Sinh Nhi Vi Yêu
Chương 3
Lại qua một nén nhang thời gian.
"Thiên đế chi sơn hữu thảo yên, ngoài trạng như quỳ, ngoài thối như mi vu, tên viết Đỗ Hành." Côn Lôn nói: "Tốt."
Đỗ Hành Tinh Quân lúc này mới hiểu được, có thể sơn thánh hồi lâu không nói lời gì, cho nên thính lực ngôn ngữ đều có thoái hóa, nhịn không được trong lòng nổi lên đồng tình, kính nể đối với nàng cũng đánh tan rất nhiều, trộm giương mắt quan sát một chút vị nhân vật trong truyền thuyết này.
Nhìn lên, đầu tiên cảm thấy đại phật quả thực kinh vì thiên nhân, mặt mày tinh tế, dáng người thướt tha, như là một tác phẩm nghệ thuật của thiên địa năm tháng điêu khắc hơn mười vạn năm, chớp mắt một cái, đều mang đến cảm giác động nhân, cho dù là Hằng Nga tiên tử ở trước mặt nàng cũng phải buồn bã thất sắc.
Nhìn thêm lần nữa, lại cảm thấy tướng mạo của người này tựa hồ rất bình thường, thanh sam quần dài, ở nhân gian tối đa cũng xem như thanh tú, có khí chất.
Nhìn lần thứ ba, Đỗ Hành Tinh Quân cảm thấy bản thân căn bản thấy không rõ diện mạo của người này, cả người đều giống như ẩn trong lụa trắng, mơ mơ hồ hồ, nếu như ngươi muốn xuyên qua sương trắng tỉ mỉ quan sát, lại càng chỉ có thể nhìn đến một mảnh bạch quang.
Đỗ Hành Tinh Quân nghĩ, đây mới chân chính là thần đi.
Thật ra từ trận đại chiến bốn vạn năm trước, toàn bộ thần trong thiên địa bị yêu quái kia đồ sát hết, chỉ còn lại tiên nhân, chính là thiên đế, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính toán là một bán thần bán tiên, nhờ quang huy của thượng cổ Nữ Oa cùng Phục Hy, ngồi lên ngôi vị thiên đế.
"Sao ngươi không nói lời nào?"
Đỗ Hành Tinh Quân như ở trong mộng mới tỉnh, đối diện đôi mắt trong trẻo của Côn Lôn, vội vàng nói: "Tiểu thần vừa mới được ngày nghỉ, phi thăng vạn năm đến nay còn chưa từng xuống hạ giới, vì vậy dự định ở nhân gian du lãm một chút, không biết thế nào lại lạc đường, xâm nhập lầm vào thánh sơn, vẫn xin sơn thánh thứ lỗi."
Hắn đã làm tốt chuẩn bị đợi một nén nhang mới nghe được đáp lại, ai biết Côn Lôn lại lập tức hỏi ngược lại: "Xâm nhập lầm?"
"Phải phải phải, tiểu thần tội đáng chết vạn lần."
"Cái gì?" Nàng lại bắt đầu lãng tai rồi.
"Thần tội đáng chết vạn lần."
"Tội cái gì?"
Đỗ Hành: "....."
Hắn hít một hơi thật sâu, vừa mới chuẩn bị hướng Côn Lôn "rít gào" tội của bản thân, đã thấy Côn Lôn xoay lưng lại, yếu ớt nói: "Vậy ngươi làm sao biết được ta là sơn thánh?"
Vì vậy Đỗ Hành bộc phát ra một trận ho khan kinh thiên động địa.
"Sơn.... Sơn thánh, ngài... Ngài vừa mới nói cái gì? Tiểu thần....khụ khụ khụ..... Không có nghe rõ."
"Ta nói a...."
"Xin Sơn thánh phân phó."
Hàng mi xinh đẹp của Côn Lôn nhíu một chút: "Tiểu tinh quân các ngươi a, cái lỗ tai thế nào cũng không tốt giống như lão bất tử sống lâu như vậy cũng không chết như ta đây? Ta thấy hôm nay dừng ở đây đi, sợ là ngày càng tệ rồi."
Lời này thế nào nghe quen tai như vậy?
Đỗ Hành cười đến khuôn mặt phát cứng, liên tục nói vâng.
"Ta mới vừa hỏi ngươi, ngươi làm sao biết được ta là sơn thánh?"
Đỗ Hành sắp vò đầu bứt tai: "Mới vừa rồi vị long tộc kia nói với tiểu thần ' Sơn thánh cho mời', tiểu thần mới biết được đã gây ra đại họa."
"Cái gì?"
.......
Một nén nhang sau.
Côn Lôn: "Ngươi nhận ra ta?"
Đỗ Hành: "Sơn thánh sao ra lời ấy?"
"Ý của ta là....." Côn Lôn lại ngừng lại.
Lại thêm một nén nhang sau.
Đỗ Hành mở to mắt mà ngủ một giấc, nghe Côn Lôn trầm thấp tiếp nửa câu sau: "Mọi người của thiên đình đều biết ta?"
"Đúng vậy, ngài phúc trạch dày rộng, trường thọ như núi, người của thiên đình dĩ nhiên nhớ kỹ ngài."
"Nga."
Lúc này sắc trời từ lâu đã tối đen, mặt trăng nhô lên cao, Đỗ Hành cảm giác bản thân đã quỳ một hồi lâu, tổng cộng không nghe thế tôn đại phật nói được mấy câu, còn đều là lời vô ích không ý nghĩa, bản thân hắn cũng không có bị xử phạt, thực sự là kỳ quái.
Tái lại giương mắt quan sát sắc mặt Côn Lôn, thấy nàng dường như nhíu mày, thần sắc hiện ra vài phần không kiên nhẫn.
"Thiên đế vẫn nhớ đến ta sao?"
Đỗ Hành ngây người: "A?"
Côn Lôn sờ sờ tay áo của mình, giữ kín như bưng nói: "Ngươi đi đi, ta để Mạnh Triệu Trọng tiễn ngươi ra ngoài."
Đỗ Hành Tinh Quân lần này thật sự là ngây người rồi, đại phật so với thiên đế còn khó suy đoán, lúc đó thiên đế căn dặn sự tình tựa hồ căn bản cũng không hy vọng hắn có thể mang về tin tức gì, chỉ là dáng vẻ tương tự nói: Ngươi đi Côn Lôn Sơn nhìn một cái, vô luận thấy cái gì nghe được cái gì, tất cả nói cho ta biết.
Nếu như đã nói như vậy, vì sao còn muốn phái hắn đến đây? Quyển Liêm Tướng Quân kia không phải càng thích hợp hơn so với hắn sao? Hơn nữa thiên đế còn gọi sơn thánh là cô cô, bản thân tự mình đến một chuyến liên hệ tình cảm chẳng phải rất tốt?
Những tinh quân trước hắn lẽ nào cũng là được phái tới Côn Lôn Sơn? Nhưng chuyện này có gì cần phải cấm ngôn không thể nói ra?
Mang theo một bụng nghi ngờ được Mạnh Triệu Trọng đưa ra khỏi Côn Lôn Sơn.
Côn Lôn hóa giải thủ thuật che mắt, tay áo thanh sam vốn dĩ hoàn mỹ khéo léo bị cắn rách nát, Sở Tỳ vẫn không an phận nhích tới nhích lui, hướng về phía phương hướng Đỗ Hành Tinh Quân rời khỏi luống cuống kêu vài tiếng, răng trong miệng hài tử Côn Lôn chưa bao giờ thấy qua cũng bị vỡ: "Y y!! Y! Y y."
Chỉ là giọng nói nãi khí nãi giận không nửa điểm uy hiếp.
"Ngươi phát hiện rồi? Trên người Đỗ Hành có khí tức của phong ấn."
"Không nên gấp." Côn Lôn buồn cười mà đem người ôm lấy, xoay người trở về phòng, nói: "Đến, bé ngoan, tháng này đã cắn rách kiện y phục thứ mấy của ta rồi."
Côn Lôn cong khóe mi, đôi mắt dường như đang chiếu sáng, khóe môi nhếch lên, hình thành một nụ cười tiêu chuẩn đến không thể xoi mói.
Nàng vừa vỗ lưng trấn an Sở Tỳ, đồng thời cũng đem ánh mắt dời đến đám mây đang rời xa, thiên đế a, nhớ đến nàng cũng đáng mừng, nhưng hắn là thủy chung không yên lòng Sở Tỳ năm đó sắc bén lại tàn nhẫn, cuối cùng bị chết cháy trên Trấn Yêu Đài.
"Nhưng các ngươi nhớ kỹ, hôm nay các loại khuất nhục ta phải chịu, chung quy sẽ có một ngày ta kiếm chỉ ba mươi ba trọng thiên, những cửu thiên chư thần các ngươi — nợ máu trả bằng máu!"
Những lời nàng đã nói năm đó, dường như vẫn còn bên tai, không chỉ là thiên đế, mà nàng là ác mộng của tất cả tiên nhân đã từng trải qua trận đại chiến đó, Côn Lôn cho đến bây giờ vẫn luôn tin tưởng, nàng nhất định sẽ trở về báo thù, hoặc sớm hoặc muộn.
Chỉ là bản thân nàng.....
Nãi oa từ trong lòng nàng bò ra, hai ba cái nhảy lên trên cổ của nàng, hướng khuôn mặt của nàng "ba" hôn một cái đầy nước bọt, sau đó y y ôm lấy cổ nàng, khuôn mặt cọ tới cọ lui, chọc nàng cười,
Côn Lôn cong khóe mi, nhéo nhéo cái lỗ tai lông xù của nàng.
Mà thôi, chỉ hy vọng giảm thương vong đến mức thấp nhất.
Bất quá một nghìn năm trôi qua, Sở Tỳ thế nào vẫn là dáng vẻ này, Côn Lôn trăm mối không thể giải, trước đây lúc nàng là hài đồng, tuy rằng lớn lên cũng thong thả nhưng tốt xấu gì cũng có phát triển,
Sở Tỳ khi đó vẫn luôn thích lười biếng tựa ở trên thân cây, ngậm ngọn cỏ dại chê cười nàng.
— ai, tiểu Côn Lôn, ngươi nói hai ta rõ ràng là cùng nhau dựng dục ra ngoài, sao ngươi lại lớn chậm như vậy, qua một vạn năm, ngươi vẫn không cao đến ngực ta.
Sau đó Côn Lôn đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu không hề chớp mắt nhìn nàng, thiếu nữ trẻ tuổi luôn lộ ra dáng vẻ trầm ổn không hợp với vẻ ngoài, đôi mắt đen nhánh khiến yêu vương nhìn mà buồn cười, cuối cùng cười ha ha, phi thân xuống ôm chầm lấy người đó ở trên môi lạnh lạnh hôn một cái, hóa thành nguyên hình cõng nàng chân đạp tường vân thừa bôn ngự phong.
Lúc đó hồng hoang chưa mở, không chim bay cá nhảy, không có tiên nhân ma, trong thiên địa mặc cho các nàng ngao du.
Côn Lôn nhớ đến chuyện trước đây, lúc này mới hậu tri hậu giác mà hiểu được: Lúc trước hai người gặp gỡ ở Hoa Sơn, Sở Tỳ đã là dáng vẻ trưởng thành, nhưng nàng ấy ở trong Vạn Yêu Quật bao nhiêu năm nàng lại hoàn toàn không biết, sao nàng trước đây lại ngu ngốc tin tưởng cho rằng bản thân lớn lên thực sự quá chậm, còn chuyên môn nghiên cứu làm thế nào để lớn lên, sau đó bị phát hiện lại bị chê cười một hồi.
Nói như vậy....
"Trước đây ngươi cũng là dáng vẻ này ở dưới mặt đất lắc lư mà bò ít nhất một nghìn năm." Côn Lôn đem hài tử đang bôi nước bọt làm không biết mệt ở trên cổ nàng kéo xuống, chọc vào gương mặt phì nộn, hỏi: "Úc, ngươi còn cười ta, ngươi dựa vào cái gì cười ta? Ân?"
" Y! Y Y." Hài tử trả lời như vậy,
Sở Tỳ sinh ra từ yêu vực trọc khí rất thịnh, đã ở yêu vực trưởng thành, mà Côn Lôn Sơn là thanh khí chi nguyên, cách ngọn núi càng xa, yêu khí lại càng thịnh, cho nên Côn Lôn mang theo Sở Tỳ mấy năm nay một mực dọn xuống chân núi, nếu như ở lại chỗ vốn dĩ trước kia, lúc Đỗ Hành Tinh Quân đến cũng sẽ không gặp phải yêu vật trong bùn đất.
Ngay từ đầu Côn Lôn muốn đến ở Vạn Yêu Quật, Sở Tỳ tuy rằng đã chết, nhưng bọn quái vật của yêu vực cũng không phải đèn cạn dầu, nếu là bốn vạn năm trước, Côn Lôn tất nhiên là không sợ những yêu vật này nhưng hiện tại có tâm mà lực không đủ.
Nhưng không đợi Côn Lôn dọn nhà, sáng sớm hôm sau vừa thức dậy liền phát hiện hài tử ôm trong lòng trong một đêm trưởng thành, xem ra là dáng vẻ của hài tử ba bốn tuổi