Size 12 Không Phải Là Mập
Chương 30
Khi nào mới đến lượt em
Được bay
Mà đôi cánh không bỏng rát
Khi nào mới đến lượt em
Mọi người thôi mắc đầu mà nói
"Cô ta không bao giờ hiểu được?"
Khi nào mới đến lượt em
Được khen rằng thông minh và mạnh mẽ
Chứ không ngu ngốc và sai lầm
Khi nào mới đến lượt em
Nhìn anh, và nghe anh nói
Đến lượt em
Đến lượt em
Đến lượt em
Heather Wells,
"My Turn"
--- ------ ------ ------ ----
Rachel điên thật rồi. Ý tôi là, chỉ một con điên mới đứng đó lải nhải những câu chuyện đùa tóc vàng hoe ngu xuẩn, trong khi hăm doạ tôi bằng một cái dùi cui điện.
Tôi đã từng xử lý bọn điên. Tôi sống trong ngành công nghiệp âm nhạc hàng bao năm liền kia mà. Chín trong số 10 người tôi gặp hồi đó đều có thể bị điên bệnh lý, gồm cả mẹ tôi.
Có thể dỗ Rachel đừng giết tôi được không nhỉ?
Cứ thử xem sao.
Tôi cẩn thận nói, "Tôi thì tôi lại nghĩ người chị phải nổi giận là Christopher Allington kia. Chính cậu ta là người có lỗi với chị, Rachel. Cậu ta mới là người phản bội chị. Tại sao chị chưa bao giờ tìm cách luộc cậu ta?"
"Vì anh ấy là chồng tương lai của tao, Heather." Rachel trừng mắt nhìn tôi. "Chúa ơi, mày không hiểu sao? Tao biết mày nghĩ đàn ông là cái thứ có thể vứt đi. Ý tao là, chuyện với Jordan không thành, mày chuyển ngay sang anh trai gã. Nhưng tao không như mày, tao tin vào tình yêu đích thực. Đấy là cái giữa tao và Christopher. Tao chỉ cần gạt bỏ một vài chướng ngại, và rồi anh ấy sẽ quay về."
"Rachel," tôi nói, cố đánh thức cái phần còn bình thường trong chị ta. "Nhưng những ’chướng ngại’ đó, họ là người."
"Hừ, thế thì đâu phải lỗi của tao khi bọn nó đã tan nát con tim khi bị Christopher bỏ rơi đến nỗi phải làm một điều dại dột như là thử lướt thang máy? Tao đã cố hết sức để khuyên nhủ chúng. Cả mày nữa, Heather. Mặc dù sẽ chẳng mấy ai ngạc nhiên khi mày tự kết liễu đời mình đâu. Mày làm gì còn nhiều lý do để sống nữa đâu."
Logic suy nghĩ của Rachel rời rạc đến nỗi tôi chả làm nào theo kịp được. Nhưng bây giờ khi ả ta đã nói trắng ra rằng tôi sẽ là nạn nhân tiếp theo, tôi sẽ phải diễn một vài màn nói nhanh thôi.
"Nhưng, Rachel, chuyện sẽ không bao giờ thành đâu. Tôi đã đến báo cảnh sát..."
"Và họ có tin mày không?" Rachel bình tĩnh hỏi. "Khi họ tìm thấy cái xác nát bươm, đầy máu me của mày, họ sẽ nghĩ ngay là mày làm tất cả mọi việc chỉ để được chú ý - đặt một quả bom, rồi tự sát khi thấy mình đã bị phát hiện. Và chuyện sẽ chẳng có gì khó hiểu, vì cuộc đời mày gần đây đã xuống dóc quá thê thảm rồi. Jordan thì đính hôn với đứa con gái khác. Anh trai gã... hừ, anh trai gã chẳng hề tỏ ra quan tâm, đúng không, Heather? Và cả ta và mày đều biết mày yêu hắn ta như thế nào. Nó hiện rành rành trên mặt mày mỗi khi hắn bước vào phòng."
Có đúng thế không? Có phải ai cũng biết tôi yêu Cooper không? Cooper có biết tôi yêu anh ấy không? Chúa ơi, thật bẽ mặt!
Khoan đã. Tôi nghe cái con điên này làm quái gì nhỉ?
"Tốt thôi, Rachel," tôi nói, cứ hùa theo ả ta có vẻ là giải pháp duy nhất. "Tốt thôi. Giết tao đi. Nhưng còn Sarah? Ý tao là, Sarah tội nghiệp đã làm gì mày. Tại sao không để Sarah đi đi?"
"Sarah?" Rachel liếc người trợ lý cao học của mình như thể chỉ vừa mới sực nhớ ra có cô ta trong phòng. "À, đúng rồi, Sarah. Mày biết đấy, tao nghĩ Sarah sẽ... tự nhiên biến mất thôi."
Sarah thốt ra một tiếng nấc kinh hoàng, nhưng cái nhìn băng đá của Rachel lập tức khiến cô ta im bặt.
"Đúng," Rachel nói. "Tao nghĩ Sarah sẽ về nhà vài tuần để phục hồi sau cái chết của mày, Heather ạ. Chỉ có điều nó sẽ không thoát được đâu. Nó sẽ biến mất giữa đường. Chuyện như thế vẫn thường xảy ra mà."
"Ôi không, Rachel," Sarah nấc. "Làm ơn đừng làm tôi biến mất. Làm ơn..."
"Câm mồm," Rachel hét. Ả ta giơ cánh tay lên định tát Sarah cái nữa, nhưng bỗng cứng người lại khi chuôn điện thoại trên bàn reo. Tiếng chuông to đến nỗi ả nhảy dựng lên, và dải sáng xanh lè giữa hai dùi cui lướt về phía tôi một cách nguy hiểm. Tôi lập tức nhảy về phía sau, ngã ngay vào cánh cửa, và xoay lại để chộp lấy tay nắm.
Chỉ trong chưa đầy một giây, Rachel đã chồm lên người tôi, vòng một cánh tay xương xẩu qua cổ tôi và làm tôi sặc. So với vóc dáng gầy gò của mình, ả ta quả thật khoẻ một cách đáng kinh ngạc. Nhưng ngay cả thế, tôi cũng hất ả ta ra được...
... nếu không vì cái dùi cui điện xèo xèo ả ta đang dí ngay dưới mũi tôi, và rít lên, "Đừng cố! Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Tao sẽ đập mày đấy, Heather, tao thề. Và rồi ta sẽ giết cả hai đứa mày."
Tôi cứng người, thở hổn hển.Rachel đang dán vào lưng tôi như một cái áo choàng. Điện thoại tiếp tục reng, ba lần, rồi bốn.Nghe tiếng reng, tôi biết đấy là điện thoại nội bộ trong campus.Tôi thì thầm,giọng khô đi vì sợ, "Rachel, có thể bàn tiếp tân đang gọi.Mày biết tao bảo Cooper đợi tao ở ngoài.Anh ấy đang ở bàn bảo vệ đấy."
"Nếu thế tao sẽ đi," Rachel nói,thả gọng kìm quanh cổ tôi ra nhưng vẫn giữ cái dùi cui cách cổ họng tôi có vài phân.
Rồi ả ném một cái nhìn cảnh cáo về phía Sarah, "Tao sẽ giải quyết mày sau." Rồi ả ta mở cửa văn phòng và, lén lút nhìn trái nhìn phải,đẩy tôi vào lối đi không người...
... nhưng không đẩy đủ xa để tránh tầm dí dùi cui ả ta.Rachel hướng tôi về phía thang máy đối diện của văn phòng - những cái thang mà không may cho tôi lại không hề hỏng hóc tí nào vì vụ nổ hôm trước bên giếng thang nhân viên - và bấm nút đi lên.Tôi cầu Chúa rằng cửa sẽ mở, rồi cả đội bóng rổ sẽ xuất hiện và xử lý Rachel hộ tôi.
Nhưng chẳng có may mắn nào như thế.Thang đã chờ sẵn ở tầng một,và khi cửa trượt ra,chẳng có ai trong đó.
"Vào đi," Rachel ra lệnh,và tôi làm như ả nói. Rachel bước theo,nhét chìa khóa đi thẳng vào,nhấn nút hai mươi.
Chúng tôi đang đi lên căn nhà áp mái.Và sẽ chẳng có trạm dừng nào dọc đường.
"Bọn con gái như mày, Heather, " Rachel nói, chẳng thèm nhìn tôi. " Tao đã đối phó với lũ con gái như mày cả đời rồi. Bọn con gái xinh đẹp đều như nhau cả. Chúng mày bước qua cuộc đời, nghĩ rằng tất cả mọi người đều nợ chúng mày cái gì đó. Chúng mày nhận được các hợp đồng thu âm rồi thăng chức và cặp kè với bọn con trai dễ thương, trong khi những người như tao? Bọn tao là những người phải làm tất cả mọi việc. Mày có biết cái giải Hoa Bướm kia là giải thưởng đầu tiên tao nhận được trong lĩnh vực của mình không? "
Tôi trừng mắt nhìn Rachel. Người đàn bà này sắp sửa giết tôi. Và tôi chẳng thấy có lí do gì để lịch sự với ả nữa.
" Ờ, " tôi nói. " Và mày có được nó nhờ dọn dẹp bãi chiến trường sau những vụ giết người do chính mày gây ra. Những thứ trong hồ sơ của bọn con gái đó - chuyện mẹ Elizabeth muốn điều chỉnh lại quy định tiếp khách của nó, rồi bà Pace không thích Lakeisha - đều không hề có, đúng không? Những người phụ nữ kia chưa hề gọi cho mày. Mày bịa ra tất cả mọi chuyện để tìm cách biện minh cho các cuộc gặp với chúng. Mà mày đã nói những gì khi gặp chúng? Mày đã hăm dọa chúng với cái thứ bệnh hoạn, méo mó gì vậy hả? "
" Heather," Rachel nhìn tôi vẻ phê phán. " Mày chăng bao giờ chịu hiểu thì phải? Tao đãlàm quần quật cả đời để được cái tao có. Tao chẳng được cái gì dễ dàng như mày. Chẳng có gì, đàn ông, công việc, bạn bè. Vì thế có được cái gì là tao phải giữ bằng được cái đấy. Như Christopher chẳng hạn. Và công việc này. Mày có biết khó khăn thế nào tao mới xin được một vị trí trong cái trường này, ở cùng một tòa nhà với anh ấy không? Vậy mày có biết vì sao mày phải chết không? Mày đã phá hỏng quá nhiều thứ của tao. Nếu mày không bắt đầu soi mói xung quanh, tao đã để cho mày sống. Tao với mày mà thành một đội thì rất hợp, lúc nào tao cũng nghĩ thế. Vì sao à, vì khi đứng kế mày, tao trông càng gầy hơn. Với một trợ lí, đấy là một điểm cộng rất lớn đấy. "
Thang máy kêu đánh ping một cái, và cửa xịch mở. Chúng tôi đã ở trên tầng 20, trong sảnh ngay trước nhà ngài chủ tịch. Tôi biết ngay khi chúng tôi bước lên tấm thảm màu xám, máy phát hiện di chuyển sẽ kêu trên bàn bảo vệ dưới nhà. Liệu bác Pete có liếc nhìn màn hình và thấy Rachel với cái dùi cui của ả ta không nhỉ? Làm ơn nhìn đi, bác Pete. Tôi cố dùng liệu pháp điều khiển tâm trí Vulcan lên bác Pete, mặc dù bác đang ở dưới tôi những 20 tầng. Nhìn đi, bác Pete, nhìn đi. Nhìn đi nào, bác Pete, nhìn đi ...
Rachel đẩy tôi ra sảnh.
"Đi nào," Ả ta nói, rút cái chìa khóa cái của tòa nhà ra. " Tao cá mày lúc nào cũng muốn biết ngài chủ tịch sống ra sao, đúng không. Đây chính là cơ hội của mày đó. Đáng tiếc mày sẽ không sống được lâu để thưởng thức đâu."
Rachel mở cửa chính vào căn hộ nhà Allington và lái tôi vào phòng giải trí. Lát gạch men trắng và đen, đây chính là nơi bà Allington đã đứng và buộc tôi tội theo đuổi con trai bà như một con điếm.
Phòng giải trí mở vào một phòng khách rộng rãi, hai bên tường lắp mấy cái cửa sổ kiểu Pháp dẫn ra ban công. Cũng như villa nhà Allington, nền trang trí chủ đạo vẫn có vẻ là da đen, rất rất nhiều da đen. Có vẻ bà Allington không phải mẫu người như Martha Stewart. Thật ra, tôi cũng đoán được điều đó rồi.
"Đẹp, phải không?" Rachel nói vẻ gợi chuyện."Trừ mấy con chim gớm ghiếc kia."
Ngay ngoài phòng giải trí, trong một cái lồng cao mét rưỡi, mấy con vẹt mào đang huýt sáo và nhảy nhót, ngó chúng tôi đầy vẻ nghi ngờ. Rachel hướng cái dùi cui vào chúng và cười lớn lúc chúng rít lên khi nhìn thấy tia lửa xanh nhấp nhá.
"Đồ lũ chim ngu xuẩn," Rachel nói. Rồi ả tóm lấy cánh tay tôi và bắt đầu đẩy tôi về một chiếc cửa kiếu Pháp. " Đi nào," Ả ta nói. " Đến giờ cáo chung bi tráng của mày rồi. Tao đoán một ngôi sao như mày phải có một màn rút lui kịch tính chứ. Thế nên tao sẽ không cho mày đi đường lướt thang máy đâu. Mày sẽ nhảy khỏi nóc của Fischer Hall... như cái con rùa đó, trong bộ phim mà con bạn thần kinh ở căng-tin của mày suốt ngày lải nhải ấy. Chỉ có điều, không may thay, sẽ chẳng có sợi dây nào bắn ra từ mai để cứu sống mày đâu."
Trước khi tôi có cơ hội kịp phản ứng, một cánh cửa bên góc xa của phòng khách bật mở, và bà Allington, trong bộ đồ tập chạy màu hồng, trừng mắt nhìn chúng tôi.
"Các người đang làm cái khỉ gì ở đây thế hả?" bà cao giọng hỏi. Rachel mỉm cười dễ chịu.
"Đừng phiền bọn tôi, Eleanor," ả ta hót. "Bọn tôi sẽ đi khuất mắt bà ngay thôi."
"Làm sao các người vào được đây hả?" Bà Allingtong bắt đầu sải bước về phía chúng tôi, trông cực kì giận dữ. "Ra khỏi đây ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."
"Tôi ước gì mình có thể, Eleanor," Rachel nói với người đàn bà mà trong một thế giới khác đã có thể là mẹ chồng ả. "Nhưng bọn tôi ở đây vì công chuyện chính chức của khu cư trú."
"Tôi không quan tâm tại sao các người lại ở đây." Bà Allington đã với lấy một cái điện thoại treo tường. Và giờ thì bà đang cầm ống nói lên. "Các người có biết chồng tôi là ai không?"
"Coi chừng, bà Allington," tôi hét.
Nhưng quá muộn rồi. Như một con rắn hổ mang bành vồ mồi, Rachel vung cái dùi cui ra.
Bà Allington cứng người, mắt trợn lên như vừa nghe được một tin cực xấu... có thể là điểm LSAT của con trai bà hay gì đó.
Rồi người bà quăng qua lưng một chiếc nệm da, co giật cho đến khi nằm thành một đống trên ván lót sàn, mắt vẫn mở trừng trừng, miệng trễ xuống và bóng nhẫy nước bọt.
"Ôi, lạy chúa tôi!" tôi la lên. Bởi vì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là điều kinh khủng nhất tôi từng chứng kiến... thậm chí còn tệ hơn chuyện tôi thấy Tania Trace từng làm với bạn trai cũ của mình. "Rachel, mày giết bà ấy rồi!"
"Mụ ta chưa chết đâu," Rachel nói, trong giọng nói thấy rõ vẻ kinh tởm. "Khi tỉnh dậy, mụ sẽ chẳng có chút ý niệm nào về chuyện đã xảy ra. Thậm chí mụ còn chả nhớ nổi họ của mình, chứ đừng nói là tao. Nhưng chuyện đó với mụ cũng chẳng có gì bất thường cả. Đi thôi!" ả ta nói, lại tóm lấy cánh tay tôi.
Giờ khi đã tận mắt chứng kiến cái dùi cui có thể làm những gì, tôi chẳng chút háo hức muốn tự mình thử qua. Tôi nhận ra mình quả là thậm ngốc vì đã không cố chạy khỏi Rachel khi ở dưới cầu thang. Đương nhiên ả ta có thể đã hạ gục tôi, rồi lôi tôi vào thang máy. Nhưng lúc đấy tôi chỉ là một đống thịt chết rồi, như thế sẽ khó khăn cho ả hơn. Chứ như thế này thì dễ cho ả ta, và quá khó với tôi. Giờ tôi chỉ có một đường duy nhất: xuống.
Ý nghĩ này đủ khiến tôi vùng chạy hòng thoát thân. Tôi giằng tay khỏi tay ả ta rồi chạy. Tôi không biết vì sao, nhưng tôi hướng về phía cánh cửa nơi bà Allington đã bước ra. Tôi không chạy nhanh được, vì người vẫn cứng đờ do chuyện xảy ra trong tháng mày ngày hôm trước và mọi thứ. Nhưng tôi biết mình đã làm Rachel ngạc nhiên vì ả vừa thốt lên một tiếng thét giận dữ. Làm ả ta bất ngờ, cảm giác thật sung sướng, bởi vì như thế có nghĩa là Rachel không còn giữ thế thượng phong nữa.
Tôi chỉ nhìn được chớp nhoáng những căn phòng mình xô qua. Một phòng ăn trông như lâu rồi không có ai ngồi ăn; một chiếc bàn dài bằng gỗ gụ lên nước bóng loáng, ngồi được 12 người; một tủ ly có trái cây giả trên đó. Giả! Rồi nhà bếp, sạch như li, gạch men xanh trắng. Một phòng dạng như phòng làm việc nhỏ, lại cửa kiểu Pháp hai phía, một TV màn ảnh rộng và đằng trước cái TV ấy là một cái ghế da, cái này màu xanh quả bơ.
TV đang mở một bộ phim của Debbie Reynolds. Tôi đoán là phim Tammy and the Bachelor. Trên ghế là một giỏ len và một chai Absolut. Bà Allington không qua quít với giờ giải trí của mình.
Tôi lao qua cái cửa duy nhất không dẫn ra ban công trong phòng khách và thấy mình đang ở trong một phòng ngủ, tất cả rèm đều buông kín trên những cánh cửa kiểu Pháp. Chiếc giường cỡ đại chưa được dọn dẹp, đám chăn bằng lục xám vùi thành môt đống ở cuối giường. Một chiếc TV màn hình rộng nữa, cái này đang mở một chương trình talk show, không bật tiếng. Có một chiếc quần xịp trên sàn. Phòng Chris? Nhưng Chris sống ở kí túc trường luật cơ mà.
Điều này có nghĩ là ông bà Allington ngủ khác phòng. Xì căng đan!
Không còn cửa nào nữa, chỉ có một cửa vào phòng tắm của ngài chủ tịch. tôi cùng đường rồi.
Tôi nghe tiếng Rachel đang đến, sấp cửa ầm ầm và gào thét như một nữ thần báo tử. Tôi điên dại nhìn quanh tìm một thứ vũ khí, và rốt cuộc cũng chẳng có gì. Bởi kiểu chiếu sáng trên trần nhà lắp gương - tôi sẽ nghĩ đến chuyện đó sau - thế nên tôi thậm chí còn chả có lấy một cái đèn để rút ra và vun vào đầu Rachel. Tôi nghĩ đến chuyện chui vào gầm giường, nấp sau đám rèm lụa kia, nhưng tôi biết ả sẽ tìm ra ngay. Tôi có thể múa mép để thoát lần này chăng? Tôi từng dùng lời nói để thoát khỏi những tình huống tồi tệ hơn thế này. Giờ thì tôi chẳng nhớ ra là lúc nào, nhưng tôi gần như chắc chắn là đã có lần như vậy.
Rachel loạng choạng chạy vào phòng, vấp phải bậc cửa và chớp chớp để điều chỉnh mắt trong bóng tối đột ngột. Tôi đứng ở góc kia căn phòng, đằng sau cái giường khổng lồ, cố không bị phân tâm bởi cái bóng của mình trên trần.
"Nào, Rachel," tôi thở hổn hển, nói trầm và nhanh. "Chị không việc gì phải giế́t tôi. hay Sarah. Tôi thề là bọn tôi sẽ không nói với bất cứ ai về chuyện này. Đây sẽ là bí mật của chúng ta, giữa phụ nữ chúng ta với nhau. Tôi hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của chị. Tôi đã từng bị bọn đàn ông cắm sừng. Ý tôi là, Chris hoàn toàn không đáng để chị phải đi tù vì cậu ta..."
"Tao sẽ không đi tù, Heather ạ," Rachel nói. "Tao sẽ tổ chức lễ tưởng niệm cho mày. Và lễ cưới của tao. Chắc chắn tao sẽ mở tất cả các bài hit của mày ở cả hai buổi lễ ấy. Đấy là trong trường hợp có hơn một bài. Mà chẳng phải mày là dạng thần đồng một-bài-đỉnh-duy-nhất hay sao? Thật đáng xấu hổ. Tao tự hỏi liệu có ai đến dự lễ tang của mày không? Dẫu gì thì mày cũng đã thành quá khứ ở tuổi - mà mày bao nhiêu tuổi vậy? 25? 26? Lại một cựu sao nhạc pop đã tự để mình ra đi."
"28," tôi nói. "Tốt thôi. Giết tao đi. Nhưng không phải Sarah. Thôi nào, Rachel. Nó chỉ là một đứa trẻ con."
"A!" Rachel cười và lắc đầu với tôi. "Ngọt ngào chưa? Mày mà cũng van xin tha mạng cho Sarah như thế á. Trong khi trên thực tế, tao biết nó làm phiền mày đến cỡ nào. Đấy, chính đấy là vấn đề với những đứa con gái như mày đấy, Heather. Mày quá tốt. Mày không có bản năng sát thủ. Khi mọi chuyện bắt đầu tồi tệ, mày cũng trở nên nhu nhược. Mày sinh ra với tất cả lợi thế, nhưng mày lại vứt bỏ hết. Mày để thân hình phì ra, người đàn ông của mày tuột mất, sự nghiệp trôi xuống cống. Chúa ơi, mày thậm chí còn để con mẹ mày cướp trắng tiền của nữa. Thế mà mày vẫn quá... dễ chịu về chuyện đó. Ý tao là, mày và Jordan? Vẫn là bạn. Mày không chịu được Sarah, nhưng lại ở đây van xin tao đừng giết nó. Tao cá là mày vẫn còn gửi mẹ mày thiệp mừng Ngày của Mẹ, đúng không?"
Tôi nuốt. Và gật đầu.
Thì tôi còn biết nói gì nữa?
"Thấy chưa," Rachel nói. "Chuyện đấy chỉ đáng buồn thôi. Vì bọn gái ngoan, chúng lúc nào cũng về đích sau cùng. Thực sự tao đang gia ơn cho thế giới bằng cách giết mày đấy. Chọn lọc tự nhiên, thật đấy. Bớt đi một con tóc vàng để khỏi phải nhìn nó phí hoài cuộc đời mình."
Cùng với câu nói đó, Rachel xông về phía tôi, bay qua giường, dùi cui phóng về phía trước.
Tôi xoay người và ném đám rèm về phía sau mình. Tôi mở ô cửa kiểu Pháp đầu tiên mà tôi với được, rồi phi người ra ban công.
Được bay
Mà đôi cánh không bỏng rát
Khi nào mới đến lượt em
Mọi người thôi mắc đầu mà nói
"Cô ta không bao giờ hiểu được?"
Khi nào mới đến lượt em
Được khen rằng thông minh và mạnh mẽ
Chứ không ngu ngốc và sai lầm
Khi nào mới đến lượt em
Nhìn anh, và nghe anh nói
Đến lượt em
Đến lượt em
Đến lượt em
Heather Wells,
"My Turn"
--- ------ ------ ------ ----
Rachel điên thật rồi. Ý tôi là, chỉ một con điên mới đứng đó lải nhải những câu chuyện đùa tóc vàng hoe ngu xuẩn, trong khi hăm doạ tôi bằng một cái dùi cui điện.
Tôi đã từng xử lý bọn điên. Tôi sống trong ngành công nghiệp âm nhạc hàng bao năm liền kia mà. Chín trong số 10 người tôi gặp hồi đó đều có thể bị điên bệnh lý, gồm cả mẹ tôi.
Có thể dỗ Rachel đừng giết tôi được không nhỉ?
Cứ thử xem sao.
Tôi cẩn thận nói, "Tôi thì tôi lại nghĩ người chị phải nổi giận là Christopher Allington kia. Chính cậu ta là người có lỗi với chị, Rachel. Cậu ta mới là người phản bội chị. Tại sao chị chưa bao giờ tìm cách luộc cậu ta?"
"Vì anh ấy là chồng tương lai của tao, Heather." Rachel trừng mắt nhìn tôi. "Chúa ơi, mày không hiểu sao? Tao biết mày nghĩ đàn ông là cái thứ có thể vứt đi. Ý tao là, chuyện với Jordan không thành, mày chuyển ngay sang anh trai gã. Nhưng tao không như mày, tao tin vào tình yêu đích thực. Đấy là cái giữa tao và Christopher. Tao chỉ cần gạt bỏ một vài chướng ngại, và rồi anh ấy sẽ quay về."
"Rachel," tôi nói, cố đánh thức cái phần còn bình thường trong chị ta. "Nhưng những ’chướng ngại’ đó, họ là người."
"Hừ, thế thì đâu phải lỗi của tao khi bọn nó đã tan nát con tim khi bị Christopher bỏ rơi đến nỗi phải làm một điều dại dột như là thử lướt thang máy? Tao đã cố hết sức để khuyên nhủ chúng. Cả mày nữa, Heather. Mặc dù sẽ chẳng mấy ai ngạc nhiên khi mày tự kết liễu đời mình đâu. Mày làm gì còn nhiều lý do để sống nữa đâu."
Logic suy nghĩ của Rachel rời rạc đến nỗi tôi chả làm nào theo kịp được. Nhưng bây giờ khi ả ta đã nói trắng ra rằng tôi sẽ là nạn nhân tiếp theo, tôi sẽ phải diễn một vài màn nói nhanh thôi.
"Nhưng, Rachel, chuyện sẽ không bao giờ thành đâu. Tôi đã đến báo cảnh sát..."
"Và họ có tin mày không?" Rachel bình tĩnh hỏi. "Khi họ tìm thấy cái xác nát bươm, đầy máu me của mày, họ sẽ nghĩ ngay là mày làm tất cả mọi việc chỉ để được chú ý - đặt một quả bom, rồi tự sát khi thấy mình đã bị phát hiện. Và chuyện sẽ chẳng có gì khó hiểu, vì cuộc đời mày gần đây đã xuống dóc quá thê thảm rồi. Jordan thì đính hôn với đứa con gái khác. Anh trai gã... hừ, anh trai gã chẳng hề tỏ ra quan tâm, đúng không, Heather? Và cả ta và mày đều biết mày yêu hắn ta như thế nào. Nó hiện rành rành trên mặt mày mỗi khi hắn bước vào phòng."
Có đúng thế không? Có phải ai cũng biết tôi yêu Cooper không? Cooper có biết tôi yêu anh ấy không? Chúa ơi, thật bẽ mặt!
Khoan đã. Tôi nghe cái con điên này làm quái gì nhỉ?
"Tốt thôi, Rachel," tôi nói, cứ hùa theo ả ta có vẻ là giải pháp duy nhất. "Tốt thôi. Giết tao đi. Nhưng còn Sarah? Ý tao là, Sarah tội nghiệp đã làm gì mày. Tại sao không để Sarah đi đi?"
"Sarah?" Rachel liếc người trợ lý cao học của mình như thể chỉ vừa mới sực nhớ ra có cô ta trong phòng. "À, đúng rồi, Sarah. Mày biết đấy, tao nghĩ Sarah sẽ... tự nhiên biến mất thôi."
Sarah thốt ra một tiếng nấc kinh hoàng, nhưng cái nhìn băng đá của Rachel lập tức khiến cô ta im bặt.
"Đúng," Rachel nói. "Tao nghĩ Sarah sẽ về nhà vài tuần để phục hồi sau cái chết của mày, Heather ạ. Chỉ có điều nó sẽ không thoát được đâu. Nó sẽ biến mất giữa đường. Chuyện như thế vẫn thường xảy ra mà."
"Ôi không, Rachel," Sarah nấc. "Làm ơn đừng làm tôi biến mất. Làm ơn..."
"Câm mồm," Rachel hét. Ả ta giơ cánh tay lên định tát Sarah cái nữa, nhưng bỗng cứng người lại khi chuôn điện thoại trên bàn reo. Tiếng chuông to đến nỗi ả nhảy dựng lên, và dải sáng xanh lè giữa hai dùi cui lướt về phía tôi một cách nguy hiểm. Tôi lập tức nhảy về phía sau, ngã ngay vào cánh cửa, và xoay lại để chộp lấy tay nắm.
Chỉ trong chưa đầy một giây, Rachel đã chồm lên người tôi, vòng một cánh tay xương xẩu qua cổ tôi và làm tôi sặc. So với vóc dáng gầy gò của mình, ả ta quả thật khoẻ một cách đáng kinh ngạc. Nhưng ngay cả thế, tôi cũng hất ả ta ra được...
... nếu không vì cái dùi cui điện xèo xèo ả ta đang dí ngay dưới mũi tôi, và rít lên, "Đừng cố! Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Tao sẽ đập mày đấy, Heather, tao thề. Và rồi ta sẽ giết cả hai đứa mày."
Tôi cứng người, thở hổn hển.Rachel đang dán vào lưng tôi như một cái áo choàng. Điện thoại tiếp tục reng, ba lần, rồi bốn.Nghe tiếng reng, tôi biết đấy là điện thoại nội bộ trong campus.Tôi thì thầm,giọng khô đi vì sợ, "Rachel, có thể bàn tiếp tân đang gọi.Mày biết tao bảo Cooper đợi tao ở ngoài.Anh ấy đang ở bàn bảo vệ đấy."
"Nếu thế tao sẽ đi," Rachel nói,thả gọng kìm quanh cổ tôi ra nhưng vẫn giữ cái dùi cui cách cổ họng tôi có vài phân.
Rồi ả ném một cái nhìn cảnh cáo về phía Sarah, "Tao sẽ giải quyết mày sau." Rồi ả ta mở cửa văn phòng và, lén lút nhìn trái nhìn phải,đẩy tôi vào lối đi không người...
... nhưng không đẩy đủ xa để tránh tầm dí dùi cui ả ta.Rachel hướng tôi về phía thang máy đối diện của văn phòng - những cái thang mà không may cho tôi lại không hề hỏng hóc tí nào vì vụ nổ hôm trước bên giếng thang nhân viên - và bấm nút đi lên.Tôi cầu Chúa rằng cửa sẽ mở, rồi cả đội bóng rổ sẽ xuất hiện và xử lý Rachel hộ tôi.
Nhưng chẳng có may mắn nào như thế.Thang đã chờ sẵn ở tầng một,và khi cửa trượt ra,chẳng có ai trong đó.
"Vào đi," Rachel ra lệnh,và tôi làm như ả nói. Rachel bước theo,nhét chìa khóa đi thẳng vào,nhấn nút hai mươi.
Chúng tôi đang đi lên căn nhà áp mái.Và sẽ chẳng có trạm dừng nào dọc đường.
"Bọn con gái như mày, Heather, " Rachel nói, chẳng thèm nhìn tôi. " Tao đã đối phó với lũ con gái như mày cả đời rồi. Bọn con gái xinh đẹp đều như nhau cả. Chúng mày bước qua cuộc đời, nghĩ rằng tất cả mọi người đều nợ chúng mày cái gì đó. Chúng mày nhận được các hợp đồng thu âm rồi thăng chức và cặp kè với bọn con trai dễ thương, trong khi những người như tao? Bọn tao là những người phải làm tất cả mọi việc. Mày có biết cái giải Hoa Bướm kia là giải thưởng đầu tiên tao nhận được trong lĩnh vực của mình không? "
Tôi trừng mắt nhìn Rachel. Người đàn bà này sắp sửa giết tôi. Và tôi chẳng thấy có lí do gì để lịch sự với ả nữa.
" Ờ, " tôi nói. " Và mày có được nó nhờ dọn dẹp bãi chiến trường sau những vụ giết người do chính mày gây ra. Những thứ trong hồ sơ của bọn con gái đó - chuyện mẹ Elizabeth muốn điều chỉnh lại quy định tiếp khách của nó, rồi bà Pace không thích Lakeisha - đều không hề có, đúng không? Những người phụ nữ kia chưa hề gọi cho mày. Mày bịa ra tất cả mọi chuyện để tìm cách biện minh cho các cuộc gặp với chúng. Mà mày đã nói những gì khi gặp chúng? Mày đã hăm dọa chúng với cái thứ bệnh hoạn, méo mó gì vậy hả? "
" Heather," Rachel nhìn tôi vẻ phê phán. " Mày chăng bao giờ chịu hiểu thì phải? Tao đãlàm quần quật cả đời để được cái tao có. Tao chẳng được cái gì dễ dàng như mày. Chẳng có gì, đàn ông, công việc, bạn bè. Vì thế có được cái gì là tao phải giữ bằng được cái đấy. Như Christopher chẳng hạn. Và công việc này. Mày có biết khó khăn thế nào tao mới xin được một vị trí trong cái trường này, ở cùng một tòa nhà với anh ấy không? Vậy mày có biết vì sao mày phải chết không? Mày đã phá hỏng quá nhiều thứ của tao. Nếu mày không bắt đầu soi mói xung quanh, tao đã để cho mày sống. Tao với mày mà thành một đội thì rất hợp, lúc nào tao cũng nghĩ thế. Vì sao à, vì khi đứng kế mày, tao trông càng gầy hơn. Với một trợ lí, đấy là một điểm cộng rất lớn đấy. "
Thang máy kêu đánh ping một cái, và cửa xịch mở. Chúng tôi đã ở trên tầng 20, trong sảnh ngay trước nhà ngài chủ tịch. Tôi biết ngay khi chúng tôi bước lên tấm thảm màu xám, máy phát hiện di chuyển sẽ kêu trên bàn bảo vệ dưới nhà. Liệu bác Pete có liếc nhìn màn hình và thấy Rachel với cái dùi cui của ả ta không nhỉ? Làm ơn nhìn đi, bác Pete. Tôi cố dùng liệu pháp điều khiển tâm trí Vulcan lên bác Pete, mặc dù bác đang ở dưới tôi những 20 tầng. Nhìn đi, bác Pete, nhìn đi. Nhìn đi nào, bác Pete, nhìn đi ...
Rachel đẩy tôi ra sảnh.
"Đi nào," Ả ta nói, rút cái chìa khóa cái của tòa nhà ra. " Tao cá mày lúc nào cũng muốn biết ngài chủ tịch sống ra sao, đúng không. Đây chính là cơ hội của mày đó. Đáng tiếc mày sẽ không sống được lâu để thưởng thức đâu."
Rachel mở cửa chính vào căn hộ nhà Allington và lái tôi vào phòng giải trí. Lát gạch men trắng và đen, đây chính là nơi bà Allington đã đứng và buộc tôi tội theo đuổi con trai bà như một con điếm.
Phòng giải trí mở vào một phòng khách rộng rãi, hai bên tường lắp mấy cái cửa sổ kiểu Pháp dẫn ra ban công. Cũng như villa nhà Allington, nền trang trí chủ đạo vẫn có vẻ là da đen, rất rất nhiều da đen. Có vẻ bà Allington không phải mẫu người như Martha Stewart. Thật ra, tôi cũng đoán được điều đó rồi.
"Đẹp, phải không?" Rachel nói vẻ gợi chuyện."Trừ mấy con chim gớm ghiếc kia."
Ngay ngoài phòng giải trí, trong một cái lồng cao mét rưỡi, mấy con vẹt mào đang huýt sáo và nhảy nhót, ngó chúng tôi đầy vẻ nghi ngờ. Rachel hướng cái dùi cui vào chúng và cười lớn lúc chúng rít lên khi nhìn thấy tia lửa xanh nhấp nhá.
"Đồ lũ chim ngu xuẩn," Rachel nói. Rồi ả tóm lấy cánh tay tôi và bắt đầu đẩy tôi về một chiếc cửa kiếu Pháp. " Đi nào," Ả ta nói. " Đến giờ cáo chung bi tráng của mày rồi. Tao đoán một ngôi sao như mày phải có một màn rút lui kịch tính chứ. Thế nên tao sẽ không cho mày đi đường lướt thang máy đâu. Mày sẽ nhảy khỏi nóc của Fischer Hall... như cái con rùa đó, trong bộ phim mà con bạn thần kinh ở căng-tin của mày suốt ngày lải nhải ấy. Chỉ có điều, không may thay, sẽ chẳng có sợi dây nào bắn ra từ mai để cứu sống mày đâu."
Trước khi tôi có cơ hội kịp phản ứng, một cánh cửa bên góc xa của phòng khách bật mở, và bà Allington, trong bộ đồ tập chạy màu hồng, trừng mắt nhìn chúng tôi.
"Các người đang làm cái khỉ gì ở đây thế hả?" bà cao giọng hỏi. Rachel mỉm cười dễ chịu.
"Đừng phiền bọn tôi, Eleanor," ả ta hót. "Bọn tôi sẽ đi khuất mắt bà ngay thôi."
"Làm sao các người vào được đây hả?" Bà Allingtong bắt đầu sải bước về phía chúng tôi, trông cực kì giận dữ. "Ra khỏi đây ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."
"Tôi ước gì mình có thể, Eleanor," Rachel nói với người đàn bà mà trong một thế giới khác đã có thể là mẹ chồng ả. "Nhưng bọn tôi ở đây vì công chuyện chính chức của khu cư trú."
"Tôi không quan tâm tại sao các người lại ở đây." Bà Allington đã với lấy một cái điện thoại treo tường. Và giờ thì bà đang cầm ống nói lên. "Các người có biết chồng tôi là ai không?"
"Coi chừng, bà Allington," tôi hét.
Nhưng quá muộn rồi. Như một con rắn hổ mang bành vồ mồi, Rachel vung cái dùi cui ra.
Bà Allington cứng người, mắt trợn lên như vừa nghe được một tin cực xấu... có thể là điểm LSAT của con trai bà hay gì đó.
Rồi người bà quăng qua lưng một chiếc nệm da, co giật cho đến khi nằm thành một đống trên ván lót sàn, mắt vẫn mở trừng trừng, miệng trễ xuống và bóng nhẫy nước bọt.
"Ôi, lạy chúa tôi!" tôi la lên. Bởi vì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là điều kinh khủng nhất tôi từng chứng kiến... thậm chí còn tệ hơn chuyện tôi thấy Tania Trace từng làm với bạn trai cũ của mình. "Rachel, mày giết bà ấy rồi!"
"Mụ ta chưa chết đâu," Rachel nói, trong giọng nói thấy rõ vẻ kinh tởm. "Khi tỉnh dậy, mụ sẽ chẳng có chút ý niệm nào về chuyện đã xảy ra. Thậm chí mụ còn chả nhớ nổi họ của mình, chứ đừng nói là tao. Nhưng chuyện đó với mụ cũng chẳng có gì bất thường cả. Đi thôi!" ả ta nói, lại tóm lấy cánh tay tôi.
Giờ khi đã tận mắt chứng kiến cái dùi cui có thể làm những gì, tôi chẳng chút háo hức muốn tự mình thử qua. Tôi nhận ra mình quả là thậm ngốc vì đã không cố chạy khỏi Rachel khi ở dưới cầu thang. Đương nhiên ả ta có thể đã hạ gục tôi, rồi lôi tôi vào thang máy. Nhưng lúc đấy tôi chỉ là một đống thịt chết rồi, như thế sẽ khó khăn cho ả hơn. Chứ như thế này thì dễ cho ả ta, và quá khó với tôi. Giờ tôi chỉ có một đường duy nhất: xuống.
Ý nghĩ này đủ khiến tôi vùng chạy hòng thoát thân. Tôi giằng tay khỏi tay ả ta rồi chạy. Tôi không biết vì sao, nhưng tôi hướng về phía cánh cửa nơi bà Allington đã bước ra. Tôi không chạy nhanh được, vì người vẫn cứng đờ do chuyện xảy ra trong tháng mày ngày hôm trước và mọi thứ. Nhưng tôi biết mình đã làm Rachel ngạc nhiên vì ả vừa thốt lên một tiếng thét giận dữ. Làm ả ta bất ngờ, cảm giác thật sung sướng, bởi vì như thế có nghĩa là Rachel không còn giữ thế thượng phong nữa.
Tôi chỉ nhìn được chớp nhoáng những căn phòng mình xô qua. Một phòng ăn trông như lâu rồi không có ai ngồi ăn; một chiếc bàn dài bằng gỗ gụ lên nước bóng loáng, ngồi được 12 người; một tủ ly có trái cây giả trên đó. Giả! Rồi nhà bếp, sạch như li, gạch men xanh trắng. Một phòng dạng như phòng làm việc nhỏ, lại cửa kiểu Pháp hai phía, một TV màn ảnh rộng và đằng trước cái TV ấy là một cái ghế da, cái này màu xanh quả bơ.
TV đang mở một bộ phim của Debbie Reynolds. Tôi đoán là phim Tammy and the Bachelor. Trên ghế là một giỏ len và một chai Absolut. Bà Allington không qua quít với giờ giải trí của mình.
Tôi lao qua cái cửa duy nhất không dẫn ra ban công trong phòng khách và thấy mình đang ở trong một phòng ngủ, tất cả rèm đều buông kín trên những cánh cửa kiểu Pháp. Chiếc giường cỡ đại chưa được dọn dẹp, đám chăn bằng lục xám vùi thành môt đống ở cuối giường. Một chiếc TV màn hình rộng nữa, cái này đang mở một chương trình talk show, không bật tiếng. Có một chiếc quần xịp trên sàn. Phòng Chris? Nhưng Chris sống ở kí túc trường luật cơ mà.
Điều này có nghĩ là ông bà Allington ngủ khác phòng. Xì căng đan!
Không còn cửa nào nữa, chỉ có một cửa vào phòng tắm của ngài chủ tịch. tôi cùng đường rồi.
Tôi nghe tiếng Rachel đang đến, sấp cửa ầm ầm và gào thét như một nữ thần báo tử. Tôi điên dại nhìn quanh tìm một thứ vũ khí, và rốt cuộc cũng chẳng có gì. Bởi kiểu chiếu sáng trên trần nhà lắp gương - tôi sẽ nghĩ đến chuyện đó sau - thế nên tôi thậm chí còn chả có lấy một cái đèn để rút ra và vun vào đầu Rachel. Tôi nghĩ đến chuyện chui vào gầm giường, nấp sau đám rèm lụa kia, nhưng tôi biết ả sẽ tìm ra ngay. Tôi có thể múa mép để thoát lần này chăng? Tôi từng dùng lời nói để thoát khỏi những tình huống tồi tệ hơn thế này. Giờ thì tôi chẳng nhớ ra là lúc nào, nhưng tôi gần như chắc chắn là đã có lần như vậy.
Rachel loạng choạng chạy vào phòng, vấp phải bậc cửa và chớp chớp để điều chỉnh mắt trong bóng tối đột ngột. Tôi đứng ở góc kia căn phòng, đằng sau cái giường khổng lồ, cố không bị phân tâm bởi cái bóng của mình trên trần.
"Nào, Rachel," tôi thở hổn hển, nói trầm và nhanh. "Chị không việc gì phải giế́t tôi. hay Sarah. Tôi thề là bọn tôi sẽ không nói với bất cứ ai về chuyện này. Đây sẽ là bí mật của chúng ta, giữa phụ nữ chúng ta với nhau. Tôi hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của chị. Tôi đã từng bị bọn đàn ông cắm sừng. Ý tôi là, Chris hoàn toàn không đáng để chị phải đi tù vì cậu ta..."
"Tao sẽ không đi tù, Heather ạ," Rachel nói. "Tao sẽ tổ chức lễ tưởng niệm cho mày. Và lễ cưới của tao. Chắc chắn tao sẽ mở tất cả các bài hit của mày ở cả hai buổi lễ ấy. Đấy là trong trường hợp có hơn một bài. Mà chẳng phải mày là dạng thần đồng một-bài-đỉnh-duy-nhất hay sao? Thật đáng xấu hổ. Tao tự hỏi liệu có ai đến dự lễ tang của mày không? Dẫu gì thì mày cũng đã thành quá khứ ở tuổi - mà mày bao nhiêu tuổi vậy? 25? 26? Lại một cựu sao nhạc pop đã tự để mình ra đi."
"28," tôi nói. "Tốt thôi. Giết tao đi. Nhưng không phải Sarah. Thôi nào, Rachel. Nó chỉ là một đứa trẻ con."
"A!" Rachel cười và lắc đầu với tôi. "Ngọt ngào chưa? Mày mà cũng van xin tha mạng cho Sarah như thế á. Trong khi trên thực tế, tao biết nó làm phiền mày đến cỡ nào. Đấy, chính đấy là vấn đề với những đứa con gái như mày đấy, Heather. Mày quá tốt. Mày không có bản năng sát thủ. Khi mọi chuyện bắt đầu tồi tệ, mày cũng trở nên nhu nhược. Mày sinh ra với tất cả lợi thế, nhưng mày lại vứt bỏ hết. Mày để thân hình phì ra, người đàn ông của mày tuột mất, sự nghiệp trôi xuống cống. Chúa ơi, mày thậm chí còn để con mẹ mày cướp trắng tiền của nữa. Thế mà mày vẫn quá... dễ chịu về chuyện đó. Ý tao là, mày và Jordan? Vẫn là bạn. Mày không chịu được Sarah, nhưng lại ở đây van xin tao đừng giết nó. Tao cá là mày vẫn còn gửi mẹ mày thiệp mừng Ngày của Mẹ, đúng không?"
Tôi nuốt. Và gật đầu.
Thì tôi còn biết nói gì nữa?
"Thấy chưa," Rachel nói. "Chuyện đấy chỉ đáng buồn thôi. Vì bọn gái ngoan, chúng lúc nào cũng về đích sau cùng. Thực sự tao đang gia ơn cho thế giới bằng cách giết mày đấy. Chọn lọc tự nhiên, thật đấy. Bớt đi một con tóc vàng để khỏi phải nhìn nó phí hoài cuộc đời mình."
Cùng với câu nói đó, Rachel xông về phía tôi, bay qua giường, dùi cui phóng về phía trước.
Tôi xoay người và ném đám rèm về phía sau mình. Tôi mở ô cửa kiểu Pháp đầu tiên mà tôi với được, rồi phi người ra ban công.
Tác giả :
Meg Cabot