Số 31 Đường Giấc Mơ
Chương 76
Joanne mua cho mình một ly rượu vang đỏ và mang nó đến ngồi ở chiếc bàn bên lò sưởi. Cô liếc nhìn đồng hồ. Đã gần tám giờ rồi. Cô nhấp một ngụm rượu và chờ đợi, tim đập hơi nhanh dưới chiếc áo len. Chuẩn bị quần áo cho buổi gặp gỡ này thật lạ. Cô đã quên cô thích mặc loại quần áo gì khi cô chính là mình. Cô đã phải cố nhớ lại trong ký ức những hình ảnh của chính mình ở những thời điểm khác nhau trong quá khứ, tưởng tượng xem cô mặc cái gì. Cô chọn cho mình chiếc quần jeans, áo len chui đầu bằng cashmere với bốt cao đến mắt cá chân và một chiếc thắt lưng đẹp. Tóc cô vẫn còn rất vàng nhưng cô chải nó dịu dàng trên khuôn mặt và trang điểm kín đáo với tông màu nâu và hồng. Cô muốn trông mình đẹp vì anh, giống như người con gái anh hằng nhớ, chứ không phải cái con người kỳ quặc mà cô đã trở thành.
Vào đúng tám giờ tối thì cửa mở ra và Nick bước vào.
Joanne kinh ngạc. Trông anh vẫn như thế. Mái tóc mỏng dài đến ngang vai, thân hình nhẹ nhõm dưới chiếc áo khoác nghiêm chỉnh và đôi bốt cũ kỹ. Anh mỉm cười với cô, ngượng ngùng, và đi về phía cô. Họ chào nhau bằng những nụ hôn phớt và cái nắm tay nhẹ nhàng.
“Anh khỏe không?”
“Anh khỏe. Trông em xinh lắm. Anh thích tóc của em.”
“Anh thích à. Em sẽ nhuộm lại tóc. Đây chỉ là, anh biết đấy, tạm thời thôi.”
Anh mỉm cười và gật đầu. “Vậy là, anh sẽ gọi đồ uống. Em có muốn uống thêm gì không?” anh chỉ vào ly rượu của cô.
“Ừm, không.”
Cô nhìn anh đi đến quầy bar, nhớ lại hình dáng anh, đường nét của anh, cách anh nhìn những quầy rượu trong quán rượu. Anh quay trở lại với một cốc vại gì đó và đặt xuống bàn.
“Thế là em đã nhận được thư của anh, phải không?”
“Vâng. Toby - chủ nhà của em - đã đưa cho em cách đây mấy tuần. Em đã... ờ...”
“Suy nghĩ về nó?”
“Vâng,” cô mỉm cười gượng gạo. “Và ở nhà bọn em cũng bận rộn. Trang trí lại nhà. Toby bán nhà và ai đó đã ăn trộm hết tiền của anh ấy và anh ấy không có tiền để trả cho, anh biết đấy, thợ sơn và thợ trang trí, vậy là chúng em tự làm lấy. Em đã đánh ráp sàn nhà hàng giờ, hàng ngày, hàng đêm. Xem này, em bị phồng rộp hết tay...” Cô cho anh xem lòng bàn tay của mình.
Anh chớp mắt.
“Vâng, thế đấy. Những ngày qua rất bận rộn, thế nên, ờ…”
“Không, không sao. Anh cũng không mong đợi là em sẽ trả lời anh ngay. Ý anh là, đã hai năm rồi mà.”
“Đã hai năm rồi.”
“Vậy, em khỏe không?”
“Vâng, được ạ. Em mệt. Nhưng, anh biết mà. Anh thì sao?”
“À, như là trong thư đã nói đấy. Khá là chán. Anh đã đăng thông báo tìm người mất tích cho em đó, em biết không?”
“Chúa ơi. Thật à?”
“Ừ. Dĩ nhiên rồi. Anh nghĩ là em chết rồi. Cứ nghĩ là em đã nhảy cầu tự sát. Chúa ơi, anh cứ nghĩ, nghĩ và nghĩ. Anh đủ không bao giờ nghĩ là em có thể, chỉ đang còn sống. Chỉ tiếp tục xúc tiến mọi thứ.”
Cô mỉm cười gượng gạo. “Anh gọi đó là xúc tiến mọi thứ ư?”
“Em thì không cho là thế à? Thế em gọi đó là gì nào?”
“Tồn tại. Em chỉ tồn tại mà thôi. Em đã vờ vĩnh, đã đóng kịch và tự phỉnh mình và những người xung quanh mình. Em đã...” Giọng cô nghẹn lại. “Em đã là người con gái bất hạnh nhất trên thế giới rộng lớn này.”
Rồi cô bắt đầu khóc, nước mắt đớn đau, nguyên thủy chảy ra từ sâu thẳm trong cô. Nick dịch ghế lại gần cô, và ôm cô trong tay. “Ổn cả thôi mà, Jo,” anh an ủi, vuốt ve mái tóc mềm mại và hôn lên đôi vai rung rung của cô. “Ổn cả mà. Giờ anh ở đây rồi. Anh ở đây rồi.”
Joanne nức nở và để Nick an ủi mình, bàn tay quen thuộc của anh trên tóc cô, hơi thở ấm áp của anh trên làn da cô, người đàn ông duy nhất cô hằng yêu.
“Về nhà đi em, anh xin em đấy, về nhà đi em.”
Cô nghĩ đến “nhà”, nơi xa xôi ấy, nơi cô đã bỏ lại sau lưng bao nhiêu tháng qua. Cô nghĩ đến cánh cửa ra vào với con số sáu bằng sắt đúc, tấm thảm chùi chân cũ sờn phía sau cửa, nơi cô chùi đi chùi lại đôi chân, chiếc bàn nhỏ nơi cô để chùm chìa khóa, chiếc móc bằng đồng nơi cô treo chiếc áo khoác của mình. Bỗng dưng cô nhớ lại mọi điều, mọi chi tiết, mọi mùi hương, mọi bức hình, chiếc gương, chiếc gối. Cô bỗng dưng nhớ lại nhà mình.
Cô quay ra và vùi mặt mình trong ngực Nick, hít vào mùi hương của anh, mùi hương của những đêm thứ Bảy cuộn tròn trong ghế sofa xem DVD, hoặc trèo vào giường buổi đêm, mùi hương quần áo của anh trước khi cô bỏ chúng vào máy giặt, và của những cái ôm bất ngờ trong bếp, mùi của cuộc đời cô trước khi Maisie chết và mang đi theo tất cả những điều tốt đẹp.
“Vâng, vâng. Em muốn về nhà.”
Vào đúng tám giờ tối thì cửa mở ra và Nick bước vào.
Joanne kinh ngạc. Trông anh vẫn như thế. Mái tóc mỏng dài đến ngang vai, thân hình nhẹ nhõm dưới chiếc áo khoác nghiêm chỉnh và đôi bốt cũ kỹ. Anh mỉm cười với cô, ngượng ngùng, và đi về phía cô. Họ chào nhau bằng những nụ hôn phớt và cái nắm tay nhẹ nhàng.
“Anh khỏe không?”
“Anh khỏe. Trông em xinh lắm. Anh thích tóc của em.”
“Anh thích à. Em sẽ nhuộm lại tóc. Đây chỉ là, anh biết đấy, tạm thời thôi.”
Anh mỉm cười và gật đầu. “Vậy là, anh sẽ gọi đồ uống. Em có muốn uống thêm gì không?” anh chỉ vào ly rượu của cô.
“Ừm, không.”
Cô nhìn anh đi đến quầy bar, nhớ lại hình dáng anh, đường nét của anh, cách anh nhìn những quầy rượu trong quán rượu. Anh quay trở lại với một cốc vại gì đó và đặt xuống bàn.
“Thế là em đã nhận được thư của anh, phải không?”
“Vâng. Toby - chủ nhà của em - đã đưa cho em cách đây mấy tuần. Em đã... ờ...”
“Suy nghĩ về nó?”
“Vâng,” cô mỉm cười gượng gạo. “Và ở nhà bọn em cũng bận rộn. Trang trí lại nhà. Toby bán nhà và ai đó đã ăn trộm hết tiền của anh ấy và anh ấy không có tiền để trả cho, anh biết đấy, thợ sơn và thợ trang trí, vậy là chúng em tự làm lấy. Em đã đánh ráp sàn nhà hàng giờ, hàng ngày, hàng đêm. Xem này, em bị phồng rộp hết tay...” Cô cho anh xem lòng bàn tay của mình.
Anh chớp mắt.
“Vâng, thế đấy. Những ngày qua rất bận rộn, thế nên, ờ…”
“Không, không sao. Anh cũng không mong đợi là em sẽ trả lời anh ngay. Ý anh là, đã hai năm rồi mà.”
“Đã hai năm rồi.”
“Vậy, em khỏe không?”
“Vâng, được ạ. Em mệt. Nhưng, anh biết mà. Anh thì sao?”
“À, như là trong thư đã nói đấy. Khá là chán. Anh đã đăng thông báo tìm người mất tích cho em đó, em biết không?”
“Chúa ơi. Thật à?”
“Ừ. Dĩ nhiên rồi. Anh nghĩ là em chết rồi. Cứ nghĩ là em đã nhảy cầu tự sát. Chúa ơi, anh cứ nghĩ, nghĩ và nghĩ. Anh đủ không bao giờ nghĩ là em có thể, chỉ đang còn sống. Chỉ tiếp tục xúc tiến mọi thứ.”
Cô mỉm cười gượng gạo. “Anh gọi đó là xúc tiến mọi thứ ư?”
“Em thì không cho là thế à? Thế em gọi đó là gì nào?”
“Tồn tại. Em chỉ tồn tại mà thôi. Em đã vờ vĩnh, đã đóng kịch và tự phỉnh mình và những người xung quanh mình. Em đã...” Giọng cô nghẹn lại. “Em đã là người con gái bất hạnh nhất trên thế giới rộng lớn này.”
Rồi cô bắt đầu khóc, nước mắt đớn đau, nguyên thủy chảy ra từ sâu thẳm trong cô. Nick dịch ghế lại gần cô, và ôm cô trong tay. “Ổn cả thôi mà, Jo,” anh an ủi, vuốt ve mái tóc mềm mại và hôn lên đôi vai rung rung của cô. “Ổn cả mà. Giờ anh ở đây rồi. Anh ở đây rồi.”
Joanne nức nở và để Nick an ủi mình, bàn tay quen thuộc của anh trên tóc cô, hơi thở ấm áp của anh trên làn da cô, người đàn ông duy nhất cô hằng yêu.
“Về nhà đi em, anh xin em đấy, về nhà đi em.”
Cô nghĩ đến “nhà”, nơi xa xôi ấy, nơi cô đã bỏ lại sau lưng bao nhiêu tháng qua. Cô nghĩ đến cánh cửa ra vào với con số sáu bằng sắt đúc, tấm thảm chùi chân cũ sờn phía sau cửa, nơi cô chùi đi chùi lại đôi chân, chiếc bàn nhỏ nơi cô để chùm chìa khóa, chiếc móc bằng đồng nơi cô treo chiếc áo khoác của mình. Bỗng dưng cô nhớ lại mọi điều, mọi chi tiết, mọi mùi hương, mọi bức hình, chiếc gương, chiếc gối. Cô bỗng dưng nhớ lại nhà mình.
Cô quay ra và vùi mặt mình trong ngực Nick, hít vào mùi hương của anh, mùi hương của những đêm thứ Bảy cuộn tròn trong ghế sofa xem DVD, hoặc trèo vào giường buổi đêm, mùi hương quần áo của anh trước khi cô bỏ chúng vào máy giặt, và của những cái ôm bất ngờ trong bếp, mùi của cuộc đời cô trước khi Maisie chết và mang đi theo tất cả những điều tốt đẹp.
“Vâng, vâng. Em muốn về nhà.”
Tác giả :
Lisa Jewell