Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)
Chương 8
Nhà cũng gần nên sau khi xe rẽ mấy lượt chỉ bảy tám phút là đã tới nơi. Khu nhà Hà Lệ Chân đang ở xe không vào được, cho nên chỉ có thể dừng lại trước cổng. Cô trả tiền rồi lôi Vạn Côn xuống xe.
“Em bước xuống đi…” Hà Lệ Chân nhỏ người, Vạn Côn lại say khướt, tốn hết sức mới dỡ được cậu ta đứng vững. “Vạn Côn, em đừng ngủ!” Hà Lệ Chân vừa nói vừa kéo vừa lôi cậu ta vào trong.
Vạn Côn uống khá nhiều rượu, cơ thể chỉ chực đổ xuống, Hà Lệ Chân cảm thấy giống như cô đang kéo một con gấu to xác, vô cùng vất vả.
Con gấu này còn rất thô lỗ, ban đầu vì cậu ta quá nặng nên Hà Lệ Chân đỡ không chắc làm cậu ta đụng vào xe, ngay lập tức cậu ta đã chộp vào bả vai cô. Tay Vạn Côn to, nên vai Hà Lệ Chân đều bị cậu ta giữ chặt. Sau đó còn mở miệng cáu kỉnh nói: “Đi cho vững một chút!”
Hà Lệ Chân bị cậu ta hét vào mặt, phun ra toàn là mùi rượu. Cô muốn nói lại mấy câu nhưng lại nghĩ so đo với con ma men này mà làm gì nên không để tâm mà chỉ lo kéo cậu ta về nhà.
Cô Trương đang đứng ở cửa rửa rau, bà thấy Hà Lệ Chân đưa một người đàn ông trở về cũng không nói gì nhưng ánh mắt vẫn lén lút dõi theo. Hà Lệ Chân nhìn thấy cũng hơi xấu hổ nên mở miệng giải thích: “Đây là học sinh trường cháu, em ấy uống nhiều quá mà không liên hệ được cho người nhà, cháu sợ gặp chuyện không may nên phải đưa về đây.”
Cô Trương vội cười: “Há, là vậy hả.”
Hà Lệ Chân bỗng cảm thấy hơi hối hận, nhìn biểu hiện của cô Trương, đáng ra cô không nên giải thích.
Cô nhanh chóng đưa Vạn Côn vào nhà, đóng chặt cửa. Hà Lệ Chân để cậu ta ngồi trong chiếc sofa đơn, còn mình thì mở tủ lạnh lấy hũ sữa chua đem qua.
“Vạn Côn, Vạn Côn?” Hà Lệ Chân cắm ống hút vào hũ đưa lại: “Em uống sữa chua giải rượu đi, này!”
Vạn Côn làm ổ trong sofa, say mèm như một đống bùn nhão, Hà Lệ Chân gọi một hồi lâu mà cậu ta cũng không nhúc nhích, giọng cô ngày càng lớn hơn.
“Tỉnh dậy đi, đừng ngủ.” Cô đẩy cậu ta làm Vạn Côn nhíu mày, vung cánh tay, Hà Lệ Chân vội tránh. Cậu ta lại quay người sang phía khác.
“Em…”
Hà Lệ Chân hết cách đành đặt hũ sữa chua qua một bên. Buổi tối cô chưa ăn gì, bây giờ mới cảm thấy bụng bắt đầu réo ầm ĩ. Hà Lệ Chân đi vào bếp nấu một tô mì.
Đây là một căn trọ nhỏ nên phòng khách và bếp chung một gian, ghế sofa đặt bên cạnh kệ bếp. Hà Lệ Chân nhìn nước mì nấu trong nồi, nước đang sôi, cô hơi ngây người. Đến khi cô lấy lại tinh thần nhìn quanh thì hết hồn khi phát hiện không biết Vạn Côn đã tỉnh dậy từ lúc nào, hai khuỷu tay đặt trên đùi, khom lưng, đầu cúi nhìn xuống sàn nhà. Hộp sữa chua được cậu ta cầm bằng ba ngón tay, đung đưa trước mặt.
Hà Lệ Chân nhìn cậu ta: “Em tỉnh rồi hả?”
Vạn Côn không trả lời, Hà Lệ Chân lại nói: “Em ăn sữa chua chưa?”
Vạn Côn chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vẻ ngà ngà chưa tỉnh hẳn, cặp mắt đầy tơ máu. Ngón tay thô to dốc ngược hộp sữa chua, lắc lắc. Hũ sữa chua ở trong tay cậu ta giống hệt như một món đồ chơi.
Hà Lệ Chân nhìn cậu ta như vậy bèn nói: “Trễ vậy rồi mà em còn ở ngoài uống rượu gì nữa? Người nhà em đâu?”
Vạn Côn không nói gì, lại đặt lại hũ sữa chua sang bên cạnh, ánh mắt không biết rơi ở chỗ nào, yên lặng ngồi đó.
Hà Lệ Chân quay người, lấy ba lô lại nói: “Cô sẽ gọi điện cho thầy Hồ.”
Cô đi tới bên bàn, cầm lấy điện thoại di động, khi đang lục tìm trong danh bạ thì cổ tay bị kéo lại.
Vạn Côn rất cao, nhất là bây giờ khi họ đang đứng trong một căn phòng nhỏ, lúc này chỉ có hai người, Hà Lệ Chân lại càng trông có vẻ nhỏ bé hơn.
“Cô đừng tìm thầy…”
Cuối cùng Vạn Côn cũng chịu nói, giọng hơi trầm. Hà Lệ Chân gần như có thể cảm nhận được lồng ngực cậu ta rung lên theo nhịp nói. Hơi nóng mang theo hương rượu phả trên đầu cô, khiến cho cô bất giác nổi cả da gà. Cô bước lên trước vặn cổ tay nhưng không thoát ra được.
“Em buông tay ra.” Hà Lệ Chân nói.
Vạn Côn không những không buông tay ra mà còn kéo cả người Hà Lệ Chân lại đứng đối mặt với mình.
Hà Lệ Chân cảm thấy tức giận.
“Cô nói em buông tay ra!”
Đôi mắt Vạn Côn khuất sau mái tóc lộn xộn, lim dim nhìn Hà Lệ Chân. Đột nhiên cậu ta nhướng khóe môi, cười tà, tay lại xiết chặt làm Hà Lệ Chân cảm giác cổ tay mình đau nhói như kim châm, cô rụt vai lại, đau đến nỗi khom cả lưng. Vạn Côn kéo cô lại đẩy lên chiếc bàn bếp bên cạnh, cúi đầu hôn.
Cuối cùng Hà Lệ Chân cũng ý thức được cậu ta muốn làm gì, chỉ trong một thoáng không biết cô lấy sức lực ở đâu đẩy mạnh Vạn Côn ra, Vạn Côn không đề phòng nên bị cô đẩy lùi. Ngày sau đó, Hà Lệ Chân đưa tay hất nồi mì còn đang nấu trên bếp lên người Vạn Côn…
Vạn Côn quay lưng tránh theo bản năng nhưng không kịp. Cả một nồi nước mì đang nấu đều hất hết lên lưng Vạn Côn.
Thế mà cậu ta vẫn chịu đựng, chỉ cau chặt mày, cắn chặt hàm răng không bật ra tiếng.
“Cút.”
Tay Hà Lệ Chân vẫn chưa buông cái nồi, tay kia cô chỉ ra cửa, giọng cô không lớn nhưng kiên quyết vô cùng: “Cậu cút đi cho tôi.”
Vạn Côn đứng yên một chỗ, từ từ quay đầu nhìn Hà Lệ Chân.
Đầu cậu hơi cúi, tóc rũ xuống, mày vẫn nhíu chặt, không hé môi, cũng không nhìn ra biểu cảm.
Nhưng, Hà Lệ Chân lại có thể thấy, lúc này đây cậu ta thật sự đã tỉnh rượu.
“Thầy Hồ nói đúng.” Hà Lệ Chân nói: “Cậu là một thằng súc sinh.”
Vạn Côn nghe thấy lời cô nói nhưng không trả lời, chỉ đứng yên tại chỗ bật cười. Ban đầu chỉ khe khẽ, dần dần há miệng cười ngày càng lớn hơn.
Hà Lệ Chân đứng bên cạnh cẩn thận nhìn cậu ta.
Vạn Côn cười hết một hơi rồi đứng thở hổn hển, cậu ta giơ tay lên hất tóc mái trước trán ra phía sau, sau đó đứng đối diện với Hà Lệ Chân.
Đây là lần đầu tiên Hà Lệ Chân đứng gần đến nỗi có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu ta như thế.
Vì đang say, cả người mệt lử, lại còn thêm cả một cái nồi nước mì nóng hổi xối lên người đau nhức, viền mắt Vạn Côn rất đen, nó giống như bị hũng sâu vào hốc mắt. Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu toát ra vẻ nguy hiểm. Nhưng một bên miệng lại hơi hếch lên, cậu ta nhìn Hà Lệ Chân dường như đang cười.
dáng vẻ bất cần này của cậu ta lại giống buổi tối ngày hôm đó như đúc.
Vạn Côn nhìn Hà Lệ Chân, như kẻ vô lại cười nói: “…Sao.” Giọng điệu bình thản, không biết là đang thừa nhận hay phủ nhận lời của Hồ Phi.
Ngực Hà Lệ Chân đập thình thịch thình thịch.
Rõ ràng là cô rất tức giận, rõ ràng là Vạn Côn sai. Nhưng sao bây giờ, Hà Lệ Chân lại cảm thấy tình thế có vẻ đảo ngược. Vạn Côn đang đứng trước mặt cô, không chút e dè quan sát cô.
Ngoài cửa sổ, gió bắt đầu nổi lên, quật vào cành lá nghe sàn sạt, không biết là ai hô lên: “Trời mưa rồi!” Ngay sau đó là tiếng mưa bắt đầu rơi lộp bộp liên hồi, Hà Lệ Chân ở ngay tầng một, tiếng mưa nện lên mép cửa nghe vô cùng rõ ràng.
“Cô giáo…” Vạn Côn bỗng nhiên mở miệng.
Chiếc nồi trong tay Hà Lệ Chân vẫn còn một ít nước nóng giờ đang theo mép nồi nhỏ xuống mặt sàn. Hà Lệ Chân cố hết sức để giữ vẻ lạnh lùng, cất giọng bình tĩnh: “Cậu vẫn còn nhớ tôi là cô giáo của cậu.”
Vạn Côn cúi đầu rồi bất ngờ ngẩng lên, nở nụ cười: “Cám ơn sữa chua của cô.”
Hà Lệ Chân nheo mắt.
“Tôi đi đây.”
Hà Lệ Chân thấy sửng sốt thì Vạn Côn đã quay người đi. Lúc cậu ta quay lưng lại, Hà Lệ Chân thấy lưng áo cậu ta ướt sũng nước, còn dính cả vài cọng mì. Cô nhìn lên trên còn phát hiện ra thêm vùng da sau gáy cậu ta đã đỏ lựng lên.
Đó là nồi nước đang sôi.
Vạn Côn mở cửa, nước mưa theo gió thổi phần phật táp vào mặt. Vạn Côn chớp mắt bước ra ngoài.
“Em chờ đã!” Hà Lệ Chân gọi cậu ta.
Vạn Côn đứng trước cửa quay đầu lại nhìn cô. Hà Lệ Chân đối mắt nhìn cậu ta, lặng lẽ quay đầu đi vào phòng, không bao lâu sau, cô bước ra, trong tay còn cầm một cây dù.
Cô ném nó cho Vạn Côn, cậu ta chụp lấy, đó là một cây gù gấp màu hồng nhạt.
Vạn Côn nhìn cây dù, uể oải nói với Hà Lệ Chân: “Tạm biệt cô giáo.”
Cậu ta mở dù che rồi đi vào trong màn mưa. Hà Lệ Chân đóng chặt cửa, từ khe hở trên màn cửa sổ, cô nhìn thấy bóng cậu ta thấp thoáng lướt qua. Trời vừa mưa, cơn mưa to và nặng hạt, gió rất lớn, tán dù bị gió thổi lắc lư, mấy lần Vạn Côn phải kéo lại, sau đó cậu ta bèn gấp lại cầm trong tay, để đầu trần bước đi trong cơn mưa xối xả.
Sau khi bóng cậu ta biến mất một lúc lâu, Hà Lệ Chân mới quay đi, im lặng dọn dẹp đống mì rơi vãi trên mặt sàn, sau lại lau thêm một lần. Lúc cô dọn dẹp có dừng lại mấy lần, nhưng tầm mắt không biết đặt ở đâu, thỉnh thoảng cô nhìn về phía con cá vàng đặt trên bàn, đang thong thả vẫy đuôi, từ tốn nhả bong bóng.
Lúc Vạn Côn đi trời cũng chưa quá khuya, nhưng vì đổ mưa nên bầu trời tối sầm. Vạn Côn đi trong mưa, đứng đợi ở lề đường rất lâu mới bắt được một chiếc taxi.
Chỗ cậu ta ở cách trường học một đoạn mất những hai mươi mấy phút đi xe, lúc lên xe, tài xế còn căn vặn cậu ta đừng dựa lưng vào ghế ngồi nhưng Vạn Côn đâu thèm quan tâm, cậu ta cứ thế dựa hẳn vào ghế ngồi sau xe. Tài xế trông có vẻ không vui, hai người liếc nhìn nhau trong gương chiếu hậu, rồi người tài xế quay đầu không thèm nói gì nữa.
Lưng Vạn Côn rất đau nhưng cậu ta chẳng để ý. Mưa bám bên ngoài lớp cửa kính rửa sạch đi lớp hơi nước trên đó.
Cậu ta ở trong một dãy phòng cho thuê trong khu dân cư, hai mươi mốt lầu, ở trên tầng cao nhất. Trên đó lại chia ra hai tầng nữa, tất cả hết sáu phòng, mười người ở. Vạn Côn ở một mình một phòng, bên cạnh là của Ngô Nhạc Minh.
Loại phòng cho thuê kiểu này đều sử dụng nhà vệ sinh chung, lúc Vạn Côn về đúng lúc Ngô Nhạc Minh cũng vừa tắm rửa xong, chân xỏ dép đang đứng lau tóc, nhìn thấy vạn Côn về thiếu chút nữa tròng mắt cậu ta cũng rớt ra.
“Vạn…” Ngô Nhạc Minh phát ra một tiếng rồi không nói thêm nữa.
Cậu ta và Vạn Côn quen nhau đã lâu, hai người cũng khá ăn ý, chỉ cần liếc mắt một cái là cậu ta đã biết tâm trạng Vạn Côn đang rất kém. Ngô Nhạc Minh không nói thêm gì nữa, nhìn Vạn Côn lên lầu, đi ngang qua cậu ta bước vào nhà vệ sinh.
Ngô Nhạc Mình đứng phía sau trề môi, quay về phòng mình.
Vạn Côn đứng trước bệ rửa tay, ngước nhìn mình trong gương. Cả người cậu ta đều ướt đẫm, quần áo dính bết vào người. Vạn Côn lùi về sau, đưa tay nắm lầy đồ, chỉ một chút đã cởi ra hết.
Nhìn ngoái ra chỗ đau buốt sau lưng, cậu ta vo quần áo thành một cục. Máy giặt quay bên cạnh, không biết đang giặt đồ của ai, Vạn Côn giở nắp ra, vứt bộp quần áo trong tay mình vào đó, rồi quay đầu đi.
Lúc Hà Lệ Chân lên lớp, trong văn phòng đang sôi nổi bàn bạc cái gì đó. Khi cô đi qua, Bành Thiến mới nói: “Cô giáo Hà, nào lại đây, văn bản thông báo mới gửi xuống này.”
“Thông báo gì?”
“Là hội giảng đó.” Bành Thiến nói: “Tuần sau à, để tôi xem cho cô, tổ ngữ văn…” Bành Thiến lật lật nói: “Đây, xem đi, chúng ta phải đi một trường.”
Hà Lệ Chân bỏ túi xách xuống, đi tới xem.
“Trường nào?”
“Dục Anh.”
“Trung học Dục Anh?” Hà Lệ Chân nói: “Không phải ở rất gần sao.”
Thật ra trường trung học Dục Anh chỉ cách trường Dương Thành hai con phố, nhưng trường này lại rất đặc biệt, vừa thay đổi hiệu trưởng vài năm trước, thành tích đã đột nhiên tăng vượt bậc, vào kì thi đại học cao đẳng năm ngoái thế mà lại có một thủ khoa của tỉnh.
“Ngày nào vậy?”
“Thứ tư thứ năm.”
Hà Lệ Chân gật đầu, nói: “Đi nghe xem người ta giảng dạy thế nào.”
Bành Thiến cười nói: “Nghe rồi cũng chẳng được gì, không có đất dụng võ.”
Hà Lệ Chân cầm tờ giấy trong tay, do dự nói: “Thật ra…” Hà Lệ Chân vừa định nói thì Lưu Dĩnh đã bước vào.
“Cô Hà, nghe thông báo chưa?”
“Vâng, em thấy rồi ạ, thứ tư thứ năm sẽ đến trường Dục Anh dự giờ ngữ văn.”
“Ừ.”
Bành Thiến không hỏi lại nên Hà Lệ Chân cũng không tiếp tục chuyện định nói.
Thật ra cô muốn nói, không phải học sinh nào học không giỏi thì tương lai cũng không ra gì hết cả.
Trước giờ lên lớp, Hà Lệ Chân đứng trước cửa phòng học một lúc. Cô ép mình quên đi chuyện đêm đó.
Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đều đã đi học lại, có đều từ khi Hà Lệ Chân vào lớp, Vạn Côn đều gục người trên bàn. Hà Lệ Chân nhìn cậu ta một cái rồi mở sổ, bắt đầu điểm danh.
Khi gọi tới Vạn Côn, cậu ta không trả lời.
Giống như đang so găng với ai đó, Hà Lệ Chân ngầng đầu, nhìn cái người đang gục trên bàn, lại gọi tên cậu ta một lần nữa.
Vạn Côn vẫn không trả lời, Ngô Nhạc Minh ngồi bên cạnh giơ tay lên, dịu giọng nói với cô:
“Cô ơi, cậu ấy bị bệnh.”
“Em bước xuống đi…” Hà Lệ Chân nhỏ người, Vạn Côn lại say khướt, tốn hết sức mới dỡ được cậu ta đứng vững. “Vạn Côn, em đừng ngủ!” Hà Lệ Chân vừa nói vừa kéo vừa lôi cậu ta vào trong.
Vạn Côn uống khá nhiều rượu, cơ thể chỉ chực đổ xuống, Hà Lệ Chân cảm thấy giống như cô đang kéo một con gấu to xác, vô cùng vất vả.
Con gấu này còn rất thô lỗ, ban đầu vì cậu ta quá nặng nên Hà Lệ Chân đỡ không chắc làm cậu ta đụng vào xe, ngay lập tức cậu ta đã chộp vào bả vai cô. Tay Vạn Côn to, nên vai Hà Lệ Chân đều bị cậu ta giữ chặt. Sau đó còn mở miệng cáu kỉnh nói: “Đi cho vững một chút!”
Hà Lệ Chân bị cậu ta hét vào mặt, phun ra toàn là mùi rượu. Cô muốn nói lại mấy câu nhưng lại nghĩ so đo với con ma men này mà làm gì nên không để tâm mà chỉ lo kéo cậu ta về nhà.
Cô Trương đang đứng ở cửa rửa rau, bà thấy Hà Lệ Chân đưa một người đàn ông trở về cũng không nói gì nhưng ánh mắt vẫn lén lút dõi theo. Hà Lệ Chân nhìn thấy cũng hơi xấu hổ nên mở miệng giải thích: “Đây là học sinh trường cháu, em ấy uống nhiều quá mà không liên hệ được cho người nhà, cháu sợ gặp chuyện không may nên phải đưa về đây.”
Cô Trương vội cười: “Há, là vậy hả.”
Hà Lệ Chân bỗng cảm thấy hơi hối hận, nhìn biểu hiện của cô Trương, đáng ra cô không nên giải thích.
Cô nhanh chóng đưa Vạn Côn vào nhà, đóng chặt cửa. Hà Lệ Chân để cậu ta ngồi trong chiếc sofa đơn, còn mình thì mở tủ lạnh lấy hũ sữa chua đem qua.
“Vạn Côn, Vạn Côn?” Hà Lệ Chân cắm ống hút vào hũ đưa lại: “Em uống sữa chua giải rượu đi, này!”
Vạn Côn làm ổ trong sofa, say mèm như một đống bùn nhão, Hà Lệ Chân gọi một hồi lâu mà cậu ta cũng không nhúc nhích, giọng cô ngày càng lớn hơn.
“Tỉnh dậy đi, đừng ngủ.” Cô đẩy cậu ta làm Vạn Côn nhíu mày, vung cánh tay, Hà Lệ Chân vội tránh. Cậu ta lại quay người sang phía khác.
“Em…”
Hà Lệ Chân hết cách đành đặt hũ sữa chua qua một bên. Buổi tối cô chưa ăn gì, bây giờ mới cảm thấy bụng bắt đầu réo ầm ĩ. Hà Lệ Chân đi vào bếp nấu một tô mì.
Đây là một căn trọ nhỏ nên phòng khách và bếp chung một gian, ghế sofa đặt bên cạnh kệ bếp. Hà Lệ Chân nhìn nước mì nấu trong nồi, nước đang sôi, cô hơi ngây người. Đến khi cô lấy lại tinh thần nhìn quanh thì hết hồn khi phát hiện không biết Vạn Côn đã tỉnh dậy từ lúc nào, hai khuỷu tay đặt trên đùi, khom lưng, đầu cúi nhìn xuống sàn nhà. Hộp sữa chua được cậu ta cầm bằng ba ngón tay, đung đưa trước mặt.
Hà Lệ Chân nhìn cậu ta: “Em tỉnh rồi hả?”
Vạn Côn không trả lời, Hà Lệ Chân lại nói: “Em ăn sữa chua chưa?”
Vạn Côn chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vẻ ngà ngà chưa tỉnh hẳn, cặp mắt đầy tơ máu. Ngón tay thô to dốc ngược hộp sữa chua, lắc lắc. Hũ sữa chua ở trong tay cậu ta giống hệt như một món đồ chơi.
Hà Lệ Chân nhìn cậu ta như vậy bèn nói: “Trễ vậy rồi mà em còn ở ngoài uống rượu gì nữa? Người nhà em đâu?”
Vạn Côn không nói gì, lại đặt lại hũ sữa chua sang bên cạnh, ánh mắt không biết rơi ở chỗ nào, yên lặng ngồi đó.
Hà Lệ Chân quay người, lấy ba lô lại nói: “Cô sẽ gọi điện cho thầy Hồ.”
Cô đi tới bên bàn, cầm lấy điện thoại di động, khi đang lục tìm trong danh bạ thì cổ tay bị kéo lại.
Vạn Côn rất cao, nhất là bây giờ khi họ đang đứng trong một căn phòng nhỏ, lúc này chỉ có hai người, Hà Lệ Chân lại càng trông có vẻ nhỏ bé hơn.
“Cô đừng tìm thầy…”
Cuối cùng Vạn Côn cũng chịu nói, giọng hơi trầm. Hà Lệ Chân gần như có thể cảm nhận được lồng ngực cậu ta rung lên theo nhịp nói. Hơi nóng mang theo hương rượu phả trên đầu cô, khiến cho cô bất giác nổi cả da gà. Cô bước lên trước vặn cổ tay nhưng không thoát ra được.
“Em buông tay ra.” Hà Lệ Chân nói.
Vạn Côn không những không buông tay ra mà còn kéo cả người Hà Lệ Chân lại đứng đối mặt với mình.
Hà Lệ Chân cảm thấy tức giận.
“Cô nói em buông tay ra!”
Đôi mắt Vạn Côn khuất sau mái tóc lộn xộn, lim dim nhìn Hà Lệ Chân. Đột nhiên cậu ta nhướng khóe môi, cười tà, tay lại xiết chặt làm Hà Lệ Chân cảm giác cổ tay mình đau nhói như kim châm, cô rụt vai lại, đau đến nỗi khom cả lưng. Vạn Côn kéo cô lại đẩy lên chiếc bàn bếp bên cạnh, cúi đầu hôn.
Cuối cùng Hà Lệ Chân cũng ý thức được cậu ta muốn làm gì, chỉ trong một thoáng không biết cô lấy sức lực ở đâu đẩy mạnh Vạn Côn ra, Vạn Côn không đề phòng nên bị cô đẩy lùi. Ngày sau đó, Hà Lệ Chân đưa tay hất nồi mì còn đang nấu trên bếp lên người Vạn Côn…
Vạn Côn quay lưng tránh theo bản năng nhưng không kịp. Cả một nồi nước mì đang nấu đều hất hết lên lưng Vạn Côn.
Thế mà cậu ta vẫn chịu đựng, chỉ cau chặt mày, cắn chặt hàm răng không bật ra tiếng.
“Cút.”
Tay Hà Lệ Chân vẫn chưa buông cái nồi, tay kia cô chỉ ra cửa, giọng cô không lớn nhưng kiên quyết vô cùng: “Cậu cút đi cho tôi.”
Vạn Côn đứng yên một chỗ, từ từ quay đầu nhìn Hà Lệ Chân.
Đầu cậu hơi cúi, tóc rũ xuống, mày vẫn nhíu chặt, không hé môi, cũng không nhìn ra biểu cảm.
Nhưng, Hà Lệ Chân lại có thể thấy, lúc này đây cậu ta thật sự đã tỉnh rượu.
“Thầy Hồ nói đúng.” Hà Lệ Chân nói: “Cậu là một thằng súc sinh.”
Vạn Côn nghe thấy lời cô nói nhưng không trả lời, chỉ đứng yên tại chỗ bật cười. Ban đầu chỉ khe khẽ, dần dần há miệng cười ngày càng lớn hơn.
Hà Lệ Chân đứng bên cạnh cẩn thận nhìn cậu ta.
Vạn Côn cười hết một hơi rồi đứng thở hổn hển, cậu ta giơ tay lên hất tóc mái trước trán ra phía sau, sau đó đứng đối diện với Hà Lệ Chân.
Đây là lần đầu tiên Hà Lệ Chân đứng gần đến nỗi có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu ta như thế.
Vì đang say, cả người mệt lử, lại còn thêm cả một cái nồi nước mì nóng hổi xối lên người đau nhức, viền mắt Vạn Côn rất đen, nó giống như bị hũng sâu vào hốc mắt. Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu toát ra vẻ nguy hiểm. Nhưng một bên miệng lại hơi hếch lên, cậu ta nhìn Hà Lệ Chân dường như đang cười.
dáng vẻ bất cần này của cậu ta lại giống buổi tối ngày hôm đó như đúc.
Vạn Côn nhìn Hà Lệ Chân, như kẻ vô lại cười nói: “…Sao.” Giọng điệu bình thản, không biết là đang thừa nhận hay phủ nhận lời của Hồ Phi.
Ngực Hà Lệ Chân đập thình thịch thình thịch.
Rõ ràng là cô rất tức giận, rõ ràng là Vạn Côn sai. Nhưng sao bây giờ, Hà Lệ Chân lại cảm thấy tình thế có vẻ đảo ngược. Vạn Côn đang đứng trước mặt cô, không chút e dè quan sát cô.
Ngoài cửa sổ, gió bắt đầu nổi lên, quật vào cành lá nghe sàn sạt, không biết là ai hô lên: “Trời mưa rồi!” Ngay sau đó là tiếng mưa bắt đầu rơi lộp bộp liên hồi, Hà Lệ Chân ở ngay tầng một, tiếng mưa nện lên mép cửa nghe vô cùng rõ ràng.
“Cô giáo…” Vạn Côn bỗng nhiên mở miệng.
Chiếc nồi trong tay Hà Lệ Chân vẫn còn một ít nước nóng giờ đang theo mép nồi nhỏ xuống mặt sàn. Hà Lệ Chân cố hết sức để giữ vẻ lạnh lùng, cất giọng bình tĩnh: “Cậu vẫn còn nhớ tôi là cô giáo của cậu.”
Vạn Côn cúi đầu rồi bất ngờ ngẩng lên, nở nụ cười: “Cám ơn sữa chua của cô.”
Hà Lệ Chân nheo mắt.
“Tôi đi đây.”
Hà Lệ Chân thấy sửng sốt thì Vạn Côn đã quay người đi. Lúc cậu ta quay lưng lại, Hà Lệ Chân thấy lưng áo cậu ta ướt sũng nước, còn dính cả vài cọng mì. Cô nhìn lên trên còn phát hiện ra thêm vùng da sau gáy cậu ta đã đỏ lựng lên.
Đó là nồi nước đang sôi.
Vạn Côn mở cửa, nước mưa theo gió thổi phần phật táp vào mặt. Vạn Côn chớp mắt bước ra ngoài.
“Em chờ đã!” Hà Lệ Chân gọi cậu ta.
Vạn Côn đứng trước cửa quay đầu lại nhìn cô. Hà Lệ Chân đối mắt nhìn cậu ta, lặng lẽ quay đầu đi vào phòng, không bao lâu sau, cô bước ra, trong tay còn cầm một cây dù.
Cô ném nó cho Vạn Côn, cậu ta chụp lấy, đó là một cây gù gấp màu hồng nhạt.
Vạn Côn nhìn cây dù, uể oải nói với Hà Lệ Chân: “Tạm biệt cô giáo.”
Cậu ta mở dù che rồi đi vào trong màn mưa. Hà Lệ Chân đóng chặt cửa, từ khe hở trên màn cửa sổ, cô nhìn thấy bóng cậu ta thấp thoáng lướt qua. Trời vừa mưa, cơn mưa to và nặng hạt, gió rất lớn, tán dù bị gió thổi lắc lư, mấy lần Vạn Côn phải kéo lại, sau đó cậu ta bèn gấp lại cầm trong tay, để đầu trần bước đi trong cơn mưa xối xả.
Sau khi bóng cậu ta biến mất một lúc lâu, Hà Lệ Chân mới quay đi, im lặng dọn dẹp đống mì rơi vãi trên mặt sàn, sau lại lau thêm một lần. Lúc cô dọn dẹp có dừng lại mấy lần, nhưng tầm mắt không biết đặt ở đâu, thỉnh thoảng cô nhìn về phía con cá vàng đặt trên bàn, đang thong thả vẫy đuôi, từ tốn nhả bong bóng.
Lúc Vạn Côn đi trời cũng chưa quá khuya, nhưng vì đổ mưa nên bầu trời tối sầm. Vạn Côn đi trong mưa, đứng đợi ở lề đường rất lâu mới bắt được một chiếc taxi.
Chỗ cậu ta ở cách trường học một đoạn mất những hai mươi mấy phút đi xe, lúc lên xe, tài xế còn căn vặn cậu ta đừng dựa lưng vào ghế ngồi nhưng Vạn Côn đâu thèm quan tâm, cậu ta cứ thế dựa hẳn vào ghế ngồi sau xe. Tài xế trông có vẻ không vui, hai người liếc nhìn nhau trong gương chiếu hậu, rồi người tài xế quay đầu không thèm nói gì nữa.
Lưng Vạn Côn rất đau nhưng cậu ta chẳng để ý. Mưa bám bên ngoài lớp cửa kính rửa sạch đi lớp hơi nước trên đó.
Cậu ta ở trong một dãy phòng cho thuê trong khu dân cư, hai mươi mốt lầu, ở trên tầng cao nhất. Trên đó lại chia ra hai tầng nữa, tất cả hết sáu phòng, mười người ở. Vạn Côn ở một mình một phòng, bên cạnh là của Ngô Nhạc Minh.
Loại phòng cho thuê kiểu này đều sử dụng nhà vệ sinh chung, lúc Vạn Côn về đúng lúc Ngô Nhạc Minh cũng vừa tắm rửa xong, chân xỏ dép đang đứng lau tóc, nhìn thấy vạn Côn về thiếu chút nữa tròng mắt cậu ta cũng rớt ra.
“Vạn…” Ngô Nhạc Minh phát ra một tiếng rồi không nói thêm nữa.
Cậu ta và Vạn Côn quen nhau đã lâu, hai người cũng khá ăn ý, chỉ cần liếc mắt một cái là cậu ta đã biết tâm trạng Vạn Côn đang rất kém. Ngô Nhạc Minh không nói thêm gì nữa, nhìn Vạn Côn lên lầu, đi ngang qua cậu ta bước vào nhà vệ sinh.
Ngô Nhạc Mình đứng phía sau trề môi, quay về phòng mình.
Vạn Côn đứng trước bệ rửa tay, ngước nhìn mình trong gương. Cả người cậu ta đều ướt đẫm, quần áo dính bết vào người. Vạn Côn lùi về sau, đưa tay nắm lầy đồ, chỉ một chút đã cởi ra hết.
Nhìn ngoái ra chỗ đau buốt sau lưng, cậu ta vo quần áo thành một cục. Máy giặt quay bên cạnh, không biết đang giặt đồ của ai, Vạn Côn giở nắp ra, vứt bộp quần áo trong tay mình vào đó, rồi quay đầu đi.
Lúc Hà Lệ Chân lên lớp, trong văn phòng đang sôi nổi bàn bạc cái gì đó. Khi cô đi qua, Bành Thiến mới nói: “Cô giáo Hà, nào lại đây, văn bản thông báo mới gửi xuống này.”
“Thông báo gì?”
“Là hội giảng đó.” Bành Thiến nói: “Tuần sau à, để tôi xem cho cô, tổ ngữ văn…” Bành Thiến lật lật nói: “Đây, xem đi, chúng ta phải đi một trường.”
Hà Lệ Chân bỏ túi xách xuống, đi tới xem.
“Trường nào?”
“Dục Anh.”
“Trung học Dục Anh?” Hà Lệ Chân nói: “Không phải ở rất gần sao.”
Thật ra trường trung học Dục Anh chỉ cách trường Dương Thành hai con phố, nhưng trường này lại rất đặc biệt, vừa thay đổi hiệu trưởng vài năm trước, thành tích đã đột nhiên tăng vượt bậc, vào kì thi đại học cao đẳng năm ngoái thế mà lại có một thủ khoa của tỉnh.
“Ngày nào vậy?”
“Thứ tư thứ năm.”
Hà Lệ Chân gật đầu, nói: “Đi nghe xem người ta giảng dạy thế nào.”
Bành Thiến cười nói: “Nghe rồi cũng chẳng được gì, không có đất dụng võ.”
Hà Lệ Chân cầm tờ giấy trong tay, do dự nói: “Thật ra…” Hà Lệ Chân vừa định nói thì Lưu Dĩnh đã bước vào.
“Cô Hà, nghe thông báo chưa?”
“Vâng, em thấy rồi ạ, thứ tư thứ năm sẽ đến trường Dục Anh dự giờ ngữ văn.”
“Ừ.”
Bành Thiến không hỏi lại nên Hà Lệ Chân cũng không tiếp tục chuyện định nói.
Thật ra cô muốn nói, không phải học sinh nào học không giỏi thì tương lai cũng không ra gì hết cả.
Trước giờ lên lớp, Hà Lệ Chân đứng trước cửa phòng học một lúc. Cô ép mình quên đi chuyện đêm đó.
Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đều đã đi học lại, có đều từ khi Hà Lệ Chân vào lớp, Vạn Côn đều gục người trên bàn. Hà Lệ Chân nhìn cậu ta một cái rồi mở sổ, bắt đầu điểm danh.
Khi gọi tới Vạn Côn, cậu ta không trả lời.
Giống như đang so găng với ai đó, Hà Lệ Chân ngầng đầu, nhìn cái người đang gục trên bàn, lại gọi tên cậu ta một lần nữa.
Vạn Côn vẫn không trả lời, Ngô Nhạc Minh ngồi bên cạnh giơ tay lên, dịu giọng nói với cô:
“Cô ơi, cậu ấy bị bệnh.”
Tác giả :
Twentine