[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa
Chương 45: Cẩu Cẩu đỡ đầu bị lừa gạt ký
Cũng nên kể một tẹo về Sirius đã lâu không được nghía tới ha! Sau đây, theo sự thăm dò của ký giả, lần thứ hai dưỡng lớn Sirius… (Vui lòng bật nhạc kênh Khoa học thường thức CCTV10)
Lần trước… Okie~ Là trước đây thật lâu thật lâu, từng nhắc qua Sirius bị đánh về hình thái lúc bé. Cái gọi là không oan gia không gặp gỡ, lấy việc Sirus rơi vào tay Kreacher đủ minh chứng…
Địa điểm: Tổ trạch Black. Quảng trường số 12, Grimaud.
“Gâu ô ~” Cún mực Sirus chớp chớp đôi mắt to tròn sóng sáng nước nhìn Kreacher.
“Kreacher già cả này quá đáng thương mà. Giờ còn phải chăm sóc cho tội nhân gia tộc, cậu chủ hư hỏng, bại gia tử Sirus Black nữa. Ôi chao, nữ chủ nhân đáng thương của tôi. Bà lại phải gặp mặt thằng con hư hỏng làm bà đau lòng nữa rồi.” Kreacher niệm ra một chuỗi dài cằn nhằn lãi nhãi, nhưng trong tay vẫn cầm một bộ đồ be bé, ặc… có bốn cái tay áo… Không nghi ngờ gì nữa, thứ này chuẩn bị cho cún mực Sirus đây mà.
“Chó hư! Không được nhúc nhích! Ngồi yên!” Kreacher ra lệnh, cún mực lập tức ngưng lăn lộn, còn ngoan ngoãn hơn nữa chứ.
“Gâu ô ~ Gâu! Gâu!” Nhanh khen ngợi đi! Cầu khen ngợi!
Cún mực khẩn thiết nóng bỏng nhìn chằm chằm Kreacher.
Nhưng Kreacher chỉ bình tĩnh nhìn cún mực trước mặt, tuyệt không có chút ý tứ muốn khích lệ nào.
“Tay… không, chân!” Kreacher xỏ áo vô cổ Sirius, sau đó cau màu ra lệnh Sirius giơ chân xỏ áo vào.
“Gâu ô? Gâu gâu gâu!” Cảm thấy quần áo bó buộc, Sirius khó chịu sủa liên hồi.
“Hừ, Kreacher già cả này mệnh khổ quá mà! Con phải mang cậu chủ hư hỏng đi gặp nữ chủ nhân nữa! Kreacher là gia tinh nghe lời nhất, mệnh lệnh của nữ chủ nhân phải nghe theo. Ầy, đúng, là vậy đó.”
Mặc áo cho Sirius xong, thắc thêm cái nơ, Kreacher mới mang cún mực Sirius tới trước bức họa phu nhân Black.
“Nhìn coi, cái thằng chết tiệt xấu xa! Gryffindor ngu xuẩn! Nhìn xem mày biến mình thành cái giống gì kìa!” Lão Kreacher lui ra, để phu nhân Black bắt đầu tràng mắng theo thông lệ của bà.
“Trọng trách của gia tộc mày vứt bỏ, tốt, được thôi! Người thân mày cũng bỏ, được, tao nhịn! Chạy theo đám hồ bằng cẩu hữu của mày lăn lộn tùm lum, gây rối trong Hogwarts có ý nghĩa gì không! Lăn lộn thì lăn lộn, mày lăn kiểu gì lăn luôn vào Azkaban hả! Hình thái hóa thú chơi rất vui đó hén? Thoải mái lắm hén? Đừng có quên, mày vẫn mãi mãi là một thành viên trong gia tộc Black thuần túy! Có thể đừng… ngu xuẩn vậy nữa được không hả?”
Phu nhân Black nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của cún mực con đang ngồi dưới đất tò mò nhìn bà, nhất thời có cảm giác giận mà không chỗ phát. Nhìn gì hả?! Lẽ nào ngay cả mẹ mình mày cũng không nhớ?!
“Gâu ô?” Cún mực con Sirius nghiêng đầu, nó không hiểu mẹ đang nói gì hết á. Chẳng qua, hình như mẹ đang tức giận…
Chỉ sang giây tiếp theo, phu nhân Black liền hối hận về việc bảo Kreacher tháo bức họa của mình xuống chỉ vì để mình có thể mắng thẳng mặt Sirius. Hành vi xả giận này quả thật rất không xong. Hàng này căn bản là một thằng cu có chỉ số thông minh năm tuổi mà!
Con nít năm tuổi thấy mẹ tức giận sẽ làm gì…
“Kreacher ——” Phu nhân Black hét ầm lên, “Bùa chống ẩm! Bùa khô ráo! Bùa vệ sinh! Bùa hương thơm! Nhanh lên!! Còn nữa, mang thằng nhãi này đi ngay!! Nhanh!”
Cún mực con Sirius thấy mẹ tức giận, vô cùng săn sóc mà nhào qua liếm liếm hôn nhẹ lên bức họa. Đương nhiên, đối với Sirius dưới trạng thái một chú cún mực con thì hôn nhẹ thật ra vẫn là liếm liếm.
Bức họa nhoáng cái dính đầy nước miếng của cún mực con Sirius. Kreacher vội vàng xách Sirius ném quan một bên, phát ra vài loại bùa chú hạng nặng lên bức họa.
Phu nhân Black chậm rãi bình tĩnh lại, liếc nhìn Sirius ấm ức úp sấp bên cạnh mà nhíu mày, “Kreacher! Súc miệng cho cái thằng ngu này ngay, kính lồng bức họa chét đầy đầu mỡ rồi đây này.”
“Ặc, vâng thưa phu nhân!” Kreacher nhón chân treo bức họa phu nhân Black lại chỗ cũ.
“Gâu? Gâu gâu gâu gâu!” Sirius không muốn xa mẹ nhanh quá chừng nhanh như vậy, giãy dụa kháng nghị trong tay Kreacher, ánh mắt như đang cầu cứu mà nhìn phu nhân Black.
“Kreacher, lúc rảnh nhớ mang nó ra ngoài đi dạo, đừng có ở trong nhà riết ngu luôn!” Rốt cuộc vẫn là con trai của mình, giờ lại biến thành bộ dạng thê thảm thế này, phu nhân Black dĩ nhiên không đành lòng rồi. “Còn có, nhanh chóng tra cứu xem có cách nào nhanh chóng chữa khỏi cho thằng nhóc thúi này không.”
“Vâng thưa nữ chủ nhân.” Kreacher vẫn cung kính trước sau như một.
Hôm nay, dưới mệnh lệnh của nữ chủ nhân vĩ đại, Kreacher mang cún mực con Sirius ra ngoài.
Ờ, bữa nay chính là ngày thông khí của Sirius đó mà.
Sau mấy ngày trời tra cứu trong thư phòng siêu lớn của gia tộc Black, rốt cuộc Kreacher cũng tìm được thứ nó muốn tìm.
Ừm, phục hồi lời nguyền rút nhỏ thân thể, chắc cỡ tám chín phần mười rồi, mà dù có uống sai thì… cũng chỉ do vận may của Sirius không tốt!
Kreacher tỏ vẻ, bản thân không muốn quan tâm chủ nhân hư hỏng, nhưng giờ, okie, nữ chủ nhân nói không sai, cái gọi là quan tâm này nọ với bạn… ít nhất… với một người mà nói thì nên thế!
Ni mã, vấn đề là làm sao để cho con cún con này nghe hiểu tiếng người nè!
Dù sao thì lời của nó cũng méo ai hiểu.
Ngôn ngữ giao lưu thần mã đều bi thương quá đi à!
Chỉ là, trong đơn thuốc có một loại thuốc cực khó tìm hơn nữa không đổi chác được, Kreacher đứng trước bìa rừng do do dự một lát rồi quyết định không mang Sirius vào.
Cứ ở đó chờ đi! Kreacher buộc dây cổ Sirius vào một gốc cây, “Éc, Kreacher là gia tinh hư hỏng, Kreacher dám cột chủ nhân vô cây, nhưng Kreacher không thể phạt mình, Kreacher chỉ muốn tốt cho cậu chủ thôi nha.” Kreacher là một gia tinh có thâm niên, đương nhiên là có biện pháp tránh khỏi mấy loại tự phạt này nọ.
Ầu, tìm một lý do khỏi tự phạt cũng rất dễ á!
“Chó hư hư, ngồi xuống! Không được chạy lung tung, ở đây chờ Kreacher trở về.” Kreacher kiểm tra sợi dây lần nữa, sau đó thiết lập một kết giới để tránh mấy con vật trong rừng tới quấy nhiễu Sirius.
“Gâu ô!” Sirius dựng thẳng đầu nhỏ, luôn ngoan ngoãn ngồi im, tỏ vẻ nó rất nghe lời, nhất định không chạy lum la, kỳ thực nó chạy cũng chẳng chạy được.
Sau đó, Kreacher thả tâm mà bỏ vào rừng tìm thuốc.
Chỉ là, Kreacher quên mất, dù ở cái chỗ chỉ có chim đẻ trứng, ngay cả cục cứt chó cũng không có thì vẫn sẽ có phù thủy nha. Nó quên lập kết giới bày trừ cả phù thủy.
Mười phút sau, một phù thủy xuất hiện… Khụ khụ, đồng thời cũng là vị hôn phu của gia chủ hiện tại của gia tộc Black – cún mực xui xẻo – Black xuất hiện…
Tối qua đúng lúc là ngày trăng tròn, Lupin chu du tứ xứ, lần này trốn vào cánh rừng này gian nan vượt qua đêm trăng tròn.
Quần áo dù cũ nát nhưng vẫn coi như sạch sẽ gọn gàng, vẻ mặt mang nét tang thương không hợp tuổi, một người đàn ông mới hơn ba mươi trải qua nhiều bôn ba, thoạt nhìn phải già đi mười tuổi.
“Gâu ô?” Sirius tò mò ngó cái người mới từ trong rừng đi ra. Cảm giác thật là quen nha, nhưng, anh ý là ai vậy nhỉ? Không nhớ nữa… Nhưng vẫn thấy rất quen nạ, hay là quen với Kreacher? Sirius-cún mực con-Black quyết định phải làm cho rõ, ừm, chờ nữa đi hỏi Kreacher.
Bây giờ ấy mà, trong mắt cún mực con Sirius thì Kreacher lợi hại nhất, Kreacher cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được.
Kreacher có thể biến căn nhà cũ nát rách rưới rực rỡ lên hẳn, Kreacher có thể làm ra thiệt thiệt là nhiều món ngon, Kreacher còn có thể làm sạch cho nó, hơn nữa, Kreacher còn có thể làm cho mama nhà mình nhừng la hét chói lói nạ!
Chỉ riêng cái cuối thôi đã quá thần kỳ rồi!
Kreacher lợi hại nhất!
Dù Kreacher luôn mắng nó… Nhưng Kreacher sẽ không bao giờ làm hại nó!
Dù chỉ có ký ức năm tuổi, nhưng trong tiềm thức của Sirius, mình rất sợ cái gì đó. Nhưng là sợ cái gì, là ai mang đến cảm giác này, Sirius đều không nhớ ra nổi. Chỉ khắc sâu nỗi sợ này vào lòng mà thôi.
“Chó con nhà ai đây? Sao bị bỏ ở đây, trong rừng này nguy hiểm lắm nha, chó con này, cưng có muốn theo tao không? Lupin kéo lên thân thể mệt mỏi ngồi xuống, nhìn thấy chú chó này lại có một loại cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Lupin nở nụ cười ôn hòa, nhóc con này nếu trưởng thành nhất định sẽ giống hệt hình thái Animagus của Sirius cho coi.
Vừa nghe Bộ pháp thuật toàn sâu mọt bên này tuyên bố án oan năm đó, Lupin liền chạy về Luân Đôn.
Năm đó, Bộ pháp thuật tuyên bố Sirius là Death Eater*, là cậu ấy phản bội James và Lily, Lupin một ngàn phần trăm không tin. Anh đoán Sirius bị lời nguyền đoạt hồn khống chế, nhưng chú đoạt hồn cũng không có chứng cứ rõ ràng nào để chứng minh. Vì vậy, anh hối hả ngược xuôi, chỉ mong có thể thu thập được chứng cứ chính xác có lợi cho Sirius.
Mấy năm gần đây, Lupin nghiên cứu lời nguyền đoạt hồn có thể còn thấu triệt hơn cả người sáng tạo ra nó, chỉ là, anh vẫn không tìm ra được chứng cứ xác đáng. Nhưng giờ nghe được tin tốt này, Lupin nghĩ nổ lực mấy năm nay có uổng phí cũng không sao hết. Mục đích của anh đạt được rồi còn gì?
Chẳng qua, nghe nói Sirius mất tích…
Bấy giờ, Bộ pháp thuật còn chưa công bố ra bên ngoài, Sirius Black bị ma pháp trận công kích biến về hình dạng ấu tể. Ngày đó, trong lệnh truy nã do Hogwarts phát ra đầu tiên có viết, nhưng ngay sau đó, tại trạm đầu tiên này, Sirius Black nhanh chóng biến thành anh hùng bị oan uổng.
Hiện giờ, bên ngoài chỉ biết Sirius Black – người từng là tội phạm, nay là anh hùng đã mất tích sau đợt vượt ngục.
Lupin sờ sờ nhúm lông đen mềm mại trên đầu cún mực cục cưng, ôi chao, cảm xúc thiệt không tệ nha.
Cũng không biết tên kia bây giờ ở đâu… Chẳng qua, em ấy nhất định sẽ đến tìm Harry đúng không nào? Vậy tìm được Harry, quanh đó nhất định sẽ tìm thấy Sirius chăng?
Lupin không hề hay biết, kỳ thực con cún con mà anh đang vuốt ve trong tay đó chính là… Sirius Black mà anh muốn tìm.
“Gâu ô?” Cún mực con Sirius thoải mái hừ ra một tiếng, sờ đầu thần mã thương nhất. Cún mực con Sirius nằm vật xuống, phơi ra cái bụng nhỏ, móng vuốt chỉa chỉa.
Lupin bật cười, nhóc con này thật đáng yêu, vậy được thôi, sờ sờ thì sờ sờ.
Lupin dịu dàng xoa xoa bụng nhỏ cún mực con Sirius, cún mực con Sirius thoải mái lăn lộn. Ừ, người tốt! Người này tuyệt đối là người tốt! Giám định hoàn tất!
Kreacher còn chưa từng giúp nó vuốt lông bao giờ đâu! Xoa bụng nhỏ và vân vân thì càng không thể nào.
Nhà tổ Black lớn tới vậy, dù Kreacher có thu thập cho rực rỡ hẳn lên rồi (phu nhân Black cho rằng, một ngôi nhà không chỉnh tề không thích hợp cho bé con lắc lư… Nếu Sirius lấy thân phận là một ông chú ba mươi quay về, ai để ý tới nó!). Nhưng trong tổ trạch trống rỗng cũng chỉ có một bức họa la hét chói lói, một gia tinh già lảm nhảm và một con cún mực con bị ma pháp trận công kích. Đương nhiên, nếu bạn thấy vui, gọi con cún mực con này là gia chủ nhà Black cũng được.
“Đi thôi, tao dẫn mày đi tìm Sirius… Animagus của em ấy trên cơ bản chính là dáng vẻ sau khi lớn của mày đó nha!” Lupin tháo sợi dây buộc trên cây ra, ôm cún mực con Sirius lên.
Ấm ghê! Cún mực con cọ cọ vào cái ôm ấm áp, cái mông ngồi nãy giờ đều tê hết trơn rồi nạ… Ô ô, nhưng Kreacher muốn Sirius ngồi yên… Sirius nhất định phải nghe lời!
Chẳng qua, Kreacher còn nói gì nữa đó… Nó không nhớ ra… Okie, quên đi.
Sirius chỉ nhớ được câu “Ngồi yên!” Kreacher hung tợn nói ra, còn nửa câu “không được chạy loạn, ngồi đây chờ Kreacher trở về” phía sau, giọng nói tương đối ôn hòa nên Sirius tỏ vẻ, ấn tượng không khắc sâu…
Quả nhiên là tiết tấu thiếu đánh mà!
Kreacher vất vả lắm mới hái được linh thảo khổ bức phát hiện, cậu chủ hư hỏng nhà nó… hình như bị bắt cóc mất rồi…
… Độc dược làm ra… cho ai uống bi giờ?
Lần trước… Okie~ Là trước đây thật lâu thật lâu, từng nhắc qua Sirius bị đánh về hình thái lúc bé. Cái gọi là không oan gia không gặp gỡ, lấy việc Sirus rơi vào tay Kreacher đủ minh chứng…
Địa điểm: Tổ trạch Black. Quảng trường số 12, Grimaud.
“Gâu ô ~” Cún mực Sirus chớp chớp đôi mắt to tròn sóng sáng nước nhìn Kreacher.
“Kreacher già cả này quá đáng thương mà. Giờ còn phải chăm sóc cho tội nhân gia tộc, cậu chủ hư hỏng, bại gia tử Sirus Black nữa. Ôi chao, nữ chủ nhân đáng thương của tôi. Bà lại phải gặp mặt thằng con hư hỏng làm bà đau lòng nữa rồi.” Kreacher niệm ra một chuỗi dài cằn nhằn lãi nhãi, nhưng trong tay vẫn cầm một bộ đồ be bé, ặc… có bốn cái tay áo… Không nghi ngờ gì nữa, thứ này chuẩn bị cho cún mực Sirus đây mà.
“Chó hư! Không được nhúc nhích! Ngồi yên!” Kreacher ra lệnh, cún mực lập tức ngưng lăn lộn, còn ngoan ngoãn hơn nữa chứ.
“Gâu ô ~ Gâu! Gâu!” Nhanh khen ngợi đi! Cầu khen ngợi!
Cún mực khẩn thiết nóng bỏng nhìn chằm chằm Kreacher.
Nhưng Kreacher chỉ bình tĩnh nhìn cún mực trước mặt, tuyệt không có chút ý tứ muốn khích lệ nào.
“Tay… không, chân!” Kreacher xỏ áo vô cổ Sirius, sau đó cau màu ra lệnh Sirius giơ chân xỏ áo vào.
“Gâu ô? Gâu gâu gâu!” Cảm thấy quần áo bó buộc, Sirius khó chịu sủa liên hồi.
“Hừ, Kreacher già cả này mệnh khổ quá mà! Con phải mang cậu chủ hư hỏng đi gặp nữ chủ nhân nữa! Kreacher là gia tinh nghe lời nhất, mệnh lệnh của nữ chủ nhân phải nghe theo. Ầy, đúng, là vậy đó.”
Mặc áo cho Sirius xong, thắc thêm cái nơ, Kreacher mới mang cún mực Sirius tới trước bức họa phu nhân Black.
“Nhìn coi, cái thằng chết tiệt xấu xa! Gryffindor ngu xuẩn! Nhìn xem mày biến mình thành cái giống gì kìa!” Lão Kreacher lui ra, để phu nhân Black bắt đầu tràng mắng theo thông lệ của bà.
“Trọng trách của gia tộc mày vứt bỏ, tốt, được thôi! Người thân mày cũng bỏ, được, tao nhịn! Chạy theo đám hồ bằng cẩu hữu của mày lăn lộn tùm lum, gây rối trong Hogwarts có ý nghĩa gì không! Lăn lộn thì lăn lộn, mày lăn kiểu gì lăn luôn vào Azkaban hả! Hình thái hóa thú chơi rất vui đó hén? Thoải mái lắm hén? Đừng có quên, mày vẫn mãi mãi là một thành viên trong gia tộc Black thuần túy! Có thể đừng… ngu xuẩn vậy nữa được không hả?”
Phu nhân Black nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của cún mực con đang ngồi dưới đất tò mò nhìn bà, nhất thời có cảm giác giận mà không chỗ phát. Nhìn gì hả?! Lẽ nào ngay cả mẹ mình mày cũng không nhớ?!
“Gâu ô?” Cún mực con Sirius nghiêng đầu, nó không hiểu mẹ đang nói gì hết á. Chẳng qua, hình như mẹ đang tức giận…
Chỉ sang giây tiếp theo, phu nhân Black liền hối hận về việc bảo Kreacher tháo bức họa của mình xuống chỉ vì để mình có thể mắng thẳng mặt Sirius. Hành vi xả giận này quả thật rất không xong. Hàng này căn bản là một thằng cu có chỉ số thông minh năm tuổi mà!
Con nít năm tuổi thấy mẹ tức giận sẽ làm gì…
“Kreacher ——” Phu nhân Black hét ầm lên, “Bùa chống ẩm! Bùa khô ráo! Bùa vệ sinh! Bùa hương thơm! Nhanh lên!! Còn nữa, mang thằng nhãi này đi ngay!! Nhanh!”
Cún mực con Sirius thấy mẹ tức giận, vô cùng săn sóc mà nhào qua liếm liếm hôn nhẹ lên bức họa. Đương nhiên, đối với Sirius dưới trạng thái một chú cún mực con thì hôn nhẹ thật ra vẫn là liếm liếm.
Bức họa nhoáng cái dính đầy nước miếng của cún mực con Sirius. Kreacher vội vàng xách Sirius ném quan một bên, phát ra vài loại bùa chú hạng nặng lên bức họa.
Phu nhân Black chậm rãi bình tĩnh lại, liếc nhìn Sirius ấm ức úp sấp bên cạnh mà nhíu mày, “Kreacher! Súc miệng cho cái thằng ngu này ngay, kính lồng bức họa chét đầy đầu mỡ rồi đây này.”
“Ặc, vâng thưa phu nhân!” Kreacher nhón chân treo bức họa phu nhân Black lại chỗ cũ.
“Gâu? Gâu gâu gâu gâu!” Sirius không muốn xa mẹ nhanh quá chừng nhanh như vậy, giãy dụa kháng nghị trong tay Kreacher, ánh mắt như đang cầu cứu mà nhìn phu nhân Black.
“Kreacher, lúc rảnh nhớ mang nó ra ngoài đi dạo, đừng có ở trong nhà riết ngu luôn!” Rốt cuộc vẫn là con trai của mình, giờ lại biến thành bộ dạng thê thảm thế này, phu nhân Black dĩ nhiên không đành lòng rồi. “Còn có, nhanh chóng tra cứu xem có cách nào nhanh chóng chữa khỏi cho thằng nhóc thúi này không.”
“Vâng thưa nữ chủ nhân.” Kreacher vẫn cung kính trước sau như một.
Hôm nay, dưới mệnh lệnh của nữ chủ nhân vĩ đại, Kreacher mang cún mực con Sirius ra ngoài.
Ờ, bữa nay chính là ngày thông khí của Sirius đó mà.
Sau mấy ngày trời tra cứu trong thư phòng siêu lớn của gia tộc Black, rốt cuộc Kreacher cũng tìm được thứ nó muốn tìm.
Ừm, phục hồi lời nguyền rút nhỏ thân thể, chắc cỡ tám chín phần mười rồi, mà dù có uống sai thì… cũng chỉ do vận may của Sirius không tốt!
Kreacher tỏ vẻ, bản thân không muốn quan tâm chủ nhân hư hỏng, nhưng giờ, okie, nữ chủ nhân nói không sai, cái gọi là quan tâm này nọ với bạn… ít nhất… với một người mà nói thì nên thế!
Ni mã, vấn đề là làm sao để cho con cún con này nghe hiểu tiếng người nè!
Dù sao thì lời của nó cũng méo ai hiểu.
Ngôn ngữ giao lưu thần mã đều bi thương quá đi à!
Chỉ là, trong đơn thuốc có một loại thuốc cực khó tìm hơn nữa không đổi chác được, Kreacher đứng trước bìa rừng do do dự một lát rồi quyết định không mang Sirius vào.
Cứ ở đó chờ đi! Kreacher buộc dây cổ Sirius vào một gốc cây, “Éc, Kreacher là gia tinh hư hỏng, Kreacher dám cột chủ nhân vô cây, nhưng Kreacher không thể phạt mình, Kreacher chỉ muốn tốt cho cậu chủ thôi nha.” Kreacher là một gia tinh có thâm niên, đương nhiên là có biện pháp tránh khỏi mấy loại tự phạt này nọ.
Ầu, tìm một lý do khỏi tự phạt cũng rất dễ á!
“Chó hư hư, ngồi xuống! Không được chạy lung tung, ở đây chờ Kreacher trở về.” Kreacher kiểm tra sợi dây lần nữa, sau đó thiết lập một kết giới để tránh mấy con vật trong rừng tới quấy nhiễu Sirius.
“Gâu ô!” Sirius dựng thẳng đầu nhỏ, luôn ngoan ngoãn ngồi im, tỏ vẻ nó rất nghe lời, nhất định không chạy lum la, kỳ thực nó chạy cũng chẳng chạy được.
Sau đó, Kreacher thả tâm mà bỏ vào rừng tìm thuốc.
Chỉ là, Kreacher quên mất, dù ở cái chỗ chỉ có chim đẻ trứng, ngay cả cục cứt chó cũng không có thì vẫn sẽ có phù thủy nha. Nó quên lập kết giới bày trừ cả phù thủy.
Mười phút sau, một phù thủy xuất hiện… Khụ khụ, đồng thời cũng là vị hôn phu của gia chủ hiện tại của gia tộc Black – cún mực xui xẻo – Black xuất hiện…
Tối qua đúng lúc là ngày trăng tròn, Lupin chu du tứ xứ, lần này trốn vào cánh rừng này gian nan vượt qua đêm trăng tròn.
Quần áo dù cũ nát nhưng vẫn coi như sạch sẽ gọn gàng, vẻ mặt mang nét tang thương không hợp tuổi, một người đàn ông mới hơn ba mươi trải qua nhiều bôn ba, thoạt nhìn phải già đi mười tuổi.
“Gâu ô?” Sirius tò mò ngó cái người mới từ trong rừng đi ra. Cảm giác thật là quen nha, nhưng, anh ý là ai vậy nhỉ? Không nhớ nữa… Nhưng vẫn thấy rất quen nạ, hay là quen với Kreacher? Sirius-cún mực con-Black quyết định phải làm cho rõ, ừm, chờ nữa đi hỏi Kreacher.
Bây giờ ấy mà, trong mắt cún mực con Sirius thì Kreacher lợi hại nhất, Kreacher cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được.
Kreacher có thể biến căn nhà cũ nát rách rưới rực rỡ lên hẳn, Kreacher có thể làm ra thiệt thiệt là nhiều món ngon, Kreacher còn có thể làm sạch cho nó, hơn nữa, Kreacher còn có thể làm cho mama nhà mình nhừng la hét chói lói nạ!
Chỉ riêng cái cuối thôi đã quá thần kỳ rồi!
Kreacher lợi hại nhất!
Dù Kreacher luôn mắng nó… Nhưng Kreacher sẽ không bao giờ làm hại nó!
Dù chỉ có ký ức năm tuổi, nhưng trong tiềm thức của Sirius, mình rất sợ cái gì đó. Nhưng là sợ cái gì, là ai mang đến cảm giác này, Sirius đều không nhớ ra nổi. Chỉ khắc sâu nỗi sợ này vào lòng mà thôi.
“Chó con nhà ai đây? Sao bị bỏ ở đây, trong rừng này nguy hiểm lắm nha, chó con này, cưng có muốn theo tao không? Lupin kéo lên thân thể mệt mỏi ngồi xuống, nhìn thấy chú chó này lại có một loại cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Lupin nở nụ cười ôn hòa, nhóc con này nếu trưởng thành nhất định sẽ giống hệt hình thái Animagus của Sirius cho coi.
Vừa nghe Bộ pháp thuật toàn sâu mọt bên này tuyên bố án oan năm đó, Lupin liền chạy về Luân Đôn.
Năm đó, Bộ pháp thuật tuyên bố Sirius là Death Eater*, là cậu ấy phản bội James và Lily, Lupin một ngàn phần trăm không tin. Anh đoán Sirius bị lời nguyền đoạt hồn khống chế, nhưng chú đoạt hồn cũng không có chứng cứ rõ ràng nào để chứng minh. Vì vậy, anh hối hả ngược xuôi, chỉ mong có thể thu thập được chứng cứ chính xác có lợi cho Sirius.
Mấy năm gần đây, Lupin nghiên cứu lời nguyền đoạt hồn có thể còn thấu triệt hơn cả người sáng tạo ra nó, chỉ là, anh vẫn không tìm ra được chứng cứ xác đáng. Nhưng giờ nghe được tin tốt này, Lupin nghĩ nổ lực mấy năm nay có uổng phí cũng không sao hết. Mục đích của anh đạt được rồi còn gì?
Chẳng qua, nghe nói Sirius mất tích…
Bấy giờ, Bộ pháp thuật còn chưa công bố ra bên ngoài, Sirius Black bị ma pháp trận công kích biến về hình dạng ấu tể. Ngày đó, trong lệnh truy nã do Hogwarts phát ra đầu tiên có viết, nhưng ngay sau đó, tại trạm đầu tiên này, Sirius Black nhanh chóng biến thành anh hùng bị oan uổng.
Hiện giờ, bên ngoài chỉ biết Sirius Black – người từng là tội phạm, nay là anh hùng đã mất tích sau đợt vượt ngục.
Lupin sờ sờ nhúm lông đen mềm mại trên đầu cún mực cục cưng, ôi chao, cảm xúc thiệt không tệ nha.
Cũng không biết tên kia bây giờ ở đâu… Chẳng qua, em ấy nhất định sẽ đến tìm Harry đúng không nào? Vậy tìm được Harry, quanh đó nhất định sẽ tìm thấy Sirius chăng?
Lupin không hề hay biết, kỳ thực con cún con mà anh đang vuốt ve trong tay đó chính là… Sirius Black mà anh muốn tìm.
“Gâu ô?” Cún mực con Sirius thoải mái hừ ra một tiếng, sờ đầu thần mã thương nhất. Cún mực con Sirius nằm vật xuống, phơi ra cái bụng nhỏ, móng vuốt chỉa chỉa.
Lupin bật cười, nhóc con này thật đáng yêu, vậy được thôi, sờ sờ thì sờ sờ.
Lupin dịu dàng xoa xoa bụng nhỏ cún mực con Sirius, cún mực con Sirius thoải mái lăn lộn. Ừ, người tốt! Người này tuyệt đối là người tốt! Giám định hoàn tất!
Kreacher còn chưa từng giúp nó vuốt lông bao giờ đâu! Xoa bụng nhỏ và vân vân thì càng không thể nào.
Nhà tổ Black lớn tới vậy, dù Kreacher có thu thập cho rực rỡ hẳn lên rồi (phu nhân Black cho rằng, một ngôi nhà không chỉnh tề không thích hợp cho bé con lắc lư… Nếu Sirius lấy thân phận là một ông chú ba mươi quay về, ai để ý tới nó!). Nhưng trong tổ trạch trống rỗng cũng chỉ có một bức họa la hét chói lói, một gia tinh già lảm nhảm và một con cún mực con bị ma pháp trận công kích. Đương nhiên, nếu bạn thấy vui, gọi con cún mực con này là gia chủ nhà Black cũng được.
“Đi thôi, tao dẫn mày đi tìm Sirius… Animagus của em ấy trên cơ bản chính là dáng vẻ sau khi lớn của mày đó nha!” Lupin tháo sợi dây buộc trên cây ra, ôm cún mực con Sirius lên.
Ấm ghê! Cún mực con cọ cọ vào cái ôm ấm áp, cái mông ngồi nãy giờ đều tê hết trơn rồi nạ… Ô ô, nhưng Kreacher muốn Sirius ngồi yên… Sirius nhất định phải nghe lời!
Chẳng qua, Kreacher còn nói gì nữa đó… Nó không nhớ ra… Okie, quên đi.
Sirius chỉ nhớ được câu “Ngồi yên!” Kreacher hung tợn nói ra, còn nửa câu “không được chạy loạn, ngồi đây chờ Kreacher trở về” phía sau, giọng nói tương đối ôn hòa nên Sirius tỏ vẻ, ấn tượng không khắc sâu…
Quả nhiên là tiết tấu thiếu đánh mà!
Kreacher vất vả lắm mới hái được linh thảo khổ bức phát hiện, cậu chủ hư hỏng nhà nó… hình như bị bắt cóc mất rồi…
… Độc dược làm ra… cho ai uống bi giờ?
Tác giả :
Tây Linh Túy Tửu