Sinh Tồn Sân Thi Đấu
Chương 3: Đại BOSS
Tran xoẹt Ê-Đít bai LinhMuội
Trans/Edit by: LinhMuội
▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂
Chương 3. Đại boss
Thuốc sát trùng đối với các loại côn trùng chuyên chơi lông rông ở trong nhà, tuyệt đối là trí mạng.
Sở Ca nghĩ đến cảnh gia chủ sử dụng thuốc sát trùng mà phát run.
Tỉnh táo!
Nhất định phải tỉnh táo!
Hắn cố gắng bảo trì sự tỉnh táo, tiếp tục phân tích khả năng xuất hiện của các loại nguy hiểm.
Đã qua một hồi.
Anh Đoản Miêu(Anh=Anh Quốc, Đoản=Ngắn, Miêu=Mèo=>Mèo Anh Quốc lông ngắn)từ dưới giường leo ra, Sở Ca thấy nó hình như đang nhai nhuốt thứ gì đó.
Chẳng lẽ là cái con con gián nhỏ kia?
Quá thảm rồi a......
Sở Ca thề, về sau sẽ không bao giờ đụng vào Anh Đoản Miêu nữa.
Quá kinh khủng!
Bờ mông Anh Đoản Miêu loạng choạng, đi ra cửa phòng ngủ, trong phòng lần nữa lại trở nên yên tĩnh.
Sở Ca tiếp tục quan sát hoàn cảnh, vị trí hiện tại của hắn cách mặt đất khoảng chừng trên dưới một mét năm, dù sao ở góc đối diện cũng có cái bàn học để hắn so sánh.
Hắn có nên bò lên cao hơn hay không?
Ánh mắt của hắn chuyển tới trên trần nhà,......
Vạn nhất có cái gì đó đang rập rình hắn từ trên đó thì sao?
Được rồi......
Sở Ca nửa đường bỏ cuộc, nằm rạp trên mặt đất, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hắn chưa bao giờ khẩn trương như thế, thỉnh thoảng nhìn về phía từng cái phương hướng, sợ có địch nhân xuất hiện.
Để cho hắn bất an nhất chính là không rõ có bao nhiêu người "sinh tồn" cùng với hắn.
Thứ đồ vật duy nhất mang cho Sở Ca hy vọng chính là một cái đồng hồ điện tử trên bàn đọc sách, nó cho biết bây giờ đang là 5 giờ chiều.
Ban đêm mới là lúc côn trùng bắt đầu "chè chén say sưa. "
Trong lúc đợi, Sở Ca cũng không có nhàn rỗi.
Hắn không ngừng thử kỹ năng "Biến Sắc Ngoại Thân" của mình.
Sử dụng biện pháp rất đơn giản, chỉ cần toàn thân hắn kéo căng ra là có thể gần như hòa thành một với môi trường xung quanh, nhưng một khi thân thể buông lỏng, liền sẽ rời khỏi trạng thái ngụy trang.
Không thể không nói, đây tuyệt đối là một cái tiểu thần kỹ.
Gặp được nguy hiểm, ai không khẩn trương?
Khẩn trương liền dễ dàng căng thẳng thân thể!
Đại khái đi qua nửa giờ.
Sở Ca bỗng nhiên chú ý tới bên trái trên vách tường xuất hiện một con kiến, cũng giống như hắn, đều là con kiến nhỏ, chẳng qua là nó màu đỏ, đang bò rất nhanh đến phía hắn
Lòng của hắn lập tức xiết chặt, vội vàng cúi đầu, thân thể căng thẳng lên, bắt đầu biến sắc, hắn hóa thành màu xám như đá, hoàn mỹ tiến vào trạng thái ngụy trang, nếu như không tới gần và cẩn thận quan sát, rất khó để có thể phát hiện được nơi này có một con kiến nhỏ.
Con kiến đỏ kia càng ngày càng gần hắn, như thể là biết được vị trí chính xác của hắn ở đâu.
Sở Ca cố gắng bình tĩnh tâm tình, hắn thật vất vả ms có thể trùng sinh được, hắn cũng không muốn chết sớm như vậy!
Hắn bắt đầu suy tư phương pháp đối phó với con kiến đỏ kia.
Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn cũng không cách nào so sánh được sự chênh lệch về mặt thể hình.
Hắn hiện tại chỉ có thể ỷ vào kỹ năng biến sắc của mình, chỉ có thể "xuất kỳ bất ý" (*).
Hắn giật giật răng nanh trong miệng mình, chính xác mà nói là khẩu khí (là giác quan bên mép của con kiến), hai đầu hàm răng rất lớn, nhưng chính giữa lại rất nhỏ.
Cái này chính là vũ khí giết địch của hắn.
Lúc này, Sở Ca bỗng nhiên ngẩng đầu, thân thể bắt đầu run rẩy.
Hắn đã nhìn thấy cái gì?
Một con rết!
Chỉ thấy cái con rết kia từ đằng sau tủ quần áo lao ra, thân hình màu đen và màu đỏ, lao ra đinh giết chết con kiến đỏ.
Trong mắt của người bình thường thì nosnchir lác một con rết nho nhỏ, nhưng trong mắt Sở Ca nó truyệt đối là Hồng Hoang hung thú.
"Không công bằng......"
Sở Ca khóc không ra nước mắt, con rết thì không biết từ đâu đi ra, mà trên vách tường cũng có con nhện.
Đừng nói là tí nữa sẽ xuất hiện cả con bọ cạp nhaa!
Chẳng lẽ đây không phải là nơi bình thường mà là ngoại ô vùng đô thị?
Mà hình như cái con kia kiến đỏ kia cũng cảm nhận được sau lưng có con rết, sợ tới mức bắt đầu gia tăng tốc độ, rõ ràng là nó thất kinh, như là con ruồi không đầu, chạy loạn khắp nơi, rất nhanh nó liền lao đến phương hướng nơi Sở Ca đang ẩn nấp.
Sở Ca đổ mồ hôi thay cho con kiến đỏ kia, bởi vì tốc độ của con rết là nhanh hơn.
Rất nhanh, con kiến đỏ cùng con rết trước sau nhảy vào dưới cái điều hòa, khiến cho hắn không cách nào nhìn trộm tình hình chiến đấu nữa.
Đã qua năm giây.
Con kiến đỏ bỗng nhiên theo điều khe hở ở phía sau điều hòa rơi xuống dưới.
Sở Ca không khỏi vì nó mặc niệm.
Cho ngươi nhảy.
Không biết trốn đi, hà tất phải như vậy? (Nguyên văn: 不知道躲起来,猥琐发育?| Ai có thể giúp được thì giúp muội đoạn này với, cảm ơn)
Chứng kiến thảm trạng của kiến đỏ, hắn cành kiên quyết nhất định phải tránh thoát nhiệm vụ lần này.
Không phải là hắn không dám làm liều, mà là sự chênh lệch về thực lực giữa địch ta là quá nhiều.
Đúng lúc này!
Hắn bỗng nhiên trông thấy con kiến đỏ dùng hai trước dính sát vào vách tường, một đường hạ xuống, tốc độ giảm dần dần. (Như cảnh mấy thằng trong phim khi bị ngã xuống vách núi rồi lấy kiếm cắm vào vách đá ý ^ ^)
Đây là tay dính?
Không đúng!
Là "Cường Hóa Chân Trước"!
Chẳng lẽ gia hỏa này cũng có thiện đức?
Cũng có thể đâu không phải là lần đầu tiên hắn tham gia thí luyện.
Tâm tư Sở Ca nhanh như điện, suy nghĩ rất nhanh.
Hắn thấy thân hình con kiến có một bộ phận không được hoàn hảo, phần đuôi bụng lớn bị gặm một nửa, phía bên phải đằng sau còn thiếu hai chân.
Có thể cứu!
Sở Ca nhanh chóng đưa ra quyết định, khi con kiến đỏ có xu hướng giảm dần tốc độ, lực quán tính có lẽ sẽ không quá lớn.
Huống chi lực lượng loài kiến vốn rất lớn, có thể nâng lên đồ vật nặng hơn mình mấy lần.
Sở dĩ cứu Kiến Đỏ, là bởi vì hắn cần giúp đỡ.
Chỉ dựa vào chính hắn, hắn cảm thấy tỷ lệ sống sót thật rất nhỏ.
Con kiến đỏ có thể đạt được "Cường Hóa Chân Trước" còn có thể phản ứng nhanh như Hight Light của C4, khẳng định không phải người bình thường.
Mà nếu là người lần đầu tiên tham gia Sân Thi Đấu Sinh Tồn, đoán chừng đều là loại người có nguyên tắc hoặc không có ác ý, cũng không phải thuần túy là ác nhân.
Nghĩ xong, Sở Ca lập tức lao ra.
Kiến Đỏ hạ tốc độ xuống ngày càng chậm, hai cái chân trước mài trượt trên vách tường, theo mắt của Sở Ca nhìn, các động tác này đa phần là do hiệu ứng hình ảnh
Sở Ca nhanh chóng đi xuống phía dưới nó YY truyện T r u y e n y y. c o m hé hai cái răng kìm lớn trong miệng ra, tìm đúng thời cơ, ngẩng đầu táp tới.
Thoáng cái, hắn cắn con kiến đỏ một cái, chặn lại.
"Ngươi là người sinh tồn? "
Một đạo thanh âm kinh ngạc từ sau lưng Sở Ca vang lên, nghe âm thanh này có lẽ là của một nam tử tầm hai mươi mấy tuổi.
Sở Ca ngẩn người, vô ý thức hỏi ngược lại: "Ngươi biết nói chuyện? "
Hắn cho rằng con kiến tầm đó thì không cách nào trao đổi.
"Người sinh tồn đó có thể trao đổi, đa tạ huynh đệ cứu giúp. "
Kiến Đỏ cảm kích nói, nhắc tới con rết, nó liền phẫn nộ.
Sở Ca không có trả lời nữa, mà dùng tốc độ cao nhất chạy về bên trong hốc tường
Cùng lúc đó.
Phía sau cái điều hòa, thân hình con rết giấu kín trong bóng tối, nó nhô đầu ra, lạnh lùng nhìn Sở Ca cùng Kiến Đỏ chui vào bên trong hốc tường.
Nó không có đuổi theo, đoán chừng là sợ gặp nguy hiểm bên trong hốc tường, vì vậy nó lại chui vào trong bóng tối.
Sau khi trở lại bên trong hốc tường, Sở Ca đem Kiến Đỏ thả ra.
Thương thế của Kiến Đỏ vô cùng nghiêm trọng, cũng may loài côn trùng có sinh mệnh lực tràn đầy, nó không có chết, thân hình cũng có thể mọc lại.
.........
Sở Ca đang đi ra ngoài đang xem tình hình bên ngoài thế nào, xác định con rết không có đuổi theo sau hắn mới yên tâm.
"Huynh đệ a... Chắc hẳn ngươi là lần thí luyện thứ nhất a? Ngươi thật là một cái người tốt.... "
Kiến Đỏ nằm rạp trên mặt đất, cảm thán nói.
Người tốt sao?
Trong nội tâm Sở Ca im lặng, hồi đáp: "Ta cứu ngươi là muốn cùng ngươi hợp tác, ta và ngươi đều là con kiến, muốn sống sót đều rất khó, chớ nói chi là giết địch để đạt được ban thưởng, không bằng chúng ta liên thủ. "
.......
(*)Xuất kỳ bất ý: Nguyên nói đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị. ◇Tôn Tử 孫子: “Công kì vô bị, xuất kì bất ý” 攻其無備, 出其不意 (Kế 計). § Sau dùng “xuất kì bất ý” 出其不意 chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.| Ý nói: xảy ra chuyện gì đó vào lúc không ngờ
☞Chương Sau: Khủng Bố Đêm Tối☜
▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂
Đầu tháng hớ để lại 1 like và đề cử nhaaaaaah! Nếu có thì cho muội xin ít KP và TLT, híhí!
Trans/Edit by: LinhMuội
▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂
Chương 3. Đại boss
Thuốc sát trùng đối với các loại côn trùng chuyên chơi lông rông ở trong nhà, tuyệt đối là trí mạng.
Sở Ca nghĩ đến cảnh gia chủ sử dụng thuốc sát trùng mà phát run.
Tỉnh táo!
Nhất định phải tỉnh táo!
Hắn cố gắng bảo trì sự tỉnh táo, tiếp tục phân tích khả năng xuất hiện của các loại nguy hiểm.
Đã qua một hồi.
Anh Đoản Miêu(Anh=Anh Quốc, Đoản=Ngắn, Miêu=Mèo=>Mèo Anh Quốc lông ngắn)từ dưới giường leo ra, Sở Ca thấy nó hình như đang nhai nhuốt thứ gì đó.
Chẳng lẽ là cái con con gián nhỏ kia?
Quá thảm rồi a......
Sở Ca thề, về sau sẽ không bao giờ đụng vào Anh Đoản Miêu nữa.
Quá kinh khủng!
Bờ mông Anh Đoản Miêu loạng choạng, đi ra cửa phòng ngủ, trong phòng lần nữa lại trở nên yên tĩnh.
Sở Ca tiếp tục quan sát hoàn cảnh, vị trí hiện tại của hắn cách mặt đất khoảng chừng trên dưới một mét năm, dù sao ở góc đối diện cũng có cái bàn học để hắn so sánh.
Hắn có nên bò lên cao hơn hay không?
Ánh mắt của hắn chuyển tới trên trần nhà,......
Vạn nhất có cái gì đó đang rập rình hắn từ trên đó thì sao?
Được rồi......
Sở Ca nửa đường bỏ cuộc, nằm rạp trên mặt đất, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hắn chưa bao giờ khẩn trương như thế, thỉnh thoảng nhìn về phía từng cái phương hướng, sợ có địch nhân xuất hiện.
Để cho hắn bất an nhất chính là không rõ có bao nhiêu người "sinh tồn" cùng với hắn.
Thứ đồ vật duy nhất mang cho Sở Ca hy vọng chính là một cái đồng hồ điện tử trên bàn đọc sách, nó cho biết bây giờ đang là 5 giờ chiều.
Ban đêm mới là lúc côn trùng bắt đầu "chè chén say sưa. "
Trong lúc đợi, Sở Ca cũng không có nhàn rỗi.
Hắn không ngừng thử kỹ năng "Biến Sắc Ngoại Thân" của mình.
Sử dụng biện pháp rất đơn giản, chỉ cần toàn thân hắn kéo căng ra là có thể gần như hòa thành một với môi trường xung quanh, nhưng một khi thân thể buông lỏng, liền sẽ rời khỏi trạng thái ngụy trang.
Không thể không nói, đây tuyệt đối là một cái tiểu thần kỹ.
Gặp được nguy hiểm, ai không khẩn trương?
Khẩn trương liền dễ dàng căng thẳng thân thể!
Đại khái đi qua nửa giờ.
Sở Ca bỗng nhiên chú ý tới bên trái trên vách tường xuất hiện một con kiến, cũng giống như hắn, đều là con kiến nhỏ, chẳng qua là nó màu đỏ, đang bò rất nhanh đến phía hắn
Lòng của hắn lập tức xiết chặt, vội vàng cúi đầu, thân thể căng thẳng lên, bắt đầu biến sắc, hắn hóa thành màu xám như đá, hoàn mỹ tiến vào trạng thái ngụy trang, nếu như không tới gần và cẩn thận quan sát, rất khó để có thể phát hiện được nơi này có một con kiến nhỏ.
Con kiến đỏ kia càng ngày càng gần hắn, như thể là biết được vị trí chính xác của hắn ở đâu.
Sở Ca cố gắng bình tĩnh tâm tình, hắn thật vất vả ms có thể trùng sinh được, hắn cũng không muốn chết sớm như vậy!
Hắn bắt đầu suy tư phương pháp đối phó với con kiến đỏ kia.
Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn cũng không cách nào so sánh được sự chênh lệch về mặt thể hình.
Hắn hiện tại chỉ có thể ỷ vào kỹ năng biến sắc của mình, chỉ có thể "xuất kỳ bất ý" (*).
Hắn giật giật răng nanh trong miệng mình, chính xác mà nói là khẩu khí (là giác quan bên mép của con kiến), hai đầu hàm răng rất lớn, nhưng chính giữa lại rất nhỏ.
Cái này chính là vũ khí giết địch của hắn.
Lúc này, Sở Ca bỗng nhiên ngẩng đầu, thân thể bắt đầu run rẩy.
Hắn đã nhìn thấy cái gì?
Một con rết!
Chỉ thấy cái con rết kia từ đằng sau tủ quần áo lao ra, thân hình màu đen và màu đỏ, lao ra đinh giết chết con kiến đỏ.
Trong mắt của người bình thường thì nosnchir lác một con rết nho nhỏ, nhưng trong mắt Sở Ca nó truyệt đối là Hồng Hoang hung thú.
"Không công bằng......"
Sở Ca khóc không ra nước mắt, con rết thì không biết từ đâu đi ra, mà trên vách tường cũng có con nhện.
Đừng nói là tí nữa sẽ xuất hiện cả con bọ cạp nhaa!
Chẳng lẽ đây không phải là nơi bình thường mà là ngoại ô vùng đô thị?
Mà hình như cái con kia kiến đỏ kia cũng cảm nhận được sau lưng có con rết, sợ tới mức bắt đầu gia tăng tốc độ, rõ ràng là nó thất kinh, như là con ruồi không đầu, chạy loạn khắp nơi, rất nhanh nó liền lao đến phương hướng nơi Sở Ca đang ẩn nấp.
Sở Ca đổ mồ hôi thay cho con kiến đỏ kia, bởi vì tốc độ của con rết là nhanh hơn.
Rất nhanh, con kiến đỏ cùng con rết trước sau nhảy vào dưới cái điều hòa, khiến cho hắn không cách nào nhìn trộm tình hình chiến đấu nữa.
Đã qua năm giây.
Con kiến đỏ bỗng nhiên theo điều khe hở ở phía sau điều hòa rơi xuống dưới.
Sở Ca không khỏi vì nó mặc niệm.
Cho ngươi nhảy.
Không biết trốn đi, hà tất phải như vậy? (Nguyên văn: 不知道躲起来,猥琐发育?| Ai có thể giúp được thì giúp muội đoạn này với, cảm ơn)
Chứng kiến thảm trạng của kiến đỏ, hắn cành kiên quyết nhất định phải tránh thoát nhiệm vụ lần này.
Không phải là hắn không dám làm liều, mà là sự chênh lệch về thực lực giữa địch ta là quá nhiều.
Đúng lúc này!
Hắn bỗng nhiên trông thấy con kiến đỏ dùng hai trước dính sát vào vách tường, một đường hạ xuống, tốc độ giảm dần dần. (Như cảnh mấy thằng trong phim khi bị ngã xuống vách núi rồi lấy kiếm cắm vào vách đá ý ^ ^)
Đây là tay dính?
Không đúng!
Là "Cường Hóa Chân Trước"!
Chẳng lẽ gia hỏa này cũng có thiện đức?
Cũng có thể đâu không phải là lần đầu tiên hắn tham gia thí luyện.
Tâm tư Sở Ca nhanh như điện, suy nghĩ rất nhanh.
Hắn thấy thân hình con kiến có một bộ phận không được hoàn hảo, phần đuôi bụng lớn bị gặm một nửa, phía bên phải đằng sau còn thiếu hai chân.
Có thể cứu!
Sở Ca nhanh chóng đưa ra quyết định, khi con kiến đỏ có xu hướng giảm dần tốc độ, lực quán tính có lẽ sẽ không quá lớn.
Huống chi lực lượng loài kiến vốn rất lớn, có thể nâng lên đồ vật nặng hơn mình mấy lần.
Sở dĩ cứu Kiến Đỏ, là bởi vì hắn cần giúp đỡ.
Chỉ dựa vào chính hắn, hắn cảm thấy tỷ lệ sống sót thật rất nhỏ.
Con kiến đỏ có thể đạt được "Cường Hóa Chân Trước" còn có thể phản ứng nhanh như Hight Light của C4, khẳng định không phải người bình thường.
Mà nếu là người lần đầu tiên tham gia Sân Thi Đấu Sinh Tồn, đoán chừng đều là loại người có nguyên tắc hoặc không có ác ý, cũng không phải thuần túy là ác nhân.
Nghĩ xong, Sở Ca lập tức lao ra.
Kiến Đỏ hạ tốc độ xuống ngày càng chậm, hai cái chân trước mài trượt trên vách tường, theo mắt của Sở Ca nhìn, các động tác này đa phần là do hiệu ứng hình ảnh
Sở Ca nhanh chóng đi xuống phía dưới nó YY truyện T r u y e n y y. c o m hé hai cái răng kìm lớn trong miệng ra, tìm đúng thời cơ, ngẩng đầu táp tới.
Thoáng cái, hắn cắn con kiến đỏ một cái, chặn lại.
"Ngươi là người sinh tồn? "
Một đạo thanh âm kinh ngạc từ sau lưng Sở Ca vang lên, nghe âm thanh này có lẽ là của một nam tử tầm hai mươi mấy tuổi.
Sở Ca ngẩn người, vô ý thức hỏi ngược lại: "Ngươi biết nói chuyện? "
Hắn cho rằng con kiến tầm đó thì không cách nào trao đổi.
"Người sinh tồn đó có thể trao đổi, đa tạ huynh đệ cứu giúp. "
Kiến Đỏ cảm kích nói, nhắc tới con rết, nó liền phẫn nộ.
Sở Ca không có trả lời nữa, mà dùng tốc độ cao nhất chạy về bên trong hốc tường
Cùng lúc đó.
Phía sau cái điều hòa, thân hình con rết giấu kín trong bóng tối, nó nhô đầu ra, lạnh lùng nhìn Sở Ca cùng Kiến Đỏ chui vào bên trong hốc tường.
Nó không có đuổi theo, đoán chừng là sợ gặp nguy hiểm bên trong hốc tường, vì vậy nó lại chui vào trong bóng tối.
Sau khi trở lại bên trong hốc tường, Sở Ca đem Kiến Đỏ thả ra.
Thương thế của Kiến Đỏ vô cùng nghiêm trọng, cũng may loài côn trùng có sinh mệnh lực tràn đầy, nó không có chết, thân hình cũng có thể mọc lại.
.........
Sở Ca đang đi ra ngoài đang xem tình hình bên ngoài thế nào, xác định con rết không có đuổi theo sau hắn mới yên tâm.
"Huynh đệ a... Chắc hẳn ngươi là lần thí luyện thứ nhất a? Ngươi thật là một cái người tốt.... "
Kiến Đỏ nằm rạp trên mặt đất, cảm thán nói.
Người tốt sao?
Trong nội tâm Sở Ca im lặng, hồi đáp: "Ta cứu ngươi là muốn cùng ngươi hợp tác, ta và ngươi đều là con kiến, muốn sống sót đều rất khó, chớ nói chi là giết địch để đạt được ban thưởng, không bằng chúng ta liên thủ. "
.......
(*)Xuất kỳ bất ý: Nguyên nói đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị. ◇Tôn Tử 孫子: “Công kì vô bị, xuất kì bất ý” 攻其無備, 出其不意 (Kế 計). § Sau dùng “xuất kì bất ý” 出其不意 chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.| Ý nói: xảy ra chuyện gì đó vào lúc không ngờ
☞Chương Sau: Khủng Bố Đêm Tối☜
▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂
Đầu tháng hớ để lại 1 like và đề cử nhaaaaaah! Nếu có thì cho muội xin ít KP và TLT, híhí!
Tác giả :
Nhu Yếu Mộng Tưởng