Sơ Ảnh Tại Thiên Thương
Chương 16: Tình thế nguy cấp
CHƯƠNG 16: TÌNH THẾ NGUY CẤP
“Ê, ngươi không định quản loại chuyện phiền toái này đấy chứ?”
Giang Ngọc Nhan chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Bạch Sơ Ảnh, trong lòng nhao nhao. Chuyện này nếu xen vào nhất định không thể toàn thân trở ra, sau này phiền phức sẽ liên tiếp kéo đến, nếu xui xẻo thì cả đời cũng đừng hòng yên bình.
“Còn có người”. Bạch Sơ Ảnh nói một câu khó hiểu.
“Cái gì?”
“Xung quanh còn ẩn nấp 15 cao thủ”
Chưa tới gần nơi này hắn đã cảm thấy không thích hợp, sau khi tỉ mỉ lắng nghe mới phát hiện cách nơi hỗn chiến không xa còn có hô hấp của 15 người, toàn là cao thủ. Những người đó nhất định thuộc phe áo đen, nếu không cũng không nhịn được cho tới lúc này.
“Cho nên ngươi định giúp người áo tím kia?”.
Giang Ngọc Nhan còn chưa dứt lời, Bạch Sơ Ảnh đã giơ kiếm bay ra ngoài, vung lên chắn một thanh đao sau lưng người áo tím.
“Ngươi đứng đây đừng nhúc nhích”. Trước khi đi Bạch Sơ Ảnh còn bỏ lại một câu.
“Ngươi…”
Giang Ngọc Nhan vươn tay ra kéo hắn, nhưng chỉ chạm tới không khí lạnh lẽo. Hắn lắc lắc bàn tay trống rỗng, căm giận nói nhỏ. “Ngươi nghĩ ngươi là ai, bản thân cũng khó giữ mà còn đòi làm anh hùng. Nếu cục cưng xảy ra chuyện không may, ta sẽ không tha cho ngươi”
Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt Giang Ngọc Nhan vẫn dõi theo chuyển động của Bạch Sơ Ảnh. Tuy võ công Giang Ngọc Nhan không giỏi, nhưng xét về dùng độc nếu hắn nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép Giang Ngọc Nhan tuỳ tiện hành động, nếu không ngay cả hắn cũng bị cuốn theo. Phải đợi thời cơ tốt nhất mới có thể cứu tiểu tử kia một mạng.
Rõ ràng Bạch Sơ Ảnh không phải kiểu người xúc động như vậy, hôm nay sao đột nhiên lại biến thành người tốt? Lẽ nào hắn quen thanh niên áo tím kia? Chẳng lẽ là một tên tình nhân khác? Không thể nào…
Giang Ngọc Nhan bị suy đoán của mình doạ. Nếu nói vậy Bạch Sơ Ảnh cũng thật lợi hại, không chỉ chộp lấy Cổ bảo chủ lãnh khốc, mà thanh niên áo tím này vừa nhìn cũng biết thân phận tôn quý, không chừng còn là hoàng thân quốc thích. Trời ạ, đệ nhất mỹ nam tử như hắn mà còn kém hơn Bạch Sơ Ảnh.
Triệu Cảnh Trần thầm kinh ngạc nhưng muốn tránh đi đã không kịp rồi. Đơn độc đối phó Trần Thanh Nham đã hơi miễn cưỡng, lúc này phía sau đột nhiên bị tập kích thì không thể toàn thân trở ra. Phe mình đã yếu thế, nếu lúc này bị thương thì nhất định không thể trốn. Lẽ nào đêm nay Triệu Cảnh Trần hắn phải chết thế này?
Trong lòng suy ngẫm, hắn đồng thời nghiêng người cố hết sức né tránh công kích đằng sau, kiếm trong tay lại chém ra ngăn cản Trần Thanh Nham đâm tới.
Trước mắt loé lên ánh sáng trắng, hai tiếng “keng keng” vang lên, đau đớn trong dự đoán không xuất hiện. Một nam tử áo trắng thay Triệu Cảnh Trần ngăn một đao phía sau, mà hắn thì gạt ra kiếm của Trần Thanh Nham.
Triệu Cảnh Trần thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm đối phó Trần Thanh Nham.
Bạch Sơ Ảnh không bao lâu đã giải quyết tên sát thủ đánh lén kia, nhưng rất nhanh có hai tên tiến lên triền đấu với hắn. Giang Ngọc Nhan không dám lơ là, không chớp mắt chú ý Bạch Sơ Ảnh, sợ hắn không cẩn thận bị thương.
Bởi vì lực lượng cách xa, cục diện ngày càng bất lợi với Triệu Cảnh Trần. Hơn phân nửa người đã chết, phần còn lại cũng bị thương, đang vất vả chống đỡ. Triệu Cảnh Trần dần dần lui đến bên người Bạch Sơ Ảnh, đưa lưng về phía nhau. Kiếm trong tay không ngừng vung lên, hai người nhìn nhau một cái. Thấy rõ dung mạo của Bạch Sơ Ảnh, Triệu Cảnh Trần kinh ngạc, người này không phải là… Trong lúc ngây người, kiếm của Trần Thanh Nham đã đâm tới trước ngực hắn.
“Đừng phân tâm”.
Thanh âm thản nhiên vang lên đánh tan tiếng đao kiếm, khiến người ta toàn thân thoải mái. Triệu Cảnh Trần rùng mình, mồ hôi ứa ra, nếu không nhờ người này, hắn có thể đã chết thêm lần nữa.
“Cảm ơn”. Đây không phải là lúc nghiên cứu thân phận của người kia.
Thân ảnh màu trắng mềm mại phiêu dật, kiếm cũng như người, người cũng như kiếm. Kiếm quang lạnh lẽo không hề khiến hắn trở nên băng lãnh, trên người cũng không có chút sát khí, dửng dưng trong vắt, nhạt như nước trôi suối chảy.
“Ngươi là ai?”
Giọng Trần Thanh Nham thấp trầm, lộ ra sát khí u ám. Thân thủ người này có thể trên cả hắn, mà chiêu thức nhẹ nhàng không có sát khí nhưng lại sát thương cực mạnh kia, chính hắn chưa từng thấy qua hay nghe qua.
Người này là ai mà đi ra quấy rối chuyện của mình? Cho dù hắn võ công rất cao, nhưng hôm nay Triệu Cảnh Trần phải chết.
Thiếu niên áo trắng không để ý tới Trần Thanh Nham, mắt cũng không giương lên, kiếm đến người chết, chỉ trong chốc lát đã có thêm hai thi thể áo đen.
“Đối thủ của ngươi là bổn cung, Trần Thanh Nham”. Triệu Cảnh Trần trong lòng thầm khen thiếu niên áo trắng, hừ nhẹ với Trần Thanh Nham.
“Nếu vậy, giải quyết ngươi trước rồi từ từ hỏi hắn sau”. Trần Thanh Nham không để ý khiêu khích của Triệu Cảnh Trần, thế tấn công càng thêm hung mãnh tàn nhẫn.
Bạch Sơ Ảnh từ đầu vẫn đối phó dư dả, nhưng thân thể nặng nề khiến hắn có chút mệt mỏi, bụng cũng trở nên khó chịu. Hắn khẽ cau mày, sắc mặt cũng khó coi. Triệu Cảnh Trần cảm giác được hắn không chống đỡ nổi, trong lòng hoảng hốt muốn qua hỗ trợ, nhưng vì đối phó với Trần Thanh Nham mà không thoát thân được.
Giang Ngọc Nhan chăm chú nhìn Bạch Sơ Ảnh, thầm mắng một tiếng, oán giận hắn xen vào chuyện của người khác. Giang Ngọc Nhan biết rằng mình không ra tay thì không được, với sắc mặt trắng bệch của Bạch Sơ Ảnh, nhất định đã động thai.
Lúc này Triệu Cảnh Trần lại kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay bị cắt một đường dài, máu tươi khiến áo gấm màu tím hơi tối xuống. Trần Thanh Nham không ngừng lại mà xoay kiếm đâm tới trước khi hắn kịp khôi phục.
Bóng trắng thoáng qua như ánh trăng, phiêu phiêu như mộng.
“Ưm…”
Bạch Sơ Ảnh ngăn một kiếm lạnh lẽo của Trần Thanh Nham nhưng lại chừa sơ hở phía sau cho đối thủ của hắn, tuy đã khom lưng tránh né nhưng vẫn bị trúng một kiếm.
“Không sao chứ?”
Triệu Cảnh Trần lách mình đỡ lấy hắn. Đối với thiếu niên xa lạ liều mạng cứu mình, hắn có một loại tình cảm không nói nên lời.
Thiếu niên áo trắng thản nhiên nhìn hắn một cái, ánh mắt chuyên chú nhìn tình thế xung quanh.
Trần Thanh Nham dừng công kích, ánh mắt đen trầm trong đêm hiện lên quang mang khiếp người. Hắn cùng bốn người áo đen bao vây bọn họ lại.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Thứ hắn cho ngươi, ta cũng có thể cho”. Ánh mắt Triệu Cảnh Trần lấp lánh, tuy lời lẽ nhượng bộ nhưng khí thế không hề suy giảm.
Trần Thanh Nham khinh miệt cười. “Thứ ta muốn ngươi không cho được”
“Có thứ gì mà Triệu Cảnh Trần ta không có?”. Đến tột cùng Triệu Cảnh Hàn cho hắn thứ gì mà khiến hắn nguyện ý làm việc chứ? Triệu Cảnh Trần nghi hoặc, không nhịn được tò mò.
Ánh mắt Trần Thanh Nham sâu kín nhìn hắn, không đáp lời.
“Ha ha”. Tiếng cười đắc ý truyền tới, một nam tử áo gấm ẩn thân sau bụi cây đi ra, mười mấy sát thủ áo đen theo sau hắn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Triệu Cảnh Hàn, quả nhiên là ngươi”. Triệu Cảnh Trần không hề kinh ngạc, chỉ có hắn mới sốt ruột đưa mình vào chỗ chết như vậy. Với tình huống hiện tại, nếu không thể trì hoãn thì mình và thiếu niên áo trắng phía sau nhất định sẽ chết.
“Ha ha, Triệu Cảnh Trần, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay đúng không?”. Nam tử áo gấm đùa nghịch ngọc tiêu trong tay, híp mắt một cái đầy hung ác. “Ngươi chỉ mang theo hai mươi thị vệ mà dám ra ngoài, nghĩ rằng ta không có cách đối phó ngươi ư, quá kiêu ngạo rồi”
“Triệu Cảnh Hàn, bớt nói nhảm đi. Nếu đã rơi vào tay ngươi, bổn cung cũng đành phải nhận”. Làm người thừa kế chính thống duy nhất của Nạp La quốc, hắn sẽ không dễ dàng để mình chết đi, nhưng hắn cũng không thể làm chuyện mất mặt hoàng thất.
“Ha ha”. Triệu Cảnh Hàn cười u ám, dùng ngọc tiêu gõ gõ vào lòng bàn tay. “Bổn vương đột nhiên không muốn ngươi chết nhanh như vậy, ta muốn ngươi chậm rãi hưởng thụ mùi vị sống không bằng chết”. Hắn bỗng dưng nghiêng đầu hứng thú nhìn Bạch Sơ Ảnh, ánh mắt mập mờ. “Chậc chậc, không ngờ ngươi có mị lực như vậy, khiến cho một tiên nhân xuất trần liều mình cứu ngươi, thật có phúc. Chỉ đáng tiếc…”
Sắc mặt Triệu Cảnh Trần không đổi, chỉ không chớp mắt nhìn Trần Thanh Nham vẫn đang chăm chú dõi theo Triệu Cảnh Hàn nãy giờ, khoé miệng hàm chứa nụ cười không rõ. Triệu Cảnh Hàn, vì giết ta mà ngươi bán đứng cả bản thân mình, đúng là mất mặt hoàng thất.
Triệu Cảnh Hàn nhìn theo ánh mắt Triệu Cảnh Trần, đối diện với một ánh mắt âm u tràn ngập tình ý, trong lòng bốc lên lửa giận, cắn răng giận dữ nói. “Trần Thanh Nham”
Lúc hai người phân tâm thì một tia sáng đỏ và một tia sáng tím xẹt vào vòng vây, lập tức có một trận khói mùi lan toả. Mọi người vội bịt miệng bịt mũi, đây chính là mê dược thượng đẳng được gia công thêm vào hoả dược, công cụ tốt nhất để chạy trốn.
“Đi”
“Chết tiệt”. Triệu Cảnh Hàn che miệng hung hăng chửi một tiếng. Triệu Cảnh Trần, ngươi không thoát đâu.
“Cảnh Hàn”. Ánh mắt Trần Thanh Nham xa xăm, khẽ gọi cái người đang giận đùng đùng kia.
Triệu Cảnh Hàn tức giận trừng hắn một cái. “Đồ vô dụng”. Sau đó gầm lên với mọi người còn chưa khôi phục. “Còn không mau đuổi theo, đồ vô dụng”
“Ta nhất định sẽ giúp ngươi giết Triệu Cảnh Trần”. Trần Thanh Nham nhắm mắt, kiên định hứa hẹn rồi xoay người biến mất trong đêm trăng.
Triệu Cảnh Hàn không ngừng tức giận, trừng theo phương hướng hắn biến mất, ánh mắt càng thêm thâm độc.
…
“Có thấy một người áo tím và một người áo trắng đi qua đây không?”
“Không, không thấy”
Người chăn ngựa run rẩy nhìn người áo đen đầy sát khí trước mặt. Người áo đen đẩy hắn ra đất, xoay người một chưởng đập vỡ xe ngựa bên cạnh. Ngựa hí vang một tiếng, kinh hoảng chạy vào trong bóng đêm.
Người áo đen vung tay biến mất trước mặt người chăn ngựa.
Người chăn ngựa xụi lơ ngồi dưới đất, nhìn đêm tối bao phủ bởi ánh trăng, mồ hôi đầm đìa. Hai vị công tử kia sao còn chưa trở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nói vậy người áo đen vừa rồi đang truy sát bọn họ hay sao? Ôi chao, hai vị công tử tốt như vậy mà phải chết ư? Ông trời phù hộ, bọn họ đều là người tốt, nhất định phải phù hộ bọn họ bình an vô sự.
“Ê, ngươi không định quản loại chuyện phiền toái này đấy chứ?”
Giang Ngọc Nhan chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Bạch Sơ Ảnh, trong lòng nhao nhao. Chuyện này nếu xen vào nhất định không thể toàn thân trở ra, sau này phiền phức sẽ liên tiếp kéo đến, nếu xui xẻo thì cả đời cũng đừng hòng yên bình.
“Còn có người”. Bạch Sơ Ảnh nói một câu khó hiểu.
“Cái gì?”
“Xung quanh còn ẩn nấp 15 cao thủ”
Chưa tới gần nơi này hắn đã cảm thấy không thích hợp, sau khi tỉ mỉ lắng nghe mới phát hiện cách nơi hỗn chiến không xa còn có hô hấp của 15 người, toàn là cao thủ. Những người đó nhất định thuộc phe áo đen, nếu không cũng không nhịn được cho tới lúc này.
“Cho nên ngươi định giúp người áo tím kia?”.
Giang Ngọc Nhan còn chưa dứt lời, Bạch Sơ Ảnh đã giơ kiếm bay ra ngoài, vung lên chắn một thanh đao sau lưng người áo tím.
“Ngươi đứng đây đừng nhúc nhích”. Trước khi đi Bạch Sơ Ảnh còn bỏ lại một câu.
“Ngươi…”
Giang Ngọc Nhan vươn tay ra kéo hắn, nhưng chỉ chạm tới không khí lạnh lẽo. Hắn lắc lắc bàn tay trống rỗng, căm giận nói nhỏ. “Ngươi nghĩ ngươi là ai, bản thân cũng khó giữ mà còn đòi làm anh hùng. Nếu cục cưng xảy ra chuyện không may, ta sẽ không tha cho ngươi”
Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt Giang Ngọc Nhan vẫn dõi theo chuyển động của Bạch Sơ Ảnh. Tuy võ công Giang Ngọc Nhan không giỏi, nhưng xét về dùng độc nếu hắn nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép Giang Ngọc Nhan tuỳ tiện hành động, nếu không ngay cả hắn cũng bị cuốn theo. Phải đợi thời cơ tốt nhất mới có thể cứu tiểu tử kia một mạng.
Rõ ràng Bạch Sơ Ảnh không phải kiểu người xúc động như vậy, hôm nay sao đột nhiên lại biến thành người tốt? Lẽ nào hắn quen thanh niên áo tím kia? Chẳng lẽ là một tên tình nhân khác? Không thể nào…
Giang Ngọc Nhan bị suy đoán của mình doạ. Nếu nói vậy Bạch Sơ Ảnh cũng thật lợi hại, không chỉ chộp lấy Cổ bảo chủ lãnh khốc, mà thanh niên áo tím này vừa nhìn cũng biết thân phận tôn quý, không chừng còn là hoàng thân quốc thích. Trời ạ, đệ nhất mỹ nam tử như hắn mà còn kém hơn Bạch Sơ Ảnh.
Triệu Cảnh Trần thầm kinh ngạc nhưng muốn tránh đi đã không kịp rồi. Đơn độc đối phó Trần Thanh Nham đã hơi miễn cưỡng, lúc này phía sau đột nhiên bị tập kích thì không thể toàn thân trở ra. Phe mình đã yếu thế, nếu lúc này bị thương thì nhất định không thể trốn. Lẽ nào đêm nay Triệu Cảnh Trần hắn phải chết thế này?
Trong lòng suy ngẫm, hắn đồng thời nghiêng người cố hết sức né tránh công kích đằng sau, kiếm trong tay lại chém ra ngăn cản Trần Thanh Nham đâm tới.
Trước mắt loé lên ánh sáng trắng, hai tiếng “keng keng” vang lên, đau đớn trong dự đoán không xuất hiện. Một nam tử áo trắng thay Triệu Cảnh Trần ngăn một đao phía sau, mà hắn thì gạt ra kiếm của Trần Thanh Nham.
Triệu Cảnh Trần thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm đối phó Trần Thanh Nham.
Bạch Sơ Ảnh không bao lâu đã giải quyết tên sát thủ đánh lén kia, nhưng rất nhanh có hai tên tiến lên triền đấu với hắn. Giang Ngọc Nhan không dám lơ là, không chớp mắt chú ý Bạch Sơ Ảnh, sợ hắn không cẩn thận bị thương.
Bởi vì lực lượng cách xa, cục diện ngày càng bất lợi với Triệu Cảnh Trần. Hơn phân nửa người đã chết, phần còn lại cũng bị thương, đang vất vả chống đỡ. Triệu Cảnh Trần dần dần lui đến bên người Bạch Sơ Ảnh, đưa lưng về phía nhau. Kiếm trong tay không ngừng vung lên, hai người nhìn nhau một cái. Thấy rõ dung mạo của Bạch Sơ Ảnh, Triệu Cảnh Trần kinh ngạc, người này không phải là… Trong lúc ngây người, kiếm của Trần Thanh Nham đã đâm tới trước ngực hắn.
“Đừng phân tâm”.
Thanh âm thản nhiên vang lên đánh tan tiếng đao kiếm, khiến người ta toàn thân thoải mái. Triệu Cảnh Trần rùng mình, mồ hôi ứa ra, nếu không nhờ người này, hắn có thể đã chết thêm lần nữa.
“Cảm ơn”. Đây không phải là lúc nghiên cứu thân phận của người kia.
Thân ảnh màu trắng mềm mại phiêu dật, kiếm cũng như người, người cũng như kiếm. Kiếm quang lạnh lẽo không hề khiến hắn trở nên băng lãnh, trên người cũng không có chút sát khí, dửng dưng trong vắt, nhạt như nước trôi suối chảy.
“Ngươi là ai?”
Giọng Trần Thanh Nham thấp trầm, lộ ra sát khí u ám. Thân thủ người này có thể trên cả hắn, mà chiêu thức nhẹ nhàng không có sát khí nhưng lại sát thương cực mạnh kia, chính hắn chưa từng thấy qua hay nghe qua.
Người này là ai mà đi ra quấy rối chuyện của mình? Cho dù hắn võ công rất cao, nhưng hôm nay Triệu Cảnh Trần phải chết.
Thiếu niên áo trắng không để ý tới Trần Thanh Nham, mắt cũng không giương lên, kiếm đến người chết, chỉ trong chốc lát đã có thêm hai thi thể áo đen.
“Đối thủ của ngươi là bổn cung, Trần Thanh Nham”. Triệu Cảnh Trần trong lòng thầm khen thiếu niên áo trắng, hừ nhẹ với Trần Thanh Nham.
“Nếu vậy, giải quyết ngươi trước rồi từ từ hỏi hắn sau”. Trần Thanh Nham không để ý khiêu khích của Triệu Cảnh Trần, thế tấn công càng thêm hung mãnh tàn nhẫn.
Bạch Sơ Ảnh từ đầu vẫn đối phó dư dả, nhưng thân thể nặng nề khiến hắn có chút mệt mỏi, bụng cũng trở nên khó chịu. Hắn khẽ cau mày, sắc mặt cũng khó coi. Triệu Cảnh Trần cảm giác được hắn không chống đỡ nổi, trong lòng hoảng hốt muốn qua hỗ trợ, nhưng vì đối phó với Trần Thanh Nham mà không thoát thân được.
Giang Ngọc Nhan chăm chú nhìn Bạch Sơ Ảnh, thầm mắng một tiếng, oán giận hắn xen vào chuyện của người khác. Giang Ngọc Nhan biết rằng mình không ra tay thì không được, với sắc mặt trắng bệch của Bạch Sơ Ảnh, nhất định đã động thai.
Lúc này Triệu Cảnh Trần lại kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay bị cắt một đường dài, máu tươi khiến áo gấm màu tím hơi tối xuống. Trần Thanh Nham không ngừng lại mà xoay kiếm đâm tới trước khi hắn kịp khôi phục.
Bóng trắng thoáng qua như ánh trăng, phiêu phiêu như mộng.
“Ưm…”
Bạch Sơ Ảnh ngăn một kiếm lạnh lẽo của Trần Thanh Nham nhưng lại chừa sơ hở phía sau cho đối thủ của hắn, tuy đã khom lưng tránh né nhưng vẫn bị trúng một kiếm.
“Không sao chứ?”
Triệu Cảnh Trần lách mình đỡ lấy hắn. Đối với thiếu niên xa lạ liều mạng cứu mình, hắn có một loại tình cảm không nói nên lời.
Thiếu niên áo trắng thản nhiên nhìn hắn một cái, ánh mắt chuyên chú nhìn tình thế xung quanh.
Trần Thanh Nham dừng công kích, ánh mắt đen trầm trong đêm hiện lên quang mang khiếp người. Hắn cùng bốn người áo đen bao vây bọn họ lại.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Thứ hắn cho ngươi, ta cũng có thể cho”. Ánh mắt Triệu Cảnh Trần lấp lánh, tuy lời lẽ nhượng bộ nhưng khí thế không hề suy giảm.
Trần Thanh Nham khinh miệt cười. “Thứ ta muốn ngươi không cho được”
“Có thứ gì mà Triệu Cảnh Trần ta không có?”. Đến tột cùng Triệu Cảnh Hàn cho hắn thứ gì mà khiến hắn nguyện ý làm việc chứ? Triệu Cảnh Trần nghi hoặc, không nhịn được tò mò.
Ánh mắt Trần Thanh Nham sâu kín nhìn hắn, không đáp lời.
“Ha ha”. Tiếng cười đắc ý truyền tới, một nam tử áo gấm ẩn thân sau bụi cây đi ra, mười mấy sát thủ áo đen theo sau hắn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Triệu Cảnh Hàn, quả nhiên là ngươi”. Triệu Cảnh Trần không hề kinh ngạc, chỉ có hắn mới sốt ruột đưa mình vào chỗ chết như vậy. Với tình huống hiện tại, nếu không thể trì hoãn thì mình và thiếu niên áo trắng phía sau nhất định sẽ chết.
“Ha ha, Triệu Cảnh Trần, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay đúng không?”. Nam tử áo gấm đùa nghịch ngọc tiêu trong tay, híp mắt một cái đầy hung ác. “Ngươi chỉ mang theo hai mươi thị vệ mà dám ra ngoài, nghĩ rằng ta không có cách đối phó ngươi ư, quá kiêu ngạo rồi”
“Triệu Cảnh Hàn, bớt nói nhảm đi. Nếu đã rơi vào tay ngươi, bổn cung cũng đành phải nhận”. Làm người thừa kế chính thống duy nhất của Nạp La quốc, hắn sẽ không dễ dàng để mình chết đi, nhưng hắn cũng không thể làm chuyện mất mặt hoàng thất.
“Ha ha”. Triệu Cảnh Hàn cười u ám, dùng ngọc tiêu gõ gõ vào lòng bàn tay. “Bổn vương đột nhiên không muốn ngươi chết nhanh như vậy, ta muốn ngươi chậm rãi hưởng thụ mùi vị sống không bằng chết”. Hắn bỗng dưng nghiêng đầu hứng thú nhìn Bạch Sơ Ảnh, ánh mắt mập mờ. “Chậc chậc, không ngờ ngươi có mị lực như vậy, khiến cho một tiên nhân xuất trần liều mình cứu ngươi, thật có phúc. Chỉ đáng tiếc…”
Sắc mặt Triệu Cảnh Trần không đổi, chỉ không chớp mắt nhìn Trần Thanh Nham vẫn đang chăm chú dõi theo Triệu Cảnh Hàn nãy giờ, khoé miệng hàm chứa nụ cười không rõ. Triệu Cảnh Hàn, vì giết ta mà ngươi bán đứng cả bản thân mình, đúng là mất mặt hoàng thất.
Triệu Cảnh Hàn nhìn theo ánh mắt Triệu Cảnh Trần, đối diện với một ánh mắt âm u tràn ngập tình ý, trong lòng bốc lên lửa giận, cắn răng giận dữ nói. “Trần Thanh Nham”
Lúc hai người phân tâm thì một tia sáng đỏ và một tia sáng tím xẹt vào vòng vây, lập tức có một trận khói mùi lan toả. Mọi người vội bịt miệng bịt mũi, đây chính là mê dược thượng đẳng được gia công thêm vào hoả dược, công cụ tốt nhất để chạy trốn.
“Đi”
“Chết tiệt”. Triệu Cảnh Hàn che miệng hung hăng chửi một tiếng. Triệu Cảnh Trần, ngươi không thoát đâu.
“Cảnh Hàn”. Ánh mắt Trần Thanh Nham xa xăm, khẽ gọi cái người đang giận đùng đùng kia.
Triệu Cảnh Hàn tức giận trừng hắn một cái. “Đồ vô dụng”. Sau đó gầm lên với mọi người còn chưa khôi phục. “Còn không mau đuổi theo, đồ vô dụng”
“Ta nhất định sẽ giúp ngươi giết Triệu Cảnh Trần”. Trần Thanh Nham nhắm mắt, kiên định hứa hẹn rồi xoay người biến mất trong đêm trăng.
Triệu Cảnh Hàn không ngừng tức giận, trừng theo phương hướng hắn biến mất, ánh mắt càng thêm thâm độc.
…
“Có thấy một người áo tím và một người áo trắng đi qua đây không?”
“Không, không thấy”
Người chăn ngựa run rẩy nhìn người áo đen đầy sát khí trước mặt. Người áo đen đẩy hắn ra đất, xoay người một chưởng đập vỡ xe ngựa bên cạnh. Ngựa hí vang một tiếng, kinh hoảng chạy vào trong bóng đêm.
Người áo đen vung tay biến mất trước mặt người chăn ngựa.
Người chăn ngựa xụi lơ ngồi dưới đất, nhìn đêm tối bao phủ bởi ánh trăng, mồ hôi đầm đìa. Hai vị công tử kia sao còn chưa trở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nói vậy người áo đen vừa rồi đang truy sát bọn họ hay sao? Ôi chao, hai vị công tử tốt như vậy mà phải chết ư? Ông trời phù hộ, bọn họ đều là người tốt, nhất định phải phù hộ bọn họ bình an vô sự.
Tác giả :
Độc Vũ Tịch Nhan