Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 197: Bão tố sắp tới (1)
Hitomi không nói dối, mà quả thật cậu cần phải nghỉ ngơi.
Người kế tiếp cần cậu chữa trị, là All Might.
Mà vết thương của All Might, so với Ingenium phải khó chịu hơn nhiều. Không nói về độ nặng của thương thế, chỉ riêng việc nó tồn tại đã hơn năm năm, cũng là một vấn đề nan giải.
Cứu chữa cho Ingenium, dựa vào năng lượng sinh mệnh chuyển hóa từ thể lực, cộng thêm kích thích khuếch đại khả năng hồi phục của Recovery Girl. Cả hai yếu tố đó, mới giúp Ingenium trong một khoảng thời gian ngắn, chưa đầy nửa ngày, có thể tiến vào trạng thái dần dần bình phục, có thể tự mình đi lại được.
[Hiện tại vẫn phải yêu cầu nghỉ một ngày a...Cần điều chỉnh thể năng lên đỉnh phong mới có nắm chắc chữa trị cho chú ấy...(0~0)!]
Két ~~~
Phòng nghỉ dưỡng cửa bật mở, Lida ló đầu nhìn vào, dáng vẻ thập thò thập thụt, khác hẳn ngày thường nghêm trang hình tượng.
Hitomi có chút mắc cười, lên tiếng: “Lida-kun...Vô đi...làm gì mà cứ đứng nhòm ngó ngoài kia hoài vậy... (• ε •)!?”
“Kizari –kun...làm phiền cậu... (`・ω・´)!” –Lida hướng Hitomi cúi đầu thật sâu, “Cảm ơn vì đã chữa lành chân cho Oni –sann của tớ, cảm ơn cậu vì đã mang trở về cho gia đình tớ người anh trai này, và thay mặt toàn bộ người dân, cảm ơn cậu vì đã giúp Ingenium quay về đấu trường công lý...!”
“Ý Lida...Không cần như vậy đâu... ⊙▃⊙...!” –Hitomi giật mình vội đỡ thằng bạn lên.
Giúp đỡ người khác trong phạm vi năng lực cho phép và hợp pháp, là điều đương nhiên mà một anh hùng sẽ làm.
“Dù gì thì gia đình tớ vẫn rất biết ơn...Với lại, cũng do tớ mà Hitomi –kun không thể đến trại tập huấn ngay được...(-.-)!”
[Hey...Cái đó không phải lỗi của cậu đâu, thanh niên...@@@...,Mình còn phải chữa trị cho All Might nữa....(V.V)!]
Hitomi thật chẳng biết giải thích cho Lida làm sao, nên đành im lặng, coi như chấp nhận ý kiến của thằng bạn.
Lida nói tiếp, “Hôm nay là ngày tập trung...Aizawa sen-sei đã giao mình trọng trách thay cậu quản lý lớp...Nhất định tớ sẽ không làm cậu thất vọng... ॓_॔!”
[Sao nói mà nghe như tui đnag bàn giao hậu sự vậy... १|˚–˚|५...???]
Hitomi quả thực bó tay với dòng suy nghĩ của Lida, thôi thì, thanh niên thích chơi thế nào mặc kệ vầy.
“Vậy chúng ta gặp lại ở trại sau nhé...Kizari –kun...!”
“Ừmmm...chào cậu, mình sẽ tới nhanh thôi...!”
Hitomi gật đầu đáp lời, nhìn bóng lưng Lida khép cửa đi xa, trong lòng bắt đầu dâng lên ngổn ngang suy nghĩ.
Thời điểm bây giờ, những khóa huấn luyện của U.A thật sự không còn bao nhiêu tác dụng với cậu nữa rồi.
Cậu cũng đang muốn xuyên qua thế giới tiếp theo để tăng cường sức mạnh bản thân.
Ưu tiên lựa chọn hàng đầu, tất nhiên là Mahouka. Tại ma pháp thế giới, cậu còn vô số tri thức chưa học tập đâu, còn thêm kỹ năng cách đấu và Taijutsu nữa chứ.
Nơi ấy, quả thật không thể thích hợp hơn.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Hitomi cần phải dọn dẹp chướng ngại vật cuối cùng ở thế giới anh hùng, All For One!
Năng lực của tên trùm hắc ám này quá mức bá đạo, ngay cả One For All cũng do nó sinh ra, nếu không, có lẽ đã bị hắn cướp đoạt từ lâu.
Bên cạnh đó, Hitomi đang nghi ngờ một chuyện, đã chôn dấu trong tâm cậu rất lâu rồi, nhưng chưa có dịp kiểm chứng.
Nếu may mắn xác thực được vấn đề này, có lẽ sẽ giúp ích cho cậu không nhỏ.
“Hô...Không nghĩ nhiều nữa...Ngủ thôi...!”
Hitomi ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, thả lỏng thân thể.
Mà trong lúc này, các thành viên khoa anh hùng U.A, đã bắt đầu kì trại hè tập huấn của bọn họ.
...
Một đám học sinh lớp 1-A chen chúc tại xe buýt chuyên dụng của trường, dẫn đầu tụi nó là Aizawa sen-sei. Ông bắt đầu bằng một bài thuyết giảng như thường lệ.
“U.A đã kết thúc kì học đầu tiên và nghỉ hè...Thế nhưng, những anh hùng như các em thì đừng có mơ mộng mấy thứ đó...(- -)!”
“Đặc biệt là các sự kiện tội phạm tập kích liên miên dạo gần đây...Bao gồm trước và sau thi Hội Thao...!”
“Chính vì thế...Chúng ta phải hướng về một mục tiêu cao hơn nữa...Vì Plus Ultra ॓_॔!”
“Thưa thầy...!” – Kaminari giơ tay phát biểu, “Em không thấy lớp trưởng Kizari...chẳng lẽ cậu ấy từ bỏ trại hè lần này...(0.0)?!”
“Không...Nó có việc tư nhân...Ta không tiện tiết lộ...Kizari sẽ ra sau mấy đứa tầm hai đến ba ngày...Đó cũng là cơ hội của các em...!”
Aizawa chợt nở một nụ cười “đểu cáng”, “Tại sao mấy đứa không nghĩ tới việc vượt mặt nó nhỉ...Đây là một cơ hội tuyệt hảo của các em đó... (─‿‿─)!”
(Thôi đi thầy ơi...bớt đùa...!)
Phần lớn học sinh đều tự động bỏ ngoài tai lời vừa rồi của ông thầy, tất nhiên, vẫn có vài đạo ánh mắt nóng bỏng, ý chí sục sôi, nhiệt huyết tăng trào, nghĩ đến viễn cảnh tương lai...Đại biểu của hai thanh niên, Todoroki và Bakugo.
Khoan, phải nói là ba mới đúng...Midoriya lập lòe ánh sáng, hai con người ý động thấy rõ, nhưng khuôn mặt lộ vẻ không tự tin.
“Thôi...Nói vầy đủ rồi...Ra coi lại hành lý, thiếu gì thì bổ sung nhanh, chúng ta sẽ lên xe di chuyển trong ít phút nữa...!”
“Vâng!”
Lida khá hồ hởi thực thi trách nhiệm của mình, coì trên tay cu cậu huýt liên hồi, “Tập trung...Tuýt tuýt...Tập trung... (`・ω・´)!”
“Lida, cậu nhiệt tình quá nhỉ....(._.)?!” – Todoroki ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì tôi đang gánh chịu trọng trách của Kizari –kun mà...Không thể để mất mặt cậu ấy được...(0 – 0)!”
Cái này giống như không liên quan gì chứ.
Todoroki biết tính cách của Lida, nên cũng không hỏi thêm nữa.
Đột nhiên, nghe đằng sau có tiếng oanh oanh ríu rít của đám con gái, mà giọng không hề quen thuộc chút nào.
Mấy đứa lớp 1-A ngớ người nhìn sang, tức thì trố mắt ra.
“Lớp 1-B…Các cậu đi cùng chuyến với chúng tôi…(0.0)!?”
“Ư…Mặc dù không ưa nhau mấy, nhưng vẫn xã giao một câu, rất vui được gặp các bạn…!”
(Vler…Thế thì xã giao làm gì…Đi luôn cho khỏe…(-.-)!)
“Mấy bạn ấy nhìn xinh tươi mọng nước quá… (°∀°), Không ngờ ngoài lớp A còn có cả lớp B…Làm cả người tui khô nóng lên rùi…!”
“(- -)…Mineta, thu lại cái điệu bộ già dê của cậu đi…Nước miếng chảy ra ngoài rồi kia…”
“Lớp 1-A…bên này…!”
“Lida gọi kìa…Đừng có ngắm gái nữa…Đi thôi!”
“Tui biết mà…!”
Mineta vẻ mặt luyến tiếc, thu tầm mắt lại, theo chân chúng bạn lên xe buýt.
Kirishima một đầu hắc tuyến, quả thực thấy hàng này vô phương cứu chữa.
Trên xe!
Aizawa vừa định quay sang nhắc nhở tụi nhỏ, nhưng mới ngoái đầu lại, thì mặt xạm lại.
Đứa nào đứa nấy, đều lo riêng phần mình, quẩy tung chảo.
Thằng bật nhạc Tăng-go inh ỏi, đứa ngồi la ré, hai, ba đứa con gái tụm lại một chỗ tám chuyện, loạn xì ngầu hết cả lên.
“Mà thôi kệ…Đây là lần cuối tụi nó được thư giãn…!”
Aizawa lắc lắc đầu, cũng chả quan tâm nữa.
“Nè…Yao –Momo…Hitomi bận việc riêng tư gì mà kín đáo thế, Aizawa sen-sei cũng chẳng hề tiết lộ cho tụi mình…Cậu bật mí tí đi… ≧◔◡◔≦!”
“Nhưng mình cũng không biết a…!” –Momo cúi đầu nói, “Hitomi bảo chuyện này dính dáng đến cơ mật, nên không thể để lộ ra ngoài được…!”
“Vậy hả…(-.-)…Bùn thế…!”
“Thôi nào, Ashido, đừng tò mò nhiều quá…Bộ cậu không nhận ra Yao- Momo đang có tâm sự sao…!”
“Tâm dự gì ây, sắp tới trại rồi…!”
“Thì cái người mà cậu vừa nhắc đó…Không có người ấy thì làm sao Momo –chan vui được…Đúng không nhỉ… (▰˘◡˘▰)!”
“Kyouka –chan đáng ghét…Dám trêu mình hả…Nếm thử tuyệt chiêu chọc lét đây…!”
“Hi hi…hô hô…Đừ…ư…ư…nggg…Nhột quá…Mình sai rồi…Hihi…hôhoo!”
“Được rồi…Sắp tới nơi đó mấy đứa…!”
Xe dừng lại, mười chín người cộng thêm Aizawa vừa đủ hai mươi, tất cả đi xuống theo hiệu lệnh của ông thầy.
“Nghỉ ngơi rồi hả…Oải quá…Oáp…~~~~” –Midoriya ngáp một cái thật to, duỗi tay chân nhảy ra khỏi xe, đứng bên cạnh đám bạn.
Tụi nó đang đứng trước một mảnh đất bé xíu, sát ngay tại bờ dốc. Bao quanh khu vực là một cái hàng rào xám tro, nhìn qua khá cũ kỹ, tựa hồ đã được người ta dựng nên khá lâu.
“Ủa…Lớp B mô rồi…(0,0)?!”
“Sao dừng lại chỗ khỉ ho cò gáy thế này…Đừng biểu là ở đây cắm trai nghen…@@@...!”
“Đi tè…Cho tui đi tè…Lam ơn tránh…!”
Hỗn loạn tạp âm ngay khi tụi nhỏ vừa đặt chân lên mặt đất. Hốt nhiên, một chiến xe con màu đen dừng ngay trước mặt họ, từ xe vang ra một giọng nữ trong trẻo hết sức êm tại, “Yooo…lâu lắm mới gặp anh…Eraser!”
“Lâu rồi không gặp!” –Aizawa hơi khom lưng đáp.
Xe trong bỗng nhiên bước ra hai cô gái…Khục, cũng chẳng biết là có phải “cô gái” thật không nữa. Tóm lại là mọi người thấy họ khá trẻ, và mặc đồ cũng “tươi” cực kì.
Đồng phục giống nhau, đều là váy ngắn, áo hở rốn, nhưng một chị là màu đỏ, còn chị kia chơi tông xanh, hai người họ vừa xuất hiện, liền tung một tràng múa may quay cuồng, mà họ gọi là “vũ điệu mèo hoang của băng Wil- Wild Pussy Cat!”
Midoriya ngây ngô hỏi tuổi tác của hai người, thế là bị ăn đập một chầu không thương tiếc, cũng méo ai dám can ngăn.
~~~ “Xin chào mấy nhóc…giới thiệu vầy ổn rồi…toàn bộ khu đất này là của nhà tụi cô đấy nhé…~~~” – Mặc áo đỏ cô gái chỉ tay về phía xa xa rừng cây, mỉm cười nói.
Nhưng cô không biết rằng, lời của mình thốt ra, lập tức khiến bọn nhỏ cảm giác một trận mãnh liệt không ổn.
Uraraka lắp bắp hỏi, “Thế sao tụi mình phải dừng tại xa thế kia…”
“Chắc là…Không phải đâu nhỉ… ●﹏●!” –Sato hơi run rẩy nói.
Chỉ thấy hai chị mèo hơi liếm mép một cái, bọn nhỏ hoảng hồn, vội vàng quay đầu chạy về phía xe buýt.
Nhưng mà, nếu Hitomi ở đây, chắc chắn sẽ lắc đâu phun một cậu, tụi nó ngây thơ quá rồi.
Chị mèo đỏ hơi nhấc móng vuốt lên, mặc đất sôi trào dậy sóng, hất tung toàn bộ lớp 1-A xuống khu vực núi rừng bên dưới.
Aizawa một bên nhìn ánh mắt cầu xin của học trò, lạnh nhạt nói: “Từ lúc tới đây, kì tập huấn đã bắt đầu!”
Và thế là, đợt huấn luyện của lớp 1-A, trước sự đột kích bất ngờ của team Wild –Wild Pussy Cat đã chính thức mở màn. Còn Hitomi hiện tại, cũng đang gặp rắc rối cực lớn với tổn thương của All Might.
P/S: Nhân dịp lễ bom chương cho ae...Lúc đầu định bom ba c, cơ mà bị lũ bạn kéo đi chơi nên bon hai c thôi /cdeu
Người kế tiếp cần cậu chữa trị, là All Might.
Mà vết thương của All Might, so với Ingenium phải khó chịu hơn nhiều. Không nói về độ nặng của thương thế, chỉ riêng việc nó tồn tại đã hơn năm năm, cũng là một vấn đề nan giải.
Cứu chữa cho Ingenium, dựa vào năng lượng sinh mệnh chuyển hóa từ thể lực, cộng thêm kích thích khuếch đại khả năng hồi phục của Recovery Girl. Cả hai yếu tố đó, mới giúp Ingenium trong một khoảng thời gian ngắn, chưa đầy nửa ngày, có thể tiến vào trạng thái dần dần bình phục, có thể tự mình đi lại được.
[Hiện tại vẫn phải yêu cầu nghỉ một ngày a...Cần điều chỉnh thể năng lên đỉnh phong mới có nắm chắc chữa trị cho chú ấy...(0~0)!]
Két ~~~
Phòng nghỉ dưỡng cửa bật mở, Lida ló đầu nhìn vào, dáng vẻ thập thò thập thụt, khác hẳn ngày thường nghêm trang hình tượng.
Hitomi có chút mắc cười, lên tiếng: “Lida-kun...Vô đi...làm gì mà cứ đứng nhòm ngó ngoài kia hoài vậy... (• ε •)!?”
“Kizari –kun...làm phiền cậu... (`・ω・´)!” –Lida hướng Hitomi cúi đầu thật sâu, “Cảm ơn vì đã chữa lành chân cho Oni –sann của tớ, cảm ơn cậu vì đã mang trở về cho gia đình tớ người anh trai này, và thay mặt toàn bộ người dân, cảm ơn cậu vì đã giúp Ingenium quay về đấu trường công lý...!”
“Ý Lida...Không cần như vậy đâu... ⊙▃⊙...!” –Hitomi giật mình vội đỡ thằng bạn lên.
Giúp đỡ người khác trong phạm vi năng lực cho phép và hợp pháp, là điều đương nhiên mà một anh hùng sẽ làm.
“Dù gì thì gia đình tớ vẫn rất biết ơn...Với lại, cũng do tớ mà Hitomi –kun không thể đến trại tập huấn ngay được...(-.-)!”
[Hey...Cái đó không phải lỗi của cậu đâu, thanh niên...@@@...,Mình còn phải chữa trị cho All Might nữa....(V.V)!]
Hitomi thật chẳng biết giải thích cho Lida làm sao, nên đành im lặng, coi như chấp nhận ý kiến của thằng bạn.
Lida nói tiếp, “Hôm nay là ngày tập trung...Aizawa sen-sei đã giao mình trọng trách thay cậu quản lý lớp...Nhất định tớ sẽ không làm cậu thất vọng... ॓_॔!”
[Sao nói mà nghe như tui đnag bàn giao hậu sự vậy... १|˚–˚|५...???]
Hitomi quả thực bó tay với dòng suy nghĩ của Lida, thôi thì, thanh niên thích chơi thế nào mặc kệ vầy.
“Vậy chúng ta gặp lại ở trại sau nhé...Kizari –kun...!”
“Ừmmm...chào cậu, mình sẽ tới nhanh thôi...!”
Hitomi gật đầu đáp lời, nhìn bóng lưng Lida khép cửa đi xa, trong lòng bắt đầu dâng lên ngổn ngang suy nghĩ.
Thời điểm bây giờ, những khóa huấn luyện của U.A thật sự không còn bao nhiêu tác dụng với cậu nữa rồi.
Cậu cũng đang muốn xuyên qua thế giới tiếp theo để tăng cường sức mạnh bản thân.
Ưu tiên lựa chọn hàng đầu, tất nhiên là Mahouka. Tại ma pháp thế giới, cậu còn vô số tri thức chưa học tập đâu, còn thêm kỹ năng cách đấu và Taijutsu nữa chứ.
Nơi ấy, quả thật không thể thích hợp hơn.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Hitomi cần phải dọn dẹp chướng ngại vật cuối cùng ở thế giới anh hùng, All For One!
Năng lực của tên trùm hắc ám này quá mức bá đạo, ngay cả One For All cũng do nó sinh ra, nếu không, có lẽ đã bị hắn cướp đoạt từ lâu.
Bên cạnh đó, Hitomi đang nghi ngờ một chuyện, đã chôn dấu trong tâm cậu rất lâu rồi, nhưng chưa có dịp kiểm chứng.
Nếu may mắn xác thực được vấn đề này, có lẽ sẽ giúp ích cho cậu không nhỏ.
“Hô...Không nghĩ nhiều nữa...Ngủ thôi...!”
Hitomi ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, thả lỏng thân thể.
Mà trong lúc này, các thành viên khoa anh hùng U.A, đã bắt đầu kì trại hè tập huấn của bọn họ.
...
Một đám học sinh lớp 1-A chen chúc tại xe buýt chuyên dụng của trường, dẫn đầu tụi nó là Aizawa sen-sei. Ông bắt đầu bằng một bài thuyết giảng như thường lệ.
“U.A đã kết thúc kì học đầu tiên và nghỉ hè...Thế nhưng, những anh hùng như các em thì đừng có mơ mộng mấy thứ đó...(- -)!”
“Đặc biệt là các sự kiện tội phạm tập kích liên miên dạo gần đây...Bao gồm trước và sau thi Hội Thao...!”
“Chính vì thế...Chúng ta phải hướng về một mục tiêu cao hơn nữa...Vì Plus Ultra ॓_॔!”
“Thưa thầy...!” – Kaminari giơ tay phát biểu, “Em không thấy lớp trưởng Kizari...chẳng lẽ cậu ấy từ bỏ trại hè lần này...(0.0)?!”
“Không...Nó có việc tư nhân...Ta không tiện tiết lộ...Kizari sẽ ra sau mấy đứa tầm hai đến ba ngày...Đó cũng là cơ hội của các em...!”
Aizawa chợt nở một nụ cười “đểu cáng”, “Tại sao mấy đứa không nghĩ tới việc vượt mặt nó nhỉ...Đây là một cơ hội tuyệt hảo của các em đó... (─‿‿─)!”
(Thôi đi thầy ơi...bớt đùa...!)
Phần lớn học sinh đều tự động bỏ ngoài tai lời vừa rồi của ông thầy, tất nhiên, vẫn có vài đạo ánh mắt nóng bỏng, ý chí sục sôi, nhiệt huyết tăng trào, nghĩ đến viễn cảnh tương lai...Đại biểu của hai thanh niên, Todoroki và Bakugo.
Khoan, phải nói là ba mới đúng...Midoriya lập lòe ánh sáng, hai con người ý động thấy rõ, nhưng khuôn mặt lộ vẻ không tự tin.
“Thôi...Nói vầy đủ rồi...Ra coi lại hành lý, thiếu gì thì bổ sung nhanh, chúng ta sẽ lên xe di chuyển trong ít phút nữa...!”
“Vâng!”
Lida khá hồ hởi thực thi trách nhiệm của mình, coì trên tay cu cậu huýt liên hồi, “Tập trung...Tuýt tuýt...Tập trung... (`・ω・´)!”
“Lida, cậu nhiệt tình quá nhỉ....(._.)?!” – Todoroki ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì tôi đang gánh chịu trọng trách của Kizari –kun mà...Không thể để mất mặt cậu ấy được...(0 – 0)!”
Cái này giống như không liên quan gì chứ.
Todoroki biết tính cách của Lida, nên cũng không hỏi thêm nữa.
Đột nhiên, nghe đằng sau có tiếng oanh oanh ríu rít của đám con gái, mà giọng không hề quen thuộc chút nào.
Mấy đứa lớp 1-A ngớ người nhìn sang, tức thì trố mắt ra.
“Lớp 1-B…Các cậu đi cùng chuyến với chúng tôi…(0.0)!?”
“Ư…Mặc dù không ưa nhau mấy, nhưng vẫn xã giao một câu, rất vui được gặp các bạn…!”
(Vler…Thế thì xã giao làm gì…Đi luôn cho khỏe…(-.-)!)
“Mấy bạn ấy nhìn xinh tươi mọng nước quá… (°∀°), Không ngờ ngoài lớp A còn có cả lớp B…Làm cả người tui khô nóng lên rùi…!”
“(- -)…Mineta, thu lại cái điệu bộ già dê của cậu đi…Nước miếng chảy ra ngoài rồi kia…”
“Lớp 1-A…bên này…!”
“Lida gọi kìa…Đừng có ngắm gái nữa…Đi thôi!”
“Tui biết mà…!”
Mineta vẻ mặt luyến tiếc, thu tầm mắt lại, theo chân chúng bạn lên xe buýt.
Kirishima một đầu hắc tuyến, quả thực thấy hàng này vô phương cứu chữa.
Trên xe!
Aizawa vừa định quay sang nhắc nhở tụi nhỏ, nhưng mới ngoái đầu lại, thì mặt xạm lại.
Đứa nào đứa nấy, đều lo riêng phần mình, quẩy tung chảo.
Thằng bật nhạc Tăng-go inh ỏi, đứa ngồi la ré, hai, ba đứa con gái tụm lại một chỗ tám chuyện, loạn xì ngầu hết cả lên.
“Mà thôi kệ…Đây là lần cuối tụi nó được thư giãn…!”
Aizawa lắc lắc đầu, cũng chả quan tâm nữa.
“Nè…Yao –Momo…Hitomi bận việc riêng tư gì mà kín đáo thế, Aizawa sen-sei cũng chẳng hề tiết lộ cho tụi mình…Cậu bật mí tí đi… ≧◔◡◔≦!”
“Nhưng mình cũng không biết a…!” –Momo cúi đầu nói, “Hitomi bảo chuyện này dính dáng đến cơ mật, nên không thể để lộ ra ngoài được…!”
“Vậy hả…(-.-)…Bùn thế…!”
“Thôi nào, Ashido, đừng tò mò nhiều quá…Bộ cậu không nhận ra Yao- Momo đang có tâm sự sao…!”
“Tâm dự gì ây, sắp tới trại rồi…!”
“Thì cái người mà cậu vừa nhắc đó…Không có người ấy thì làm sao Momo –chan vui được…Đúng không nhỉ… (▰˘◡˘▰)!”
“Kyouka –chan đáng ghét…Dám trêu mình hả…Nếm thử tuyệt chiêu chọc lét đây…!”
“Hi hi…hô hô…Đừ…ư…ư…nggg…Nhột quá…Mình sai rồi…Hihi…hôhoo!”
“Được rồi…Sắp tới nơi đó mấy đứa…!”
Xe dừng lại, mười chín người cộng thêm Aizawa vừa đủ hai mươi, tất cả đi xuống theo hiệu lệnh của ông thầy.
“Nghỉ ngơi rồi hả…Oải quá…Oáp…~~~~” –Midoriya ngáp một cái thật to, duỗi tay chân nhảy ra khỏi xe, đứng bên cạnh đám bạn.
Tụi nó đang đứng trước một mảnh đất bé xíu, sát ngay tại bờ dốc. Bao quanh khu vực là một cái hàng rào xám tro, nhìn qua khá cũ kỹ, tựa hồ đã được người ta dựng nên khá lâu.
“Ủa…Lớp B mô rồi…(0,0)?!”
“Sao dừng lại chỗ khỉ ho cò gáy thế này…Đừng biểu là ở đây cắm trai nghen…@@@...!”
“Đi tè…Cho tui đi tè…Lam ơn tránh…!”
Hỗn loạn tạp âm ngay khi tụi nhỏ vừa đặt chân lên mặt đất. Hốt nhiên, một chiến xe con màu đen dừng ngay trước mặt họ, từ xe vang ra một giọng nữ trong trẻo hết sức êm tại, “Yooo…lâu lắm mới gặp anh…Eraser!”
“Lâu rồi không gặp!” –Aizawa hơi khom lưng đáp.
Xe trong bỗng nhiên bước ra hai cô gái…Khục, cũng chẳng biết là có phải “cô gái” thật không nữa. Tóm lại là mọi người thấy họ khá trẻ, và mặc đồ cũng “tươi” cực kì.
Đồng phục giống nhau, đều là váy ngắn, áo hở rốn, nhưng một chị là màu đỏ, còn chị kia chơi tông xanh, hai người họ vừa xuất hiện, liền tung một tràng múa may quay cuồng, mà họ gọi là “vũ điệu mèo hoang của băng Wil- Wild Pussy Cat!”
Midoriya ngây ngô hỏi tuổi tác của hai người, thế là bị ăn đập một chầu không thương tiếc, cũng méo ai dám can ngăn.
~~~ “Xin chào mấy nhóc…giới thiệu vầy ổn rồi…toàn bộ khu đất này là của nhà tụi cô đấy nhé…~~~” – Mặc áo đỏ cô gái chỉ tay về phía xa xa rừng cây, mỉm cười nói.
Nhưng cô không biết rằng, lời của mình thốt ra, lập tức khiến bọn nhỏ cảm giác một trận mãnh liệt không ổn.
Uraraka lắp bắp hỏi, “Thế sao tụi mình phải dừng tại xa thế kia…”
“Chắc là…Không phải đâu nhỉ… ●﹏●!” –Sato hơi run rẩy nói.
Chỉ thấy hai chị mèo hơi liếm mép một cái, bọn nhỏ hoảng hồn, vội vàng quay đầu chạy về phía xe buýt.
Nhưng mà, nếu Hitomi ở đây, chắc chắn sẽ lắc đâu phun một cậu, tụi nó ngây thơ quá rồi.
Chị mèo đỏ hơi nhấc móng vuốt lên, mặc đất sôi trào dậy sóng, hất tung toàn bộ lớp 1-A xuống khu vực núi rừng bên dưới.
Aizawa một bên nhìn ánh mắt cầu xin của học trò, lạnh nhạt nói: “Từ lúc tới đây, kì tập huấn đã bắt đầu!”
Và thế là, đợt huấn luyện của lớp 1-A, trước sự đột kích bất ngờ của team Wild –Wild Pussy Cat đã chính thức mở màn. Còn Hitomi hiện tại, cũng đang gặp rắc rối cực lớn với tổn thương của All Might.
P/S: Nhân dịp lễ bom chương cho ae...Lúc đầu định bom ba c, cơ mà bị lũ bạn kéo đi chơi nên bon hai c thôi /cdeu
Tác giả :
Phong Trần Lãng Tử