Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em
Chương 20: Là một kẻ chết nhát
Sao cô lại bước tới đây ?
Thẩm Khả nhìn con hẻm nhỏ trước mắt. Trong lòng thầm cười bản thân. Thì ra cô đã đi bộ cả tiếng rồi sao ? Một giây sau, cô quyết định đi vào trong.
Cô đưa tay đẩy tấm cửa kính, lúc này tiếng chuông gió thanh lạnh lại vang lên quen thuộc. Thân hình nhỏ bé bước vào trong tiệm sách cũ, đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Bất thình lình, một cậu bé xinh xắn khoảng chừng mười tuổi chạy từ bên trong ra, trên tay còn cầm cái mâm gỗ để bưng cà phê.
" A, chị yêu tinh "
Cậu bé đó vừa nhìn thấy cô đã tí tởn kêu.
Làm Thẩm Khả đông cứng tại, bước tới vờ như giận dữ ngắt mũi thằng bé - " Nhóc con, lại dám kêu chị là yêu tinh hử ? "
" Ui, chị thật hung dữ. Sao anh Chiêu Thuấn lại bảo chị hiền như cô tiên được chứ ? " - Thằng nhóc ôm lấy mũi, giận hờn nói.
Vừa nghe thấy tên hắn, trong lòng cô lại khó chịu. Nhưng mà Thẩm Khả vẫn muốn đùa với thằng bé một chút.
" Đó là vì anh ấy chưa bao giờ thấy dáng vẻ tức giận của chị "
Thằng bé chỉ lè lưỡi xì một cái. Thằng nhóc này tuy chỉ mới mười tuổi nhưng lại vô cùng nghịch ngợm và tinh ranh, ngày đầu tiên gặp nó, cô cũng rất nhức đầu để đối phó. Nhưng dần dà về sau, hai người đã chơi rất hợp nhau, cô cũng bắt đầu học theo mấy trò nghịch ngợm của thằng bé đi trêu chọc Lục Chiêu Thuấn.
Lúc đó, hắn đã nói với cô một câu làm cô đỏ bừng mặt - " Tôi không muốn sau này vừa phải trông con mình lại vừa phải trông mẹ thằng bé "
" Bà đâu rồi ? Chị gặp có được không ? " - Cô cúi xuống hỏi.
Thằng bé cười hì hì - " Dạ được, bà ở đằng sau đang pha cà phê cho khách. Khách cũng không đông lắm chỉ có hai bàn, chị vào đi "
Cô bước vào bên trong ngồi xuống một cái bàn trống. Thằng bé thì chạy vào trong bếp gọi bà - " Bà ơi, chị yêu tinh đến thăm bà kìa "
Bà Giang nhanh chóng bưng cà phê ra cho khách rồi ngồi xuống bàn với cô, thằng bé cũng chạy theo ngồi bên cạnh cô.
" Tiểu Đậu, không được gọi chị Thẩm Khả như vậy, như vậy là hỗn " - Bà Giang có chút nghiêm giọng nói.
Thằng bé Tiểu Đậu mặt buồn xị, hai má phúng phính nũng nịu - " Dạ, cháu biết rồi "
Lý do mà thằng bé cứ suốt ngày gọi cô là yêu tinh, là vì lỗ tai của cô rất giống mấy tiểu yêu tinh trên ti vi. Lần đầu tiên nhìn thấy cô thằng bé đã gọi như vậy rồi.
" Thẩm Khả, hôm nay cháu đến một mình sao ? Lục Chiêu Thuấn không đi cùng cháu à " - Bà hỏi.
Cô chỉ trầm mặc rồi vui cười đáp - " Vâng ạ. Cháu đi học về thì thèm ăn bánh của bà nên ghé qua đây "
" Được rồi, vậy chờ ta một chút ta đi pha cà phê rồi lấy bánh cho cháu "
Bà cười.
" Vâng, cháu cám ơn bà "
" Mà chị ơi, sao hôm nay anh Chiêu Thuấn không tới cùng chị hả chị ? " - Thằng bé ngồi bên cạnh đôi mắt to tròn nhìn cô.
Đáy mắt cô lướt qua một tia đau đớn, cô vuốt đầu thằng bé - " Chị và anh ấy chia tay rồi "
Tiểu Đậu ngạc nhiên chớp chớp mắt - " Sao lại chia tay hả chị ? Anh Chiêu Thuấn nói anh ấy rất thích chị kia mà "
Thẩm Khả khó xử nhìn thằng bé - " Đúng, anh ấy thích chị nhưng cũng chỉ đơn giản là 'thích' chị mà thôi "
Thích và yêu thương thật lòng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên Tiểu Đậu không hiểu cô đang nói cái gì.
" Sau này lớn rồi em sẽ hiểu "
" Vậy chị, chị có thích anh Chiêu Thuấn không ? " - Thằng bé hỏi vặn lại cô.
Thẩm Khả nín lặng trong phút chốc. Lồng ngực có thứ gì đó căng ra, lại đập nhanh hơn.
Cô cụp mắt, giọng nói vô cùng nhỏ - " Có, chị thích anh ấy, là thật lòng thích anh ấy "
Là thật lòng thích Lục Chiêu Thuấn. Chính vì cô thích hắn nên trái tim mới càng đau đớn như thế này.
Nếu như cô là người ngoài cuộc chắc chắn không thể hiểu nổi thứ tình cảm ngắn ngủi này. Thật ra vì nó bắt đầu quá tốt đẹp nên mới càng dễ mất đi nhưng lại càng khiến người ta đau lòng. Thứ tình cảm không đủ sâu đậm để cào xé cả trái tim nhưng khiến trái tim con người ta dần hao mòn từng chút một.
Khóe mắt cô hơi đỏ. Thẩm Khả ngay lập tức chuyển dời tầm mắt để tìm thứ gì đó đánh lạc hướng bản thân.
" Tiểu Đậu, sao em lại để khách dùng bút vẽ bậy trên tường như vậy ? "
Cô nhìn lên bức tường bị viết vẽ lung tung, không ký tên thì là ghi thơ tỏ tình. Tuy cũng đã đến đây vài lần nhưng mấy lần trước cô không quan tâm mấy bức tường này cho lắm.
Tiểu Đậu nhanh nhảu đáp - " Bà cho họ viết đấy ạ. Bà nói cho khách để lại dấu ấn kỷ niệm cũng là chuyện tốt, miễn là họ không viết mấy thứ bậy bạ lên đó là được "
Cô thầm cảm thán. Cô đang đau lòng chết đi được nhìn lên còn thấy một đống thơ tình càng não nề hơn.
Bà Giang bưng cà phê và bánh lên lại quan sát cô - " Cháu có chuyện gì sao ? "
" Dạ đâu có gì "
Thẩm Khả vội nở nụ cười lắc đầu.
" Đừng nói dối bà, bà sống lâu hơn cháu mấy chục năm. Người trẻ như cháu vui buồn gì cũng thể hiện rõ qua ánh mắt cả đừng tưởng bà không thấy " - Bà Giang ôn tồn nói.
Cô chỉ gượng cười rồi im lặng.
" Có phải cháu và Lục Chiêu Thuấn cãi nhau không ? " - Bà nhìn cô chăm chú.
Thẩm Khả nhấp một ngụm cà phê nóng làm ấm cơ thể. Tiếp tục giữ trạng trái im lặng, mím môi cười nhẹ thay cho câu trả lời. Giờ phút này cô thấy lồng ngực mình đau tê dại.
Bà Giang cũng không muốn ép buộc cô nói. Chỉ nhẹ nhàng lên tiếng - " Thẩm Khả, cháu còn trẻ mọi chuyện đừng suy nghĩ quá nông nổi. Giới trẻ bọn cháu bây giờ yêu đương giận dỗi nhau là chuyện thường tình. Nhưng cũng đừng vì chút giận dỗi mà đánh mất quãng thời gian đẹp nhất đời người này. Lúc già rồi như ta đây sẽ hối hận đấy "
Bà Giang vừa nói vừa cười mang theo tâm trạng vui vẻ an ủi cô. Ánh mắt xa xăm chất chứa những kỷ niệm.
Cô nhận ra ánh mắt hoài niệm của bà liền tò mò hỏi - " Bà, mối tình đầu của bà là khi nào ? "
" Mối tình đầu sao ? Là bằng cỡ tuổi cháu đấy "
Bà Giang hào hứng kể.
" Lúc đó như thế nào ạ ? " - Thẩm Khả lại hỏi.
" Lúc đó bà còn rất trẻ, cũng thường mơ mộng như bọn cháu bây giờ. Bà đã đem lòng thích một anh chàng cùng lớp nên đã lấy hết can đảm tỏ tình với cậu ta trước mặt cả trường. Cháu thấy bà to gan quá đúng không ? " - Bà ánh mắt bừng sáng kể lại.
Cô lắc đầu - " Bà rất can đảm "
" Cháu nghĩ như vậy sao ? Sau này nghĩ lại bà còn cảm thấy mình to gan quá nữa là, lúc đó thực sự rất xấu hổ " - Gương mặt nhăn nheo vui vẻ nhìn cô. Bà cười còn để lộ hàm răng sún đáng yêu.
" Mẹ cháu từng nói, trong chuyện tình cảm cách tốt nhất là lắng nghe trái tim mình. Mẹ bảo đừng dối trá nó mà hãy thành thật vì nếu giả dối với trái tim, bản thân sẽ phải lãnh hậu quả. Vậy nên cháu mới nói bà có thể thành thật làm theo trái tim mình là một chuyện vô cùng can đảm, không phải ai cũng làm được, kể cả cháu... "
Về sau, giọng cô càng nhỏ lại. Cô thừa nhận mình hoàn toàn không phải kẻ can đảm. Cô là một kẻ chết nhát, sợ đau và sợ cả tổn thương nữa.
Bà Giang nghe cô nói thoạt đầu có chút ngạc nhiên về sau lắc đầu cười cười.
" Sao thế bà ? Cháu nói gì sai sao ạ ? " - Thẩm Khả khó hiểu hỏi.
Bà cười hiền hậu - " Không, chỉ là ta cảm thấy hình như ta lo lắng hơi nhiều mà thôi. Ta nghĩ Thẩm Khả cháu sẽ biết giải quyết tốt chuyện của mình thôi "
Cô cũng cười với bà nhưng trong lòng từng phút từng giây đều phiền não. Giải quyết tốt, cô có thể sao ?
Thẩm Khả cúi xuống uống cà phê, vị đắng hòa lẫn trong vị ngọt đậm đà len lỏi vào trái tim đang lạnh buốt của cô. Ánh mắt xinh đẹp chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi, gió càng thổi mạnh. Những bông tuyết trắng xóa mong manh nhẹ nhàng buông lơi giữa không trung. Cũng như lòng người, chênh vênh mất cả phương hướng. Rốt cuộc là sẽ đi về đâu...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Giờ ra chơi...
" Thẩm Khả, hôm qua Lục Chiêu Thuấn đến tìm cậu đó " - Hạ Hương ngồi bên cạnh lên tiếng, thầm nghĩ cũng nên nói cho cô biết một chút.
" Ừm " - Thẩm Khả chỉ chú tâm vào đọc sách không ngước mặt lên.
Cô nàng chau mày nhìn cô.
" Cậu sao vậy ? "
Cô không trả lời.
Hạ Hương bực dọc nắm lấy bả vai cô xoay ngang qua trực diện với cô nàng làm cô nhất thời tròn mắt.
" Thẩm Khả, nhìn thẳng vào mắt mình. Nói cho mình biết có chuyện gì xảy ra với cậu vậy ? Đừng giấu mình nữa, mình là bạn thân của cậu kia mà "
Thẩm Khả căng thẳng nhìn cô nàng. Lát sau, từ từ cụp mắt - " Mình dừng lại rồi "
" Sao cơ ? "
" Mình chia tay Lục Chiêu Thuấn rồi "
Hạ Hương kinh ngạc nhìn cô. Tuy bây giờ cô chẳng thiện cảm gì với hắn nhưng mà có thể nhìn thấy rõ Thẩm Khả thực sự rất thích hắn, sao lại dễ dàng chia tay như thế ?
" Thẩm Khả, cậu nói cho mình biết đi. Có phải cậu ta làm gì có lỗi với cậu không ? " - Cô nàng gắt gao hỏi.
Cô không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
" Mình xin cậu đấy, nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi. Dù thế nào nói ra cũng còn tốt hơn là giữ lại trong lòng " - Hạ Hương giọng nói vô cùng lo lắng. Nhìn cô suốt ngày cứ im lặng như vậy cô nàng rất bất an.
Thẩm Khả đáy mắt thoáng lên ý cười, nhàn nhạt trả lời - " Anh ấy sắp phải đính hôn với người khác rồi nên bọn mình chia tay, chỉ như vậy thôi "
Cô đương nhiên không thể nói ra chuyện về những tấm hình kia. Có lẽ những tấm hình đó cô nên giữ lại, cất đi để tự nhắc nhở bản thân không nên tin tưởng ai đó quá nhiều, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.
" Cái gì mà đính hôn, cậu ta mới có mười tám tuổi thôi mà, cha mẹ bắt ép cậu ta sao ? " - Cô nàng không tránh khỏi tức giận.
Thẩm Khả im lặng.
Lục Chiêu Thuấn đã từng nói với cô cha mẹ của hắn đã chết hết cả rồi. Là nói dối sao ? Hay là sự thật ? Nhưng lúc đó, ánh mắt của hắn thực sự rất ưu thương.
" Vậy nên cậu chia tay cậu ta ? " - Cô nàng lại hỏi.
Cũng không hẳn.
" Ừ " - Cô gật đầu cho xong chuyện.
Thẩm Khả muốn chia tay vì hắn đã vấy bẩn thứ tình cảm thuần khiết này và là, vì một lý do quan trọng khác nữa...
Cô và hắn đều giả dối như nhau. Cô không thể trách hắn và hắn cũng không thể trách cô, vốn dĩ câu chuyện của hai người quá phức tạp.
Lục Chiêu Thuấn từng nói hắn đánh nhau chỉ để kháng cự. Có những góc khuất sâu trong lòng hắn mà cô không thể nhìn thấy cũng như hắn không thể nhìn ra hết tâm tư của cô. Tương lai của thứ tình cảm nhỏ bé này quá mù mịt.
Chi bằng kết thúc sớm, giữ lại cho nó sự thuần khiết của riêng mình. Không quá sâu đậm nhưng cũng đủ để lưu lại trong tim mỗi người.
Thẩm Khả thừa nhận có đôi khi cô quá lý trí, lý trí một cách đáng sợ. Cô không giống mẹ của mình, một người sống thiên về cảm tính. Bà luôn nhắc nhở cô phải suy nghĩ theo trái tim.
Và cô vẫn luôn vâng lời bà. Chỉ có điều song song với sự cảm tính đó, cô luôn đặt lý trí ngay bên cạnh. Vì cô muốn bảo vệ trái tim mình thật tốt, không cho phép nó bị tổn thương.
Rốt cuộc lý do hai người chia tay rất đơn giản.
Thẩm Khả cô là một kẻ chết nhát.
Thẩm Khả nhìn con hẻm nhỏ trước mắt. Trong lòng thầm cười bản thân. Thì ra cô đã đi bộ cả tiếng rồi sao ? Một giây sau, cô quyết định đi vào trong.
Cô đưa tay đẩy tấm cửa kính, lúc này tiếng chuông gió thanh lạnh lại vang lên quen thuộc. Thân hình nhỏ bé bước vào trong tiệm sách cũ, đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Bất thình lình, một cậu bé xinh xắn khoảng chừng mười tuổi chạy từ bên trong ra, trên tay còn cầm cái mâm gỗ để bưng cà phê.
" A, chị yêu tinh "
Cậu bé đó vừa nhìn thấy cô đã tí tởn kêu.
Làm Thẩm Khả đông cứng tại, bước tới vờ như giận dữ ngắt mũi thằng bé - " Nhóc con, lại dám kêu chị là yêu tinh hử ? "
" Ui, chị thật hung dữ. Sao anh Chiêu Thuấn lại bảo chị hiền như cô tiên được chứ ? " - Thằng nhóc ôm lấy mũi, giận hờn nói.
Vừa nghe thấy tên hắn, trong lòng cô lại khó chịu. Nhưng mà Thẩm Khả vẫn muốn đùa với thằng bé một chút.
" Đó là vì anh ấy chưa bao giờ thấy dáng vẻ tức giận của chị "
Thằng bé chỉ lè lưỡi xì một cái. Thằng nhóc này tuy chỉ mới mười tuổi nhưng lại vô cùng nghịch ngợm và tinh ranh, ngày đầu tiên gặp nó, cô cũng rất nhức đầu để đối phó. Nhưng dần dà về sau, hai người đã chơi rất hợp nhau, cô cũng bắt đầu học theo mấy trò nghịch ngợm của thằng bé đi trêu chọc Lục Chiêu Thuấn.
Lúc đó, hắn đã nói với cô một câu làm cô đỏ bừng mặt - " Tôi không muốn sau này vừa phải trông con mình lại vừa phải trông mẹ thằng bé "
" Bà đâu rồi ? Chị gặp có được không ? " - Cô cúi xuống hỏi.
Thằng bé cười hì hì - " Dạ được, bà ở đằng sau đang pha cà phê cho khách. Khách cũng không đông lắm chỉ có hai bàn, chị vào đi "
Cô bước vào bên trong ngồi xuống một cái bàn trống. Thằng bé thì chạy vào trong bếp gọi bà - " Bà ơi, chị yêu tinh đến thăm bà kìa "
Bà Giang nhanh chóng bưng cà phê ra cho khách rồi ngồi xuống bàn với cô, thằng bé cũng chạy theo ngồi bên cạnh cô.
" Tiểu Đậu, không được gọi chị Thẩm Khả như vậy, như vậy là hỗn " - Bà Giang có chút nghiêm giọng nói.
Thằng bé Tiểu Đậu mặt buồn xị, hai má phúng phính nũng nịu - " Dạ, cháu biết rồi "
Lý do mà thằng bé cứ suốt ngày gọi cô là yêu tinh, là vì lỗ tai của cô rất giống mấy tiểu yêu tinh trên ti vi. Lần đầu tiên nhìn thấy cô thằng bé đã gọi như vậy rồi.
" Thẩm Khả, hôm nay cháu đến một mình sao ? Lục Chiêu Thuấn không đi cùng cháu à " - Bà hỏi.
Cô chỉ trầm mặc rồi vui cười đáp - " Vâng ạ. Cháu đi học về thì thèm ăn bánh của bà nên ghé qua đây "
" Được rồi, vậy chờ ta một chút ta đi pha cà phê rồi lấy bánh cho cháu "
Bà cười.
" Vâng, cháu cám ơn bà "
" Mà chị ơi, sao hôm nay anh Chiêu Thuấn không tới cùng chị hả chị ? " - Thằng bé ngồi bên cạnh đôi mắt to tròn nhìn cô.
Đáy mắt cô lướt qua một tia đau đớn, cô vuốt đầu thằng bé - " Chị và anh ấy chia tay rồi "
Tiểu Đậu ngạc nhiên chớp chớp mắt - " Sao lại chia tay hả chị ? Anh Chiêu Thuấn nói anh ấy rất thích chị kia mà "
Thẩm Khả khó xử nhìn thằng bé - " Đúng, anh ấy thích chị nhưng cũng chỉ đơn giản là 'thích' chị mà thôi "
Thích và yêu thương thật lòng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên Tiểu Đậu không hiểu cô đang nói cái gì.
" Sau này lớn rồi em sẽ hiểu "
" Vậy chị, chị có thích anh Chiêu Thuấn không ? " - Thằng bé hỏi vặn lại cô.
Thẩm Khả nín lặng trong phút chốc. Lồng ngực có thứ gì đó căng ra, lại đập nhanh hơn.
Cô cụp mắt, giọng nói vô cùng nhỏ - " Có, chị thích anh ấy, là thật lòng thích anh ấy "
Là thật lòng thích Lục Chiêu Thuấn. Chính vì cô thích hắn nên trái tim mới càng đau đớn như thế này.
Nếu như cô là người ngoài cuộc chắc chắn không thể hiểu nổi thứ tình cảm ngắn ngủi này. Thật ra vì nó bắt đầu quá tốt đẹp nên mới càng dễ mất đi nhưng lại càng khiến người ta đau lòng. Thứ tình cảm không đủ sâu đậm để cào xé cả trái tim nhưng khiến trái tim con người ta dần hao mòn từng chút một.
Khóe mắt cô hơi đỏ. Thẩm Khả ngay lập tức chuyển dời tầm mắt để tìm thứ gì đó đánh lạc hướng bản thân.
" Tiểu Đậu, sao em lại để khách dùng bút vẽ bậy trên tường như vậy ? "
Cô nhìn lên bức tường bị viết vẽ lung tung, không ký tên thì là ghi thơ tỏ tình. Tuy cũng đã đến đây vài lần nhưng mấy lần trước cô không quan tâm mấy bức tường này cho lắm.
Tiểu Đậu nhanh nhảu đáp - " Bà cho họ viết đấy ạ. Bà nói cho khách để lại dấu ấn kỷ niệm cũng là chuyện tốt, miễn là họ không viết mấy thứ bậy bạ lên đó là được "
Cô thầm cảm thán. Cô đang đau lòng chết đi được nhìn lên còn thấy một đống thơ tình càng não nề hơn.
Bà Giang bưng cà phê và bánh lên lại quan sát cô - " Cháu có chuyện gì sao ? "
" Dạ đâu có gì "
Thẩm Khả vội nở nụ cười lắc đầu.
" Đừng nói dối bà, bà sống lâu hơn cháu mấy chục năm. Người trẻ như cháu vui buồn gì cũng thể hiện rõ qua ánh mắt cả đừng tưởng bà không thấy " - Bà Giang ôn tồn nói.
Cô chỉ gượng cười rồi im lặng.
" Có phải cháu và Lục Chiêu Thuấn cãi nhau không ? " - Bà nhìn cô chăm chú.
Thẩm Khả nhấp một ngụm cà phê nóng làm ấm cơ thể. Tiếp tục giữ trạng trái im lặng, mím môi cười nhẹ thay cho câu trả lời. Giờ phút này cô thấy lồng ngực mình đau tê dại.
Bà Giang cũng không muốn ép buộc cô nói. Chỉ nhẹ nhàng lên tiếng - " Thẩm Khả, cháu còn trẻ mọi chuyện đừng suy nghĩ quá nông nổi. Giới trẻ bọn cháu bây giờ yêu đương giận dỗi nhau là chuyện thường tình. Nhưng cũng đừng vì chút giận dỗi mà đánh mất quãng thời gian đẹp nhất đời người này. Lúc già rồi như ta đây sẽ hối hận đấy "
Bà Giang vừa nói vừa cười mang theo tâm trạng vui vẻ an ủi cô. Ánh mắt xa xăm chất chứa những kỷ niệm.
Cô nhận ra ánh mắt hoài niệm của bà liền tò mò hỏi - " Bà, mối tình đầu của bà là khi nào ? "
" Mối tình đầu sao ? Là bằng cỡ tuổi cháu đấy "
Bà Giang hào hứng kể.
" Lúc đó như thế nào ạ ? " - Thẩm Khả lại hỏi.
" Lúc đó bà còn rất trẻ, cũng thường mơ mộng như bọn cháu bây giờ. Bà đã đem lòng thích một anh chàng cùng lớp nên đã lấy hết can đảm tỏ tình với cậu ta trước mặt cả trường. Cháu thấy bà to gan quá đúng không ? " - Bà ánh mắt bừng sáng kể lại.
Cô lắc đầu - " Bà rất can đảm "
" Cháu nghĩ như vậy sao ? Sau này nghĩ lại bà còn cảm thấy mình to gan quá nữa là, lúc đó thực sự rất xấu hổ " - Gương mặt nhăn nheo vui vẻ nhìn cô. Bà cười còn để lộ hàm răng sún đáng yêu.
" Mẹ cháu từng nói, trong chuyện tình cảm cách tốt nhất là lắng nghe trái tim mình. Mẹ bảo đừng dối trá nó mà hãy thành thật vì nếu giả dối với trái tim, bản thân sẽ phải lãnh hậu quả. Vậy nên cháu mới nói bà có thể thành thật làm theo trái tim mình là một chuyện vô cùng can đảm, không phải ai cũng làm được, kể cả cháu... "
Về sau, giọng cô càng nhỏ lại. Cô thừa nhận mình hoàn toàn không phải kẻ can đảm. Cô là một kẻ chết nhát, sợ đau và sợ cả tổn thương nữa.
Bà Giang nghe cô nói thoạt đầu có chút ngạc nhiên về sau lắc đầu cười cười.
" Sao thế bà ? Cháu nói gì sai sao ạ ? " - Thẩm Khả khó hiểu hỏi.
Bà cười hiền hậu - " Không, chỉ là ta cảm thấy hình như ta lo lắng hơi nhiều mà thôi. Ta nghĩ Thẩm Khả cháu sẽ biết giải quyết tốt chuyện của mình thôi "
Cô cũng cười với bà nhưng trong lòng từng phút từng giây đều phiền não. Giải quyết tốt, cô có thể sao ?
Thẩm Khả cúi xuống uống cà phê, vị đắng hòa lẫn trong vị ngọt đậm đà len lỏi vào trái tim đang lạnh buốt của cô. Ánh mắt xinh đẹp chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi, gió càng thổi mạnh. Những bông tuyết trắng xóa mong manh nhẹ nhàng buông lơi giữa không trung. Cũng như lòng người, chênh vênh mất cả phương hướng. Rốt cuộc là sẽ đi về đâu...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Giờ ra chơi...
" Thẩm Khả, hôm qua Lục Chiêu Thuấn đến tìm cậu đó " - Hạ Hương ngồi bên cạnh lên tiếng, thầm nghĩ cũng nên nói cho cô biết một chút.
" Ừm " - Thẩm Khả chỉ chú tâm vào đọc sách không ngước mặt lên.
Cô nàng chau mày nhìn cô.
" Cậu sao vậy ? "
Cô không trả lời.
Hạ Hương bực dọc nắm lấy bả vai cô xoay ngang qua trực diện với cô nàng làm cô nhất thời tròn mắt.
" Thẩm Khả, nhìn thẳng vào mắt mình. Nói cho mình biết có chuyện gì xảy ra với cậu vậy ? Đừng giấu mình nữa, mình là bạn thân của cậu kia mà "
Thẩm Khả căng thẳng nhìn cô nàng. Lát sau, từ từ cụp mắt - " Mình dừng lại rồi "
" Sao cơ ? "
" Mình chia tay Lục Chiêu Thuấn rồi "
Hạ Hương kinh ngạc nhìn cô. Tuy bây giờ cô chẳng thiện cảm gì với hắn nhưng mà có thể nhìn thấy rõ Thẩm Khả thực sự rất thích hắn, sao lại dễ dàng chia tay như thế ?
" Thẩm Khả, cậu nói cho mình biết đi. Có phải cậu ta làm gì có lỗi với cậu không ? " - Cô nàng gắt gao hỏi.
Cô không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
" Mình xin cậu đấy, nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi. Dù thế nào nói ra cũng còn tốt hơn là giữ lại trong lòng " - Hạ Hương giọng nói vô cùng lo lắng. Nhìn cô suốt ngày cứ im lặng như vậy cô nàng rất bất an.
Thẩm Khả đáy mắt thoáng lên ý cười, nhàn nhạt trả lời - " Anh ấy sắp phải đính hôn với người khác rồi nên bọn mình chia tay, chỉ như vậy thôi "
Cô đương nhiên không thể nói ra chuyện về những tấm hình kia. Có lẽ những tấm hình đó cô nên giữ lại, cất đi để tự nhắc nhở bản thân không nên tin tưởng ai đó quá nhiều, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.
" Cái gì mà đính hôn, cậu ta mới có mười tám tuổi thôi mà, cha mẹ bắt ép cậu ta sao ? " - Cô nàng không tránh khỏi tức giận.
Thẩm Khả im lặng.
Lục Chiêu Thuấn đã từng nói với cô cha mẹ của hắn đã chết hết cả rồi. Là nói dối sao ? Hay là sự thật ? Nhưng lúc đó, ánh mắt của hắn thực sự rất ưu thương.
" Vậy nên cậu chia tay cậu ta ? " - Cô nàng lại hỏi.
Cũng không hẳn.
" Ừ " - Cô gật đầu cho xong chuyện.
Thẩm Khả muốn chia tay vì hắn đã vấy bẩn thứ tình cảm thuần khiết này và là, vì một lý do quan trọng khác nữa...
Cô và hắn đều giả dối như nhau. Cô không thể trách hắn và hắn cũng không thể trách cô, vốn dĩ câu chuyện của hai người quá phức tạp.
Lục Chiêu Thuấn từng nói hắn đánh nhau chỉ để kháng cự. Có những góc khuất sâu trong lòng hắn mà cô không thể nhìn thấy cũng như hắn không thể nhìn ra hết tâm tư của cô. Tương lai của thứ tình cảm nhỏ bé này quá mù mịt.
Chi bằng kết thúc sớm, giữ lại cho nó sự thuần khiết của riêng mình. Không quá sâu đậm nhưng cũng đủ để lưu lại trong tim mỗi người.
Thẩm Khả thừa nhận có đôi khi cô quá lý trí, lý trí một cách đáng sợ. Cô không giống mẹ của mình, một người sống thiên về cảm tính. Bà luôn nhắc nhở cô phải suy nghĩ theo trái tim.
Và cô vẫn luôn vâng lời bà. Chỉ có điều song song với sự cảm tính đó, cô luôn đặt lý trí ngay bên cạnh. Vì cô muốn bảo vệ trái tim mình thật tốt, không cho phép nó bị tổn thương.
Rốt cuộc lý do hai người chia tay rất đơn giản.
Thẩm Khả cô là một kẻ chết nhát.
Tác giả :
YanYan Biến Kỷ