Sinh Ý Nhân
Chương 47: Nhiệt nháo cổn cổn hồng loan kiếp (ngũ)
Lan Hương phòng cách sương phòng của Thiên Kiếm môn một khoảng, bởi vì đó là khách phòng Ngôn Thị Phi định giữ cho bằng hữu hai ngày nữa mới đến, nói cách khác, gian này vốn là phòng trống.
Nửa đêm canh ba Nhâm Xung chạy tới đây làm gì? Câu tam sao lại dính vào chuyện này? Người càng lúc càng nhiều, tiếng nghị luận cũng một sóng cao hơn một sóng. Lão Bạch nhíu mày, nhất thời nhìn không ra được rốt cuộc là thế nào.
Phía sau đột nhiên bị người hung hăng đụng trúng, lão Bạch lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thì ra là người của Thiên Kiếm môn đã chạy tới.
“Xung nhi, con ta…” Nhâm chưởng môn là người đầu tiên xông lên trước, gắt gao ôm lấy thi thể của Nhâm Xung, đau khổ tột cùng. Dường như trong chớp mắt đã già hơn chục tuổi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tràng diện này khiến lão Bạch có chút không đành lòng. Ngoảnh mặt đi, y nhìn thấy Câu tam bị đệ tử của Thiên Kiếm môn dùng dao khống chế. Kỳ dị là, nam nhân không hề đấu tranh hay phản kháng. Lão Bạch phát hiện, cặp mắt to vốn luôn lóe lên hỏa quang kia đã không còn nữa, thay vào đó là sự vô lực nồng đậm, lại có thêm một chút khổ sáp.
Mặt trời lên cao, chính đường Hà Phong uyển.
Ngôn Thị Phi nghe tin liền tới, Thất Tịnh đại sư cùng Vô Tịch sư thái, lúc này đang được an bài ngồi ngay ngắn trên đường thượng, trông như là tam đường hội thẩm. Thất Tịnh đại sư là người đức cao vọng trọng nhất được giang hồ công nhận, tiếp đó là Vô Tịch sư thái. Ngôn Thị Phi vốn không có tư cách ngồi cạnh hai người kia, nhưng sự tình phát sinh trong Ngôn phủ của hắn, mà Thiên Kiếm môn lại vì mừng cưới mà đến, cho nên xảy ra chuyện hắn muốn trốn cũng không được.
(*) đường thượng: chỗ cao nhất trong chính đường
—— tuy hắn kỳ thực rất muốn tránh cái vụ phiền toái này.
Các võ lâm danh môn giang hồ khác ngồi ở hai bên đường hạ, Nhâm Thiên Mộ cùng đám đệ tử Thiên Kiếm môn cũng ở trong đó. Còn lại các hiệp khách độc hành không có tư cách hoặc thiếu bối cảnh chỉ có thể đứng ở vòng ngoài —— cũng chính là phía sau chỗ ngồi ở đường hạ, quần chúng vây xem đứng chen chúc nhìn không rõ ai là ai.
Chỗ rộng nhất là chính giữa đại đường, lúc này chỉ có Câu tam đã bị trói gô cùng thi thể của Nhâm Xung.
(*) trói gô (ngũ hoa đại bảng): trói cổ nối với hai tay bị cột chéo sau lưng
Hầu như những ai đến Ngôn phủ làm khách đều chạy đến, lão Bạch nhìn thấy Lý Tiểu Lâu vẫn cà lơ phất phơ như trước, Liễu Bách Xuyên trên mặt hiện vẻ lo lắng, Vi Lợi Đồ hăng hái dạt dào, cùng với Ôn Thiển hình như bị khách hàng cứng rắn kéo tới vây xem. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim lão Bạch lạc nhịp. Nếu không phải Ôn Thiển dời ánh mắt trước, lão Bạch còn cho là mình bị nhận ra mất rồi.
Nói trước tiên chính là Ngôn Thị Phi.
“Nhâm chưởng môn, lệnh lang ở Ngôn phủ chết thảm, Ngôn Thị Phi ta không tránh khỏi liên quan. Tại hạ bên này xin hướng ngài bồi tội.” Dứt lời Ngôn Thị Phi đứng dậy, hướng Nhâm Thiên Mộ ấp một cái thật sâu.
“Ngôn trang chủ không cần tự trách, giờ hung thủ đã phải đền tội, ta chỉ hy vọng có thể cho con ta một cái công đạo.” Trên khuôn mặt già nua của Nhâm Thiên Mộ hiện lên vẻ đau khổ mất con.
“Nhâm chưởng môn, ai nói ta phải đền tội. Cùng một câu mà bắt ta nói đi nói lại là sao, ta không có giết người!” Câu tam tựa hồ đang nỗ lực khống chế tâm tình, nhưng thanh âm ách đến lợi hại chứng minh hắn đang rất kích động.
“Hai vị hãy an tâm đừng nóng. Hôm nay có mặt Thất Tịnh đại sư, có mặt Vô Tịch sư thái, có mặt các giang hồ bằng hữu, ai đúng ai sai nhất định sẽ rõ ràng.” Ngôn Thị Phi lời này nói thật hay, đem các tiền bối đức cao vọng trọng đẩy ra, đem mình lui xuống, đồng thời để mọi người ở đây biến thành nhân chứng, khiêm tốn hữu lễ, lại không mất công bằng. Mặc cho kết quả thế nào, hắn cũng chỉ là chủ nhà bất hạnh trước khi cưới lại gặp phải họa, ai đúng ai sai căn bản chẳng liên quan tới hắn.
Nếu là ngày xưa có lẽ lão Bạch sẽ rất bội phục miệng lưỡi của Ngôn Thị Phi, nhưng lúc này không hiểu sao lại có chút khó chịu. Khóe miệng Câu tam hình như bị rách, lão Bạch nhớ lại, rõ ràng lúc ở Lan Hương phòng người này không hề bị thương. Nói vậy là chịu đòn trên đường bị đệ tử Thiên Kiếm môn áp giải tới tới đây… Môi đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, lão Bạch giờ mới phát hiện mình trong bất tri bất giác thì đem môi cắn chặt rồi.
Sau khi thấp giọng hỏi ý kiến Thất Tịnh đại sư cùng Vô Tịch sư thái xong, Ngôn Thị Phi lần thứ hai mở miệng: “Nhâm chưởng môn, hành tung của lệnh lang đêm qua có thuận tiện nói một chút được không, sao hắn lại xuất hiện ở Lan Hương phòng được?”
“Không hỏi hung thủ ngược lại đi hỏi ta?” Nhâm Thiên Mộ đột nhiên cao giọng, thanh âm tràn đầy bất mãn, nhưng ngại Thất Tịnh đại sư nên cũng không dám phát tác quá mức.
Lão Bạch thấy trong mắt Ngôn Thị Phi hiện lên một tia không hài lòng, lại lập tức tiêu thất.
“Nhâm chưởng môn không nên nổi giận, chỉ có đem mỗi chi tiết đều hỏi rõ ràng, chuyện lệnh lang bị hại mới có thể tra được manh mối. Mong ngài hãy thông cảm.”
“Sự tình đã rõ, các ngươi còn muốn hỏi gì nữa.” Nói thì nói thế, Nhâm Thiên Mộ vẫn là trầm ngâm tự hỏi, “Hôm qua giờ hợi, tiểu nhi cùng Câu tam ở trong đại đường xảy ra chuyện không vui, sau đó ta mang tiểu nhi về phòng hỏi chuyện, thẳng đến giờ hợi canh ba mới để hắn về phòng kiểm điểm. Về phần hắn rời khỏi chỗ ta có về thẳng phòng không, lại vì sao xuất hiện ở Lan Hương phòng, ta cũng không biết.”
Ngôn Thị Phi thoả mãn gật đầu, lại đem ánh mắt quẳng về phía Câu tam: “Vậy hiện tại, đến phiên Câu thiếu hiệp nói một chút là chuyện gì xảy ra rồi. Ngươi bảo mình không có giết người, nhưng tất cả mọi người đều thấy lúc Nhâm thiếu hiệp bị hại thì ngươi đang cầm băng trùy đứng ở bên cạnh hắn.”
Toàn trường an tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Mỗi người đều đang chờ nghe giải thích của Câu tam. Thậm chí có mấy kẻ ác độc còn đang chờ xem hắn nói được gì thú vị, náo nhiệt, đủ để dùng làm trà dư tửu hậu giết thời gian không.
Lão Bạch nghe thấy tim mình đập mạnh vì phẫn nộ.
“Tựa như Nhâm chưởng môn nói, đêm qua giờ hợi, ta ở đại đường cùng Nhâm Xung xảy ra chuyện không vui. Về phần làm gì hoặc ai đúng ai sai, ở đây có nhiều người có mặt lúc đó, trong lòng tự hiểu.”
Câu tam bắt đầu nói, đôi mắt to luôn lòe lòe chiếu sáng giờ đã ám đến dọa người, chứa đựng trong đó địch ý đối với tất cả xung quanh.
“Giờ hợi hai khắc ta rời khỏi đại đường, sau đó thì một mực ở hậu hoa viên xem giả sơn quái thạch cỏ hoa cây cối, cụ thể ở đó ngây người bao lâu ta không rõ, bất quá sau nữa ta thấy đói bụng mới chạy tới trù phòng kiếm ít thức ăn. Ăn xong trở về phòng thì vừa vặn nghe được tiếng la báo canh tư. Sau giờ sửu ta một mực ở trong phòng ngủ, lúc trời sắp sáng, ta nghe được tiếng cửa sổ bị di chuyển rất khác thường, chờ mở mắt ra thì chỉ thấy được một cái bóng đen. Đương nhiên là ta đuổi theo nó, giờ nghĩ lại, người kia rõ ràng muốn dụ ta tới đây. Ta cứ thể đuổi đến tận Lan Hương phòng. Lúc đó cửa phòng mở rộng, trong phòng một mảnh đen tuyền, ta mới vào đã có người đối ta xuất thủ, trong bóng tối ta cùng người đó qua lại hơn mười chiêu, vì ta vốn quen với hắc ám, cho nên người nọ dần rơi xuống hạ phong, cuối cùng bị băng trùy của ta đâm bị thương. Ai biết người nọ sau khi bị thương thì đột nhiên hô to giết người, giết người, ta mạc danh kỳ diệu, người nọ lại thừa dịp nhảy cửa sổ chạy mất. Chờ ta kịp phản ứng định đuổi theo ra ngoài, người ở gần Lan Hương phòng chạy tới, chuyện phía sau, các ngươi cũng biết rồi.”
Câu tam vừa dứt lời, Nhâm Thiên Mộ thì vỗ án dựng lên, giận đến run run: “Toàn là nói bậy! Rõ ràng ngươi để tiết hận cá nhân mới giết hại tiểu nhi, giờ cư nhiên còn dám kéo một người bí ẩn hư ảo vào? Ngươi cho chúng ta là đứa trẻ ba tuổi sao!”
“Ta chỉ nói thật, tin hay không là chuyện của các người!” Câu tam bướng bỉnh ngẩng đầu lên, mắt không chuyển nhìn lên thượng đường, tựa hồ ở đó đã trở thành ánh sáng duy nhất.
“Thất Tịnh đại sư, Vô Tịch sư thái, cái này…” Người dẫn chương trình Ngôn Thị Phi đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ thẩm vấn mà lui xuống, trở về chỗ ngồi của mình, hơi cung kính mà đem vấn đề sạch sẽ lưu loát để lại cho các vị tiền bối.
Trầm ngâm chốc lát, Vô Tịch sư thái mở miệng trước: “Ngươi nói mình bị người dẫn tới Lan Hương phòng, ai có thể chứng minh?”
“… Không có.”
“Vậy người thần bí đào tẩu có ai nhìn thấy không?”
“Cũng không có.”
“Vậy ngươi trước giờ dần lúc Nhâm thiếu hiệp bị hại vẫn ở trong phòng ngủ của mình, có nhân chứng?”
Câu tam giống như nghe thấy chuyện gì thú vị, cư nhiên nở nụ cười, đôi vai bị trói chặt theo thanh âm của hắn mà khe khẽ run lên: “Sư thái, lời này của ngươi quá dư thừa rồi. Dù có người chứng minh được thì sao chứ, ta vẫn có thể ngủ xong lại chạy tới Lan Hương phòng giết người, không phải sao?”
Cười thì cười, nhưng lão Bạch thấy rõ trong mắt Câu tam chỉ toàn là khổ sáp.
“Ngươi xem, hắn thừa nhận rồi!” Nhâm Thiên Mộ kích động mà vỗ án dựng lên, cảm giác như lúc này trong tay hắn có đao, e là sẽ trực tiếp xông lên tự tay đâm chết hung thủ rồi.
“Thất Tịnh đại sư,” Câu tam đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn về phía tiền bối đức cao vọng trọng nhất trên giang hồ mà gằn từng chữ, “Ta không giết Nhâm Xung.”
“Nhưng ngươi không có chứng cứ.” Thất Tịnh đại sư rốt cuộc cũng lên tiến. Tuy tuổi đã gần chín mươi, nhưng lão nhân tinh thần quắc thước, ánh mắt lấp lánh.
Lão Bạch thấy Câu tam đem nắm tay nắm chặt, tiếp đó, mọi người trong đại đường đều nghe thấy thanh âm kiên định hữu lực của hắn: “Ta dám thề với trời, nếu hôm nay Câu tam ở chỗ này có nửa câu nói dối, thiên lôi đánh chết.”
Bốn chữ cuối cùng như một ma chú, đem tất cả mọi người ở đây chấn trụ. Trong nháy mắt, cả đại đường không có lấy một tiếng hít thở.
Một lúc sau.
Lôi, đương nhiên là không đánh xuống. Bất quá một thanh đao so với lôi còn ngoan độc hơn đã rời vỏ.
“Thất Tịnh đại sư, Câu tam căn bản không có gì chứng minh những lời hắn nói, trước hắn cùng tiểu nhi khắc khẩu là chuyện thực, hắn cầm hung khí trong tay đứng cạnh tiểu hài nhi mọi người đều thấy, ai đúng ai sai, mong ngài hãy cho Thiên Kiếm môn, không, cho ta một lão đầu tử phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một cái công đạo.”
Nói đến đây, không tiếp thêm nữa. Mỗi người đều đang chờ Thất Tịnh đại sư cân nhắc ra quyết định cuối cùng. Thất Tịnh đại sư có thể ở năm năm trước được chọn làm minh chủ võ lâm đồng thời vẫn đảm nhiệm tới nay, cũng là vì giang hồ đều nhận thức bối phận của hắn, đều chịu phục con người của hắn, đương nhiên, cũng bội phục uy vọng cùng với năng lực có thể khiến cho các bang phái trong giang hồ đều an ổn thỏa đáng của hắn.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.
Thời gian tự hỏi của Thất Tịnh đại sư quá dài rồi, quần chúng vây xem không có biện pháp tiếp tục ngừng thở để bảo trì khẩn trương cao độ. Mọi người bắt đầu thất thần, bắt đầu quan sát bộ dạng của hai bên. Nhâm Thiên Mộ chắc chắn, Câu tam khẩn trương, đột nhiên biến thành gia vị tốt nhất trước khi đáp án được công bố.
Đám khách giang hồ đang nhìn Câu tam, lão Bạch lại đang nhìn đám khách giang hồ. Sự tình không liên quan tới mình thì cứ móc lên cao là bệnh chung của người giang hồ, lão Bạch không cảm thấy đó là sai, thậm chí đôi lúc chính y cũng như thế. Ai có thể nói cho y biết, vì sao giờ khắc này y chỉ cảm thấy lạnh, là bị cả sảnh đường hờ hững này làm cho tổn thương đến giá lạnh sao?
Rốt cuộc, Thất Tịnh đại sư chậm rãi mở miệng, thanh âm tất nhiên lại trầm ổn, mang theo sức mạnh nào đó khiến cho người ta vừa nghe đã tín phục: “Giết người đền mạng, xưa nay đều là thiên kinh địa nghĩ. Câu tam vì tiết thù cá nhân mà giết hại Nhâm Xung, giờ giao cho Thiên Kiếm môn xử lý.”
Vừa dứt lời, đại đường đã nổi lên tiếng nghị luận bốn phía. Lão Bạch hít một hơi lạnh lẽo. Nhâm Thiên Mộ lại ‘đằng’ một cái đứng lên khỏi băng ghế, mắt thấy muốn nhào qua.
“Nhâm chưởng môn chậm đã, để cho lão nạp nói hết lời.” Thất Tịnh đại sư đưa tay làm một động tác bình tĩnh, Nhâm Thiên Mộ không cam lòng mà nặng nề ngồi lại trên ghế.
Tiếng nghị luận trong đại đường dần rút đi, tất cả khôi phục lại vẻ an tĩnh.
Chỉ nghe Thất Tịnh đại sư chậm rãi nói: “Lão nạp tuy may mắn được chư vị đề cử làm võ lâm chưởng môn, nhưng cũng không dám độc tài đem quyền sinh sát nắm hết trong tay. Nhân vô thập toàn không ai là hoàn hảo, đương nhiên lão nạp không thể lúc nào cũng đúng. Võ lâm là của mọi người, chuyện của võ lâm cũng là chuyện của mọi người, mỗi vị đồng đạo võ lâm đều là bình đẳng, kể cả lão nạp.”
“Thất Tịnh đại sư, thứ cho tại hạ nô độn, không rõ thâm ý trong lời nói của đại sư.” Nhâm Thiên Mộ lãnh đạm nói.
Thất Tịnh cười cười, như có suy nghĩ mà nhìn quanh đại đường, cao giọng nói: “Nhận định Câu tam là hung thủ sát hại Nhâm Xung chỉ là lời một phía của Đạt Ma viện ta, các vị ở đây không có dị nghị, vậy chuyện đem Câu tam giao cho Thiên Kiếm môn xem như là do các vị gian hồ đồng đạo cùng quyết định, ta nghĩ nếu thế Câu thiếu hiệp cũng sẽ không cảm thấy bất công. Ngược lại, nếu có người cảm thấy Đạt Ma viện ta phán phạt bất công, mà ra mặt đưa ra dị nghị, vẫn là câu nói kia, võ lâm là của mọi người, chuyện của võ lâm cũng là chuyện của mọi người.”
Thất Tịnh nói xong rồi, bên trong đại đường vẫn là an tĩnh. Mọi người bị biến cố đột nhiên này là cho mơ hồ, dường như không rõ vốn là trên sân khấu kịch sao mình lại bị kéo vào. Hai mặt nhìn nhau im lặng tự hỏi một vấn đề, Thất Tịnh đại sư này muốn diễn cái gì đây?
Cuối cùng, không có ai hành động thiếu suy nghĩ.
“Đại sư, ý kiến của võ lâm đồng đạo ngươi cũng thấy. Giờ ta có thể đem người đi chưa.” Thanh âm phẫn hận của Nhâm Thiên Mộ lúc này nghe cực kỳ chói tai lại đột ngột.
Lão Bạch theo bản năng nhìn Câu tam. Người nọ vẫn ngẩng đầu quật cường, nhưng không che được bàng hoàng cùng bất lực giấu trong đôi mắt. Lão Bạch phảng phất nghe thấy tiếng khóc của đứa bé ở trong lòng người kia, khóc hỏi sao không ai tin hắn, sao không ai chịu đứng về phía hắn, sao…
Lão Bạch cắn chặt môi. Tâm, tựa như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Đối với chất vấn của Nhâm Thiên Mộ, Thất Tịnh đại sư không có trả lời. Hắn cứ thế vững vàng ngồi trên thượng đường, mắt sáng như đuốc, giống như một lão nhân đang nhìn đám con của mình, thật sau mà ngắm nhìn giang hồ này.
Đột nhiên, lão Bạch hiểu ra. Con mắt lão nhân tựa như biển rộng, lão Bạch ở trong đó đọc được sự bao dung to lớn, đọc được trong đó sự bi thiên mẫn nhân, đọc được hắn vì sao trở thành võ lâm tiền bối được người người kính ngưỡng, cũng đọc hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn.
(*) bi thiên mẫn nhân: trách trời thương người
Đúng là có điểm đáng ngờ, hơn nữa còn rất nhiều, nhưng Thất Tịnh đại sư không thể nói. Thiên Kiếm môn không chỉ là một cá thể độc lâm mang danh hào võ lâm đệ tam phái, căn cơ thâm hậu chi thứ phức tạp, lại liên quan đến toàn bộ võ lâm. Căm ghét kẻ xấu công minh chinh trực là đúng, là một minh chủ võ lâm, hắn phải lo lắng đến sự cân đối dung hợp của cả giang hồ. Tức là hắn không được mang theo một chút thiên vị hay căm hận cảm tính, hắn phải là bàn tay lớn vững vàng, thời thời khắc khắc đem chén nước giang hồ này giữ cho cân bằng.
Năm chữ ‘việc này rất đáng ngờ’ nói thì dễ, người giang hồ nào nói ra cũng bất quá chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm thì tra lại án tử bắt lại hung thủ, để Nhâm Thiên Mộ cùng Câu tam nói nói, xin lỗi, trách oan ngươi rồi. Nhưng năm chữ này nếu do Thất Tịnh nói ra, vậy sẽ như cái đỉnh lớn đặt lên đầu Thiên Kiếm môn, nặng đến mức bọn họ không thở nổi. Tựa như dán một cái bố cáo trên toàn bộ giang hồ, bên trên viết Thiên Kiếm môn thiện ác không phân thô bạo võ đoán, giết oan người tốt dung túng ác đồ.
Đây không còn đơn giản là Nhâm Thiên Mộ vì sốt ruột báo thù cho con, mà sẽ trở thành gông xiềng nặng nề khiến Thiên Kiếm môn không thể đứng thẳng nữa. Đến lúc đó các đại phái khác vốn nhất quán cùng Thiên Kiếm môn tranh đấu gay gắt sẽ mượn chuyện nọ nói chuyện kia, mà các đại phái cùng Thiên Kiếm môn quan hệ chặt chẽ sẽ phản kích, rồi tranh đấu, sát phạt, hận thù… Một án mạng nho nhỏ sẽ thành quạt ba tiêu của Thiết Phiến công chúa, khẽ quạt một cái, võ lâm đại loạn.
“Thất Tịnh đại sư…” Chưởng môn Thanh Sơn phái đã ngồi không yên, hắn là thông gia của Nhâm Thiên Mộ, hơn ba mươi năm trước cưới muội muội Nhâm Thiên Mộ, sau đó Thiên Kiếm môn cùng với Thanh Sơn phái cứ như vậy cùng tiến cùng lùi.
Vẫn là không ai lên tiếng.
Lão Bạch ngẩng đầu nhìn Ôn Thiển. Nam nhân lúc này vẫn vân đạm phong khinh như trước, trong mắt đừng nói là quan tâm, e là cả một tia hứng thú cũng không có. Lão Bạch cảm thấy mình có thể hiểu được, bởi vì nếu hôm nay bị trói ở đường hạ không phải Câu tam mà tùy tiện là Trương Tam Lý Tứ nào đó y không biết, vậy y cùng lười trộn lẫn vào.
Nhưng đó là Câu tam, là Câu tam đơn giản khả ái trực tiếp lại hoàn toàn không mang theo chút ý xấu nào.
“Thất Tịnh đại sư, ta cảm thấy ngươi phán phạt bất công.” Trong thính đường to như thế, thanh âm của lão Bạch cứ như một đạo kinh lôi, nếu không cũng là thiểm điện khiến người ta hoa mắt, đem mỗi người đều chấn sạch.
“Ngươi là ai?” Nhâm Thiên Mộ ác tiếng ác khí hỏi.
Lão Bạch không để ý đến hắn, mà nương theo con đường mọi người tự phát giãn ra đi đến trung gian, hướng về phía Thất Tịnh đại sư nghiêm túc ấp một cái lễ. Sau đó đem đầu chuyển hướng nhìn về phía Câu tam đang mở to đôi mắt tròn vo, chậm rãi nhếch lên khóe miệng: “Tại hạ họ Bạch, lão Bạch của Bạch gia sơn.”
Ngôn Thị Phi mở to hai mắt, Nhược Nghênh Hạ mở to hai mắt, Y Bối Kỳ mở to hai mắt, Ôn Thiển cũng mở to hai mắt. Lão Bạch không có biện pháp mở to mắt, bởi làm cách chi cũng không thu nụ cười hài lòng kia lại được.
Ai bảo Câu tam không có bằng hữu, lão Bạch y chính là một cái. Mà phía sau lão Bạch còn có Bạch gia quân mang trong mình tuyệt kỹ. Y che chở Câu tam, những người đó che chở cho y, cho nên bọn họ cũng sẽ che chở cho Câu tam. Y là bằng hữu của Câu tam, những người đó là bằng hữu của y, cho nên bọn họ cũng là bằng hữu của Câu tam.
Ôn nhu giữa người với người, không phải là ở trong cái dạng chuyển chuyển thú vị này mà chậm rãi lên men hay sao?
Một chút tăng lên, một chút bành trướng, cuối cùng tản mát ra hương ngọt xa xôi.
***************************
Ta đem giờ giấc của cổ nhân đăng chỗ này, thuận tiện cho mọi người phân tích vụ án ^_^
【 giờ hợi 】 21 tới 23 giờ theo giờ Bắc Kinh
【 giờ tý 】 23 tới 1 giờ theo giờ Bắc Kinh
【 giờ sửu 】 1 tới 3 giờ theo giờ Bắc Kinh
【 giờ dần 】 3 tới 5 giờ theo giờ Bắc Kinh
【 canh tư 】 rạng sáng 1 giờ
Nửa đêm canh ba Nhâm Xung chạy tới đây làm gì? Câu tam sao lại dính vào chuyện này? Người càng lúc càng nhiều, tiếng nghị luận cũng một sóng cao hơn một sóng. Lão Bạch nhíu mày, nhất thời nhìn không ra được rốt cuộc là thế nào.
Phía sau đột nhiên bị người hung hăng đụng trúng, lão Bạch lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thì ra là người của Thiên Kiếm môn đã chạy tới.
“Xung nhi, con ta…” Nhâm chưởng môn là người đầu tiên xông lên trước, gắt gao ôm lấy thi thể của Nhâm Xung, đau khổ tột cùng. Dường như trong chớp mắt đã già hơn chục tuổi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tràng diện này khiến lão Bạch có chút không đành lòng. Ngoảnh mặt đi, y nhìn thấy Câu tam bị đệ tử của Thiên Kiếm môn dùng dao khống chế. Kỳ dị là, nam nhân không hề đấu tranh hay phản kháng. Lão Bạch phát hiện, cặp mắt to vốn luôn lóe lên hỏa quang kia đã không còn nữa, thay vào đó là sự vô lực nồng đậm, lại có thêm một chút khổ sáp.
Mặt trời lên cao, chính đường Hà Phong uyển.
Ngôn Thị Phi nghe tin liền tới, Thất Tịnh đại sư cùng Vô Tịch sư thái, lúc này đang được an bài ngồi ngay ngắn trên đường thượng, trông như là tam đường hội thẩm. Thất Tịnh đại sư là người đức cao vọng trọng nhất được giang hồ công nhận, tiếp đó là Vô Tịch sư thái. Ngôn Thị Phi vốn không có tư cách ngồi cạnh hai người kia, nhưng sự tình phát sinh trong Ngôn phủ của hắn, mà Thiên Kiếm môn lại vì mừng cưới mà đến, cho nên xảy ra chuyện hắn muốn trốn cũng không được.
(*) đường thượng: chỗ cao nhất trong chính đường
—— tuy hắn kỳ thực rất muốn tránh cái vụ phiền toái này.
Các võ lâm danh môn giang hồ khác ngồi ở hai bên đường hạ, Nhâm Thiên Mộ cùng đám đệ tử Thiên Kiếm môn cũng ở trong đó. Còn lại các hiệp khách độc hành không có tư cách hoặc thiếu bối cảnh chỉ có thể đứng ở vòng ngoài —— cũng chính là phía sau chỗ ngồi ở đường hạ, quần chúng vây xem đứng chen chúc nhìn không rõ ai là ai.
Chỗ rộng nhất là chính giữa đại đường, lúc này chỉ có Câu tam đã bị trói gô cùng thi thể của Nhâm Xung.
(*) trói gô (ngũ hoa đại bảng): trói cổ nối với hai tay bị cột chéo sau lưng
Hầu như những ai đến Ngôn phủ làm khách đều chạy đến, lão Bạch nhìn thấy Lý Tiểu Lâu vẫn cà lơ phất phơ như trước, Liễu Bách Xuyên trên mặt hiện vẻ lo lắng, Vi Lợi Đồ hăng hái dạt dào, cùng với Ôn Thiển hình như bị khách hàng cứng rắn kéo tới vây xem. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim lão Bạch lạc nhịp. Nếu không phải Ôn Thiển dời ánh mắt trước, lão Bạch còn cho là mình bị nhận ra mất rồi.
Nói trước tiên chính là Ngôn Thị Phi.
“Nhâm chưởng môn, lệnh lang ở Ngôn phủ chết thảm, Ngôn Thị Phi ta không tránh khỏi liên quan. Tại hạ bên này xin hướng ngài bồi tội.” Dứt lời Ngôn Thị Phi đứng dậy, hướng Nhâm Thiên Mộ ấp một cái thật sâu.
“Ngôn trang chủ không cần tự trách, giờ hung thủ đã phải đền tội, ta chỉ hy vọng có thể cho con ta một cái công đạo.” Trên khuôn mặt già nua của Nhâm Thiên Mộ hiện lên vẻ đau khổ mất con.
“Nhâm chưởng môn, ai nói ta phải đền tội. Cùng một câu mà bắt ta nói đi nói lại là sao, ta không có giết người!” Câu tam tựa hồ đang nỗ lực khống chế tâm tình, nhưng thanh âm ách đến lợi hại chứng minh hắn đang rất kích động.
“Hai vị hãy an tâm đừng nóng. Hôm nay có mặt Thất Tịnh đại sư, có mặt Vô Tịch sư thái, có mặt các giang hồ bằng hữu, ai đúng ai sai nhất định sẽ rõ ràng.” Ngôn Thị Phi lời này nói thật hay, đem các tiền bối đức cao vọng trọng đẩy ra, đem mình lui xuống, đồng thời để mọi người ở đây biến thành nhân chứng, khiêm tốn hữu lễ, lại không mất công bằng. Mặc cho kết quả thế nào, hắn cũng chỉ là chủ nhà bất hạnh trước khi cưới lại gặp phải họa, ai đúng ai sai căn bản chẳng liên quan tới hắn.
Nếu là ngày xưa có lẽ lão Bạch sẽ rất bội phục miệng lưỡi của Ngôn Thị Phi, nhưng lúc này không hiểu sao lại có chút khó chịu. Khóe miệng Câu tam hình như bị rách, lão Bạch nhớ lại, rõ ràng lúc ở Lan Hương phòng người này không hề bị thương. Nói vậy là chịu đòn trên đường bị đệ tử Thiên Kiếm môn áp giải tới tới đây… Môi đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, lão Bạch giờ mới phát hiện mình trong bất tri bất giác thì đem môi cắn chặt rồi.
Sau khi thấp giọng hỏi ý kiến Thất Tịnh đại sư cùng Vô Tịch sư thái xong, Ngôn Thị Phi lần thứ hai mở miệng: “Nhâm chưởng môn, hành tung của lệnh lang đêm qua có thuận tiện nói một chút được không, sao hắn lại xuất hiện ở Lan Hương phòng được?”
“Không hỏi hung thủ ngược lại đi hỏi ta?” Nhâm Thiên Mộ đột nhiên cao giọng, thanh âm tràn đầy bất mãn, nhưng ngại Thất Tịnh đại sư nên cũng không dám phát tác quá mức.
Lão Bạch thấy trong mắt Ngôn Thị Phi hiện lên một tia không hài lòng, lại lập tức tiêu thất.
“Nhâm chưởng môn không nên nổi giận, chỉ có đem mỗi chi tiết đều hỏi rõ ràng, chuyện lệnh lang bị hại mới có thể tra được manh mối. Mong ngài hãy thông cảm.”
“Sự tình đã rõ, các ngươi còn muốn hỏi gì nữa.” Nói thì nói thế, Nhâm Thiên Mộ vẫn là trầm ngâm tự hỏi, “Hôm qua giờ hợi, tiểu nhi cùng Câu tam ở trong đại đường xảy ra chuyện không vui, sau đó ta mang tiểu nhi về phòng hỏi chuyện, thẳng đến giờ hợi canh ba mới để hắn về phòng kiểm điểm. Về phần hắn rời khỏi chỗ ta có về thẳng phòng không, lại vì sao xuất hiện ở Lan Hương phòng, ta cũng không biết.”
Ngôn Thị Phi thoả mãn gật đầu, lại đem ánh mắt quẳng về phía Câu tam: “Vậy hiện tại, đến phiên Câu thiếu hiệp nói một chút là chuyện gì xảy ra rồi. Ngươi bảo mình không có giết người, nhưng tất cả mọi người đều thấy lúc Nhâm thiếu hiệp bị hại thì ngươi đang cầm băng trùy đứng ở bên cạnh hắn.”
Toàn trường an tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Mỗi người đều đang chờ nghe giải thích của Câu tam. Thậm chí có mấy kẻ ác độc còn đang chờ xem hắn nói được gì thú vị, náo nhiệt, đủ để dùng làm trà dư tửu hậu giết thời gian không.
Lão Bạch nghe thấy tim mình đập mạnh vì phẫn nộ.
“Tựa như Nhâm chưởng môn nói, đêm qua giờ hợi, ta ở đại đường cùng Nhâm Xung xảy ra chuyện không vui. Về phần làm gì hoặc ai đúng ai sai, ở đây có nhiều người có mặt lúc đó, trong lòng tự hiểu.”
Câu tam bắt đầu nói, đôi mắt to luôn lòe lòe chiếu sáng giờ đã ám đến dọa người, chứa đựng trong đó địch ý đối với tất cả xung quanh.
“Giờ hợi hai khắc ta rời khỏi đại đường, sau đó thì một mực ở hậu hoa viên xem giả sơn quái thạch cỏ hoa cây cối, cụ thể ở đó ngây người bao lâu ta không rõ, bất quá sau nữa ta thấy đói bụng mới chạy tới trù phòng kiếm ít thức ăn. Ăn xong trở về phòng thì vừa vặn nghe được tiếng la báo canh tư. Sau giờ sửu ta một mực ở trong phòng ngủ, lúc trời sắp sáng, ta nghe được tiếng cửa sổ bị di chuyển rất khác thường, chờ mở mắt ra thì chỉ thấy được một cái bóng đen. Đương nhiên là ta đuổi theo nó, giờ nghĩ lại, người kia rõ ràng muốn dụ ta tới đây. Ta cứ thể đuổi đến tận Lan Hương phòng. Lúc đó cửa phòng mở rộng, trong phòng một mảnh đen tuyền, ta mới vào đã có người đối ta xuất thủ, trong bóng tối ta cùng người đó qua lại hơn mười chiêu, vì ta vốn quen với hắc ám, cho nên người nọ dần rơi xuống hạ phong, cuối cùng bị băng trùy của ta đâm bị thương. Ai biết người nọ sau khi bị thương thì đột nhiên hô to giết người, giết người, ta mạc danh kỳ diệu, người nọ lại thừa dịp nhảy cửa sổ chạy mất. Chờ ta kịp phản ứng định đuổi theo ra ngoài, người ở gần Lan Hương phòng chạy tới, chuyện phía sau, các ngươi cũng biết rồi.”
Câu tam vừa dứt lời, Nhâm Thiên Mộ thì vỗ án dựng lên, giận đến run run: “Toàn là nói bậy! Rõ ràng ngươi để tiết hận cá nhân mới giết hại tiểu nhi, giờ cư nhiên còn dám kéo một người bí ẩn hư ảo vào? Ngươi cho chúng ta là đứa trẻ ba tuổi sao!”
“Ta chỉ nói thật, tin hay không là chuyện của các người!” Câu tam bướng bỉnh ngẩng đầu lên, mắt không chuyển nhìn lên thượng đường, tựa hồ ở đó đã trở thành ánh sáng duy nhất.
“Thất Tịnh đại sư, Vô Tịch sư thái, cái này…” Người dẫn chương trình Ngôn Thị Phi đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ thẩm vấn mà lui xuống, trở về chỗ ngồi của mình, hơi cung kính mà đem vấn đề sạch sẽ lưu loát để lại cho các vị tiền bối.
Trầm ngâm chốc lát, Vô Tịch sư thái mở miệng trước: “Ngươi nói mình bị người dẫn tới Lan Hương phòng, ai có thể chứng minh?”
“… Không có.”
“Vậy người thần bí đào tẩu có ai nhìn thấy không?”
“Cũng không có.”
“Vậy ngươi trước giờ dần lúc Nhâm thiếu hiệp bị hại vẫn ở trong phòng ngủ của mình, có nhân chứng?”
Câu tam giống như nghe thấy chuyện gì thú vị, cư nhiên nở nụ cười, đôi vai bị trói chặt theo thanh âm của hắn mà khe khẽ run lên: “Sư thái, lời này của ngươi quá dư thừa rồi. Dù có người chứng minh được thì sao chứ, ta vẫn có thể ngủ xong lại chạy tới Lan Hương phòng giết người, không phải sao?”
Cười thì cười, nhưng lão Bạch thấy rõ trong mắt Câu tam chỉ toàn là khổ sáp.
“Ngươi xem, hắn thừa nhận rồi!” Nhâm Thiên Mộ kích động mà vỗ án dựng lên, cảm giác như lúc này trong tay hắn có đao, e là sẽ trực tiếp xông lên tự tay đâm chết hung thủ rồi.
“Thất Tịnh đại sư,” Câu tam đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn về phía tiền bối đức cao vọng trọng nhất trên giang hồ mà gằn từng chữ, “Ta không giết Nhâm Xung.”
“Nhưng ngươi không có chứng cứ.” Thất Tịnh đại sư rốt cuộc cũng lên tiến. Tuy tuổi đã gần chín mươi, nhưng lão nhân tinh thần quắc thước, ánh mắt lấp lánh.
Lão Bạch thấy Câu tam đem nắm tay nắm chặt, tiếp đó, mọi người trong đại đường đều nghe thấy thanh âm kiên định hữu lực của hắn: “Ta dám thề với trời, nếu hôm nay Câu tam ở chỗ này có nửa câu nói dối, thiên lôi đánh chết.”
Bốn chữ cuối cùng như một ma chú, đem tất cả mọi người ở đây chấn trụ. Trong nháy mắt, cả đại đường không có lấy một tiếng hít thở.
Một lúc sau.
Lôi, đương nhiên là không đánh xuống. Bất quá một thanh đao so với lôi còn ngoan độc hơn đã rời vỏ.
“Thất Tịnh đại sư, Câu tam căn bản không có gì chứng minh những lời hắn nói, trước hắn cùng tiểu nhi khắc khẩu là chuyện thực, hắn cầm hung khí trong tay đứng cạnh tiểu hài nhi mọi người đều thấy, ai đúng ai sai, mong ngài hãy cho Thiên Kiếm môn, không, cho ta một lão đầu tử phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một cái công đạo.”
Nói đến đây, không tiếp thêm nữa. Mỗi người đều đang chờ Thất Tịnh đại sư cân nhắc ra quyết định cuối cùng. Thất Tịnh đại sư có thể ở năm năm trước được chọn làm minh chủ võ lâm đồng thời vẫn đảm nhiệm tới nay, cũng là vì giang hồ đều nhận thức bối phận của hắn, đều chịu phục con người của hắn, đương nhiên, cũng bội phục uy vọng cùng với năng lực có thể khiến cho các bang phái trong giang hồ đều an ổn thỏa đáng của hắn.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.
Thời gian tự hỏi của Thất Tịnh đại sư quá dài rồi, quần chúng vây xem không có biện pháp tiếp tục ngừng thở để bảo trì khẩn trương cao độ. Mọi người bắt đầu thất thần, bắt đầu quan sát bộ dạng của hai bên. Nhâm Thiên Mộ chắc chắn, Câu tam khẩn trương, đột nhiên biến thành gia vị tốt nhất trước khi đáp án được công bố.
Đám khách giang hồ đang nhìn Câu tam, lão Bạch lại đang nhìn đám khách giang hồ. Sự tình không liên quan tới mình thì cứ móc lên cao là bệnh chung của người giang hồ, lão Bạch không cảm thấy đó là sai, thậm chí đôi lúc chính y cũng như thế. Ai có thể nói cho y biết, vì sao giờ khắc này y chỉ cảm thấy lạnh, là bị cả sảnh đường hờ hững này làm cho tổn thương đến giá lạnh sao?
Rốt cuộc, Thất Tịnh đại sư chậm rãi mở miệng, thanh âm tất nhiên lại trầm ổn, mang theo sức mạnh nào đó khiến cho người ta vừa nghe đã tín phục: “Giết người đền mạng, xưa nay đều là thiên kinh địa nghĩ. Câu tam vì tiết thù cá nhân mà giết hại Nhâm Xung, giờ giao cho Thiên Kiếm môn xử lý.”
Vừa dứt lời, đại đường đã nổi lên tiếng nghị luận bốn phía. Lão Bạch hít một hơi lạnh lẽo. Nhâm Thiên Mộ lại ‘đằng’ một cái đứng lên khỏi băng ghế, mắt thấy muốn nhào qua.
“Nhâm chưởng môn chậm đã, để cho lão nạp nói hết lời.” Thất Tịnh đại sư đưa tay làm một động tác bình tĩnh, Nhâm Thiên Mộ không cam lòng mà nặng nề ngồi lại trên ghế.
Tiếng nghị luận trong đại đường dần rút đi, tất cả khôi phục lại vẻ an tĩnh.
Chỉ nghe Thất Tịnh đại sư chậm rãi nói: “Lão nạp tuy may mắn được chư vị đề cử làm võ lâm chưởng môn, nhưng cũng không dám độc tài đem quyền sinh sát nắm hết trong tay. Nhân vô thập toàn không ai là hoàn hảo, đương nhiên lão nạp không thể lúc nào cũng đúng. Võ lâm là của mọi người, chuyện của võ lâm cũng là chuyện của mọi người, mỗi vị đồng đạo võ lâm đều là bình đẳng, kể cả lão nạp.”
“Thất Tịnh đại sư, thứ cho tại hạ nô độn, không rõ thâm ý trong lời nói của đại sư.” Nhâm Thiên Mộ lãnh đạm nói.
Thất Tịnh cười cười, như có suy nghĩ mà nhìn quanh đại đường, cao giọng nói: “Nhận định Câu tam là hung thủ sát hại Nhâm Xung chỉ là lời một phía của Đạt Ma viện ta, các vị ở đây không có dị nghị, vậy chuyện đem Câu tam giao cho Thiên Kiếm môn xem như là do các vị gian hồ đồng đạo cùng quyết định, ta nghĩ nếu thế Câu thiếu hiệp cũng sẽ không cảm thấy bất công. Ngược lại, nếu có người cảm thấy Đạt Ma viện ta phán phạt bất công, mà ra mặt đưa ra dị nghị, vẫn là câu nói kia, võ lâm là của mọi người, chuyện của võ lâm cũng là chuyện của mọi người.”
Thất Tịnh nói xong rồi, bên trong đại đường vẫn là an tĩnh. Mọi người bị biến cố đột nhiên này là cho mơ hồ, dường như không rõ vốn là trên sân khấu kịch sao mình lại bị kéo vào. Hai mặt nhìn nhau im lặng tự hỏi một vấn đề, Thất Tịnh đại sư này muốn diễn cái gì đây?
Cuối cùng, không có ai hành động thiếu suy nghĩ.
“Đại sư, ý kiến của võ lâm đồng đạo ngươi cũng thấy. Giờ ta có thể đem người đi chưa.” Thanh âm phẫn hận của Nhâm Thiên Mộ lúc này nghe cực kỳ chói tai lại đột ngột.
Lão Bạch theo bản năng nhìn Câu tam. Người nọ vẫn ngẩng đầu quật cường, nhưng không che được bàng hoàng cùng bất lực giấu trong đôi mắt. Lão Bạch phảng phất nghe thấy tiếng khóc của đứa bé ở trong lòng người kia, khóc hỏi sao không ai tin hắn, sao không ai chịu đứng về phía hắn, sao…
Lão Bạch cắn chặt môi. Tâm, tựa như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Đối với chất vấn của Nhâm Thiên Mộ, Thất Tịnh đại sư không có trả lời. Hắn cứ thế vững vàng ngồi trên thượng đường, mắt sáng như đuốc, giống như một lão nhân đang nhìn đám con của mình, thật sau mà ngắm nhìn giang hồ này.
Đột nhiên, lão Bạch hiểu ra. Con mắt lão nhân tựa như biển rộng, lão Bạch ở trong đó đọc được sự bao dung to lớn, đọc được trong đó sự bi thiên mẫn nhân, đọc được hắn vì sao trở thành võ lâm tiền bối được người người kính ngưỡng, cũng đọc hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn.
(*) bi thiên mẫn nhân: trách trời thương người
Đúng là có điểm đáng ngờ, hơn nữa còn rất nhiều, nhưng Thất Tịnh đại sư không thể nói. Thiên Kiếm môn không chỉ là một cá thể độc lâm mang danh hào võ lâm đệ tam phái, căn cơ thâm hậu chi thứ phức tạp, lại liên quan đến toàn bộ võ lâm. Căm ghét kẻ xấu công minh chinh trực là đúng, là một minh chủ võ lâm, hắn phải lo lắng đến sự cân đối dung hợp của cả giang hồ. Tức là hắn không được mang theo một chút thiên vị hay căm hận cảm tính, hắn phải là bàn tay lớn vững vàng, thời thời khắc khắc đem chén nước giang hồ này giữ cho cân bằng.
Năm chữ ‘việc này rất đáng ngờ’ nói thì dễ, người giang hồ nào nói ra cũng bất quá chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm thì tra lại án tử bắt lại hung thủ, để Nhâm Thiên Mộ cùng Câu tam nói nói, xin lỗi, trách oan ngươi rồi. Nhưng năm chữ này nếu do Thất Tịnh nói ra, vậy sẽ như cái đỉnh lớn đặt lên đầu Thiên Kiếm môn, nặng đến mức bọn họ không thở nổi. Tựa như dán một cái bố cáo trên toàn bộ giang hồ, bên trên viết Thiên Kiếm môn thiện ác không phân thô bạo võ đoán, giết oan người tốt dung túng ác đồ.
Đây không còn đơn giản là Nhâm Thiên Mộ vì sốt ruột báo thù cho con, mà sẽ trở thành gông xiềng nặng nề khiến Thiên Kiếm môn không thể đứng thẳng nữa. Đến lúc đó các đại phái khác vốn nhất quán cùng Thiên Kiếm môn tranh đấu gay gắt sẽ mượn chuyện nọ nói chuyện kia, mà các đại phái cùng Thiên Kiếm môn quan hệ chặt chẽ sẽ phản kích, rồi tranh đấu, sát phạt, hận thù… Một án mạng nho nhỏ sẽ thành quạt ba tiêu của Thiết Phiến công chúa, khẽ quạt một cái, võ lâm đại loạn.
“Thất Tịnh đại sư…” Chưởng môn Thanh Sơn phái đã ngồi không yên, hắn là thông gia của Nhâm Thiên Mộ, hơn ba mươi năm trước cưới muội muội Nhâm Thiên Mộ, sau đó Thiên Kiếm môn cùng với Thanh Sơn phái cứ như vậy cùng tiến cùng lùi.
Vẫn là không ai lên tiếng.
Lão Bạch ngẩng đầu nhìn Ôn Thiển. Nam nhân lúc này vẫn vân đạm phong khinh như trước, trong mắt đừng nói là quan tâm, e là cả một tia hứng thú cũng không có. Lão Bạch cảm thấy mình có thể hiểu được, bởi vì nếu hôm nay bị trói ở đường hạ không phải Câu tam mà tùy tiện là Trương Tam Lý Tứ nào đó y không biết, vậy y cùng lười trộn lẫn vào.
Nhưng đó là Câu tam, là Câu tam đơn giản khả ái trực tiếp lại hoàn toàn không mang theo chút ý xấu nào.
“Thất Tịnh đại sư, ta cảm thấy ngươi phán phạt bất công.” Trong thính đường to như thế, thanh âm của lão Bạch cứ như một đạo kinh lôi, nếu không cũng là thiểm điện khiến người ta hoa mắt, đem mỗi người đều chấn sạch.
“Ngươi là ai?” Nhâm Thiên Mộ ác tiếng ác khí hỏi.
Lão Bạch không để ý đến hắn, mà nương theo con đường mọi người tự phát giãn ra đi đến trung gian, hướng về phía Thất Tịnh đại sư nghiêm túc ấp một cái lễ. Sau đó đem đầu chuyển hướng nhìn về phía Câu tam đang mở to đôi mắt tròn vo, chậm rãi nhếch lên khóe miệng: “Tại hạ họ Bạch, lão Bạch của Bạch gia sơn.”
Ngôn Thị Phi mở to hai mắt, Nhược Nghênh Hạ mở to hai mắt, Y Bối Kỳ mở to hai mắt, Ôn Thiển cũng mở to hai mắt. Lão Bạch không có biện pháp mở to mắt, bởi làm cách chi cũng không thu nụ cười hài lòng kia lại được.
Ai bảo Câu tam không có bằng hữu, lão Bạch y chính là một cái. Mà phía sau lão Bạch còn có Bạch gia quân mang trong mình tuyệt kỹ. Y che chở Câu tam, những người đó che chở cho y, cho nên bọn họ cũng sẽ che chở cho Câu tam. Y là bằng hữu của Câu tam, những người đó là bằng hữu của y, cho nên bọn họ cũng là bằng hữu của Câu tam.
Ôn nhu giữa người với người, không phải là ở trong cái dạng chuyển chuyển thú vị này mà chậm rãi lên men hay sao?
Một chút tăng lên, một chút bành trướng, cuối cùng tản mát ra hương ngọt xa xôi.
***************************
Ta đem giờ giấc của cổ nhân đăng chỗ này, thuận tiện cho mọi người phân tích vụ án ^_^
【 giờ hợi 】 21 tới 23 giờ theo giờ Bắc Kinh
【 giờ tý 】 23 tới 1 giờ theo giờ Bắc Kinh
【 giờ sửu 】 1 tới 3 giờ theo giờ Bắc Kinh
【 giờ dần 】 3 tới 5 giờ theo giờ Bắc Kinh
【 canh tư 】 rạng sáng 1 giờ
Tác giả :
Nhan Lương Vũ