Sơ Ảnh Tại Thiên Thương
Chương 13: Tiểu gia hoả
CHƯƠNG 13: TIỂU GIA HOẢ
“Hai vị khách quan mời vào trong”
Tiểu nhị vừa thấy hai vị công tử tuấn mỹ thì không khỏi sửng sốt, lúc công tử tuyệt sắc kia không vui cau mày thì hắn mới phản ứng kịp, vội ân cần chào hỏi.
Hôm nay là chợ phiên, trấn này không lớn, tửu lâu quán ăn không nhiều, tửu lâu xem như khá rộng này đã ngồi kín người.
Công tử áo đỏ tuyệt mỹ nhìn quanh một vòng, không vui cau mày. “Không còn bàn trống ư?”
Tiểu nhị khom người nhiệt tình đề cử. “Khách quan, hôm nay chỗ nào cũng đầy người, tửu lâu của ta là tốt nhất trong trấn, sạch sẽ rộng rãi, ngài tuyệt đối không tìm được cái thứ hai. Nếu ngài không để ý, ta sẽ hỏi một chút, tìm bàn thích hợp cho ngài ngồi chung được không?”. Tiểu nhị vừa nhìn khí chất và trang phục thì biết bọn họ nhất định là công tử giàu có, cố gắng giữ lại.
“Được rồi”.
Công tử áo đỏ miễn cưỡng nói. Công tử áo trắng thì từ đầu đến cuối không để ý, cũng chẳng nói một câu. Tiểu nhị đang muốn tìm một bàn ít người để hỏi thì có một bàn bên trái Giang Ngọc Nhan chủ động chào.
“Hai vị công tử này nếu không ngại thì qua ngồi với hai người chúng ta đi, rất hân hạnh”
Giang Ngọc Nhan và Bạch Sơ Ảnh vừa vào tửu lâu thì khách bên trong đã bị phong thái của bọn họ hấp dẫn, không hẹn mà cùng đưa mắt sang nhìn. Nghe nói bọn họ muốn dùng chung bàn, trong lòng mọi người đều động, nhưng chỉ suy nghĩ mà không dám tuỳ tiện nói ra.
Hai người vừa mời, một kẻ mụn cơm, một kẻ mắt khỉ, ánh mắt đều gian tà, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Bọn họ híp mắt nhìn Giang Ngọc Nhan và Bạch Sơ Ảnh chằm chằm, hệt như quỷ háo sắc muốn ăn hai người vào bụng.
Mọi người đang suy đoán Giang Ngọc Nhan nhất định sẽ kiên quyết cự tuyệt, ai ngờ lại nghe được âm thanh hơi trầm nhưng vô cùng dụ hoặc nói. “Ôi chao, hai vị đại ca nhiệt tình như vậy, tiểu đệ trong lòng vô cùng cảm kích. Đến, đệ đệ, chúng ta ngồi cạnh hai vị đại ca này đi”. Hắn kéo thiếu niên áo trắng đi tới.
Hai người kia lập tức đứng dậy đón chào, vươn tay muốn kéo bọn hắn nhưng đều bị nhẹ nhàng né tránh. Hai người cười gượng, kêu lên. “Đến, ngồi đi, đừng khách khí”
Giang Ngọc Nhan cười khuynh thành ngồi xuống, hai người kia nhìn thấy thì ánh mắt đều trở nên dâm tà, nước bọt chảy ra.
Bạch Sơ Ảnh vẫn đứng như cũ, nhíu chân mày thanh tú. Hắn không thích hai người kia, hơn nữa thức ăn trên bàn cũng khiến hắn buồn nôn. Nếu không phải tình hình ốm nghén mấy ngày nay đã chuyển biến tốt, hắn đã sớm nôn ra.
“Ta sang chỗ khác”. Bạch Sơ Ảnh bỏ lại những lời này rồi ra ngoài.
“Ôi chao, vị tiểu huynh đệ này…”. Nam nhân mắt khỉ thấy Bạch Sơ Ảnh muốn đi, vội mở miệng giữ lại nhưng Bạch Sơ Ảnh không hề quay đầu.
“Đại ca, đừng để ý đến hắn. Dạ dày hắn không tốt, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, ngài thông cảm chút đi. Có ta cùng các ngài không được ư, lẽ nào các đại ca không thích ta?”. Giang Ngọc Nhan hơi mếu máo, ai oán chực khóc.
Thích, sao lại không thích? Tuy tiểu mỹ nhân đã đi, nhưng còn đại mỹ nhân ở đây, cũng không lỗ vốn. Hai người cười thầm trong lòng.
“Không, sao lại không thích? Chúng ta thích, rất thích”
Hoá ra đại mỹ nhân cũng là hạng dâm đãng, hôm nay thật may mắn! Nam nhân mụn cơm dụ dỗ nói, còn nhân cơ hội sờ soạng bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Giang Ngọc Nhan, vẻ mặt vui sướng như ăn rau mà nhai trúng vàng, tươi cười dâm đãng.
“Tiểu gia hoả, tới chỗ bọn ta đi”
Ở bàn sát cửa sổ có một đôi phu thê chừng ba mươi tuổi, nam nhân anh tuấn lạnh lùng, nữ nhân xinh đẹp như hoa, nhiệt tình hiền hậu. Người mời chính là vị mỹ phụ kia.
Bạch Sơ Ảnh nhìn bọn họ một cái, rất tự nhiên bước tới ngồi xuống. Hắn nhìn qua nam nhân anh tuấn kia, hơi gật đầu với hai người rồi không thân cận cũng không xa cách mà nói. “Quấy rầy”
“Không đâu, cầu còn không được, cầu còn không được”. Mỹ phụ đầy hàm ý nhìn thoáng qua nam nhân mặt lạnh không nói gì bên cạnh, xem ra nàng nghẹn sắp chết, muốn tìm người nói chuyện.
“Xin hỏi khách quan muốn dùng gì?”. Tiểu nhị vừa thấy Bạch Sơ Ảnh ngồi xuống thì bước tới. Vị công tử bên kia xem ra trò chuyện rất vui với người chung bàn, tạm thời không cần qua hỏi.
Bạch Sơ Ảnh mặt không đổi sắc gọi một đống món chua. Tiểu nhị kinh ngạc, nhưng vẫn dựa theo khách nhân phân phó mà chuẩn bị.
“Tiểu gia hoả, ngươi thích ăn chua sao?”. Mỹ phụ trừng lớn đôi mắt trong veo, vừa tò mò vừa kinh ngạc.
Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, dường như hơi bất mãn với xưng hô “tiểu gia hoả” này, nhưng vẫn gật đầu đáp. “Ừ, thích”. Sau khi có cục cưng mới thích.
“Ta cũng từng thích, lúc có mang tiểu tử thúi nhà ta. Hiện tại ngẫu nhiên cũng ăn, nhưng không thể ăn nhiều như ngươi”. Mỹ phụ dường như cảm thấy đáng tiếc, không để ý đến hình tượng mà chép miệng.
Nam tử mặt lạnh không đổi sắc mặt, nhưng vẫn dịu dàng không ngừng gắp thức ăn vào bát thê tử. Mỹ phụ cảm động, hai mắt lưng tròng, thâm tình như biển cả nhìn trượng phu một cái. Nàng quay đầu nhìn Bạch Sơ Ảnh, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi, cười tươi như hoa nắm tay Bạch Sơ Ảnh, nghiêm túc nói. “Ta rất thích ngươi, nếu ngươi là con ta thì tốt rồi”. Nhớ đến đứa con cả ngày lạnh băng giống trượng phu, nàng càng vừa mắt với thiếu niên tuấn mỹ trước mặt.
“Đúng rồi, tiểu gia hoả, ngươi tên gì?”
“Bạch Sơ Ảnh”. Bạch Sơ Ảnh vừa thong thả ăn cơm vừa đáp lời nàng.
Bạch Sơ Ảnh ư? Mắt mỹ phụ hơi loé lên, nam tử mặt lạnh cũng nghiêng đầu nhìn hắn một cái. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ta là Triệu Nhan Nhan, tiểu Ảnh, ngươi làm con nuôi ta được không?”. Mỹ phụ tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
Bạch Sơ Ảnh ngừng gắp rau, nói lời xin lỗi. “Ta đã có nghĩa phụ nghĩa mẫu”
“Cái gì?”. Triệu Nhan Nhan trừng mắt, thoáng chốc mất đi hào quang, có chút giận dữ hỏi. “Nghĩa phụ nghĩa mẫu ngươi là ai?”. Hừ hừ, dám cùng Triệu Nhan Nhan nàng tranh con trai, không có cửa đâu.
Bạch Sơ Ảnh kì quái nhìn nàng một cái, không biết vì sao nàng lại kích động. Hắn gắp một miếng dưa chua tới miệng, nhai một hồi, nuốt xuống rồi mới chậm rãi nói. “Không thể nói”
“Cái gì?”. Triệu Nhan Nhan sắc mặt khó coi, nhưng khi nhìn thấy thái độ vững vàng cùng đôi mắt trong vắt của Bạch Sơ Ảnh thì rất nhanh lấy lại biểu cảm hiền hoà. Nàng tằng hắng một cái, lấy lòng nói. “Tiểu Ảnh, nếu có rồi cũng không sao, có nhiều cũng không thành vấn đề. Ta biết làm món ăn ngon, sẽ làm nhiều món chua cho ngươi được không? Còn có các loại bánh ngọt rất ngon. Ngươi thích ăn hoa quả khô chứ? Chua chua ngọt ngọt, ta cũng biết làm”. Triệu Nhan Nhan cố gắng đề cử chính mình.
“Ừ, thích”. Bạch Sơ Ảnh vừa nghĩ tới hoa quả chua ngọt thì gật đầu theo bản năng.
Triệu Nhan Nhan vui vẻ, không ngừng cố gắng. “Vậy ngươi đáp ứng làm con nuôi ta đi, sau này ta sẽ làm cho ngươi mỗi ngày”
Bạch Sơ Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói. “Xin lỗi, ta phải hỏi cha ta trước thì mới trả lời ngươi được”
Lúc này Triệu Nhan Nhan đã trợn mắt, còn phải hỏi cha hắn sao? “Vậy cha ngươi ở đâu, chúng ta mau tới hỏi hắn”. Triệu Nhan Nhan bày ra tư thế lập tức đi ngay bây giờ.
Nam tử mặt lạnh kéo tay nàng, ấn nàng về chỗ ngồi. Triệu Nhan Nhan trừng hắn một cái, lộ vẻ tức giận ngồi xuống.
“Ở trên núi”. Bạch Sơ Ảnh uống một ngụm nước ô mai. “Ta đang về”
“Vậy à? Vậy ta cũng về với ngươi”
Bạch Sơ Ảnh lắc đầu. “Cha không cho mang người ngoài về nhà”
“A”. Vẻ mặt Triệu Nhan Nhan ảm đạm.
Bạch Sơ Ảnh thấy nàng không hỏi nữa, tự mình ăn tiếp.
Triệu Nhan Nhan và nam tử mặt lạnh nhìn nhau một cái, không nói gì mà tự hiểu.
“Hai vị khách quan mời vào trong”
Tiểu nhị vừa thấy hai vị công tử tuấn mỹ thì không khỏi sửng sốt, lúc công tử tuyệt sắc kia không vui cau mày thì hắn mới phản ứng kịp, vội ân cần chào hỏi.
Hôm nay là chợ phiên, trấn này không lớn, tửu lâu quán ăn không nhiều, tửu lâu xem như khá rộng này đã ngồi kín người.
Công tử áo đỏ tuyệt mỹ nhìn quanh một vòng, không vui cau mày. “Không còn bàn trống ư?”
Tiểu nhị khom người nhiệt tình đề cử. “Khách quan, hôm nay chỗ nào cũng đầy người, tửu lâu của ta là tốt nhất trong trấn, sạch sẽ rộng rãi, ngài tuyệt đối không tìm được cái thứ hai. Nếu ngài không để ý, ta sẽ hỏi một chút, tìm bàn thích hợp cho ngài ngồi chung được không?”. Tiểu nhị vừa nhìn khí chất và trang phục thì biết bọn họ nhất định là công tử giàu có, cố gắng giữ lại.
“Được rồi”.
Công tử áo đỏ miễn cưỡng nói. Công tử áo trắng thì từ đầu đến cuối không để ý, cũng chẳng nói một câu. Tiểu nhị đang muốn tìm một bàn ít người để hỏi thì có một bàn bên trái Giang Ngọc Nhan chủ động chào.
“Hai vị công tử này nếu không ngại thì qua ngồi với hai người chúng ta đi, rất hân hạnh”
Giang Ngọc Nhan và Bạch Sơ Ảnh vừa vào tửu lâu thì khách bên trong đã bị phong thái của bọn họ hấp dẫn, không hẹn mà cùng đưa mắt sang nhìn. Nghe nói bọn họ muốn dùng chung bàn, trong lòng mọi người đều động, nhưng chỉ suy nghĩ mà không dám tuỳ tiện nói ra.
Hai người vừa mời, một kẻ mụn cơm, một kẻ mắt khỉ, ánh mắt đều gian tà, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Bọn họ híp mắt nhìn Giang Ngọc Nhan và Bạch Sơ Ảnh chằm chằm, hệt như quỷ háo sắc muốn ăn hai người vào bụng.
Mọi người đang suy đoán Giang Ngọc Nhan nhất định sẽ kiên quyết cự tuyệt, ai ngờ lại nghe được âm thanh hơi trầm nhưng vô cùng dụ hoặc nói. “Ôi chao, hai vị đại ca nhiệt tình như vậy, tiểu đệ trong lòng vô cùng cảm kích. Đến, đệ đệ, chúng ta ngồi cạnh hai vị đại ca này đi”. Hắn kéo thiếu niên áo trắng đi tới.
Hai người kia lập tức đứng dậy đón chào, vươn tay muốn kéo bọn hắn nhưng đều bị nhẹ nhàng né tránh. Hai người cười gượng, kêu lên. “Đến, ngồi đi, đừng khách khí”
Giang Ngọc Nhan cười khuynh thành ngồi xuống, hai người kia nhìn thấy thì ánh mắt đều trở nên dâm tà, nước bọt chảy ra.
Bạch Sơ Ảnh vẫn đứng như cũ, nhíu chân mày thanh tú. Hắn không thích hai người kia, hơn nữa thức ăn trên bàn cũng khiến hắn buồn nôn. Nếu không phải tình hình ốm nghén mấy ngày nay đã chuyển biến tốt, hắn đã sớm nôn ra.
“Ta sang chỗ khác”. Bạch Sơ Ảnh bỏ lại những lời này rồi ra ngoài.
“Ôi chao, vị tiểu huynh đệ này…”. Nam nhân mắt khỉ thấy Bạch Sơ Ảnh muốn đi, vội mở miệng giữ lại nhưng Bạch Sơ Ảnh không hề quay đầu.
“Đại ca, đừng để ý đến hắn. Dạ dày hắn không tốt, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, ngài thông cảm chút đi. Có ta cùng các ngài không được ư, lẽ nào các đại ca không thích ta?”. Giang Ngọc Nhan hơi mếu máo, ai oán chực khóc.
Thích, sao lại không thích? Tuy tiểu mỹ nhân đã đi, nhưng còn đại mỹ nhân ở đây, cũng không lỗ vốn. Hai người cười thầm trong lòng.
“Không, sao lại không thích? Chúng ta thích, rất thích”
Hoá ra đại mỹ nhân cũng là hạng dâm đãng, hôm nay thật may mắn! Nam nhân mụn cơm dụ dỗ nói, còn nhân cơ hội sờ soạng bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Giang Ngọc Nhan, vẻ mặt vui sướng như ăn rau mà nhai trúng vàng, tươi cười dâm đãng.
“Tiểu gia hoả, tới chỗ bọn ta đi”
Ở bàn sát cửa sổ có một đôi phu thê chừng ba mươi tuổi, nam nhân anh tuấn lạnh lùng, nữ nhân xinh đẹp như hoa, nhiệt tình hiền hậu. Người mời chính là vị mỹ phụ kia.
Bạch Sơ Ảnh nhìn bọn họ một cái, rất tự nhiên bước tới ngồi xuống. Hắn nhìn qua nam nhân anh tuấn kia, hơi gật đầu với hai người rồi không thân cận cũng không xa cách mà nói. “Quấy rầy”
“Không đâu, cầu còn không được, cầu còn không được”. Mỹ phụ đầy hàm ý nhìn thoáng qua nam nhân mặt lạnh không nói gì bên cạnh, xem ra nàng nghẹn sắp chết, muốn tìm người nói chuyện.
“Xin hỏi khách quan muốn dùng gì?”. Tiểu nhị vừa thấy Bạch Sơ Ảnh ngồi xuống thì bước tới. Vị công tử bên kia xem ra trò chuyện rất vui với người chung bàn, tạm thời không cần qua hỏi.
Bạch Sơ Ảnh mặt không đổi sắc gọi một đống món chua. Tiểu nhị kinh ngạc, nhưng vẫn dựa theo khách nhân phân phó mà chuẩn bị.
“Tiểu gia hoả, ngươi thích ăn chua sao?”. Mỹ phụ trừng lớn đôi mắt trong veo, vừa tò mò vừa kinh ngạc.
Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, dường như hơi bất mãn với xưng hô “tiểu gia hoả” này, nhưng vẫn gật đầu đáp. “Ừ, thích”. Sau khi có cục cưng mới thích.
“Ta cũng từng thích, lúc có mang tiểu tử thúi nhà ta. Hiện tại ngẫu nhiên cũng ăn, nhưng không thể ăn nhiều như ngươi”. Mỹ phụ dường như cảm thấy đáng tiếc, không để ý đến hình tượng mà chép miệng.
Nam tử mặt lạnh không đổi sắc mặt, nhưng vẫn dịu dàng không ngừng gắp thức ăn vào bát thê tử. Mỹ phụ cảm động, hai mắt lưng tròng, thâm tình như biển cả nhìn trượng phu một cái. Nàng quay đầu nhìn Bạch Sơ Ảnh, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi, cười tươi như hoa nắm tay Bạch Sơ Ảnh, nghiêm túc nói. “Ta rất thích ngươi, nếu ngươi là con ta thì tốt rồi”. Nhớ đến đứa con cả ngày lạnh băng giống trượng phu, nàng càng vừa mắt với thiếu niên tuấn mỹ trước mặt.
“Đúng rồi, tiểu gia hoả, ngươi tên gì?”
“Bạch Sơ Ảnh”. Bạch Sơ Ảnh vừa thong thả ăn cơm vừa đáp lời nàng.
Bạch Sơ Ảnh ư? Mắt mỹ phụ hơi loé lên, nam tử mặt lạnh cũng nghiêng đầu nhìn hắn một cái. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ta là Triệu Nhan Nhan, tiểu Ảnh, ngươi làm con nuôi ta được không?”. Mỹ phụ tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
Bạch Sơ Ảnh ngừng gắp rau, nói lời xin lỗi. “Ta đã có nghĩa phụ nghĩa mẫu”
“Cái gì?”. Triệu Nhan Nhan trừng mắt, thoáng chốc mất đi hào quang, có chút giận dữ hỏi. “Nghĩa phụ nghĩa mẫu ngươi là ai?”. Hừ hừ, dám cùng Triệu Nhan Nhan nàng tranh con trai, không có cửa đâu.
Bạch Sơ Ảnh kì quái nhìn nàng một cái, không biết vì sao nàng lại kích động. Hắn gắp một miếng dưa chua tới miệng, nhai một hồi, nuốt xuống rồi mới chậm rãi nói. “Không thể nói”
“Cái gì?”. Triệu Nhan Nhan sắc mặt khó coi, nhưng khi nhìn thấy thái độ vững vàng cùng đôi mắt trong vắt của Bạch Sơ Ảnh thì rất nhanh lấy lại biểu cảm hiền hoà. Nàng tằng hắng một cái, lấy lòng nói. “Tiểu Ảnh, nếu có rồi cũng không sao, có nhiều cũng không thành vấn đề. Ta biết làm món ăn ngon, sẽ làm nhiều món chua cho ngươi được không? Còn có các loại bánh ngọt rất ngon. Ngươi thích ăn hoa quả khô chứ? Chua chua ngọt ngọt, ta cũng biết làm”. Triệu Nhan Nhan cố gắng đề cử chính mình.
“Ừ, thích”. Bạch Sơ Ảnh vừa nghĩ tới hoa quả chua ngọt thì gật đầu theo bản năng.
Triệu Nhan Nhan vui vẻ, không ngừng cố gắng. “Vậy ngươi đáp ứng làm con nuôi ta đi, sau này ta sẽ làm cho ngươi mỗi ngày”
Bạch Sơ Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói. “Xin lỗi, ta phải hỏi cha ta trước thì mới trả lời ngươi được”
Lúc này Triệu Nhan Nhan đã trợn mắt, còn phải hỏi cha hắn sao? “Vậy cha ngươi ở đâu, chúng ta mau tới hỏi hắn”. Triệu Nhan Nhan bày ra tư thế lập tức đi ngay bây giờ.
Nam tử mặt lạnh kéo tay nàng, ấn nàng về chỗ ngồi. Triệu Nhan Nhan trừng hắn một cái, lộ vẻ tức giận ngồi xuống.
“Ở trên núi”. Bạch Sơ Ảnh uống một ngụm nước ô mai. “Ta đang về”
“Vậy à? Vậy ta cũng về với ngươi”
Bạch Sơ Ảnh lắc đầu. “Cha không cho mang người ngoài về nhà”
“A”. Vẻ mặt Triệu Nhan Nhan ảm đạm.
Bạch Sơ Ảnh thấy nàng không hỏi nữa, tự mình ăn tiếp.
Triệu Nhan Nhan và nam tử mặt lạnh nhìn nhau một cái, không nói gì mà tự hiểu.
Tác giả :
Độc Vũ Tịch Nhan