Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 139: Giá trị
Lúc này Trạc Thế Giai đã xử lý sạch sẽ quần áo ở bụng Từ Thiếu Phong. Cô liếc mắt nhìn vết rách kéo dài trên bụng anh ta, ruột lòi ra từ miệng vết thương, lại tức giận quay đầu quát mắng Trương An Toàn một câu:
“Đồ ngu!”
Bây giờ trước mặt bác sĩ và y tá, đám người Trương An Toàn không dám ngẩng đầu lên, bị mắng là đồ ngu cũng không tức giận. Người nào người nấy đều cực kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm Từ Thiếu Phong nằm trên bàn mổ. Chỉ cần Từ Thiếu Phong không sao, đồng đội của bọn họ không sao, cho dù bị bác sĩ quát mắng mấy vạn lần là đồ ngu cũng được.
Tạ Hào Thế lặng lẽ đi ra khỏi đại sảnh cấp cứu, một mình giết zombie đang tụ tập ở bên ngoài. Vốn dĩ Tô Tô cũng đang nhìn Trạc Thế Giai, Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ thể hiện giá trị của bản thân như thế nào, thấy Tạ Hào Thế như vậy, liền ra hiệu cho Hộ Pháp, thấp giọng nói:
“Anh ra ngoài giành đánh yêu quái không?”
“Không đi, tôi muốn xem bác sĩ Trạc cứu người!”
Hộ Pháp liếc nhìn Tạ Hào Thế đang âm thầm giết zombie bên ngoài. Người ta là dị năng giả sấm sét, tấn công hàng loạt cực kỳ giỏi. Anh chỉ là một dị năng giả hệ phong, muốn giành cũng không giành nổi, cứ để Tạ Hào Thế đi làm anh hùng thầm lặng đi, Hộ Pháp anh không thèm tham gia đâu. Anh cảm thấy lúc này bác sĩ Trạc hấp dẫn hơn zombie nhiều.
Được thôi, Tô Tô cũng không muốn tham gia, cô liếc mắt nhìn Tạ Hào Thế. Mặc dù cảm thấy một mình anh canh giữ ở cửa dường như có chút áy náy, nhưng khi Trạc Thế Giai, Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ cứu người, khí thế cực kỳ ngầu, Tô Tô muốn nhìn thật kỹ.
“Thiết lập đường truyền tĩnh mạch.” Trạc Thế Giai lúc này đã mặc quần áo phẫu thật vô trùng Lương Tiểu Kỳ đưa cho, đang đeo găng tay y tế. Đồng thời, cô lại nói với Quân Tửu ở đối diện: “Bác sĩ Quân, tôi bắt đầu đặt ruột về vị trí cho bệnh nhân.”
“Được.”
Quân Tửu gật đầu, gương mặt bị khẩu trang che đi, đôi mắt có hồn sáng ngời. Cùng lúc đó, cô cũng đeo găng tay y tế, phối hợp với Trạc Thế Giai bắt đầu banh rộng khe vết thương ở bụng Từ Thiếu Phong, để thuận tiện cho Trạc Thế Giai đặt ruột anh ta về vị trí.
Động tác của Trạc Thế Giai vừa nhanh lại thận trọng. Lương Tiểu Kỳ ở bên bàn mổ chạy tới chạy lui cực kỳ bận rộn, bắt đầu thiết lập đường truyền tĩnh mạch cho Từ Thiếu Phong. Anh Bì ở bên cạnh không thể đứng yên nhìn được nữa, chủ động sai đàn em đổ hết đồ trong những chiếc ba lô kia ra, đặt từng cái lên trên sàn nhà, để Lương Tử Kỳ liếc qua đã thấy, thuận tiện cho cô tìm đồ.
Những đàn em của Tạ Hào Thế vây quanh bàn mổ cùng với Tô Tô và Hộ Pháp cũng chủ động nhường đường cho Lương Tiểu Kỳ chạy tới chạy lui.
Không bao lâu, ruột của Từ Thiếu Phong đã được Trạc Thế Giai đặt về vị trí. Cô gật đầu, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù thời tiết không nóng, thậm chí còn hơi rét, nhưng chỉ có bác sĩ trực tiếp cầm dao mổ mới hiểu được tinh thần của một người nếu như tập trung đến cực hạn cũng sẽ mồ hôi đầy người.
“Khâu lại!”
Hai chữ này thốt ra từ miệng Trạc Thế Giai khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Quân Tửu gật đầu, bắt đầu công đoạn cuối cùng. Trạc Thế Giai quay người, tháo mũ vô trùng trên đầu xuống, chân mềm nhũn, trông có vẻ muốn ngồi bệt xuống đất.
Hộ Pháp là người đầu tiên chạy đến, đưa tay ôm lấy Trạc Thế Giai đang tê rần bàn chân, bế ngang cô lên, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu. Tô Tô híp mắt dường như nhìn thấy Hộ Pháp bế Trạc Thế Giai đi vào cửa phòng cấp cứu.
Cô mím môi cười, không định đuổi theo, rồi lại liếc mắt nhìn Quân Tửu đang cầm kẹp cầm máu, kẹp một sợi chỉ khâu, tỉ mỉ, kiên trì, nghiêm túc khâu miệng vết thương ở bụng của Từ Thiếu Phong, trong lòng không khỏi cảm thán. Đây là một nghề nghiệp rất có sức hút cá nhân, một nghề nghiệp tập thể. Những bác sĩ và y tá này hôm nay biểu hiện thực sự cực kỳ đáng khen ngợi.
“Cảm ơn, cảm ơn, không biết nên cảm ơn các vị thế nào? Cảm ơn, cảm ơn!”
Thấy Từ Thiếu Phong dường như không còn vấn đề lớn gì nữa, bấy giờ Trương An Toàn mới xoay người đi đến trước mặt Tô Tô, thành tâm thành ý biểu đạt sự cảm kích của mình. Vành mắt anh ta phiếm hồng, hai tay vì quá căng thẳng mà khẽ run.
Chỉ thấy anh ta móc ra một nắm tinh hạch to từ trong túi quần ra đưa cho Tô Tô, nghẹn ngào nói: “Tô Tô, trước mạt thế cứu một người đều cần đến tiền. Bây giờ đã mạt thế rồi, tiền bạc trước đây đều chỉ là một tờ giấy lộn, chúng tôi cũng không có cái gì có thể bày tỏ lòng cảm kích của mình. Chút tinh hạch này mong cô nhận cho.”
“Người cũng không phải do tôi cứu!” Tô Tô chắp tay say lưng, lùi về sau một bước, từ chối nắm tinh hạch Trương An Toàn đưa đến, nhướn mày nhìn về phía Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ: “Anh đưa cho bọn họ đi.”
“Ơ. Được được. Bọn họ tôi chắc chắn sẽ cảm ơn, chắc chắn sẽ làm vậy, chắn chắn sẽ làm vậy. Nhưng những tinh hạch này cô nhất định phải nhận lấy, nhất định.”
Trương An Toàn nắm một vốc to tinh hạch trong tay, kiên trì nhất định bắt Tô Tô phải nhận lấy. Đã mạt thế rồi, mọi người đều coi trọng tác chiến đoàn thể. Đoàn thể này là do Tô Tô lãnh đạo, anh ta đưa cho Tô Tô một nắm tinh hạch để cảm ơn cũng là chuyện đương nhiên.
Lúc trước bọn họ còn cười nhạo Tô Tô là phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp, ngoài thu nhận nhóm của Diệp Dục, chỉ toàn giữ lại một đám phiền toái bên người.
Nào là trẻ sơ sinh, lại còn những chín đứa! Bác sĩ, y tá không có ai là dị năng giả, còn không thể chém yêu quái, từ chối không làm ấm giường. Anh Bì – đại ca xã hội đen còn có chút bản lĩnh nhưng đám thanh niên bọn họ, người nào người nấy trừ việc giỏi tìm đồ đạc, giết zombie cũng bình thường thôi.
Trước ngày hôm nay, đám người Trương An Toàn vẫn luôn dùng thái độ khinh thường nhìn nhóm người Tô Tô. Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng đã biết bọn họ đã sai thế nào, không phải là đã kích phát dị năng thì sẽ không bị thương, không cần đến bác sĩ và y tá. Không phải có thể giết zombie thì có thể nhìn người bằng nửa con mắt, tung hoành thiên hạ. Một bác sĩ cầm dao phẫu thuật có khí thế chỉ tay vào mũi đám người dị năng giả quát mắng, còn mắng khiến cho những dị năng giả kia tâm phục khẩu phục, đây chính là “Giá trị”.
“Lương Tiểu Kỳ!”
Bị Trương An Toàn kiên trì làm phiền đến không còn cách nào khác, Tô Tô nghển cổ hô to một tiếng. Lương Tiểu Kỳ vội vàng chạy từ bên phía bàn mổ đến, đứng bên cạnh Tô Tô. Tô Tô chỉ vào Trương An Toàn đứng đối diện vẫn luôn muốn đưa tinh hạch cho cô nói:
“Cô ghi số lượng tinh hạch trong tay anh ta lại. Sau đó thu tinh hạch lại, chia đều cho cô, bác sĩ Trạc và bác sĩ Quân, xem có đủ chia không!”
Khi Tô Tô nói lời này, rất rõ ràng nhìn thấy gương mặt Trương An Toàn bỗng đỏ au. Cô cố ý nói như vậy, làm cho anh ta hổ thẹn.
Nói thật, Tô Tô cũng không phải ăn mày, một nắm tinh hạch lớn như vậy, đối với cô chẳng qua chỉ là chuyện mấy phút đồng hồ. Trương An Toàn, con người này vẫn chưa thoát khỏi tư tưởng đại nam nhân trong lòng anh ta, vẫn còn mang một chút chủ nghĩa quan liêu. Lấy ra một nắm tinh hạch để cảm ơn Tô Tô cũng giống như ý cầm mấy tờ tiền giá trị lớn trước mạt thế đưa cho cô.
Tô Tô là ai chứ? Cô ăn no rửng mỡ thiếu một ít tinh hạch này sao?! Cô cũng không phải nhân viên phục vụ đang lấy tiền boa, còn lấy ra một nắm tinh hạch tặng cô coi như cảm ơn?!!! Tô Tô trước giờ không thèm loại lợi nhỏ nhặt này, sự kiêu hãnh không cho phép!
“Đồ ngu!”
Bây giờ trước mặt bác sĩ và y tá, đám người Trương An Toàn không dám ngẩng đầu lên, bị mắng là đồ ngu cũng không tức giận. Người nào người nấy đều cực kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm Từ Thiếu Phong nằm trên bàn mổ. Chỉ cần Từ Thiếu Phong không sao, đồng đội của bọn họ không sao, cho dù bị bác sĩ quát mắng mấy vạn lần là đồ ngu cũng được.
Tạ Hào Thế lặng lẽ đi ra khỏi đại sảnh cấp cứu, một mình giết zombie đang tụ tập ở bên ngoài. Vốn dĩ Tô Tô cũng đang nhìn Trạc Thế Giai, Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ thể hiện giá trị của bản thân như thế nào, thấy Tạ Hào Thế như vậy, liền ra hiệu cho Hộ Pháp, thấp giọng nói:
“Anh ra ngoài giành đánh yêu quái không?”
“Không đi, tôi muốn xem bác sĩ Trạc cứu người!”
Hộ Pháp liếc nhìn Tạ Hào Thế đang âm thầm giết zombie bên ngoài. Người ta là dị năng giả sấm sét, tấn công hàng loạt cực kỳ giỏi. Anh chỉ là một dị năng giả hệ phong, muốn giành cũng không giành nổi, cứ để Tạ Hào Thế đi làm anh hùng thầm lặng đi, Hộ Pháp anh không thèm tham gia đâu. Anh cảm thấy lúc này bác sĩ Trạc hấp dẫn hơn zombie nhiều.
Được thôi, Tô Tô cũng không muốn tham gia, cô liếc mắt nhìn Tạ Hào Thế. Mặc dù cảm thấy một mình anh canh giữ ở cửa dường như có chút áy náy, nhưng khi Trạc Thế Giai, Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ cứu người, khí thế cực kỳ ngầu, Tô Tô muốn nhìn thật kỹ.
“Thiết lập đường truyền tĩnh mạch.” Trạc Thế Giai lúc này đã mặc quần áo phẫu thật vô trùng Lương Tiểu Kỳ đưa cho, đang đeo găng tay y tế. Đồng thời, cô lại nói với Quân Tửu ở đối diện: “Bác sĩ Quân, tôi bắt đầu đặt ruột về vị trí cho bệnh nhân.”
“Được.”
Quân Tửu gật đầu, gương mặt bị khẩu trang che đi, đôi mắt có hồn sáng ngời. Cùng lúc đó, cô cũng đeo găng tay y tế, phối hợp với Trạc Thế Giai bắt đầu banh rộng khe vết thương ở bụng Từ Thiếu Phong, để thuận tiện cho Trạc Thế Giai đặt ruột anh ta về vị trí.
Động tác của Trạc Thế Giai vừa nhanh lại thận trọng. Lương Tiểu Kỳ ở bên bàn mổ chạy tới chạy lui cực kỳ bận rộn, bắt đầu thiết lập đường truyền tĩnh mạch cho Từ Thiếu Phong. Anh Bì ở bên cạnh không thể đứng yên nhìn được nữa, chủ động sai đàn em đổ hết đồ trong những chiếc ba lô kia ra, đặt từng cái lên trên sàn nhà, để Lương Tử Kỳ liếc qua đã thấy, thuận tiện cho cô tìm đồ.
Những đàn em của Tạ Hào Thế vây quanh bàn mổ cùng với Tô Tô và Hộ Pháp cũng chủ động nhường đường cho Lương Tiểu Kỳ chạy tới chạy lui.
Không bao lâu, ruột của Từ Thiếu Phong đã được Trạc Thế Giai đặt về vị trí. Cô gật đầu, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù thời tiết không nóng, thậm chí còn hơi rét, nhưng chỉ có bác sĩ trực tiếp cầm dao mổ mới hiểu được tinh thần của một người nếu như tập trung đến cực hạn cũng sẽ mồ hôi đầy người.
“Khâu lại!”
Hai chữ này thốt ra từ miệng Trạc Thế Giai khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Quân Tửu gật đầu, bắt đầu công đoạn cuối cùng. Trạc Thế Giai quay người, tháo mũ vô trùng trên đầu xuống, chân mềm nhũn, trông có vẻ muốn ngồi bệt xuống đất.
Hộ Pháp là người đầu tiên chạy đến, đưa tay ôm lấy Trạc Thế Giai đang tê rần bàn chân, bế ngang cô lên, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu. Tô Tô híp mắt dường như nhìn thấy Hộ Pháp bế Trạc Thế Giai đi vào cửa phòng cấp cứu.
Cô mím môi cười, không định đuổi theo, rồi lại liếc mắt nhìn Quân Tửu đang cầm kẹp cầm máu, kẹp một sợi chỉ khâu, tỉ mỉ, kiên trì, nghiêm túc khâu miệng vết thương ở bụng của Từ Thiếu Phong, trong lòng không khỏi cảm thán. Đây là một nghề nghiệp rất có sức hút cá nhân, một nghề nghiệp tập thể. Những bác sĩ và y tá này hôm nay biểu hiện thực sự cực kỳ đáng khen ngợi.
“Cảm ơn, cảm ơn, không biết nên cảm ơn các vị thế nào? Cảm ơn, cảm ơn!”
Thấy Từ Thiếu Phong dường như không còn vấn đề lớn gì nữa, bấy giờ Trương An Toàn mới xoay người đi đến trước mặt Tô Tô, thành tâm thành ý biểu đạt sự cảm kích của mình. Vành mắt anh ta phiếm hồng, hai tay vì quá căng thẳng mà khẽ run.
Chỉ thấy anh ta móc ra một nắm tinh hạch to từ trong túi quần ra đưa cho Tô Tô, nghẹn ngào nói: “Tô Tô, trước mạt thế cứu một người đều cần đến tiền. Bây giờ đã mạt thế rồi, tiền bạc trước đây đều chỉ là một tờ giấy lộn, chúng tôi cũng không có cái gì có thể bày tỏ lòng cảm kích của mình. Chút tinh hạch này mong cô nhận cho.”
“Người cũng không phải do tôi cứu!” Tô Tô chắp tay say lưng, lùi về sau một bước, từ chối nắm tinh hạch Trương An Toàn đưa đến, nhướn mày nhìn về phía Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ: “Anh đưa cho bọn họ đi.”
“Ơ. Được được. Bọn họ tôi chắc chắn sẽ cảm ơn, chắc chắn sẽ làm vậy, chắn chắn sẽ làm vậy. Nhưng những tinh hạch này cô nhất định phải nhận lấy, nhất định.”
Trương An Toàn nắm một vốc to tinh hạch trong tay, kiên trì nhất định bắt Tô Tô phải nhận lấy. Đã mạt thế rồi, mọi người đều coi trọng tác chiến đoàn thể. Đoàn thể này là do Tô Tô lãnh đạo, anh ta đưa cho Tô Tô một nắm tinh hạch để cảm ơn cũng là chuyện đương nhiên.
Lúc trước bọn họ còn cười nhạo Tô Tô là phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp, ngoài thu nhận nhóm của Diệp Dục, chỉ toàn giữ lại một đám phiền toái bên người.
Nào là trẻ sơ sinh, lại còn những chín đứa! Bác sĩ, y tá không có ai là dị năng giả, còn không thể chém yêu quái, từ chối không làm ấm giường. Anh Bì – đại ca xã hội đen còn có chút bản lĩnh nhưng đám thanh niên bọn họ, người nào người nấy trừ việc giỏi tìm đồ đạc, giết zombie cũng bình thường thôi.
Trước ngày hôm nay, đám người Trương An Toàn vẫn luôn dùng thái độ khinh thường nhìn nhóm người Tô Tô. Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng đã biết bọn họ đã sai thế nào, không phải là đã kích phát dị năng thì sẽ không bị thương, không cần đến bác sĩ và y tá. Không phải có thể giết zombie thì có thể nhìn người bằng nửa con mắt, tung hoành thiên hạ. Một bác sĩ cầm dao phẫu thuật có khí thế chỉ tay vào mũi đám người dị năng giả quát mắng, còn mắng khiến cho những dị năng giả kia tâm phục khẩu phục, đây chính là “Giá trị”.
“Lương Tiểu Kỳ!”
Bị Trương An Toàn kiên trì làm phiền đến không còn cách nào khác, Tô Tô nghển cổ hô to một tiếng. Lương Tiểu Kỳ vội vàng chạy từ bên phía bàn mổ đến, đứng bên cạnh Tô Tô. Tô Tô chỉ vào Trương An Toàn đứng đối diện vẫn luôn muốn đưa tinh hạch cho cô nói:
“Cô ghi số lượng tinh hạch trong tay anh ta lại. Sau đó thu tinh hạch lại, chia đều cho cô, bác sĩ Trạc và bác sĩ Quân, xem có đủ chia không!”
Khi Tô Tô nói lời này, rất rõ ràng nhìn thấy gương mặt Trương An Toàn bỗng đỏ au. Cô cố ý nói như vậy, làm cho anh ta hổ thẹn.
Nói thật, Tô Tô cũng không phải ăn mày, một nắm tinh hạch lớn như vậy, đối với cô chẳng qua chỉ là chuyện mấy phút đồng hồ. Trương An Toàn, con người này vẫn chưa thoát khỏi tư tưởng đại nam nhân trong lòng anh ta, vẫn còn mang một chút chủ nghĩa quan liêu. Lấy ra một nắm tinh hạch để cảm ơn Tô Tô cũng giống như ý cầm mấy tờ tiền giá trị lớn trước mạt thế đưa cho cô.
Tô Tô là ai chứ? Cô ăn no rửng mỡ thiếu một ít tinh hạch này sao?! Cô cũng không phải nhân viên phục vụ đang lấy tiền boa, còn lấy ra một nắm tinh hạch tặng cô coi như cảm ơn?!!! Tô Tô trước giờ không thèm loại lợi nhỏ nhặt này, sự kiêu hãnh không cho phép!
Tác giả :
Bao Bao Tử