Sơ Ảnh Tại Thiên Thương
Chương 32: Bướm bạch ngọc
CHƯƠNG 32: BƯỚM BẠCH NGỌC
Hạo Nguyệt Thanh Hàn vừa nhìn thấy thứ Cổ Thiên Thương lấy ra thì đã biết hắn muốn làm gì. Bên trong hộp chính là loài bướm đặc biệt trên đỉnh Thiên Sơn, toàn thân trắng bóng, thích sống ở khe núi tuyết, số lượng ít, hơn nữa chỉ cần tách rời nơi sinh trưởng thì sẽ dễ dàng chết đi, hầu như không ai có thể thành công mang bọn chúng ra khỏi Thiên Sơn. Loài bướm nhỏ quý hiếm này có một công dụng đặc thù, chỉ cần người ta ăn vào một loại hương liệu vô hại với cơ thể, cho dù ở bất kì nơi nào trên trái đất nó cũng đều tìm ra được.
Muốn sở hữu loài bướm này hầu như là chuyện bất khả thi, Hạo Nguyệt Thanh Hàn nghĩ trên đời chỉ có Cổ Thiên Thương mới có được một con.
Cổ Thiên Thương nhẹ nhàng mở nắp hộp, vừa hé ra ra một khe nhỏ thì đã có một thứ màu bạch ngọc bò ra. Vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, nó đã không kịp chờ đợi xòe ra đôi cánh mỏng như lụa, nhẹ nhàng chọn một phương hướng bay đi. Đôi cánh bạc bị ánh nắng nhàn nhạt phản chiếu, lóe ra ánh sáng bàng bạc.
Hai người nhìn nhau, dùng khinh công né tránh thủ vệ mà theo sau con bướm, cuối cùng dừng lại ở một tiểu viện cách nơi này không xa. Con bướm nhỏ vẫy đôi cánh trong suốt bay vào cửa sổ, dừng một chút rồi hướng thẳng tới giường. Nó dạo quanh người đang ngủ trên giường một vòng rồi dừng lại trên chiếc mũi tinh xảo của hắn, chậm rãi vẫy cánh.
Dù sao cũng là ở địa bàn của người khác, hơn nữa còn bị bắt đến, cho dù biết Trầm Thanh Nham không làm gì mình nhưng ít nhất Bạch Sơ Ảnh cũng có chút cảnh giác, vì vậy hắn nhanh chóng bị con vật nhỏ trên mũi đánh thức.
Bạch Sơ Ảnh mở mắt ra, khẽ cử động, con bướm nhỏ liền vui sướng bay xung quanh mặt hắn. Bạch Sơ Ảnh hơi mơ hồ, nhưng sau khi nhìn rõ con bướm xinh đẹp hiếm thấy thì lộ ra nụ cười thản nhiên, xòe tay để nó đáp xuống. Con bướm nhỏ dường như hiểu ý hắn, bàn tay vừa mở ra thì đã sà xuống, đôi cánh mỏng không ngừng phe phẩy, có vẻ rất vui sướng.
Tiểu viện mà con bướm bay vào cả bên trong lẫn bên ngoài đều có người mai phục, chứng tỏ Bạch Sơ Ảnh đang ở đây. Nhưng muốn vào cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù bọn họ khinh công có giỏi hơn nữa cũng không thể bảo đảm không bị ai phát hiện. Hai người trốn ở một khúc quanh, quan sát tình thế, nhất thời không có bất cứ biện pháp gì.
“Ta dẫn bọn họ đi trước, sau đó ngươi vào?”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn đề nghị.
Cổ Thiên Thương tuy không muốn để bạn tốt mạo hiểm, nhưng trừ biện pháp đó ra thì không còn cách nào khác. Tuy làm vậy sẽ nhanh chóng làm lộ hành tung của bọn họ, nhưng ít nhất hắn có thể thừa dịp hỗn loạn lẩn vào trong phòng. Chỉ cần hắn ở bên cạnh Ảnh thì sẽ không có gì đáng lo.
Cổ Thiên Thương suy xét một chút, đoán chừng với võ công của Hạo Nguyệt Thanh Hàn, những người này cũng không thể làm gì hắn, vì vậy gật đầu nói. “Ừ, cẩn thận”
Hạo Nguyệt Thanh Hàn khẽ gật đầu, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
“Ai?”
Những kẻ áo đen canh giữ trong viện thấy có người xông vào thì đều giật mình. Dù sao thủ vệ bên ngoài Dạ Hồn lâu cũng không phải ăn không ngồi rồi, người tới tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, nhất quyết không thể lơ là.
Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng không trốn, lướt đến triền đấu với bọn họ. Cổ Thiên Thương thừa dịp hỗn loạn, nhẹ nhàng từ cửa sổ nhảy vào phòng.
“Ảnh”. Thanh âm trầm thấp lạnh lùng mang theo kích động rõ rệt, Cổ Thiên Thương vừa bước vào, chưa kịp đứng vững thì đã thấy Bạch Sơ Ảnh xoay người ngồi dậy.
“Thương”. Lúc nghe bên ngoài có động tĩnh thì Bạch Sơ Ảnh đã thả con bướm trên tay ra. Bạch Sơ Ảnh không ngờ người tới là Thương, hắn nghĩ Thương còn phải lâu hơn chút nữa mới tới.
“Không sao chứ?”. Cổ Thiên Thương kéo Bạch Sơ Ảnh vào lòng, đau lòng vuốt ve gò má gầy đi rõ rệt của hắn. Bạch Sơ Ảnh vừa định nói không sao thì đã bị giọng điệu lạnh lùng mang theo tức giận của Cổ Thiên Thương cắt ngang. “Ai làm?”
Trên gương mặt trắng nõn gầy gò có vài vết đỏ, rõ ràng bị người đánh. Nếu để Cổ Thiên Thương biết là ai, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Một người bị bắt mà trên mặt chỉ có mấy dấu tay, không có những hình phạt khác thì cũng đã may mắn, Cổ Thiên Thương hẳn là nên vui mừng mới đúng, nhưng vừa thấy người yêu bị đánh, hắn đã không thể áp chế cơn giận trong lòng.
“Không sao, không đau”. Bạch Sơ Ảnh cảm giác được hàn khí trên người Cổ Thiên Thương, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn mà xoa dịu.
“Là ai làm, Ảnh?”. Cổ Thiên Thương không biết vì sao Bạch Sơ Ảnh muốn bảo vệ người kia, tuy trong lòng hắn rất tức giận nhưng vẫn dịu giọng xuống.
“Thật mà, Thương, không sao rồi”
Dấu vết này là do Triệu Cảnh Hàn lưu lại tối qua. Lúc đó Bạch Sơ Ảnh bị trói tay chân, nếu không cũng không để hắn đánh được. Chẳng qua Bạch Sơ Ảnh không muốn truy cứu việc này, bởi vì lúc ấy Triệu Cảnh Hàn còn muốn dùng roi da quất hắn nhưng đã bị Trầm Thanh Nham cản lại. Bạch Sơ Ảnh nhận ra TTH thích tên Triệu Cảnh Hàn đáng ghét kia, mà Trầm Thanh Nham đối xử với Bạch Sơ Ảnh không tệ, Bạch Sơ Ảnh không ghét hắn, vì vậy nể mặt Trầm Thanh Nham mà không truy cứu. Bạch Sơ Ảnh biết rằng nếu Thương biết được ai là người đánh hắn, nhất định sẽ không để người kia sống yên ổn.
Bạch Sơ Ảnh mở to đôi mắt trong vắt nhìn Cổ Thiên Thương, bên trong như một đầm nước xanh biếc khiến người ta chìm đắm, không nỡ tiếp tục truy cứu.
“Chúng ta ra ngoài”
Cổ Thiên Thương thỏa hiệp, hôn lên vành mắt hơi tái xanh kia, trong lòng đau đớn vì không thể bảo vệ được Bạch Sơ Ảnh. Nếu Bạch Sơ Ảnh đã không muốn nói thì thôi vậy.
Hai người vừa định mở cửa ra ngoài thì có ba kẻ áo đen xông vào. Lúc nãy bọn họ nhất thời kinh hoảng, một hồi lâu mới nhớ ra người trong phòng mới là trọng yếu, vì vậy lập tức vọt vào, may là người còn chưa đi.
Cổ Thiên Thương kéo Bạch Sơ Ảnh vào lòng, cũng không ra tay mà chỉ lạnh lùng nhìn người đối diện. Giải quyết bọn hắn không phải chuyện khó, nhưng chỉ sợ bước ra khỏi cánh cửa này thì không còn dễ dàng nữa.
Bạch Sơ Ảnh muốn nói mình cũng biết võ, có thể đối phó những người này, không cần Cổ Thiên Thương che chở trong lòng. Thế nhưng ngẫm lại, không cần nói vẫn tốt hơn. Thương nhất định sẽ không đồng ý cho hắn ra tay, vì Thương nghĩ hắn là bệnh nhân, Giang Ngọc Nhan đã dặn không thể để hắn động thủ. Chỉ cần Bạch Sơ Ảnh vừa cầm kiếm thì bọn họ liền lộ ra biểu cảm khẩn trương, lâu dần khi thấy hắn chỉ cầm mà không tập võ thì mới thả lỏng.
Mặc dù biết mọi người đều muốn tốt cho mình, nhưng không thể luyện kiếm vẫn rất khó chịu. Có điều vừa nghĩ tới cục cưng trong bụng, Bạch Sơ Ảnh lại cảm thấy mọi nhẫn nại đều xứng đáng.
Hai bên giằng co một hồi, lúc ba kẻ áo đen định nâng kiếm lên, còn chưa kịp phản ứng thì Hạo Nguyệt Thanh Hàn đã lách vào, đứng bên cạnh Cổ Thiên Thương.
“Dừng tay”
Giọng Trầm Thanh Nham vang lên, ba người thấy chủ nhân tiến vào, lập tức thu kiếm lại mà khom người. “Chủ nhân”
Trầm Thanh Nham phất tay, khiến bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ khi chưa có lệnh của mình.
“Cổ bảo chủ, Hạo Nguyệt giáo chủ, hai vị bình tĩnh đừng nóng”. Trầm Thanh Nham nhìn hai cao thủ đứng đầu giang hồ, không vội vã cũng không nóng nảy mà nói, lại nhìn thoáng qua người đang được Cổ Thiên Thương ôm vào lòng.
“Hôm nay chúng ta chỉ muốn cứu người, những thứ khác sau này sẽ tính”. Cổ Thiên Thương tỏ rõ lập trường, ưu tiên cho Bạch Sơ Ảnh trước.
Trong đáy mắt Trầm Thanh Nham lóe qua một tia tinh quang, vẫy lui bọn người áo đen theo sau, xoay người đối diện với ba người bọn họ, trầm giọng nói. “Ta biết các ngươi có tám phần chắc chắn mới xông vào”. Nói vậy chứng tỏ Dạ Hồn lâu đã bị bao vây, trong lòng Trầm Thanh Nham cười khổ. Tuy đánh nhau hắn chưa chắc sẽ thua, nhưng e rằng thực lực của Dạ Hồn lâu sẽ hao tổn lớn. Đối với việc bắt cóc Bạch Sơ Ảnh, dù hắn đồng ý, cũng tự mình tham dự, nhưng mục đích của hắn cũng không phải đối phó với Cổ Thiên Thương mà là có ý định riêng.
Cổ Thiên Thương và Hạo Nguyệt Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Nham, không đáp lời, xem như ngầm thừa nhận suy nghĩ của hắn.
“Ta muốn làm một giao dịch với Cổ bảo chủ”. Trầm Thanh Nham chân thành nói.
“Nói”. Cổ Thiên Thương nhìn Trầm Thanh Nham một cái, xác định hắn thật sự không muốn đối phó bọn họ thì mới đáp lời.
“Ta hi vọng sau này Cổ bảo chủ có thể tha cho Triệu Cảnh Hàn một mạng, ta sẽ thả các ngươi đi, không để bất cứ ai chặn lại”. Trong mắt Trầm Thanh Nham có chút bất đắc dĩ và đau đớn không hợp với vẻ tàn ác của hắn.
Cổ Thiên Thương lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Nham, nhất thời không nói ra đáp án. Trong phòng rơi vào yên tĩnh, có một cổ lạnh giá khiến người ta nghẹt thở.
Một lúc lâu sau…
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh phá vỡ khí lạnh trong phòng, ngẩng đầu nhìn Cổ Thiên Thương, thanh âm mềm mại như suối nước.
“Sao?”. Cổ Thiên Thương thu hồi ánh mắt lạnh băng, dịu dàng nhìn người trong lòng.
“Về nhà”. Bạch Sơ Ảnh nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo có vẻ chờ mong.
Cổ Thiên Thương nhìn Bạch Sơ Ảnh một hồi, hôn lên cái trán trơn bóng của hắn. “Ừ, sẽ nhanh thôi”. Hắn biết Ảnh muốn giúp Trầm Thanh Nham, tuy không biết nguyên nhân nhưng nể tình Trầm Thanh Nham không tổn thương Ảnh, Cổ Thiên Thương sẽ chiều theo ý Ảnh mà không so đo nữa.
“Ta đáp ứng ngươi”
Cổ Thiên Thương nhìn Trầm Thanh Nham, ánh mắt vẫn lạnh băng. Cổ Thiên Thương rõ ràng đối đầu với Triệu Cảnh Hàn, vốn không muốn làm giao dịch hoang đường này, nhưng nể mặt Ảnh mà đáp ứng cũng không sao. Nếu Trầm Thanh Nham đã đề nghị như vậy, chứng tỏ hắn đã thấy rõ thế cục hiện tại, Võ thừa tướng nhất định sẽ thất bại, không còn chống đỡ được bao lâu.
Hạo Nguyệt Thanh Hàn vừa nhìn thấy thứ Cổ Thiên Thương lấy ra thì đã biết hắn muốn làm gì. Bên trong hộp chính là loài bướm đặc biệt trên đỉnh Thiên Sơn, toàn thân trắng bóng, thích sống ở khe núi tuyết, số lượng ít, hơn nữa chỉ cần tách rời nơi sinh trưởng thì sẽ dễ dàng chết đi, hầu như không ai có thể thành công mang bọn chúng ra khỏi Thiên Sơn. Loài bướm nhỏ quý hiếm này có một công dụng đặc thù, chỉ cần người ta ăn vào một loại hương liệu vô hại với cơ thể, cho dù ở bất kì nơi nào trên trái đất nó cũng đều tìm ra được.
Muốn sở hữu loài bướm này hầu như là chuyện bất khả thi, Hạo Nguyệt Thanh Hàn nghĩ trên đời chỉ có Cổ Thiên Thương mới có được một con.
Cổ Thiên Thương nhẹ nhàng mở nắp hộp, vừa hé ra ra một khe nhỏ thì đã có một thứ màu bạch ngọc bò ra. Vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, nó đã không kịp chờ đợi xòe ra đôi cánh mỏng như lụa, nhẹ nhàng chọn một phương hướng bay đi. Đôi cánh bạc bị ánh nắng nhàn nhạt phản chiếu, lóe ra ánh sáng bàng bạc.
Hai người nhìn nhau, dùng khinh công né tránh thủ vệ mà theo sau con bướm, cuối cùng dừng lại ở một tiểu viện cách nơi này không xa. Con bướm nhỏ vẫy đôi cánh trong suốt bay vào cửa sổ, dừng một chút rồi hướng thẳng tới giường. Nó dạo quanh người đang ngủ trên giường một vòng rồi dừng lại trên chiếc mũi tinh xảo của hắn, chậm rãi vẫy cánh.
Dù sao cũng là ở địa bàn của người khác, hơn nữa còn bị bắt đến, cho dù biết Trầm Thanh Nham không làm gì mình nhưng ít nhất Bạch Sơ Ảnh cũng có chút cảnh giác, vì vậy hắn nhanh chóng bị con vật nhỏ trên mũi đánh thức.
Bạch Sơ Ảnh mở mắt ra, khẽ cử động, con bướm nhỏ liền vui sướng bay xung quanh mặt hắn. Bạch Sơ Ảnh hơi mơ hồ, nhưng sau khi nhìn rõ con bướm xinh đẹp hiếm thấy thì lộ ra nụ cười thản nhiên, xòe tay để nó đáp xuống. Con bướm nhỏ dường như hiểu ý hắn, bàn tay vừa mở ra thì đã sà xuống, đôi cánh mỏng không ngừng phe phẩy, có vẻ rất vui sướng.
Tiểu viện mà con bướm bay vào cả bên trong lẫn bên ngoài đều có người mai phục, chứng tỏ Bạch Sơ Ảnh đang ở đây. Nhưng muốn vào cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù bọn họ khinh công có giỏi hơn nữa cũng không thể bảo đảm không bị ai phát hiện. Hai người trốn ở một khúc quanh, quan sát tình thế, nhất thời không có bất cứ biện pháp gì.
“Ta dẫn bọn họ đi trước, sau đó ngươi vào?”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn đề nghị.
Cổ Thiên Thương tuy không muốn để bạn tốt mạo hiểm, nhưng trừ biện pháp đó ra thì không còn cách nào khác. Tuy làm vậy sẽ nhanh chóng làm lộ hành tung của bọn họ, nhưng ít nhất hắn có thể thừa dịp hỗn loạn lẩn vào trong phòng. Chỉ cần hắn ở bên cạnh Ảnh thì sẽ không có gì đáng lo.
Cổ Thiên Thương suy xét một chút, đoán chừng với võ công của Hạo Nguyệt Thanh Hàn, những người này cũng không thể làm gì hắn, vì vậy gật đầu nói. “Ừ, cẩn thận”
Hạo Nguyệt Thanh Hàn khẽ gật đầu, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
“Ai?”
Những kẻ áo đen canh giữ trong viện thấy có người xông vào thì đều giật mình. Dù sao thủ vệ bên ngoài Dạ Hồn lâu cũng không phải ăn không ngồi rồi, người tới tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, nhất quyết không thể lơ là.
Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng không trốn, lướt đến triền đấu với bọn họ. Cổ Thiên Thương thừa dịp hỗn loạn, nhẹ nhàng từ cửa sổ nhảy vào phòng.
“Ảnh”. Thanh âm trầm thấp lạnh lùng mang theo kích động rõ rệt, Cổ Thiên Thương vừa bước vào, chưa kịp đứng vững thì đã thấy Bạch Sơ Ảnh xoay người ngồi dậy.
“Thương”. Lúc nghe bên ngoài có động tĩnh thì Bạch Sơ Ảnh đã thả con bướm trên tay ra. Bạch Sơ Ảnh không ngờ người tới là Thương, hắn nghĩ Thương còn phải lâu hơn chút nữa mới tới.
“Không sao chứ?”. Cổ Thiên Thương kéo Bạch Sơ Ảnh vào lòng, đau lòng vuốt ve gò má gầy đi rõ rệt của hắn. Bạch Sơ Ảnh vừa định nói không sao thì đã bị giọng điệu lạnh lùng mang theo tức giận của Cổ Thiên Thương cắt ngang. “Ai làm?”
Trên gương mặt trắng nõn gầy gò có vài vết đỏ, rõ ràng bị người đánh. Nếu để Cổ Thiên Thương biết là ai, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Một người bị bắt mà trên mặt chỉ có mấy dấu tay, không có những hình phạt khác thì cũng đã may mắn, Cổ Thiên Thương hẳn là nên vui mừng mới đúng, nhưng vừa thấy người yêu bị đánh, hắn đã không thể áp chế cơn giận trong lòng.
“Không sao, không đau”. Bạch Sơ Ảnh cảm giác được hàn khí trên người Cổ Thiên Thương, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn mà xoa dịu.
“Là ai làm, Ảnh?”. Cổ Thiên Thương không biết vì sao Bạch Sơ Ảnh muốn bảo vệ người kia, tuy trong lòng hắn rất tức giận nhưng vẫn dịu giọng xuống.
“Thật mà, Thương, không sao rồi”
Dấu vết này là do Triệu Cảnh Hàn lưu lại tối qua. Lúc đó Bạch Sơ Ảnh bị trói tay chân, nếu không cũng không để hắn đánh được. Chẳng qua Bạch Sơ Ảnh không muốn truy cứu việc này, bởi vì lúc ấy Triệu Cảnh Hàn còn muốn dùng roi da quất hắn nhưng đã bị Trầm Thanh Nham cản lại. Bạch Sơ Ảnh nhận ra TTH thích tên Triệu Cảnh Hàn đáng ghét kia, mà Trầm Thanh Nham đối xử với Bạch Sơ Ảnh không tệ, Bạch Sơ Ảnh không ghét hắn, vì vậy nể mặt Trầm Thanh Nham mà không truy cứu. Bạch Sơ Ảnh biết rằng nếu Thương biết được ai là người đánh hắn, nhất định sẽ không để người kia sống yên ổn.
Bạch Sơ Ảnh mở to đôi mắt trong vắt nhìn Cổ Thiên Thương, bên trong như một đầm nước xanh biếc khiến người ta chìm đắm, không nỡ tiếp tục truy cứu.
“Chúng ta ra ngoài”
Cổ Thiên Thương thỏa hiệp, hôn lên vành mắt hơi tái xanh kia, trong lòng đau đớn vì không thể bảo vệ được Bạch Sơ Ảnh. Nếu Bạch Sơ Ảnh đã không muốn nói thì thôi vậy.
Hai người vừa định mở cửa ra ngoài thì có ba kẻ áo đen xông vào. Lúc nãy bọn họ nhất thời kinh hoảng, một hồi lâu mới nhớ ra người trong phòng mới là trọng yếu, vì vậy lập tức vọt vào, may là người còn chưa đi.
Cổ Thiên Thương kéo Bạch Sơ Ảnh vào lòng, cũng không ra tay mà chỉ lạnh lùng nhìn người đối diện. Giải quyết bọn hắn không phải chuyện khó, nhưng chỉ sợ bước ra khỏi cánh cửa này thì không còn dễ dàng nữa.
Bạch Sơ Ảnh muốn nói mình cũng biết võ, có thể đối phó những người này, không cần Cổ Thiên Thương che chở trong lòng. Thế nhưng ngẫm lại, không cần nói vẫn tốt hơn. Thương nhất định sẽ không đồng ý cho hắn ra tay, vì Thương nghĩ hắn là bệnh nhân, Giang Ngọc Nhan đã dặn không thể để hắn động thủ. Chỉ cần Bạch Sơ Ảnh vừa cầm kiếm thì bọn họ liền lộ ra biểu cảm khẩn trương, lâu dần khi thấy hắn chỉ cầm mà không tập võ thì mới thả lỏng.
Mặc dù biết mọi người đều muốn tốt cho mình, nhưng không thể luyện kiếm vẫn rất khó chịu. Có điều vừa nghĩ tới cục cưng trong bụng, Bạch Sơ Ảnh lại cảm thấy mọi nhẫn nại đều xứng đáng.
Hai bên giằng co một hồi, lúc ba kẻ áo đen định nâng kiếm lên, còn chưa kịp phản ứng thì Hạo Nguyệt Thanh Hàn đã lách vào, đứng bên cạnh Cổ Thiên Thương.
“Dừng tay”
Giọng Trầm Thanh Nham vang lên, ba người thấy chủ nhân tiến vào, lập tức thu kiếm lại mà khom người. “Chủ nhân”
Trầm Thanh Nham phất tay, khiến bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ khi chưa có lệnh của mình.
“Cổ bảo chủ, Hạo Nguyệt giáo chủ, hai vị bình tĩnh đừng nóng”. Trầm Thanh Nham nhìn hai cao thủ đứng đầu giang hồ, không vội vã cũng không nóng nảy mà nói, lại nhìn thoáng qua người đang được Cổ Thiên Thương ôm vào lòng.
“Hôm nay chúng ta chỉ muốn cứu người, những thứ khác sau này sẽ tính”. Cổ Thiên Thương tỏ rõ lập trường, ưu tiên cho Bạch Sơ Ảnh trước.
Trong đáy mắt Trầm Thanh Nham lóe qua một tia tinh quang, vẫy lui bọn người áo đen theo sau, xoay người đối diện với ba người bọn họ, trầm giọng nói. “Ta biết các ngươi có tám phần chắc chắn mới xông vào”. Nói vậy chứng tỏ Dạ Hồn lâu đã bị bao vây, trong lòng Trầm Thanh Nham cười khổ. Tuy đánh nhau hắn chưa chắc sẽ thua, nhưng e rằng thực lực của Dạ Hồn lâu sẽ hao tổn lớn. Đối với việc bắt cóc Bạch Sơ Ảnh, dù hắn đồng ý, cũng tự mình tham dự, nhưng mục đích của hắn cũng không phải đối phó với Cổ Thiên Thương mà là có ý định riêng.
Cổ Thiên Thương và Hạo Nguyệt Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Nham, không đáp lời, xem như ngầm thừa nhận suy nghĩ của hắn.
“Ta muốn làm một giao dịch với Cổ bảo chủ”. Trầm Thanh Nham chân thành nói.
“Nói”. Cổ Thiên Thương nhìn Trầm Thanh Nham một cái, xác định hắn thật sự không muốn đối phó bọn họ thì mới đáp lời.
“Ta hi vọng sau này Cổ bảo chủ có thể tha cho Triệu Cảnh Hàn một mạng, ta sẽ thả các ngươi đi, không để bất cứ ai chặn lại”. Trong mắt Trầm Thanh Nham có chút bất đắc dĩ và đau đớn không hợp với vẻ tàn ác của hắn.
Cổ Thiên Thương lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Nham, nhất thời không nói ra đáp án. Trong phòng rơi vào yên tĩnh, có một cổ lạnh giá khiến người ta nghẹt thở.
Một lúc lâu sau…
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh phá vỡ khí lạnh trong phòng, ngẩng đầu nhìn Cổ Thiên Thương, thanh âm mềm mại như suối nước.
“Sao?”. Cổ Thiên Thương thu hồi ánh mắt lạnh băng, dịu dàng nhìn người trong lòng.
“Về nhà”. Bạch Sơ Ảnh nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo có vẻ chờ mong.
Cổ Thiên Thương nhìn Bạch Sơ Ảnh một hồi, hôn lên cái trán trơn bóng của hắn. “Ừ, sẽ nhanh thôi”. Hắn biết Ảnh muốn giúp Trầm Thanh Nham, tuy không biết nguyên nhân nhưng nể tình Trầm Thanh Nham không tổn thương Ảnh, Cổ Thiên Thương sẽ chiều theo ý Ảnh mà không so đo nữa.
“Ta đáp ứng ngươi”
Cổ Thiên Thương nhìn Trầm Thanh Nham, ánh mắt vẫn lạnh băng. Cổ Thiên Thương rõ ràng đối đầu với Triệu Cảnh Hàn, vốn không muốn làm giao dịch hoang đường này, nhưng nể mặt Ảnh mà đáp ứng cũng không sao. Nếu Trầm Thanh Nham đã đề nghị như vậy, chứng tỏ hắn đã thấy rõ thế cục hiện tại, Võ thừa tướng nhất định sẽ thất bại, không còn chống đỡ được bao lâu.
Tác giả :
Độc Vũ Tịch Nhan