Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 58: Tâm lý của người may mắn sống sót
Vốn dĩ hôm nay, Tạ Thanh Diễn bị Tô Tô lôi đi ra ngoài, lòng hơi lo sợ. Có lẽ đó là bản năng tìm cách hạn chế những tổn thương của con người, hắn không biết vì sao lại hơi sợ Tô Tô. Song lại nghe Phi Phi nói chắc chắn như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ Tô Tô thực sự muốn giết hắn? Nhưng vừa nghĩ đến bây giờ mình lại đang gánh vác sự sống còn và phúc lợi của biết bao người; hơn nữa, trước kia Tô Tô rất yêu hắn, Tạ Thanh Diễn lập tức bạo gan hơn nói tiếp:
“Nếu như đám người Tô Tô muốn tiếp tục sống trong khu biệt thự này, đương nhiên rau dưa bọn họ cũng phải nộp; không ai ngoại lệ, kể cả Tô Tô cũng không được.”
Bây giờ, Tạ Thanh Diễn vẫn coi bản thân mình là lớp trưởng giống như lúc trước mạt thế, điệu bộ y như một người lãnh đạo lớp. Mà Lý An Tâm và Phi Phi đứng phía trước Tạ Thanh Diễn cũng như hắn, không muốn tỉnh dậy từ giấc mộng an nhàn. Hai người vô cùng nghiêm túc gật đầu, trong lòng từ từ dấy lên một niềm hy vọng về mạt thế.
Thế giới bị hủy diệt rồi, quê hương không còn cũng không sao. Bọn họ có thể trốn ở một nơi an toàn như chốn bồng lai tiên cảnh, có thể từ từ tái tạo một xã hội loài người thu nhỏ. Nguy hiểm sẽ dần dần rời xa bọn họ, những trải nghiệm giống như ác mộng này cuối cùng cũng sẽ trở thành quá khứ.
Lúc trước Tạ Thanh Diễn từng nói, khu biệt thự này gần như không có người ở, những người từng sống ở đây đều đã biến thành zombie và bị anh trai của hắn giết sạch rồi. Vì vậy, những người may mắn sống sót có thể tự chọn cho mình một ngôi biệt thự để ở.
Trong đêm gió tuyết, rất nhiều người từ trong nhà của Tạ Hào Thế đi ra, đi cạy khóa của những ngôi biệt thự không có người ở. Mà phía bên ngoài nhà Tô Tô cũng có mấy tốp người. Song nhìn thấy bên trong có đèn, mọi người đều kiềm chế, chỉ nhoài lên tường nhìn vào trong chứ không xông vào.
Ánh sáng ấm áp, nhà bếp sạch sẽ, phía trước biệt thự còn có hai nhà kính trồng rau mới được trồng. Ngôi nhà như vậy, sao có thể không hấp dẫn những người may mắn sống sót sau thiên tai nhân họa chứ. Bọn họ không xông vào nhưng chỉ là hôm nay mà thôi, khó đảm bảo ngày mai, ngày kia sẽ không xông vào. Chỉ cần một người cầm đầu thì tất cả mọi người đều sẽ liều mạng xông vào bên trong.
Tô Tô hiểu rõ tâm lý của những người này, nhưng đối với họ, từ kiếp trước cô chỉ cảm thấy vừa đồng cảm vừa tức giận mà thôi. Muốn cô ra tay giống như Tạ Thanh Diễn lãnh đạo tổ chức đám người này, cô làm không được, cũng không có tâm trí và sức lực đâu đi làm, càng không có ý tốt đó. Vì vậy, cô mới nói với Tạ Hào Thế, mấy ngày này cô không ra ngoài vận động; thật ra không phải ở nhà học vài chiêu của Quán quân tán thủ Bành Vũ Trung, mà là canh giữ bên ngoài không cho những người đến nhà cô làm loạn.
“Tô Tô, cha thấy sắp có chuyện rồi.”
Sau một ngày xây tường rào, cha Tô đang ngồi trên ghế sofa ngâm chân. Đôi chân lạnh toát nhúng vào trong nước nóng mặc dù rất thoải mái nhưng cũng không che giấu được sự lo lắng hiện trên gương mặt ông. Còn Tô Tô thì đang ngồi trên ghế sofa đơn, nghe cha cô nói xong, cười lạnh một tiếng, tiếp tục lau con dao của mình.
“Ba đừng lo. Đám người này đến zombie còn không dám giết. Chúng ta ra giết một người để răn trăm người là được.”
Nói đến chuyện giết người, ánh mắt Tô Tô không có một chút do dự, giống như đó là chuyện thường tình vậy. Cầm dao giết một mạng người không khác gì giết một con zombie. Cha Tô ngồi bên cạnh nhìn Tô Tô dựng đứng hết cả lông tơ, trong lòng không khỏi thở than. Mạt thế thật sự thúc ép con người ta trường thành. Chẳng biết từ lúc nào mà một người chẳng dám giết một con kiến như Tô Tô cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng ai có thể nói Tô Tô làm như vậy là sai chứ? Đối mặt với tình thế sống còn khắc nghiệt như vậy, mấy luống rau trong nhà kính của Nhà họ Tô không khác gì là núi vàng núi bạc của trước mạt thế. Nếu như không có biện pháp bảo vệ mạnh mẽ, gia đình nhà họ Tô sẽ trở thành đối tượng đánh phá của chúng. Đến lúc đó người có thể bị chết đói lại chính là nhà họ.
Vì vậy, cuối cùng cha Tô cũng không nói gì, ngọ nguậy bàn chân đang ngâm trong nước nóng, gật đầu, miệng đáp “Ừ” một tiếng.
Mẹ Tô lại suy nghĩ nhiều hơn cha Tô. Bà chạy đi chạy lại giữa phòng bếp và phòng khách, trong lòng cực kỳ lo lắng. Tô Tô vừa lau xong con dao quắm thì nghe thấy mẹ cô gấp gáp nói:
“Giết một để răn đe trăm có tác dụng gì. Đồ dùng của chúng ta cũng không nhiều. Trừ rau dưa đủ ăn, thịt đông lạnh trong tủ lạnh có thể ăn trong bao lâu nữa? Còn gạo thì sao? Có thể ăn trong bao lâu? Qua mấy ngày nữa, mẹ sợ bị cắt điện, cắt khí đốt, sớm muộn gì chúng ta cũng phải ra ngoài tìm lương thực thực phẩm. Chúng ta ra ngoài rồi, ai sẽ trông coi nhà cửa?”
“Ôi trời, mẹ. Không sao đâu. Không sao đâu,” Tô Tô không chịu nổi mẹ cô cứ đi đi đi lại, đứng dậy nói, “Khi chúng ta phải ra ngoài thì mở cổng chính của khu biệt thự ra để lũ zombie tiến vào. Đám người nhát gan kia đảm bảo không dám ra ngoài làm loạn.”
“Nhưng cũng có người bạo gan.”
“Nếu thực sự có người bạo gan… haha… vậy thì con cũng muốn làm quen, tặng người như vậy mấy cây rau, một ít thịt đông lạnh và gạo thì có sao đâu nào?”
Không phải là Tô Tô keo kiệt, cũng không phải Tô Tô không có tính người. Mấy nghìn tệ thịt đông lạnh cô mua về nhét đầy ba cửa tủ lạnh, có rất nhiều thịt không nhét vừa, chỉ có thể để ướp lạnh cố ăn cho hết. Số lượng gạo tích trữ đủ để cho một nhà bốn người ăn trong hai năm đều được khóa trong nhà kho.
Tô Tô lấy một ít ra tặng cho người khác cũng được, nhưng con người lòng tham không đáy, cô tặng một lần sẽ tặng lần thứ hai, tặng một người sẽ có người thứ hai đến xin cô.
Tô Tô cảm thấy, đối với những người may mắn sống sót không có gan ra ngoài khu vực an toàn để giết zombie, nhưng lại có gan ra ngoài đòi hỏi đồ dùng, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, tuyệt đối không cho đồ đạc trong tay mình, tuyệt đối không cho những người đó một hạt gạo. Nhưng với người dám mạo hiểm mạng sống, đi giết zombie chạy đến nhà cô cướp đồ ăn thì cô xem trọng những người đó, cũng nhìn họ vừa mắt.
Tô Tô nói như vậy, cha Tô và mẹ Tô đều không nói gì nữa. Tô Tô bây giờ đã có khí thế của một người chủ gia đình. Trước mạt thế cha mẹ là người dẫn dắt cô thì giờ đây sau mạt thế cô lại là người đưa cha mẹ mình đi đánh quái vật. Cho dù là như thế nhưng cha Tô và mẹ Tô cũng cam tâm tình nguyện. Người một nhà chỉ cần ở cùng nhau, sống những ngày tháng thế nào cũng không quan trọng, nghe ai chỉ đạo việc lớn cũng không quan trọng. Chỉ cần ba người ở bên nhau, chỉ cần ba người họ có thể cùng tiếp tục sống sót, thiếu một người cũng không được.
Ngày hôm sau, cha Tô thức dậy từ rất sớm, bắt đầu xây tường rào. Hai viên cảnh sát và Lý Tiểu Vũ ở sát vách ngay sau đó cũng sang giúp. Mẹ Tô còn chuẩn bị bữa sáng có một chút thịt đem vào trong sân.
Lý Tiểu Vũ nhận lấy bát ô tô mẹ Tô đưa cho mình, cảm động cẩm đũa lên, ngồi dưới mái hiên bắt đầu ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa hỏi:
“Bác gái, Tô Tô đâu? Cậu ấy không xuống ăn sáng ạ?”
“Con bé còn đang ngủ.” mẹ Tô bưng bát ô tô đưa cho hai viên cảnh sát và cha Tô, vẻ mặt hơi ngại ngùng nhìn Lý Tiểu Vũ, “Tô Tô nhà bác rất lười, không chịu khó như cháu.”
“Nếu như đám người Tô Tô muốn tiếp tục sống trong khu biệt thự này, đương nhiên rau dưa bọn họ cũng phải nộp; không ai ngoại lệ, kể cả Tô Tô cũng không được.”
Bây giờ, Tạ Thanh Diễn vẫn coi bản thân mình là lớp trưởng giống như lúc trước mạt thế, điệu bộ y như một người lãnh đạo lớp. Mà Lý An Tâm và Phi Phi đứng phía trước Tạ Thanh Diễn cũng như hắn, không muốn tỉnh dậy từ giấc mộng an nhàn. Hai người vô cùng nghiêm túc gật đầu, trong lòng từ từ dấy lên một niềm hy vọng về mạt thế.
Thế giới bị hủy diệt rồi, quê hương không còn cũng không sao. Bọn họ có thể trốn ở một nơi an toàn như chốn bồng lai tiên cảnh, có thể từ từ tái tạo một xã hội loài người thu nhỏ. Nguy hiểm sẽ dần dần rời xa bọn họ, những trải nghiệm giống như ác mộng này cuối cùng cũng sẽ trở thành quá khứ.
Lúc trước Tạ Thanh Diễn từng nói, khu biệt thự này gần như không có người ở, những người từng sống ở đây đều đã biến thành zombie và bị anh trai của hắn giết sạch rồi. Vì vậy, những người may mắn sống sót có thể tự chọn cho mình một ngôi biệt thự để ở.
Trong đêm gió tuyết, rất nhiều người từ trong nhà của Tạ Hào Thế đi ra, đi cạy khóa của những ngôi biệt thự không có người ở. Mà phía bên ngoài nhà Tô Tô cũng có mấy tốp người. Song nhìn thấy bên trong có đèn, mọi người đều kiềm chế, chỉ nhoài lên tường nhìn vào trong chứ không xông vào.
Ánh sáng ấm áp, nhà bếp sạch sẽ, phía trước biệt thự còn có hai nhà kính trồng rau mới được trồng. Ngôi nhà như vậy, sao có thể không hấp dẫn những người may mắn sống sót sau thiên tai nhân họa chứ. Bọn họ không xông vào nhưng chỉ là hôm nay mà thôi, khó đảm bảo ngày mai, ngày kia sẽ không xông vào. Chỉ cần một người cầm đầu thì tất cả mọi người đều sẽ liều mạng xông vào bên trong.
Tô Tô hiểu rõ tâm lý của những người này, nhưng đối với họ, từ kiếp trước cô chỉ cảm thấy vừa đồng cảm vừa tức giận mà thôi. Muốn cô ra tay giống như Tạ Thanh Diễn lãnh đạo tổ chức đám người này, cô làm không được, cũng không có tâm trí và sức lực đâu đi làm, càng không có ý tốt đó. Vì vậy, cô mới nói với Tạ Hào Thế, mấy ngày này cô không ra ngoài vận động; thật ra không phải ở nhà học vài chiêu của Quán quân tán thủ Bành Vũ Trung, mà là canh giữ bên ngoài không cho những người đến nhà cô làm loạn.
“Tô Tô, cha thấy sắp có chuyện rồi.”
Sau một ngày xây tường rào, cha Tô đang ngồi trên ghế sofa ngâm chân. Đôi chân lạnh toát nhúng vào trong nước nóng mặc dù rất thoải mái nhưng cũng không che giấu được sự lo lắng hiện trên gương mặt ông. Còn Tô Tô thì đang ngồi trên ghế sofa đơn, nghe cha cô nói xong, cười lạnh một tiếng, tiếp tục lau con dao của mình.
“Ba đừng lo. Đám người này đến zombie còn không dám giết. Chúng ta ra giết một người để răn trăm người là được.”
Nói đến chuyện giết người, ánh mắt Tô Tô không có một chút do dự, giống như đó là chuyện thường tình vậy. Cầm dao giết một mạng người không khác gì giết một con zombie. Cha Tô ngồi bên cạnh nhìn Tô Tô dựng đứng hết cả lông tơ, trong lòng không khỏi thở than. Mạt thế thật sự thúc ép con người ta trường thành. Chẳng biết từ lúc nào mà một người chẳng dám giết một con kiến như Tô Tô cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng ai có thể nói Tô Tô làm như vậy là sai chứ? Đối mặt với tình thế sống còn khắc nghiệt như vậy, mấy luống rau trong nhà kính của Nhà họ Tô không khác gì là núi vàng núi bạc của trước mạt thế. Nếu như không có biện pháp bảo vệ mạnh mẽ, gia đình nhà họ Tô sẽ trở thành đối tượng đánh phá của chúng. Đến lúc đó người có thể bị chết đói lại chính là nhà họ.
Vì vậy, cuối cùng cha Tô cũng không nói gì, ngọ nguậy bàn chân đang ngâm trong nước nóng, gật đầu, miệng đáp “Ừ” một tiếng.
Mẹ Tô lại suy nghĩ nhiều hơn cha Tô. Bà chạy đi chạy lại giữa phòng bếp và phòng khách, trong lòng cực kỳ lo lắng. Tô Tô vừa lau xong con dao quắm thì nghe thấy mẹ cô gấp gáp nói:
“Giết một để răn đe trăm có tác dụng gì. Đồ dùng của chúng ta cũng không nhiều. Trừ rau dưa đủ ăn, thịt đông lạnh trong tủ lạnh có thể ăn trong bao lâu nữa? Còn gạo thì sao? Có thể ăn trong bao lâu? Qua mấy ngày nữa, mẹ sợ bị cắt điện, cắt khí đốt, sớm muộn gì chúng ta cũng phải ra ngoài tìm lương thực thực phẩm. Chúng ta ra ngoài rồi, ai sẽ trông coi nhà cửa?”
“Ôi trời, mẹ. Không sao đâu. Không sao đâu,” Tô Tô không chịu nổi mẹ cô cứ đi đi đi lại, đứng dậy nói, “Khi chúng ta phải ra ngoài thì mở cổng chính của khu biệt thự ra để lũ zombie tiến vào. Đám người nhát gan kia đảm bảo không dám ra ngoài làm loạn.”
“Nhưng cũng có người bạo gan.”
“Nếu thực sự có người bạo gan… haha… vậy thì con cũng muốn làm quen, tặng người như vậy mấy cây rau, một ít thịt đông lạnh và gạo thì có sao đâu nào?”
Không phải là Tô Tô keo kiệt, cũng không phải Tô Tô không có tính người. Mấy nghìn tệ thịt đông lạnh cô mua về nhét đầy ba cửa tủ lạnh, có rất nhiều thịt không nhét vừa, chỉ có thể để ướp lạnh cố ăn cho hết. Số lượng gạo tích trữ đủ để cho một nhà bốn người ăn trong hai năm đều được khóa trong nhà kho.
Tô Tô lấy một ít ra tặng cho người khác cũng được, nhưng con người lòng tham không đáy, cô tặng một lần sẽ tặng lần thứ hai, tặng một người sẽ có người thứ hai đến xin cô.
Tô Tô cảm thấy, đối với những người may mắn sống sót không có gan ra ngoài khu vực an toàn để giết zombie, nhưng lại có gan ra ngoài đòi hỏi đồ dùng, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, tuyệt đối không cho đồ đạc trong tay mình, tuyệt đối không cho những người đó một hạt gạo. Nhưng với người dám mạo hiểm mạng sống, đi giết zombie chạy đến nhà cô cướp đồ ăn thì cô xem trọng những người đó, cũng nhìn họ vừa mắt.
Tô Tô nói như vậy, cha Tô và mẹ Tô đều không nói gì nữa. Tô Tô bây giờ đã có khí thế của một người chủ gia đình. Trước mạt thế cha mẹ là người dẫn dắt cô thì giờ đây sau mạt thế cô lại là người đưa cha mẹ mình đi đánh quái vật. Cho dù là như thế nhưng cha Tô và mẹ Tô cũng cam tâm tình nguyện. Người một nhà chỉ cần ở cùng nhau, sống những ngày tháng thế nào cũng không quan trọng, nghe ai chỉ đạo việc lớn cũng không quan trọng. Chỉ cần ba người ở bên nhau, chỉ cần ba người họ có thể cùng tiếp tục sống sót, thiếu một người cũng không được.
Ngày hôm sau, cha Tô thức dậy từ rất sớm, bắt đầu xây tường rào. Hai viên cảnh sát và Lý Tiểu Vũ ở sát vách ngay sau đó cũng sang giúp. Mẹ Tô còn chuẩn bị bữa sáng có một chút thịt đem vào trong sân.
Lý Tiểu Vũ nhận lấy bát ô tô mẹ Tô đưa cho mình, cảm động cẩm đũa lên, ngồi dưới mái hiên bắt đầu ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa hỏi:
“Bác gái, Tô Tô đâu? Cậu ấy không xuống ăn sáng ạ?”
“Con bé còn đang ngủ.” mẹ Tô bưng bát ô tô đưa cho hai viên cảnh sát và cha Tô, vẻ mặt hơi ngại ngùng nhìn Lý Tiểu Vũ, “Tô Tô nhà bác rất lười, không chịu khó như cháu.”
Tác giả :
Bao Bao Tử