Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới
Quyển 3 Chương 13 Ám Sát Và Phong Lưu ( 4 )
“Cởi… Cởi dây trói cho ta!” Diệp Tường vừa lùi vừa nói, võ nghệ của hồ nữ này ngang bằng với thích khách kia, đều cùng một cấp bậc cả, nhưng mà, so với lúc nãy thì hiện giờ trong tay Diệp Tường không có gì cả, toàn bộ quyển trục đều dùng hết rồi, nên tất nhiên là có chút ít sợ nữ nhân này.
Choang! Choang! Diệp Tường quơ lấy cái bàn trước mặt ném về phía đối phương, bất kể nàng là mỹ nữ hay là khủng long, dù sao cũng là người muốn giết mình nhá, nếu sớm biết như vậy không bằng làm người xấu, kẻ ác còn hơn, ít nhất cũng có thể xoa xoa nắn nắn muội muội của nàng một chút, sau đó hắn có chết cũng không oan uổng.
Bộp! Mông Diệp Tường bị trúng một cước, lập tức ngã lăn lại chỗ cái giá, ngay lập tức toàn bộ trướng bồng đều vang vọng thanh âm chói tai như tiếng giết heo…
Mà phía ngoài lều, hai thân ảnh: một béo một gầy lặng yên ghé sát vào bên cạnh trướng bồng, tựa hồ như đang chuẩn bị nghe lén, nhìn tư thế dường như rất thành thục, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên mà họ đã làm rất nhiều lần rồi.
“Độc Phàm, chúng ta làm như vậy, có phải là…” Javier có chút khó xử thêm chút sợ hãi nói.
“Mập mạp chết bầm, chủ ý này là do ngươi nghĩ ra đấy, không phải sao? Chẳng lẽ… Ngươi không muốn nghe lén một chút xem đại nhân của chúng ta có thể kiên trì bao lâu sao? Nghe nói hồ nữ tại phương diện kia đều rất mạnh nha!” Lời nói của Độc Phàm mang sức hấp dẫn trí mạng, ngẫm lại xem: dưới ánh trăng sang ngời, thêm chút gió mát, lại thêm tiếng tiếng rên rỉ dâm đãng…
Mập mạp nghe xong hiển nhiên không kháng cự được sức hấp dẫn của tiếng rên rỉ cùng hương vị trí mạng của nó, xem như thỏa hiệp, sau đó hai người lại tới gần trướng bồng hơn nữa.
“A! !” Diệp Tường ở trong trướng bồng hú lên một tiếng quái dị, sau đó từ trong đó vang lên tiếng ‘rắc rắc’, cái giá ngã xuống đất, còn tiếng kêu thê thảm vừa rồi hiển nhiên là do cái mông của Diệp Tường bị đá đến đau nhức không chịu nổi mà kêu lên.
“A, đừng như vậy, dừng lại đi, đau! A…” Diệp Tường ở bên trong kêu thét liên tục.
“Oa quả nhiên nha! Đại nhân quả nhiên là không được a, bị hồ ly tinh này hành thảm như vậy…” Mập mạp lên tiếng bình luận, theo đó thịt béo trên toàn thân hắn cũng rung rung run rẩy theo, đương nhiên, trên khóe miệng y vẫn luôn duy trì nụ cười vừa dâm đãng vừa mỉa mai.
“May mắn nha, chúng ta không có giữ lại cho chính mình dùng, mạnh như vậy, chúng ta có thể duy trì được bao lâu đây…?” Độc Phàm cũng là một bộ dạng anh minh quyết đoán nói, cũng đưa tay sờ sờ cằm cẩn thận nghe lén.
“Ách…A…A” Lúc này là thanh âm của nữ nhân.
“ĐKM! Đại nhân lật ngược tình thế nha …” Mập mạp hơi hưng phấn nhẹ kêu lên, nụ cười trên mặt là thập phần khoa trương.
“Ách…” Lại là một tiếng.
“Thật mạnh… Chẳng lẽ đại nhân có bí tịch ngự nữ chăng? Không được, không được! Nhất định hôm nào đó phải nói bá tước đại nhân truyền thụ ta mấy chiêu, để đến lúc ta trở về có thể thu phục được bốn nữ nhân trong nhà mới được…”
“Bốn…” Mập mạp đổ mồ hôi nha, con ma đói này mà cũng có tới bốn lão bà sao? Đã là lão nhân trung niên rồi mà còn háo sắc như vậy sao? Sao hắn không kiệt sức mà chết đi chứ!
“Này,này, các ngươi đang làm gì vậy?” Sau lưng vang lên một tiếng quát hỏi, làm hai người ngay tức khắc bị dọa tới run rẩy, suýt nữa ngã nằm trên mặt đất.
“Khụ… Cái này…A… Chúng ta, là do chúng ta buổi tối không ngủ được, nên đi tới bên này nói chút chuyện phiếm!” Độc Phàm mặt không đỏ, tim không đập nói dối trắng trợn.
“A, đúng vậy, đúng vậy a, tiểu thư Diane Lâm, ngươi xem xem, đêm nay trăng sáng, tròn, đẹp như vậy… Chẳng lẽ ngươi cũng là đi ra tản bộ sao?” Mập mạp gượng cười lau mồ hôi đánh trống lảng nói.
“Trăng sáng?” Diane Lâm nhìn nhìn bầu trời, trăng sáng á? Thật muốn trực tiếp đá bay hai tên dối trá này đi cho đỡ chướng mắt mà, trên trời mây đen rậm rạp, trăng sáng ở đâu? Quả thực nói láo mà.
Đúng lúc đó, Diệp Tường ở trong trướng bồng lại kêu lên.
“A… Sướng, mạnh chút, đúng, nhanh lên, a… Thật thoải mái… Ta không được…”
Sắc mặt Mập mạp cùng Độc Phàm càng ngày càng quái dị, không biết là nên cười hay nên lộ vẻ mặt khác, dù sao tiếng rên rỉ liên tiếp dù không muốn cũng đủ để làm cho người liên tưởng rõ rệt về chuyện kia …
Mà Diane Lâm cũng không nói lời nào, chỉ là bên tai bắt đầu đỏ bừng, hiển nhiên, nàng cũng đã liên tưởng ra chuyện tốt đẹp đang diễn ra trong chướng bồng cuả Diệp Tường kia.
“Hắn rõ ràng… rõ ràng…là..” Diane Lâm tức giận đến nói không nên lời, nguyên bản nàng đang muốn đến tìm Diệp Tường để thương lượng chuyện cứu cha mình, nhưng lại không ngờ rằng người này lại đang…
“Ách… tiểu thư Diane Lâm, đêm còn dài, ngươi cứ thong thả từ từ, đại nhân chỉ có một mình, quả thực rất cô đơn tịch mịch…” Độc Phàm cố gắng an ủi nữ nhân này, hiển nhiên là hắn đang cho rằng nàng đang nổi cơn ghen.
“A, tiểu thư Diane Lâm, này, đại nhân là luôn chung thủy với ngươi, trăm ngày như một.. hôm nay… cùng nữ nhân khác phát sinh quan hệ… Chẳng qua là do nhu cầu sinh lý cần mà thôi…” Mập mạp cũng muốn giải vây giúp đại nhân nhà mình, phải biết rằng nếu thành công, hai người bọn họ chính là công thần nha, nhưng nếu mà thất bại thì… Khụ, hai người cũng có một phần tội lỗi nha, dù sao thì hồ nữ kia cũng là do bọn hắn tìm tới…
“Hừ! Rõ ràng là đang chiêu kỹ (chơi gái)! Thật là một nam nhân dơ bẩn mà!” Diane Lâm nổi giận đùng đùng vứt xuống một câu, sau đó liền rời đi.
Trong trướng doanh.
“Không phải là ta cố ý, thật xin lỗi, ra tay hơi nặng một chút!” Đại tỷ của hồ nữ kia đang giúp Diệp Tường mát xa cánh tay, cảm giác hơi hơi tê dại, cộng thêm hương thơm trên người đối phương làm cho Diệp Tường say mê không ngừng.
“Có chút? Nàng hơi nặng tay sao?” Diệp Tường chỉ chỉ vào hồ nữ có ánh mắt u buồn trước mắt hỏi, hồ nữ kia chỉ lặng im không nói gì, ngoại trừ lặng yên ra vẫn chỉ có yên lặng, mà Mét Cát Lỵ lại đang bận rộn giúp hắn mát xa, thôi, coi như xí xóa đi, hiểu lầm vừa rồi cũng coi như được giải quyết .
“Tỷ tỷ của ta tên là Cát Vi!” Mét Cát Lỵ ôn nhu giải thích, cô nàng thanh thuần quả thực quá tuyệt vời, nếu làm bạn gái của hắn, hắn đảm bảo sẽ không bao giờ ngó tới nữ nhân khác nữa.
“Mét Cát Lỵ. Chúng ta cần phải đi rồi!” Cát Vi bình tĩnh nói, trong thanh âm không có bất kỳ một tia dao động nào, trong ánh mắt thâm thúy như nước kia chứa đựng nỗi u buồn làm cho tâm của Diệp Tường hơi hơi rung động, làm cho hắn có loại xúc động nói không nên lời, hắn muốn tiến lên hỏi nàng vì sao nàng không vui? Có phải có khi dễ ngươi hay không? Hay là… U buồn nhưng không đánh mất sự xinh đẹp, đó là đặc trưng riêng của ngươi ? Chỉ của riêng Cát Vi.
Cát Vi thành thục hơn rất nhiều so với Mét Cát Lỵ thanh thuần kia, đồng thời cũng nhiều hơn một loại ý nhị, hơn nữa, sự u buồn kia của nàng càng làm cho người ta nhớ kĩ hơn, đau lòng hơn, chỉ muốn thân cận, chở che cho nàng.
Đúng lúc đó, ngoài lều đột nhiên sáng rực, bốn phía đều có ánh lửa, tiếng bước chân ầm ĩ, toàn bộ đều tập trung bên ngoài lều của Diệp Tường.
Cát Vi vô ý thức cầm chặt đao của mình, khuôn mặt thêm một phần kiên quyết, nhưng, sự sâu u buồn vẫn y nguyên như vậy, không giảm nửa phần.
“Tỷ tỷ…” Mét Cát Lỵ cũng rất sợ hãi nắm chặt tay Cát Vi, trên mặt cũng tràn ngập sự sợ hãi.
” Bá tước Declan đại nhân, quân doanh bị Darie An phái thích khách tập kích… Đã có năm quan quân bị giết, vì vậy, chúng ta muốn kiểm tra doanh trướng của ngài một chút…” Tiếng kêu gọi đầu hàng ở cách vách vang lên rõ ràng đến kì dị.
Bên ngoài, một loạt thú nhân đang nắm chặt lấy cây đuốc đem doanh địa chiếu sáng ngời, hơn nữa những trong tay những thú nhân này, người người đều cầm chặt vũ khí, hàn quang từ những thứ này đang tỏa sáng ngời, tất cả đều đang trong tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch.