lý cách nhà họ Lục gần nhất trong số các gia đình trên núi.
Bà Lý cười, tay cầm một chiếc giỏ đến, “Ôi chao, trận tuyết này lớn quá! Tiểu Dao trở về sợ là chưa có đồ ăn, bà Lý cũng không có gì ăn ngon, chỉ có một ít khoai tây, cải thảo, còn có cái này... Một con gà mái già...”
Lục Dao cười nhận lấy... “Thật cảm ơn bà Lý, không biết lần này bà Lý muốn biết chuyện gì?”
Bà Lý xoa tay, trên mặt có chút ngượng ngùng, “Đại Mã nhà bà, không phải năm năm trước vợ mất sao, năm kia bà vừa mới tìm cho nó một cô vợ, bà muốn nhờ cháu tính xem lúc nào nên có đứa con, tốt nhất là có thể biết có phải là có cháu đích tôn...” Bà lý nói xong rồi mở cửa, vẫy tay gọi một người phụ nữ hơi béo đi vào.
Bà Lý kéo người phụ nữ đến bên cạnh mình, “Vừa rồi, bà sợ Tiểu Dao không muốn xem cho nên con dâu bà không đi vào.” Lục Dao cười, cô đã nhận đồ của nhà họ Lý, đương nhiên phải thỏa mãn yêu cầu của họ.
“Bà Lý, hai người ngồi xuống trước đi!” Lục Dao đưa người đến trước bàn bát tiên(*), bà Lý cười kéo vợ của con trai mình ngồi đối diện với Lục Dao.
(*) Bàn bát tiên: tên gọi một loại bàn ở Trung Quốc, bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.
Cô con dâu mới của bà Lý có khuôn mặt tròn, Lục Dao cười kéo tay của cô con dâu đó nói, “Bà Lý, khuôn mặt cô con dâu của bà có phúc khí(**) đó.”
(**) Phúc khí: người con người hiền lành, sống lương thiện, luôn làm việc tốt sẽ tạo ra dòng khí tốt luôn đem may mắn hạnh phúc đến cho bản thân.
Bà Lý vừa nghe thấy lời này, lập tức cười đến tít cả mắt, “Ôi chao, Tiểu Dao cháu thật biết ăn nói, điều cháu nói sẽ linh nghiệm…”
Lục Dao mỉm cười, “Những lời này cháu không nói linh tinh đâu, bà xem cung mệnh và sơn căn của cô gái này...” Bà Lý nhìn theo tầm mắt của Lục Dao, cung mệnh nằm ở giữa hai lông mày hay còn gọi là ấn đường, phía trên của sơn căn(*).
(*) Cung mệnh, sơn căn, ấn đường: Thuật ngữ trong xem tướng chỉ các khu vực khác nhau trên khuôn mặt.
- Cung mệnh: cung chính trong tử vi dùng để xem vể chính bản mệnh của người có số. Xem cung mệnh chúng ta có thể biết được khái quát về tướng mạo, tính tình, công danh tài lộc, khả năng chuyên môn, sự thọ yểu, thăng trầm, những bệnh tật hay tai họa trong cuộc đời.
- Ấn đường: là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán, biểu hiện chủ yếu cho vận mệnh của con người.
- Khu vực sống mũi nằm giữa hai mắt và là khởi điểm của mũi được gọi là sơn căn. Với nữ mệnh, mũi còn đại diện cho cung phu.
“Ấn đường của cô gái này sáng ngời, sơn căn bằng phẳng đầy đặn, đây chính là tượng trưng cho việc có phúc khí.”
Thấy Lục Dao nói như vậy, bà Lý càng thêm vui vẻ, vỗ tay nói, “Ôi chao, đã bảo mà, lúc đầu bà đã nhìn trúng khuôn mặt có phúc khí này! Còn những cái khác thì sao...”
Lục Dao nhìn gương mặt của người phụ nữ và tiếp tục nói, “Trong nhà cô gái này chắc hẳn có mấy anh em, quan hệ đều rất tốt, là một gia đình lương thiện...” Cung anh em nằm ở hai hàng lông mày, lông mày thon dài hơn nữa vượt qua cả con mắt, là tượng trưng cho việc có nhiều anh em.
Cô gái gật đầu, “Đúng đúng, đúng là tôi có mấy người anh em, cô nói thật chuẩn.”
“Bà Lý, về mặt con nỗi dõi, bà không phải lo lắng, tướng mặt của cô gái này rất tốt, tam dương(*) bằng phẳng đầy đủ, con cháu phúc lộc phồn vinh hưng thịnh.”
(*) Tam dương: Khu vực lông mày, bên phải là âm bên trái là dương gồm: thái âm thái dương là đầu lông mày, trung dương trung âm là giữa lông mày, thiếu âm thiếu dương là đuôi lông mày.
Lời nói này quả thực là nói đúng những điều trong đáy lòng của hai người đối diện, hai người cười vui vẻ, nắm chặt tay đối phương, trên mặt đều hiện vẻ mong chờ hạnh phúc.
Bà Lý cười một lúc, nhìn Lục Dao, “Tiểu Dao này, bà Lý ta tuổi cũng cao rồi, đứa cháu này...” hỏi xong câu này, bà Lý và con dâu của bà đều hồi hộp nhìn Lục Dao.
Nhìn vẻ mặt của hai người Lục Dao lại cảm thấy đáng yêu, cô nhìn con dâu nhà họ Lý nói, “Cô đợi đến lúc tuyết ngừng thì đến bệnh viện khám đi, đứa trẻ của nhà họ Lý dường như đến rồi.”
“Việc này... Việc này... Có thật không?” Không chỉ có bà Lý, ngay cả cô con dâu đó cũng ngạc nhiên mở to đôi mắt, nhìn Lục Dao, sự kích động trong lòng như muốn trào ra.
“Ôi chao! Ôi chao! Điều này thật tốt quá rồi... Ôi chao! Tuyết rơi lớn thế này, sao ta lại để cho con ra đây chứ! Phải làm sao bây giờ!” Bà Lý đột nhiên nghĩ việc đến con dâu mình đã có thai, lúc này tuyết lại còn rơi lớn, lại thêm đây là đường núi, may mà trên đường không xảy ra chuyện gì, nếu không bản thân bà thật sự mang tội lớn rồi.
Lục Dao nhìn bà Lý và con dâu vừa vui vừa sợ, cười nói, “Bà Lý yên tâm đi, đứa trẻ này và mọi người sẽ rất hạnh phúc, cái thai này rất ổn định, chỉ cẩn chú ý một chút thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Cơ thể của con dâu bà Lý có vẻ rất khỏe mạnh, Lục Dao ngoài việc biết xem tướng ra thì còn biết thêm một chút về Đông y, Lục Dao thuần thục xem tướng học, cộng thêm vừa mới nắm tay người phụ nữ đó, cho nên cũng cảm nhân được một chút hoạt mạch(*), ở đây cách bệnh viện rất xa, cho nên cho dù đúng là có thai rồi, đoán chừng cũng phải chờ bụng to lên mới đi khám.
(*) Hoạt mạch: kiểu mạch của người phụ nữ có thai trong bắt mạch Đông y.
Thật ra lần này Lục Dao đã gặp một sự trùng hợp.
Khó khăn lắm mới tiễn được nhà bà Lý hết lần này đến lần khác cảm ơn mình về. Lúc này Lục Dao mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra vụ làm ăn đầu tiên của mình không tệ chút nào. Bản thân cô cũng mong muốn được nhìn thấy những việc tốt thế này, so với gặp nhiều việc bực mình ở thành phố Tô như vậy, những niềm hạnh phúc giản đơn này càng làm cho Lục Dao cảm thấy hài lòng hơn.
Lục Dao kéo cờ đỏ xuống, đóng cửa lại, đi vào phòng của ông nội mình. Phòng của ông nội Lục Dao ở phía sau bên trái, tuy ông đã mất từ lâu rồi, nhưng bên trong căn phòng vẫn được quét dọn rất sạch sẽ, lần này trở về Lục Dao cũng quét dọn phòng của ông nội đầu tiên.
Lục Dao nhìn mọi thứ quen thuộc trong phòng ông, cô cảm thấy giống như ông nội mình chưa từng rời đi, cô ngồi trước bàn sách, đây là đồ dùng duy nhất đáng tiền trong gian phòng của ông nội.
Ông nội Lục Dao chưa từng từ bỏ việc luyện chữ, do ảnh hưởng của ông, chữ viết của Lục Dao mới đẹp như thế. Khi còn sống, ông nội Lục Dao để lại tổng cộng bốn bản ghi chép. Đây là thứ nhà họ Lục đã lưu truyền từ rất sớm. Có thể nói đây là một trong những bảo vật gia truyền của nhà họ Lục.
Cuốn đầu tiên là phong thủy âm dương trạch, cuốn thứ hai là xem tướng, cuốn thứ ba liên quan đến kì môn bát quái(*), mà thần kỳ nhất là cuốn thứ tư, cũng là cuốn rất nhiều người bây giờ đều cảm thấy bí ẩn nhất, đoán quẻ xem bói.
(*) Kỳ một bát quái: các quẻ bói trong kỳ môn độn giáp.
Quyển thứ tư này mới là bản lĩnh độc đáo của nhà họ Lục, giống như là Thôi Bối Đồ(**) năm đó, cả đời ông nội Lục Dao đều nghiên cứu thuật bói toán này.
(**) Thôi Bối Đồ là pho lịch sử mang tính dự báo, cuốn kỳ thư nổi tiếng nhất trong các trước tác dự đoán học của Trung Hoa cổ đại.
Cuốn ghi chép thứ tư chính là cuốn sách Lục Dao mang theo bên mình, trong khi đó ba cuốn còn lại đều để ở nhà, lần này trở về nhà Lục Dao muốn học cuốn đầu tiên, cũng là cuốn trước đây cô học yếu nhất.
Cô lấy cuốn ghi chép đầu tiên từ trong ngăn bàn đọc sách ra, nhớ lại những lời ông nội nói trước đây, ông cũng không muốn Lục Dao tiếp xúc quá nhiều với phần phong thủy âm dương trạch. Lúc ông nội Lục Dao còn sống liên quan đến quá nhiều việc ông không muốn cháu mình bị những việc tầm thường ở chỗ đó quấy nhiễu. Mà Lục Dao cũng không chịu thua kém ông nội, trừ cuốn phong thủy học đầu tiên kia ra, ba cuốn còn lại Lục Dao đều học được một nửa, cho dù chỉ có một nửa cũng rất giỏi rồi.
Lần này vì chuyện của Tập đoàn Tinh Thần, Lục Dao vuốt bìa cuốn đầu tiên, phía trên đã có dấu vết của năm tháng, “Ông à, trước đây ông đã nói rồi, ông không muốn cháu chạm vào cuốn sách này, cho nên cháu chỉ học có một chút, nhưng bây giờ cháu không thể không học thật tốt rồi…”
Tác giả :
Tư Vũ