Sơ Ảnh Tại Thiên Thương
Chương 27: Nương
CHƯƠNG 27: NƯƠNG
“A”. Vĩnh viễn bên nhau, những lời này Bạch Sơ Ảnh thích, hắn có chút suy tư.
“Tiểu Ảnh có muốn thành thân với Thương nhi không? Các ngươi sẽ không rời xa nhau nữa”
“Muốn”. Sao lại không muốn chứ? Hắn rất muốn ở bên Thương.
“Muốn thành thân thì phải được cha nương ngươi đồng ý rồi mới có thể tổ chức hôn lễ”. Triệu Nhan Nhan vẽ ra tương lai tốt đẹp cho Bạch Sơ Ảnh.
“A”. Bạch Sơ Ảnh nghiêng đầu, đôi mắt trong vắt sáng ngời nhìn Triệu Nhan Nhan. “Ta chỉ có cha, nương đã chết sau khi ta sinh ra không lâu”
“Xin lỗi tiểu Ảnh”
Triệu Nhan Nhan rất hổ thẹn, lại càng yêu thương Bạch Sơ Ảnh hơn, muốn bù đắp toàn bộ tình thương của mẹ cho hắn. Có điều nếu thê tử Bạch Sơ Dật đã chết lâu như vậy, mà hắn lại để Bạch Sơ Ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ, có phải chứng tỏ hắn đã bằng lòng gặp bọn họ, lại chứng tỏ hoàng đế biểu ca vẫn còn cơ hội hay không? Nếu vậy thì tốt rồi, hoàng đế biểu ca không cần phải đau khổ nữa.
Vẻ mặt Bạch Sơ Ảnh rất tự nhiên, không hề đau lòng vì không có nương. Bản thân hắn rất vui vẻ khi có cha và nghĩa phụ nghĩa mẫu yêu thương, hắn thích làm gì bọn họ cũng không can thiệp, không ép buộc, miễn sao không phải là chuyện xấu. Hắn chỉ cần có bọn họ là đủ rồi. Hắn chưa từng thấy qua nương của mình, không hề có ấn tượng gì với nàng. Đối với hắn, có nương hay không cũng giống nhau.
Triệu Nhan Nhan suy tư một chút, không tự chủ lộ ra nụ cười hân hoan.
Sao vừa mới xin lỗi mình thì lập tức lại cười tươi như vậy? Bạch Sơ Ảnh nhìn Triệu Nhan Nhan, cảm thấy vị phu nhân xinh đẹp bắt mình gọi bằng nương này thật khiến người ta khó hiểu.
“Tiểu Ảnh, cha ngươi có phải rất giống ngươi hay không?”
Bạch Sơ Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không xác định cho lắm mà nói. “Không biết, nhưng nghĩa phụ nghĩa mẫu nói ta rất giống cha”. Trong lòng hắn, cha chính là cha, mình chính là mình, cha là người độc nhất vô nhị trên đời, có giống nhau không cũng không quan trọng, hắn sẽ không để ý.
“A”. Triệu Nhan Nhan chớp mắt mấy cái. Nói vậy là giống nhau rồi, cha hắn không cho hắn nói ra nơi ở, cũng không cho biết tên, cộng với tướng mạo này, Triệu Nhan Nhan dám khẳng định cha của tiểu Ảnh tám phần là Bạch Sơ Dật.
Nàng vốn định nói chuyện này với hoàng đế biểu ca, nhưng sự tình kéo dài, hiện tại tiểu Ảnh cũng ở đây, như vậy tính chân thật lại càng cao. Có điều nếu hoàng đế biểu ca biết tiểu Ảnh là do Bạch Sơ Dật và nữ nhân khác sinh ra, dù hắn không nỡ làm gì với Bạch Sơ Dật nhưng nhất định sẽ ra tay với tiểu Ảnh. Việc này phải cẩn thận, trước hết không cần cho hắn biết sự tồn tại của tiểu Ảnh, chờ hắn tìm được Bạch Sơ Dật rồi hãy nói.
Hạ quyết tâm, Triệu Nhan Nhan thả lỏng, tiếp nhận ô mai khô trên tay thị nữ đặt lên bàn, mời mọc Bạch Sơ Ảnh. “Đến, tiểu Ảnh nhi, ăn ô mai đi, chua chua ngọt ngọt ngon lắm”. Nàng vẫn chưa quên thói quen thích ăn chua của tiểu Ảnh.
Nghe Giang tiểu đệ nói thân thể tiểu Ảnh có chút vấn đề nên mới thích ăn chua. Tiểu Ảnh cũng dễ dàng mệt mỏi hơn, ngủ cũng nhiều hơn. Triệu Nhan Nhan cau đôi mày lá liễu, cái này nghe thật giống triệu chứng của người mang thai. Nhưng không, tiểu Ảnh rõ ràng là nam nhân, nhìn khuôn mặt tuấn dật, dáng người cao ngất, lại thêm khí chất chẳng có chút nữ tính nào của hắn là biết.
Dáng người cao ngất? Tầm mắt Triệu Nhan Nhan rơi vào eo Bạch Sơ Ảnh. Sao lạ thế nhỉ, cách đây nửa tháng nàng còn thấy hắn rất gầy, sao hiện tại eo lại có vẻ mập như vậy?
“Tiểu Ảnh, đứng lên cho nương nhìn kĩ một chút”
“Vâng”
Bạch Sơ Ảnh ngậm ô mai khô, mơ hồ đáp một tiếng. Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng hắn vẫn nghe lời đứng dậy. Quần áo của Bạch Sơ Ảnh giống như được thiết kế đặc biệt, rộng hơn so với quần áo bình thường. Dáng người Bạch Sơ Ảnh thon gầy, mặc như vậy cơ bản không nhìn ra hắn có mập hay không.
Triệu Nhan Nhan vây quanh hắn một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn rồi nhìn chằm chằm vào cái bụng. Nàng bỗng dưng vươn tay ra sờ. Quả nhiên! Nhưng cho dù béo cũng không lớn như vậy được, huống hồ tiểu Ảnh tuyệt đối không béo, còn rất gầy, sao bụng hắn lại lớn như vậy?
Bạch Sơ Ảnh mặc cho nàng táy máy tay chân, thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng thì biết nàng đã phát hiện bụng mình không bình thường. Hắn cúi đầu sờ bụng, vẻ mặt dửng dưng nhìn Triệu Nhan Nhan, nói rằng. “Nương, không sao, bị bệnh, rất nhanh sẽ khỏi”. Giọng Bạch Sơ Ảnh nhẹ nhàng, hệt như bệnh này cũng bình thường như chuyện ăn uống, không hề khẩn trương lo lắng.
“Bị bệnh?”. Triệu Nhan Nhan hô lên, đây là bệnh gì chứ? Sao lại có triệu chứng quái dị như vậy?
“Nhan tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”. Giang Ngọc Nhan vừa bước vào cửa thì nghe Triệu Nhan Nhan hô lên, vì vậy cất giọng hỏi.
“Giang tiểu đệ”. Triệu Nhan Nhan vội đón Giang Ngọc Nhan vào trong. “Ngươi tới đúng lúc lắm, mau xem tiểu Ảnh bị bệnh gì vậy, bụng của hắn sao lại như thế?”. Nàng kéo tay Giang Ngọc Nhan tới cổ tay Bạch Sơ Ảnh, muốn hắn nhanh chóng bắt mạch.
Giang Ngọc Nhan nheo mắt, hoá ra là việc này. Làm sao bây giờ, bụng Bạch Sơ Ảnh đã đến mức độ không che giấu được nữa, không biết còn có thể nói dối đến lúc nào. Ôi chao, nếu Cổ Thiên Thương biết mình gạt hắn, nhất định khiến mình sống không yên.
Trong lòng hoảng sợ nhưng trên mặt Giang Ngọc Nhan không hề lộ ra, hắn thu hồi tay từ cổ tay Bạch Sơ Ảnh, an ủi Triệu Nhan Nhan. “Còn tưởng chuyện gì, Nhan tỷ tỷ làm ta sợ muốn chết”. Giang Ngọc Nhan vỗ ngực một cái, giống như bị doạ hết hồn.
Nghe hắn nói vậy, Triệu Nhan Nhan sốt ruột. “Giang tiểu đệ, sao ngươi lại nói vậy được, đây chính là chuyện lớn, liên quan đến sinh tử của tiểu Ảnh nha”. Nếu chuyện của tiểu Ảnh không tính là chuyện lớn thì chuyện gì mới là chuyện lớn?
“Nhan tỷ tỷ, ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói”. Giang Ngọc Nhan nhìn Bạch Sơ Ảnh lúc này vẫn thản nhiên quan sát bọn họ, kéo Triệu Nhan Nhan ngồi xuống. “Bệnh của tiểu Ảnh ta đã xem qua, không sao đâu, chỉ là vấn đề về thể chất và dạ dày mà thôi, chậm rãi điều trị thì sẽ khỏi”
“Thật ư?”. Triệu Nhan Nhan dường như thấy được ánh sáng trong bóng tối.
“Đương nhiên”. Giang Ngọc Nhan gật đầu, cực kì đáng tin cậy. “Nếu không ngươi nghĩ vì sao Cổ Thiên Thương lại để ta tới Cổ gia bảo?”
Giang Ngọc Nhan nhớ lại chuyện Cổ Thiên Thương lạnh lùng hạ lệnh cho mình. Mình không phải thuộc hạ của hắn, thế mà hắn lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện. Rõ ràng hắn có chuyện nhờ mình, nhưng lại… Giang Ngọc Nhan uất ức.
Triệu Nhan Nhan thấy vẻ mặt Giang Ngọc Nhan thản nhiên, nghĩ rằng hắn cũng không có lý do gì phải gạt mình, vì vậy thở phào nhẹ nhõm. “Thật tốt quá, không sao là tốt rồi”. Triệu Nhan Nhan khôi phục vẻ tươi cười. “Giang tiểu đệ cũng tới thăm tiểu Ảnh ư?”
“Đúng vậy”. Giang Ngọc Nhan nhìn Bạch Sơ Ảnh, thấy hắn bắt đầu lau kiếm như thể mọi chuyện không liên quan tới mình, bất đắc dĩ nói. “Hiện tại ta là đại phu chuyên dụng cho tiểu Ảnh, nếu không đến thăm hắn, Cổ Thiên Thương sẽ dựng ta dậy vào nửa đêm”. Vẻ mặt Giang Ngọc Nhan ức chế.
“Ha ha”. Triệu Nhan Nhan vui vẻ cười, con trai là người thế nào, sao nàng lại không biết? Nàng cười xin lỗi với Giang Ngọc Nhan. “Giang tiểu đệ, vất vả cho ngươi rồi”
Giang Ngọc Nhan hào phóng cười. “Không có gì, đây cũng là ta tự nguyện. Ta xem tiểu Ảnh như đệ đệ, sao lại không quản hắn cho được”. Giang Ngọc Nhan nói rất đường hoàng.
“Vậy thì tốt, ôi, đều là những đứa trẻ tốt”. Triệu Nhan Nhan thoả mãn cảm thán.
Triệu Nhan Nhan nói với Giang Ngọc Nhan rằng nếu cần dược liệu gì thì cứ nói Cổ Thiên Thương lấy loại tốt nhất. Giang Ngọc Nhan lại bảo chuyện này ngươi không cần lo lắng, dược liệu không quý hiếm, đều là dược liệu thông thường. Hắn bất đắc dĩ nói Bạch Sơ Ảnh uống thuốc khó khăn biết bao nhiêu, lại miêu tả mình phải vất vả đứng ở lò thuốc bao lâu mới chế ra được thuốc viên. Triệu Nhan Nhan nghe vậy rất cảm động.
Hai người ở chỗ Bạch Sơ Ảnh đến trưa, sau khi dùng bữa cũng không chịu về, mãi đến lúc Cổ Thiên Thương mời bọn họ về, bọn họ mới tức giận bỏ đi.
Hiện tại còn đỡ, Cổ Thiên Thương đang bận, không thể theo Ảnh mọi lúc mọi nơi. Nhưng nếu hắn xử lý xong việc này rồi mà bọn họ vẫn còn cả ngày quấn quýt lấy Ảnh như vậy, nhất định sẽ chiếm thời gian. Cổ Thiên Thương bỗng cảm giác được nguy cơ. Không được, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh, cho dù là nương cũng phải gọi phụ thân đến quản. Còn Giang Ngọc Nhan, chờ Ảnh khỏi bệnh rồi sẽ đuổi hắn về Dược Thánh cốc.
Nếu lúc này Giang Ngọc Nhan biết ý nghĩ trong lòng Cổ Thiên Thương, hắn nhất định đau khổ muốn chết, lòng tự tin lại chịu đả kích lớn.
“Ảnh, sau này không được ở lâu với bọn họ nữa”. Trước hết phải ra tay từ chỗ Ảnh, không thể để bọn họ dời đi lực chú ý của Ảnh.
“Tại sao?”. Bạch Sơ Ảnh thấy bọn họ rất tốt, tại sao không thể ở cùng nhau? Bạn đang
“A”. Vĩnh viễn bên nhau, những lời này Bạch Sơ Ảnh thích, hắn có chút suy tư.
“Tiểu Ảnh có muốn thành thân với Thương nhi không? Các ngươi sẽ không rời xa nhau nữa”
“Muốn”. Sao lại không muốn chứ? Hắn rất muốn ở bên Thương.
“Muốn thành thân thì phải được cha nương ngươi đồng ý rồi mới có thể tổ chức hôn lễ”. Triệu Nhan Nhan vẽ ra tương lai tốt đẹp cho Bạch Sơ Ảnh.
“A”. Bạch Sơ Ảnh nghiêng đầu, đôi mắt trong vắt sáng ngời nhìn Triệu Nhan Nhan. “Ta chỉ có cha, nương đã chết sau khi ta sinh ra không lâu”
“Xin lỗi tiểu Ảnh”
Triệu Nhan Nhan rất hổ thẹn, lại càng yêu thương Bạch Sơ Ảnh hơn, muốn bù đắp toàn bộ tình thương của mẹ cho hắn. Có điều nếu thê tử Bạch Sơ Dật đã chết lâu như vậy, mà hắn lại để Bạch Sơ Ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ, có phải chứng tỏ hắn đã bằng lòng gặp bọn họ, lại chứng tỏ hoàng đế biểu ca vẫn còn cơ hội hay không? Nếu vậy thì tốt rồi, hoàng đế biểu ca không cần phải đau khổ nữa.
Vẻ mặt Bạch Sơ Ảnh rất tự nhiên, không hề đau lòng vì không có nương. Bản thân hắn rất vui vẻ khi có cha và nghĩa phụ nghĩa mẫu yêu thương, hắn thích làm gì bọn họ cũng không can thiệp, không ép buộc, miễn sao không phải là chuyện xấu. Hắn chỉ cần có bọn họ là đủ rồi. Hắn chưa từng thấy qua nương của mình, không hề có ấn tượng gì với nàng. Đối với hắn, có nương hay không cũng giống nhau.
Triệu Nhan Nhan suy tư một chút, không tự chủ lộ ra nụ cười hân hoan.
Sao vừa mới xin lỗi mình thì lập tức lại cười tươi như vậy? Bạch Sơ Ảnh nhìn Triệu Nhan Nhan, cảm thấy vị phu nhân xinh đẹp bắt mình gọi bằng nương này thật khiến người ta khó hiểu.
“Tiểu Ảnh, cha ngươi có phải rất giống ngươi hay không?”
Bạch Sơ Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không xác định cho lắm mà nói. “Không biết, nhưng nghĩa phụ nghĩa mẫu nói ta rất giống cha”. Trong lòng hắn, cha chính là cha, mình chính là mình, cha là người độc nhất vô nhị trên đời, có giống nhau không cũng không quan trọng, hắn sẽ không để ý.
“A”. Triệu Nhan Nhan chớp mắt mấy cái. Nói vậy là giống nhau rồi, cha hắn không cho hắn nói ra nơi ở, cũng không cho biết tên, cộng với tướng mạo này, Triệu Nhan Nhan dám khẳng định cha của tiểu Ảnh tám phần là Bạch Sơ Dật.
Nàng vốn định nói chuyện này với hoàng đế biểu ca, nhưng sự tình kéo dài, hiện tại tiểu Ảnh cũng ở đây, như vậy tính chân thật lại càng cao. Có điều nếu hoàng đế biểu ca biết tiểu Ảnh là do Bạch Sơ Dật và nữ nhân khác sinh ra, dù hắn không nỡ làm gì với Bạch Sơ Dật nhưng nhất định sẽ ra tay với tiểu Ảnh. Việc này phải cẩn thận, trước hết không cần cho hắn biết sự tồn tại của tiểu Ảnh, chờ hắn tìm được Bạch Sơ Dật rồi hãy nói.
Hạ quyết tâm, Triệu Nhan Nhan thả lỏng, tiếp nhận ô mai khô trên tay thị nữ đặt lên bàn, mời mọc Bạch Sơ Ảnh. “Đến, tiểu Ảnh nhi, ăn ô mai đi, chua chua ngọt ngọt ngon lắm”. Nàng vẫn chưa quên thói quen thích ăn chua của tiểu Ảnh.
Nghe Giang tiểu đệ nói thân thể tiểu Ảnh có chút vấn đề nên mới thích ăn chua. Tiểu Ảnh cũng dễ dàng mệt mỏi hơn, ngủ cũng nhiều hơn. Triệu Nhan Nhan cau đôi mày lá liễu, cái này nghe thật giống triệu chứng của người mang thai. Nhưng không, tiểu Ảnh rõ ràng là nam nhân, nhìn khuôn mặt tuấn dật, dáng người cao ngất, lại thêm khí chất chẳng có chút nữ tính nào của hắn là biết.
Dáng người cao ngất? Tầm mắt Triệu Nhan Nhan rơi vào eo Bạch Sơ Ảnh. Sao lạ thế nhỉ, cách đây nửa tháng nàng còn thấy hắn rất gầy, sao hiện tại eo lại có vẻ mập như vậy?
“Tiểu Ảnh, đứng lên cho nương nhìn kĩ một chút”
“Vâng”
Bạch Sơ Ảnh ngậm ô mai khô, mơ hồ đáp một tiếng. Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng hắn vẫn nghe lời đứng dậy. Quần áo của Bạch Sơ Ảnh giống như được thiết kế đặc biệt, rộng hơn so với quần áo bình thường. Dáng người Bạch Sơ Ảnh thon gầy, mặc như vậy cơ bản không nhìn ra hắn có mập hay không.
Triệu Nhan Nhan vây quanh hắn một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn rồi nhìn chằm chằm vào cái bụng. Nàng bỗng dưng vươn tay ra sờ. Quả nhiên! Nhưng cho dù béo cũng không lớn như vậy được, huống hồ tiểu Ảnh tuyệt đối không béo, còn rất gầy, sao bụng hắn lại lớn như vậy?
Bạch Sơ Ảnh mặc cho nàng táy máy tay chân, thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng thì biết nàng đã phát hiện bụng mình không bình thường. Hắn cúi đầu sờ bụng, vẻ mặt dửng dưng nhìn Triệu Nhan Nhan, nói rằng. “Nương, không sao, bị bệnh, rất nhanh sẽ khỏi”. Giọng Bạch Sơ Ảnh nhẹ nhàng, hệt như bệnh này cũng bình thường như chuyện ăn uống, không hề khẩn trương lo lắng.
“Bị bệnh?”. Triệu Nhan Nhan hô lên, đây là bệnh gì chứ? Sao lại có triệu chứng quái dị như vậy?
“Nhan tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”. Giang Ngọc Nhan vừa bước vào cửa thì nghe Triệu Nhan Nhan hô lên, vì vậy cất giọng hỏi.
“Giang tiểu đệ”. Triệu Nhan Nhan vội đón Giang Ngọc Nhan vào trong. “Ngươi tới đúng lúc lắm, mau xem tiểu Ảnh bị bệnh gì vậy, bụng của hắn sao lại như thế?”. Nàng kéo tay Giang Ngọc Nhan tới cổ tay Bạch Sơ Ảnh, muốn hắn nhanh chóng bắt mạch.
Giang Ngọc Nhan nheo mắt, hoá ra là việc này. Làm sao bây giờ, bụng Bạch Sơ Ảnh đã đến mức độ không che giấu được nữa, không biết còn có thể nói dối đến lúc nào. Ôi chao, nếu Cổ Thiên Thương biết mình gạt hắn, nhất định khiến mình sống không yên.
Trong lòng hoảng sợ nhưng trên mặt Giang Ngọc Nhan không hề lộ ra, hắn thu hồi tay từ cổ tay Bạch Sơ Ảnh, an ủi Triệu Nhan Nhan. “Còn tưởng chuyện gì, Nhan tỷ tỷ làm ta sợ muốn chết”. Giang Ngọc Nhan vỗ ngực một cái, giống như bị doạ hết hồn.
Nghe hắn nói vậy, Triệu Nhan Nhan sốt ruột. “Giang tiểu đệ, sao ngươi lại nói vậy được, đây chính là chuyện lớn, liên quan đến sinh tử của tiểu Ảnh nha”. Nếu chuyện của tiểu Ảnh không tính là chuyện lớn thì chuyện gì mới là chuyện lớn?
“Nhan tỷ tỷ, ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói”. Giang Ngọc Nhan nhìn Bạch Sơ Ảnh lúc này vẫn thản nhiên quan sát bọn họ, kéo Triệu Nhan Nhan ngồi xuống. “Bệnh của tiểu Ảnh ta đã xem qua, không sao đâu, chỉ là vấn đề về thể chất và dạ dày mà thôi, chậm rãi điều trị thì sẽ khỏi”
“Thật ư?”. Triệu Nhan Nhan dường như thấy được ánh sáng trong bóng tối.
“Đương nhiên”. Giang Ngọc Nhan gật đầu, cực kì đáng tin cậy. “Nếu không ngươi nghĩ vì sao Cổ Thiên Thương lại để ta tới Cổ gia bảo?”
Giang Ngọc Nhan nhớ lại chuyện Cổ Thiên Thương lạnh lùng hạ lệnh cho mình. Mình không phải thuộc hạ của hắn, thế mà hắn lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện. Rõ ràng hắn có chuyện nhờ mình, nhưng lại… Giang Ngọc Nhan uất ức.
Triệu Nhan Nhan thấy vẻ mặt Giang Ngọc Nhan thản nhiên, nghĩ rằng hắn cũng không có lý do gì phải gạt mình, vì vậy thở phào nhẹ nhõm. “Thật tốt quá, không sao là tốt rồi”. Triệu Nhan Nhan khôi phục vẻ tươi cười. “Giang tiểu đệ cũng tới thăm tiểu Ảnh ư?”
“Đúng vậy”. Giang Ngọc Nhan nhìn Bạch Sơ Ảnh, thấy hắn bắt đầu lau kiếm như thể mọi chuyện không liên quan tới mình, bất đắc dĩ nói. “Hiện tại ta là đại phu chuyên dụng cho tiểu Ảnh, nếu không đến thăm hắn, Cổ Thiên Thương sẽ dựng ta dậy vào nửa đêm”. Vẻ mặt Giang Ngọc Nhan ức chế.
“Ha ha”. Triệu Nhan Nhan vui vẻ cười, con trai là người thế nào, sao nàng lại không biết? Nàng cười xin lỗi với Giang Ngọc Nhan. “Giang tiểu đệ, vất vả cho ngươi rồi”
Giang Ngọc Nhan hào phóng cười. “Không có gì, đây cũng là ta tự nguyện. Ta xem tiểu Ảnh như đệ đệ, sao lại không quản hắn cho được”. Giang Ngọc Nhan nói rất đường hoàng.
“Vậy thì tốt, ôi, đều là những đứa trẻ tốt”. Triệu Nhan Nhan thoả mãn cảm thán.
Triệu Nhan Nhan nói với Giang Ngọc Nhan rằng nếu cần dược liệu gì thì cứ nói Cổ Thiên Thương lấy loại tốt nhất. Giang Ngọc Nhan lại bảo chuyện này ngươi không cần lo lắng, dược liệu không quý hiếm, đều là dược liệu thông thường. Hắn bất đắc dĩ nói Bạch Sơ Ảnh uống thuốc khó khăn biết bao nhiêu, lại miêu tả mình phải vất vả đứng ở lò thuốc bao lâu mới chế ra được thuốc viên. Triệu Nhan Nhan nghe vậy rất cảm động.
Hai người ở chỗ Bạch Sơ Ảnh đến trưa, sau khi dùng bữa cũng không chịu về, mãi đến lúc Cổ Thiên Thương mời bọn họ về, bọn họ mới tức giận bỏ đi.
Hiện tại còn đỡ, Cổ Thiên Thương đang bận, không thể theo Ảnh mọi lúc mọi nơi. Nhưng nếu hắn xử lý xong việc này rồi mà bọn họ vẫn còn cả ngày quấn quýt lấy Ảnh như vậy, nhất định sẽ chiếm thời gian. Cổ Thiên Thương bỗng cảm giác được nguy cơ. Không được, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh, cho dù là nương cũng phải gọi phụ thân đến quản. Còn Giang Ngọc Nhan, chờ Ảnh khỏi bệnh rồi sẽ đuổi hắn về Dược Thánh cốc.
Nếu lúc này Giang Ngọc Nhan biết ý nghĩ trong lòng Cổ Thiên Thương, hắn nhất định đau khổ muốn chết, lòng tự tin lại chịu đả kích lớn.
“Ảnh, sau này không được ở lâu với bọn họ nữa”. Trước hết phải ra tay từ chỗ Ảnh, không thể để bọn họ dời đi lực chú ý của Ảnh.
“Tại sao?”. Bạch Sơ Ảnh thấy bọn họ rất tốt, tại sao không thể ở cùng nhau? Bạn đang
Tác giả :
Độc Vũ Tịch Nhan